Nhị gả Đông Cung - Diêm Kết
Chương 17: Không chịu buông bỏ
Quản sự bà tử đáp: “Không có nói thêm gì, chỉ bảo rằng công chúa muốn tìm chút náo nhiệt.”
Thôi Văn Hi nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, ra hiệu cho bà tử lui ra ngoài.
Phương Lăng cũng nói: “Trước đây nương tử và Bình Dương công chúa rất thân thiết, mấy năm nay nàng ít xuất hiện, quan hệ hai bên cũng xa cách hơn nhiều.”
Thôi Văn Hi đặt thiệp mời lên bàn, nói: “Nàng vốn là người tính tình phóng khoáng, nếu không phải Hứa phò mã mất sớm vì bệnh, khiến nàng đau lòng mấy năm nay, sao lại đóng cửa không bước ra ngoài như vậy?”
Nói đến đây, nàng tựa hồ cảm thấy châm biếm, lẩm bẩm: “Thế sự khó đoán, tình cảm phu thê không bền lâu, hai người vốn ghét nhau lại có thể bền chặt như trời đất.”
Phương Lăng hiểu rằng nàng đang ám chỉ điều gì đó, nên không dám tiếp lời.
Sau đó, tỳ nữ mang bánh bột đến. Đầu bếp biết nàng ăn uống không ngon miệng, nên đặc biệt chuẩn bị thêm hai đĩa măng chua ti và củ cải cay.
Bánh bột trong chén sứ trắng mịn, bề mặt hấp dẫn tinh tế, ngâm trong canh cá trích thơm nức, một ít kỷ tử và hành thái điểm xuyết trong lớp canh trắng ngần, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.
Nàng rất thích rau chân vịt, trong chén vì thế mà nhiều thêm chút.
Rửa tay rồi ngồi vào bàn, Thôi Văn Hi trước tiên lấy muỗng nếm thử một ngụm canh cá, vị ngọt đậm đà, sau đó gắp một miếng củ cải phong cay, rắc thêm chút thù du, vừa cay cay vừa thơm, khẩu vị lập tức được khơi dậy.
Bánh bột thanh đạm, ăn cùng củ cải cay vừa vặn hợp khẩu vị của nàng, nhai kỹ nuốt chậm, càng thêm hài lòng.
Thực ra, nàng còn có thể cố gắng nhịn thêm chút nữa, nhưng khi sờ lên vòng eo thon gọn của mình, đành từ bỏ ý định.
Ngày xuân uể oải, buổi chiều Thôi Văn Hi đi nghỉ trưa một chút.
Đến lúc muộn hơn, ông lão trướng phòng* Trương tiên sinh đến, mang theo sổ sách chi tiêu của biệt viện Hưng An Phường để trình lên chủ mẫu xem xét.
(*) Trướng phòng: phòng sổ sách thu chi.
Phương Lăng nhận lấy sổ sách.
Trương lão tiên sinh có vẻ muốn nói điều gì nhưng ngập ngừng, rồi bảo: “Chờ nương tử tỉnh giấc, xin nhờ cô nương trình lên nàng sổ sách này. Lão hủ chưa rõ nên lấy tiền từ quỹ chung hay từ tư quỹ của lang quân.”
Phương Lăng gật đầu đáp: “Ngài cứ về trước nghỉ ngơi, trời trưa nắng gắt, cẩn thận kẻo say nắng.”
Trương lão nhân nghe lời, quay về.
Khi Thôi Văn Hi tỉnh giấc, cảm thấy khát nước. Phương Lăng mang trà ấm đến, nàng uống một chén mới cảm thấy dễ chịu.
Phương Lăng dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khóe môi cho nàng, nói: “Vừa rồi trương lão nhân của phòng thu chi đã tới, nói sổ sách chi tiêu của biệt viện bên đó không biết nên trích từ nguồn nào.”
Thôi Văn Hi đáp một cách thờ ơ: “Chuyện này ta không lo, cứ giao cho bên Thính Tuyết Đường xử lý là được.”
