Nhịp Đập Khó Cưỡng - Trang 3
Chương 20
Edit: Mây
Lúc Phó Ấu Sanh nhận được tin nhắn MMS này của Ân Mặc, còn tưởng rằng đó là tin nhắn quảng cáo rác.
Lúc thông báo tin nhắn hiện lên, cố thiếu chút nữa ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn muốn bỏ qua.
Biểu cảm của khuôn mặt xinh đẹp gương có chút gì đó khó tả một lời khó nói hết.
Thấy Phó Ấu Sanh sửng sốt nhìn điện thoại di động, Văn Đình đang thảo luận với cô nên giải quyết vấn đề bình hòa này như thế nào thì liền nói: “Cô đang xem cái gì vậy?”
“Tin nhắn MMS.”
Phó Ấu Sanh trả lời theo bản năng.
“Tin nhắn MMS?”
Văn Đình còn tưởng rằng mình đang nghe lầm, là tin nhắn MMS mà anh ta biết sao?
Theo bản năng nhìn vào màn hình điện thoại di động của cô, khóe môi giật giật: “Đây là người bạn quê mùa nào vậy, thế mà còn gửi tin nhắn MMS cho cô.”
Phó Ấu Sanh ngước mắt lên liếc qua nhìn anh ta một cái: “À, là chồng cũ tương lai.”
Văn Đình: “Phốc……”
“Cho nên, chồng cũ của cô là hóa thạch sống của thời đại nào vậy?”
Phó Ấu Sanh trả lời tin nhắn của Ân Mặc, thuận miệng trả lời Văn Đình: “Anh ta dùng tin nhắn MMS thì có gì sai, sao anh lại muốn châm chọc anh ta như vậy?”
“Anh ta cùng lắm thì cũng chỉ là một lão baby sắp 30 tuổi mà thôi.”
Văn Đình: “!!!”
Cô mẹ nó càng độc hơn.
Còn không biết xấu hổ nói lời nói của anh ta là châm chọc.
Phó Ấu Sanh rũ mắt, nhìn ảnh chụp anh gửi đến, thong thả ung dung nhắn lại:【Phiền Ân tổng gửi đến rồi, đến đây tôi sẽ thanh toán tiền gửi.】
Ân Mặc:【Tự mình đến lấy, bằng không thì ném đi.】
Phó Ấu Sanh không hề dao động: 【Vậy thì không cần, anh cứ ném đi.】
Ân Mặc: 【Được thôi.】
【Tin nhắn MMS ảnh chụp jpg.】
Phó Ấu Sanh nhìn thấy ảnh chụp, Ân Mặc mang tất cả những chiếc cúp, giấy khen từ trong ngăn tủ trên vách tường ra, chất thành một đống, sau đó ở bên cạnh là là một tấm ảnh chụp thùng rác.
Phó Ấu Sanh: “……”
Khuôn mặt của Phó Ấu Sanh vẫn không thể hiện ra cảm xúc gì, gõ vài chữ gửi đi: 【Tin nhắn phải bỏ tiền, tôi hết tiền điện thoại rồi, về sau liên hệ thì dựa duyên phận đi.】Dù sao thì duyên phận của bọn họ đã sớm bị chặt đứt rồi.
Chưa đến một phút sau.
Điện thoại của Phó Ấu Sanh lại hơi rung lên.
Một tin nhắn được gửi đến từ số điện thoại 10010: 10.000 nhân dân tệ đã được thanh toán, số dư hiện tại là 10.088.
Số dư tiền điện thoại di động của Phó Ấu Sanh từ trước đến nay chưa bao giờ vượt quá 100 tệ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn thông báo nộp tiền điện thoại đột nhiên xuất hiện.
Trong đầu chỉ có dấu chấm hỏi.
Người bình thường ai lại nộp tiền điện thoại đến mức 10.000 nhân dân tệ???
Sau đó chính là tin nhắn của Ân Mặc gửi đến:
【Từng người một, duyên phận của chúng ta còn có 10.000 tin nhắn.】
Thì ra chính là tên ngốc này.
Phó Ấu Sanh trầm mặc nhìn màn hình điện thoại di động.
Cho nên, vì phát sốt cho nên hiện tại đầu óc của Ân Mặc cũng chưa khôi phục lại bình thường?
……
Phó Ấu Sanh không muốn nghĩ đến anh nữa.
Không lâu sau, điện thoại di động lại rung lên.
Ân Mặc:【Đến đây.】
【Nếu không thì đừng nghĩ nói đến chuyện ly hôn nữa.】
Vốn dĩ Phó Ấu Sanh không muốn phản ứng lại với anh, nhưng là không ngỡ được anh thế mà lại dùng chuyện ly hôn tới áp chế chính mình.
Đi.
Phải đi.
Ân Mặc là một tên cẩu nam nhân.
Khuôn mặt Phó Ấu Sanh không chút cảm xúc chuẩn bị ấn tắt điện thoại di động, sau đó Văn Đình thò qua xem bức ảnh kia của cô: “Chồng cũ của cô còn rất để ý đến cô đó.”
“Những giấy chứng nhận đoạt giải này là của cô?”
“Nếu chụp những thứ này rồi đăng lên Weibo, chỉ sợ cục diện cũng sẽ trực tiếp xoay chuyển ngược lại.”
“Mẹ ơi, con cư nhiên tất cả đều là quán quân, những cuộc thi này hình như đều rất có trọng lượng giống như trên trường quốc tế.”
“Trời ạ, cô còn nhận được lời mời nhập học của Học viện Âm nhạc Julia, cái này là……”
Văn Đình phóng to ảnh chụp xem những tấm bằng khen treo lên giống như từng bức bích họa, không nghĩ tới bên trong còn kẹp rất nhiều lời mời nhập học của các trường nổi tiếng là cái nôi của nhiều nhạc sĩ nổi tiếng thế giới: “Còn có học bổng toàn phần của Học viện Âm nhạc Curtis?”
Văn Đình không nói, Phó Ấu Sanh cũng quên mấy những thứ này.
Ai biết Ân Mặc đều treo hết tất cả lên, còn giữ gìn tốt như vậy.
Đây là những giải thưởng mà cô đã giành được lúc còn học cấp 3.
Cô thích âm nhạc, thích diễn xuất, từ nhỏ người trong nhà đã hướng cô theo con đường cầm kỳ thư họa, thiên văn địa lý, lễ nghi giáo dưỡng bồi dưỡng tất cả những tài năng cần có của một nhân tài.
Thành tích và các xếp loại năng lực đều phải xuất sắc.
Cho nên nếu cô chỉ đơn giản có thiên phú về phương diện âm nhạc, mà không có cách nào cân bằng thành tích các phương diện với thành tích âm nhạc, thì người trong nhà sẽ ngay lập tức cho ngừng tất cả những việc học tập liên quan đến âm nhạc của cô, cho đến khi những khía cạnh khác có thể đuổi kịp được, mới có thể tiếp tục học tập.
