Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Chương 59: Cỗ máy thời gian
Với trạng thái tinh thần thế này thì Chu Vận không nên tiếp tục ở lại dưới bếp thêm nữa, Từ Tri Tuế thấp thỏm đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vì con dao trong tay bà. Cô cực kỳ sợ hãi, lo lắng Chu Vận sẽ làm chuyện gì đó tổn thương đến mình trong lúc bà bị bủa vây bởi nỗi bàng hoàng tột độ.
Từ Tri Tuế dẫn bà ra khỏi nhà bếp, vừa dỗ dành vừa dụ bà uống một vài viên thuốc an thần. Không lâu sau đó, Chu Vận đã bình tĩnh trở lại, có điều đôi mắt của bà vô thần, trống rỗng, hệt chốn ao tù nước đọng chìm trong nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Lúc dỗ dành Chu Vận chìm vào giấc ngủ thì đã gần rạng sáng, Từ Tri Tuế sửa lại góc chăn cho mẹ mình rồi khoác áo xuống giường, rón rén đóng cửa phòng ngủ của bà lại.
Cả tối nay cô chưa có gì trong bụng, dạ dày đã tê dại chẳng còn cảm giác gì vì bụng rỗng đến tận bây giờ, cô cũng bỏ luôn suy nghĩ nấu mì gói ăn lót dạ ra sau đầu.
Từ Tri Tuế ngồi một mình trong phòng khách, không bật đèn, mặc cho bóng tối cấu xé lấy mình. Có lẽ chỉ có vậy thì đầu óc cô mới có thể tỉnh táo hơn, chỉ có vậy thì cô mới có thể suy nghĩ thấu đáo một số điều được.
Chu Vận bảo rằng chiều hôm ấy Kỳ Nhiên đã đến tìm cô, có điều kể từ khi Từ Kiến Minh đột nhiên qua đời, chuyện này đã trở thành bí mật chưa kịp hé lộ.
Hóa ra Kỳ Nhiên không lừa cô. Không phải anh bỏ đi không một lời từ biệt. Anh có đến tìm cô. Tuy nhiên, điều làm cô thắc mắc là rõ ràng cô đã hẹn anh gặp mặt tại quán trà, tại sao anh lại đến nhà cô chứ?
Lẽ nào lúc cô đến Vịnh Ngân Hà tìm anh, hai người đã tình cờ bỏ lỡ nhau ư? Hay phải chăng bởi vì anh không thấy cô ở quán trà nên đã đến thẳng nhà cô?
Không đúng, thời gian không khớp, lúc cô đến nhà họ Kỳ thì trời đã tối rồi, trong khi theo lời kể của Chu Vận thì Kỳ Nhiên đến nhà tìm cô vào buổi chiều.
Tại sao anh không đến quán trà tìm cô? Rõ ràng vào thời điểm đó, chỉ cần anh đến quán trà là thấy cô ở đó rồi, nhưng anh đã không làm vậy, lẽ nào anh không biết?
Nhưng rõ ràng anh đọc được tờ giấy mà cô để lại cho anh rồi mà, sao lại không biết được?
Từ Tri Tuế càng vắt óc suy nghĩ càng đau đầu. Rốt cuộc thực hư sự tình là thế nào, có lẽ chỉ có bản thân Kỳ Nhiên mới có thể cho cô biết đáp án mà thôi.
Cô lấy điện thoại ra, muốn gọi điện cho Kỳ Nhiên nhưng khi xem giờ thì mới phát hiện lúc này đã gần hai giờ sáng. Có khi Kỳ Nhiên đã ngủ rồi, còn cô thì cũng nên chờ bản thân bình tĩnh trở lại rồi hỏi anh chuyện này cho ra lẽ thôi.
Từ Tri Tuế đặt điện thoại xuống, uống nửa viên thuốc ngủ, uống thêm nửa viên Trazodone HCl* nữa rồi mơ màng về phòng.
*Trazodone HCl là thuốc điều trị trầm cảm, giúp cải thiện tâm trạng, sự thèm ăn và mức năng lượng, đồng thời làm giảm lo lắng và mất ngủ liên quan đến trầm cảm.
...
Sáng sớm hôm sau, Từ Tri Tuế bị đánh thức bởi một cuộc gọi đến từ Nam Hồ.
Người gọi điện cho cô là chú họ dưới quê cô, khi còn bé cô từng gặp người chú này vài lần ở Nam Hồ, chú ấy cũng từng bế cô. Tuy nhiên, kể từ khi gia đình Từ Tri Tuế chuyển đến thủ đô sinh sống, dần dà họ không còn liên lạc thường xuyên với họ hàng dưới quê nữa.
Chú họ bảo chú ấy phải khó khăn lắm mới hỏi thăm được thông tin liên lạc của cô. Sau một hồi hàn huyên, chú họ đi vào vấn đề. Hóa ra Nam Hồ đang trong quá trình quy hoạch đô thị, phải tái định cư ngôi nhà tổ ở ngoại ô của nhà họ Từ.
Ngôi nhà tổ ấy vốn là tài sản do ông nội của Từ Tri Tuế để lại, sau này cả nhà Từ Kiến Minh dời đến nơi khác sống thì để lại nhà tổ cho bác cả duy nhất của Từ Tri Tuế.
Sức khỏe của bác cả không được tốt, bị tật ở chân dẫn đến không thể làm việc như bao người bình thường khác, gia cảnh của ông ấy hết sức vất vả.
