Nhịp Đập Khó Cưỡng - Trang 3
Chương 103: C103: Sinh con gái
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- -------------------------
Đại hội thể thao cha mẹ – con cái hôm nay, mặc dù là mùa xuân se se lạnh, nhưng thời tiết cực tốt.
Ánh nắng cũng ấm áp.
Mọi người đều đã trút bỏ những bộ quần áo mùa đông nặng nề, thay bằng những bộ quần áo mùa xuân mỏng nhẹ hơn.
Phó Ấu Sanh một chiếc áo khoác ngắn kiểu vest màu xanh quân đội, bên dưới phối với một đôi bốt rất ngầu, là trang phục cha mẹ – con cái với con trai mình, khi hai mẹ con cùng xuất hiện ở nhà trẻ, quả thực là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Về phần Ân Mặc, trang phục cha mẹ – con cái dĩ nhiên không có phần của anh.
Đến bây giờ anh giống như một vệ sĩ, đứng phía sau hai mẹ con.
Tiểu Ma Vương dắt tay mẹ mình, trên đường đi gặp được rất nhiều bạn nhỏ, nhóc giới thiệu với từng người một, không ngại phiền hà: "Đây là mẹ của mình."
"Mẹ mình là mẹ tiên nữ xinh đẹp nhất."
Nếu như mẹ nhà người ta được con trai khen ngợi như vậy, có lẽ sẽ ngượng ngùng, nhưng Phó Ấu Sanh không hề cảm thấy ngượng ngùng, cô cảm thấy con trai nói đặc biệt đúng.
Trông xinh đẹp tất nhiên là có tự tin.
Rất nhiều phụ huynh đều nhận ra Phó Ấu Sanh và Ân Mặc, bọn họ cũng là xem chương trình tạp kỹ mới biết được, cha mẹ của bạn nhỏ Ân Đình Lễ- bạn học của con nhà mình thế mà lại là nữ minh tinh tuyến một Phó Ấu Sanh và đại boss thương giới Ân Mặc.
Có những phụ huynh thông minh lập tức liên hệ đến việc rời đi của Uông Thiên Vân.
Tức khắc có chút kiêng sợ.
Có điều bọn trẻ dĩ nhiên không có nghĩ nhiều như vậy.
Vẫn hi hi ha ha trêu đùa cãi nhau như cũ.
Chờ đến khi đại hội thể thao bắt đầu.
Mọi người đã thay thành đồ thể dục thống nhất.
Đây đều là trường học chuẩn bị sẵn trước.
Dù sao cũng là trường học quý tộc, đồ thể thao chuẩn bị đều là đã tìm nhà thiết kế thiết kế tỉ mỉ, vô cùng đẹp.
Đặc biệt là mặc lên người Phó Ấu Sanh và Ân Mặc.
Những phụ huynh khác nhìn hai vị này khi mặc đồ thể thao màu trắng như nhau xuất hiện, luôn cảm thấy có chút xấu hổ.
Làm mất mặt con nhà mình rồi.
Các bạn nhỏ nhìn thấy Phó Ấu Sanh, nói với Tiểu Ma Vương: "Mình tin tưởng cậu rồi, mẹ cậu quả thực là mẹ xinh đẹp nhất trên đời."
Chắc đẹp hơn mẹ của bé một chút xíu.
Chỉ một chút xíu mà thôi.
Tiểu Ma Vương lời lẽ hùng hồn: "Đó là đương nhiên, mình chưa bao giờ gạt người."
Lúc này, có một bé gái nhỏ giọng nói: "Ân Đình Lễ, ba của cậu cũng đẹp trai ghê, đẹp trai hơn ba mình."
Tiểu Ma Vương lần này liền rất khiêm tốn: "Tạm được thôi......"
Phụt.
Phó Ấu Sanh nghe được cuộc trò chuyện của Tiểu Ma Vương và các bạn nhỏ khác, không nhịn được bật cười.
Kéo kéo ống tay áo của Ân Mặc, ra hiệu anh cúi đầu xuống.
Sau đó nói bên tai anh: "Con trai anh thật khiêm tốn."
Ân Mặc bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con: "Chỉ cần thằng bé không nói anh không xứng với mẹ tiên nữ của nó, anh đều có thể nhịn không tẩn thằng bé."
Tiểu Ma Vương đang nói lời này với các bạn nhỏ đấy, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng lạnh căm căm.
Theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua.
Bắt gặp ánh mắt cười như không cười của cha già nhà mình.
Tiểu Ma Vương chuyển động tròng mắt, khát vọng sống mãnh liệt: "Mặc dù ba mình rất đẹp trai, nhưng ba là của mẹ mình, các cậu nhìn ít mấy lần đi, nếu không mẹ sẽ ăn giấm."
Không thể không nói.
Tiểu Ma Vương rất biết suy đoán tâm tư của ba nhóc, câu nói này lập tức đã lấy lòng Ân Mặc.
Nhìn trên tai Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng nhiễm một chút sắc đỏ, Ân Mặc mỉm cười thì thầm bên tai cô: "Nể tình thằng bé thành thật như vậy, không tẩn nữa."
Phó Ấu Sanh siết chặt nắm tay nhỏ.
Giây tiếp theo, búng một cái vào trán nhỏ của con trai nhà mình: "Em muốn tẩn thằng bé."
