Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 30: Chúng ta của sau này



Lúc đang ở trên tàu điện ngầm, Từ Tri Tuế nhận được tin nhắn Wechat mà Tần Di gửi đến, nói rằng cô ấy vừa đi công tác về, còn hỏi cô có rảnh không để hẹn cùng nhau đi ăn cơm. 
Từ Tri Tuế gửi lại một icon đáng thương: [Nhưng mà ngày mai tớ phải đi công tác rồi.]
Tần Di: [Vì cuộc sống tồi tàn này. gif], [Sự hèn mọn của động vật xã hội.jpg*]
*Sự hèn mọn của động vật xã hội: Những người bận rộn với công việc đến mức không có thời gian chăm sóc cho gia đình và bạn bè, cuộc sống của họ không có gì ngoài công việc.
….
Khi nhà vừa xảy ra chuyện, Từ Tri Tuế đã cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè cùng lớp, trong đó còn có người bạn thân nhất của cô lúc đó là Tần Di. 
Bởi vì lòng tự trọng nên cô không muốn bất kỳ ai biết những gì mình đang trải qua, dù người ta có cười nhạo hay là thương hại cô thì đối với cô, những hành động này đều có thể trở thành sợi rơm cuối cùng nghiền nát chính mình. 
Ngày có kết quả thi đại học, cô đi ngang qua trường trung học số 6, trên bảng vàng có thêm nhiều người đạt thành tích tốt, không cần nhìn cũng biết sẽ có rất nhiều cái tên mà cô quen biết. 
Cô khó mà tưởng tượng được rằng nếu chuyện bất ngờ kia không xảy ra, tên của mình chắc cũng sẽ nằm ở phía trên. Nhưng làm gì có cái gọi là nếu như, chuyện quá khứ như một giấc mộng viển vông, khi tỉnh mộng, mọi chuyện đã không còn liên quan gì đến cô nữa. 
Lúc cô liên lạc lại với Tần Di là vào năm nhất đại học. Tần Di vô tình nghe được Tôn Học Văn nói Từ Tri Tuế đang học đại học ở thành phố Tương, trùng hợp là năm đó Tần Di không thể thuận lợi ở lại thủ đô vì bị trượt nguyện vọng, mà trúng tuyển vào một trường đại học hàng đầu ở thành phố Tương, nơi chỉ cách trường Từ Tri Tuế có hai trạm xe. 
Cô ấy trốn học một ngày, ngồi xổm trên đường chính trong sân trường đại học Trung Nam, gặp ai cũng hỏi họ có quen một nữ sinh tên là Từ Tri Tuế học trường y hay không. 
Lúc hai người gặp nhau, Từ Tri Tuế vừa mới đi làm thêm về, đang chuẩn bị đến thư viện để tự học. Cô lấy thẻ sinh viên từ trong túi xách ra, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên thềm đá dài. Mãi cho đến khi người kia từ từ đứng dậy, khuôn mặt cô ấy dần trở nên rõ ràng hơn khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, lúc này cô mới giật mình phát hiện rằng không phải là mình đang nằm mơ.
Hai người nhìn nhau từ xa, đôi mắt nhanh chóng đỏ hoe. 
Từ Tri Tuế dẫn Tần Di về căn phòng trọ nhỏ của mình, Chu Vận đã ngủ, các cô đứng nói chuyện ngoài ban công chật hẹp. Đối với những gì mà mình đã trải qua, Từ Tri Tuế chỉ kể vài câu qua loa nhưng tất cả những gì trước mặt lại không biết nói dối, căn phòng trọ đơn sơ, người mẹ đang bệnh tật, những công việc lặt vặt còn chưa làm xong… Tất cả đều tiết lộ hơn một năm nay cuộc sống của cô đã khó khăn đến mức nào.
Tần Di khóc to ở ngay trước mặt cô, hỏi tại sao cô không nói cho mình biết sớm hơn, chóp mũi của Từ Tri Tuế cũng vô cùng chua xót nhưng dù làm sao thì nước mắt cũng không thể nào rơi xuống được, cô chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng của Tần Di, nói: “Tần Di, con người cuối cùng thì cũng phải trưởng thành thôi, chỉ là cách mà tớ trưởng thành quá tàn nhẫn, tớ chỉ mong là cậu có thể luôn luôn vui vẻ.”
Nước mắt Tần Di lại trào ra một lần nữa. 
Sau khi gặp lại, Tần Di vẫn luôn dùng cách thức vụng về mà chân thành để giúp đỡ hai mẹ con cô. Từ Tri Tuế không chịu nhận tiền nên Tần Di đã giới thiệu công việc làm thêm cho cô, hoặc lấy danh nghĩa là “Ba mẹ gửi đến một đống đặc sản” để nhét tất cả đồ đạc vào nhà cô. Tần Di bắt đầu học nấu một vài món ăn, vậy thì khi nào Từ Tri Tuế đi làm về là có thể ăn thức ăn nóng hôi hổi. 
