Nhìn Lên - Thủy Vị Mật Đào
Chương 39
Người khác có thể sẽ sợ tính chiếm hữu vặn vẹo của Hứa Túc Dã, nhưng Thời Lục không sợ.
Tính cách của cô rất cực đoan, và có yêu cầu rất cao trong mọi việc, bao gồm cả tình yêu.
Cô chỉ muốn tình yêu ở mức độ cao nhất, mà tình yêu của Hứa Túc Dã vừa cố chấp vừa b3nh hoạn vừa vặn rất phù hợp với yêu cầu của cô.
Cả trái tim và cơ thể anh yêu cô một cách vô tận. Anh có thể trung thành và thần phục cô tuyệt đối.
Có lúc Thời Lục cảm thấy, cô và Hứa Túc Dã thật ra rất giống nhau.
Lúc Thời Lục nóng nảy, cô muốn trói Hứa Túc Dã lại dùng răng cắn lên huyết quản của anh. Cảm nhận sự chuyển động ẩm ướt của máu huyết.
Nhưng cũng có những lúc, cô sẽ hi vọng anh bóp cổ mình cảm nhận cảm giác nghẹt thở một chút. Thậm chí chết dưới tay anh.
Thời gian mỗi ngày của cô rất nhiều, đều quanh quẫn giữa hai loại suy nghĩ gi3t chết anh hoặc bị anh gi3t chết.
Thời Lục có thể cảm nhận được, Hứa Túc Dã cũng có loại khuynh hướng này.
Chỉ là Hứa Túc Dã lí trí hơn cô nhiều, cũng mềm lòng hơn.
Thời Lục có thể làm tổn thương Hứa Túc Dã mà không cần chớp mắt, nhưng cho dù trong lòng anh đau đớn đến đâu anh cũng không chịu được mà chạm vào cô.
Cho nên anh cam chịu bị cô ép buộc chơi đùa, người chiếm giữ vị trí chủ động đã định trước chỉ có thể là Thời Lục.
Say rượu và điên cuồng cả đêm. Váy đen trên người Thời Lục đã có chút nếp nhăn, phần vải thắt lưng vẫn còn một mãng đỏ sẫm là máu của Hứa Túc Dã. Đã khô và đông cứng lại, giống như một bông hoa gian ác nở rộ.
Hứa Túc Dã từ nhà bếp trở lại, nhìn thấy cô nhìn chằm chằm lên vết máu bước chân anh dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, để anh giúp em vứt quần áo đi.”
Đầu ngón tay của Thời Lục vuốt v3 vết máu, vải cũng trở nên cứng hơn so với những nơi khác.
Cô suy nghĩ, rồi nói: “Giữ lại đi.”
“Vết máu có thể không giặt sạch được.”
“Vì tôi không cần giặt sạch.”
Cô muốn để máu của anh trên người mình, vì cô có thể chạm vào bất cứ khi nào cô muốn.
Hứa Túc Dã sững sờ một chút, muốn hiểu rõ ràng dụng ý của cô. Trái tim anh bất giác tăng tốc đập nhanh, cười trả lời: “Được.”
Uống xong canh giải rượu, Thời Lục lại nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cảm giác đau đầu giảm đi không ít.
Chỉ là đêm qua phóng túng như vậy, khắp người cô đều đau nhức. Không thể trở lại bình thường trong nửa giờ được.
Vì vậy ngày đầu năm mới của Thời Lục là ngủ qua, ngủ thẳng đến buổi tối mới tỉnh.
Khi mở mắt ra, phòng ngủ không bật đèn im lặng tối tăm, chỉ có một mình cô.
Thời Lục vén chăn ra xuống giường ra khỏi phòng khách.
Cửa phòng sách không đóng, bên trong Hứa Túc Dã đang xử lý công việc. Giống như anh đều không được ngủ.
“Anh không buồn ngủ?” Thời Lục rất kì lạ.
Rõ ràng tối hôm qua, anh mới là người bỏ sức nhiều nhất.
Nhìn thấy Thời Lục vừa mới tỉnh dậy, Hứa Túc Dã rời khỏi máy tính đứng dậy đến bên cạnh cô.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn lên má cô: “Tại sao không mệt?”
Có cơ hội anh đều muốn cùng cô thân mật Thời Lục đã quen rồi.
Thời Lục không tiếp tục nói chuyện vừa rồi nữa: “Đói rồi.”
“Anh đi nấu cơm.”
“Muốn ăn thịt bò.”
“Anh đi mua.”
Hứa Túc Dã cầm chìa khóa xe ra cửa, mua nguyên liệu nấu ăn trở về.
Sau đó anh đi vào phòng bếp nấu ăn, Thời Lục từ phía sau ôm lấy anh áp mặt vào lưng anh.
Trước đây cô không quá thích cùng anh tiếp xúc thân mật, không biết bị nhiễm bởi anh hay như thế nào. Hiện tại cô cũng bắt đầu thích ở một chỗ cùng anh.
Thời Lục thò đầu ra khỏi eo anh, nhìn thấy anh thuần thục xào rau.
Đồ ăn trong nồi nhanh chóng đảo đều, làn khói dầu mỏng manh bốc lên hơi nóng hầm hập.
Tay của Hứa Túc Dã rất đẹp, ngón tay thon dài đầu ngón tay trơn bóng khớp xương rõ ràng. Thời Lục rất thích cơ thể có đường nét rõ ràng, thích cơ bắp, thích yết hầu nhô ra, những thứ này Hứa Túc Dã đều có.
“Thêm chút đường.” m thanh của cô bị nhấn chìm bởi tiếng xào rau.
