Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy
Chương 53: Những điều nhỏ nhặt quan trọng nhất
Kỳ Nhiên ngồi trên ghế sô pha rồi bắt đầu từ từ cởi cúc áo, phần áo sau lưng bị ướt hơn nửa đang dính vào người anh làm cơ thể vừa lạnh vừa ướt, rất khó chịu.
Trên vai anh có một lớp băng gạc dày, phía sau được buộc một nút thắt, anh cố gắng đưa tay ra chạm vào nhưng không thành công. Anh thở dài như bất lực lắm: “Tuế Tuế, lại đây giúp tôi chút.”
Là thủ phạm khiến anh phải thay băng, Từ Tri Tuế biết mình không có quyền từ chối. Cô loay hoay một lúc rồi đành bước tới cởi nút dây, đồng thời cởi bỏ miếng gạc ướt trên người anh theo từng vòng.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào vết thương của anh, đó là một vết thương hơi nghiêng, dài bằng lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, hơn ba mươi mũi khâu giống như những con rết nhỏ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng nhiều hơn là sự lo lắng.
Nghĩ tới vết thương này xuất hiện là vì cô, mũi Từ Tri Tuế không khỏi cay cay.
“Tuế Tuế?” Thấy cô im lặng lúc lâu, Kỳ Nhiên bèn gọi một câu.
Từ Tri Tuế lấy lại tinh thần, cô cầm hai lọ thuốc bôi ngoài da ở trên bàn rồi hỏi anh: “Bôi lọ nào trước đây?”
“Lọ màu xanh.”
“Ừm.”
Từ Tri Tuế nhúng một miếng bông gòn sạch sẽ vào thuốc rồi cẩn thận bôi lên vết thương, động tác rất nhẹ nhàng chỉ sợ làm anh bị đau.
Bôi xong hai lần thuốc, cô bắt đầu băng bó vết thương.
Băng gạc phải đi qua ngực thành từng vòng, da mặt Từ Tri Tuế vốn đã mỏng, chỉ bôi thuốc đã khiến chóp tai cô đỏ bừng, băng bó lại càng ngại ngùng hơn.
Một tay cô luồn dưới cánh tay phải của anh, tay còn lại duỗi ra từ vai trái của anh với một miếng gạc, nhẹ nhàng vòng lấy anh từ phía sau.
Dáng người Kỳ Nhiên tuy gầy nhưng có bờ vai rộng và cơ bắp săn chắc khắp người, cô gần như không thể chạm vào đôi tay của anh chứ đừng nói đến việc hoàn thành việc nối băng gạc giữa hai tay.
Dùng tay kiểm tra mấy lần, đầu ngón tay vô tình chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, làn da của người đàn ông cực kỳ nóng bỏng khiến Từ Tri Tuế co rúm người theo bản năng, đồng thời cô cũng nghe thấy anh hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại như đang kiềm chế điều gì đó.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu và cũng dần nóng lên. Từ Tri Tuế cảm nhận được từ má cho tới vành tai đang nóng rực, cô cắn môi không biết nên tiếp tục không.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng Kỳ Nhiên khàn giọng nói: “Không băng bó sao?”
“À… Đây.” Từ Tri Tuế không chắc giọng nói của mình có lộ ra sự bối rối không, giờ phút này cô chỉ muốn tốc chiến tốc thắng mà thôi. Cô điều chỉnh tư thế đứng, cuối cùng cũng thuận lợi quấn được một vòng.
Sau khi băng bó xong xuôi, Kỳ Nhiên cởi trần nửa người đi vào phòng tắm nhìn gương. Phần băng bó của cô lộn xộn, gần như che mất nửa lưng anh nhưng anh vẫn nhướn mày hài lòng, mỉm cười đầy hiểu ý với cô: “Cũng khá tốt.”
Đôi mắt Từ Tri Tuế né tránh ánh nhìn của anh, cô đi tới cửa cầm túi xách của mình lên rồi nói: “Bây giờ tôi về thật đây.”
Không đợi Kỳ Nhiên đáp lại, cô đã mau chóng thay giày bằng tốc độ nhanh nhất có thể rồi đóng sập cửa lại.
Đứng trong thang máy, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, cả đời cô không bao giờ muốn đặt chân lên đỉnh tòa nhà này nữa.
