Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Chương 79: Bỏ trốn đến mặt trăng
Từ Tri Tuế vội vàng mặc bộ đồ ngủ chạy ra sau cửa, hít thở sâu đủ ba lần mới lấy hết dũng khí mở cửa ra, nở nụ cười nịnh nọt với Chu Vận: "Mẹ..."
Kỳ Nhiên cũng thay quần áo đi theo cô ra ngoài, chỉnh lại cổ áo đứng ở huyền quan, kính cẩn lễ phép gọi: "Cô."
Vẻ mặt Chu Vận sa sầm giống như mây đen trong đêm, đuôi mắt khẽ liếc nhìn hai người, hừ một tiếng đầy quái gở: "Ồ, ở nhà à? Vậy sao mẹ nhấn chuông cả buổi mà chẳng thấy phản ứng gì nhỉ?"
Từ Tri Tuế đỡ trán, cúi đầu chột dạ nói: "Cái đó, hôm nay bọn con đi ra ngoài, hơi mệt nên vừa về đã ngủ một giấc."
Chu Vận mắt sắc như dao trừng liếc hai người, ánh mắt rơi xuống dấu vết đỏ hồng trên cổ cô, tức giận kéo mạnh cổ áo còn chưa bẻ lại của cô, trên mặt đầy vẻ khinh thường của bậc vua chúa "Mẹ con là người từng trải", "Mấy chuyện hư hỏng kia của hai đứa còn hòng giấu được mẹ", "Đã làm gì trong lòng mình không tự biết sao".
Từ Tri Tuế bị bà nhìn chằm chằm mà mặt đỏ bừng, chỉ ước có thể đào một cái hố chôn mình xuống.
Thấy vậy, Kỳ Nhiên tiến lên, đi tới bên cạnh tủ giày, cúi xuống lấy dép cho Chu Vận: "Xin lỗi cô, đã để cô phải chờ lâu, cô mau vào đi ạ."
Chu Vận lại nhẹ nhàng liếc anh một cái, lúc này vẻ mặt mới giãn ra một chút, chậm rãi khoan thai đặt túi xách lên tủ, cúi người ngồi xuống ghế đổi giày.
Từ Tri Tuế vội vàng ngồi xuống giúp đỡ, khom người nịnh nọt dò hỏi: "Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại trở về? Sống trong biệt thự bên kia không thoải mái ạ?"
Chu Vận không nóng không lạnh gạt bàn tay đang giúp thêm phiền của cô ra, hừ lạnh: "Con còn dám hỏi, chuyện lớn như chuyển mộ cho ba con, mẹ còn có thể không quay về sao? Làm sao, không muốn mẹ quay về?"
"Không, mẹ nghĩ nhiều rồi." Từ Tri Tuế vội vàng che miệng lại.
Chu Vận thay giày, thẳng lưng đi một vòng quanh phòng, cực kỳ khí thế, rất giống Hoàng thái hậu đang đi tuần tra phủ Phò mã.
"Ừ, quét dọn cũng khá sạch sẽ, không giống như tầng dưới, sờ tay lên bàn toàn là bụi, lâu rồi không ở đây đúng không?"
Lúc nói câu này, ánh mắt Chu Vận vô tình hay cố ý nhìn qua cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, xuyên qua khe hở có thể loáng thoáng nhìn thấy chiếc giường nhỏ bừa bộn bên trong.
Từ Tri Tuế bước tới che khuất tầm nhìn của bà, vừa lặng lẽ cài cửa lại, vừa cười giả lả nói: "Đâu có ạ, mẹ cũng biết là có lúc con hơi lười, bận rộn công việc quá nên lười dọn dẹp thôi mà."
Chu Vận hừ một tiếng, vẻ mặt kiểu "bịa đi, mẹ đang nghe con bịa chuyện đây".
Sau khi ngồi xuống sô pha, Kỳ Nhiên rót cho bà một ly nước nóng, Chu Vận nhận lấy nhấp một ngụm, thuận theo lời nói trước đó dò hỏi: "Ban ngày hai đứa đi đâu?"
Kỳ Nhiên nói: "Đến nhà cháu, cháu dẫn Tuế Tuế về nhà ăn bữa cơm."
Chu Vận muốn hỏi là đi gặp ba mẹ cháu đúng không, lời đến khóe miệng chợt nhớ lúc trước Tuế Tuế có nhắc đến chuyện mẹ anh mắc bệnh qua đời, đổi sang hỏi: "Gặp mặt phụ huynh trong nhà?"
"Vâng."