Lúc sinh tiền, ông nội Từ Tri Tuế đã dùng mọi cách để có thể cưới cho người bác cả này một người vợ. Song, không lâu sau khi hai người kết hôn, bác gái lấy lý do đi làm ở tỉnh khác để bỏ nhà ra đi, từ đó không bao giờ quay lại nữa.
Thế là bác cả cô đơn sống ở nhà tổ như thế. Vào năm đầu tiên Từ Tri Tuế lên thủ đô để đi học, ông ấy qua đời vì cơn bạo bệnh, căn nhà tổ cũng bị bỏ xó từ đó đến nay.
Trong cuộc tái định cư này, tình cờ ngôi nhà tổ cũng nằm trong khu vực bị quy hoạch. Khổ nỗi bác cả đã qua đời cách đây rất lâu, không con không cái, theo quy định của pháp luật, di sản này có thể thuộc về danh nghĩa hai mẹ con Trình Tuyển.
Người phụ trách kế hoạch tái định cư thúc giục rất gấp, bảo rằng nếu không có ai đứng ra nhận ngôi nhà này thì nó sẽ thuộc về sở hữu tập thể.
Chú họ cho rằng dẫu sao đó cũng là một khoản phí bồi thường, hỗ trợ, tái định cư to lớn, người ta đã cho thì cớ sao lại không lấy, bởi vậy chú ấy mới tìm Từ Tri Tuế đến thúc giục cô mau chóng về quê, thực hiện các thủ tục sang tên liên quan.
Sau khi thức dậy, Từ Tri Tuế thảo luận với Chu Vận một lát, thế rồi hai người quyết định sẽ nhân dịp nghỉ tết Âm lịch để về Nam Hồ - quê quán của họ - một chuyến.
Tính tổng hết các ngày lại thì Từ Tri Tuế có bảy ngày nghỉ tất cả vào tết Âm lịch năm nay. Sau khi lên bệnh viện, cô bàn bạc chuyện đổi ca trực với hai bác sĩ còn lại. Bác sĩ Chúc đồng ý rất nhanh, bảo rằng lúc con anh ấy chào đời, Từ Tri Tuế thường xuyên trực hộ anh ấy, bây giờ cô có việc bận thì đổi ca trực với cô là điều nên làm.
Từ Tri Tuế cảm ơn anh ấy, đến trưa được nghỉ thì suy nghĩ lúc nào sẽ về.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến tết Âm lịch, việc làm thủ tục lại tốn khá nhiều thời gian, các đơn vị và cơ quan thường không đi làm vào kỳ nghỉ, mùa xuân là thời điểm dân lao động ở các nơi khác đổ xô về nhà ăn Tết, đoàn tụ với gia đình, đón đêm Trừ Tịch nên rất khó để mua vé máy bay. Tồn tại quá nhiều yếu tố có thể gây trở ngại, Từ Tri Tuế quyết định sẽ khởi hành ngay trong sáng mai.
Lúc về nhà sắp xếp hành lý, Từ Tri Tuế gửi tin nhắn Wechat cho Kỳ Nhiên: [Tôi và mẹ tôi phải về quê ở Nam Hồ mấy ngày, anh trông chừng Porsche kỹ vào, đừng để nó chạy nhảy lung tung nữa, nó mà không tìm được nhà nữa là thành mèo hoang đấy!]
Đến tận khuya Kỳ Nhiên mới trả lời: [Được, anh cũng có việc tạm thời phải đi công tác, vừa xuống máy bay. Ngày mai anh sẽ cử người qua chăm sóc Porsche, em và cô đi đường cẩn thận nhé, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.]
Từ Tri Tuế ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào những dòng chữ anh gửi đến thật lâu. Cô quyết định trước mắt cứ tạm gác lại mớ nghi vấn hỗn độn trong lòng đã, có một số việc phải gặp nhau và hỏi rõ sẽ tốt hơn.
...
Hôm sau, Từ Tri Tuế đưa Chu Vận về Nam Hồ, lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay thì đã là buổi trưa. Chú họ dẫn theo cô con gái nhỏ hơn Từ Tri Tuế hai tuổi cùng đến sân bay đón họ. Chú ấy nói rằng chẳng mấy khi mới có dịp hai mẹ con về quê, chú ấy mời họ ở nhà mình trong thời gian này.
Từ Tri Tuế thuộc tuýp người không thích làm phiền người khác, mặc dù chú họ rất niềm nở nhưng bởi vì đã bao nhiêu năm trời không gặp nên phần nào cũng đã trở nên xa lạ, ở nhờ nhà chú ấy sẽ bất tiện biết bao. Thế nên Từ Tri Tuế khéo léo từ chối lòng tốt của họ, ở tại một căn phòng tại một khách sạn khá gần thành phố.
Hiện giờ Nam Hồ đã có sự đổi thay đáng kể, nơi từng là một tỉnh lị phía Nam không tên không tuổi nay đã trở thành thành phố du lịch cực kỳ nổi tiếng trong nước, phố xá rộng thênh thang, cảnh vật nên thơ, phóng mắt nhìn ra xa sẽ thấy những dãy nhà nhiều tầng, không hề thua kém thủ đô chút nào.
Trên đường đến khách sạn, chú họ lái xe chở họ đi ngang qua trường tiểu học cũ của Từ Tri Tuế. Cổng trường đã được đổi mới từ lâu, quán ăn nhỏ bên đường cũng gọn gàng, ngăn nắp hơn trước đây. Nếu không có bốn chữ to "Nam Hồ Nhị Tiểu" nằm trên cửa quán thì khéo Từ Tri Tuế đã không nhận ra rồi.
