Nhớ Em - Đông Ca
Chương 108: Bạn trai
Mặc dù Hàng Cẩm đã đồng ý quay lại công ty làm việc nhưng cô cũng không đi làm ngay.
Trần Lâm sẽ bắt đầu học tiến sĩ năm hai vào tháng sau. Thấy chỉ còn vài ngày nữa là kỳ nghỉ hè kết thúc, cậu lúc nào cũng bận đọc sách, nên địa điểm hẹn hò thay đổi là đến thư viện. Hàng Cẩm cũng có một thời gian đọc tiểu thuyết và truyện tranh, cô tùy tiện cầm một cuốn sách tiểu thuyết của Tô Mary lật xem vài trang, cảm thấy truyện này quá cẩu huyết, lại đặt trở về, lướt ngón tay qua những quyển sách khác, lấy ra một quyển lịch sử vũ trụ, vừa giở sách vừa quay về chỗ.
*Lại nhắc đến truyện của Tô Mary, là Tô Mã Lệ đó =)) Cơ mà chắc chém gió thôi chứ thư viện thì làm gì có truyện xxx =))
Vừa đi ngang qua giá sách, cô đã bị một chàng trai chặn lại, trông hiền lành, còn đeo kính, vẻ mặt ngượng ngùng hỏi cô cũng thích cuốn sách về lịch sử của vũ trụ này à, cậu cũng thích, còn có rất nhiều ghi chú.
Hàng Cẩm không nói gì, ôm sách, nhìn về phía cậu.
Chàng trai bị ánh mắt thẳng thắn của cô làm cho lắp bắp, mặt đỏ bừng, thấp giọng hỏi cô:
“Chị… đến từ trường đại học nào?”
Thời gian như quay trở lại hồi cô còn học đại học, ánh nắng cũng giống như ngày hôm nay, trong không khí thoang thoảng mùi giấy mực, tiếng lật sách vang lên bên tai, cô đang tìm sách trước kệ, bị nam sinh đến bắt chuyện.
“Nhìn tôi rất ít tuổi à?” Hàng Cẩm nhướn mày hỏi.
Nam sinh đỏ mặt nhìn cô, nói: “Vâng, chị rất xinh.”
Hàng Cẩm đưa tay chỉ chỉ về phía Trần Lâm đang ngồi gần cửa sổ, hỏi: “Nhìn tôi có bằng tuổi cậu ấy không?”
Nam sinh không rõ lý do, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: “Bằng.”
“Cảm ơn.” Hàng Cẩm ôm sách đi về phía Trần Lâm, thấy nam sinh còn đi theo phía sau, cô quay đầu lại nói: “Đó là bạn trai tôi.”
Chàng trai sững sờ một lúc, gãi đầu xấu hổ, quay người bước ra ngoài, sau khi ra còn quay đầu nhìn, Hàng Cẩm đã ngồi xuống bên cạnh Trần Lâm, cậu tháo một bên tai nghe rồi đeo lên tai cô, sửa lại tóc cho cô, hai người nhỏ giọng nói gì đó, Hàng Cẩm – người vừa nãy mặt vẫn không có biểu cảm gì, lúc này ánh mắt lại lộ ra ý cười nhàn nhạt, khóe môi cũng cong lên theo.
Hai người ở trong thư viện đến bốn giờ chiều. Sau khi ra ngoài, vì thời tiết quá nóng nên họ đi thẳng đến một nhà hàng gần đó dùng bữa ăn nhanh, rồi đi dạo ở quảng trường, sau đó đến phòng gym để tập luyện.
Trước đó Trần Lâm đi theo Hàng Cẩm đến đây, đang lên xà đơn bằng một tay, lúc xuống dưới đã thấy một người đàn ông đang đến gần Hàng Cẩm, cậu đi ngay đến, canh giữ ở bên cạnh Hàng Cẩm, cô chạy bộ, cậu cũng chạy bộ theo, lúc cô nằm co chân, cậu cũng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lấy khăn lau mồ hôi cho cô.
Còn có nhiều cô gái đến tập nhầm cậu là huấn luyện viên, hỏi cậu bao nhiêu tiền một tháng.