"Woww, mẹ ơi đại hội thể thao sắp bắt đầu rồi!"
Tiểu Ma Vương ôm lấy cánh tay của mẹ mình, kéo cô chạy về phía sân vận động.
Suy cho cùng chỉ là đại hội thể thao của nhà trẻ, tất cả các hạng mục trên cơ bản đều là phụ huynh tham gia.
Về phần bọn trẻ......
Khi Phó Ấu Sanh và Ân Mặc chơi hai người ba chân, nhìn thấy con trai nhà mình đứng ngoài sân reo hò: "Ba mẹ ơi cố lên!"
"Vô địch không quan trọng."
"Cho dù hai người thua, cũng là ba mẹ kiêu ngạo nhất của con!"
"Lẻo mồm lẻo mép này của con trai anh là học từ ai vậy?"
Phó Ấu Sanh liếc Ân Mặc một cái.
Ánh mắt của Ân Mặc dừng trên khuôn miệng hồng nhuận của cô, không nhanh không chậm: "Giống...... em."
"Tối nay anh ngủ ở thư phòng đi Ân tiên sinh."
Phó Ấu Sanh vẫn vô cảm.
Tiếp tục nói, "Đợi lát nữa không cần kéo chân sau cho em, không lấy được hạng nhất không có mặt mũi."
Ân Mặc biết nghe lời phải: "Vâng."
Về phần ngủ ở thư phòng.
Không thể nào.
Tiếng nói chuyện của hai vợ chồng rất nhỏ, ngược lại chỉ có chính bọn họ có thể nghe thấy.
Có điều đôi vợ chồng bên cạnh nhìn thấy hai bọn họ thân mật tự nhiên như vậy, người vợ kia không khỏi hâm mộ nói: "Phó nữ thần, chị và Ân tiên sinh thật sự ân ái ghê!"
"Thật hâm mộ hai người."
Phó Ấu Sanh vừa nghe xưng hô của cô ấy. Tuyệt đối là lão fan rồi.
"Cảm ơn."
Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô ấy và người đàn ông cao lớn cơ bắp đầy người bên cạnh cô ấy, Phó Ấu Sanh chớp chớp mắt, "Hai người cũng rất xứng đôi."
Đây có lẽ là vợ chồng tương phản đáng yêu?
Một cặp vợ chồng rất thú vị.
Sau đó Phó Ấu Sanh mới biết, con của bọn họ là một bé trai ngồi đằng trước Ân Đình Lễ, lúc này đang đứng bên cạnh Ân Đình Lễ, cùng hô cố lên với nhóc.
Bằng tuổi với Ân Đình Lễ, đã cao hơn nhóc nửa cái đầu.
Nghĩ cũng biết cái này hoàn toàn là di truyền gen của ba cậu nhóc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ cute phô mai que của bé trai, nghĩ đến sau này cậu nhóc cũng sẽ cao gần hai mét, cơ bắp đầy người, Phó Ấu Sanh không nhịn được run run hàng mi.
Bỗng nhiên rất giàu tính hình tượng.
Sau này nếu như còn là tiểu đồng bọn với con trai nhà mình, liệu có xách con trai nhà mình lên như xách gà con không?
Phó Ấu Sanh đã từng nghe con trai nhà mình nhắc tới tiểu đồng bọn này, không ngờ khẩu vị thích kết giao tiểu đồng bọn của con trai mình lại ―― ừm, phức tạp như vậy.
Dù sao, bạn nhỏ có thể lọt vào mắt Ân Đình Lễ, Phó Ấu Sanh kỳ thực rất hiếm khi thấy được.
Cũng như mấy nhóc ở đại viện kia.
Sau khi lên mẫu giáo, cũng rất ít nhắc tới bạn nhỏ có quan hệ tốt với nhóc, bạn nhỏ Khâu Khâu có người ban thân đầy cơ bắp này trái lại từng nghe nhóc nhắc tới mấy lần.
Cho nên Phó Ấu Sanh mới sẽ đặc biệt chú ý.
Chờ khi giáo viên vừa thổi còi hô bắt đầu.
Phó Ấu Sanh nhìn thấy rõ ràng cặp vợ chồng bên cạnh kia, bẹp một ái, té ngã ngay tại chỗ.
"......"
Sự chênh lệch chiều cao trong loại môn thể thao như hai người ba chân này, có thể thấy vẫn rất quan trọng.
Đã một người chân dài, một người chân ngắn, thì rất khó đạt được sự đồng thuận.
Bản thân Phó Ấu Sanh coi như vóc dáng cao trong nhóm nữ sinh, đặc biệt là thân hình cân đối, chân dài.
Vấn đề là ――
Tỷ lệ cơ thể của Ân Mặc cũng rất đẹp, chân còn dài hơn cô!
Và thế là.
Hai người chỉ có thể dựa vào ăn ý.
Hoàn toàn không ngờ được, sự ăn ý của hai người họ thế mà lại còn thật sự không tồi.
Ít nhất ở trong số các cặp vợ chồng khác, coi như tốt.
Giành được hạng nhất môn hai người ba chân.
Tiểu Ma Vương xông qua trước tiên: "Ba mẹ tuyệt vời quá!!!"
Khi lên nhận giải, có giáo viên chụp ảnh giúp bọn họ.
Phó Ấu Sanh nhìn con trai tuy rằng mặt đầy mồ hôi, nhưng vẻ mặt cười đến mức đặc biệt xán lạn, cũng lộ ra nụ cười thật tươi.