Chu Vận hít một hơi thật sâu, trầm ngâm cầm ly nước, một lúc sau mới nói: "Hai đứa ăn tối chưa?"
Từ Tri Tuế gật đầu như gà mổ thóc: "Ăn rồi ạ."
"Mẹ còn chưa ăn." Chu Vận liếc cô, trong lời nói, trong mắt đều hiện lên vẻ hờn giận.
Từ Tri Tuế cũng có tật giật mình, cứ thế từ đầu đến cuối một câu cũng không dám phản bác bà, vội vàng nháy mắt với Kỳ Nhiên. Kỳ Nhiên hiểu ý, giả vờ đi về phía phòng bếp: "Cô, cháu đi làm mấy món cho cô, mì có được không ạ?"
"Chờ đã." Chu Vận ngăn anh lại, thổi hơi nước trong ly, chậm rãi đứng lên: "Để Tuế Tuế làm đi, cô có chuyện muốn nói với cháu."
"... Đồ ăn con làm mẹ dám ăn sao?" Từ Tri Tuế nuốt nước miếng, chỉ thiếu điều trực tiếp hỏi có chuyện gì mà con không nghe được?
"Con còn có thể đầu độc chết mẹ ruột của mình hay sao? Kỹ năng nấu nướng gà mờ của con cũng cần phải rèn luyện thêm, sau này lập gia đình rồi đừng gieo họa cho trẻ con trong nhà."
Từ Tri Tuế lẩm bẩm: "Lúc trước mẹ gieo họa cho con còn ít hay sao."
Chu Vận lười để ý tới cô, nháy mắt ra hiệu với Kỳ Nhiên, muốn anh đến phòng làm việc nói chuyện với mình. Từ Tri Tuế tim đập thình thịch, lo lắng kéo tay áo Kỳ Nhiên, Kỳ Nhiên cong môi mỉm cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, trấn an nói: "Không sao đâu, em đi làm việc của mình trước đi."
Sau khi Kỳ Nhiên theo Chu Vận vào phòng làm việc, Từ Tri Tuế bất đắc dĩ đi vào phòng bếp.
Lòng cô không yên, vẫn luôn muốn biết bên trong đang nói chuyện gì, đứng ở cửa ngó vào mấy lần, kết quả Chu Vận không nể mặt chút nào, trực tiếp lạnh lùng đóng sầm cửa lại, bỏ lại một câu: "Nhìn cái gì, nồi sắp tràn ra rồi kìa!"
Từ Tri Tuế không biết làm sao chỉ đành rút lui.
Hai mươi phút sau, hai người từ phòng làm việc đi ra, Chu Vận thay đổi thái độ "mẹ vợ ác độc" trước đây, trên mặt lại nở nụ cười nhàn nhạt, dù mì có hơi mặn bà cũng không nói gì.
Nhân lúc bà đang ăn mì, Từ Tri Tuế kéo Kỳ Nhiên sang một bên, thấp giọng hỏi: "Mẹ em nói gì với anh thế?"
Kỳ Nhiên nhìn cô thật sâu, trong mắt tràn đầy tình cảm lưu luyến: "Cô và anh nói chuyện anh từ con rể tương lai trở thành con rể chính thức."
Vẻ mặt Từ Tri Tuế đầy bất đắc dĩ: "Sao bà ấy còn nóng vội hơn cả người trong cuộc chúng ta thế?"
"Ai nói thế?" Kỳ Nhiên nắm tay cô hôn xuống, ngậm lấy môi cô nói: "Người trong cuộc là anh đây cũng nôn nóng lắm rồi."
"... Đừng, mẹ em nhìn thấy bây giờ."
...
Buổi tối, Từ Tri Tuế ngoan ngoãn xuống dưới nhà nghỉ ngơi với Chu Vận, sáng sớm hôm sau, Kỳ Nhiên lái xe đón hai mẹ con đến nghĩa trang.
Hôm đó vẫn là một ngày ẩm ướt, mưa phùn liên miên giăng khắp nơi, dù có che ô nhưng đầu vai cũng ướt hơn nửa. Trên đường lên núi, Chu Vận dứt khoát cụp ô lại, đạp lên những phiến đá xanh phủ đầy rêu chậm rãi đi lên, trên tay cầm một hũ tro cốt bằng gỗ đàn hương.
Nghĩa trang Từ Kiến Minh mới được di dời đến nằm trên đỉnh một ngọn đồi ở ngoại ô, sau lưng là một ngôi chùa cổ kính nổi tiếng, đằng trước là vườn trà yên tĩnh.