“Cái gì?” Hứa Túc Dã không nghe rõ, cúi đầu dựa gần qua phía cô.
Nhưng anh không nghe thấy Thời Lục nói nữa, chỉ có cảm giác ẩm ướt mềm mại trên tai.
Cô đang li3m tai anh.
Cảm giác run rẩy tê dại từ da đầu truyền đến toàn thân, trái tim đều dừng lại một chút.
Tiếng nấu ăn dừng lại, Hứa Túc Dã giữ nguyên tư thế không quá thoải mái này đứng im tại chỗ.
Thời Lục thích thú nhìn tai anh càng ngày càng đỏ.
Đây là niềm vui tội ác của Thời Lục. Hứa Túc Dã làm gì cũng rất nghiêm túc, mà Thời Lục luôn muốn quấy rối anh, làm hỏng sự nghiêm túc của anh.
Vào năm cấp 2, bọn họ vẫn sống cùng nhau, lúc đó, cô rất thích một điều, đó là trong lúc anh đang tập trung học, cô sẽ cho tay vào quần áo, rồi dừng lại ở cơ bụng của anh.
Mỗi lần như vậy, anh đều nghiến răng chịu đựng, thậm chí, anh còn thử không chú ý đến động tác của cô để tiếp tục học tập. Nhưng mà một chữ cũng không thể viết ra. Cho đến khi không chịu đựng được, anh mới nắm lấy tay cô, rồi khẽ cầu xin: “Tôi không chịu được nữa rồi.”
Qua nhiều năm, sức lực của anh vẫn không tốt hơn, mà vẫn không chịu được chút trêu chọc của cô.
Thời Lục thả tai anh ra, Hứa Túc Dã quay đầu nhìn cô gần trong gang tấc, trong đôi mắt đen nhánh ấy bùng lên một ngọn lửa.
“Ở nhà bếp, được không?” Anh xoa nhẹ mũi của cô, hơi thở ấm nóng.
Thời Lục nhìn cái bục nấu ăn sạch sẽ bên cạnh cong môi nó: “Được.”
Hứa Túc Dã định quay lại ôm cô.
“Bây giờ thì không được.” Thời Lục ngăn động tác của anh lại, cằm nâng lên. Ra hiệu cho anh tiếp tục nấu ăn: “Tôi đang đói.”
Hứa Túc Dã chỉ có thể kiềm nén tất cả những ý nghĩ vừa trỗi dậy. Anh thở ra một hơi thật sâu, quay đầu lại, tiếp tục lơ đễnh xào rau.
Thời Lục không nặng không nhẹ véo lưng anh: “Không vuii à?”
“Không có.”
“Tại sao anh không nóng nảy?” Thời Lục kỳ quái hỏi anh.
Cô rất ít khi gặp Hứa Túc Dã lúc cảm xúc mất kiểm soát, ngoại trừ lần nghi ngờ mình ngoại tình.
Có lúc, bản thân Thời Lục cũng cảm thấy mình quá đáng, nhưng giống như anh hoàn toàn không để trong lòng lại giống như thế nào anh cũng chịu đựng được.
Động tác của Hứa Túc Dã dừng lại, rồi cười “Có mà.” Chỉ là không nở tức giận với cô mà thôi.
“Nổi giận cho tôi xem.”
Giống như đang chơi với đồ chơi, cô muốn xem cái gì anh sẽ làm cái đó. Sự xuất hiện của anh chính là để thỏa mãn sự tò mò của cô.
“Sẽ làm em sợ.”
Anh vừa mới nói xong, Thời Lục thả lỏng bàn tay đang ôm eo anh. Cô không thích anh từ chối mình, cô nói cái gì anh để phải đáp ứng mới đúng.
Nhiệt độ thuộc về cô đã rời đi, trái tim anh lập tức trở nên trống rỗng.
“Muốn xem anh nổi giận như thế nào?” Cô đơn giản có thể làm cho anh nhượng bộ.
Thời Lục dán vào tai Hứa Túc Dã, thì thầm một câu. Sau đó cô lùi ra sau một chút: “Lúc viết câu này trong nhật ký, tâm trạng của anh là thế nào? Muốn làm cái gì?”
Ánh mắt của Hứa Túc Dã dần dần chìm xuống, anh im lặng nhìn nhìn cô không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn nửa phút, giọng nói của anh nhẹ nhàng hỏi: "Làm gì cũng được sao?”
“Ừ.” Thời Lục tự nhiên có thể cảm nhận được, Hứa Túc Dã của hiện tại rất nguy hiểm.
Nhưng nguy hiểm như vậy, ngược lại lại khiến cho máu của cô sôi trào, và cảm thấy rất k1ch thích.
Có lẽ trời sinh cô có lòng hiếu ỳ rất nặng, thích tìm kiếm những thứ nguy hiểm.
Hứa Túc Dã hạ mắt xuống cái gì cũng không nói, yên lặng tắt lửa lại đi đến bên kia rửa tay.
Cả phòng bếp chìm trong im lặng, chỉ còn âm thanh của nước chảy.
Vòi nước bị tắt, cuối cùng một chút âm thanh cũng không có. Chỉ còn sự im lặng chết chóc.
Hứa Túc Dã chậm rãi xoay người, nhìm chằm chằm Thời Lục. Chậm rãi lau sạch nước trên tay rồi từng bước tiến về phía cô.
Ánh mắt của anh rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự kiềm chế bi3n thái. Rất giống kiểu trong phim điện ảnh nhân vật bi3n thái đang cầm dao mổ giây tiếp theo sẽ bắt đầu giết người.
