Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh
Chương 35: Tấm ảnh
Lúc rước dâu Vu Trạch Lâm không bị gây khó khăn quá đáng, nhóm phù rể chỉ cần đưa mỗi người một bao lì xì là nhóm cô gái ký túc xá 321 đã vui vẻ cho họ vào, Vu Trạch Lâm không ngờ lại có chuyện tốt như thế nên hơi do dự, khiến mọi người phải bật cười.
Hôn lễ cử hành ở khách sạn, do cô dâu đã yêu cầu nên không có tình tiết lừa tình nào nữa cả, mọi người ai ai cũng hòa hợp vui vẻ.
Bàn của Quý Hạ chỉ toàn bạn đại học, họ ăn uống tâm sự rất tự nhiên. Mấy cô bạn cùng trường thấy Giản Trầm Tinh đều liếc Quý Hạ đầy thâm ý, như thể cảm thán cô “Đã không ra tay thì thôi, ra tay một phát ăn ngay.”
Tuy rằng Giản Trầm Tinh vẫn xử sự rất tự nhiên nhưng không nhiều người đùa chuyện anh với Quý Hạ, dù sao hôm nay hai người họ không phải vai chính, huống hồ hai bên lại chẳng thân, khó mà biết đùa sao cho đúng mực.
Theo phong tục địa phương lúc mời rượu không cần phù dâu phù rể giúp, người đến ăn tiệc cũng không gây khó dễ cho đôi vợ chồng son quá mức, Chu Thanh Nhiên uống nước trái cây cũng không bị ai ép phải uống rượu. Ngày vui thì nên để mọi người cùng vui, mà lại đều là quan hệ họ hàng với nhau, không ai muốn làm người xấu cả.
Sau khi mở tiệc chiêu đãi khách khứa xong là thời gian tự do của đám thanh niên.
Mấy người cùng tới gỡ búi tóc của Chu Thanh Nhiên xuống, cô ấy thở dài thoải mái: “Má ơi, da đầu tôi căng đến suýt rớt ra luôn này.”
Không có bậc cha chú ở đó nữa, cả đám rất nhanh hô hào nhau chơi bời, từ chơi ma sói đến Uno, vân vân.
Quý Hạ và Giản Trầm Tinh đứng nói chuyện trong góc.
“Anh muốn về ngủ tiếp thêm lát nữa không?” Dù sao hôm qua anh mới đi công tác về, phải ngồi máy bay rồi còn dậy sớm, Quý Hạ sợ anh mệt nhưng ngại không nói ra.
Anh nghĩ một lát, hôn lễ đã kết thúc rồi, anh ở đây cũng chẳng giúp được gì bèn gật đầu: “Thế cũng được. Anh tỉnh thì gọi điện cho em nhé.”
“Anh biết đường không? Em không về cùng anh được rồi, lỡ như nhóm Thanh Nhiên tới tìm em mất.”
“Yên tâm, anh đâu phải trẻ con. Em cứ chơi thoải mái đi.” Giản Trầm Tinh nói xong bèn xoa đầu cô, mỉm cười bước ra cửa. Chẳng qua mới bước được hai bước đã quay lại, lẩm bẩm “Suýt thì quên”, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Quý Hạ, anh cúi đầu đòi một nụ hôn từ biệt.
“Lần này anh đi thật.” Giản Trầm Tinh nhếch khóe môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Ghê thật đấy.” Quý Hạ nhìn theo bóng anh, mới thấy anh ra đến cửa đã nghe thấy tiếng Vương Tử Duyệt đùa: “Đường mật ngọt ngào thế này khiến quần chúng vây xem mù cả mắt.”
“Ngày xưa toàn tôi bị mù, giờ chỉ phản kích tí thôi.” Quý Hạ cười, cô ôm tay cô ấy, hỏi: “Mọi người đâu rồi?”
“Đang chơi người sói ở bên kia.”
Giữa lúc đang chơi Vu Trạch Lâm ra ngoài một chuyến, sau khi về dẫn theo một cô gái. Cô ta có vóc người cao, mái tóc nâu xoăn khá dài, trang điểm đậm nhưng trông hơi lạnh lùng.
“Xin giới thiệu với mọi người, đây là một đàn chị trong trường tôi, bên khoa lập trình.” Vu Trạch Lâm giới thiệu ngay trước khi mọi người ào ào dò hỏi.