Đây là nơi Kỳ Nhiên cẩn thận lựa chọn, yên tĩnh, phong thủy cũng tốt, giá cả đương nhiên cũng không phải là thứ người bình thường có thể tiếp nhận được. Người đã khuất có lẽ sẽ không để tâm đến những thứ này nhưng chúng có thể mang lại sự yên lòng cho người còn sống.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho hũ tro cốt, Chu Vận ngồi xuống, chậm rãi vu,ốt ve ảnh của chồng, giống như vô số đêm bà đã từng dựa vào trong lòng ông ấy giãi bày tâm sự.
Từ Tri Tuế vẫn không dám nghe, cũng không tới quá gần, đứng dưới gốc cây hòe già ở bên cạnh ngơ ngác nhìn.
Kỳ Nhiên đi tới ôm lấy vai cô, đồng hành với cô thay lời an ủi, cùng lúc đó, trong đầu vang lên lời Chu Vận nói với anh tối hôm qua...
"Tuế Tuế đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nếu cô giao con gái cho cháu, chỉ hy vọng cháu có thể chăm sóc con bé thật tốt, đừng để nó bị tổn thương lần nào nữa. Con bé sống vui vẻ hạnh phúc chính là mong muốn lớn nhất của cô và ba con bé."
Kỳ Nhiên nhìn bia mộ trang nghiêm, trong lòng thầm hứa: "Chú cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc Tuế Tuế thật tốt, tuyệt đối không bao giờ phụ lòng cô ấy."
...
Lúc xuống núi, cơn mưa kéo dài suốt một tuần cuối cùng cũng tạnh, trong không khí phảng phất mùi cỏ xanh và mùi bùn đất ẩm mốc.
Kỳ Nhiên đi đến bãi đỗ xe lấy xe, Từ Tri Tuế nắm chặt tay mẹ nhìn về phía ngọn núi kia, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng ba mình dưới bóng cây đang khẽ đong đưa.
Ông ấy vẫn mặc chiếc áo khoác mình yêu thích nhất khi còn trẻ, mặt mũi ôn hòa, giống hệt như năm đó.
Ông ấy mỉm cười với bọn họ, vẫy tay giống như lời tạm biệt.
Hai mắt Từ Tri Tuế đỏ hoe, âm thầm nói: "Ba, con nhất định sẽ rất hạnh phúc. Nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của ba và mẹ."
...
Kỳ Nhiên cũng thay quần áo đi theo cô ra ngoài, chỉnh lại cổ áo đứng ở huyền quan, kính cẩn lễ phép gọi: "Cô."
Vẻ mặt Chu Vận sa sầm giống như mây đen trong đêm, đuôi mắt khẽ liếc nhìn hai người, hừ một tiếng đầy quái gở: "Ồ, ở nhà à? Vậy sao mẹ nhấn chuông cả buổi mà chẳng thấy phản ứng gì nhỉ?"
Từ Tri Tuế đỡ trán, cúi đầu chột dạ nói: "Cái đó, hôm nay bọn con đi ra ngoài, hơi mệt nên vừa về đã ngủ một giấc."
Chu Vận mắt sắc như dao trừng liếc hai người, ánh mắt rơi xuống dấu vết đỏ hồng trên cổ cô, tức giận kéo mạnh cổ áo còn chưa bẻ lại của cô, trên mặt đầy vẻ khinh thường của bậc vua chúa "Mẹ con là người từng trải", "Mấy chuyện hư hỏng kia của hai đứa còn hòng giấu được mẹ", "Đã làm gì trong lòng mình không tự biết sao".
Từ Tri Tuế bị bà nhìn chằm chằm mà mặt đỏ bừng, chỉ ước có thể đào một cái hố chôn mình xuống.
Thấy vậy, Kỳ Nhiên tiến lên, đi tới bên cạnh tủ giày, cúi xuống lấy dép cho Chu Vận: "Xin lỗi cô, đã để cô phải chờ lâu, cô mau vào đi ạ."
Chu Vận lại nhẹ nhàng liếc anh một cái, lúc này vẻ mặt mới giãn ra một chút, chậm rãi khoan thai đặt túi xách lên tủ, cúi người ngồi xuống ghế đổi giày.
Từ Tri Tuế vội vàng ngồi xuống giúp đỡ, khom người nịnh nọt dò hỏi: "Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại trở về? Sống trong biệt thự bên kia không thoải mái ạ?"