Về đến cửa nhà, Từ Tri Tuế lại lục túi tìm chìa khóa như thường lệ, khi sờ vào thì phát hiện một vật tròn trông giống như nắp chai.
Cô lấy ra xem thì đó là cái thẻ ra vào tầng 22 mà không biết đã được Kỳ Nhiên bỏ vào từ bao giờ.
Từ Tri Tuế ngơ ngác nhìn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
…
Chiều thứ năm, Từ Tri Tuế nhận được cuộc gọi từ Tạ Thư Dục, hỏi cô có muốn đi ăn cùng anh ta sau giờ làm không.
Cô có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn của Tạ Thư Dục đang dần cạn kiệt, anh ta rất muốn có câu trả lời và cũng hỏi bóng gió cô ở trên WeChat mấy lần, lần này mời cô ăn cơm chắc cũng là ý này.
Nghĩ đến có những lời vẫn nên nói rõ ràng từ sớm sẽ tốt hơn nên Từ Tri Tuế đồng ý, cô nói sau khi tan làm sẽ gọi điện cho anh ta.
Hôm nay công việc không quá bận rộn. Kết thúc giờ làm, Từ Tri Tuế đứng dưới gió lạnh khoảng nửa tiếng thì chiếc xe của Tạ Thư Dục mới chậm rãi dừng ở cửa bệnh viện.
"Xin lỗi, lẽ ra tôi có thể đến sớm hơn nhưng tôi chợt nhớ ra một chút tài liệu có sai sót nên đành quay lại sửa lại." Tạ Thư Dục đưa một cốc trà sữa nóng cho Từ Tri Tuế vừa mới lên xe: "Tôi mua nó trên đường tới đây. Cậu uống chút cho ấm người nhé."
“Cảm ơn.” Từ Tri Tuế cầm lấy nhưng không uống mà dùng để sưởi ấm tay. Khi cảm giác lạnh lẽo trên người vơi bớt đi một chút, cô mới vén tóc rồi hỏi đùa: “Bác sĩ Tạ bận rộn như vậy, thầy và cô không có ý kiến gì sao?”
“Bọn họ nào có ý kiến gì, chỉ cần không thấy tôi là lòng không phiền rồi.” Tạ Thư Dục vừa lái xe vừa đáp lại cô.
"Còn bạn đời tương lai của cậu thì sao? Gần đây tôi đang suy nghĩ về vấn đề này. Cậu nghĩ xem, bác sĩ chúng ta bận rộn như vậy thì sau này nên cân bằng sự nghiệp và gia đình như thế nào đây nhỉ?"
Sao Tạ Thư Dục lại không nghe ra ý khác trong câu nói của cô chứ, anh ta nghe vậy rồi nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới đáp lại: “Tôi là một người tương đối coi trọng sự nghiệp vậy nên làm bạn đời của tôi sẽ khá khó khăn. Tuy nhiên, công sức tôi bỏ ra trong công việc sẽ nhận được những thành tựu đáp lại, do đó kinh tế không phải vấn đề. Nếu cô ấy bằng lòng thì lựa chọn ở nhà nghỉ ngơi cũng là một chuyện tốt.”
“Ý của cậu là yêu cầu cô ấy từ bỏ sự nghiệp để chăm sóc gia đình?”
Vẻ mặt của Tạ Thư Dục hơi nghiêm lại: “Chẳng phải đàn ông gánh vác sự nghiệp còn phụ nữ chăm lo tổ ấm sao? Mẹ tôi cũng thế.”
“...” Không cùng quan điểm khó nói chuyện, Từ Tri Tuế nhấp một ngụm trà sữa, không tiếp tục đề tài này nữa.
Lần này Tạ Thư Dục dẫn cô tới một nhà hàng Hồ Nam. Khi thức ăn được mang lên, Từ Tri Tuế nhìn qua thấy đĩa nào cũng có màu ớt đỏ rực mà đã thấy dạ dày bắt đầu quặn lại.
Cũng may cuối cùng Tạ Thư Dục có gọi một bát canh bồi bổ, nhờ vậy cô mới không phải mang cái bụng rỗng về nhà.
Sau khi lấp đầy bụng một lúc, Tạ Thư Dục không nhịn được nữa, anh ta tìm thời cơ thích hợp hỏi thẳng: “Chuyện lần trước tôi và cậu đề cập, cậu có suy nghĩ thế nào?”