Phương Lăng thoáng ngập ngừng rồi lén nói: “Nô tỳ cả gan liếc qua, chi tiêu thực sự khá cao, mới vào kinh không bao lâu mà đã tiêu tốn không ít.”
Thôi Văn Hi thản nhiên, “Người ta cam tâm tình nguyện chu cấp, có liên quan gì đến ta?”
Phương Lăng im lặng.
Thôi Văn Hi lại nghĩ ra chút ý định nhỏ, bèn dặn: “Ngươi đưa sổ sách cho Tiết ma ma, để bà ấy có việc mà làm.”
Phương Lăng cười cười, thoáng vẻ đắc ý rồi nhận lời.
Không ngoài dự đoán, chiều muộn, khi Triệu Thừa Diên vừa tan làm trở về, Tiết ma ma không nhịn được mà tìm đến gã: “Hôm nay Trương lão nhân bên phòng thu chi gửi sổ sách chi tiêu của biệt viện. Lang quân rảnh thì nên xem qua một chút.”
Triệu Thừa Diên vừa tháo mũ quan vừa hỏi: “Những việc lặt vặt thế này, sao không để Dao Quang Viên bên đó xử lý là được?”
Tiết ma ma cố nhẫn nhịn, vẻ mặt không mấy hài lòng, “Lang quân nên xem qua thì hơn.”
Thấy bà kiên quyết, Triệu Thừa Diên không đổi áo mà ngồi xuống ghế thái sư, chìa tay ra: “Đưa đây.”
Tiết ma ma trình sổ sách lên.
Triệu Thừa Diên lật qua loa, trên đó ghi chép chi tiết các khoản chi tiêu hàng ngày của biệt viện, số tiền lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của gã.
Tiết ma ma nhíu mày, nói: “Những khoản chi tiêu thế này, Dao Quang Viên bên đó chắc chắn sẽ không chịu nhập vào quỹ chung đâu.”
Tiết ma ma tiếp tục, giọng có phần gay gắt: “Nhạn Lan mang thai, chi tiêu cần phải có, dù sao đó cũng là vì con cháu tương lai. Nhưng chi tiêu như thế này thực sự quá đáng, chỉ là thiếp thất, ngay cả so với ngoại thất cũng kém, sau này có khi còn bị đuổi khỏi phủ, gom góp tiền kiểu này thật không ra gì.”
Bà đã hầu hạ Triệu Thừa Diên nhiều năm, kinh nghiệm dày dặn và trung thành, ngay cả Thôi Văn Hi cũng phải nể mặt bà, vì thế lời bà nói trước mặt Triệu Thừa Diên rất có trọng lượng.
Ngày thường, Tiết ma ma luôn hòa nhã, chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy, chứng tỏ biệt viện bên đó khiến bà khó chịu và bực bội.
Triệu Thừa Diên không muốn vì mấy chuyện vặt vãnh mà tranh cãi, bèn nói: “Sau này sổ sách của biệt viện cứ tính vào tư quỹ của ta.”
Tiết ma ma nhíu mày, “Lang quân sao lại không hiểu?”
Triệu Thừa Diên: “???”
Tiết ma ma: “Ngài nuông chiều Nhạn Lan như thế, đã nghĩ tới Dao Quang Viên bên đó sẽ cảm thấy thế nào chưa?”
Lời này khiến Triệu Thừa Diên không vui, phản bác: “Ma ma nói quá lời, chẳng lẽ ta Triệu Tứ Lang nuôi một người còn phải nhìn sắc mặt Thôi Văn Hi sao?”
Tiết ma ma giận đến giậm chân, tức tối nói: “Lang quân thật hồ đồ!” Bà tiếp lời, “Nếu ngài thật lòng muốn làm lành với Nguyên Nương, thì phải luôn nghĩ đến nàng.”