Vào khách sạn, cất hành lý xong xuôi thì trời vẫn còn sớm, Từ Tri Tuế muốn giải quyết thật mau lẹ, hai người nghỉ ngơi một lát rồi quyết định đến thẳng cơ quan có thẩm quyền để làm thủ tục.
Hai ba con chú họ dẫn hai người đến cổng cơ quan. Buổi chiều không nhiều người đến đây làm thủ tục, thế nên Từ Tri Tuế vào lấy số thứ tự rồi chờ một lát thì đã đến phiên họ.
"Chào cô, chúng tôi đến đây để làm thủ tục sang tên quyền sử dụng bất động sản, ngôi nhà này chúng tôi được kế thừa."
Từ Tri Tuế đẩy những giấy tờ đã chuẩn bị trước vào ô cửa sổ, nhân viên giơ tay lên, ra hiệu hai người ngồi xuống trước.
Một lúc sau, nhân viên hỏi: "Ngôi nhà này vốn được đứng tên Từ Kiến Binh đúng không?"
"Đúng vậy, ông ấy là bác của tôi, ông ấy qua đời từ cách đây rất lâu rồi. Vốn dĩ người được thừa kế ngôi nhà này là ba tôi, nhưng ông ấy cũng... nên bây giờ tôi muốn sang tên cho tôi."
Từ Tri Tuế khái quát tình hình, nhân viên hiểu ý cô rất nhanh, vừa lật giấy tờ ra xem vừa nói: "Để tôi xem, giấy tờ của hai người vẫn chưa hoàn thiện, chỉ có mỗi giấy chứng tử của Từ Kiến Binh thôi thì vẫn chưa đủ, phải đến ủy ban cư dân hoặc cục cảnh sát để bổ sung thêm giấy chứng tử của Từ Kiến Minh nữa, sau đó..."
Tuy nhiên, nhân viên chưa kịp dứt lời thì Chu Vận đang đứng kế bên thình lình quát tháo: "Cô có ý gì? Chồng tôi chưa chết mà, mắc mớ gì cô bảo tôi đi làm giấy chứng tử cho ông ấy chứ?!"
"Thì chính miệng con gái bà đã nói vậy mà?" Nhân viên tỏ ra khó hiểu: "Thôi được rồi, chưa chết thì bảo ông ấy tự tới đây làm thủ tục đi, chúng tôi cũng đỡ mất công."
Chu Vận đột nhiên kích động hẳn, bà chống hai tay lên bệ cửa sổ, hét lớn: "Tôi đã nói ông ấy chưa chết rồi mà! Ông ấy luôn ở bên cạnh tôi, cô không hiểu tôi đang nói gì à!"
Giọng của bà rất lớn, khiến cho người xung quanh không hẹn mà cùng nhìn sang đây. Ngay cả Từ Tri Tuế cũng không ngờ Chu Vận lại phản ứng dữ dội đến vậy, cô vội vàng đi tới kéo bà ra: "Mẹ, mẹ đừng như vậy mà! Mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, còn lại cứ để con lo!"
Nhưng Chu Vận hoàn toàn không ngó ngàng gì đến cô, hết gào thét đến mắng nhiếc nhân viên "nguyền rủa" chồng mình. Nhân viên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị đối xử như thế thì cũng nổi giận, chỉ thẳng vào mũi Chu Vận mà quát: "Bà bị thần kinh à? Chính miệng con gái bà đã nói ông ấy qua đời rồi nên tôi mới bảo hai người đi làm giấy chứng tử, sao lại nói là tôi nguyền rủa ông ấy chứ! Nếu bà nghĩ ông ấy chưa chết thì gọi ông ấy tới đây, chứ đừng nổi điên lên như thế!"
Cảm nhận được cơ thể Chu Vận run bần bật, Từ Tri Tuế cầu xin nhân viên: "Làm ơn đừng nói nữa!"
Cô có thể giải thích tình hình cụ thể sau khi chuyện hôm nay qua đi, cô cũng có thể xin lỗi họ vì sự mạo phạm của Chu Vận, thế nhưng cô không muốn người khác tổn thương mẹ mình bằng cái từ đó.
Từ trước đến nay, Chu Vận luôn sống trong một thế giới vô thực. Bà tưởng tượng chồng bà vẫn còn kề bên, tưởng tượng rằng những chuyện khiến bà sợ hãi chưa bao giờ xảy ra. Chỉ khi lừa gạt bản thân, Chu Vận mới có thể sống nổi trên cõi đời này.
Nếu một ngày lời nói dối này bị ai đó vạch trần một cách tàn nhẫn, bắt bà phải đối diện với sự thật rằng Từ Kiến Minh đã qua đời rất nhiều năm, sao bà có thể chịu nổi đây?
Từ Tri Tuế đã chuẩn bị sẵn tinh thần căn bệnh của Chu Vận sẽ tái phát ngay trước mắt bao người ở đây, có lẽ chút nữa Chu Vận sẽ phá phách cả nơi này, hoặc có lẽ bà sẽ òa khóc thật to...
Song, tất cả những khả năng trên đều không xảy ra. Sau một hồi tranh chấp gay gắt, Chu Vận bỗng dưng bình tĩnh lại, bần thần nhìn Từ Tri Tuế, sau đó lại nhìn người ở bên kia cửa sổ: "Ông ấy chết rồi? Ông ấy chết thật rồi ư?"