Những người khác dưới sân bị kinh diễm rồi.
Đặc biệt là mấy bạn nhỏ.
Thanh âm đặc biệt lớn.
"Mẹ của Ân Đình Lễ xinh đẹp quá, mình cũng muốn mẹ của Ân Đình Lễ làm mẹ của mình."
"Mình cũng muốn, mình cũng muốn!!!"
"Mình cũng muốn!"
Chưa đợi Phó Ấu Sanh xuống sân khấu.
Thì đã bị một nhóm bạn nhỏ vây quanh.
Phó Ấu Sanh dở khóc dở cười.
Đây có lẽ là một nhóm fan nhan sắc nhỏ tuổi nhất mà cô từng gặp nhỉ.
Cuối cùng Phó Ấu Sanh chụp một tấm ảnh chung với một nhóm bạn nhỏ, mới thoát khỏi trói buộc nhiệt tình.
Tiểu ma Vương ghen, ôm chặt cổ của mẹ mình, sợ bị cướp đi: "Hừ hừ hừ, là mẹ của một mình mình."
Phó Ấu Sanh vỗ vỗ cái mông nhỏ của nhóc: "Được rồi, con muốn bóp ch ết mẹ của một mình con à?"
Tiểu Ma Vương: "Vậy thì con không nỡ."
Sau đó thuận thế trượt xuống khỏi lưng Phó Ấu Sanh.
Động tác đặc biệt linh hoạt.
Phó Ấu Sanh được Ân Mặc đỡ một chút, mới không có nhũn chân.
"Cái thằng nhóc hư hỏng này."
Nhìn thấy bóng dáng chạy xa của con trai, Phó Ấu Sanh không khỏi phàn nàn một câu.
Phó Ấu Sanh hoạt động eo một chút: "Lâu rồi không có vận động, bỗng nhiên vận động, xương khớp đều đau nhức."
Ân Mặc xoa xoa vòng eo thon thả của cô: "Ừm, về anh anh xoa bóp cho em."
Phó Ấu Sanh ngước mắt nhìn anh, thong thả nói: "Ân tiên sinh, anh đừng có quên, tối nay anh phải ngủ ở thư phòng."
Ân Mặc: "......"
Một ván này, thất bại.
Anh hơi mỉm cười: "Không sao, anh giúp em xoa bóp xong rồi, lại đến thư phòng ngủ."
Thực sự là rất ép dạ cầu toàn rồi.
Hội thể thao tiếp tục.
Lúc mới bắt đầu rất nhiều người không dám tiếp lời với bọn họ cho lắm, dù sao vòng tròn(*) của người ta quá cao, cho dù tất cả phụ huynh học sinh có thể tới trường này đều không phải người bình thường gì cả, nhưng có thể kết nối với vòng tròn của Ân Mặc, đã ít lại còn hiếm.
(*)圈层: ý chỉ vòng kết giao bạn bè, nhóm kết giao xã hội
Cho dù có, đại hội thể thao cha mẹ – con cái như vậy, bọn họ cũng sẽ không tự mình tới.
Đại khái những phụ huynh có thể bằng lòng tham gia hoạt động mẫu giáo của con cái như vậy cùng Phó Ấu Sanh và Ân Mặc, đều sẽ không ở cùng một vòng.
Bọn họ sẽ không vì loại hoạt động nhỏ này mà tiêu hao thời gian cùng tinh lực.
"Ba mẹ Ân Đình Lễ, cuộc đua tiếp sức sắp bắt đầu rồi."
Có người gọi bọn họ.
Phó Ấu Sanh nghe thấy xưng hô này, còn cảm thấy rất thú vị.
Vừa lôi kéo Ân Mặc đi qua, vừa nói: "Anh nói xem sau này khi mọi người nhắc đến chúng ta, thì sẽ không nói đây là nữ diễn viên, Ảnh hậu Phó Ấu Sanh, cũng sẽ không nói là Ân tổng của Tư bản Thắng Cảnh, mà là...... đây là ba mẹ của Ân Đình Lễ?"
"Cầu còn không được."
Con trai nếu như có thể vượt qua thành tựu của bọn họ, khiến người đời chỉ biết thằng bé, mà bọn họ trở thành phụ thuộc của con trai, điều này chứng minh bọn họ dạy rất tốt.
Sóng sau xô sóng trước.
Nếu sau này khi Ân Đình Lễ được người khác nhắc tới, mọi người chỉ vào nhóc nói, đây là con trai của Phó Ấu Sanh hoặc con trai của Ân Mặc, ngược lại không đẹp nữa.
Ân Mặc thà rằng để người ta khi nhắc đến mình, nói anh là ba của Ân Đình Lễ.
Phó Ấu Sanh hiểu rõ ý của Ân Mặc.
Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười, ngầm hiểu ý nhau.
Bức tranh này, được giáo viên chụp ảnh khắp nơi, vô tình chụp lại.
Nhiều năm sau đó, vẫn luôn lưu giữ trong album.
......
Đại hội thể thao cha mẹ – con cái kết thúc vào tối hôm đó
Đại hội thể thao cha mẹ – con cái kết thúc vào tối hôm đó.
Ân Măc quả nhiên giữ lời hứa xoa bóp cho Phó Ấu Sanh, xoa đến mức Phó Ấu Sanh cực kỳ thoải mái.
