Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Chương 99
Mười tháng mang thai vất vả thế nào nếu không tự mình trải qua thì sẽ không hiểu được. Mặc dù sau khi có thai Từ Tri Tuế đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cũng đã sưu tầm được không ít kinh nghiệm, nhưng vẫn bị phản ứng mang thai giày vò đến chết đi sống lại.
Tháng đầu tiên vẫn còn ổn, ngoại trừ ham ngủ ra thì cơ thể cũng không khác hồi trước là mấy. Nhưng khi số tháng dần tăng lên, nồng độ hormone trong cơ thể cũng tăng lên, phản ứng mang thai sớm mà phụ nữ có thai sẽ trải qua cô đã trải qua một lần.
Khoảng thời gian ban đầu, Từ Tri Tuế gần như không thể làm việc, cứ hai ba ngày lại xin chủ nhiệm nghỉ. Tạ Thành Nghiệp thấy xót cho cô nên cũng duyệt cho cô nghỉ một thời gian, cũng may khi đó trong khoa đã có thêm người mới, có thêm cô thì càng tốt, thiếu đi cô cũng không làm chậm trễ công việc bình thường.
Chu Vận hủy bỏ tất cả kế hoạch du lịch, an tâm chăm sóc con gái, cũng mời chuyên gia dinh dưỡng và bảo mẫu giúp cô điều dưỡng thân thể. Nhưng cho dù là ở nhà dưỡng thai, nỗi đau khổ của Từ Tri Tuế cũng không thể vì vậy mà giảm bớt, ăn không vô ngủ không được là trạng thái bình thường, toàn thân còn sưng lên rõ rệt.
Kỳ Nhiên nhìn thấy mà đau lòng, ước gì có thể thay cô trải qua những chuyện này.
Cũng may nhóc con trong bụng không đành lòng để mẹ chịu khổ, ầm ĩ hai tháng rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh, Từ Tri Tuế lúc này mới cảm thấy mình sống lại.
Sau khi thai nhi ổn định, Từ Tri Tuế trở lại cương vị công tác của mình.
Mới đầu người trong nhà không ủng hộ quyết định này của cô lắm, nhất là Kỳ Thịnh Viễn, nói trong bệnh viện nhiều người hỗn loạn, lỡ xảy ra chuyện gì thì một ông già ở độ tuổi như ông sẽ phát điên lên mất.
Từ Tri Tuế cũng hiểu lòng tốt của ông, nhưng cô là bác sĩ, bệnh viện cũng là đơn vị kinh doanh chính quy, không phải cô muốn nghỉ làm là có thể nghỉ làm được.
Sau đó, cô và Kỳ Nhiên thay nhau khuyên nhủ Kỳ Thịnh Viễn mấy ngày, ông già mới thôi không xoắn xuýt nữa. Nhưng ông vẫn không yên tâm, hằng ngày sắp xếp bảo mẫu đưa cơm dinh dưỡng không nói, vừa có thời gian là lại chạy đến bệnh viện thăm cô, còn mời lãnh đạo bệnh viện ăn cơm, nhờ bọn họ chiếu cố con dâu mình nhiều hơn.
Từ Tri Tuế rất là đau đầu với chuyện này, nhưng lại không tiện bác bỏ tâm ý của ông, dù sao Kỳ Thịnh Viễn cũng mong chờ cháu nội đã lâu, vừa mới biết cô có thai là sang ngày hôm sau đã chạy tới nhà mấy chiến hữu, lấy danh nghĩa tới thăm nhà để khoe khoang khắp nơi. Thời gian lâu dài, Từ Tri Tuế cũng dần hiểu tính tình của ông, nếu đã không ngăn được thì chi bằng để ông tùy ý.
Cô vẫn đi làm như thường lệ, các đồng nghiệp xung quanh chăm sóc cô vô cùng chu đáo, lãnh đạo bệnh viện cũng cố gắng giảm bớt lượng công việc của cô. Làm việc đến một tháng trước khi sinh, Từ Tri Tuế mới về nhà an tâm chờ sinh.