Cùng lúc đó Thời Lục vừa cảm thấy bồn chồn hồi hợp lại không khống chế được nhịp tim đang tăng tốc của mình.
Hứa Túc Dã dần dần tiếp cận Thời Lục vô thức lùi về phía sau, cho đến khi đụng phải bàn ăn không thể nào tiếp tục lùi nữa.
Lưng của cô đụng vào bàn ăn lạnh lẽo cứng rắn, gạch men sứ lạnh lẽo không độ ấm xuyên qua lớp váy mỏng truyền đến người cô.
Hứa Túc Dã vẫn tiếp tục tiến về phía trước, thẳng đến khi thân thể hai người kề sát vào nhau.
Anh nhẹ nhàng nghiêng người tay chống đỡ bên cạnh cô.
Thời Lục bị ép nghiêng người về phía trước, dùng khủy tay chống đỡ thân người.
Tay của anh chỉ cách một lớp váy mỏng nhẹ nhàng đặt trên chân cô. Nhiệt độ lòng bàn tay lạnh ngắt, còn mơ hồ mang theo cảm giác ướt át của nước không quá thoải mái.
Sau khi anh cúi đầu vùi vào hõm vai của cô, dùng miệng hôn từng chút từng chút một lên làn da của cô. Động tác rất nhẹ, dường như không có gì.
Thời Lục có chút không chịu được, sống lưng tê dại.
Cô được ôm lấy đặt trên bàn ăn, váy tuột lên trên cảm giác lạnh lẻo trực tiếp truyền vào cơ thể.
Hứa Túc Dã vẫn còn tiếp tục.
Động tác của anh không mang theo chút s@c tình nào, tiếp xúc thân mật với cô cũng không nhiều, nhưng không hiểu sao làm cho cô có cảm giác rất hoảng sợ.
Cô biết câu nói vừa rồi nhất định có thể k1ch thích Hứa Túc Dã, nhưng không thể ngờ sẽ làm cho anh biến thành như thế này.
Vốn Thời Lục muốn nói chuyện, nhưng miệng của cô đột nhiên bị tay anh mạnh mẽ bịt kín.
Cổ tay của cô được nắm lại với nhau, đặt phía sau người.
Đây là lần đầu tiên Thời Lục nhận ra, hóa ra sức lực của nam và nữ lại có sự chênh lệch lớn như vậy.
Hứa Túc Dã có thể nhẹ nhàng kiềm chế dù cô có vùng vẫy như thế nào cũng không thể thoát ra được.
Tay phải của Hứa Túc Dã đột ngột cố gắng tiến lên phía trước, Thời Lục mở to mắt.
Cô thở mạnh một hơi, nhưng bởi vì miệng bị bịt lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hứa Túc Dã vẫn đang che miệng cô nhưng đứng cách cô rất gần. Giống như thông qua ánh mắt để đánh giá phản ứng của cô vậy.
Tầm mắt của anh gần ngay trước mặt, ngay cả tròng đen và tròng trắng đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Khoảng cách gần như vậy, bị người khác nhìn chằm chằm như thế thật ra rất khó chịu.
Trái tim của Thời Lục bởi vì sợ hãi mà đập điên cuồng, khó mà đè nén được sự phấn khích trong người cô.
Cảm nhận của cô tốt hơn bất kì lần nào của trước đây, muốn một cách mãnh liệt.
Trong nhà bếp, Thời Lục và Hứa Túc Dã đều không phát ra âm thanh nhưng cũng không hề yên tĩnh.
Ánh mắt của bọn họ luôn nhìn chằm chằm đối phương, rất nghiêm túc mà nhìn.
Sau đó, Hứa Túc Dã thả tay đang bịt miệng để không làm cô cảm thấy khó thở.
Nhưng anh không hoàn toàn buông tay, hình như anh rất thích cảm giác giam cầm cô như thế này.
Chân của Thời Lục mềm nhũn đứng không vững, chỉ có thể để anh ôm đi tắm.
Cô được nhẹ nhàng đặt trên giường, Hứa Túc dã hôn lên trán cô một cái. Sau đó rời khỏi phòng, tiếp tục đi xuống phòng bếp nấu cơm.
Bởi vì mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vốn dĩ nên ăn tối lúc 7 giờ cuối cùng kéo dài đến hơn 9h mới ăn cơm.
Tâm tình của Thời Lục rất phức tạp, vừa cảm thấy thú vị vừa cảm thấy mất mặt. Nhưng cũng không đến nổi tức giận suy cho cùng đều là do chính miệng cô đồng ý, anh làm thế nào cũng được. Nhưng vẫn còn có hơi không biết phải đối mặt như thế nào.
Cho nên từ khi kết thúc đến lúc ăn cơm, cô đều không nói với anh câu nào.
Hứa Túc Dã có thể đoán được suy nghĩ của cô, hoàn toàn giữ im lặng và không đi làm phiền cô.
Bọn họ im lặng ăn xong cơm tối.
Hứa Túc Dã thu dọn bát đũa trên bàn, sau đó đi vào phòng sách làm việc.
Thời Lục thật sự không biết được tinh lực của anh từ đâu tới, anh giống như không bao giờ biết mệt vậy.
Ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối Thời Lục rất khó đi vào giấc ngủ.
Thế là cô quyết định đi phòng khách xem ti vi, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn được một bộ phim kinh dị.
Ngoài trời đang có tuyết rơi trong phòng đang mở điều hòa, nhiệt độ rất ấm áp.
Thời Lục đóng rèm cửa lại mặc một chiếc váy mỏng, vùi mình trên chiếc ghế sofar mềm mại xem phim kinh dị.
Hứa Túc Dã sau khi làm việc xong, từ phòng làm việc đi ra yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô.