Từ Tri Tuế ôm mẹ vào lòng: "Mẹ à, chúng ta về thôi, giờ chúng ta về thôi, mẹ đừng nghĩ gì cả, mẹ đừng suy nghĩ gì cả!"
Chu Vận không thốt nên lời, mặt mũi trắng như tờ giấy. Từ Tri Tuế không còn cách nào khác, đành phải lấy giấy tờ trên bàn về, nói với nhân viên: "Xin lỗi, hôm khác tôi sẽ đến lại."
Nói xong câu ấy, cô dắt Chu Vận rời khỏi đại sảnh ngay.
...
Mỗi lần bị bệnh, bao giờ Chu Vận cũng nổi điên cả, vậy mà giờ đây bà lại yên lặng một cách kỳ lạ, như thể bà đã nhốt mình trong một chiếc hộp đen ngòm, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì từ thế giới ngoài kia nữa.
Từ Tri Tuế dẫn bà về khách sạn. Sau khi uống thuốc, Chu Vận chìm vào giấc ngủ, hôm sau tỉnh lại, câu đầu tiên bà nói với Từ Tri Tuế là: "Tuế Tuế, ba con được chôn cất ở đâu?"
Từ Tri Tuế thầm giật thót, suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Chu Vận chấp nhận sự thật rằng Từ Kiến Minh đã qua đời. Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dè dặt hỏi han Chu Vận.
Nhưng Chu Vận lại mỉm cười với cô: "Con đừng nhìn mẹ như thế. Mẹ đã nằm mơ quá lâu, đã đến lúc tỉnh lại rồi. Mẹ muốn đi thăm ba con, bao nhiêu năm trời không đến thăm mộ ông ấy, chắc chắn ông ấy trách mẹ lắm."
Đôi mắt Từ Tri Tuế đỏ hoe, cô đành phải thú thật mộ của ba mình đang ở thủ đô, khi nào họ giải quyết xong chuyện ở Nam Hồ sẽ về thăm ông ấy.
Chu Vận gật đầu đồng ý.
Mấy ngày sau, biểu hiện của Chu Vận cực kỳ bình thường, thậm chí bà còn chủ động ngỏ ý muốn đi cục cảnh sát với Từ Tri Tuế để làm giấy chứng tử cho Từ Kiến Minh.
Từ Tri Tuế còn lo được lo mất, e rằng chuyện lần trước sẽ tái diễn nên không cho bà đi cùng, nhờ chú thím họ chăm nom mẹ hộ mình.
Thủ tục sang tên rất rườm rà và rắc rối, phải mất một thời gian mới xong. Chu Vận muốn đón tết Âm lịch tại Nam Hồ. Nhân lúc thời gian còn nhiều, bà muốn đi dạo nơi mà bà và Từ Kiến Minh quen biết nhau và yêu nhau.
Hiếm khi nào Chu Vận tỉnh táo thế này, đương nhiên Từ Tri Tuế sẽ làm theo ý bà. Chú thím họ không đành lòng để hai mẹ con họ ở khách sạn, sợ nơi đó quạnh quẽ quá sẽ buồn nên nằng nặc đòi đón họ về nhà ăn Tết cùng chung vui.
Hai vợ chồng họ quá nhiệt tình, khó lòng từ chối được. Thế nên vào ngày Giao Thừa, Từ Tri Tuế dẫn Chu Vận đến nhà chú họ đón Giao Thừa. Tất cả họ hàng, thân thích trong nhà họ Từ đều tụ họp về đây, đông đến mức phải kê hai cái bàn lớn mới đủ chỗ ngồi. Đây cũng là đêm Giao Thừa náo nhiệt nhất mà Từ Tri Tuế và Chu Vận từng trải qua kể từ khi Từ Kiến Minh qua đời.
Một bên khác, Kỳ Nhiên đi công tác xong thì về thủ đô, vừa kịp ăn bữa ăn đón Giao Thừa cùng người nhà.
Kỳ Dữu thì đón tết Âm lịch tại gia đình nhà chồng. Không có cô ấy ở đây, ngôi nhà bỗng chốc có phần hiu quạnh trống vắng, hai ba con chẳng có để trò chuyện với nhau, nói một hồi lại bàn sang công chuyện. Điều đó làm Kiều Tầm Tuân phải la oai oái vì chịu không nổi, "nạt" họ lo tận hưởng không khí Tết đi, đừng nghiêm túc như thế được không.
Sau khi đón đêm Giao Thừa cùng gia đình, Kỳ Nhiên chuẩn bị lên lầu tắm rửa, nghỉ ngơi. Mấy ngày nay đi công tác, hầu như ngày nào anh cũng phải làm quần quật liên tục, chỉ có khoảng ba, bốn tiếng để nghỉ ngơi mỗi ngày nên lúc này anh thật sự rất uể oải.
Anh vừa nới cà vạt ra thì điện thoại trong túi đổ chuông.
"Alo, đón Giao Thừa xong chưa?" Kỳ Nhiên nhấn nút nghe, chất giọng thong dong của Bùi Tử Dập truyền đến từ đầu dây bên kia.
Kỳ Nhiên bảo: "Rồi, vừa xong."
"Thế cậu có muốn ra ngoài uống chút không? Tôi chờ cậu ở Tempt." Nhận ra Kỳ Nhiên đang do dự, Bùi Tử Dập bảo: "Tôi có lời muốn nói với cậu."