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày sinh dự tính, Từ Tri Tuế được Kỳ Nhiên sắp xếp nhập viện, chính anh cũng dựng một cái giường chăm sóc trong phòng bệnh, ngày đêm túc trực bên cạnh cô.
Cuộc sống ở bệnh viện trôi qua an nhàn, thoạt nhìn có thể nhận ra Từ Tri Tuế đã tròn lên không ít, da dẻ cũng càng ngày càng đẹp, y tá có chút kinh nghiệm thấy, đều nói trong bụng cô ta tám mươi phần trăm là bé gái.
Điều này khiến Kỳ Thịnh Viễn một lòng muốn có cháu gái vui mừng khôn xiết, mua toàn là đồ dùng và quần áo cho bé gái, phòng em bé cũng trang hoàng thành màu hồng nhạt rất đáng yêu.
Từ Tri Tuế dở khóc dở cười, len lén hỏi Kỳ Nhiên là anh thích con trai hay con gái. Kỳ Nhiên im lặng một lúc, ngắm nghía bàn tay sưng phù của cô rồi nói: “Trước khi em mang thai, anh cũng muốn có con gái. Nhà Tống Nghiễn Gia cũng là con gái, mỗi khi nhìn thấy cậu ấy bế con đi phơi nắng là anh lại thấy hâm mộ. Nhưng chứng kiến quá trình em mang thai phải chịu nhiều vất vả như vậy, nghĩ đến sau này con bé lập gia đình cũng phải trải qua chuyện này, anh thật sự không nỡ.”
“Có điều.” Kỳ Nhiên nói xong lại nở nụ cười: “Con gái tri kỷ lại ngoan ngoãn, nếu cũng xinh đẹp như em thì càng tốt. Nếu sinh ra một chú khỉ con ngày nào cũng nhảy nhót không ngừng đối nghịch với anh, anh chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu rồi.”
Từ Tri Tuế véo anh: “Nói tới nói lui, anh vẫn muốn có con gái chứ gì?”
Kỳ Nhiên cúi đầu hôn lên trán cô: “Chỉ cần là con của chúng ta, anh đều thích.”
Bạn nhỏ Kỳ Dư Ninh chào đời trước tết Trung thu một hôm, không thể như ông nội mong muốn, bảy cân sáu lượng*, là một cậu nhóc ú na ú nần. Từ Tri Tuế mới được đẩy vào phòng sinh hai tiếng, vừa tiêm xong mũi thuốc sinh không đau, cậu nhóc kia đã nôn nóng muốn ra ngoài gặp mặt bố mẹ.
(*bảy cân sáu lượng: 4 ký mốt.)
Tiểu Dư Ninh rất ngoan, ít khi khóc nhè, ngay cả bảo mẫu chăm sóc cậu cũng nói hiếm gặp em bé nào ngoan như vậy.
Chu Vận nói, mặt mày Tiểu Dư Ninh quả thực giống Kỳ Nhiên như đúc, tính cách lại lém lỉnh hoạt bát giống mẹ, thuộc loại làm nên việc lớn, nếu cậu không ồn ào không cười nói với bạn thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Có lần Dư Ninh vừa uống sữa xong, Kỳ Nhiên ôm cho cậu ợ hơi, cậu nhóc đột nhiên ngẩng đầu cười khanh khách với anh, sau đó trên áo sơ mi của Kỳ Nhiên ướt một mảng lớn, chọc cho cả nhà ôm bụng cười to.
Kỳ Nhiên thu dọn cho bản thân xong, bất đắc dĩ nói: “Người ta nói cha và con trai là kẻ thù kiếp trước, tên nhóc này vừa sinh ra đã tìm anh đòi nợ.”
Tiểu Dư Ninh nghe xong lại mất hứng, lập tức biểu diễn màn phun sữa cho bố xem, Kỳ Nhiên sợ hãi, không dám nói xấu cậu trước mặt Tiểu Dư Ninh nữa.