Mà sau khi quen biết Ân Mặc, chỉ cần cô muốn tham gia tất cả những cuộc thi nào, muốn món đồ nào dùng để học tập, Ân Mặc đều sẽ chuẩn bị trước tất cả thật tốt cho cô.
Từ âm nhạc, đến diễn xuất, hình như đều là Ân Mặc giúp cô.
Phó Ấu Sanh hơi nhíu mày lại, tâm tình vốn bị Ân Mặc chọc ra cũng tiêu tán không còn một mảnh.
Kỳ thật cô và Ân Mặc cũng không có cái gì gọi là thâm cừu đại hận, bất đồng hay hiểu lầm gì đến mức phải sống chết.
Chỉ là anh không đủ yêu cô mà thôi.
Là lúc trước cô giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cố chấp nhận định Ân Mặc chính là người đã cứu rỗi cô, khát vọng Ân Mặc cho cô một gia đình viên mãn.
Lúc ấy, Ân Mặc là tất cả của cô.
Khi yêu anh, cô làm cho mình trở nên rất hèn mọn, nó gần như những hạt bụi, nhưng khao khát trong những hạt bụi đó có thể nở hoa.
Nhưng, hạt bụi thì làm sao có thể nở hoa được đây.
Tất cả cũng chỉ có một bên tình nguyện là cô, thậm chí… Đó cũng chỉ là sự ích kỷ của cô.
Mà hiện tại, cuối cùng mình cũng có thể suy nghĩ thông suốt giải thoát tâm hồn, cũng không thể ỷ lại vào bất kỳ người nào.
Cho nên, cô đã trả lại cho anh sự tự do, cũng là trả lại sự tự do cho chính mình.
Về phần Ân Mặc, nguyên nhân mà anh không chịu buông tay, cũng không phải là vì sau khi mất đi cô, phát hiện chính mình đã yêu cô đến mức nào, mà là chưa quen được mà thôi, nhưng có một ngày anh sẽ với điều đó.
Cho nên, khi Văn Đình đưa ra đề nghị, muốn mang những thứ đó đến đây, đến lúc đó mở phát sóng trực tiếp vả mặt, Phó Ấu Sanh không chút do dự liền đồng ý ngay lập tức.
Cô không hề kháng cự khi nhìn thấy Ân Mặc nữa.
Cũng giống như cô biết mình cho dù có nhìn thấy Ân Mặc cũng sẽ không hối hận vì đã đưa ra quyết định rời khỏi anh.
Văn Đình nhìn Phó Ấu Sanh lên xe: “Thật sự không cần tôi đi cùng cô sao?”
Phó Ấu Sanh lắc đầu: “Không cần, anh ở lại đây đi, tôi sẽ về nhanh tôi.”
Một tiếng sau.
Phó Ấu Sanh đứng một lúc lâu trước khu biệt thự Lộc Hà Công Quán đã lâu không đến, nhìn căn biệt thự mà cô đã quen thuộc đến mức gần như thấm vào trong xương cốt.
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
Không còn có bất kỳ cái gì dao động nữa.
Nó không còn là chiếc lồng vàng mà cô bị mắc kẹt trong đó nữa.
Mà cô cũng không phải là con chim hoàng yến bị nuôi nhốt.
Cô chỉ là…… Phó Ấu Sanh mà thôi.
Phó Ấu Sanh mở cửa ghế lái phụ ra, khom lưng lấy hết tất cả giấy tờ thỏa thuận ly hôn đã được sửa sang từ bên trong ra, giấy tự nguyện từ bỏ tài sản sau khi ly hôn, sau đó bước từng bước một đi vào biệt thự.
Biệt thự vẫn còn lưu lại dấu vân tay của cô, cô có thể ra vào tùy ý.
Không chờ cô kịp ấn chuông cửa, cửa lớn biệt thự đã tự động mở ra.
Ân Mặc đứng ở bậc thang lúc trước đưa cô rời đi.
Ánh sáng mặt trời tháng mười sạch sẽ lại ấm áp, bầu trời trong suốt màu xanh lam thuần khiết, ánh sáng mỏng làm cho ngũ quan tuấn mỹ trầm tĩnh của anh xuất hiện một tầng màu sắc nhạt nhẽo, cứ yên lặng nhìn cô như vậy, không biết nhìn bao lâu.
Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh hơi mỉm cười: “Cảm giác giống như đã lâu không gặp.”
Ân Mặc nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào trong suốt đến mức có thể nhìn đáy kia của cô, mi tâm lại hung hăng nhíu chặt lại.
Anh chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Phó Ấu Sanh.
Dường như thật sự một chút cũng không thèm để ý chính mình.
“Vào đi.”
Lòng bàn tay Ân Mặc nắm thành quyền, không có ý muốn dọa cô sợ.
Nhìn như thong dong xoay người trước, nhưng thật ta ngay cả giọng nói cũng trầm tĩnh không có bất kỳ dao động nào.
Anh xưa nay có thể nhịn được.
Trời sập đất lún có lẽ đều có thể sụp đổ trước mà không kịp biến sắc.
Phó Ấu Sanh chỉ cảm thấy thoải mái, không nhận ra được cảm xúc biến hóa trong nháy mắt kia của Ân Mặc.
Lại lần nữa trở lại trong biệt thự, khóe môi cô thậm chí còn có tâm tư lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng cô đến nơi này, dù sao cũng ở lâu như vậy, tất cả mọi nơi ở đây đều có hồi ức, trước kia Phó Ấu Sanh không dám nhớ tới những hồi ức này, mà bây giờ, cô một chút cũng không sợ.
Đi theo Ân Mặc vào thư phòng của anh.
Ở nơi này lâu như thế, nhưng đây là lần đầu tiên Phó Ấu Sanh bước chân vào thư phòng của Ân Mặc.
Cô không nghĩ tới chính là, những chiếc cúp, huy chương và giấy khen của mình, bị Ân Mặc lấy ra dành riêng một bức tường để giữ gìn và sưu tầm.
“Cảm ơn anh.”
Phó Ấu Sanh chân thành cảm ơn Ân Mặc.
Ánh mắt đen nhánh trong suốt kia ngẩng đầu nhìn Ân Mặc, trong ánh mắt ngoại trừ cảm kích ra, không còn bất cứ thứ gì… Tình yêu?
Đối diện với đôi mắt của Phó Ấu Sanh, Ân Mặc đột nhiên nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên——
Che mắt cô lại: “Đừng nhìn anh như thế.”
Phó Ấu Sanh theo bản năng chớp mắt.
Lông mi dài rung động cọ vào trong lòng bàn tay Ân Mặc.
Anh theo bản năng che chắn kín hơn một chút: “Đừng nhúc nhích.”
Thân hình cao gầy thẳng tắp của người đàn ông ôm cô vào lòng, lòng bàn tay ấm áp áp sát vào sống lưng mảnh khảnh của cô, chậm rãi dùng sức, giống như một giây sau cô sẽ thật sự vĩnh viễn biến mất trước mặt anh.
Lần này Phó Ấu Sanh không cự tuyệt cái ôm của anh.
Chậm rãi ôm lấy thắt lưng nhỏ nhưng rắn chắc của người đàn ông.