"Được rồi, hai mươi phút sau tôi đến."
Kỳ Nhiên cầm áo khoác ra ngoài.
Từ Tri Tuế dẫn bà ra khỏi nhà bếp, vừa dỗ dành vừa dụ bà uống một vài viên thuốc an thần. Không lâu sau đó, Chu Vận đã bình tĩnh trở lại, có điều đôi mắt của bà vô thần, trống rỗng, hệt chốn ao tù nước đọng chìm trong nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Lúc dỗ dành Chu Vận chìm vào giấc ngủ thì đã gần rạng sáng, Từ Tri Tuế sửa lại góc chăn cho mẹ mình rồi khoác áo xuống giường, rón rén đóng cửa phòng ngủ của bà lại.
Cả tối nay cô chưa có gì trong bụng, dạ dày đã tê dại chẳng còn cảm giác gì vì bụng rỗng đến tận bây giờ, cô cũng bỏ luôn suy nghĩ nấu mì gói ăn lót dạ ra sau đầu.
Từ Tri Tuế ngồi một mình trong phòng khách, không bật đèn, mặc cho bóng tối cấu xé lấy mình. Có lẽ chỉ có vậy thì đầu óc cô mới có thể tỉnh táo hơn, chỉ có vậy thì cô mới có thể suy nghĩ thấu đáo một số điều được.
Chu Vận bảo rằng chiều hôm ấy Kỳ Nhiên đã đến tìm cô, có điều kể từ khi Từ Kiến Minh đột nhiên qua đời, chuyện này đã trở thành bí mật chưa kịp hé lộ.
Hóa ra Kỳ Nhiên không lừa cô. Không phải anh bỏ đi không một lời từ biệt. Anh có đến tìm cô. Tuy nhiên, điều làm cô thắc mắc là rõ ràng cô đã hẹn anh gặp mặt tại quán trà, tại sao anh lại đến nhà cô chứ?
Lẽ nào lúc cô đến Vịnh Ngân Hà tìm anh, hai người đã tình cờ bỏ lỡ nhau ư? Hay phải chăng bởi vì anh không thấy cô ở quán trà nên đã đến thẳng nhà cô?
Không đúng, thời gian không khớp, lúc cô đến nhà họ Kỳ thì trời đã tối rồi, trong khi theo lời kể của Chu Vận thì Kỳ Nhiên đến nhà tìm cô vào buổi chiều.
Tại sao anh không đến quán trà tìm cô? Rõ ràng vào thời điểm đó, chỉ cần anh đến quán trà là thấy cô ở đó rồi, nhưng anh đã không làm vậy, lẽ nào anh không biết?
Nhưng rõ ràng anh đọc được tờ giấy mà cô để lại cho anh rồi mà, sao lại không biết được?
Từ Tri Tuế càng vắt óc suy nghĩ càng đau đầu. Rốt cuộc thực hư sự tình là thế nào, có lẽ chỉ có bản thân Kỳ Nhiên mới có thể cho cô biết đáp án mà thôi.
Cô lấy điện thoại ra, muốn gọi điện cho Kỳ Nhiên nhưng khi xem giờ thì mới phát hiện lúc này đã gần hai giờ sáng. Có khi Kỳ Nhiên đã ngủ rồi, còn cô thì cũng nên chờ bản thân bình tĩnh trở lại rồi hỏi anh chuyện này cho ra lẽ thôi.
Từ Tri Tuế đặt điện thoại xuống, uống nửa viên thuốc ngủ, uống thêm nửa viên Trazodone HCl* nữa rồi mơ màng về phòng.
*Trazodone HCl là thuốc điều trị trầm cảm, giúp cải thiện tâm trạng, sự thèm ăn và mức năng lượng, đồng thời làm giảm lo lắng và mất ngủ liên quan đến trầm cảm.
...
Sáng sớm hôm sau, Từ Tri Tuế bị đánh thức bởi một cuộc gọi đến từ Nam Hồ.
Người gọi điện cho cô là chú họ dưới quê cô, khi còn bé cô từng gặp người chú này vài lần ở Nam Hồ, chú ấy cũng từng bế cô. Tuy nhiên, kể từ khi gia đình Từ Tri Tuế chuyển đến thủ đô sinh sống, dần dà họ không còn liên lạc thường xuyên với họ hàng dưới quê nữa.
Chú họ bảo chú ấy phải khó khăn lắm mới hỏi thăm được thông tin liên lạc của cô. Sau một hồi hàn huyên, chú họ đi vào vấn đề. Hóa ra Nam Hồ đang trong quá trình quy hoạch đô thị, phải tái định cư ngôi nhà tổ ở ngoại ô của nhà họ Từ.
Ngôi nhà tổ ấy vốn là tài sản do ông nội của Từ Tri Tuế để lại, sau này cả nhà Từ Kiến Minh dời đến nơi khác sống thì để lại nhà tổ cho bác cả duy nhất của Từ Tri Tuế.
Sức khỏe của bác cả không được tốt, bị tật ở chân dẫn đến không thể làm việc như bao người bình thường khác, gia cảnh của ông ấy hết sức vất vả.
Lúc sinh tiền, ông nội Từ Tri Tuế đã dùng mọi cách để có thể cưới cho người bác cả này một người vợ. Song, không lâu sau khi hai người kết hôn, bác gái lấy lý do đi làm ở tỉnh khác để bỏ nhà ra đi, từ đó không bao giờ quay lại nữa.