Dưới sự chăm sóc hết lòng của người nhà, sức khỏe Từ Tri Tuế khôi phục không tệ. Kỳ Nhiên mời cho cô hai bảo mẫu, một người chăm sóc em bé, một người chăm sóc cô. Không phải vất vả chăm con đêm ngày, cơ thể cô cũng thoải mái hơn lúc mang thai một chút. Sau khi Dư Ninh được ba tháng tuổi, cô trở về bệnh viện tiếp tục làm việc.
Bất giác, Tiểu Dư Ninh đã tròn một tuổi, tuy rằng vẫn chưa nói rõ nhưng đã bập bẹ học cách gọi bố mẹ.
Ngày sinh nhật cháu trai, Kỳ Thịnh Viễn mời bao nhiêu là khách khứa, tổ chức một bữa tiệc mừng thôi nôi hoành tráng cho cháu trai bảo bối, người thân và bạn bè đều đến chúc mừng sinh nhật cậu nhóc con.
Làm mẹ nuôi của đứa bé, Tần Di vung tay rất hào phóng, vừa vào cửa đã nhét cho Tiểu Dư Ninh một bao lì xì dày cộm.
“Đây, chúc Tiểu Dư Ninh nhà chúng ta sinh nhật vui vẻ!”
Tiểu Dư Ninh cảm thấy mới lạ, cầm bao lì xì bỏ vào miệng. Từ Tri Tuế thấy thế liền giật lấy, ướm thử độ dày của bao lì xì rồi vội nhét vào tay Tần Di.
“Cậu có lòng đến tham dự là được rồi, không cần tốn kém như vậy, lần trước đầy tháng cậu cũng cho thằng bé một bao lì xì dày cộm rồi.”
“Aiza, cậu cứ xoắn xuýt chuyện này làm gì, tớ cũng đâu phải cho cậu, tớ là cho con nuôi của tớ!” Tần Di ngoắc ngón tay, trực tiếp nhét vào túi Tiểu Dư Ninh, lại gãi gãi hai má cậu bé nói: “Nếu cậu cảm thấy nhiều…… Đến lúc tớ và Dương Cận tổ chức đám cưới, các cậu mừng lại một bao lì xì thật lớn là được thôi.”
“Hả?” Từ Tri Tuế ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Tần Di cô mới phản ứng lại, quay đầu nhìn Dương Cận đang hàn huyên với Kỳ Nhiên ở cửa, kinh ngạc nói: “Hai người… kết hôn rồi à?”
Tần Di nháy mắt, lục lọi trong túi xách lấy ra một quyển giấy chứng nhận kết hôn nền đỏ chữ vàng.
“Mới lấy giấy chứng nhận sáng nay!”
“Anh ấy cầu hôn cậu?”
“Không, là tớ nói với anh ấy nếu không chớp lấy cơ hội thì sau này sẽ không còn nữa, hoặc là hôm nay kết hôn với tớ, hoặc là sau này coi như chưa từng gặp tớ. Anh ấy không nỡ, lập tức dẫn tớ về nhà lấy hộ khẩu.”
“Bố mẹ hai bên đồng ý rồi sao?”
“Tiền trảm hậu tấu đấy! Dù sao bọn tớ cũng lãnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý thôi.”
Từ Tri Tuế nghẹn lời hồi lâu, hồi tưởng lại hai năm qua Tần Di quyết liệt theo đuổi Dương Cận như thế nào, hai người hết chia tay lại tái hợp, trong lòng cô bỗng cảm thấy thổn thức không thôi, Tần Di không hổ là Tần Di. Cô lẳng lặng giơ ngón tay cái lên: “Đúng là trâu bò! Cậu là thần tượng của tớ!”
“Khiêm tốn khiêm tốn.”
Khách khứa đã đến đông đủ, bữa tiệc bắt đầu đúng giờ. Tống Nghiễn mang theo con đến muộn, lúc đẩy cửa đi vào, trên sân khấu đang chuẩn bị nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai cho Tiểu Dư Ninh.
Tống Nghiễn cho Tiểu Dư Ninh một bao lì xì lớn, Kỳ Nhiên thấy Phùng Mật không có mặt thì không khỏi lấy làm lạ nói: “Bà Tống đâu rồi?”