“Chào mọi người, tôi là Trần Nhất Nhiên.” Cô ta chỉ giới thiệu ngắn gọn như vậy đã ngậm miệng, mắt dáo dác trong đám người như đang tìm ai đó.
Quý Hạ và Vương Tử Duyệt liếc nhau, họ cùng hạ giọng hỏi Giang Lam và Dư Sơn Sơn: “Sao thế? Không phải tới phá đấy chứ?”
“Không phải.” Giang Lam lắc đầu, “Lâm Lâm bảo đàn chị này nhìn thấy ảnh cậu ấy đăng trên trang cá nhân mới biết nay Lâm Lâm kết hôn, hỏi cậu ấy tiệc tùng đã tan chưa.”
“Không phải tôi nghĩ nhiều đâu,” Dư Sơn Sơn nói nhỏ hơn nữa, “Tôi thấy cô ta chẳng có ý tới chúc mừng Lâm Lâm thật. Huống hồ Lâm Lâm cũng nói mình không thân với cô ta, trước kia chỉ có một lần hỏi về vấn đề kỹ thuật thôi.”
Tả Tĩnh đứng cạnh cũng ló mặt sang: “Mọi người đang nói gì thế?”
Dư Sơn Sơn đẩy anh ta ra: “Đi chơi đi, nơi này không có việc của anh.”
Quý Hạ thấy vẻ ấm ức của Tả Tĩnh thì chợt bật cười.
Mọi người vẫn cứ ăn uống bình thường, chơi trò chơi đến hồi xuất sắc bèn cười ầm lên, tiếng cười cơ hồ vang xuyên cả gạch ngói.
Quý Hạ lấy điện thoại mở newsfeed vạn năm mình không động đến ra.
Trong nhóm bạn đã có mấy người đăng ảnh chụp hôn lễ hôm nay lên, cô lướt xuống dưới bấm thích từng tấm một. Các bạn cùng phòng đăng ảnh hệt như nhau, một tấm ảnh cưới của đôi vợ chồng son, bức ảnh chụp toàn cảnh và một tấm nhóm ký túc xá chụp chung với ba anh “người nhà”.
Cô click ảnh chụp chung nhìn kỹ, đôi vợ chồng son đứng giữa, Chu Thanh Nhiên cầm hoa, nhóm còn lại mỗi người đứng một bên “làm nền” cho cô dâu chú rể, Quý Hạ, Vương Tử Duyệt, Giang Lam đứng cạnh Chu Thanh Nhiên, Giản Trầm Tinh, Tả Tĩnh và Dư Sơn Sơn đứng cạnh Vu Trạch Lâm, mỗi người đều cười tươi rói, ảnh rất đẹp.
Cô tiếp tục lướt xuống dưới thấy nick của Vu Trạch Lâm. Cậu ta đăng đủ chín tấm hình, trừ bên Chu Thanh Nhiên còn đăng cả ảnh các bạn bên mình, hoàn toàn không hề nặng bên này nhẹ bên kia.
Quý Hạ hứng khởi click vào trang cá nhân của Giản Trầm Tinh. Anh không thích đăng lung tung, lúc mới yêu Quý Hạ từng hưng phấn vào đó để nghiên cứu về cuộc sống của anh, kết quả là cô không hề thu hoạch được gì. Mới đầu cô nghi bị anh để chế độ ngoại trừ, sau mới biết anh từng xóa sạch bài trên trang cá nhân.
Nhưng mà hôm nay cô click vào xem, đập vào mắt không còn là trang cá nhân trống rỗng nữa mà là một tấm ảnh cô ăn dâu tây. Caption là ba chữ đơn giản: Siêu đáng yêu.
Quý Hạ bật cười. Cô bình luận: “Chưa cho phép mà đã chụp ảnh em, phạt anh một ngàn.”
Mới nhấn gửi điện thoại đã rung lên, tên anh lập lòe trên màn hình điện thoại.
Có lẽ Giản Trầm Tinh mới ngủ dậy, giọng anh khàn khàn: “Em yêu, tiệc tan rồi hả?”
“Chưa đâu, còn sớm mà.” Quý Hạ tới chỗ bớt ồn hơn để nói chuyện, “Anh ngủ đủ rồi hả?”
“Ừm… Cũng tạm. Anh rửa mặt rồi sang, chờ anh một lát nhé.”