Hoàn toàn nói lời tạm biệt với chín năm thanh xuân của mình.
Nói lời tạm biệt… Người đàn ông này.
Ân Mặc nhận thấy được sự chủ động của cô, cả người cứng đờ trong một giây.
Rồi sau đó càng thêm giữ chặt cô hơn nữa.
Muốn nói ra những lời đã nghẹn ở trong tim một thời gian rất dài: “Sanh Sanh, chúng ta…… Quay lại đi.”
Đêm đó phát sốt, anh vẫn còn nhớ rõ rành mạch những lời mình đã nói.
Sau khi tỉnh lại anh hối hận vì sự hèn mọn của mình ngày đó, làm sao anh có thể đi cầu xin một người phụ nữ quay lại chứ.
Nhưng mà, nếu hiện tại Phó Ấu Sanh nguyện ý quay đầu lại nói, tất cả những gì lúc trước, anh đều nguyện ý xóa bỏ toàn bộ.
Thậm chí nguyện ý để mình cúi đầu trước, làm hòa với cô.
Dỗ dành cô quay lại.
Mặc dù cho đến bây giờ, cầu xin cô quay lại, anh vẫn giữ nguyên giọng điệu bố thí cho cô.
Nhưng mà……
Làm sao bây giờ đây.
Cô đã không còn.
Phó Ấu Sanh từng chút từng chút tách những ngón tay thon dài của Ân Mặc ra, lui về phía sau vài bước, nghiêm túc nhìn anh: “Chín năm nay, tôi không hối hận vì đã từng yêu anh, tình yêu của tôi dành cho anh cũng không có nửa phần giả dối, hiện tại, cũng không hối hận vì đã buông anh ra.”
“Ân Mặc, anh hiểu rõ tôi, chuyện tôi đã quyết định thì sẽ không bao giờ sẽ quay đầu lại.”
Ân Mặc nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng kia của cô.
Năm đó cô không chút do dự nắm lấy tay anh, không quay đầu lại.
Sau đó cô vì diễn xuất không chùn bước lựa chọn rời khỏi Phó gia, cũng không quay đầu lại.
Hiện giờ, không chút do dự rời khỏi Ân Mặc, cô cũng sẽ không quay đầu lại.
Phó Ấu Sanh đặt hai tập thỏa thuận lên bàn làm việc, chiếc bàn màu đen nặng nề mà áp lực.
Sau đó, lấy ra một hộp giấy, lấy các giấy chứng nhận treo trên tường, hình như còn có giấy mời nhập học gỡ xuống hết, đặt nó vào trong hộp.
Ngoài ra còn có một vài huy chương.
Về phần những chiếc cúp, quá nặng nên cô không thể lấy đi được, cuối cùng thu dọn được một cái thùng lớn, cô đứng ở cửa, cô nhìn bóng dáng người đàn ông vẫn không nhúc nhích nói: “Ân Mặc, tôi đi đây.”
“Còn lại những thứ kia anh để cho người ta vứt đi, hoặc là không ngại, tôi sẽ bảo người khác đến lấy.”
“Hy vọng lần sau gặp mặt, chúng ta là ở cửa Cục Dân Chính.”
Hơi dừng lại, giọng nói của cô vẫn mềm mại và dễ nghe như mọi khi: “Vậy thôi, tạm biệt.”
Đứng ở trước cửa sổ sát đất, Ân Mặc nhìn bóng dáng cô càng lúc càng xa.
Bỗng nhiên cảm thấy, cô muốn hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh.
*
“Mẹ kiếp, cậu thế mà lén lút kết hôn! Hiện tại người ta còn muốn ly hôn với cậu??!”
Trong phòng bao của hội quán.
Mấy người Tiếu Trầm Nguyên, Thịnh Chiêm Liệt, Tần Tự, Thương Tông và Ân Mặc là anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cả nhóm người vây quanh Ân Mặc, trên mặt tất cả đều là sợ biểu tình khiếp.
Lúc đầu Ân Mặc chỉ tìm Thịnh Chiêm Liệt uống rượu.
Hội quán này là sản nghiệp do anh ta đứng tên, không nghĩ tới, thằng nhãi Thịnh Chiêm Liệt này, biết được thông tin Ân Mặc đã kết hôn hơn nữa hiện tại còn chuẩn bị ly hôn, trực tiếp gọi những anh em khác đến xem náo nhiệt.
Ân Mặc cũng lười để ý đến bọn họ.
Khuôn mặt uống rượu không chút cảm xúc.
“Chờ chút đã, lần trước cậu bị cảm còn chưa lành hẳn, hiện tại uống rượu mạnh cái gì.” Tiếu Trầm Nguyên thấy anh không nói lời nào, đoạt lấy ly rượu trong tay anh, để cho Thịnh Chiêm Liệt gọi người bưng bia lên.
“Không phải tôi càng nghĩ càng không hiểu vì sao cậu lại kết hôn? Còn đặc biệt ẩn hôn nữa, bố mẹ cậu ở bên kia không biết gì sao?”
Hai ngày trước anh ta còn nghe mẹ mình nói qua, mẹ Ân đang tìm đối tượng xem mắt cho Ân Mặc.
Hiện tại đoán chừng đã tích lũy được thành một cái quyển sách rồi cũng nên.
Ân Mặc nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Cô ấy muốn kết hôn.”
Thịnh Chiêm Liệt đưa cho anh một chai bia: “Cô ấy muốn kết hôn thì anh liền kết hôn?”
“Anh có biết hôn nhân của những người như chúng ta tượng trưng cho cái gì không?”
Thịnh Chiêm Liệt thấy rất rõ ràng, cho nên anh ta chỉ có bạn gái, thậm chí ngay cả bạn gái cố định cũng không có.
Dù sao, anh ta cũng biết mình chỉ có thể tạm thời vui chơi, về sau sẽ phải liên hôn.
Tần Tự tương đối bình tĩnh: “Cho nên hiện tại là cậu không muốn ly hôn, ở đây mượn rượu giải sầu?”
Một lời trúng đích.
Cuối cùng Ân Mặc cũng liếc nhìn anh ta một cái.
Tần Tự đưa ra lời đề nghị đơn giản nhưng táo bạo: “Kỳ thật rất đơn giản, làm cho cô ấy mang thai thì sẽ không ly hôn được nữa.”
Ân Mặc: “……”
Dừng lại vài giây, anh chậm rãi phun ra ba chữ, “Chủ ý thối.”
“Cậu không cần phải quan tâm thối hay không thối, dùng được là được rồi.”
“Bất luận là trên pháp luật, hay là trên đạo đức, hoặc là trên tâm lý, một khi người phụ nữ có thai, thì chuyện ly hôn này rất khó xử lý.”
“Đến lúc đó thừa dịp trong khoảng thời gian này, cậu dỗ dành cô ấy thật tốt, không phải là sẽ hồi tâm chuyển ý rồi sao.”
Tần Tự làm luật sư, nhưng lại đưa ra chủ ý vô cùng khốn nạn.