Tống Nghiễn vừa muốn mở miệng, nhóc con Tiểu Nguyên Bảo đã cướp lời nói: “Mẹ cháu đang mang thai em gái ạ! Muốn ở nhà nghỉ ngơi!”
“Chuyện từ khi nào thế? Sao tôi không biết?” Từ Tri Tuế kinh ngạc, cô và đồng nghiệp Phùng Mật hầu như ngày nào cũng gặp nhau, hai ngày trước còn đưa bạn nhỏ đi dạo phố, chưa từng nghe cô ấy nhắc tới chuyện này.
Tống Nghiễn nói: “Ngày hôm qua mới kiểm tra ra, cô ấy đang thấy khó chịu, chắc phải nghỉ ngơi một thời gian.”
Tiểu Nguyên Bảo đột nhiên nhào tới ôm lấy cánh tay Từ Tri Tuế: “Mẹ con nói muốn sinh cho con một em gái, đến lúc đó sẽ đính hôn từ nhỏ với Tiểu Dư Ninh nhà dì. Dì Từ, đính hôn từ nhỏ là gì vậy ạ?”
Từ Tri Tuế dở khóc dở cười, nhéo mũi Tiểu Nguyên Bảo: “Là em gái của con sẽ gả cho em trai Ninh Ninh đó.”
“Gả cho em trai Ninh Ninh…” Tiểu Nguyên Bảo mơ hồ nhìn Tiểu Dư Ninh đang hưng phấn đạp chân trên ghế bảo bối, suy nghĩ một lát rồi trịnh trọng nói: “Được rồi, nể tình cậu ấy rất đáng yêu, cháu đồng ý!”
“Dì không đồng ý, dì không đồng ý!” Tần Di túm lấy mũ Tiểu Nguyên Bảo: “Dì cũng muốn Tiểu Dư Ninh làm con rể nhà dì!”
Tiểu Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Nhưng dì đã có em bé đâu ạ?”
“Hôm nay về dì sẽ sinh ngay!”
“……”
Toàn hội trường cười to, Dương Cận ngượng ngùng ho khan một tiếng, rót chút đồ uống vào ly Tần Di: “Bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn.”
Từ Tri Tuế ôm Tiểu Dư Ninh vào trong ngực, cười đến chảy nước mắt: “Ơ kìa, chuyện này mọi người phải hỏi ý kiến con trai tớ đã chứ?”
Tần Di tiến lên phía trước, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Dư Ninh: “Nhóc con, vừa rồi cháu nhận tiền lì xì của dì rồi, sau này sẽ là người nhà của dì!”
Tiểu Dư Ninh vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm Tần Di, không hề báo trước phun cho cô ấy một ngụm nước miếng.
Mọi người lại cười ngặt nghẽo.
Từ Tri Tuế đã lâu không vui vẻ như vậy, trò chuyện với bạn bè, bất giác cũng uống thêm nhiều một chút. Chờ đưa khách xong ngồi lên xe về nhà, Từ Tri Tuế tựa vào vai Kỳ Nhiên nhắm mắt lại.
Kỳ Nhiên cởi áo khoác khoác lên người cô, vén gọn mái tóc trên trán cô, bất đắc dĩ nói: “Không kịp để ý đến em là em lại lén uống nhiều.”
Từ Tri Tuế cười cười, cầm tay anh: “Em cũng đâu có uống bao nhiêu, chỉ là thấy mọi người đều sống tốt nên em vui vẻ thôi. Kỳ Nhiên, anh nói chúng ta sẽ mãi hạnh phúc chứ?”
Kỳ Nhiên cúi đầu hôn lên trán cô: “Yên tâm, chắc chắn sẽ như vậy.”
Tiểu Dư Ninh ở bên nhìn hồi lâu, không chỉ ghen tị mà còn muốn tranh giành sự chiều chuộng, bèn chen vào giữa bố mẹ, ôm lấy cánh tay Từ Tri Tuế bập bẹ nói: “Bé, cũng sẽ.”