Thời Lục đang xem phim, Hứa Túc Dã đang nhìn cô.
Ánh đèn sáng tối luân phiên thay đổi trên mặt cô, đôi mắt của cô rất chuyên chú xem đến say mê.
Kể từ khi Hứa Túc Dã đến, Thời Lục trực tiếp dựa vào lòng ngực của anh xem anh giống như một tấm đệm bằng thịt.
Xem đến một nửa cô hỏi: “Sợ không?”
Tay Hứa Túc Dã đang không ngừng xoa tóc cô trả lời “Cũng được.”
Mặc dù lòng can đảm của cả hai rất lớn, nhưng mà khi xem phim kinh dị chắc chắn cũng sẽ cso những phản ứng sinh lí. Ví dụ như mạch máu giãn nở, tim đập nhanh,…
Loại cảm giác phấn kích mang theo chút sợ hãi, rất dễ dàng thay đổi thành một thứ khác **.
Chập tối Thời Lục mới trải qua cảm giác như thế này một lần.
Hiện tại xem những cảnh đẫm máu kh ủng bố trên tivi, cơ thể cô rất thành thục biến từ sợ hãi sang **.
(** là bản gốc tác giả để như thế)
Cô rất tò mò xem phản ứng của Hứa Túc Dã.
“Muốn không?” Không cần nói rõ cô nhìn anh, anh lập tức có thể hiểu được.
“Muốn.” Yết hầu của Hứa Túc Dã chuyển động, chăm chú nhìn cô.
“Anh đã nghĩ ra phương pháp từ lúc học cấp 3 đúng không?” Thời Lục bỗng thay đổi chủ đề.
Cô hỏi trước đây lúc viết câu đó trong nhật ký của anh tâm trạng của anh lúc đó là gì, muốn làm cái gì.
Vốn cho rằng phản ứng của Hứa Túc Dã sẽ là tức giận, hoặc oán hận trách mắng.
Kết quả thật bất ngờ, tại thời điểm đó anh đã đối với cô ** rồi, còn là ** mãnh liệt như vậy. Chỉ là anh ẩn giấu rất tốt, đồng thời không bao giờ thây đổi hành vi mà thôi.
Hứa Túc Dã “Ừ” một tiếng.
Thật ra còn sớm hơn, từ cấp 2 đã có rồi.
Mỗi lần bọn họ ở cùng nhau, Thời Lục luôn chơi đùa anh. Anh làm sao có thể không nghĩ ra biện pháp.
Nhưng anh sợ chọc cho Thời Lục không vui, anh không nói thật mà thôi.
Bộ phim vẫn đang tiếp tục chiếu, Thời Lục cởi th@t lưng của Hứa Túc Dã ra. Giống như mọi ngày mà anh làm với cô, chỉ là sử dụng đạo cụ mà thôi.
Hứa Túc Dã không phản khán, cho phép hành động của cô. Nhìn cô với đôi mắt dịu dàng và nghe lời, cùng với người lúc gần tối không hề có chút giống nhau nào.
Hứa Túc Dã biết Thời Lục đối với cảm giác nguy hiểm rất nghiện, cũng biết được cô có thể chấp nhận được chỉ có những mối nguy hiểm có thể kiểm soát được.
Cho nên anh cần phải kiểm soát vừa phải khiến cô cảm thấy tò mò và bị mê hoặc, lại không thể biểu hiện quá nguy hiểm làm cô không vui.
Thời Lục xoay người lại trong vòng tay của anh, gắt gao ôm lấy anh.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Yếu hầu sắc bén cùng với xương quai xanh quyến rũ.
Hứa Túc Dã đang đối mặt với ti vi, màn hình đang chiếu một cảnh rất kinh dị và đẫm máu bên tai là tiếng nhạc nền âm u. K1ch thích tác dụng của hoocmon không chỉ là tim đập nhanh, ngay cả tốc độ máu chảy cũng đang không ngừng tăng tốc.
Mà Thời Lục đang ngồi trong lòng chặm chặm dày vò anh.
Cuối cùng thì cô cũng không mang lại cho anh một chút kh0ái cảm nào.
Giống như trừng phạt anh mỗi ngày đều không đối xử dịu dàng với cô như vậy làm đau cô.
Thời Lục chơi mệt rồi, cởi dây nịt đang trói trên tay và ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Hứa Túc Dã tắt tiếng ti vi đi, dựa lưng vào ghế sofar cúi xuống nhìn Thời Lục đang ngủ trong lòng của anh.
Tay của anh vô thức vuốt v3 khuôn mặt của cô, rất dịu dàng mà xoa nhẹ.
Lúc thiếu niên rất nhiều buổi tối anh đều làm như vậy.
** giống như một vũng bùn tối tăm và sâu thẩm làm anh chìm sâu vào mà thôi.
Thời Lục không giúp anh, anh chỉ có thể tự mình tìm kiếm sự giải thoát.
Thời Lục xem qua nhật ký của anh một lần. Là lúc học cấp 3.
Lúc đó, cô lật bừa một trang, và nhìn thấy nội dung trên đó, nhưng cô lập tức đóng quyển nhật lý lại.
Kể từ lúc đó, cô đã mơ hồ nhận ra Hứa túc Dã và người bình thường không giống nhau.
Dù giả vờ giống người bình thường, cũng không thể che giấu được anh là một người điên cuồng cố chấp.
Trong đó có một câu nói, Thời Lục vừa xem đã nhớ rõ trong lòng, dù nhiều năm cô cũng không thể nào quên.
Ngay cả nét chữ cũng được cô nhớ rất rõ ràng.
