Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Chương 65: Chung chăn gối
Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhạt nhoà u tối phát ra từ màn hình bao trùm hai người.
Cách hôn của Kỳ Nhiên vừa thẳng thắn vừa nhiệt tình. Anh ngậm lấy môi cô, quyến luyến mút một cái. Mặc dù hành động êm ái nhưng lại rất dùng sức. So với nụ hôn mạnh mẽ rồi trước thì lần này chứa nhiều tình cảm nồng nàn hơn.
Môi anh có mùi rượu thoang thoảng, hô hấp nóng ấm quấn quít lấy Từ Tri Tuế không rời. Cô không có chút kinh nghiệm nào nên chỉ có thể bị động ngẩng đầu lên chịu đựng.
Thậm chí cô còn quên cả nhắm mắt, mũi cũng quên thở luôn, chỉ biết chăm chăm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao cao và trái cổ chuyển động liên tục của người đàn ông...
Giờ khắc này, Từ Tri Tuế bỗng cảm thấy cuối cùng thì mình vẫn gặp may.
Trên đời này có biết bao người yêu nhưng không có được, có biết bao người vừa sinh ra đã không có khả năng yêu thương, thế mà sau nghìn trùng trắc trở, cô vẫn có thể ôm lấy người mình yêu nhất. Đây là vận may mà bao nhiêu người thiết tha mong cầu cũng không có được. Vậy sao cô lại muốn trốn đi chứ?
Yêu anh đi, giống như trước kia vậy. Không quan tâm đến quá khứ, không sợ hãi về tương lai. Chỉ cần yêu anh thôi là được rồi, yêu anh trong từng khoảnh khắc.
Cô tự nhủ thầm trong lòng như vậy.
Từ Tri Tuế nhắm mắt lại, bắt đầu vụng về đáp lại anh.
Sự chủ động của cô khiến hơi thở của Kỳ Nhiên càng thêm dồn dập. Anh điều chỉnh lại tư thế đặt cô lên ghế sô pha rồi ôm chặt eo cô ép về phía mình để hai cơ thể dính sát vào nhau không một kẽ hở.
Từ trước đến nay Từ Tri Tuế không hề biết da mình lại nhạy cảm đến vậy. Khoảnh khắc cảm nhận được bàn tay anh đặt lên người mình, cơ thể cô run lên, kìm lòng không đặng mà phát ra một tiếng rê.n rỉ nghẹn ngào.
Cô cảm nhận được một cách rõ ràng cơ thể của Kỳ Nhiên hơi cứng ngắc lại. Trong nháy mắt lúc cô hơi nhếch môi lên, lưỡi anh lập tức linh hoạt xông vào, từ từ quấn lấy cái lưỡi đang rụt rè của cô.
Mới đầu vì sợ doạ cô sợ nên anh hôn rất lâu và cẩn thận, dẫn đến việc càng hôn càng thở gấp, mặt mũi nhuốm đầy tình ý, dáng vẻ đã bị khơi lên d/ục vọng.
Thế nên sau đó nụ hôn của anh trở nên buông thả và mạnh mẽ hơn, cũng càng ngày càng sâu hơn, như muốn trút hết nỗi nhớ nhung bao năm qua vào đó vậy.
Từ Tri Tuế bị hôn đến nhũn cả chân, hơi thở bị anh cướp hết. Sau lưng cô là ghế sô pha nên cô bị anh ép ngửa ra phía sau.
Dần dần, Từ Tri Tuế cảm thấy hơi quá sức. Cô dám chắc rằng nếu cứ để mặc cho anh tiếp tục như này thì hai người còn chưa kịp vào bước tiếp theo, cô đã bị thiếu oxy tắc thở trong lòng anh rồi.
"Kỳ Nhiên..."
Từ Tri Tuế nức nở gọi một tiếng, chỉ là còn chưa kịp nói tiếp đoạn sau, giọng nói của cô đã bị anh ép nuốt vào.
Cô chỉ có thể dùng dằng đấm lên ngực anh: "Kỳ Nhiên, em không thở nổi..."
Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu, lưỡi cuốn lấy lưỡi cô nốt lần cuối rồi mới lưu luyến không thôi mà rời khỏi môi cô.
Anh giơ hai tay ra nâng mặt cô lên sau đó cất giọng khàn khàn: "Xin lỗi em, vừa rồi anh hơi mất khống chế. Doạ em sợ rồi phải không?"
Từ Tri Tuế nghiêng mặt sang một bên, tựa đầu lên vai anh thở hồng hộc không ngừng.
"Sao anh lại... Lại như vậy chứ?"
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô hôn môi với Kỳ Nhiên nhưng những lần trước chủ yếu là do anh tấn công, cô phòng thủ. Trừ nhiệt độ nóng bỏng và cảm giác mềm mại của đôi môi ra thì cô không cảm nhận được gì hơn nữa.
Còn lần này nụ hôn của anh vừa nồng nàn vừa ngập tràn tình yêu, lúc thì dịu dàng lúc thì ngang ngược, thậm chí còn có cả chút dụ/c vọng không rõ ràng nữa...
So sánh với nhau thì Từ Tri Tuế trúc trắc hơn nhiều, hoàn toàn mất ưu thế trước anh.
Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, ngón tay cọ cọ lên gò má cô: "Có lẽ là do bản năng trời sinh đấy. Không sao đâu, sau này chúng ta luyện tập chăm chỉ là được rồi. Anh sẽ từ từ dạy em."
"..."
Từ Tri Tuế càng vùi mặt vào sâu trong lòng anh hơn. Sao hồi trước cô không biết sau khi tỏ tình anh lại có dáng vẻ này nhỉ?
Kỳ Nhiên cầm tay Từ Tri Tuế, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên mu bàn tay cô một cái rồi cất giọng vừa trầm vừa khàn: "Tuế Tuế, em đã gật đầu rồi không được hối hận đâu nhé. Sau này dù có gian khổ khó khăn hay em ghét anh, cảm thấy anh phiền phức anh cũng sẽ không buông tay em ra nữa."
Từ Tri Tuế ngẩng đầu lên, cánh môi đỏ mọng vẫn còn dính chút nước bóng loáng nhưng đôi mắt của cô lại trong veo.
Cô cong môi lên cười, lại ôm lấy cổ anh làm đà vươn người lên hôn trái cổ giữa cổ họng người đàn ông, giọng nói trở nên mơ hồ:
"Ừ, không hối hận."
Rõ ràng là cơ thể Kỳ Nhiên hơi cứng lại. Ngay sau đó, Từ Tri Tuế nghe thấy một tiếng hít ngược vào cực kỳ sâu. Người đàn ông nắm lấy cằm cô, một nụ hôn khác ập xuống.
...
Trước nay Từ Tri Tuế thật sự không biết hoá ra hôn môi cũng là một việc đòi hỏi người thực hiện phải có thể lực. Sau khi kết thúc nụ hôn dài kia, cơ thể cô nhũn ra như bún, đầu cũng trong trạng thái thiếu oxy cực độ. Cô chỉ có thể mơ mơ màng màng dựa vào lòng Kỳ Nhiên, đẩy hết sức nặng cơ thể lên người anh.
Kỳ Nhiên ôm lấy cô. Anh đang ngồi trên ghế sô pha nên đã nâng cô lên cho cô ngồi hẳn trên đùi mình.
Chiều nay Từ Tri Tuế dựa vào lòng anh nói rất nhiều.
Cô nói ngày anh ra nước ngoài đó cô đã đuổi theo đến sân bay, sau khi trở lại lại chứng kiến ba ngã trong vũng máu. Cô tận mắt nhìn thấy ông trút hơi thở cuối cùng.
Nói đến những bất lực và tuyệt vọng sau khi mẹ bị bệnh. Nói đến cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời trong giai đoạn học bổ túc kia.
Nói đến cảnh đẹp thành phố Tương, nói học đại học rất cô đơn, còn nhắc đến người giáo viên đã thưởng thức và chỉ đường cho cô ra khỏi hoàn cảnh khốn cùng tuyệt vọng ấy nữa...
Cuối cùng thì hôm nay cũng có một người chịu lắng nghe và chia sẻ những vết thương và nỗi đau mà trước kia cô chỉ có thể lặng lẽ tự liế.m láp giữa đêm tối rồi.
Hai người dựa sát vào nhau, thời gian như ngừng lại. Đến khi Từ Tri Tuế lấy lại được tinh thần thì đồng hồ treo tường đã chỉ ba giờ sáng.
Cô thẳng người dậy từ trong lòng Kỳ Nhiên, mượn ánh trăng bàng bạc bên ngoài để nhìn thấy được tơ máu trong mắt anh.
"Anh mệt lắm phải không? Hôm nay anh... À không, hôm qua anh tới chi nhánh công ty mà, hẳn là mệt lắm nhỉ?"
Kỳ Nhiên cười khẽ: "Không sao, chỉ là đẩy công việc qua ngày mai thôi mà."
Từ Tri Tuế dựa vào vai anh, giọng nói ồm ồm: "Nhưng em hơi mệt. Ngày mai em còn phải tới bệnh viện thăm mẹ nữa."
"Ừ..." Kỳ Nhiên trầm ngâm: "Vậy giờ chúng ta đi nghỉ nhé?"
"Ừ."
Từ Tri Tuế xuống khỏi người Kỳ Nhiên rồi giả vờ khom người tìm dép. Chỉ là động tác của cô quá trớn mà không nhận ra. Cô còn chưa tìm được dép đã chọc cho Kỳ Nhiên hít ngược vào một hơi.
"Em đừng lộn xộn."
Anh đè vai cô lại, sau đó một tay choàng qua vai, một tay luồn qua chân bế thốc cô lên ôm về phòng ngủ.
Tới cửa phòng, bước chân của Kỳ Nhiên dừng lại trong chốc lát: "Bật đèn giúp anh."
Từ Tri Tuế giơ tay lên tường sờ sượng một chút. Vì cô không hiểu kết cấu nhà anh lắm nên tìm một hồi lâu mới chạm được vào công tắc, bèn nhấn xuống một cái.
Căn phòng đột nhiên sáng ngời, ánh sáng chói loá đâm vào mắt. Từ Tri Tuế vô thức nhắm tịt mắt lại, lần nữa vùi đầu vào lòng anh.
Kỳ Nhiên nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi quay ra phòng khách cầm dép vào cho cô.