“Ta chưa nghĩ đến nàng bao giờ?”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức. Mọi người thấy bản dịch của mình bị bê đi nơi khác hãy báo mình biết qua page facebook nhé ạ~_
“Nhạn Lan mới vào kinh chưa lâu, đã khiến hai người chia cách. Lang quân chẳng lẽ không suy nghĩ về lý do sao?”
“Là Thôi Văn Hi đòi ly hôn với ta.”
“Ngài có nghĩ vì sao nàng lại muốn ly hôn không?”
Nhắc đến chuyện này, Triệu Thừa Diên giận dữ, “Nàng chê ta bẩn!”
Tiết ma ma ngạc nhiên, rồi nói: “Lang quân vẫn chưa hiểu rõ, ngài luôn miệng hứa hẹn sẽ đuổi Nhạn Lan ra khỏi phủ sau khi sinh con, nhưng lại để nàng ta tiêu xài phung phí như vậy, đây có phải là thái độ đối với người mà ngài muốn đuổi đi không?”
Triệu Thừa Diên sững người.
Tiết ma ma tiếp tục: “Trước đây chỉ vì chút trò của Nhạn Lan mà lang quân đã tức giận đến mức cả đêm không về, vậy sao ngài lại trách Nguyên Nương được?”
Triệu Thừa Diên im lặng.
Tiết ma ma càng thêm bực bội: “Ngài và Nguyên Nương đã kết hôn bảy năm, tính cách của nàng kiêu ngạo, tự trọng, không dễ dàng nhượng bộ. Vậy mà những hành động của lang quân cứ như đang đánh vào mặt nàng, làm sao nàng có thể chịu đựng nổi?”
Những lời này làm Triệu Thừa Diên nín họng.
Tiết ma ma thở dài: “Lang quân, nếu không có ý định hàn gắn, chi bằng chấp nhận ly hôn, giữ chút thể diện cho nhà họ Thôi, đừng để mọi chuyện trở nên quá tệ, khiến người ta chê cười.”
“Ma ma nghĩ ta không quan tâm nàng sao? Nếu không, sao ta phải mời Trung Cung đến khuyên giải?”
“Nhưng hành động của lang quân lại luôn đẩy nàng ra xa, vậy thì sao cần phải kéo Trung Cung vào chuyện này?”
Những lời phân tích đó khiến Triệu Thừa Diên bối rối và phiền muộn.
Ban đầu gã nghĩ sự việc không lớn, nhưng qua lời của bà, gã cảm thấy bản thân rơi vào thế khó xử.
Tiết ma ma thấy gã có chút suy nghĩ, liền nói tiếp: “Tháng sau ngày mồng 5 là tiệc xuân của phủ Bình Dương, hôm nay thiệp mời đã được gửi đến. Đến lúc đó lang quân cũng sẽ phải đi, chẳng phải việc phu thê lạnh nhạt này sẽ thêm khó chịu sao?”
Triệu Thừa Diên cằn nhằn: “Ma ma tưởng ta muốn làm căng với nàng à? Là nàng xa cách, ta cũng không chịu được việc ngày nào cũng phải chịu lạnh nhạt.”
Tiết ma ma bất đắc dĩ: “Lang quân có thể chọn ly hôn.” Rồi ngập ngừng, “Hoặc thậm chí từ bỏ nàng.”
Triệu Thừa Diên tức giận, bật dậy nói lớn: “Nàng mơ đi! Ta, Triệu Tứ Lang, cũng có lòng tự trọng, đã cùng nàng qua bảy năm, sao có thể từ bỏ nửa đời còn lại dễ dàng như vậy?”
Tiết ma ma: “……”
Triệu Thừa Diên tức tối: “Ta từng vì nàng mà dốc hết lòng dạ, chăm sóc nàng từng chút, vậy mà cuối cùng nàng lại nhẹ nhàng đòi ly hôn, chẳng để lộ chút buồn phiền. Bảy năm trời ta cố gắng hết sức, chẳng lẽ đều vô nghĩa sao? Thật không cam lòng!”