Thế là bác cả cô đơn sống ở nhà tổ như thế. Vào năm đầu tiên Từ Tri Tuế lên thủ đô để đi học, ông ấy qua đời vì cơn bạo bệnh, căn nhà tổ cũng bị bỏ xó từ đó đến nay.
Trong cuộc tái định cư này, tình cờ ngôi nhà tổ cũng nằm trong khu vực bị quy hoạch. Khổ nỗi bác cả đã qua đời cách đây rất lâu, không con không cái, theo quy định của pháp luật, di sản này có thể thuộc về danh nghĩa hai mẹ con Trình Tuyển.
Người phụ trách kế hoạch tái định cư thúc giục rất gấp, bảo rằng nếu không có ai đứng ra nhận ngôi nhà này thì nó sẽ thuộc về sở hữu tập thể.
Chú họ cho rằng dẫu sao đó cũng là một khoản phí bồi thường, hỗ trợ, tái định cư to lớn, người ta đã cho thì cớ sao lại không lấy, bởi vậy chú ấy mới tìm Từ Tri Tuế đến thúc giục cô mau chóng về quê, thực hiện các thủ tục sang tên liên quan.
Sau khi thức dậy, Từ Tri Tuế thảo luận với Chu Vận một lát, thế rồi hai người quyết định sẽ nhân dịp nghỉ tết Âm lịch để về Nam Hồ - quê quán của họ - một chuyến.
Tính tổng hết các ngày lại thì Từ Tri Tuế có bảy ngày nghỉ tất cả vào tết Âm lịch năm nay. Sau khi lên bệnh viện, cô bàn bạc chuyện đổi ca trực với hai bác sĩ còn lại. Bác sĩ Chúc đồng ý rất nhanh, bảo rằng lúc con anh ấy chào đời, Từ Tri Tuế thường xuyên trực hộ anh ấy, bây giờ cô có việc bận thì đổi ca trực với cô là điều nên làm.
Từ Tri Tuế cảm ơn anh ấy, đến trưa được nghỉ thì suy nghĩ lúc nào sẽ về.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến tết Âm lịch, việc làm thủ tục lại tốn khá nhiều thời gian, các đơn vị và cơ quan thường không đi làm vào kỳ nghỉ, mùa xuân là thời điểm dân lao động ở các nơi khác đổ xô về nhà ăn Tết, đoàn tụ với gia đình, đón đêm Trừ Tịch nên rất khó để mua vé máy bay. Tồn tại quá nhiều yếu tố có thể gây trở ngại, Từ Tri Tuế quyết định sẽ khởi hành ngay trong sáng mai.
Lúc về nhà sắp xếp hành lý, Từ Tri Tuế gửi tin nhắn Wechat cho Kỳ Nhiên: [Tôi và mẹ tôi phải về quê ở Nam Hồ mấy ngày, anh trông chừng Porsche kỹ vào, đừng để nó chạy nhảy lung tung nữa, nó mà không tìm được nhà nữa là thành mèo hoang đấy!]
Đến tận khuya Kỳ Nhiên mới trả lời: [Được, anh cũng có việc tạm thời phải đi công tác, vừa xuống máy bay. Ngày mai anh sẽ cử người qua chăm sóc Porsche, em và cô đi đường cẩn thận nhé, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.]
Từ Tri Tuế ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào những dòng chữ anh gửi đến thật lâu. Cô quyết định trước mắt cứ tạm gác lại mớ nghi vấn hỗn độn trong lòng đã, có một số việc phải gặp nhau và hỏi rõ sẽ tốt hơn.
...
Hôm sau, Từ Tri Tuế đưa Chu Vận về Nam Hồ, lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay thì đã là buổi trưa. Chú họ dẫn theo cô con gái nhỏ hơn Từ Tri Tuế hai tuổi cùng đến sân bay đón họ. Chú ấy nói rằng chẳng mấy khi mới có dịp hai mẹ con về quê, chú ấy mời họ ở nhà mình trong thời gian này.
Từ Tri Tuế thuộc tuýp người không thích làm phiền người khác, mặc dù chú họ rất niềm nở nhưng bởi vì đã bao nhiêu năm trời không gặp nên phần nào cũng đã trở nên xa lạ, ở nhờ nhà chú ấy sẽ bất tiện biết bao. Thế nên Từ Tri Tuế khéo léo từ chối lòng tốt của họ, ở tại một căn phòng tại một khách sạn khá gần thành phố.
Hiện giờ Nam Hồ đã có sự đổi thay đáng kể, nơi từng là một tỉnh lị phía Nam không tên không tuổi nay đã trở thành thành phố du lịch cực kỳ nổi tiếng trong nước, phố xá rộng thênh thang, cảnh vật nên thơ, phóng mắt nhìn ra xa sẽ thấy những dãy nhà nhiều tầng, không hề thua kém thủ đô chút nào.
Trên đường đến khách sạn, chú họ lái xe chở họ đi ngang qua trường tiểu học cũ của Từ Tri Tuế. Cổng trường đã được đổi mới từ lâu, quán ăn nhỏ bên đường cũng gọn gàng, ngăn nắp hơn trước đây. Nếu không có bốn chữ to "Nam Hồ Nhị Tiểu" nằm trên cửa quán thì khéo Từ Tri Tuế đã không nhận ra rồi.