Mười phút sau, Quý Hạ thấy có thông báo mới. Cô mở ra, Giản Trầm Tinh trả lời cô:
“Không có tiền, anh bồi thường chính mình cho em nhé.”
Hôn lễ cử hành ở khách sạn, do cô dâu đã yêu cầu nên không có tình tiết lừa tình nào nữa cả, mọi người ai ai cũng hòa hợp vui vẻ.
Bàn của Quý Hạ chỉ toàn bạn đại học, họ ăn uống tâm sự rất tự nhiên. Mấy cô bạn cùng trường thấy Giản Trầm Tinh đều liếc Quý Hạ đầy thâm ý, như thể cảm thán cô “Đã không ra tay thì thôi, ra tay một phát ăn ngay.”
Tuy rằng Giản Trầm Tinh vẫn xử sự rất tự nhiên nhưng không nhiều người đùa chuyện anh với Quý Hạ, dù sao hôm nay hai người họ không phải vai chính, huống hồ hai bên lại chẳng thân, khó mà biết đùa sao cho đúng mực.
Theo phong tục địa phương lúc mời rượu không cần phù dâu phù rể giúp, người đến ăn tiệc cũng không gây khó dễ cho đôi vợ chồng son quá mức, Chu Thanh Nhiên uống nước trái cây cũng không bị ai ép phải uống rượu. Ngày vui thì nên để mọi người cùng vui, mà lại đều là quan hệ họ hàng với nhau, không ai muốn làm người xấu cả.
Sau khi mở tiệc chiêu đãi khách khứa xong là thời gian tự do của đám thanh niên.
Mấy người cùng tới gỡ búi tóc của Chu Thanh Nhiên xuống, cô ấy thở dài thoải mái: “Má ơi, da đầu tôi căng đến suýt rớt ra luôn này.”
Không có bậc cha chú ở đó nữa, cả đám rất nhanh hô hào nhau chơi bời, từ chơi ma sói đến Uno, vân vân.
Quý Hạ và Giản Trầm Tinh đứng nói chuyện trong góc.
“Anh muốn về ngủ tiếp thêm lát nữa không?” Dù sao hôm qua anh mới đi công tác về, phải ngồi máy bay rồi còn dậy sớm, Quý Hạ sợ anh mệt nhưng ngại không nói ra.
Anh nghĩ một lát, hôn lễ đã kết thúc rồi, anh ở đây cũng chẳng giúp được gì bèn gật đầu: “Thế cũng được. Anh tỉnh thì gọi điện cho em nhé.”
“Anh biết đường không? Em không về cùng anh được rồi, lỡ như nhóm Thanh Nhiên tới tìm em mất.”
“Yên tâm, anh đâu phải trẻ con. Em cứ chơi thoải mái đi.” Giản Trầm Tinh nói xong bèn xoa đầu cô, mỉm cười bước ra cửa. Chẳng qua mới bước được hai bước đã quay lại, lẩm bẩm “Suýt thì quên”, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Quý Hạ, anh cúi đầu đòi một nụ hôn từ biệt.
“Lần này anh đi thật.” Giản Trầm Tinh nhếch khóe môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Ghê thật đấy.” Quý Hạ nhìn theo bóng anh, mới thấy anh ra đến cửa đã nghe thấy tiếng Vương Tử Duyệt đùa: “Đường mật ngọt ngào thế này khiến quần chúng vây xem mù cả mắt.”
“Ngày xưa toàn tôi bị mù, giờ chỉ phản kích tí thôi.” Quý Hạ cười, cô ôm tay cô ấy, hỏi: “Mọi người đâu rồi?”
“Đang chơi người sói ở bên kia.”
Giữa lúc đang chơi Vu Trạch Lâm ra ngoài một chuyến, sau khi về dẫn theo một cô gái. Cô ta có vóc người cao, mái tóc nâu xoăn khá dài, trang điểm đậm nhưng trông hơi lạnh lùng.
“Xin giới thiệu với mọi người, đây là một đàn chị trong trường tôi, bên khoa lập trình.” Vu Trạch Lâm giới thiệu ngay trước khi mọi người ào ào dò hỏi.
“Chào mọi người, tôi là Trần Nhất Nhiên.” Cô ta chỉ giới thiệu ngắn gọn như vậy đã ngậm miệng, mắt dáo dác trong đám người như đang tìm ai đó.