Từ Tri Tuế thở hắt một hơi rồi thong dong đặt chiếc thìa trong tay xuống, đối diện với ánh mắt anh ta: “Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?”
“Tất nhiên rồi, cậu cứ nói.”
“Cậu yêu tôi không?”
“...”
Phản ứng đầu tiên của Tạ Thư Dục là giật mình, dường như anh ta không ngờ cô sẽ hỏi câu này, cách anh ta nhìn cô cũng thay đổi.
“Tri Tuế, tôi còn tưởng rằng chúng ta đều đã trưởng thành, không ai còn bận tâm đến những vấn đề trẻ con như vậy nữa. Hai người cuối cùng có tiến tới bên nhau hay không thì không chỉ mỗi tình yêu, mà còn là môn đăng hộ đối, vai vế ngang nhau, mọi phương diện đều phù hợp. Tuổi cậu cũng không còn nhỏ, đúng lúc tôi cũng cần một người để kết hôn, ba mẹ tôi thích cậu, như thế không phải đã quá đủ rồi sao?”
“Vậy là cậu muốn bên tôi chỉ vì tôi là một người thích hợp để lấy làm vợ đúng không?” Nhất thời Từ Tri Tuế không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng lúc này của mình.
Tạ Thư Dục im lặng một lúc: “Tôi không biết cậu nghĩ gì nhưng với tôi mà nói, tình yêu không phải điều cần thiết trong hôn nhân. Dù yêu hay không tôi vẫn sẽ đối xử tốt với cậu, chuyện này không ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta. Từ một góc nhìn khác, tình yêu cuối cùng chẳng phải vẫn hao mòn vì trà gạo dầu muối trong cuộc sống sao? Vậy sao cần phải lo lắng xuất phát điểm làm gì? Yêu hay không có gì quan trọng chứ?”
Từ Tri Tuế cười khẩy: “Thế sao, nhưng với tôi thì tình yêu rất quan trọng.”
Cô chợt nhớ đến điều Chu Vận đã nói với cô nhiều năm trước: Cuộc đời còn có mấy chục năm dài, hôn nhân dù có đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ luôn có những chuyện buồn phiền xảy đến.
Sự tủi thân của con có lẽ không phải do anh ta mang đến mà có thể bắt nguồn từ áp lực cuộc sống. Nhìn từ góc nhìn của người ngoài, nếu giữa hai người không có tình yêu thì làm sao để cả hai sẵn lòng và quyết tâm cùng nhau vượt qua đây?
Và điều Từ Tri Tuế mong muốn rất đơn giản, chỉ cần có một bờ vai có thể an ủi và cho cô dựa vào lúc mà cô yếu đuối, một lồng ngực để cô trút giận và làm nũng không chút đắn đo mà không phải cuộc sống làm gì cũng phải cẩn thận, khép nép như đứng trên tấm băng mỏng suốt đời.
Nghĩ như thế, có một câu Tạ Thư Dục nói lại khá đúng. Quả thực cô rất ngây thơ, sao lại cho rằng người đàn ông bạc tình như này thích hợp với cô đây?
Mặc dù Kỳ Nhiên từng làm anh ta bị thương nhưng Tạ Thư Dục cũng không phải người tốt.
“Tôi hỏi cậu một vấn đề cuối cùng.” Từ Tri Tuế nói.
“Cậu nói đi.”
“Từ nhỏ đến giờ, cậu đã từng yêu một cô gái nào chưa?”
Tạ Thư Dục chống khuỷu tay lên bàn và đặt ngón tay vào giữa hàng lông mày. Đã từng có những người phụ nữ khác hỏi anh ta giống vậy, song anh ta không hiểu rốt cuộc các cô muốn gì.
“Con gái bọn cậu cứ nói về tình yêu, vậy rốt cuộc thế nào mới là yêu?”
Từ Tri Tuế nhìn anh ta, ánh mắt từ nghi ngờ chuyển sang thương hại.
Một người sinh ra mà không biết yêu thương thì thật đáng thương.
…
Cuối cùng bọn họ cũng không thể kết thúc bữa ăn một cách trọn vẹn. Tạ Thư Dục đưa cô về nhà, trên đường về Từ Tri Tuế đã cho anh ta một đáp án cuối cùng.
Tạ Thư Dục nói: “Cậu thật sự không muốn suy nghĩ lại sao? Ít nhất thì tôi vẫn thấy chúng ta rất thích hợp.”