Thương Tông cười lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng văn nhã bại hoại kia của Tần Tự: “Ngày thường cậu chính là dùng bộ dạng như thế biện hộ chưa thân chủ của mình à?”
Tần Tự đẩy đẩy mắt kính không gọng trên sống mũi mĩnh cười vô cùng vân đạm phong khinh: “Đương nhiên, không phải.”
“Tôi là anh em, đưa ra cho Ân Mặc một cái chú ý vừa đơn giản vừa nhanh nhất.”
“Nếu Ân Mặc là thân chủ của tôi, tôi sẽ để cho đối phương phải trả khoản tiền bồi thường cao đến mức không dám ly hôn.”
Phí bồi thường ly hôn?
Cho ai?
Cho Ân Mặc?
Ánh mắt của mấy người anh em nhìn Tần Tự, giống như đang nhìn một tên bị bệnh tâm thần.
Tần Tự rất thong dong: “Đơn giản mà nói, trước tiên để cho tài sản dưới danh nghĩa của Ân Mặc thay đổi thành tài sản phụ, sau đó vợ chồng nợ nần có trách nhiệm cùng nhau trả nợ, nếu cô ấy muốn ly hôn, thì phải đối mặt với khoản nợ cao, nếu khăng khăng muốn ly hôn, còn phải trả phí ly hôn cao cho Ân Mặc vì phá sản.”
“Đây là cậu muốn thưa kiện sao? Cậu là muốn giở trò lưu manh thì đúng hơn.” Tiếu Trầm Nguyên cũng không nghe nổi nữa.
Người ta ly hôn, còn phải gánh vác món nợ mấy trăm triệu.
Tần Tự buông tay: “Như vậy cô ấy cũng không dám ly hôn.”
“Từ khi nào các người đều trở nên cao thượng như vậy, vì để đạt được mục đích không từ thủ đoạn không phải phương châm làm việc của chúng ta sao?”
“Câm miệng.” Thịnh Chiêm Liệt thấy ánh mắt của Ân Mặc có gì đó không đúng, giống như là muốn đánh Tần Tự một trận, lập tức mở một chai bia ra, tự đổ vào miệng Tần Tự.
“Khụ khụ khụ……” Tửu lượng Tần Tự không tốt, bị rót đến mức khuôn mặt cũng đỏ bừng hết một nửa.
Thương Tông ngồi xuống bên cạnh Ân Mặc.
Sau khi uống hết một chai bia với anh, dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: “Nếu thật sự luyến tiếc không muốn ly hôn, thì cố gắng lại một lần nữa thử xem.”
“Cô ấy có thể yêu cậu một lần, thì cũng có thể yêu cậu lại lần thứ hai.”
Ngón tay đang nắm chặt chai bia của Ân Mặc hơi cuộn lại.
*
8 giờ tối.
Phó Ấu Sanh đã phát một phát sóng trực tiếp trên Weibo một tiếng đồng hồ, ngay lập tức thu hút được vô số fan và người ăn dưa vào xem.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
# Phó Ấu Sanh phát sóng trực tiếp # đã leo lên vị trí hotsearch của Weibo.
—— Tôi có dự cảm, mỗi lần Phó Ấu Sanh bị châm chọc, đều sẽ có tình tiết đảo ngược lại cốt truyện.
—— Lần này đảo ngược như thế nào, một diễn viên có trình độ học vấn không cao, gia thế bình thường, chẳng lẽ còn có kỹ năng âm nhạc ẩn giấu gì nữa sao?
—— Ra mắt hơn ba năm, cũng chưa từng thấy cô ấy hát một bài hát, càng không thấy cô ấy từng đụng đến lại nhạc cụ nào, trong giới giải trí diễn viên nào có loại kỹ năng ẩn giấu mà có thể che giấu nhiều năm như vậy.
—— Ha ha ha, chỉ sợ không phải là muốn hát một bài chứng minh mình một chút đó chứ? Hoặc bắn một đầu đạn ngôi sao nhỏ?
—— Là fan, tôi cũng không dám chờ mong… Nhưng! Vẫn tin tưởng Sanh Bảo, tiết mục này chắc chắn là có nguyên nhân!
Có một bình luận của người hâm mộ phim truyền hình bị nhấn chìm bởi đại quân ăn dưa.
—— Các ngươi đều quên mất hai năm trước Phó Ấu Sanh đã từng quay bộ phim cổ trang kia diễn vai tài nữ thiên hạ đệ nhất, đạo diễn trong buổi họp báo đã nói khúc đàn cổ là nữ chính đánh thật sao?
Tuy nhiên, Weibo không thu hút sự chú ý của bất cứ người nào.
Điều mọi người càng chú ý hơn chính là lần này Phó Ấu Sanh phát sóng trực tiếp, rốt cuộc là dùng cách thức như thế nào để thanh minh.
Là một nữ diễn viên chưa từng có bất kỳ kỹ năng âm nhạc nào, đột nhiên tham gia vào một chương trình tuyển chọn tài năng, lại còn làm huấn luyện viên nhạc cụ.
Cái này bánh, tổ tiết mục dám cho, cô cũng dám nhận.
Trọng điểm là hiện tại tin tức đã được lên men trong thời gian dài như vậy, tổ tiết mục thế mà vẫn luôn bình tĩnh, một chút cũng không có bối rối.
Không biết là giả vờ bình tĩnh, hay là vì tổ tiết mục tạo độ nóng cho chương trình.
Có người lợi dụng cơ hội lần này kéo Phó Ấu Sanh xuống dưới, mua thuỷ quân account marketing hắc (*) cô chuẩn bị vứt bỏ hình tượng mỹ nhân sườn xám thanh nhã như cúc, phải đi vào con đường lưu lượng bằng cách hắc hồng.
(*) Hắc: thường là dùng bài viết để bóc phốt, bôi xấu, công kích đối thủ. (bloganchoi)
Cư dân mạng rất khinh bỉ đi cọ để tạo lưu lượng, một khi bắt đầu đi theo con đường lưu lượng này, điều đó có nghĩa là không có thực lực.
Vì vậy, phần lớn các diễn viên đều không muốn bị gắn thẻ lưu lượng, đặc biệt là nhãn hắc hồng, cọ nhiệt.
Phó Ấu Sanh đối với tất cả những bình luận đều không thèm để ý dù chỉ một từ, đúng giờ sẽ mở phát sóng trực tiếp.
Mọi người như một tổ ong dũng mãnh tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
8 giờ 30 phút, phát sóng trực tiếp bắt đầu đúng giờ.
Phó Ấu Sanh xuất hiện cũng không mặc sườn xám, ngược lại mặc một bộ váy ngắn màu xanh lá cây và quần ngắn đơn giản, để lộ ra đôi chân trắng nõn non nớt, môi đỏ da tuyết, ở trên màn hình đặc biệt bắt mắt, cách ăn mặc tối giản càng không che giấu được nét phong tình tươi sáng của cô.
Nhìn những làn đạn điên cuồng xuất hiện trên màn hình, Phó Ấu Sanh chậm rãi vẫy vẫy tay, chào hỏi: “Chào buổi tối.”