Quý Hạ và Vương Tử Duyệt liếc nhau, họ cùng hạ giọng hỏi Giang Lam và Dư Sơn Sơn: “Sao thế? Không phải tới phá đấy chứ?”
“Không phải.” Giang Lam lắc đầu, “Lâm Lâm bảo đàn chị này nhìn thấy ảnh cậu ấy đăng trên trang cá nhân mới biết nay Lâm Lâm kết hôn, hỏi cậu ấy tiệc tùng đã tan chưa.”
“Không phải tôi nghĩ nhiều đâu,” Dư Sơn Sơn nói nhỏ hơn nữa, “Tôi thấy cô ta chẳng có ý tới chúc mừng Lâm Lâm thật. Huống hồ Lâm Lâm cũng nói mình không thân với cô ta, trước kia chỉ có một lần hỏi về vấn đề kỹ thuật thôi.”
Tả Tĩnh đứng cạnh cũng ló mặt sang: “Mọi người đang nói gì thế?”
Dư Sơn Sơn đẩy anh ta ra: “Đi chơi đi, nơi này không có việc của anh.”
Quý Hạ thấy vẻ ấm ức của Tả Tĩnh thì chợt bật cười.
Mọi người vẫn cứ ăn uống bình thường, chơi trò chơi đến hồi xuất sắc bèn cười ầm lên, tiếng cười cơ hồ vang xuyên cả gạch ngói.
Quý Hạ lấy điện thoại mở newsfeed vạn năm mình không động đến ra.
Trong nhóm bạn đã có mấy người đăng ảnh chụp hôn lễ hôm nay lên, cô lướt xuống dưới bấm thích từng tấm một. Các bạn cùng phòng đăng ảnh hệt như nhau, một tấm ảnh cưới của đôi vợ chồng son, bức ảnh chụp toàn cảnh và một tấm nhóm ký túc xá chụp chung với ba anh “người nhà”.
Cô click ảnh chụp chung nhìn kỹ, đôi vợ chồng son đứng giữa, Chu Thanh Nhiên cầm hoa, nhóm còn lại mỗi người đứng một bên “làm nền” cho cô dâu chú rể, Quý Hạ, Vương Tử Duyệt, Giang Lam đứng cạnh Chu Thanh Nhiên, Giản Trầm Tinh, Tả Tĩnh và Dư Sơn Sơn đứng cạnh Vu Trạch Lâm, mỗi người đều cười tươi rói, ảnh rất đẹp.
Cô tiếp tục lướt xuống dưới thấy nick của Vu Trạch Lâm. Cậu ta đăng đủ chín tấm hình, trừ bên Chu Thanh Nhiên còn đăng cả ảnh các bạn bên mình, hoàn toàn không hề nặng bên này nhẹ bên kia.
Quý Hạ hứng khởi click vào trang cá nhân của Giản Trầm Tinh. Anh không thích đăng lung tung, lúc mới yêu Quý Hạ từng hưng phấn vào đó để nghiên cứu về cuộc sống của anh, kết quả là cô không hề thu hoạch được gì. Mới đầu cô nghi bị anh để chế độ ngoại trừ, sau mới biết anh từng xóa sạch bài trên trang cá nhân.
Nhưng mà hôm nay cô click vào xem, đập vào mắt không còn là trang cá nhân trống rỗng nữa mà là một tấm ảnh cô ăn dâu tây. Caption là ba chữ đơn giản: Siêu đáng yêu.
Quý Hạ bật cười. Cô bình luận: “Chưa cho phép mà đã chụp ảnh em, phạt anh một ngàn.”
Mới nhấn gửi điện thoại đã rung lên, tên anh lập lòe trên màn hình điện thoại.
Có lẽ Giản Trầm Tinh mới ngủ dậy, giọng anh khàn khàn: “Em yêu, tiệc tan rồi hả?”
“Chưa đâu, còn sớm mà.” Quý Hạ tới chỗ bớt ồn hơn để nói chuyện, “Anh ngủ đủ rồi hả?”
“Ừm… Cũng tạm. Anh rửa mặt rồi sang, chờ anh một lát nhé.”
Mười phút sau, Quý Hạ thấy có thông báo mới. Cô mở ra, Giản Trầm Tinh trả lời cô:
“Không có tiền, anh bồi thường chính mình cho em nhé.”