Từ Tri Tuế lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ ban đầu của mình rất nực cười: “Không cần đâu, tôi đã nghĩ rõ ràng rồi.”
Vẻ mặt Tạ Thư Dục không đổi, anh ta lái xe: “Được, tôi tôn trọng quyết định của cậu.”
Chiếc xe dừng ở cổng vào vườn hoa Phong Hòa. Từ xa, Từ Tri Tuế đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang quanh quẩn ở gần chỗ bảo vệ. Dáng người cao gầy, chân dài thẳng tắp, anh đang cúi đầu nghịch điện thoại, ánh đèn flash nhấp nháy rồi tắt.
Trong nháy mắt, thoáng chốc cô như nhìn thấy chàng thiếu niên trong trí nhớ.
Nghe thấy tiếng xe ô tô, Kỳ Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ. Thông qua tấm cửa sổ xe đang mở, anh nhìn thấy Từ Tri Tuế và người đàn ông ngồi cạnh cô, hàng mày anh cau lại, ánh mắt cũng tối sầm.
Tạ Thư Dục bỗng cười khẩy: “Đây là người mà cậu cho rằng anh ta sẽ yêu cậu à?”
Trong vụ việc gây chuyện bên chỗ bác sĩ cách đây không lâu, anh ta biết có một người đàn ông bị thương khi bảo vệ Từ Tri Tuế, đồng thời cũng biết Từ Tri Tuế thường xuyên chạy đến khoa nội trú vì người đó trong khoảng thời gian này song anh ta không hỏi thăm vì cảm thấy không cần thiết.
Anh ta cho rằng Từ Tri Tuế là một người phụ nữ thông minh, biết cách rút ra bài học sau mỗi cú ngã nên tất nhiên sẽ không đâm vào một bức tường phía nam tận hai lần.
Giờ xem ra, sự thật chắc không phải thế.
Từ Tri Tuế im lặng, ánh mắt lặng lẽ dõi theo người ngoài cửa. Tạ Thư Dục siết chặt tay lái, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng: “Nếu đã vậy, sau này tôi không sẽ tới làm phiền cậu nữa.”
Từ Tri Tuế mở cửa bước xuống xe, trước khi sự kiên nhẫn của Tạ Thư Dục hoàn toàn sụp đổ, cô khom lưng nói với anh ta: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”
Trên vai anh có một lớp băng gạc dày, phía sau được buộc một nút thắt, anh cố gắng đưa tay ra chạm vào nhưng không thành công. Anh thở dài như bất lực lắm: “Tuế Tuế, lại đây giúp tôi chút.”
Là thủ phạm khiến anh phải thay băng, Từ Tri Tuế biết mình không có quyền từ chối. Cô loay hoay một lúc rồi đành bước tới cởi nút dây, đồng thời cởi bỏ miếng gạc ướt trên người anh theo từng vòng.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào vết thương của anh, đó là một vết thương hơi nghiêng, dài bằng lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, hơn ba mươi mũi khâu giống như những con rết nhỏ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng nhiều hơn là sự lo lắng.
Nghĩ tới vết thương này xuất hiện là vì cô, mũi Từ Tri Tuế không khỏi cay cay.
“Tuế Tuế?” Thấy cô im lặng lúc lâu, Kỳ Nhiên bèn gọi một câu.
Từ Tri Tuế lấy lại tinh thần, cô cầm hai lọ thuốc bôi ngoài da ở trên bàn rồi hỏi anh: “Bôi lọ nào trước đây?”
“Lọ màu xanh.”
“Ừm.”
Từ Tri Tuế nhúng một miếng bông gòn sạch sẽ vào thuốc rồi cẩn thận bôi lên vết thương, động tác rất nhẹ nhàng chỉ sợ làm anh bị đau.
Bôi xong hai lần thuốc, cô bắt đầu băng bó vết thương.
Băng gạc phải đi qua ngực thành từng vòng, da mặt Từ Tri Tuế vốn đã mỏng, chỉ bôi thuốc đã khiến chóp tai cô đỏ bừng, băng bó lại càng ngại ngùng hơn.
Một tay cô luồn dưới cánh tay phải của anh, tay còn lại duỗi ra từ vai trái của anh với một miếng gạc, nhẹ nhàng vòng lấy anh từ phía sau.