- -Ngày 5 tháng 4, Thời Lục nói với người khác 35 câu, cười 3 lần.--
Tính cách của cô rất cực đoan, và có yêu cầu rất cao trong mọi việc, bao gồm cả tình yêu.
Cô chỉ muốn tình yêu ở mức độ cao nhất, mà tình yêu của Hứa Túc Dã vừa cố chấp vừa b3nh hoạn vừa vặn rất phù hợp với yêu cầu của cô.
Cả trái tim và cơ thể anh yêu cô một cách vô tận. Anh có thể trung thành và thần phục cô tuyệt đối.
Có lúc Thời Lục cảm thấy, cô và Hứa Túc Dã thật ra rất giống nhau.
Lúc Thời Lục nóng nảy, cô muốn trói Hứa Túc Dã lại dùng răng cắn lên huyết quản của anh. Cảm nhận sự chuyển động ẩm ướt của máu huyết.
Nhưng cũng có những lúc, cô sẽ hi vọng anh bóp cổ mình cảm nhận cảm giác nghẹt thở một chút. Thậm chí chết dưới tay anh.
Thời gian mỗi ngày của cô rất nhiều, đều quanh quẫn giữa hai loại suy nghĩ gi3t chết anh hoặc bị anh gi3t chết.
Thời Lục có thể cảm nhận được, Hứa Túc Dã cũng có loại khuynh hướng này.
Chỉ là Hứa Túc Dã lí trí hơn cô nhiều, cũng mềm lòng hơn.
Thời Lục có thể làm tổn thương Hứa Túc Dã mà không cần chớp mắt, nhưng cho dù trong lòng anh đau đớn đến đâu anh cũng không chịu được mà chạm vào cô.
Cho nên anh cam chịu bị cô ép buộc chơi đùa, người chiếm giữ vị trí chủ động đã định trước chỉ có thể là Thời Lục.
Say rượu và điên cuồng cả đêm. Váy đen trên người Thời Lục đã có chút nếp nhăn, phần vải thắt lưng vẫn còn một mãng đỏ sẫm là máu của Hứa Túc Dã. Đã khô và đông cứng lại, giống như một bông hoa gian ác nở rộ.
Hứa Túc Dã từ nhà bếp trở lại, nhìn thấy cô nhìn chằm chằm lên vết máu bước chân anh dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, để anh giúp em vứt quần áo đi.”
Đầu ngón tay của Thời Lục vuốt v3 vết máu, vải cũng trở nên cứng hơn so với những nơi khác.
Cô suy nghĩ, rồi nói: “Giữ lại đi.”
“Vết máu có thể không giặt sạch được.”
“Vì tôi không cần giặt sạch.”
Cô muốn để máu của anh trên người mình, vì cô có thể chạm vào bất cứ khi nào cô muốn.
Hứa Túc Dã sững sờ một chút, muốn hiểu rõ ràng dụng ý của cô. Trái tim anh bất giác tăng tốc đập nhanh, cười trả lời: “Được.”
Uống xong canh giải rượu, Thời Lục lại nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cảm giác đau đầu giảm đi không ít.
Chỉ là đêm qua phóng túng như vậy, khắp người cô đều đau nhức. Không thể trở lại bình thường trong nửa giờ được.
Vì vậy ngày đầu năm mới của Thời Lục là ngủ qua, ngủ thẳng đến buổi tối mới tỉnh.
Khi mở mắt ra, phòng ngủ không bật đèn im lặng tối tăm, chỉ có một mình cô.
Thời Lục vén chăn ra xuống giường ra khỏi phòng khách.
Cửa phòng sách không đóng, bên trong Hứa Túc Dã đang xử lý công việc. Giống như anh đều không được ngủ.
“Anh không buồn ngủ?” Thời Lục rất kì lạ.
Rõ ràng tối hôm qua, anh mới là người bỏ sức nhiều nhất.
Nhìn thấy Thời Lục vừa mới tỉnh dậy, Hứa Túc Dã rời khỏi máy tính đứng dậy đến bên cạnh cô.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn lên má cô: “Tại sao không mệt?”
Có cơ hội anh đều muốn cùng cô thân mật Thời Lục đã quen rồi.
Thời Lục không tiếp tục nói chuyện vừa rồi nữa: “Đói rồi.”
“Anh đi nấu cơm.”
“Muốn ăn thịt bò.”
“Anh đi mua.”
Hứa Túc Dã cầm chìa khóa xe ra cửa, mua nguyên liệu nấu ăn trở về.
Sau đó anh đi vào phòng bếp nấu ăn, Thời Lục từ phía sau ôm lấy anh áp mặt vào lưng anh.
Trước đây cô không quá thích cùng anh tiếp xúc thân mật, không biết bị nhiễm bởi anh hay như thế nào. Hiện tại cô cũng bắt đầu thích ở một chỗ cùng anh.
Thời Lục thò đầu ra khỏi eo anh, nhìn thấy anh thuần thục xào rau.
Đồ ăn trong nồi nhanh chóng đảo đều, làn khói dầu mỏng manh bốc lên hơi nóng hầm hập.
Tay của Hứa Túc Dã rất đẹp, ngón tay thon dài đầu ngón tay trơn bóng khớp xương rõ ràng. Thời Lục rất thích cơ thể có đường nét rõ ràng, thích cơ bắp, thích yết hầu nhô ra, những thứ này Hứa Túc Dã đều có.
“Thêm chút đường.” m thanh của cô bị nhấn chìm bởi tiếng xào rau.
“Cái gì?” Hứa Túc Dã không nghe rõ, cúi đầu dựa gần qua phía cô.