Từ Tri Tuế nở nụ cười, cùng Kỳ Nhiên ôm con trai vào lòng.
“Phải, chúng ta đều sẽ hạnh phúc.”
_HOÀN TOÀN VĂN_
Tháng đầu tiên vẫn còn ổn, ngoại trừ ham ngủ ra thì cơ thể cũng không khác hồi trước là mấy. Nhưng khi số tháng dần tăng lên, nồng độ hormone trong cơ thể cũng tăng lên, phản ứng mang thai sớm mà phụ nữ có thai sẽ trải qua cô đã trải qua một lần.
Khoảng thời gian ban đầu, Từ Tri Tuế gần như không thể làm việc, cứ hai ba ngày lại xin chủ nhiệm nghỉ. Tạ Thành Nghiệp thấy xót cho cô nên cũng duyệt cho cô nghỉ một thời gian, cũng may khi đó trong khoa đã có thêm người mới, có thêm cô thì càng tốt, thiếu đi cô cũng không làm chậm trễ công việc bình thường.
Chu Vận hủy bỏ tất cả kế hoạch du lịch, an tâm chăm sóc con gái, cũng mời chuyên gia dinh dưỡng và bảo mẫu giúp cô điều dưỡng thân thể. Nhưng cho dù là ở nhà dưỡng thai, nỗi đau khổ của Từ Tri Tuế cũng không thể vì vậy mà giảm bớt, ăn không vô ngủ không được là trạng thái bình thường, toàn thân còn sưng lên rõ rệt.
Kỳ Nhiên nhìn thấy mà đau lòng, ước gì có thể thay cô trải qua những chuyện này.
Cũng may nhóc con trong bụng không đành lòng để mẹ chịu khổ, ầm ĩ hai tháng rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh, Từ Tri Tuế lúc này mới cảm thấy mình sống lại.
Sau khi thai nhi ổn định, Từ Tri Tuế trở lại cương vị công tác của mình.
Mới đầu người trong nhà không ủng hộ quyết định này của cô lắm, nhất là Kỳ Thịnh Viễn, nói trong bệnh viện nhiều người hỗn loạn, lỡ xảy ra chuyện gì thì một ông già ở độ tuổi như ông sẽ phát điên lên mất.
Từ Tri Tuế cũng hiểu lòng tốt của ông, nhưng cô là bác sĩ, bệnh viện cũng là đơn vị kinh doanh chính quy, không phải cô muốn nghỉ làm là có thể nghỉ làm được.
Sau đó, cô và Kỳ Nhiên thay nhau khuyên nhủ Kỳ Thịnh Viễn mấy ngày, ông già mới thôi không xoắn xuýt nữa. Nhưng ông vẫn không yên tâm, hằng ngày sắp xếp bảo mẫu đưa cơm dinh dưỡng không nói, vừa có thời gian là lại chạy đến bệnh viện thăm cô, còn mời lãnh đạo bệnh viện ăn cơm, nhờ bọn họ chiếu cố con dâu mình nhiều hơn.
Từ Tri Tuế rất là đau đầu với chuyện này, nhưng lại không tiện bác bỏ tâm ý của ông, dù sao Kỳ Thịnh Viễn cũng mong chờ cháu nội đã lâu, vừa mới biết cô có thai là sang ngày hôm sau đã chạy tới nhà mấy chiến hữu, lấy danh nghĩa tới thăm nhà để khoe khoang khắp nơi. Thời gian lâu dài, Từ Tri Tuế cũng dần hiểu tính tình của ông, nếu đã không ngăn được thì chi bằng để ông tùy ý.
Cô vẫn đi làm như thường lệ, các đồng nghiệp xung quanh chăm sóc cô vô cùng chu đáo, lãnh đạo bệnh viện cũng cố gắng giảm bớt lượng công việc của cô. Làm việc đến một tháng trước khi sinh, Từ Tri Tuế mới về nhà an tâm chờ sinh.
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày sinh dự tính, Từ Tri Tuế được Kỳ Nhiên sắp xếp nhập viện, chính anh cũng dựng một cái giường chăm sóc trong phòng bệnh, ngày đêm túc trực bên cạnh cô.