Dáng người Kỳ Nhiên tuy gầy nhưng có bờ vai rộng và cơ bắp săn chắc khắp người, cô gần như không thể chạm vào đôi tay của anh chứ đừng nói đến việc hoàn thành việc nối băng gạc giữa hai tay.
Dùng tay kiểm tra mấy lần, đầu ngón tay vô tình chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, làn da của người đàn ông cực kỳ nóng bỏng khiến Từ Tri Tuế co rúm người theo bản năng, đồng thời cô cũng nghe thấy anh hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại như đang kiềm chế điều gì đó.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên vi diệu và cũng dần nóng lên. Từ Tri Tuế cảm nhận được từ má cho tới vành tai đang nóng rực, cô cắn môi không biết nên tiếp tục không.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng Kỳ Nhiên khàn giọng nói: “Không băng bó sao?”
“À… Đây.” Từ Tri Tuế không chắc giọng nói của mình có lộ ra sự bối rối không, giờ phút này cô chỉ muốn tốc chiến tốc thắng mà thôi. Cô điều chỉnh tư thế đứng, cuối cùng cũng thuận lợi quấn được một vòng.
Sau khi băng bó xong xuôi, Kỳ Nhiên cởi trần nửa người đi vào phòng tắm nhìn gương. Phần băng bó của cô lộn xộn, gần như che mất nửa lưng anh nhưng anh vẫn nhướn mày hài lòng, mỉm cười đầy hiểu ý với cô: “Cũng khá tốt.”
Đôi mắt Từ Tri Tuế né tránh ánh nhìn của anh, cô đi tới cửa cầm túi xách của mình lên rồi nói: “Bây giờ tôi về thật đây.”
Không đợi Kỳ Nhiên đáp lại, cô đã mau chóng thay giày bằng tốc độ nhanh nhất có thể rồi đóng sập cửa lại.
Đứng trong thang máy, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, cả đời cô không bao giờ muốn đặt chân lên đỉnh tòa nhà này nữa.
Về đến cửa nhà, Từ Tri Tuế lại lục túi tìm chìa khóa như thường lệ, khi sờ vào thì phát hiện một vật tròn trông giống như nắp chai.
Cô lấy ra xem thì đó là cái thẻ ra vào tầng 22 mà không biết đã được Kỳ Nhiên bỏ vào từ bao giờ.
Từ Tri Tuế ngơ ngác nhìn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
…
Chiều thứ năm, Từ Tri Tuế nhận được cuộc gọi từ Tạ Thư Dục, hỏi cô có muốn đi ăn cùng anh ta sau giờ làm không.
Cô có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn của Tạ Thư Dục đang dần cạn kiệt, anh ta rất muốn có câu trả lời và cũng hỏi bóng gió cô ở trên WeChat mấy lần, lần này mời cô ăn cơm chắc cũng là ý này.
Nghĩ đến có những lời vẫn nên nói rõ ràng từ sớm sẽ tốt hơn nên Từ Tri Tuế đồng ý, cô nói sau khi tan làm sẽ gọi điện cho anh ta.
Hôm nay công việc không quá bận rộn. Kết thúc giờ làm, Từ Tri Tuế đứng dưới gió lạnh khoảng nửa tiếng thì chiếc xe của Tạ Thư Dục mới chậm rãi dừng ở cửa bệnh viện.
"Xin lỗi, lẽ ra tôi có thể đến sớm hơn nhưng tôi chợt nhớ ra một chút tài liệu có sai sót nên đành quay lại sửa lại." Tạ Thư Dục đưa một cốc trà sữa nóng cho Từ Tri Tuế vừa mới lên xe: "Tôi mua nó trên đường tới đây. Cậu uống chút cho ấm người nhé."
“Cảm ơn.” Từ Tri Tuế cầm lấy nhưng không uống mà dùng để sưởi ấm tay. Khi cảm giác lạnh lẽo trên người vơi bớt đi một chút, cô mới vén tóc rồi hỏi đùa: “Bác sĩ Tạ bận rộn như vậy, thầy và cô không có ý kiến gì sao?”
“Bọn họ nào có ý kiến gì, chỉ cần không thấy tôi là lòng không phiền rồi.” Tạ Thư Dục vừa lái xe vừa đáp lại cô.