Nhưng anh không nghe thấy Thời Lục nói nữa, chỉ có cảm giác ẩm ướt mềm mại trên tai.
Cô đang li3m tai anh.
Cảm giác run rẩy tê dại từ da đầu truyền đến toàn thân, trái tim đều dừng lại một chút.
Tiếng nấu ăn dừng lại, Hứa Túc Dã giữ nguyên tư thế không quá thoải mái này đứng im tại chỗ.
Thời Lục thích thú nhìn tai anh càng ngày càng đỏ.
Đây là niềm vui tội ác của Thời Lục. Hứa Túc Dã làm gì cũng rất nghiêm túc, mà Thời Lục luôn muốn quấy rối anh, làm hỏng sự nghiêm túc của anh.
Vào năm cấp 2, bọn họ vẫn sống cùng nhau, lúc đó, cô rất thích một điều, đó là trong lúc anh đang tập trung học, cô sẽ cho tay vào quần áo, rồi dừng lại ở cơ bụng của anh.
Mỗi lần như vậy, anh đều nghiến răng chịu đựng, thậm chí, anh còn thử không chú ý đến động tác của cô để tiếp tục học tập. Nhưng mà một chữ cũng không thể viết ra. Cho đến khi không chịu đựng được, anh mới nắm lấy tay cô, rồi khẽ cầu xin: “Tôi không chịu được nữa rồi.”
Qua nhiều năm, sức lực của anh vẫn không tốt hơn, mà vẫn không chịu được chút trêu chọc của cô.
Thời Lục thả tai anh ra, Hứa Túc Dã quay đầu nhìn cô gần trong gang tấc, trong đôi mắt đen nhánh ấy bùng lên một ngọn lửa.
“Ở nhà bếp, được không?” Anh xoa nhẹ mũi của cô, hơi thở ấm nóng.
Thời Lục nhìn cái bục nấu ăn sạch sẽ bên cạnh cong môi nó: “Được.”
Hứa Túc Dã định quay lại ôm cô.
“Bây giờ thì không được.” Thời Lục ngăn động tác của anh lại, cằm nâng lên. Ra hiệu cho anh tiếp tục nấu ăn: “Tôi đang đói.”
Hứa Túc Dã chỉ có thể kiềm nén tất cả những ý nghĩ vừa trỗi dậy. Anh thở ra một hơi thật sâu, quay đầu lại, tiếp tục lơ đễnh xào rau.
Thời Lục không nặng không nhẹ véo lưng anh: “Không vuii à?”
“Không có.”
“Tại sao anh không nóng nảy?” Thời Lục kỳ quái hỏi anh.
Cô rất ít khi gặp Hứa Túc Dã lúc cảm xúc mất kiểm soát, ngoại trừ lần nghi ngờ mình ngoại tình.
Có lúc, bản thân Thời Lục cũng cảm thấy mình quá đáng, nhưng giống như anh hoàn toàn không để trong lòng lại giống như thế nào anh cũng chịu đựng được.
Động tác của Hứa Túc Dã dừng lại, rồi cười “Có mà.” Chỉ là không nở tức giận với cô mà thôi.
“Nổi giận cho tôi xem.”
Giống như đang chơi với đồ chơi, cô muốn xem cái gì anh sẽ làm cái đó. Sự xuất hiện của anh chính là để thỏa mãn sự tò mò của cô.
“Sẽ làm em sợ.”
Anh vừa mới nói xong, Thời Lục thả lỏng bàn tay đang ôm eo anh. Cô không thích anh từ chối mình, cô nói cái gì anh để phải đáp ứng mới đúng.
Nhiệt độ thuộc về cô đã rời đi, trái tim anh lập tức trở nên trống rỗng.
“Muốn xem anh nổi giận như thế nào?” Cô đơn giản có thể làm cho anh nhượng bộ.
Thời Lục dán vào tai Hứa Túc Dã, thì thầm một câu. Sau đó cô lùi ra sau một chút: “Lúc viết câu này trong nhật ký, tâm trạng của anh là thế nào? Muốn làm cái gì?”
Ánh mắt của Hứa Túc Dã dần dần chìm xuống, anh im lặng nhìn nhìn cô không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn nửa phút, giọng nói của anh nhẹ nhàng hỏi: "Làm gì cũng được sao?”
“Ừ.” Thời Lục tự nhiên có thể cảm nhận được, Hứa Túc Dã của hiện tại rất nguy hiểm.
Nhưng nguy hiểm như vậy, ngược lại lại khiến cho máu của cô sôi trào, và cảm thấy rất k1ch thích.
Có lẽ trời sinh cô có lòng hiếu ỳ rất nặng, thích tìm kiếm những thứ nguy hiểm.
Hứa Túc Dã hạ mắt xuống cái gì cũng không nói, yên lặng tắt lửa lại đi đến bên kia rửa tay.
Cả phòng bếp chìm trong im lặng, chỉ còn âm thanh của nước chảy.
Vòi nước bị tắt, cuối cùng một chút âm thanh cũng không có. Chỉ còn sự im lặng chết chóc.
Hứa Túc Dã chậm rãi xoay người, nhìm chằm chằm Thời Lục. Chậm rãi lau sạch nước trên tay rồi từng bước tiến về phía cô.
Ánh mắt của anh rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự kiềm chế bi3n thái. Rất giống kiểu trong phim điện ảnh nhân vật bi3n thái đang cầm dao mổ giây tiếp theo sẽ bắt đầu giết người.
Cùng lúc đó Thời Lục vừa cảm thấy bồn chồn hồi hợp lại không khống chế được nhịp tim đang tăng tốc của mình.