"Năng lực học tập của Ân tổng thật không tồi, kỹ thuật xoa bóp đúng là càng ngày càng tăng."
Ân Mặc thấy thân thể chỉ mặc váy ngủ hai dây mỏng manh kia đang nằm trên giường, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa trên gối đầu, lộ ra một mảnh sau gáy trắng như tuyết.
Mí mắt người đàn ông rũ xuống, che đi màu sắc u ám trong mắt, giọng nói cũng là bình tĩnh: "Bà Ân nếu như thích, có thể mỗi ngày đều xoa bóp."
"Đả thông kinh mạch."
Vốn dĩ Phó Ấu Sanh rất hưởng thụ. Nhưng dần dần cảm thấy vị trí bàn tay lớn ấm áp kia đặt trên cổ cô bắt đầu không thích hợp.
Nắm lấy cổ tay của người đàn ông: "Anh xoa chỗ nào đấy."
"Xoa bóp, đương nhiên là phải xoa toàn thân." Ân Mặc quang minh chính đại nói, "Trong đầu bà Ân chứa cái gì đấy?"
Phó Ấu Sanh: "......"
Hơ, tên chó cún này còn quật ngược lại.
Lại thấy Phó Ấu Sanh thực sự nghiêm túc xoa bóp, cuối cùng trở lại vai và cổ của cô.
Cho rằng tên chó cún hôm nay thật sự phát hiện lương tâm, chỉ là xoa bóp cho cô một cách đơn thuần.
Không khí không khỏi yên tĩnh, khiến người ta suy nghĩ miên man.
Phó Ấu Sanh chủ động nhắc tới chủ đề: "Hôm nay nhìn thấy trong nhà trẻ của Tiểu Ma Vương, những cô bé kia thật mềm thật cute."
"Tết bím tóc nhỏ, thật sự rất dễ thương."
Sự chú ý của Ân Mặc đã dần dần rời khỏi chủ đề của cô, tùy ý ứng phó: "Ừ, em cũng có thể tết cho con trai."
Phó Ấu Sanh ý thức được ánh mắt thâm trầm u ám của người đàn ông phía sau, thở dài một tiếng: "Tết bím tóc kiểu gì, bây giờ thằng bé thông minh lanh lợi rồi, đừng nói tết bím tóc, mặc váy nhỏ cũng không được."
"Nói đây là đồ con gái mặc."
"Chậc, mới tí tuổi đầu, đã biết phân biệt giới tính rồi."
Bây giờ trẻ con thật sự trưởng thành sớm!
Phó Ấu Sanh đã quên đau đớn khi sinh con rồi.
Cô chớp chớp mắt, chợt nói: "Anh nói, chúng ta có nên sinh một đứa con gái để chơi không?"
Ân Mặc "Không sợ đau nữa?"
Phó Ấu Sanh: "Bây giờ có kỹ thuật sinh nở không đau không hề có ảnh hưởng với đứa bé!"
Ân Mặc thấy cô đang muốn xoay người lại nói chuyện, lúc xoay người, dây áo ngủ mỏng manh gần như không che được cảnh sắc đẹp đẽ.
Bỗng nhiên.
Lòng bàn tay đè vào gáy thon thả của Phó Ấu Sanh, ấn cô về trên gối đầu lần nữa.
Không chờ Phó Ấu Sanh kêu lên trong kinh ngạc.
Người đàn ông phủ lên phía sau cô: "Nếu đã muốn sinh con gái, vậy thì vi phu nhất định sẽ thỏa mãn phu nhân."
Phó Ấu Sanh theo bản năng c ắn môi dưới.
Một tiếng nức nở tràm thấp.
Hu hu hu.
Mẹ nó tên đàn ông chó má.
Thế mà lại tận dụng khoảng trống mà vào!!!
......
Sáng hôm sau vừa tỉnh lại.
Phó Ấu Sanh nghĩ đến chuyện đêm qua, suýt nữa tức hộc máu.
Thế mà lại lừa cô!
Đã đồng ý sinh con cơ mà?
Thậm chí còn không có đi và, sinh cái đếch gì!
Phó Ấu Sanh cảm thấy loại thời điểm đó, Ân Mặc thế mà lại có thể giữ lại vào thời khắc mấu chốt, đây rốt cuộc là không muốn có đứa thứ hai đến mức nào.
Cố tình anh còn nói hươu nói vượn một cách nghiêm trang: Nói anh không nhịn được?
Đàn ông nhà ai không nhịn được mà là không nhịn được ở bên ngoài???
Lừa ai đấy?
Tiểu Ma Vương nhìn sắc mặt căng thẳng của mẹ mình, chắc chắn là bị ba chọc tức.
+
Nhóc nghiêng đầu chớp mắt cười tủm tỉm với ba nhóc.
Ân Mặc liếc nhìn nhóc quỷ lanh lợi này.
Tiểu Ma Vương tiếp xúc với ánh mắt của ba mình, sau đó lặng lẽ vươn hai ngón tay.
Ân Mặc gật đầu.
Tiểu Ma Vương lập tức thò qua hỏi: "Mẹ ơi, là tối qua ba chọc mẹ tức giận sao?"
"Haizz, sao ba lại có thể chọc mẹ tiên nữ không vui cơ chứ?" "Không vui tiên nữ cũng sẽ sinh ra nếp nhăn á."