"Còn bạn đời tương lai của cậu thì sao? Gần đây tôi đang suy nghĩ về vấn đề này. Cậu nghĩ xem, bác sĩ chúng ta bận rộn như vậy thì sau này nên cân bằng sự nghiệp và gia đình như thế nào đây nhỉ?"
Sao Tạ Thư Dục lại không nghe ra ý khác trong câu nói của cô chứ, anh ta nghe vậy rồi nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới đáp lại: “Tôi là một người tương đối coi trọng sự nghiệp vậy nên làm bạn đời của tôi sẽ khá khó khăn. Tuy nhiên, công sức tôi bỏ ra trong công việc sẽ nhận được những thành tựu đáp lại, do đó kinh tế không phải vấn đề. Nếu cô ấy bằng lòng thì lựa chọn ở nhà nghỉ ngơi cũng là một chuyện tốt.”
“Ý của cậu là yêu cầu cô ấy từ bỏ sự nghiệp để chăm sóc gia đình?”
Vẻ mặt của Tạ Thư Dục hơi nghiêm lại: “Chẳng phải đàn ông gánh vác sự nghiệp còn phụ nữ chăm lo tổ ấm sao? Mẹ tôi cũng thế.”
“...” Không cùng quan điểm khó nói chuyện, Từ Tri Tuế nhấp một ngụm trà sữa, không tiếp tục đề tài này nữa.
Lần này Tạ Thư Dục dẫn cô tới một nhà hàng Hồ Nam. Khi thức ăn được mang lên, Từ Tri Tuế nhìn qua thấy đĩa nào cũng có màu ớt đỏ rực mà đã thấy dạ dày bắt đầu quặn lại.
Cũng may cuối cùng Tạ Thư Dục có gọi một bát canh bồi bổ, nhờ vậy cô mới không phải mang cái bụng rỗng về nhà.
Sau khi lấp đầy bụng một lúc, Tạ Thư Dục không nhịn được nữa, anh ta tìm thời cơ thích hợp hỏi thẳng: “Chuyện lần trước tôi và cậu đề cập, cậu có suy nghĩ thế nào?”
Từ Tri Tuế thở hắt một hơi rồi thong dong đặt chiếc thìa trong tay xuống, đối diện với ánh mắt anh ta: “Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?”
“Tất nhiên rồi, cậu cứ nói.”
“Cậu yêu tôi không?”
“...”
Phản ứng đầu tiên của Tạ Thư Dục là giật mình, dường như anh ta không ngờ cô sẽ hỏi câu này, cách anh ta nhìn cô cũng thay đổi.
“Tri Tuế, tôi còn tưởng rằng chúng ta đều đã trưởng thành, không ai còn bận tâm đến những vấn đề trẻ con như vậy nữa. Hai người cuối cùng có tiến tới bên nhau hay không thì không chỉ mỗi tình yêu, mà còn là môn đăng hộ đối, vai vế ngang nhau, mọi phương diện đều phù hợp. Tuổi cậu cũng không còn nhỏ, đúng lúc tôi cũng cần một người để kết hôn, ba mẹ tôi thích cậu, như thế không phải đã quá đủ rồi sao?”
“Vậy là cậu muốn bên tôi chỉ vì tôi là một người thích hợp để lấy làm vợ đúng không?” Nhất thời Từ Tri Tuế không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng lúc này của mình.
Tạ Thư Dục im lặng một lúc: “Tôi không biết cậu nghĩ gì nhưng với tôi mà nói, tình yêu không phải điều cần thiết trong hôn nhân. Dù yêu hay không tôi vẫn sẽ đối xử tốt với cậu, chuyện này không ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta. Từ một góc nhìn khác, tình yêu cuối cùng chẳng phải vẫn hao mòn vì trà gạo dầu muối trong cuộc sống sao? Vậy sao cần phải lo lắng xuất phát điểm làm gì? Yêu hay không có gì quan trọng chứ?”
Từ Tri Tuế cười khẩy: “Thế sao, nhưng với tôi thì tình yêu rất quan trọng.”
Cô chợt nhớ đến điều Chu Vận đã nói với cô nhiều năm trước: Cuộc đời còn có mấy chục năm dài, hôn nhân dù có đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ luôn có những chuyện buồn phiền xảy đến.
Sự tủi thân của con có lẽ không phải do anh ta mang đến mà có thể bắt nguồn từ áp lực cuộc sống. Nhìn từ góc nhìn của người ngoài, nếu giữa hai người không có tình yêu thì làm sao để cả hai sẵn lòng và quyết tâm cùng nhau vượt qua đây?