Lúc Phó Ấu Sanh nhận được tin nhắn MMS này của Ân Mặc, còn tưởng rằng đó là tin nhắn quảng cáo rác.
Lúc thông báo tin nhắn hiện lên, cố thiếu chút nữa ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn muốn bỏ qua.
Biểu cảm của khuôn mặt xinh đẹp gương có chút gì đó khó tả một lời khó nói hết.
Thấy Phó Ấu Sanh sửng sốt nhìn điện thoại di động, Văn Đình đang thảo luận với cô nên giải quyết vấn đề bình hòa này như thế nào thì liền nói: “Cô đang xem cái gì vậy?”
“Tin nhắn MMS.”
Phó Ấu Sanh trả lời theo bản năng.
“Tin nhắn MMS?”
Văn Đình còn tưởng rằng mình đang nghe lầm, là tin nhắn MMS mà anh ta biết sao?
Theo bản năng nhìn vào màn hình điện thoại di động của cô, khóe môi giật giật: “Đây là người bạn quê mùa nào vậy, thế mà còn gửi tin nhắn MMS cho cô.”
Phó Ấu Sanh ngước mắt lên liếc qua nhìn anh ta một cái: “À, là chồng cũ tương lai.”
Văn Đình: “Phốc……”
“Cho nên, chồng cũ của cô là hóa thạch sống của thời đại nào vậy?”
Phó Ấu Sanh trả lời tin nhắn của Ân Mặc, thuận miệng trả lời Văn Đình: “Anh ta dùng tin nhắn MMS thì có gì sai, sao anh lại muốn châm chọc anh ta như vậy?”
“Anh ta cùng lắm thì cũng chỉ là một lão baby sắp 30 tuổi mà thôi.”
Văn Đình: “!!!”
Cô mẹ nó càng độc hơn.
Còn không biết xấu hổ nói lời nói của anh ta là châm chọc.
Phó Ấu Sanh rũ mắt, nhìn ảnh chụp anh gửi đến, thong thả ung dung nhắn lại:【Phiền Ân tổng gửi đến rồi, đến đây tôi sẽ thanh toán tiền gửi.】
Ân Mặc:【Tự mình đến lấy, bằng không thì ném đi.】
Phó Ấu Sanh không hề dao động: 【Vậy thì không cần, anh cứ ném đi.】
Ân Mặc: 【Được thôi.】
【Tin nhắn MMS ảnh chụp jpg.】
Phó Ấu Sanh nhìn thấy ảnh chụp, Ân Mặc mang tất cả những chiếc cúp, giấy khen từ trong ngăn tủ trên vách tường ra, chất thành một đống, sau đó ở bên cạnh là là một tấm ảnh chụp thùng rác.
Phó Ấu Sanh: “……”
Khuôn mặt của Phó Ấu Sanh vẫn không thể hiện ra cảm xúc gì, gõ vài chữ gửi đi: 【Tin nhắn phải bỏ tiền, tôi hết tiền điện thoại rồi, về sau liên hệ thì dựa duyên phận đi.】Dù sao thì duyên phận của bọn họ đã sớm bị chặt đứt rồi.
Chưa đến một phút sau.
Điện thoại của Phó Ấu Sanh lại hơi rung lên.
Một tin nhắn được gửi đến từ số điện thoại 10010: 10.000 nhân dân tệ đã được thanh toán, số dư hiện tại là 10.088.
Số dư tiền điện thoại di động của Phó Ấu Sanh từ trước đến nay chưa bao giờ vượt quá 100 tệ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn thông báo nộp tiền điện thoại đột nhiên xuất hiện.
Trong đầu chỉ có dấu chấm hỏi.
Người bình thường ai lại nộp tiền điện thoại đến mức 10.000 nhân dân tệ???
Sau đó chính là tin nhắn của Ân Mặc gửi đến:
【Từng người một, duyên phận của chúng ta còn có 10.000 tin nhắn.】
Thì ra chính là tên ngốc này.
Phó Ấu Sanh trầm mặc nhìn màn hình điện thoại di động.
Cho nên, vì phát sốt cho nên hiện tại đầu óc của Ân Mặc cũng chưa khôi phục lại bình thường?
……
Phó Ấu Sanh không muốn nghĩ đến anh nữa.
Không lâu sau, điện thoại di động lại rung lên.
Ân Mặc:【Đến đây.】
【Nếu không thì đừng nghĩ nói đến chuyện ly hôn nữa.】
Vốn dĩ Phó Ấu Sanh không muốn phản ứng lại với anh, nhưng là không ngỡ được anh thế mà lại dùng chuyện ly hôn tới áp chế chính mình.
Đi.
Phải đi.
Ân Mặc là một tên cẩu nam nhân.
Khuôn mặt Phó Ấu Sanh không chút cảm xúc chuẩn bị ấn tắt điện thoại di động, sau đó Văn Đình thò qua xem bức ảnh kia của cô: “Chồng cũ của cô còn rất để ý đến cô đó.”
“Những giấy chứng nhận đoạt giải này là của cô?”
“Nếu chụp những thứ này rồi đăng lên Weibo, chỉ sợ cục diện cũng sẽ trực tiếp xoay chuyển ngược lại.”
“Mẹ ơi, con cư nhiên tất cả đều là quán quân, những cuộc thi này hình như đều rất có trọng lượng giống như trên trường quốc tế.”
“Trời ạ, cô còn nhận được lời mời nhập học của Học viện Âm nhạc Julia, cái này là……”
Văn Đình phóng to ảnh chụp xem những tấm bằng khen treo lên giống như từng bức bích họa, không nghĩ tới bên trong còn kẹp rất nhiều lời mời nhập học của các trường nổi tiếng là cái nôi của nhiều nhạc sĩ nổi tiếng thế giới: “Còn có học bổng toàn phần của Học viện Âm nhạc Curtis?”
Văn Đình không nói, Phó Ấu Sanh cũng quên mấy những thứ này.
Ai biết Ân Mặc đều treo hết tất cả lên, còn giữ gìn tốt như vậy.
Đây là những giải thưởng mà cô đã giành được lúc còn học cấp 3.
Cô thích âm nhạc, thích diễn xuất, từ nhỏ người trong nhà đã hướng cô theo con đường cầm kỳ thư họa, thiên văn địa lý, lễ nghi giáo dưỡng bồi dưỡng tất cả những tài năng cần có của một nhân tài.
Thành tích và các xếp loại năng lực đều phải xuất sắc.
Cho nên nếu cô chỉ đơn giản có thiên phú về phương diện âm nhạc, mà không có cách nào cân bằng thành tích các phương diện với thành tích âm nhạc, thì người trong nhà sẽ ngay lập tức cho ngừng tất cả những việc học tập liên quan đến âm nhạc của cô, cho đến khi những khía cạnh khác có thể đuổi kịp được, mới có thể tiếp tục học tập.
Mà sau khi quen biết Ân Mặc, chỉ cần cô muốn tham gia tất cả những cuộc thi nào, muốn món đồ nào dùng để học tập, Ân Mặc đều sẽ chuẩn bị trước tất cả thật tốt cho cô.