Hàng Cẩm đang uống nước dở, nghe thấy vậy suýt nữa bị sặc, nhìn dáng vẻ trước sau của Trần Lâm cũng giống huấn luyện viên, chỉ là hơi trẻ tuổi, cơ bắp cũng không nổi bằng, bả vai chữ T cũng rộng lớn, thời tiết nóng nực, cậu lại chỉ mặc quần đùi, lộ ra cặp chân dài đầy lông, vạm vỡ, vừa nhìn đúng là người thường xuyên tập luyện.
Nhưng tay trái hình như bị thương, vẫn luôn rũ xuống một bên, không động đậy.
Thấy càng nhiều gái vây quanh Trần Lâm hỏi chuyện, Hàng Cẩm uống nước xong, lấy khăn rồi nắm tay Trần Lâm đi ra ngoài, đi được vài bước, đã nghe thấy cô gái phía sau nói:
“Tôi biết ngay, sao lại có huấn luyện viên ân cần như thế, hóa ra là bạn trai cô ấy.”
Một tay của Trần Lâm cũng có thể xách túi thể thao của Hàng Cẩm, cậu vừa kéo khóa khoác lên vai, vừa nắm tay Hàng Cẩm đi vào thang máy.
Hàng Cẩm từng chạy trên máy chạy bộ ở nhà, vài phút đã dừng, có lẽ bây giờ không khí ở phòng tập tương đối tốt, nên tăng từ mười phút lên một tiếng, cơ thể ra mồ hôi được vẫn khá tốt, nhưng trời quá nóng, cho dù là buổi tối, không khí vẫn khô nóng như không khí bị nấu chín.
Hai người về đến nhà đi tắm cùng nhau, lúc xong việc, cùng ăn dưa hấu, xem phim.
Hàng Cẩm thường xem được nửa bộ phim đã uể oải buồn ngủ, dựa vào lòng cậu, Trần Lâm ôm cô đi toilet đánh răng rửa mặt, vừa ôm về giường đã ngủ rồi.
Trần Lâm thấy cô đã ngủ, đưa tay sờ má cô, ngẫu nhiên cúi đầu hôn hôn môi cô.
Hàng Cẩm bị hôn tỉnh, sẽ nhẹ nhàng cắn lại, bảo cậu nhanh đi ngủ.
Trần Lâm cười cười, duỗi cánh tay dài ôm cô vào lòng, nhìn một lát, lại hôn một cái.
Trần Lâm sẽ bắt đầu học tiến sĩ năm hai vào tháng sau. Thấy chỉ còn vài ngày nữa là kỳ nghỉ hè kết thúc, cậu lúc nào cũng bận đọc sách, nên địa điểm hẹn hò thay đổi là đến thư viện. Hàng Cẩm cũng có một thời gian đọc tiểu thuyết và truyện tranh, cô tùy tiện cầm một cuốn sách tiểu thuyết của Tô Mary lật xem vài trang, cảm thấy truyện này quá cẩu huyết, lại đặt trở về, lướt ngón tay qua những quyển sách khác, lấy ra một quyển lịch sử vũ trụ, vừa giở sách vừa quay về chỗ.
*Lại nhắc đến truyện của Tô Mary, là Tô Mã Lệ đó =)) Cơ mà chắc chém gió thôi chứ thư viện thì làm gì có truyện xxx =))
Vừa đi ngang qua giá sách, cô đã bị một chàng trai chặn lại, trông hiền lành, còn đeo kính, vẻ mặt ngượng ngùng hỏi cô cũng thích cuốn sách về lịch sử của vũ trụ này à, cậu cũng thích, còn có rất nhiều ghi chú.
Hàng Cẩm không nói gì, ôm sách, nhìn về phía cậu.
Chàng trai bị ánh mắt thẳng thắn của cô làm cho lắp bắp, mặt đỏ bừng, thấp giọng hỏi cô:
“Chị… đến từ trường đại học nào?”
Thời gian như quay trở lại hồi cô còn học đại học, ánh nắng cũng giống như ngày hôm nay, trong không khí thoang thoảng mùi giấy mực, tiếng lật sách vang lên bên tai, cô đang tìm sách trước kệ, bị nam sinh đến bắt chuyện.
“Nhìn tôi rất ít tuổi à?” Hàng Cẩm nhướn mày hỏi.
Nam sinh đỏ mặt nhìn cô, nói: “Vâng, chị rất xinh.”