Chu Vận không nóng không lạnh gạt bàn tay đang giúp thêm phiền của cô ra, hừ lạnh: "Con còn dám hỏi, chuyện lớn như chuyển mộ cho ba con, mẹ còn có thể không quay về sao? Làm sao, không muốn mẹ quay về?"
"Không, mẹ nghĩ nhiều rồi." Từ Tri Tuế vội vàng che miệng lại.
Chu Vận thay giày, thẳng lưng đi một vòng quanh phòng, cực kỳ khí thế, rất giống Hoàng thái hậu đang đi tuần tra phủ Phò mã.
"Ừ, quét dọn cũng khá sạch sẽ, không giống như tầng dưới, sờ tay lên bàn toàn là bụi, lâu rồi không ở đây đúng không?"
Lúc nói câu này, ánh mắt Chu Vận vô tình hay cố ý nhìn qua cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, xuyên qua khe hở có thể loáng thoáng nhìn thấy chiếc giường nhỏ bừa bộn bên trong.
Từ Tri Tuế bước tới che khuất tầm nhìn của bà, vừa lặng lẽ cài cửa lại, vừa cười giả lả nói: "Đâu có ạ, mẹ cũng biết là có lúc con hơi lười, bận rộn công việc quá nên lười dọn dẹp thôi mà."
Chu Vận hừ một tiếng, vẻ mặt kiểu "bịa đi, mẹ đang nghe con bịa chuyện đây".
Sau khi ngồi xuống sô pha, Kỳ Nhiên rót cho bà một ly nước nóng, Chu Vận nhận lấy nhấp một ngụm, thuận theo lời nói trước đó dò hỏi: "Ban ngày hai đứa đi đâu?"
Kỳ Nhiên nói: "Đến nhà cháu, cháu dẫn Tuế Tuế về nhà ăn bữa cơm."
Chu Vận muốn hỏi là đi gặp ba mẹ cháu đúng không, lời đến khóe miệng chợt nhớ lúc trước Tuế Tuế có nhắc đến chuyện mẹ anh mắc bệnh qua đời, đổi sang hỏi: "Gặp mặt phụ huynh trong nhà?"
"Vâng."
Chu Vận hít một hơi thật sâu, trầm ngâm cầm ly nước, một lúc sau mới nói: "Hai đứa ăn tối chưa?"
Từ Tri Tuế gật đầu như gà mổ thóc: "Ăn rồi ạ."
"Mẹ còn chưa ăn." Chu Vận liếc cô, trong lời nói, trong mắt đều hiện lên vẻ hờn giận.
Từ Tri Tuế cũng có tật giật mình, cứ thế từ đầu đến cuối một câu cũng không dám phản bác bà, vội vàng nháy mắt với Kỳ Nhiên. Kỳ Nhiên hiểu ý, giả vờ đi về phía phòng bếp: "Cô, cháu đi làm mấy món cho cô, mì có được không ạ?"
"Chờ đã." Chu Vận ngăn anh lại, thổi hơi nước trong ly, chậm rãi đứng lên: "Để Tuế Tuế làm đi, cô có chuyện muốn nói với cháu."
"... Đồ ăn con làm mẹ dám ăn sao?" Từ Tri Tuế nuốt nước miếng, chỉ thiếu điều trực tiếp hỏi có chuyện gì mà con không nghe được?
"Con còn có thể đầu độc chết mẹ ruột của mình hay sao? Kỹ năng nấu nướng gà mờ của con cũng cần phải rèn luyện thêm, sau này lập gia đình rồi đừng gieo họa cho trẻ con trong nhà."
Từ Tri Tuế lẩm bẩm: "Lúc trước mẹ gieo họa cho con còn ít hay sao."
Chu Vận lười để ý tới cô, nháy mắt ra hiệu với Kỳ Nhiên, muốn anh đến phòng làm việc nói chuyện với mình. Từ Tri Tuế tim đập thình thịch, lo lắng kéo tay áo Kỳ Nhiên, Kỳ Nhiên cong môi mỉm cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, trấn an nói: "Không sao đâu, em đi làm việc của mình trước đi."
Sau khi Kỳ Nhiên theo Chu Vận vào phòng làm việc, Từ Tri Tuế bất đắc dĩ đi vào phòng bếp.
Lòng cô không yên, vẫn luôn muốn biết bên trong đang nói chuyện gì, đứng ở cửa ngó vào mấy lần, kết quả Chu Vận không nể mặt chút nào, trực tiếp lạnh lùng đóng sầm cửa lại, bỏ lại một câu: "Nhìn cái gì, nồi sắp tràn ra rồi kìa!"