Cuộc sống ở bệnh viện trôi qua an nhàn, thoạt nhìn có thể nhận ra Từ Tri Tuế đã tròn lên không ít, da dẻ cũng càng ngày càng đẹp, y tá có chút kinh nghiệm thấy, đều nói trong bụng cô ta tám mươi phần trăm là bé gái.
Điều này khiến Kỳ Thịnh Viễn một lòng muốn có cháu gái vui mừng khôn xiết, mua toàn là đồ dùng và quần áo cho bé gái, phòng em bé cũng trang hoàng thành màu hồng nhạt rất đáng yêu.
Từ Tri Tuế dở khóc dở cười, len lén hỏi Kỳ Nhiên là anh thích con trai hay con gái. Kỳ Nhiên im lặng một lúc, ngắm nghía bàn tay sưng phù của cô rồi nói: “Trước khi em mang thai, anh cũng muốn có con gái. Nhà Tống Nghiễn Gia cũng là con gái, mỗi khi nhìn thấy cậu ấy bế con đi phơi nắng là anh lại thấy hâm mộ. Nhưng chứng kiến quá trình em mang thai phải chịu nhiều vất vả như vậy, nghĩ đến sau này con bé lập gia đình cũng phải trải qua chuyện này, anh thật sự không nỡ.”
“Có điều.” Kỳ Nhiên nói xong lại nở nụ cười: “Con gái tri kỷ lại ngoan ngoãn, nếu cũng xinh đẹp như em thì càng tốt. Nếu sinh ra một chú khỉ con ngày nào cũng nhảy nhót không ngừng đối nghịch với anh, anh chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu rồi.”
Từ Tri Tuế véo anh: “Nói tới nói lui, anh vẫn muốn có con gái chứ gì?”
Kỳ Nhiên cúi đầu hôn lên trán cô: “Chỉ cần là con của chúng ta, anh đều thích.”
Bạn nhỏ Kỳ Dư Ninh chào đời trước tết Trung thu một hôm, không thể như ông nội mong muốn, bảy cân sáu lượng*, là một cậu nhóc ú na ú nần. Từ Tri Tuế mới được đẩy vào phòng sinh hai tiếng, vừa tiêm xong mũi thuốc sinh không đau, cậu nhóc kia đã nôn nóng muốn ra ngoài gặp mặt bố mẹ.
(*bảy cân sáu lượng: 4 ký mốt.)
Tiểu Dư Ninh rất ngoan, ít khi khóc nhè, ngay cả bảo mẫu chăm sóc cậu cũng nói hiếm gặp em bé nào ngoan như vậy.
Chu Vận nói, mặt mày Tiểu Dư Ninh quả thực giống Kỳ Nhiên như đúc, tính cách lại lém lỉnh hoạt bát giống mẹ, thuộc loại làm nên việc lớn, nếu cậu không ồn ào không cười nói với bạn thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Có lần Dư Ninh vừa uống sữa xong, Kỳ Nhiên ôm cho cậu ợ hơi, cậu nhóc đột nhiên ngẩng đầu cười khanh khách với anh, sau đó trên áo sơ mi của Kỳ Nhiên ướt một mảng lớn, chọc cho cả nhà ôm bụng cười to.
Kỳ Nhiên thu dọn cho bản thân xong, bất đắc dĩ nói: “Người ta nói cha và con trai là kẻ thù kiếp trước, tên nhóc này vừa sinh ra đã tìm anh đòi nợ.”
Tiểu Dư Ninh nghe xong lại mất hứng, lập tức biểu diễn màn phun sữa cho bố xem, Kỳ Nhiên sợ hãi, không dám nói xấu cậu trước mặt Tiểu Dư Ninh nữa.
Dưới sự chăm sóc hết lòng của người nhà, sức khỏe Từ Tri Tuế khôi phục không tệ. Kỳ Nhiên mời cho cô hai bảo mẫu, một người chăm sóc em bé, một người chăm sóc cô. Không phải vất vả chăm con đêm ngày, cơ thể cô cũng thoải mái hơn lúc mang thai một chút. Sau khi Dư Ninh được ba tháng tuổi, cô trở về bệnh viện tiếp tục làm việc.