Hàng Cẩm đưa tay chỉ chỉ về phía Trần Lâm đang ngồi gần cửa sổ, hỏi: “Nhìn tôi có bằng tuổi cậu ấy không?”
Nam sinh không rõ lý do, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: “Bằng.”
“Cảm ơn.” Hàng Cẩm ôm sách đi về phía Trần Lâm, thấy nam sinh còn đi theo phía sau, cô quay đầu lại nói: “Đó là bạn trai tôi.”
Chàng trai sững sờ một lúc, gãi đầu xấu hổ, quay người bước ra ngoài, sau khi ra còn quay đầu nhìn, Hàng Cẩm đã ngồi xuống bên cạnh Trần Lâm, cậu tháo một bên tai nghe rồi đeo lên tai cô, sửa lại tóc cho cô, hai người nhỏ giọng nói gì đó, Hàng Cẩm – người vừa nãy mặt vẫn không có biểu cảm gì, lúc này ánh mắt lại lộ ra ý cười nhàn nhạt, khóe môi cũng cong lên theo.
Hai người ở trong thư viện đến bốn giờ chiều. Sau khi ra ngoài, vì thời tiết quá nóng nên họ đi thẳng đến một nhà hàng gần đó dùng bữa ăn nhanh, rồi đi dạo ở quảng trường, sau đó đến phòng gym để tập luyện.
Trước đó Trần Lâm đi theo Hàng Cẩm đến đây, đang lên xà đơn bằng một tay, lúc xuống dưới đã thấy một người đàn ông đang đến gần Hàng Cẩm, cậu đi ngay đến, canh giữ ở bên cạnh Hàng Cẩm, cô chạy bộ, cậu cũng chạy bộ theo, lúc cô nằm co chân, cậu cũng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lấy khăn lau mồ hôi cho cô.
Còn có nhiều cô gái đến tập nhầm cậu là huấn luyện viên, hỏi cậu bao nhiêu tiền một tháng.
Hàng Cẩm đang uống nước dở, nghe thấy vậy suýt nữa bị sặc, nhìn dáng vẻ trước sau của Trần Lâm cũng giống huấn luyện viên, chỉ là hơi trẻ tuổi, cơ bắp cũng không nổi bằng, bả vai chữ T cũng rộng lớn, thời tiết nóng nực, cậu lại chỉ mặc quần đùi, lộ ra cặp chân dài đầy lông, vạm vỡ, vừa nhìn đúng là người thường xuyên tập luyện.
Nhưng tay trái hình như bị thương, vẫn luôn rũ xuống một bên, không động đậy.
Thấy càng nhiều gái vây quanh Trần Lâm hỏi chuyện, Hàng Cẩm uống nước xong, lấy khăn rồi nắm tay Trần Lâm đi ra ngoài, đi được vài bước, đã nghe thấy cô gái phía sau nói:
“Tôi biết ngay, sao lại có huấn luyện viên ân cần như thế, hóa ra là bạn trai cô ấy.”
Một tay của Trần Lâm cũng có thể xách túi thể thao của Hàng Cẩm, cậu vừa kéo khóa khoác lên vai, vừa nắm tay Hàng Cẩm đi vào thang máy.
Hàng Cẩm từng chạy trên máy chạy bộ ở nhà, vài phút đã dừng, có lẽ bây giờ không khí ở phòng tập tương đối tốt, nên tăng từ mười phút lên một tiếng, cơ thể ra mồ hôi được vẫn khá tốt, nhưng trời quá nóng, cho dù là buổi tối, không khí vẫn khô nóng như không khí bị nấu chín.
Hai người về đến nhà đi tắm cùng nhau, lúc xong việc, cùng ăn dưa hấu, xem phim.
Hàng Cẩm thường xem được nửa bộ phim đã uể oải buồn ngủ, dựa vào lòng cậu, Trần Lâm ôm cô đi toilet đánh răng rửa mặt, vừa ôm về giường đã ngủ rồi.
Trần Lâm thấy cô đã ngủ, đưa tay sờ má cô, ngẫu nhiên cúi đầu hôn hôn môi cô.
Hàng Cẩm bị hôn tỉnh, sẽ nhẹ nhàng cắn lại, bảo cậu nhanh đi ngủ.
Trần Lâm cười cười, duỗi cánh tay dài ôm cô vào lòng, nhìn một lát, lại hôn một cái.