Từ Tri Tuế chớp lấy cơ hội này mà quan sát phòng ngủ của anh mấy lần. Căn phòng sạch sẽ rộng rãi nhưng lại có vẻ khá lạnh lùng vì tông màu xanh trắng.
Bỗng nhiên một suy nghĩ xẹt qua đầu Từ Tri Tuế. Cô xoay người leo đến đầu giường rồi sờ sờ dưới gối.
Kỳ Nhiên vừa quay lại phòng đã thấy cô giơ một tấm ảnh tốt nghiệp tiểu học đã ố vàng lên. Anh cong cong mắt, chẳng hiểu sao nụ cười lại rất mập mờ.
"Quả nhiên anh vẫn còn giữ."
Kỳ Nhiên cuộn tay lại để bên miệng khụ một tiếng: "Em tìm được ở đâu thế?"
"Dưới gối anh đấy. Chú Kỳ nói anh giữ gìn tấm ảnh kỷ niệm tốt nghiệp tiểu học này cẩn thận lắm, ai đụng vào là đánh luôn." Từ Tri Tuế nở nụ cười ranh mãnh: "Không phải anh đã thích em từ hồi tiểu học rồi đấy chứ? Anh cảm thấy em xinh đẹp lắm phải không?"
"..." Kỳ Nhiên không khỏi tức cười: "Em muốn nghe lời nói thật hả?"
Từ Tri Tuế giơ tay lên chống cằm: "Anh nói đi."
"Lúc vừa chuyển tới, anh từng tưởng em là bạn nam."
"..."
"Kỳ Nhiên!" Từ Tri Tuế bạnh mặt trợn mắt trừng anh.
Kỳ Nhiên cười xấu xa: "Nói thật nói thật này. Sau khi lên cấp hai em mới từ từ trở nên xinh đẹp."
"Anh còn nói!" Từ Tri Tuế dỗi, làm bộ nhấc chân lên muốn đá anh. Chỉ là cô mới chạm được đến ống quần đã bị anh túm lấy mắt cá chân. Anh cong ngón tay lên nhẹ nhàng cọ lên chân cô.
"Sao chân em lạnh quá vậy? Mau chui vào chăn đi."
Kỳ Nhiên vén chăn lên bọc lấy Từ Tri Tuế rồi lại xoa xoa mái đầu bù xù của cô: "Tối nay em ngủ lại nơi này đi."
Từ Tri Tuế chớp chớp mắt: "Anh thì sao?"
"Anh qua phòng dành cho khách nằm, hoặc ngủ ghế sô pha cũng được."
Từ Tri Tuế hơi chần chừ: "Như vậy có lạnh không?"
"Chưa biết nữa." Kỳ Nhiên đi vòng qua bên kia mở tủ ra, nhìn nhìn rồi cảm thấy không biết nên bắt đầu từ đâu.
Căn nhà này của anh có rất nhiều phòng nhưng phòng có thể ngủ được thì chỉ có gian phòng ngủ chính này thôi. Nhưng phòng khác không phải để trống chưa kịp trang trí thì cũng là chỉ có mỗi cái giường.
Anh mới dọn đến đây chưa lâu, bình thường cũng không có khách nên còn rất nhiều đồ dùng hằng ngày chưa kịp chuẩn bị. Nếu anh nhớ không nhầm thì chăn mùa đông chỉ có mỗi một bộ trên giường anh kia.
Quả nhiên, Kỳ Nhiên lục lọi trong tủ một hồi lâu nhưng trừ đồ tắm và vest bình thường anh hay mặc ra thì chỉ còn một cái mền mỏng dính.
Mặc dù trong phòng có lò sưởi nhưng dù sao cũng đang là mùa động, mền mỏng như này không đủ để giữ ấm. Anh mà đắp cái này một đêm là sáng mai ốm luôn cho mà xem.
Kỳ Nhiên cười cười như không có chuyện gì xảy ra: "Không sao đâu, anh rất khoẻ, có thể chịu được."
Từ Tri Tuế có chút không đành lòng. Làm gì có đạo lý cô tới là anh phải đi đâu? Thế là cô cắn m,ôi dưới hít một hơi sâu rồi mất tự nhiên hừ một tiếng: "Hay là... Anh ngủ lại đây đi."
"..."
Đôi mắt Kỳ Nhiên chợt tối xuống. Anh cười cười quay lại nhìn cô chăm chú.
Từ Tri Tuế bị anh nhìn đến nỗi chột dạ, gò má bỗng đỏ bừng lên. Cô quay đi chỗ khác nói: "Nếu anh cảm thấy không muốn thì coi như em chưa nói gì."
Cô vừa nói vừa vén chăn lên chôn cả đầu cả người vào đó.
Thật ra thì sau khi lời bật ra khỏi miệng, cô đã hối hận rồi. Bọn họ vừa mới xác nhận mối quan hệ, cô như vậy có phải tuỳ tiện quá không?
Rõ ràng chỉ là lo anh bị cảm thôi mà sao nghe lời của cô lại cứ như muốn tiến thêm một bước ấy...
Anh có hiểu nhầm ý cô không nhỉ?
Nhưng cô không muốn làm gì cả, không muốn thật mà!
Rõ ràng là tình cảm cô dành cho anh trước giờ luôn rất trong sáng!
Ặc, được rồi, nghĩ kỹ lại thì có lẽ cũng không được trong sáng cho lắm...