Hứa Túc Dã dần dần tiếp cận Thời Lục vô thức lùi về phía sau, cho đến khi đụng phải bàn ăn không thể nào tiếp tục lùi nữa.
Lưng của cô đụng vào bàn ăn lạnh lẽo cứng rắn, gạch men sứ lạnh lẽo không độ ấm xuyên qua lớp váy mỏng truyền đến người cô.
Hứa Túc Dã vẫn tiếp tục tiến về phía trước, thẳng đến khi thân thể hai người kề sát vào nhau.
Anh nhẹ nhàng nghiêng người tay chống đỡ bên cạnh cô.
Thời Lục bị ép nghiêng người về phía trước, dùng khủy tay chống đỡ thân người.
Tay của anh chỉ cách một lớp váy mỏng nhẹ nhàng đặt trên chân cô. Nhiệt độ lòng bàn tay lạnh ngắt, còn mơ hồ mang theo cảm giác ướt át của nước không quá thoải mái.
Sau khi anh cúi đầu vùi vào hõm vai của cô, dùng miệng hôn từng chút từng chút một lên làn da của cô. Động tác rất nhẹ, dường như không có gì.
Thời Lục có chút không chịu được, sống lưng tê dại.
Cô được ôm lấy đặt trên bàn ăn, váy tuột lên trên cảm giác lạnh lẻo trực tiếp truyền vào cơ thể.
Hứa Túc Dã vẫn còn tiếp tục.
Động tác của anh không mang theo chút s@c tình nào, tiếp xúc thân mật với cô cũng không nhiều, nhưng không hiểu sao làm cho cô có cảm giác rất hoảng sợ.
Cô biết câu nói vừa rồi nhất định có thể k1ch thích Hứa Túc Dã, nhưng không thể ngờ sẽ làm cho anh biến thành như thế này.
Vốn Thời Lục muốn nói chuyện, nhưng miệng của cô đột nhiên bị tay anh mạnh mẽ bịt kín.
Cổ tay của cô được nắm lại với nhau, đặt phía sau người.
Đây là lần đầu tiên Thời Lục nhận ra, hóa ra sức lực của nam và nữ lại có sự chênh lệch lớn như vậy.
Hứa Túc Dã có thể nhẹ nhàng kiềm chế dù cô có vùng vẫy như thế nào cũng không thể thoát ra được.
Tay phải của Hứa Túc Dã đột ngột cố gắng tiến lên phía trước, Thời Lục mở to mắt.
Cô thở mạnh một hơi, nhưng bởi vì miệng bị bịt lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hứa Túc Dã vẫn đang che miệng cô nhưng đứng cách cô rất gần. Giống như thông qua ánh mắt để đánh giá phản ứng của cô vậy.
Tầm mắt của anh gần ngay trước mặt, ngay cả tròng đen và tròng trắng đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Khoảng cách gần như vậy, bị người khác nhìn chằm chằm như thế thật ra rất khó chịu.
Trái tim của Thời Lục bởi vì sợ hãi mà đập điên cuồng, khó mà đè nén được sự phấn khích trong người cô.
Cảm nhận của cô tốt hơn bất kì lần nào của trước đây, muốn một cách mãnh liệt.
Trong nhà bếp, Thời Lục và Hứa Túc Dã đều không phát ra âm thanh nhưng cũng không hề yên tĩnh.
Ánh mắt của bọn họ luôn nhìn chằm chằm đối phương, rất nghiêm túc mà nhìn.
Sau đó, Hứa Túc Dã thả tay đang bịt miệng để không làm cô cảm thấy khó thở.
Nhưng anh không hoàn toàn buông tay, hình như anh rất thích cảm giác giam cầm cô như thế này.
Chân của Thời Lục mềm nhũn đứng không vững, chỉ có thể để anh ôm đi tắm.
Cô được nhẹ nhàng đặt trên giường, Hứa Túc dã hôn lên trán cô một cái. Sau đó rời khỏi phòng, tiếp tục đi xuống phòng bếp nấu cơm.
Bởi vì mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vốn dĩ nên ăn tối lúc 7 giờ cuối cùng kéo dài đến hơn 9h mới ăn cơm.
Tâm tình của Thời Lục rất phức tạp, vừa cảm thấy thú vị vừa cảm thấy mất mặt. Nhưng cũng không đến nổi tức giận suy cho cùng đều là do chính miệng cô đồng ý, anh làm thế nào cũng được. Nhưng vẫn còn có hơi không biết phải đối mặt như thế nào.
Cho nên từ khi kết thúc đến lúc ăn cơm, cô đều không nói với anh câu nào.
Hứa Túc Dã có thể đoán được suy nghĩ của cô, hoàn toàn giữ im lặng và không đi làm phiền cô.
Bọn họ im lặng ăn xong cơm tối.
Hứa Túc Dã thu dọn bát đũa trên bàn, sau đó đi vào phòng sách làm việc.
Thời Lục thật sự không biết được tinh lực của anh từ đâu tới, anh giống như không bao giờ biết mệt vậy.
Ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối Thời Lục rất khó đi vào giấc ngủ.
Thế là cô quyết định đi phòng khách xem ti vi, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn được một bộ phim kinh dị.
Ngoài trời đang có tuyết rơi trong phòng đang mở điều hòa, nhiệt độ rất ấm áp.
Thời Lục đóng rèm cửa lại mặc một chiếc váy mỏng, vùi mình trên chiếc ghế sofar mềm mại xem phim kinh dị.
Hứa Túc Dã sau khi làm việc xong, từ phòng làm việc đi ra yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô.
Thời Lục đang xem phim, Hứa Túc Dã đang nhìn cô.