Từ âm nhạc, đến diễn xuất, hình như đều là Ân Mặc giúp cô.
Phó Ấu Sanh hơi nhíu mày lại, tâm tình vốn bị Ân Mặc chọc ra cũng tiêu tán không còn một mảnh.
Kỳ thật cô và Ân Mặc cũng không có cái gì gọi là thâm cừu đại hận, bất đồng hay hiểu lầm gì đến mức phải sống chết.
Chỉ là anh không đủ yêu cô mà thôi.
Là lúc trước cô giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cố chấp nhận định Ân Mặc chính là người đã cứu rỗi cô, khát vọng Ân Mặc cho cô một gia đình viên mãn.
Lúc ấy, Ân Mặc là tất cả của cô.
Khi yêu anh, cô làm cho mình trở nên rất hèn mọn, nó gần như những hạt bụi, nhưng khao khát trong những hạt bụi đó có thể nở hoa.
Nhưng, hạt bụi thì làm sao có thể nở hoa được đây.
Tất cả cũng chỉ có một bên tình nguyện là cô, thậm chí… Đó cũng chỉ là sự ích kỷ của cô.
Mà hiện tại, cuối cùng mình cũng có thể suy nghĩ thông suốt giải thoát tâm hồn, cũng không thể ỷ lại vào bất kỳ người nào.
Cho nên, cô đã trả lại cho anh sự tự do, cũng là trả lại sự tự do cho chính mình.
Về phần Ân Mặc, nguyên nhân mà anh không chịu buông tay, cũng không phải là vì sau khi mất đi cô, phát hiện chính mình đã yêu cô đến mức nào, mà là chưa quen được mà thôi, nhưng có một ngày anh sẽ với điều đó.
Cho nên, khi Văn Đình đưa ra đề nghị, muốn mang những thứ đó đến đây, đến lúc đó mở phát sóng trực tiếp vả mặt, Phó Ấu Sanh không chút do dự liền đồng ý ngay lập tức.
Cô không hề kháng cự khi nhìn thấy Ân Mặc nữa.
Cũng giống như cô biết mình cho dù có nhìn thấy Ân Mặc cũng sẽ không hối hận vì đã đưa ra quyết định rời khỏi anh.
Văn Đình nhìn Phó Ấu Sanh lên xe: “Thật sự không cần tôi đi cùng cô sao?”
Phó Ấu Sanh lắc đầu: “Không cần, anh ở lại đây đi, tôi sẽ về nhanh tôi.”
Một tiếng sau.
Phó Ấu Sanh đứng một lúc lâu trước khu biệt thự Lộc Hà Công Quán đã lâu không đến, nhìn căn biệt thự mà cô đã quen thuộc đến mức gần như thấm vào trong xương cốt.
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
Không còn có bất kỳ cái gì dao động nữa.
Nó không còn là chiếc lồng vàng mà cô bị mắc kẹt trong đó nữa.
Mà cô cũng không phải là con chim hoàng yến bị nuôi nhốt.
Cô chỉ là…… Phó Ấu Sanh mà thôi.
Phó Ấu Sanh mở cửa ghế lái phụ ra, khom lưng lấy hết tất cả giấy tờ thỏa thuận ly hôn đã được sửa sang từ bên trong ra, giấy tự nguyện từ bỏ tài sản sau khi ly hôn, sau đó bước từng bước một đi vào biệt thự.
Biệt thự vẫn còn lưu lại dấu vân tay của cô, cô có thể ra vào tùy ý.
Không chờ cô kịp ấn chuông cửa, cửa lớn biệt thự đã tự động mở ra.
Ân Mặc đứng ở bậc thang lúc trước đưa cô rời đi.
Ánh sáng mặt trời tháng mười sạch sẽ lại ấm áp, bầu trời trong suốt màu xanh lam thuần khiết, ánh sáng mỏng làm cho ngũ quan tuấn mỹ trầm tĩnh của anh xuất hiện một tầng màu sắc nhạt nhẽo, cứ yên lặng nhìn cô như vậy, không biết nhìn bao lâu.
Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh hơi mỉm cười: “Cảm giác giống như đã lâu không gặp.”
Ân Mặc nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào trong suốt đến mức có thể nhìn đáy kia của cô, mi tâm lại hung hăng nhíu chặt lại.
Anh chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Phó Ấu Sanh.
Dường như thật sự một chút cũng không thèm để ý chính mình.
“Vào đi.”
Lòng bàn tay Ân Mặc nắm thành quyền, không có ý muốn dọa cô sợ.
Nhìn như thong dong xoay người trước, nhưng thật ta ngay cả giọng nói cũng trầm tĩnh không có bất kỳ dao động nào.
Anh xưa nay có thể nhịn được.
Trời sập đất lún có lẽ đều có thể sụp đổ trước mà không kịp biến sắc.
Phó Ấu Sanh chỉ cảm thấy thoải mái, không nhận ra được cảm xúc biến hóa trong nháy mắt kia của Ân Mặc.
Lại lần nữa trở lại trong biệt thự, khóe môi cô thậm chí còn có tâm tư lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng cô đến nơi này, dù sao cũng ở lâu như vậy, tất cả mọi nơi ở đây đều có hồi ức, trước kia Phó Ấu Sanh không dám nhớ tới những hồi ức này, mà bây giờ, cô một chút cũng không sợ.
Đi theo Ân Mặc vào thư phòng của anh.
Ở nơi này lâu như thế, nhưng đây là lần đầu tiên Phó Ấu Sanh bước chân vào thư phòng của Ân Mặc.
Cô không nghĩ tới chính là, những chiếc cúp, huy chương và giấy khen của mình, bị Ân Mặc lấy ra dành riêng một bức tường để giữ gìn và sưu tầm.
“Cảm ơn anh.”
Phó Ấu Sanh chân thành cảm ơn Ân Mặc.
Ánh mắt đen nhánh trong suốt kia ngẩng đầu nhìn Ân Mặc, trong ánh mắt ngoại trừ cảm kích ra, không còn bất cứ thứ gì… Tình yêu?
Đối diện với đôi mắt của Phó Ấu Sanh, Ân Mặc đột nhiên nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên——
Che mắt cô lại: “Đừng nhìn anh như thế.”
Phó Ấu Sanh theo bản năng chớp mắt.
Lông mi dài rung động cọ vào trong lòng bàn tay Ân Mặc.
Anh theo bản năng che chắn kín hơn một chút: “Đừng nhúc nhích.”
Thân hình cao gầy thẳng tắp của người đàn ông ôm cô vào lòng, lòng bàn tay ấm áp áp sát vào sống lưng mảnh khảnh của cô, chậm rãi dùng sức, giống như một giây sau cô sẽ thật sự vĩnh viễn biến mất trước mặt anh.
Lần này Phó Ấu Sanh không cự tuyệt cái ôm của anh.
Chậm rãi ôm lấy thắt lưng nhỏ nhưng rắn chắc của người đàn ông.