Bất giác, Tiểu Dư Ninh đã tròn một tuổi, tuy rằng vẫn chưa nói rõ nhưng đã bập bẹ học cách gọi bố mẹ.
Ngày sinh nhật cháu trai, Kỳ Thịnh Viễn mời bao nhiêu là khách khứa, tổ chức một bữa tiệc mừng thôi nôi hoành tráng cho cháu trai bảo bối, người thân và bạn bè đều đến chúc mừng sinh nhật cậu nhóc con.
Làm mẹ nuôi của đứa bé, Tần Di vung tay rất hào phóng, vừa vào cửa đã nhét cho Tiểu Dư Ninh một bao lì xì dày cộm.
“Đây, chúc Tiểu Dư Ninh nhà chúng ta sinh nhật vui vẻ!”
Tiểu Dư Ninh cảm thấy mới lạ, cầm bao lì xì bỏ vào miệng. Từ Tri Tuế thấy thế liền giật lấy, ướm thử độ dày của bao lì xì rồi vội nhét vào tay Tần Di.
“Cậu có lòng đến tham dự là được rồi, không cần tốn kém như vậy, lần trước đầy tháng cậu cũng cho thằng bé một bao lì xì dày cộm rồi.”
“Aiza, cậu cứ xoắn xuýt chuyện này làm gì, tớ cũng đâu phải cho cậu, tớ là cho con nuôi của tớ!” Tần Di ngoắc ngón tay, trực tiếp nhét vào túi Tiểu Dư Ninh, lại gãi gãi hai má cậu bé nói: “Nếu cậu cảm thấy nhiều…… Đến lúc tớ và Dương Cận tổ chức đám cưới, các cậu mừng lại một bao lì xì thật lớn là được thôi.”
“Hả?” Từ Tri Tuế ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Tần Di cô mới phản ứng lại, quay đầu nhìn Dương Cận đang hàn huyên với Kỳ Nhiên ở cửa, kinh ngạc nói: “Hai người… kết hôn rồi à?”
Tần Di nháy mắt, lục lọi trong túi xách lấy ra một quyển giấy chứng nhận kết hôn nền đỏ chữ vàng.
“Mới lấy giấy chứng nhận sáng nay!”
“Anh ấy cầu hôn cậu?”
“Không, là tớ nói với anh ấy nếu không chớp lấy cơ hội thì sau này sẽ không còn nữa, hoặc là hôm nay kết hôn với tớ, hoặc là sau này coi như chưa từng gặp tớ. Anh ấy không nỡ, lập tức dẫn tớ về nhà lấy hộ khẩu.”
“Bố mẹ hai bên đồng ý rồi sao?”
“Tiền trảm hậu tấu đấy! Dù sao bọn tớ cũng lãnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý thôi.”
Từ Tri Tuế nghẹn lời hồi lâu, hồi tưởng lại hai năm qua Tần Di quyết liệt theo đuổi Dương Cận như thế nào, hai người hết chia tay lại tái hợp, trong lòng cô bỗng cảm thấy thổn thức không thôi, Tần Di không hổ là Tần Di. Cô lẳng lặng giơ ngón tay cái lên: “Đúng là trâu bò! Cậu là thần tượng của tớ!”
“Khiêm tốn khiêm tốn.”
Khách khứa đã đến đông đủ, bữa tiệc bắt đầu đúng giờ. Tống Nghiễn mang theo con đến muộn, lúc đẩy cửa đi vào, trên sân khấu đang chuẩn bị nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai cho Tiểu Dư Ninh.
Tống Nghiễn cho Tiểu Dư Ninh một bao lì xì lớn, Kỳ Nhiên thấy Phùng Mật không có mặt thì không khỏi lấy làm lạ nói: “Bà Tống đâu rồi?”
Tống Nghiễn vừa muốn mở miệng, nhóc con Tiểu Nguyên Bảo đã cướp lời nói: “Mẹ cháu đang mang thai em gái ạ! Muốn ở nhà nghỉ ngơi!”