Và điều Từ Tri Tuế mong muốn rất đơn giản, chỉ cần có một bờ vai có thể an ủi và cho cô dựa vào lúc mà cô yếu đuối, một lồng ngực để cô trút giận và làm nũng không chút đắn đo mà không phải cuộc sống làm gì cũng phải cẩn thận, khép nép như đứng trên tấm băng mỏng suốt đời.
Nghĩ như thế, có một câu Tạ Thư Dục nói lại khá đúng. Quả thực cô rất ngây thơ, sao lại cho rằng người đàn ông bạc tình như này thích hợp với cô đây?
Mặc dù Kỳ Nhiên từng làm anh ta bị thương nhưng Tạ Thư Dục cũng không phải người tốt.
“Tôi hỏi cậu một vấn đề cuối cùng.” Từ Tri Tuế nói.
“Cậu nói đi.”
“Từ nhỏ đến giờ, cậu đã từng yêu một cô gái nào chưa?”
Tạ Thư Dục chống khuỷu tay lên bàn và đặt ngón tay vào giữa hàng lông mày. Đã từng có những người phụ nữ khác hỏi anh ta giống vậy, song anh ta không hiểu rốt cuộc các cô muốn gì.
“Con gái bọn cậu cứ nói về tình yêu, vậy rốt cuộc thế nào mới là yêu?”
Từ Tri Tuế nhìn anh ta, ánh mắt từ nghi ngờ chuyển sang thương hại.
Một người sinh ra mà không biết yêu thương thì thật đáng thương.
…
Cuối cùng bọn họ cũng không thể kết thúc bữa ăn một cách trọn vẹn. Tạ Thư Dục đưa cô về nhà, trên đường về Từ Tri Tuế đã cho anh ta một đáp án cuối cùng.
Tạ Thư Dục nói: “Cậu thật sự không muốn suy nghĩ lại sao? Ít nhất thì tôi vẫn thấy chúng ta rất thích hợp.”
Từ Tri Tuế lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ ban đầu của mình rất nực cười: “Không cần đâu, tôi đã nghĩ rõ ràng rồi.”
Vẻ mặt Tạ Thư Dục không đổi, anh ta lái xe: “Được, tôi tôn trọng quyết định của cậu.”
Chiếc xe dừng ở cổng vào vườn hoa Phong Hòa. Từ xa, Từ Tri Tuế đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang quanh quẩn ở gần chỗ bảo vệ. Dáng người cao gầy, chân dài thẳng tắp, anh đang cúi đầu nghịch điện thoại, ánh đèn flash nhấp nháy rồi tắt.
Trong nháy mắt, thoáng chốc cô như nhìn thấy chàng thiếu niên trong trí nhớ.
Nghe thấy tiếng xe ô tô, Kỳ Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ. Thông qua tấm cửa sổ xe đang mở, anh nhìn thấy Từ Tri Tuế và người đàn ông ngồi cạnh cô, hàng mày anh cau lại, ánh mắt cũng tối sầm.
Tạ Thư Dục bỗng cười khẩy: “Đây là người mà cậu cho rằng anh ta sẽ yêu cậu à?”
Trong vụ việc gây chuyện bên chỗ bác sĩ cách đây không lâu, anh ta biết có một người đàn ông bị thương khi bảo vệ Từ Tri Tuế, đồng thời cũng biết Từ Tri Tuế thường xuyên chạy đến khoa nội trú vì người đó trong khoảng thời gian này song anh ta không hỏi thăm vì cảm thấy không cần thiết.
Anh ta cho rằng Từ Tri Tuế là một người phụ nữ thông minh, biết cách rút ra bài học sau mỗi cú ngã nên tất nhiên sẽ không đâm vào một bức tường phía nam tận hai lần.
Giờ xem ra, sự thật chắc không phải thế.
Từ Tri Tuế im lặng, ánh mắt lặng lẽ dõi theo người ngoài cửa. Tạ Thư Dục siết chặt tay lái, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng: “Nếu đã vậy, sau này tôi không sẽ tới làm phiền cậu nữa.”
Từ Tri Tuế mở cửa bước xuống xe, trước khi sự kiên nhẫn của Tạ Thư Dục hoàn toàn sụp đổ, cô khom lưng nói với anh ta: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”