Vào khách sạn, cất hành lý xong xuôi thì trời vẫn còn sớm, Từ Tri Tuế muốn giải quyết thật mau lẹ, hai người nghỉ ngơi một lát rồi quyết định đến thẳng cơ quan có thẩm quyền để làm thủ tục.
Hai ba con chú họ dẫn hai người đến cổng cơ quan. Buổi chiều không nhiều người đến đây làm thủ tục, thế nên Từ Tri Tuế vào lấy số thứ tự rồi chờ một lát thì đã đến phiên họ.
"Chào cô, chúng tôi đến đây để làm thủ tục sang tên quyền sử dụng bất động sản, ngôi nhà này chúng tôi được kế thừa."
Từ Tri Tuế đẩy những giấy tờ đã chuẩn bị trước vào ô cửa sổ, nhân viên giơ tay lên, ra hiệu hai người ngồi xuống trước.
Một lúc sau, nhân viên hỏi: "Ngôi nhà này vốn được đứng tên Từ Kiến Binh đúng không?"
"Đúng vậy, ông ấy là bác của tôi, ông ấy qua đời từ cách đây rất lâu rồi. Vốn dĩ người được thừa kế ngôi nhà này là ba tôi, nhưng ông ấy cũng... nên bây giờ tôi muốn sang tên cho tôi."
Từ Tri Tuế khái quát tình hình, nhân viên hiểu ý cô rất nhanh, vừa lật giấy tờ ra xem vừa nói: "Để tôi xem, giấy tờ của hai người vẫn chưa hoàn thiện, chỉ có mỗi giấy chứng tử của Từ Kiến Binh thôi thì vẫn chưa đủ, phải đến ủy ban cư dân hoặc cục cảnh sát để bổ sung thêm giấy chứng tử của Từ Kiến Minh nữa, sau đó..."
Tuy nhiên, nhân viên chưa kịp dứt lời thì Chu Vận đang đứng kế bên thình lình quát tháo: "Cô có ý gì? Chồng tôi chưa chết mà, mắc mớ gì cô bảo tôi đi làm giấy chứng tử cho ông ấy chứ?!"
"Thì chính miệng con gái bà đã nói vậy mà?" Nhân viên tỏ ra khó hiểu: "Thôi được rồi, chưa chết thì bảo ông ấy tự tới đây làm thủ tục đi, chúng tôi cũng đỡ mất công."
Chu Vận đột nhiên kích động hẳn, bà chống hai tay lên bệ cửa sổ, hét lớn: "Tôi đã nói ông ấy chưa chết rồi mà! Ông ấy luôn ở bên cạnh tôi, cô không hiểu tôi đang nói gì à!"
Giọng của bà rất lớn, khiến cho người xung quanh không hẹn mà cùng nhìn sang đây. Ngay cả Từ Tri Tuế cũng không ngờ Chu Vận lại phản ứng dữ dội đến vậy, cô vội vàng đi tới kéo bà ra: "Mẹ, mẹ đừng như vậy mà! Mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, còn lại cứ để con lo!"
Nhưng Chu Vận hoàn toàn không ngó ngàng gì đến cô, hết gào thét đến mắng nhiếc nhân viên "nguyền rủa" chồng mình. Nhân viên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị đối xử như thế thì cũng nổi giận, chỉ thẳng vào mũi Chu Vận mà quát: "Bà bị thần kinh à? Chính miệng con gái bà đã nói ông ấy qua đời rồi nên tôi mới bảo hai người đi làm giấy chứng tử, sao lại nói là tôi nguyền rủa ông ấy chứ! Nếu bà nghĩ ông ấy chưa chết thì gọi ông ấy tới đây, chứ đừng nổi điên lên như thế!"
Cảm nhận được cơ thể Chu Vận run bần bật, Từ Tri Tuế cầu xin nhân viên: "Làm ơn đừng nói nữa!"
Cô có thể giải thích tình hình cụ thể sau khi chuyện hôm nay qua đi, cô cũng có thể xin lỗi họ vì sự mạo phạm của Chu Vận, thế nhưng cô không muốn người khác tổn thương mẹ mình bằng cái từ đó.
Từ trước đến nay, Chu Vận luôn sống trong một thế giới vô thực. Bà tưởng tượng chồng bà vẫn còn kề bên, tưởng tượng rằng những chuyện khiến bà sợ hãi chưa bao giờ xảy ra. Chỉ khi lừa gạt bản thân, Chu Vận mới có thể sống nổi trên cõi đời này.
Nếu một ngày lời nói dối này bị ai đó vạch trần một cách tàn nhẫn, bắt bà phải đối diện với sự thật rằng Từ Kiến Minh đã qua đời rất nhiều năm, sao bà có thể chịu nổi đây?
Từ Tri Tuế đã chuẩn bị sẵn tinh thần căn bệnh của Chu Vận sẽ tái phát ngay trước mắt bao người ở đây, có lẽ chút nữa Chu Vận sẽ phá phách cả nơi này, hoặc có lẽ bà sẽ òa khóc thật to...
Song, tất cả những khả năng trên đều không xảy ra. Sau một hồi tranh chấp gay gắt, Chu Vận bỗng dưng bình tĩnh lại, bần thần nhìn Từ Tri Tuế, sau đó lại nhìn người ở bên kia cửa sổ: "Ông ấy chết rồi? Ông ấy chết thật rồi ư?"