Từ Tri Tuế không kiềm chế được mà chìm đắm vào cảm xúc xấu hổ vô hình. Cô chờ đợi một hồi nhưng không nghe được phản ứng của Kỳ Nhiên.
Chẳng biết đã qua bao lâu, đến khi lòng dạ Từ Tri Tuế nguội lạnh, tiếng bước chân mới vang lên trong phòng lần nữa. Sau đó cô nhận ra đệm giường hơi lún xuống, rồi có người vén chăn lên nằm vào.
Hơi thở của Từ Tri Tuế hơi chậm lại, lặng lẽ dịch người sang bên kia.
May mà giường và chăn của Kỳ Nhiên rất rộng rãi nên chỉ cần không nhúc nhích lung tung thì hai người nằm chung cũng gần như không chạm vào nhau.
Nhưng thân nhiệt của đàn ông cao hơn phụ nữ nên Kỳ Nhiên mới nằm xuống chưa được bao lâu, trong chăn đã nóng lên bất thường. Từ Tri Tuế chắc chắn rằng giờ mình mà không chui ra thở nữa là sẽ chết ngộp trong chăn ngay.
Cô đang nghĩ nên xoay người thế nào mới tự nhiên thì một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối ôm lấy eo cô. Bàn tay kia vớt cô ra khỏi chăn rồi lại kéo vào lòng một người đàn ông.
"Em đừng trùm chăn kín đầu như vậy, không tốt đâu."
"À." Từ Tri Tuế đáp lại một tiếng rồi xoay người đưa lưng về phía anh.
Kỳ Nhiên kéo cô vào lòng lần nữa để ngực mình dính sát lưng cô. Anh vùi đầu vào cổ người yêu. Hai người dính chặt lấy nhau như hai cái muỗng vậy.
Hơi thở của Kỳ Nhiên rất nóng bỏng, thiêu đốt làn da nơi cổ Từ Tri Tuế hết lần này đến lần khác. Cô cảm thấy trái tim mình sắp vọt ra ngoài đến nơi rồi. Dù có nhắm mắt lại không nghĩ nữa thì mỗi hơi thở hít vào cũng ngập tràn mùi hương của anh.
Nhưng Kỳ Nhiên chỉ lẳng lặng ôm cô, không tiến thêm bước nào nào. Từ Tri Tuế nhắm chặt hai mắt, không biết mình đang thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm nữa.
"Em mệt, ngủ trước đây."
"Ừ, ngủ ngon." Kỳ Nhiên hôn lên tóc cô một cái.
...
Trong bóng tối, Từ Tri Tuế duy trì tư thế bị anh ôm không dám nhúc nhích. Cô đã thử không nghĩ đến người bên cạnh nữa, cũng đã thử cách đếm dê đếm cừu để chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng ý thức lại không nghe lời. Cô cảm thấy bản thân càng ngày càng tỉnh táo, thậm chí còn tỉnh hơn cả trước đó nữa.
Vừa nhắm mắt lại là cảnh tượng mình bị Kỳ Nhiên hôn lại hiện ra trong đầu cô. Từ Tri Tuế biết anh đang kiềm chế, còn cô...
Cô không chắc mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Phát triển như vậy có nhanh quá không nhỉ?
Vì căng thẳng trong thời gian dài nên các tế bào trong cơ thể cô cũng căng theo. Sau một hồi lâu, cô cảm thấy mình như bị liệt nửa người rồi vậy. Mỏi quá nên cô rón rén đổi tư thế khác, quay ra đối mặt với anh.
Hình như Kỳ Nhiên ngủ rồi, hơi thở đã đều đều.
Mắt Từ Tri Tuế đã thích ứng với bóng tối nên cô đã mượn ánh trăng bạc mờ mờ để nhìn những đường cong mượt mà trên mặt Kỳ Nhiên.
Nam sinh mà mình thích đang ngủ bên cạnh mình. Đây là chuyện mà trước đây cô có mơ cũng không dám.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại giơ tay ra chạm nhẹ lên ấn đường anh một cái, sau đó trượt xuống dọc theo sống mũi cao cao, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng lành lạnh.
Có lẽ là vì Kỳ Nhiên ngủ rồi nên Từ Tri Tuế to gan hơn một chút. Cô nhìn chằm chằm môi anh một lúc rồi không kiềm chế được nữa mà nhổm người dậy hôn môi anh một cái.
Vốn chỉ định chạm nhẹ cái rồi thôi nhưng không biết cô lấy can đảm ở đâu ra mà còn thè lưỡi liếm khẽ môi anh một cái nữa.
Đến khi cô chuẩn bị nằm lại giường thì người đàn ông trước mặt bỗng mở mắt ra, sau đó xoay người đè cô xuống.
"A..." Từ Tri Tuế giật mình kêu lên thành tiếng.
Kỳ Nhiên đối mặt với cô, trái cổ lăn lên lăn xuống liên tục, lý trí bị đẩy tới bờ vực của sự tan vỡ.
"Tuế Tuế, anh là đàn ông, một người đàn ông trưởng thành. Anh không chịu nổi sự khiêu khích như vậy đâu."
"Vậy nên?" Từ Tri Tuế nhìn anh chằm chằm.
Kỳ Nhiên cúi người xuống hôn lên môi cô lần nữa: "Vậy nên em mà cứ như vậy là anh không kiềm chế nổi nữa đâu."