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- -------------------------
Đại hội thể thao cha mẹ – con cái hôm nay, mặc dù là mùa xuân se se lạnh, nhưng thời tiết cực tốt.
Ánh nắng cũng ấm áp.
Mọi người đều đã trút bỏ những bộ quần áo mùa đông nặng nề, thay bằng những bộ quần áo mùa xuân mỏng nhẹ hơn.
Phó Ấu Sanh một chiếc áo khoác ngắn kiểu vest màu xanh quân đội, bên dưới phối với một đôi bốt rất ngầu, là trang phục cha mẹ – con cái với con trai mình, khi hai mẹ con cùng xuất hiện ở nhà trẻ, quả thực là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Về phần Ân Mặc, trang phục cha mẹ – con cái dĩ nhiên không có phần của anh.
Đến bây giờ anh giống như một vệ sĩ, đứng phía sau hai mẹ con.
Tiểu Ma Vương dắt tay mẹ mình, trên đường đi gặp được rất nhiều bạn nhỏ, nhóc giới thiệu với từng người một, không ngại phiền hà: "Đây là mẹ của mình."
"Mẹ mình là mẹ tiên nữ xinh đẹp nhất."
Nếu như mẹ nhà người ta được con trai khen ngợi như vậy, có lẽ sẽ ngượng ngùng, nhưng Phó Ấu Sanh không hề cảm thấy ngượng ngùng, cô cảm thấy con trai nói đặc biệt đúng.
Trông xinh đẹp tất nhiên là có tự tin.
Rất nhiều phụ huynh đều nhận ra Phó Ấu Sanh và Ân Mặc, bọn họ cũng là xem chương trình tạp kỹ mới biết được, cha mẹ của bạn nhỏ Ân Đình Lễ- bạn học của con nhà mình thế mà lại là nữ minh tinh tuyến một Phó Ấu Sanh và đại boss thương giới Ân Mặc.
Có những phụ huynh thông minh lập tức liên hệ đến việc rời đi của Uông Thiên Vân.
Tức khắc có chút kiêng sợ.
Có điều bọn trẻ dĩ nhiên không có nghĩ nhiều như vậy.
Vẫn hi hi ha ha trêu đùa cãi nhau như cũ.
Chờ đến khi đại hội thể thao bắt đầu.
Mọi người đã thay thành đồ thể dục thống nhất.
Đây đều là trường học chuẩn bị sẵn trước.
Dù sao cũng là trường học quý tộc, đồ thể thao chuẩn bị đều là đã tìm nhà thiết kế thiết kế tỉ mỉ, vô cùng đẹp.
Đặc biệt là mặc lên người Phó Ấu Sanh và Ân Mặc.
Những phụ huynh khác nhìn hai vị này khi mặc đồ thể thao màu trắng như nhau xuất hiện, luôn cảm thấy có chút xấu hổ.
Làm mất mặt con nhà mình rồi.
Các bạn nhỏ nhìn thấy Phó Ấu Sanh, nói với Tiểu Ma Vương: "Mình tin tưởng cậu rồi, mẹ cậu quả thực là mẹ xinh đẹp nhất trên đời."
Chắc đẹp hơn mẹ của bé một chút xíu.
Chỉ một chút xíu mà thôi.
Tiểu Ma Vương lời lẽ hùng hồn: "Đó là đương nhiên, mình chưa bao giờ gạt người."
Lúc này, có một bé gái nhỏ giọng nói: "Ân Đình Lễ, ba của cậu cũng đẹp trai ghê, đẹp trai hơn ba mình."
Tiểu Ma Vương lần này liền rất khiêm tốn: "Tạm được thôi......"
Phụt.
Phó Ấu Sanh nghe được cuộc trò chuyện của Tiểu Ma Vương và các bạn nhỏ khác, không nhịn được bật cười.
Kéo kéo ống tay áo của Ân Mặc, ra hiệu anh cúi đầu xuống.
Sau đó nói bên tai anh: "Con trai anh thật khiêm tốn."
Ân Mặc bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con: "Chỉ cần thằng bé không nói anh không xứng với mẹ tiên nữ của nó, anh đều có thể nhịn không tẩn thằng bé."
Tiểu Ma Vương đang nói lời này với các bạn nhỏ đấy, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng lạnh căm căm.
Theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua.
Bắt gặp ánh mắt cười như không cười của cha già nhà mình.
Tiểu Ma Vương chuyển động tròng mắt, khát vọng sống mãnh liệt: "Mặc dù ba mình rất đẹp trai, nhưng ba là của mẹ mình, các cậu nhìn ít mấy lần đi, nếu không mẹ sẽ ăn giấm."
Không thể không nói.
Tiểu Ma Vương rất biết suy đoán tâm tư của ba nhóc, câu nói này lập tức đã lấy lòng Ân Mặc.
Nhìn trên tai Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng nhiễm một chút sắc đỏ, Ân Mặc mỉm cười thì thầm bên tai cô: "Nể tình thằng bé thành thật như vậy, không tẩn nữa."
Phó Ấu Sanh siết chặt nắm tay nhỏ.
Giây tiếp theo, búng một cái vào trán nhỏ của con trai nhà mình: "Em muốn tẩn thằng bé."
"Woww, mẹ ơi đại hội thể thao sắp bắt đầu rồi!"