“Chuyện từ khi nào thế? Sao tôi không biết?” Từ Tri Tuế kinh ngạc, cô và đồng nghiệp Phùng Mật hầu như ngày nào cũng gặp nhau, hai ngày trước còn đưa bạn nhỏ đi dạo phố, chưa từng nghe cô ấy nhắc tới chuyện này.
Tống Nghiễn nói: “Ngày hôm qua mới kiểm tra ra, cô ấy đang thấy khó chịu, chắc phải nghỉ ngơi một thời gian.”
Tiểu Nguyên Bảo đột nhiên nhào tới ôm lấy cánh tay Từ Tri Tuế: “Mẹ con nói muốn sinh cho con một em gái, đến lúc đó sẽ đính hôn từ nhỏ với Tiểu Dư Ninh nhà dì. Dì Từ, đính hôn từ nhỏ là gì vậy ạ?”
Từ Tri Tuế dở khóc dở cười, nhéo mũi Tiểu Nguyên Bảo: “Là em gái của con sẽ gả cho em trai Ninh Ninh đó.”
“Gả cho em trai Ninh Ninh…” Tiểu Nguyên Bảo mơ hồ nhìn Tiểu Dư Ninh đang hưng phấn đạp chân trên ghế bảo bối, suy nghĩ một lát rồi trịnh trọng nói: “Được rồi, nể tình cậu ấy rất đáng yêu, cháu đồng ý!”
“Dì không đồng ý, dì không đồng ý!” Tần Di túm lấy mũ Tiểu Nguyên Bảo: “Dì cũng muốn Tiểu Dư Ninh làm con rể nhà dì!”
Tiểu Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Nhưng dì đã có em bé đâu ạ?”
“Hôm nay về dì sẽ sinh ngay!”
“……”
Toàn hội trường cười to, Dương Cận ngượng ngùng ho khan một tiếng, rót chút đồ uống vào ly Tần Di: “Bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn.”
Từ Tri Tuế ôm Tiểu Dư Ninh vào trong ngực, cười đến chảy nước mắt: “Ơ kìa, chuyện này mọi người phải hỏi ý kiến con trai tớ đã chứ?”
Tần Di tiến lên phía trước, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Dư Ninh: “Nhóc con, vừa rồi cháu nhận tiền lì xì của dì rồi, sau này sẽ là người nhà của dì!”
Tiểu Dư Ninh vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm Tần Di, không hề báo trước phun cho cô ấy một ngụm nước miếng.
Mọi người lại cười ngặt nghẽo.
Từ Tri Tuế đã lâu không vui vẻ như vậy, trò chuyện với bạn bè, bất giác cũng uống thêm nhiều một chút. Chờ đưa khách xong ngồi lên xe về nhà, Từ Tri Tuế tựa vào vai Kỳ Nhiên nhắm mắt lại.
Kỳ Nhiên cởi áo khoác khoác lên người cô, vén gọn mái tóc trên trán cô, bất đắc dĩ nói: “Không kịp để ý đến em là em lại lén uống nhiều.”
Từ Tri Tuế cười cười, cầm tay anh: “Em cũng đâu có uống bao nhiêu, chỉ là thấy mọi người đều sống tốt nên em vui vẻ thôi. Kỳ Nhiên, anh nói chúng ta sẽ mãi hạnh phúc chứ?”
Kỳ Nhiên cúi đầu hôn lên trán cô: “Yên tâm, chắc chắn sẽ như vậy.”
Tiểu Dư Ninh ở bên nhìn hồi lâu, không chỉ ghen tị mà còn muốn tranh giành sự chiều chuộng, bèn chen vào giữa bố mẹ, ôm lấy cánh tay Từ Tri Tuế bập bẹ nói: “Bé, cũng sẽ.”
Từ Tri Tuế nở nụ cười, cùng Kỳ Nhiên ôm con trai vào lòng.
“Phải, chúng ta đều sẽ hạnh phúc.”
_HOÀN TOÀN VĂN_