Cách hôn của Kỳ Nhiên vừa thẳng thắn vừa nhiệt tình. Anh ngậm lấy môi cô, quyến luyến mút một cái. Mặc dù hành động êm ái nhưng lại rất dùng sức. So với nụ hôn mạnh mẽ rồi trước thì lần này chứa nhiều tình cảm nồng nàn hơn.
Môi anh có mùi rượu thoang thoảng, hô hấp nóng ấm quấn quít lấy Từ Tri Tuế không rời. Cô không có chút kinh nghiệm nào nên chỉ có thể bị động ngẩng đầu lên chịu đựng.
Thậm chí cô còn quên cả nhắm mắt, mũi cũng quên thở luôn, chỉ biết chăm chăm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao cao và trái cổ chuyển động liên tục của người đàn ông...
Giờ khắc này, Từ Tri Tuế bỗng cảm thấy cuối cùng thì mình vẫn gặp may.
Trên đời này có biết bao người yêu nhưng không có được, có biết bao người vừa sinh ra đã không có khả năng yêu thương, thế mà sau nghìn trùng trắc trở, cô vẫn có thể ôm lấy người mình yêu nhất. Đây là vận may mà bao nhiêu người thiết tha mong cầu cũng không có được. Vậy sao cô lại muốn trốn đi chứ?
Yêu anh đi, giống như trước kia vậy. Không quan tâm đến quá khứ, không sợ hãi về tương lai. Chỉ cần yêu anh thôi là được rồi, yêu anh trong từng khoảnh khắc.
Cô tự nhủ thầm trong lòng như vậy.
Từ Tri Tuế nhắm mắt lại, bắt đầu vụng về đáp lại anh.
Sự chủ động của cô khiến hơi thở của Kỳ Nhiên càng thêm dồn dập. Anh điều chỉnh lại tư thế đặt cô lên ghế sô pha rồi ôm chặt eo cô ép về phía mình để hai cơ thể dính sát vào nhau không một kẽ hở.
Từ trước đến nay Từ Tri Tuế không hề biết da mình lại nhạy cảm đến vậy. Khoảnh khắc cảm nhận được bàn tay anh đặt lên người mình, cơ thể cô run lên, kìm lòng không đặng mà phát ra một tiếng rê.n rỉ nghẹn ngào.
Cô cảm nhận được một cách rõ ràng cơ thể của Kỳ Nhiên hơi cứng ngắc lại. Trong nháy mắt lúc cô hơi nhếch môi lên, lưỡi anh lập tức linh hoạt xông vào, từ từ quấn lấy cái lưỡi đang rụt rè của cô.
Mới đầu vì sợ doạ cô sợ nên anh hôn rất lâu và cẩn thận, dẫn đến việc càng hôn càng thở gấp, mặt mũi nhuốm đầy tình ý, dáng vẻ đã bị khơi lên d/ục vọng.
Thế nên sau đó nụ hôn của anh trở nên buông thả và mạnh mẽ hơn, cũng càng ngày càng sâu hơn, như muốn trút hết nỗi nhớ nhung bao năm qua vào đó vậy.
Từ Tri Tuế bị hôn đến nhũn cả chân, hơi thở bị anh cướp hết. Sau lưng cô là ghế sô pha nên cô bị anh ép ngửa ra phía sau.
Dần dần, Từ Tri Tuế cảm thấy hơi quá sức. Cô dám chắc rằng nếu cứ để mặc cho anh tiếp tục như này thì hai người còn chưa kịp vào bước tiếp theo, cô đã bị thiếu oxy tắc thở trong lòng anh rồi.
"Kỳ Nhiên..."
Từ Tri Tuế nức nở gọi một tiếng, chỉ là còn chưa kịp nói tiếp đoạn sau, giọng nói của cô đã bị anh ép nuốt vào.
Cô chỉ có thể dùng dằng đấm lên ngực anh: "Kỳ Nhiên, em không thở nổi..."
Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu, lưỡi cuốn lấy lưỡi cô nốt lần cuối rồi mới lưu luyến không thôi mà rời khỏi môi cô.
Anh giơ hai tay ra nâng mặt cô lên sau đó cất giọng khàn khàn: "Xin lỗi em, vừa rồi anh hơi mất khống chế. Doạ em sợ rồi phải không?"
Từ Tri Tuế nghiêng mặt sang một bên, tựa đầu lên vai anh thở hồng hộc không ngừng.
"Sao anh lại... Lại như vậy chứ?"
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô hôn môi với Kỳ Nhiên nhưng những lần trước chủ yếu là do anh tấn công, cô phòng thủ. Trừ nhiệt độ nóng bỏng và cảm giác mềm mại của đôi môi ra thì cô không cảm nhận được gì hơn nữa.
Còn lần này nụ hôn của anh vừa nồng nàn vừa ngập tràn tình yêu, lúc thì dịu dàng lúc thì ngang ngược, thậm chí còn có cả chút dụ/c vọng không rõ ràng nữa...
So sánh với nhau thì Từ Tri Tuế trúc trắc hơn nhiều, hoàn toàn mất ưu thế trước anh.
Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, ngón tay cọ cọ lên gò má cô: "Có lẽ là do bản năng trời sinh đấy. Không sao đâu, sau này chúng ta luyện tập chăm chỉ là được rồi. Anh sẽ từ từ dạy em."