Hoàn toàn nói lời tạm biệt với chín năm thanh xuân của mình.
Nói lời tạm biệt… Người đàn ông này.
Ân Mặc nhận thấy được sự chủ động của cô, cả người cứng đờ trong một giây.
Rồi sau đó càng thêm giữ chặt cô hơn nữa.
Muốn nói ra những lời đã nghẹn ở trong tim một thời gian rất dài: “Sanh Sanh, chúng ta…… Quay lại đi.”
Đêm đó phát sốt, anh vẫn còn nhớ rõ rành mạch những lời mình đã nói.
Sau khi tỉnh lại anh hối hận vì sự hèn mọn của mình ngày đó, làm sao anh có thể đi cầu xin một người phụ nữ quay lại chứ.
Nhưng mà, nếu hiện tại Phó Ấu Sanh nguyện ý quay đầu lại nói, tất cả những gì lúc trước, anh đều nguyện ý xóa bỏ toàn bộ.
Thậm chí nguyện ý để mình cúi đầu trước, làm hòa với cô.
Dỗ dành cô quay lại.
Mặc dù cho đến bây giờ, cầu xin cô quay lại, anh vẫn giữ nguyên giọng điệu bố thí cho cô.
Nhưng mà……
Làm sao bây giờ đây.
Cô đã không còn.
Phó Ấu Sanh từng chút từng chút tách những ngón tay thon dài của Ân Mặc ra, lui về phía sau vài bước, nghiêm túc nhìn anh: “Chín năm nay, tôi không hối hận vì đã từng yêu anh, tình yêu của tôi dành cho anh cũng không có nửa phần giả dối, hiện tại, cũng không hối hận vì đã buông anh ra.”
“Ân Mặc, anh hiểu rõ tôi, chuyện tôi đã quyết định thì sẽ không bao giờ sẽ quay đầu lại.”
Ân Mặc nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng kia của cô.
Năm đó cô không chút do dự nắm lấy tay anh, không quay đầu lại.
Sau đó cô vì diễn xuất không chùn bước lựa chọn rời khỏi Phó gia, cũng không quay đầu lại.
Hiện giờ, không chút do dự rời khỏi Ân Mặc, cô cũng sẽ không quay đầu lại.
Phó Ấu Sanh đặt hai tập thỏa thuận lên bàn làm việc, chiếc bàn màu đen nặng nề mà áp lực.
Sau đó, lấy ra một hộp giấy, lấy các giấy chứng nhận treo trên tường, hình như còn có giấy mời nhập học gỡ xuống hết, đặt nó vào trong hộp.
Ngoài ra còn có một vài huy chương.
Về phần những chiếc cúp, quá nặng nên cô không thể lấy đi được, cuối cùng thu dọn được một cái thùng lớn, cô đứng ở cửa, cô nhìn bóng dáng người đàn ông vẫn không nhúc nhích nói: “Ân Mặc, tôi đi đây.”
“Còn lại những thứ kia anh để cho người ta vứt đi, hoặc là không ngại, tôi sẽ bảo người khác đến lấy.”
“Hy vọng lần sau gặp mặt, chúng ta là ở cửa Cục Dân Chính.”
Hơi dừng lại, giọng nói của cô vẫn mềm mại và dễ nghe như mọi khi: “Vậy thôi, tạm biệt.”
Đứng ở trước cửa sổ sát đất, Ân Mặc nhìn bóng dáng cô càng lúc càng xa.
Bỗng nhiên cảm thấy, cô muốn hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh.
*
“Mẹ kiếp, cậu thế mà lén lút kết hôn! Hiện tại người ta còn muốn ly hôn với cậu??!”
Trong phòng bao của hội quán.
Mấy người Tiếu Trầm Nguyên, Thịnh Chiêm Liệt, Tần Tự, Thương Tông và Ân Mặc là anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cả nhóm người vây quanh Ân Mặc, trên mặt tất cả đều là sợ biểu tình khiếp.
Lúc đầu Ân Mặc chỉ tìm Thịnh Chiêm Liệt uống rượu.
Hội quán này là sản nghiệp do anh ta đứng tên, không nghĩ tới, thằng nhãi Thịnh Chiêm Liệt này, biết được thông tin Ân Mặc đã kết hôn hơn nữa hiện tại còn chuẩn bị ly hôn, trực tiếp gọi những anh em khác đến xem náo nhiệt.
Ân Mặc cũng lười để ý đến bọn họ.
Khuôn mặt uống rượu không chút cảm xúc.
“Chờ chút đã, lần trước cậu bị cảm còn chưa lành hẳn, hiện tại uống rượu mạnh cái gì.” Tiếu Trầm Nguyên thấy anh không nói lời nào, đoạt lấy ly rượu trong tay anh, để cho Thịnh Chiêm Liệt gọi người bưng bia lên.
“Không phải tôi càng nghĩ càng không hiểu vì sao cậu lại kết hôn? Còn đặc biệt ẩn hôn nữa, bố mẹ cậu ở bên kia không biết gì sao?”
Hai ngày trước anh ta còn nghe mẹ mình nói qua, mẹ Ân đang tìm đối tượng xem mắt cho Ân Mặc.
Hiện tại đoán chừng đã tích lũy được thành một cái quyển sách rồi cũng nên.
Ân Mặc nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Cô ấy muốn kết hôn.”
Thịnh Chiêm Liệt đưa cho anh một chai bia: “Cô ấy muốn kết hôn thì anh liền kết hôn?”
“Anh có biết hôn nhân của những người như chúng ta tượng trưng cho cái gì không?”
Thịnh Chiêm Liệt thấy rất rõ ràng, cho nên anh ta chỉ có bạn gái, thậm chí ngay cả bạn gái cố định cũng không có.
Dù sao, anh ta cũng biết mình chỉ có thể tạm thời vui chơi, về sau sẽ phải liên hôn.
Tần Tự tương đối bình tĩnh: “Cho nên hiện tại là cậu không muốn ly hôn, ở đây mượn rượu giải sầu?”
Một lời trúng đích.
Cuối cùng Ân Mặc cũng liếc nhìn anh ta một cái.
Tần Tự đưa ra lời đề nghị đơn giản nhưng táo bạo: “Kỳ thật rất đơn giản, làm cho cô ấy mang thai thì sẽ không ly hôn được nữa.”
Ân Mặc: “……”
Dừng lại vài giây, anh chậm rãi phun ra ba chữ, “Chủ ý thối.”
“Cậu không cần phải quan tâm thối hay không thối, dùng được là được rồi.”
“Bất luận là trên pháp luật, hay là trên đạo đức, hoặc là trên tâm lý, một khi người phụ nữ có thai, thì chuyện ly hôn này rất khó xử lý.”
“Đến lúc đó thừa dịp trong khoảng thời gian này, cậu dỗ dành cô ấy thật tốt, không phải là sẽ hồi tâm chuyển ý rồi sao.”
Tần Tự làm luật sư, nhưng lại đưa ra chủ ý vô cùng khốn nạn.