Tiểu Ma Vương ôm lấy cánh tay của mẹ mình, kéo cô chạy về phía sân vận động.
Suy cho cùng chỉ là đại hội thể thao của nhà trẻ, tất cả các hạng mục trên cơ bản đều là phụ huynh tham gia.
Về phần bọn trẻ......
Khi Phó Ấu Sanh và Ân Mặc chơi hai người ba chân, nhìn thấy con trai nhà mình đứng ngoài sân reo hò: "Ba mẹ ơi cố lên!"
"Vô địch không quan trọng."
"Cho dù hai người thua, cũng là ba mẹ kiêu ngạo nhất của con!"
"Lẻo mồm lẻo mép này của con trai anh là học từ ai vậy?"
Phó Ấu Sanh liếc Ân Mặc một cái.
Ánh mắt của Ân Mặc dừng trên khuôn miệng hồng nhuận của cô, không nhanh không chậm: "Giống...... em."
"Tối nay anh ngủ ở thư phòng đi Ân tiên sinh."
Phó Ấu Sanh vẫn vô cảm.
Tiếp tục nói, "Đợi lát nữa không cần kéo chân sau cho em, không lấy được hạng nhất không có mặt mũi."
Ân Mặc biết nghe lời phải: "Vâng."
Về phần ngủ ở thư phòng.
Không thể nào.
Tiếng nói chuyện của hai vợ chồng rất nhỏ, ngược lại chỉ có chính bọn họ có thể nghe thấy.
Có điều đôi vợ chồng bên cạnh nhìn thấy hai bọn họ thân mật tự nhiên như vậy, người vợ kia không khỏi hâm mộ nói: "Phó nữ thần, chị và Ân tiên sinh thật sự ân ái ghê!"
"Thật hâm mộ hai người."
Phó Ấu Sanh vừa nghe xưng hô của cô ấy. Tuyệt đối là lão fan rồi.
"Cảm ơn."
Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô ấy và người đàn ông cao lớn cơ bắp đầy người bên cạnh cô ấy, Phó Ấu Sanh chớp chớp mắt, "Hai người cũng rất xứng đôi."
Đây có lẽ là vợ chồng tương phản đáng yêu?
Một cặp vợ chồng rất thú vị.
Sau đó Phó Ấu Sanh mới biết, con của bọn họ là một bé trai ngồi đằng trước Ân Đình Lễ, lúc này đang đứng bên cạnh Ân Đình Lễ, cùng hô cố lên với nhóc.
Bằng tuổi với Ân Đình Lễ, đã cao hơn nhóc nửa cái đầu.
Nghĩ cũng biết cái này hoàn toàn là di truyền gen của ba cậu nhóc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ cute phô mai que của bé trai, nghĩ đến sau này cậu nhóc cũng sẽ cao gần hai mét, cơ bắp đầy người, Phó Ấu Sanh không nhịn được run run hàng mi.
Bỗng nhiên rất giàu tính hình tượng.
Sau này nếu như còn là tiểu đồng bọn với con trai nhà mình, liệu có xách con trai nhà mình lên như xách gà con không?
Phó Ấu Sanh đã từng nghe con trai nhà mình nhắc tới tiểu đồng bọn này, không ngờ khẩu vị thích kết giao tiểu đồng bọn của con trai mình lại ―― ừm, phức tạp như vậy.
Dù sao, bạn nhỏ có thể lọt vào mắt Ân Đình Lễ, Phó Ấu Sanh kỳ thực rất hiếm khi thấy được.
Cũng như mấy nhóc ở đại viện kia.
Sau khi lên mẫu giáo, cũng rất ít nhắc tới bạn nhỏ có quan hệ tốt với nhóc, bạn nhỏ Khâu Khâu có người ban thân đầy cơ bắp này trái lại từng nghe nhóc nhắc tới mấy lần.
Cho nên Phó Ấu Sanh mới sẽ đặc biệt chú ý.
Chờ khi giáo viên vừa thổi còi hô bắt đầu.
Phó Ấu Sanh nhìn thấy rõ ràng cặp vợ chồng bên cạnh kia, bẹp một ái, té ngã ngay tại chỗ.
"......"
Sự chênh lệch chiều cao trong loại môn thể thao như hai người ba chân này, có thể thấy vẫn rất quan trọng.
Đã một người chân dài, một người chân ngắn, thì rất khó đạt được sự đồng thuận.
Bản thân Phó Ấu Sanh coi như vóc dáng cao trong nhóm nữ sinh, đặc biệt là thân hình cân đối, chân dài.
Vấn đề là ――
Tỷ lệ cơ thể của Ân Mặc cũng rất đẹp, chân còn dài hơn cô!
Và thế là.
Hai người chỉ có thể dựa vào ăn ý.
Hoàn toàn không ngờ được, sự ăn ý của hai người họ thế mà lại còn thật sự không tồi.
Ít nhất ở trong số các cặp vợ chồng khác, coi như tốt.
Giành được hạng nhất môn hai người ba chân.
Tiểu Ma Vương xông qua trước tiên: "Ba mẹ tuyệt vời quá!!!"
Khi lên nhận giải, có giáo viên chụp ảnh giúp bọn họ.
Phó Ấu Sanh nhìn con trai tuy rằng mặt đầy mồ hôi, nhưng vẻ mặt cười đến mức đặc biệt xán lạn, cũng lộ ra nụ cười thật tươi.