"..."
Từ Tri Tuế càng vùi mặt vào sâu trong lòng anh hơn. Sao hồi trước cô không biết sau khi tỏ tình anh lại có dáng vẻ này nhỉ?
Kỳ Nhiên cầm tay Từ Tri Tuế, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên mu bàn tay cô một cái rồi cất giọng vừa trầm vừa khàn: "Tuế Tuế, em đã gật đầu rồi không được hối hận đâu nhé. Sau này dù có gian khổ khó khăn hay em ghét anh, cảm thấy anh phiền phức anh cũng sẽ không buông tay em ra nữa."
Từ Tri Tuế ngẩng đầu lên, cánh môi đỏ mọng vẫn còn dính chút nước bóng loáng nhưng đôi mắt của cô lại trong veo.
Cô cong môi lên cười, lại ôm lấy cổ anh làm đà vươn người lên hôn trái cổ giữa cổ họng người đàn ông, giọng nói trở nên mơ hồ:
"Ừ, không hối hận."
Rõ ràng là cơ thể Kỳ Nhiên hơi cứng lại. Ngay sau đó, Từ Tri Tuế nghe thấy một tiếng hít ngược vào cực kỳ sâu. Người đàn ông nắm lấy cằm cô, một nụ hôn khác ập xuống.
...
Trước nay Từ Tri Tuế thật sự không biết hoá ra hôn môi cũng là một việc đòi hỏi người thực hiện phải có thể lực. Sau khi kết thúc nụ hôn dài kia, cơ thể cô nhũn ra như bún, đầu cũng trong trạng thái thiếu oxy cực độ. Cô chỉ có thể mơ mơ màng màng dựa vào lòng Kỳ Nhiên, đẩy hết sức nặng cơ thể lên người anh.
Kỳ Nhiên ôm lấy cô. Anh đang ngồi trên ghế sô pha nên đã nâng cô lên cho cô ngồi hẳn trên đùi mình.
Chiều nay Từ Tri Tuế dựa vào lòng anh nói rất nhiều.
Cô nói ngày anh ra nước ngoài đó cô đã đuổi theo đến sân bay, sau khi trở lại lại chứng kiến ba ngã trong vũng máu. Cô tận mắt nhìn thấy ông trút hơi thở cuối cùng.
Nói đến những bất lực và tuyệt vọng sau khi mẹ bị bệnh. Nói đến cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời trong giai đoạn học bổ túc kia.
Nói đến cảnh đẹp thành phố Tương, nói học đại học rất cô đơn, còn nhắc đến người giáo viên đã thưởng thức và chỉ đường cho cô ra khỏi hoàn cảnh khốn cùng tuyệt vọng ấy nữa...
Cuối cùng thì hôm nay cũng có một người chịu lắng nghe và chia sẻ những vết thương và nỗi đau mà trước kia cô chỉ có thể lặng lẽ tự liế.m láp giữa đêm tối rồi.
Hai người dựa sát vào nhau, thời gian như ngừng lại. Đến khi Từ Tri Tuế lấy lại được tinh thần thì đồng hồ treo tường đã chỉ ba giờ sáng.
Cô thẳng người dậy từ trong lòng Kỳ Nhiên, mượn ánh trăng bàng bạc bên ngoài để nhìn thấy được tơ máu trong mắt anh.
"Anh mệt lắm phải không? Hôm nay anh... À không, hôm qua anh tới chi nhánh công ty mà, hẳn là mệt lắm nhỉ?"
Kỳ Nhiên cười khẽ: "Không sao, chỉ là đẩy công việc qua ngày mai thôi mà."
Từ Tri Tuế dựa vào vai anh, giọng nói ồm ồm: "Nhưng em hơi mệt. Ngày mai em còn phải tới bệnh viện thăm mẹ nữa."
"Ừ..." Kỳ Nhiên trầm ngâm: "Vậy giờ chúng ta đi nghỉ nhé?"
"Ừ."
Từ Tri Tuế xuống khỏi người Kỳ Nhiên rồi giả vờ khom người tìm dép. Chỉ là động tác của cô quá trớn mà không nhận ra. Cô còn chưa tìm được dép đã chọc cho Kỳ Nhiên hít ngược vào một hơi.
"Em đừng lộn xộn."
Anh đè vai cô lại, sau đó một tay choàng qua vai, một tay luồn qua chân bế thốc cô lên ôm về phòng ngủ.
Tới cửa phòng, bước chân của Kỳ Nhiên dừng lại trong chốc lát: "Bật đèn giúp anh."
Từ Tri Tuế giơ tay lên tường sờ sượng một chút. Vì cô không hiểu kết cấu nhà anh lắm nên tìm một hồi lâu mới chạm được vào công tắc, bèn nhấn xuống một cái.
Căn phòng đột nhiên sáng ngời, ánh sáng chói loá đâm vào mắt. Từ Tri Tuế vô thức nhắm tịt mắt lại, lần nữa vùi đầu vào lòng anh.
Kỳ Nhiên nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi quay ra phòng khách cầm dép vào cho cô.
Từ Tri Tuế chớp lấy cơ hội này mà quan sát phòng ngủ của anh mấy lần. Căn phòng sạch sẽ rộng rãi nhưng lại có vẻ khá lạnh lùng vì tông màu xanh trắng.