Từ Tri Tuế rất biết ơn điều này, cũng rất vui mừng khi có được một người bạn thân như vậy trong thời điểm đen tối nhất của cuộc đời mình, dù sao thì trên đời này kẻ thừa nước đục thả câu thì nhiều, người chịu giúp đỡ người khác lúc hoạn nạn lại ít. 
Vào năm ba đại học, có một cậu đàn em dồn dập tấn công Tần Di, điều kiện của đối phương cũng không tệ, cũng rất nghe lời cô ấy, Tần Di hơi động lòng nhưng lại sợ đối phương chỉ chơi đùa một chút mà thôi, cô ấy do dự mãi không quyết định được nên đến tìm Từ Tri Tuế quyết định thay. 
Từ Tri Tuế chưa từng gặp nam sinh kia, tất cả những gì cô biết về người đó đều là nghe Tần Di kể lại, cô chỉ có thể cho cô ấy một vài lời khuyên từ góc độ của một người bạn, loại chuyện tình cảm này, cuối cùng thì quyền quyết định vẫn nằm ở bản thân Tần Di. 
Nhưng Tần Di suy nghĩ một hồi lâu, câu đầu tiên cô ấy hỏi lại là: “Cậu và Kỳ Nhiên thật sự không còn liên lạc nữa sao?”
Từ Tri Tuế sửng sốt một lúc lâu, giọng điệu lúc nói chuyện lại bình tĩnh hơn nhiều so với mình tưởng tượng. 
Cô nói: “Không còn.”
Kỳ Nhiên. 
Cô không nhớ đã mình không nghe thấy cái tên này đã bao lâu rồi, khi nhắc lại những chuyện xưa, cô lại cảm thấy như đã cách một đời người. 
Biến cố gia đình xảy ra quá đột ngột, cô còn chưa kịp nghĩ kỹ vì sao Kỳ Nhiên rời đi, ác mộng đã dồn dập ập đến. Bây giờ cô mới phát hiện ra mình đã từng may mắn đến nhường nào, cô ở trong lâu đài mộng mơ mà ba mẹ đã xây dựng cho mình, không cần phải lo lắng về chuyện ăn ở, ngoại trừ học tập thì cô không cần phải bận tâm đến chuyện gì khác, lúc đó tình yêu chính là một chuyện lớn lao trong lòng cô. 
Nhưng đến một ngày kia, khi lâu đài này sụp đổ, cô không thể không một mình gánh vác gánh nặng cuộc sống. Sau khi trải qua chuyện sắp xếp hậu sự của ba một mình, bệnh viện lần lượt hối thúc trả phí và người thân khoanh tay đứng nhìn, ngày đó cô bỗng nhiên nhận ra…
So với áp lực sinh tồn, cô cũng chỉ là yêu phải một người không yêu mình mà thôi, một chút đau khổ đó thì có là gì chứ?
Một ngày trước khi tòa án niêm phong nhà cô, Từ Tri Tuế quay về nhà thu dọn đồ đạc, có quá nhiều thứ cô muốn mang đi nhưng không thể mang theo được, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ma xui quỷ khiến, cô bước vào thư phòng. Sáng sớm những người kia đi qua đi lại đã làm căn phòng thay đổi hoàn toàn, sách và tài liệu nằm rải rác đầy trên mặt đất, chiếc hộp thiết mà Từ Tri Tuế khóa lại để trong ngăn kéo cũng không thể may mắn thoát khỏi, cũng may là đồ ở bên trong vẫn còn đó. 
Cất quyển nhật ký hơn mấy năm nay lại, những bức ký họa chân dung như được vẽ lại một cách lén lút, còn có ảnh chụp lúc tốt nghiệp tiểu học… Đã từng là những món đồ quý giá nhất của cô. 
Cô lại nhặt chúng lên rồi bỏ lại vào trong chiếc hộp thiết, ngồi trên mặt đất bừa bộn lật từng trang, dường như mình cũng sống lại theo những chữ viết và hình ảnh kia. Thế giới kia không có cảnh sinh ly tử biệt đẫm máu, không có mùi nước khử trùng gay mũi trong phòng bệnh, chỉ có cô và chàng thiếu niên tên là Kỳ Nhiên đó.
Đó là cả thanh xuân của cô. 
Từ Tri Tuế cảm thấy hẳn là mình nên khóc một trận thật lớn vào thời điểm này, trong một tình cảnh như vậy nhưng cô không thể rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ vào ngày Từ Kiến Minh qua đời cô đã khóc quá dữ dội nên đã tiêu hao hết tất cả nước mắt của mình nên từ đó về sau, cho dù gặp phải chuyện gì cô cũng không còn muốn khóc nữa.
Sau khi xem xong tất cả mọi thứ, cô bình tĩnh tìm một chiếc chậu nước rửa mặt bằng thép không gỉ, ném hết những thứ mà cô từng xem là báu vật vào trong đó, sau đó dùng một mồi lửa thiêu tất cả thành tro bụi. 
Nhìn ngọn lửa nhảy nhót, Từ Tri Tuế tự nói với chính mình: “Thanh xuân đã kết thúc rồi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...