Tiết ma ma: “……”
Triệu Thừa Diên vứt quyển sổ sang một bên, bực bội nói: “Thôi Văn Hi dù còn sống hay đã c.h.ế.t cũng là người của ta. Đã ghi tên vào gia phả nhà họ Triệu thì đừng hòng thay đổi.” Rồi tiếp tục: “Nàng không có con cái, khắp kinh thành đều biết, nếu ta ly hôn nàng vào lúc này, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?”
Tiết ma ma: “……”
Triệu Thừa Diên: “Nàng không biết xấu hổ, nhưng ta vẫn cần giữ thể diện. Cả đời này cứ vậy mà cầm cự, Khánh Vương phủ chẳng phải nuôi không nổi đâu. Nàng muốn gì, ta vẫn chịu đựng được, tuyệt không nửa lời oán trách!”
Nghe những lời bực tức của gã, Tiết ma ma chỉ yên lặng nhìn. Rõ ràng là đôi vợ chồng trời sinh một cặp, nhưng giờ lại trở thành oan gia khó chịu với nhau.
Hầu hạ gã nhiều năm, bà hiểu tính cách của chủ tử, nhưng sự ngoan cố này thực sự làm bà không biết nên khuyên nhủ thế nào.
Nói cho cùng, Triệu Thừa Diên vẫn chưa thể quên được người phụ nữ trong Dao Quang viên kia. Bảy năm tình cảm đã để lại cho gã dấu ấn sâu đậm, không ai có thể thay thế được.
Dù nàng đòi ly hôn, gã cũng không dễ dàng để nàng ra đi.
Gã muốn có con, nhưng đồng thời cũng không muốn mất Thôi Văn Hi.
Không ai có thể thay thế vị trí của nàng trong lòng gã.
Nhạn Lan chẳng qua chỉ là trò vui nhất thời, gã biết rõ những mưu tính nhỏ nhặt của ả. Nhưng một cô gái xuất thân thôn quê, tầm nhìn hạn hẹp, cuối cùng vẫn không thể xứng tầm.
Triệu Thừa Diên hiểu điều này hơn ai hết. Dù có ly hôn, Thôi Văn Hi vẫn sẽ có người theo đuổi. Nàng có sức hút đặc biệt, mỗi nụ cười, cử chỉ đều khiến người khác mê mẩn. Thêm vào đó là sự thông minh, khiến nàng nổi bật giữa những quý nữ khác.
Những người ngầm ngưỡng mộ nàng không ít, và nếu không tin, chỉ cần nhìn tiệc xuân ở phủ Bình Dương là rõ.
Nghĩ vậy, gã không muốn làm cho sự việc trở nên quá tệ, nên sau bữa tối, chủ động đến Dao Quang viên, cố gắng làm hòa.
Khi ấy, Thôi Văn Hi đang ngồi trước cửa sổ, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt tròn.
Không hiểu sao, năm nay mùa xuân đến sớm, nhiệt độ tăng lên đột ngột. Mặt trời như không biết mệt, mỗi ngày đều tỏa ánh nắng rực rỡ, mặc cho người ta có chịu được hay không.
Thôi Văn Hi mặc bộ y phục mỏng nhẹ, tóc búi lơi lỏng, một tay phe phẩy quạt tròn, một tay nghịch lồng chim nhỏ, trông thoải mái đến mức chẳng giống người đang đòi ly hôn chút nào.
Trong khoảnh khắc ấy, Triệu Thừa Diên cảm thấy ghen tị, tự hỏi sao nàng có thể vô tư đến thế?
Người sống chung với mình bảy năm, nói buông bỏ là buông bỏ, tâm địa của nàng phải chăng là sắt đá?
Nhìn nàng, với làn da trắng ngần, Triệu Thừa Diên càng cảm thấy u ám, vì bỗng nhận ra mình trông thật giống một người bị bỏ rơi, còn nàng thì chẳng hề bận tâm.