Những người khác dưới sân bị kinh diễm rồi.
Đặc biệt là mấy bạn nhỏ.
Thanh âm đặc biệt lớn.
"Mẹ của Ân Đình Lễ xinh đẹp quá, mình cũng muốn mẹ của Ân Đình Lễ làm mẹ của mình."
"Mình cũng muốn, mình cũng muốn!!!"
"Mình cũng muốn!"
Chưa đợi Phó Ấu Sanh xuống sân khấu.
Thì đã bị một nhóm bạn nhỏ vây quanh.
Phó Ấu Sanh dở khóc dở cười.
Đây có lẽ là một nhóm fan nhan sắc nhỏ tuổi nhất mà cô từng gặp nhỉ.
Cuối cùng Phó Ấu Sanh chụp một tấm ảnh chung với một nhóm bạn nhỏ, mới thoát khỏi trói buộc nhiệt tình.
Tiểu ma Vương ghen, ôm chặt cổ của mẹ mình, sợ bị cướp đi: "Hừ hừ hừ, là mẹ của một mình mình."
Phó Ấu Sanh vỗ vỗ cái mông nhỏ của nhóc: "Được rồi, con muốn bóp ch ết mẹ của một mình con à?"
Tiểu Ma Vương: "Vậy thì con không nỡ."
Sau đó thuận thế trượt xuống khỏi lưng Phó Ấu Sanh.
Động tác đặc biệt linh hoạt.
Phó Ấu Sanh được Ân Mặc đỡ một chút, mới không có nhũn chân.
"Cái thằng nhóc hư hỏng này."
Nhìn thấy bóng dáng chạy xa của con trai, Phó Ấu Sanh không khỏi phàn nàn một câu.
Phó Ấu Sanh hoạt động eo một chút: "Lâu rồi không có vận động, bỗng nhiên vận động, xương khớp đều đau nhức."
Ân Mặc xoa xoa vòng eo thon thả của cô: "Ừm, về anh anh xoa bóp cho em."
Phó Ấu Sanh ngước mắt nhìn anh, thong thả nói: "Ân tiên sinh, anh đừng có quên, tối nay anh phải ngủ ở thư phòng."
Ân Mặc: "......"
Một ván này, thất bại.
Anh hơi mỉm cười: "Không sao, anh giúp em xoa bóp xong rồi, lại đến thư phòng ngủ."
Thực sự là rất ép dạ cầu toàn rồi.
Hội thể thao tiếp tục.
Lúc mới bắt đầu rất nhiều người không dám tiếp lời với bọn họ cho lắm, dù sao vòng tròn(*) của người ta quá cao, cho dù tất cả phụ huynh học sinh có thể tới trường này đều không phải người bình thường gì cả, nhưng có thể kết nối với vòng tròn của Ân Mặc, đã ít lại còn hiếm.
(*)圈层: ý chỉ vòng kết giao bạn bè, nhóm kết giao xã hội
Cho dù có, đại hội thể thao cha mẹ – con cái như vậy, bọn họ cũng sẽ không tự mình tới.
Đại khái những phụ huynh có thể bằng lòng tham gia hoạt động mẫu giáo của con cái như vậy cùng Phó Ấu Sanh và Ân Mặc, đều sẽ không ở cùng một vòng.
Bọn họ sẽ không vì loại hoạt động nhỏ này mà tiêu hao thời gian cùng tinh lực.
"Ba mẹ Ân Đình Lễ, cuộc đua tiếp sức sắp bắt đầu rồi."
Có người gọi bọn họ.
Phó Ấu Sanh nghe thấy xưng hô này, còn cảm thấy rất thú vị.
Vừa lôi kéo Ân Mặc đi qua, vừa nói: "Anh nói xem sau này khi mọi người nhắc đến chúng ta, thì sẽ không nói đây là nữ diễn viên, Ảnh hậu Phó Ấu Sanh, cũng sẽ không nói là Ân tổng của Tư bản Thắng Cảnh, mà là...... đây là ba mẹ của Ân Đình Lễ?"
"Cầu còn không được."
Con trai nếu như có thể vượt qua thành tựu của bọn họ, khiến người đời chỉ biết thằng bé, mà bọn họ trở thành phụ thuộc của con trai, điều này chứng minh bọn họ dạy rất tốt.
Sóng sau xô sóng trước.
Nếu sau này khi Ân Đình Lễ được người khác nhắc tới, mọi người chỉ vào nhóc nói, đây là con trai của Phó Ấu Sanh hoặc con trai của Ân Mặc, ngược lại không đẹp nữa.
Ân Mặc thà rằng để người ta khi nhắc đến mình, nói anh là ba của Ân Đình Lễ.
Phó Ấu Sanh hiểu rõ ý của Ân Mặc.
Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười, ngầm hiểu ý nhau.
Bức tranh này, được giáo viên chụp ảnh khắp nơi, vô tình chụp lại.
Nhiều năm sau đó, vẫn luôn lưu giữ trong album.
......
Đại hội thể thao cha mẹ – con cái kết thúc vào tối hôm đó
Đại hội thể thao cha mẹ – con cái kết thúc vào tối hôm đó.
Ân Măc quả nhiên giữ lời hứa xoa bóp cho Phó Ấu Sanh, xoa đến mức Phó Ấu Sanh cực kỳ thoải mái.