Ánh đèn sáng tối luân phiên thay đổi trên mặt cô, đôi mắt của cô rất chuyên chú xem đến say mê.
Kể từ khi Hứa Túc Dã đến, Thời Lục trực tiếp dựa vào lòng ngực của anh xem anh giống như một tấm đệm bằng thịt.
Xem đến một nửa cô hỏi: “Sợ không?”
Tay Hứa Túc Dã đang không ngừng xoa tóc cô trả lời “Cũng được.”
Mặc dù lòng can đảm của cả hai rất lớn, nhưng mà khi xem phim kinh dị chắc chắn cũng sẽ cso những phản ứng sinh lí. Ví dụ như mạch máu giãn nở, tim đập nhanh,…
Loại cảm giác phấn kích mang theo chút sợ hãi, rất dễ dàng thay đổi thành một thứ khác **.
Chập tối Thời Lục mới trải qua cảm giác như thế này một lần.
Hiện tại xem những cảnh đẫm máu kh ủng bố trên tivi, cơ thể cô rất thành thục biến từ sợ hãi sang **.
(** là bản gốc tác giả để như thế)
Cô rất tò mò xem phản ứng của Hứa Túc Dã.
“Muốn không?” Không cần nói rõ cô nhìn anh, anh lập tức có thể hiểu được.
“Muốn.” Yết hầu của Hứa Túc Dã chuyển động, chăm chú nhìn cô.
“Anh đã nghĩ ra phương pháp từ lúc học cấp 3 đúng không?” Thời Lục bỗng thay đổi chủ đề.
Cô hỏi trước đây lúc viết câu đó trong nhật ký của anh tâm trạng của anh lúc đó là gì, muốn làm cái gì.
Vốn cho rằng phản ứng của Hứa Túc Dã sẽ là tức giận, hoặc oán hận trách mắng.
Kết quả thật bất ngờ, tại thời điểm đó anh đã đối với cô ** rồi, còn là ** mãnh liệt như vậy. Chỉ là anh ẩn giấu rất tốt, đồng thời không bao giờ thây đổi hành vi mà thôi.
Hứa Túc Dã “Ừ” một tiếng.
Thật ra còn sớm hơn, từ cấp 2 đã có rồi.
Mỗi lần bọn họ ở cùng nhau, Thời Lục luôn chơi đùa anh. Anh làm sao có thể không nghĩ ra biện pháp.
Nhưng anh sợ chọc cho Thời Lục không vui, anh không nói thật mà thôi.
Bộ phim vẫn đang tiếp tục chiếu, Thời Lục cởi th@t lưng của Hứa Túc Dã ra. Giống như mọi ngày mà anh làm với cô, chỉ là sử dụng đạo cụ mà thôi.
Hứa Túc Dã không phản khán, cho phép hành động của cô. Nhìn cô với đôi mắt dịu dàng và nghe lời, cùng với người lúc gần tối không hề có chút giống nhau nào.
Hứa Túc Dã biết Thời Lục đối với cảm giác nguy hiểm rất nghiện, cũng biết được cô có thể chấp nhận được chỉ có những mối nguy hiểm có thể kiểm soát được.
Cho nên anh cần phải kiểm soát vừa phải khiến cô cảm thấy tò mò và bị mê hoặc, lại không thể biểu hiện quá nguy hiểm làm cô không vui.
Thời Lục xoay người lại trong vòng tay của anh, gắt gao ôm lấy anh.
Thỉnh thoảng cô sẽ nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Yếu hầu sắc bén cùng với xương quai xanh quyến rũ.
Hứa Túc Dã đang đối mặt với ti vi, màn hình đang chiếu một cảnh rất kinh dị và đẫm máu bên tai là tiếng nhạc nền âm u. K1ch thích tác dụng của hoocmon không chỉ là tim đập nhanh, ngay cả tốc độ máu chảy cũng đang không ngừng tăng tốc.
Mà Thời Lục đang ngồi trong lòng chặm chặm dày vò anh.
Cuối cùng thì cô cũng không mang lại cho anh một chút kh0ái cảm nào.
Giống như trừng phạt anh mỗi ngày đều không đối xử dịu dàng với cô như vậy làm đau cô.
Thời Lục chơi mệt rồi, cởi dây nịt đang trói trên tay và ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Hứa Túc Dã tắt tiếng ti vi đi, dựa lưng vào ghế sofar cúi xuống nhìn Thời Lục đang ngủ trong lòng của anh.
Tay của anh vô thức vuốt v3 khuôn mặt của cô, rất dịu dàng mà xoa nhẹ.
Lúc thiếu niên rất nhiều buổi tối anh đều làm như vậy.
** giống như một vũng bùn tối tăm và sâu thẩm làm anh chìm sâu vào mà thôi.
Thời Lục không giúp anh, anh chỉ có thể tự mình tìm kiếm sự giải thoát.
Thời Lục xem qua nhật ký của anh một lần. Là lúc học cấp 3.
Lúc đó, cô lật bừa một trang, và nhìn thấy nội dung trên đó, nhưng cô lập tức đóng quyển nhật lý lại.
Kể từ lúc đó, cô đã mơ hồ nhận ra Hứa túc Dã và người bình thường không giống nhau.
Dù giả vờ giống người bình thường, cũng không thể che giấu được anh là một người điên cuồng cố chấp.
Trong đó có một câu nói, Thời Lục vừa xem đã nhớ rõ trong lòng, dù nhiều năm cô cũng không thể nào quên.
Ngay cả nét chữ cũng được cô nhớ rất rõ ràng.
- -Ngày 5 tháng 4, Thời Lục nói với người khác 35 câu, cười 3 lần.--