Bỗng nhiên một suy nghĩ xẹt qua đầu Từ Tri Tuế. Cô xoay người leo đến đầu giường rồi sờ sờ dưới gối.
Kỳ Nhiên vừa quay lại phòng đã thấy cô giơ một tấm ảnh tốt nghiệp tiểu học đã ố vàng lên. Anh cong cong mắt, chẳng hiểu sao nụ cười lại rất mập mờ.
"Quả nhiên anh vẫn còn giữ."
Kỳ Nhiên cuộn tay lại để bên miệng khụ một tiếng: "Em tìm được ở đâu thế?"
"Dưới gối anh đấy. Chú Kỳ nói anh giữ gìn tấm ảnh kỷ niệm tốt nghiệp tiểu học này cẩn thận lắm, ai đụng vào là đánh luôn." Từ Tri Tuế nở nụ cười ranh mãnh: "Không phải anh đã thích em từ hồi tiểu học rồi đấy chứ? Anh cảm thấy em xinh đẹp lắm phải không?"
"..." Kỳ Nhiên không khỏi tức cười: "Em muốn nghe lời nói thật hả?"
Từ Tri Tuế giơ tay lên chống cằm: "Anh nói đi."
"Lúc vừa chuyển tới, anh từng tưởng em là bạn nam."
"..."
"Kỳ Nhiên!" Từ Tri Tuế bạnh mặt trợn mắt trừng anh.
Kỳ Nhiên cười xấu xa: "Nói thật nói thật này. Sau khi lên cấp hai em mới từ từ trở nên xinh đẹp."
"Anh còn nói!" Từ Tri Tuế dỗi, làm bộ nhấc chân lên muốn đá anh. Chỉ là cô mới chạm được đến ống quần đã bị anh túm lấy mắt cá chân. Anh cong ngón tay lên nhẹ nhàng cọ lên chân cô.
"Sao chân em lạnh quá vậy? Mau chui vào chăn đi."
Kỳ Nhiên vén chăn lên bọc lấy Từ Tri Tuế rồi lại xoa xoa mái đầu bù xù của cô: "Tối nay em ngủ lại nơi này đi."
Từ Tri Tuế chớp chớp mắt: "Anh thì sao?"
"Anh qua phòng dành cho khách nằm, hoặc ngủ ghế sô pha cũng được."
Từ Tri Tuế hơi chần chừ: "Như vậy có lạnh không?"
"Chưa biết nữa." Kỳ Nhiên đi vòng qua bên kia mở tủ ra, nhìn nhìn rồi cảm thấy không biết nên bắt đầu từ đâu.
Căn nhà này của anh có rất nhiều phòng nhưng phòng có thể ngủ được thì chỉ có gian phòng ngủ chính này thôi. Nhưng phòng khác không phải để trống chưa kịp trang trí thì cũng là chỉ có mỗi cái giường.
Anh mới dọn đến đây chưa lâu, bình thường cũng không có khách nên còn rất nhiều đồ dùng hằng ngày chưa kịp chuẩn bị. Nếu anh nhớ không nhầm thì chăn mùa đông chỉ có mỗi một bộ trên giường anh kia.
Quả nhiên, Kỳ Nhiên lục lọi trong tủ một hồi lâu nhưng trừ đồ tắm và vest bình thường anh hay mặc ra thì chỉ còn một cái mền mỏng dính.
Mặc dù trong phòng có lò sưởi nhưng dù sao cũng đang là mùa động, mền mỏng như này không đủ để giữ ấm. Anh mà đắp cái này một đêm là sáng mai ốm luôn cho mà xem.
Kỳ Nhiên cười cười như không có chuyện gì xảy ra: "Không sao đâu, anh rất khoẻ, có thể chịu được."
Từ Tri Tuế có chút không đành lòng. Làm gì có đạo lý cô tới là anh phải đi đâu? Thế là cô cắn m,ôi dưới hít một hơi sâu rồi mất tự nhiên hừ một tiếng: "Hay là... Anh ngủ lại đây đi."
"..."
Đôi mắt Kỳ Nhiên chợt tối xuống. Anh cười cười quay lại nhìn cô chăm chú.
Từ Tri Tuế bị anh nhìn đến nỗi chột dạ, gò má bỗng đỏ bừng lên. Cô quay đi chỗ khác nói: "Nếu anh cảm thấy không muốn thì coi như em chưa nói gì."
Cô vừa nói vừa vén chăn lên chôn cả đầu cả người vào đó.
Thật ra thì sau khi lời bật ra khỏi miệng, cô đã hối hận rồi. Bọn họ vừa mới xác nhận mối quan hệ, cô như vậy có phải tuỳ tiện quá không?
Rõ ràng chỉ là lo anh bị cảm thôi mà sao nghe lời của cô lại cứ như muốn tiến thêm một bước ấy...
Anh có hiểu nhầm ý cô không nhỉ?
Nhưng cô không muốn làm gì cả, không muốn thật mà!
Rõ ràng là tình cảm cô dành cho anh trước giờ luôn rất trong sáng!
Ặc, được rồi, nghĩ kỹ lại thì có lẽ cũng không được trong sáng cho lắm...