"Năng lực học tập của Ân tổng thật không tồi, kỹ thuật xoa bóp đúng là càng ngày càng tăng."
Ân Mặc thấy thân thể chỉ mặc váy ngủ hai dây mỏng manh kia đang nằm trên giường, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa trên gối đầu, lộ ra một mảnh sau gáy trắng như tuyết.
Mí mắt người đàn ông rũ xuống, che đi màu sắc u ám trong mắt, giọng nói cũng là bình tĩnh: "Bà Ân nếu như thích, có thể mỗi ngày đều xoa bóp."
"Đả thông kinh mạch."
Vốn dĩ Phó Ấu Sanh rất hưởng thụ. Nhưng dần dần cảm thấy vị trí bàn tay lớn ấm áp kia đặt trên cổ cô bắt đầu không thích hợp.
Nắm lấy cổ tay của người đàn ông: "Anh xoa chỗ nào đấy."
"Xoa bóp, đương nhiên là phải xoa toàn thân." Ân Mặc quang minh chính đại nói, "Trong đầu bà Ân chứa cái gì đấy?"
Phó Ấu Sanh: "......"
Hơ, tên chó cún này còn quật ngược lại.
Lại thấy Phó Ấu Sanh thực sự nghiêm túc xoa bóp, cuối cùng trở lại vai và cổ của cô.
Cho rằng tên chó cún hôm nay thật sự phát hiện lương tâm, chỉ là xoa bóp cho cô một cách đơn thuần.
Không khí không khỏi yên tĩnh, khiến người ta suy nghĩ miên man.
Phó Ấu Sanh chủ động nhắc tới chủ đề: "Hôm nay nhìn thấy trong nhà trẻ của Tiểu Ma Vương, những cô bé kia thật mềm thật cute."
"Tết bím tóc nhỏ, thật sự rất dễ thương."
Sự chú ý của Ân Mặc đã dần dần rời khỏi chủ đề của cô, tùy ý ứng phó: "Ừ, em cũng có thể tết cho con trai."
Phó Ấu Sanh ý thức được ánh mắt thâm trầm u ám của người đàn ông phía sau, thở dài một tiếng: "Tết bím tóc kiểu gì, bây giờ thằng bé thông minh lanh lợi rồi, đừng nói tết bím tóc, mặc váy nhỏ cũng không được."
"Nói đây là đồ con gái mặc."
"Chậc, mới tí tuổi đầu, đã biết phân biệt giới tính rồi."
Bây giờ trẻ con thật sự trưởng thành sớm!
Phó Ấu Sanh đã quên đau đớn khi sinh con rồi.
Cô chớp chớp mắt, chợt nói: "Anh nói, chúng ta có nên sinh một đứa con gái để chơi không?"
Ân Mặc "Không sợ đau nữa?"
Phó Ấu Sanh: "Bây giờ có kỹ thuật sinh nở không đau không hề có ảnh hưởng với đứa bé!"
Ân Mặc thấy cô đang muốn xoay người lại nói chuyện, lúc xoay người, dây áo ngủ mỏng manh gần như không che được cảnh sắc đẹp đẽ.
Bỗng nhiên.
Lòng bàn tay đè vào gáy thon thả của Phó Ấu Sanh, ấn cô về trên gối đầu lần nữa.
Không chờ Phó Ấu Sanh kêu lên trong kinh ngạc.
Người đàn ông phủ lên phía sau cô: "Nếu đã muốn sinh con gái, vậy thì vi phu nhất định sẽ thỏa mãn phu nhân."
Phó Ấu Sanh theo bản năng c ắn môi dưới.
Một tiếng nức nở tràm thấp.
Hu hu hu.
Mẹ nó tên đàn ông chó má.
Thế mà lại tận dụng khoảng trống mà vào!!!
......
Sáng hôm sau vừa tỉnh lại.
Phó Ấu Sanh nghĩ đến chuyện đêm qua, suýt nữa tức hộc máu.
Thế mà lại lừa cô!
Đã đồng ý sinh con cơ mà?
Thậm chí còn không có đi và, sinh cái đếch gì!
Phó Ấu Sanh cảm thấy loại thời điểm đó, Ân Mặc thế mà lại có thể giữ lại vào thời khắc mấu chốt, đây rốt cuộc là không muốn có đứa thứ hai đến mức nào.
Cố tình anh còn nói hươu nói vượn một cách nghiêm trang: Nói anh không nhịn được?
Đàn ông nhà ai không nhịn được mà là không nhịn được ở bên ngoài???
Lừa ai đấy?
Tiểu Ma Vương nhìn sắc mặt căng thẳng của mẹ mình, chắc chắn là bị ba chọc tức.
+
Nhóc nghiêng đầu chớp mắt cười tủm tỉm với ba nhóc.
Ân Mặc liếc nhìn nhóc quỷ lanh lợi này.
Tiểu Ma Vương tiếp xúc với ánh mắt của ba mình, sau đó lặng lẽ vươn hai ngón tay.
Ân Mặc gật đầu.
Tiểu Ma Vương lập tức thò qua hỏi: "Mẹ ơi, là tối qua ba chọc mẹ tức giận sao?"
"Haizz, sao ba lại có thể chọc mẹ tiên nữ không vui cơ chứ?" "Không vui tiên nữ cũng sẽ sinh ra nếp nhăn á."