Từ Tri Tuế không biết làm sao chỉ đành rút lui.
Hai mươi phút sau, hai người từ phòng làm việc đi ra, Chu Vận thay đổi thái độ "mẹ vợ ác độc" trước đây, trên mặt lại nở nụ cười nhàn nhạt, dù mì có hơi mặn bà cũng không nói gì.
Nhân lúc bà đang ăn mì, Từ Tri Tuế kéo Kỳ Nhiên sang một bên, thấp giọng hỏi: "Mẹ em nói gì với anh thế?"
Kỳ Nhiên nhìn cô thật sâu, trong mắt tràn đầy tình cảm lưu luyến: "Cô và anh nói chuyện anh từ con rể tương lai trở thành con rể chính thức."
Vẻ mặt Từ Tri Tuế đầy bất đắc dĩ: "Sao bà ấy còn nóng vội hơn cả người trong cuộc chúng ta thế?"
"Ai nói thế?" Kỳ Nhiên nắm tay cô hôn xuống, ngậm lấy môi cô nói: "Người trong cuộc là anh đây cũng nôn nóng lắm rồi."
"... Đừng, mẹ em nhìn thấy bây giờ."
...
Buổi tối, Từ Tri Tuế ngoan ngoãn xuống dưới nhà nghỉ ngơi với Chu Vận, sáng sớm hôm sau, Kỳ Nhiên lái xe đón hai mẹ con đến nghĩa trang.
Hôm đó vẫn là một ngày ẩm ướt, mưa phùn liên miên giăng khắp nơi, dù có che ô nhưng đầu vai cũng ướt hơn nửa. Trên đường lên núi, Chu Vận dứt khoát cụp ô lại, đạp lên những phiến đá xanh phủ đầy rêu chậm rãi đi lên, trên tay cầm một hũ tro cốt bằng gỗ đàn hương.
Nghĩa trang Từ Kiến Minh mới được di dời đến nằm trên đỉnh một ngọn đồi ở ngoại ô, sau lưng là một ngôi chùa cổ kính nổi tiếng, đằng trước là vườn trà yên tĩnh.
Đây là nơi Kỳ Nhiên cẩn thận lựa chọn, yên tĩnh, phong thủy cũng tốt, giá cả đương nhiên cũng không phải là thứ người bình thường có thể tiếp nhận được. Người đã khuất có lẽ sẽ không để tâm đến những thứ này nhưng chúng có thể mang lại sự yên lòng cho người còn sống.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho hũ tro cốt, Chu Vận ngồi xuống, chậm rãi vu,ốt ve ảnh của chồng, giống như vô số đêm bà đã từng dựa vào trong lòng ông ấy giãi bày tâm sự.
Từ Tri Tuế vẫn không dám nghe, cũng không tới quá gần, đứng dưới gốc cây hòe già ở bên cạnh ngơ ngác nhìn.
Kỳ Nhiên đi tới ôm lấy vai cô, đồng hành với cô thay lời an ủi, cùng lúc đó, trong đầu vang lên lời Chu Vận nói với anh tối hôm qua...
"Tuế Tuế đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nếu cô giao con gái cho cháu, chỉ hy vọng cháu có thể chăm sóc con bé thật tốt, đừng để nó bị tổn thương lần nào nữa. Con bé sống vui vẻ hạnh phúc chính là mong muốn lớn nhất của cô và ba con bé."
Kỳ Nhiên nhìn bia mộ trang nghiêm, trong lòng thầm hứa: "Chú cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc Tuế Tuế thật tốt, tuyệt đối không bao giờ phụ lòng cô ấy."
...
Lúc xuống núi, cơn mưa kéo dài suốt một tuần cuối cùng cũng tạnh, trong không khí phảng phất mùi cỏ xanh và mùi bùn đất ẩm mốc.
Kỳ Nhiên đi đến bãi đỗ xe lấy xe, Từ Tri Tuế nắm chặt tay mẹ nhìn về phía ngọn núi kia, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng ba mình dưới bóng cây đang khẽ đong đưa.
Ông ấy vẫn mặc chiếc áo khoác mình yêu thích nhất khi còn trẻ, mặt mũi ôn hòa, giống hệt như năm đó.
Ông ấy mỉm cười với bọn họ, vẫy tay giống như lời tạm biệt.
Hai mắt Từ Tri Tuế đỏ hoe, âm thầm nói: "Ba, con nhất định sẽ rất hạnh phúc. Nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của ba và mẹ."
...