Từ Tri Tuế không kiềm chế được mà chìm đắm vào cảm xúc xấu hổ vô hình. Cô chờ đợi một hồi nhưng không nghe được phản ứng của Kỳ Nhiên.
Chẳng biết đã qua bao lâu, đến khi lòng dạ Từ Tri Tuế nguội lạnh, tiếng bước chân mới vang lên trong phòng lần nữa. Sau đó cô nhận ra đệm giường hơi lún xuống, rồi có người vén chăn lên nằm vào.
Hơi thở của Từ Tri Tuế hơi chậm lại, lặng lẽ dịch người sang bên kia.
May mà giường và chăn của Kỳ Nhiên rất rộng rãi nên chỉ cần không nhúc nhích lung tung thì hai người nằm chung cũng gần như không chạm vào nhau.
Nhưng thân nhiệt của đàn ông cao hơn phụ nữ nên Kỳ Nhiên mới nằm xuống chưa được bao lâu, trong chăn đã nóng lên bất thường. Từ Tri Tuế chắc chắn rằng giờ mình mà không chui ra thở nữa là sẽ chết ngộp trong chăn ngay.
Cô đang nghĩ nên xoay người thế nào mới tự nhiên thì một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối ôm lấy eo cô. Bàn tay kia vớt cô ra khỏi chăn rồi lại kéo vào lòng một người đàn ông.
"Em đừng trùm chăn kín đầu như vậy, không tốt đâu."
"À." Từ Tri Tuế đáp lại một tiếng rồi xoay người đưa lưng về phía anh.
Kỳ Nhiên kéo cô vào lòng lần nữa để ngực mình dính sát lưng cô. Anh vùi đầu vào cổ người yêu. Hai người dính chặt lấy nhau như hai cái muỗng vậy.
Hơi thở của Kỳ Nhiên rất nóng bỏng, thiêu đốt làn da nơi cổ Từ Tri Tuế hết lần này đến lần khác. Cô cảm thấy trái tim mình sắp vọt ra ngoài đến nơi rồi. Dù có nhắm mắt lại không nghĩ nữa thì mỗi hơi thở hít vào cũng ngập tràn mùi hương của anh.
Nhưng Kỳ Nhiên chỉ lẳng lặng ôm cô, không tiến thêm bước nào nào. Từ Tri Tuế nhắm chặt hai mắt, không biết mình đang thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm nữa.
"Em mệt, ngủ trước đây."
"Ừ, ngủ ngon." Kỳ Nhiên hôn lên tóc cô một cái.
...
Trong bóng tối, Từ Tri Tuế duy trì tư thế bị anh ôm không dám nhúc nhích. Cô đã thử không nghĩ đến người bên cạnh nữa, cũng đã thử cách đếm dê đếm cừu để chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng ý thức lại không nghe lời. Cô cảm thấy bản thân càng ngày càng tỉnh táo, thậm chí còn tỉnh hơn cả trước đó nữa.
Vừa nhắm mắt lại là cảnh tượng mình bị Kỳ Nhiên hôn lại hiện ra trong đầu cô. Từ Tri Tuế biết anh đang kiềm chế, còn cô...
Cô không chắc mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Phát triển như vậy có nhanh quá không nhỉ?
Vì căng thẳng trong thời gian dài nên các tế bào trong cơ thể cô cũng căng theo. Sau một hồi lâu, cô cảm thấy mình như bị liệt nửa người rồi vậy. Mỏi quá nên cô rón rén đổi tư thế khác, quay ra đối mặt với anh.
Hình như Kỳ Nhiên ngủ rồi, hơi thở đã đều đều.
Mắt Từ Tri Tuế đã thích ứng với bóng tối nên cô đã mượn ánh trăng bạc mờ mờ để nhìn những đường cong mượt mà trên mặt Kỳ Nhiên.
Nam sinh mà mình thích đang ngủ bên cạnh mình. Đây là chuyện mà trước đây cô có mơ cũng không dám.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại giơ tay ra chạm nhẹ lên ấn đường anh một cái, sau đó trượt xuống dọc theo sống mũi cao cao, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng lành lạnh.
Có lẽ là vì Kỳ Nhiên ngủ rồi nên Từ Tri Tuế to gan hơn một chút. Cô nhìn chằm chằm môi anh một lúc rồi không kiềm chế được nữa mà nhổm người dậy hôn môi anh một cái.
Vốn chỉ định chạm nhẹ cái rồi thôi nhưng không biết cô lấy can đảm ở đâu ra mà còn thè lưỡi liếm khẽ môi anh một cái nữa.
Đến khi cô chuẩn bị nằm lại giường thì người đàn ông trước mặt bỗng mở mắt ra, sau đó xoay người đè cô xuống.
"A..." Từ Tri Tuế giật mình kêu lên thành tiếng.
Kỳ Nhiên đối mặt với cô, trái cổ lăn lên lăn xuống liên tục, lý trí bị đẩy tới bờ vực của sự tan vỡ.
"Tuế Tuế, anh là đàn ông, một người đàn ông trưởng thành. Anh không chịu nổi sự khiêu khích như vậy đâu."
"Vậy nên?" Từ Tri Tuế nhìn anh chằm chằm.
Kỳ Nhiên cúi người xuống hôn lên môi cô lần nữa: "Vậy nên em mà cứ như vậy là anh không kiềm chế nổi nữa đâu."