Từ Tri Tuế ôm mẹ vào lòng: "Mẹ à, chúng ta về thôi, giờ chúng ta về thôi, mẹ đừng nghĩ gì cả, mẹ đừng suy nghĩ gì cả!"
Chu Vận không thốt nên lời, mặt mũi trắng như tờ giấy. Từ Tri Tuế không còn cách nào khác, đành phải lấy giấy tờ trên bàn về, nói với nhân viên: "Xin lỗi, hôm khác tôi sẽ đến lại."
Nói xong câu ấy, cô dắt Chu Vận rời khỏi đại sảnh ngay.
...
Mỗi lần bị bệnh, bao giờ Chu Vận cũng nổi điên cả, vậy mà giờ đây bà lại yên lặng một cách kỳ lạ, như thể bà đã nhốt mình trong một chiếc hộp đen ngòm, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì từ thế giới ngoài kia nữa.
Từ Tri Tuế dẫn bà về khách sạn. Sau khi uống thuốc, Chu Vận chìm vào giấc ngủ, hôm sau tỉnh lại, câu đầu tiên bà nói với Từ Tri Tuế là: "Tuế Tuế, ba con được chôn cất ở đâu?"
Từ Tri Tuế thầm giật thót, suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Chu Vận chấp nhận sự thật rằng Từ Kiến Minh đã qua đời. Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dè dặt hỏi han Chu Vận.
Nhưng Chu Vận lại mỉm cười với cô: "Con đừng nhìn mẹ như thế. Mẹ đã nằm mơ quá lâu, đã đến lúc tỉnh lại rồi. Mẹ muốn đi thăm ba con, bao nhiêu năm trời không đến thăm mộ ông ấy, chắc chắn ông ấy trách mẹ lắm."
Đôi mắt Từ Tri Tuế đỏ hoe, cô đành phải thú thật mộ của ba mình đang ở thủ đô, khi nào họ giải quyết xong chuyện ở Nam Hồ sẽ về thăm ông ấy.
Chu Vận gật đầu đồng ý.
Mấy ngày sau, biểu hiện của Chu Vận cực kỳ bình thường, thậm chí bà còn chủ động ngỏ ý muốn đi cục cảnh sát với Từ Tri Tuế để làm giấy chứng tử cho Từ Kiến Minh.
Từ Tri Tuế còn lo được lo mất, e rằng chuyện lần trước sẽ tái diễn nên không cho bà đi cùng, nhờ chú thím họ chăm nom mẹ hộ mình.
Thủ tục sang tên rất rườm rà và rắc rối, phải mất một thời gian mới xong. Chu Vận muốn đón tết Âm lịch tại Nam Hồ. Nhân lúc thời gian còn nhiều, bà muốn đi dạo nơi mà bà và Từ Kiến Minh quen biết nhau và yêu nhau.
Hiếm khi nào Chu Vận tỉnh táo thế này, đương nhiên Từ Tri Tuế sẽ làm theo ý bà. Chú thím họ không đành lòng để hai mẹ con họ ở khách sạn, sợ nơi đó quạnh quẽ quá sẽ buồn nên nằng nặc đòi đón họ về nhà ăn Tết cùng chung vui.
Hai vợ chồng họ quá nhiệt tình, khó lòng từ chối được. Thế nên vào ngày Giao Thừa, Từ Tri Tuế dẫn Chu Vận đến nhà chú họ đón Giao Thừa. Tất cả họ hàng, thân thích trong nhà họ Từ đều tụ họp về đây, đông đến mức phải kê hai cái bàn lớn mới đủ chỗ ngồi. Đây cũng là đêm Giao Thừa náo nhiệt nhất mà Từ Tri Tuế và Chu Vận từng trải qua kể từ khi Từ Kiến Minh qua đời.
Một bên khác, Kỳ Nhiên đi công tác xong thì về thủ đô, vừa kịp ăn bữa ăn đón Giao Thừa cùng người nhà.
Kỳ Dữu thì đón tết Âm lịch tại gia đình nhà chồng. Không có cô ấy ở đây, ngôi nhà bỗng chốc có phần hiu quạnh trống vắng, hai ba con chẳng có để trò chuyện với nhau, nói một hồi lại bàn sang công chuyện. Điều đó làm Kiều Tầm Tuân phải la oai oái vì chịu không nổi, "nạt" họ lo tận hưởng không khí Tết đi, đừng nghiêm túc như thế được không.
Sau khi đón đêm Giao Thừa cùng gia đình, Kỳ Nhiên chuẩn bị lên lầu tắm rửa, nghỉ ngơi. Mấy ngày nay đi công tác, hầu như ngày nào anh cũng phải làm quần quật liên tục, chỉ có khoảng ba, bốn tiếng để nghỉ ngơi mỗi ngày nên lúc này anh thật sự rất uể oải.
Anh vừa nới cà vạt ra thì điện thoại trong túi đổ chuông.
"Alo, đón Giao Thừa xong chưa?" Kỳ Nhiên nhấn nút nghe, chất giọng thong dong của Bùi Tử Dập truyền đến từ đầu dây bên kia.
Kỳ Nhiên bảo: "Rồi, vừa xong."
"Thế cậu có muốn ra ngoài uống chút không? Tôi chờ cậu ở Tempt." Nhận ra Kỳ Nhiên đang do dự, Bùi Tử Dập bảo: "Tôi có lời muốn nói với cậu."
"Được rồi, hai mươi phút sau tôi đến."
Kỳ Nhiên cầm áo khoác ra ngoài.