Thương Tông cười lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng văn nhã bại hoại kia của Tần Tự: “Ngày thường cậu chính là dùng bộ dạng như thế biện hộ chưa thân chủ của mình à?”
Tần Tự đẩy đẩy mắt kính không gọng trên sống mũi mĩnh cười vô cùng vân đạm phong khinh: “Đương nhiên, không phải.”
“Tôi là anh em, đưa ra cho Ân Mặc một cái chú ý vừa đơn giản vừa nhanh nhất.”
“Nếu Ân Mặc là thân chủ của tôi, tôi sẽ để cho đối phương phải trả khoản tiền bồi thường cao đến mức không dám ly hôn.”
Phí bồi thường ly hôn?
Cho ai?
Cho Ân Mặc?
Ánh mắt của mấy người anh em nhìn Tần Tự, giống như đang nhìn một tên bị bệnh tâm thần.
Tần Tự rất thong dong: “Đơn giản mà nói, trước tiên để cho tài sản dưới danh nghĩa của Ân Mặc thay đổi thành tài sản phụ, sau đó vợ chồng nợ nần có trách nhiệm cùng nhau trả nợ, nếu cô ấy muốn ly hôn, thì phải đối mặt với khoản nợ cao, nếu khăng khăng muốn ly hôn, còn phải trả phí ly hôn cao cho Ân Mặc vì phá sản.”
“Đây là cậu muốn thưa kiện sao? Cậu là muốn giở trò lưu manh thì đúng hơn.” Tiếu Trầm Nguyên cũng không nghe nổi nữa.
Người ta ly hôn, còn phải gánh vác món nợ mấy trăm triệu.
Tần Tự buông tay: “Như vậy cô ấy cũng không dám ly hôn.”
“Từ khi nào các người đều trở nên cao thượng như vậy, vì để đạt được mục đích không từ thủ đoạn không phải phương châm làm việc của chúng ta sao?”
“Câm miệng.” Thịnh Chiêm Liệt thấy ánh mắt của Ân Mặc có gì đó không đúng, giống như là muốn đánh Tần Tự một trận, lập tức mở một chai bia ra, tự đổ vào miệng Tần Tự.
“Khụ khụ khụ……” Tửu lượng Tần Tự không tốt, bị rót đến mức khuôn mặt cũng đỏ bừng hết một nửa.
Thương Tông ngồi xuống bên cạnh Ân Mặc.
Sau khi uống hết một chai bia với anh, dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: “Nếu thật sự luyến tiếc không muốn ly hôn, thì cố gắng lại một lần nữa thử xem.”
“Cô ấy có thể yêu cậu một lần, thì cũng có thể yêu cậu lại lần thứ hai.”
Ngón tay đang nắm chặt chai bia của Ân Mặc hơi cuộn lại.
*
8 giờ tối.
Phó Ấu Sanh đã phát một phát sóng trực tiếp trên Weibo một tiếng đồng hồ, ngay lập tức thu hút được vô số fan và người ăn dưa vào xem.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
# Phó Ấu Sanh phát sóng trực tiếp # đã leo lên vị trí hotsearch của Weibo.
—— Tôi có dự cảm, mỗi lần Phó Ấu Sanh bị châm chọc, đều sẽ có tình tiết đảo ngược lại cốt truyện.
—— Lần này đảo ngược như thế nào, một diễn viên có trình độ học vấn không cao, gia thế bình thường, chẳng lẽ còn có kỹ năng âm nhạc ẩn giấu gì nữa sao?
—— Ra mắt hơn ba năm, cũng chưa từng thấy cô ấy hát một bài hát, càng không thấy cô ấy từng đụng đến lại nhạc cụ nào, trong giới giải trí diễn viên nào có loại kỹ năng ẩn giấu mà có thể che giấu nhiều năm như vậy.
—— Ha ha ha, chỉ sợ không phải là muốn hát một bài chứng minh mình một chút đó chứ? Hoặc bắn một đầu đạn ngôi sao nhỏ?
—— Là fan, tôi cũng không dám chờ mong… Nhưng! Vẫn tin tưởng Sanh Bảo, tiết mục này chắc chắn là có nguyên nhân!
Có một bình luận của người hâm mộ phim truyền hình bị nhấn chìm bởi đại quân ăn dưa.
—— Các ngươi đều quên mất hai năm trước Phó Ấu Sanh đã từng quay bộ phim cổ trang kia diễn vai tài nữ thiên hạ đệ nhất, đạo diễn trong buổi họp báo đã nói khúc đàn cổ là nữ chính đánh thật sao?
Tuy nhiên, Weibo không thu hút sự chú ý của bất cứ người nào.
Điều mọi người càng chú ý hơn chính là lần này Phó Ấu Sanh phát sóng trực tiếp, rốt cuộc là dùng cách thức như thế nào để thanh minh.
Là một nữ diễn viên chưa từng có bất kỳ kỹ năng âm nhạc nào, đột nhiên tham gia vào một chương trình tuyển chọn tài năng, lại còn làm huấn luyện viên nhạc cụ.
Cái này bánh, tổ tiết mục dám cho, cô cũng dám nhận.
Trọng điểm là hiện tại tin tức đã được lên men trong thời gian dài như vậy, tổ tiết mục thế mà vẫn luôn bình tĩnh, một chút cũng không có bối rối.
Không biết là giả vờ bình tĩnh, hay là vì tổ tiết mục tạo độ nóng cho chương trình.
Có người lợi dụng cơ hội lần này kéo Phó Ấu Sanh xuống dưới, mua thuỷ quân account marketing hắc (*) cô chuẩn bị vứt bỏ hình tượng mỹ nhân sườn xám thanh nhã như cúc, phải đi vào con đường lưu lượng bằng cách hắc hồng.
(*) Hắc: thường là dùng bài viết để bóc phốt, bôi xấu, công kích đối thủ. (bloganchoi)
Cư dân mạng rất khinh bỉ đi cọ để tạo lưu lượng, một khi bắt đầu đi theo con đường lưu lượng này, điều đó có nghĩa là không có thực lực.
Vì vậy, phần lớn các diễn viên đều không muốn bị gắn thẻ lưu lượng, đặc biệt là nhãn hắc hồng, cọ nhiệt.
Phó Ấu Sanh đối với tất cả những bình luận đều không thèm để ý dù chỉ một từ, đúng giờ sẽ mở phát sóng trực tiếp.
Mọi người như một tổ ong dũng mãnh tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
8 giờ 30 phút, phát sóng trực tiếp bắt đầu đúng giờ.
Phó Ấu Sanh xuất hiện cũng không mặc sườn xám, ngược lại mặc một bộ váy ngắn màu xanh lá cây và quần ngắn đơn giản, để lộ ra đôi chân trắng nõn non nớt, môi đỏ da tuyết, ở trên màn hình đặc biệt bắt mắt, cách ăn mặc tối giản càng không che giấu được nét phong tình tươi sáng của cô.
Nhìn những làn đạn điên cuồng xuất hiện trên màn hình, Phó Ấu Sanh chậm rãi vẫy vẫy tay, chào hỏi: “Chào buổi tối.”