Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh
Chương 33: Đoàn tụ
Tầm cuối tháng chín Quý Hạ xin nghỉ để tới chỗ Chu Thanh Nhiên phụ giúp. Ba người còn lại vẫn là sinh viên, thời gian tương đối linh hoạt nên sau hai năm, ký túc xá phòng 321 lại được “đoàn tụ”.
Mỗi người tới một giờ, Chu Thanh Nhiên bỏ hẳn phân đoạn đi đón người, cô ấy chỉ chia sẻ định vị trong group rồi mặc anh em trong nhóm tự sinh tự diệt.
Lúc Quý Hạ tới Giang Lam xuống lầu đón cô, đã lâu không gặp nhưng hai người vẫn không hề xa lạ, đều cười lớn ôm chầm lấy bạn, dồn hết nỗi nhớ vào cái ôm ——
“Đại Lam, bà siết thêm nữa là tôi thổ huyết đấy!”
“Bà ngừng tôi mới ngừng!”
Quý Hạ suy xét vài giây mới đình chiến trước. Cô lại nhắc va-li lên, hỏi: “Sao bà lại là người tới đón tôi? Tôi không xứng được cô dâu chào đón à?”
Giang Lam thở dài: “Thôi đừng nói nữa, tôi chủ động xin “xuất trận” đấy. Tôi thật không hiểu được tại sao con cái trong nhà đã sắp kết hôn đến nơi rồi, mà người lớn vẫn còn sức mai mối cho người khác nữa. Bà không biết đâu, tôi cười đến méo cả miệng mà chẳng dám nói thẳng.” Cô ấy lại giả giọng, “Em gái bằng tuổi Thanh Nhiên nhà tôi nhỉ? Có bạn trai chưa? Chưa à, sao không tìm bạn trai đi? Yêu đương thì phải chủ động chứ, không chủ động sao được…”
“Đáng đời, bà cứ nói mình có bạn trai rồi là được mà? Ngốc thế chứ.” Quý Hạ không thông cảm cho cô ấy chút nào, ai bảo năm ấy Giang Lam yêu đương cứ khiêu khích cô mãi.
“Thì tôi có bao giờ nói dối được trước mặt người lớn.” Giang Lam bĩu môi, “Chu Thanh Nhiên chết tiệt còn cười tôi, tức chết được. Nhưng mà,” Cô ấy lại lái sang chuyện khác, “Sao bà không dẫn người yêu đến?”
“Đại ca à, dân đi làm có phải muốn tới là tới được đâu. Bà tưởng là ai cũng thích đến thì đến thích đi thì đi như bà à.”
Giang Lam chối: “Ê, đừng có nói như đằng này sướng lắm nhé, tôi cũng phải xin giảng viên cho nghỉ đấy.”
Trong lúc chuyện trò, hai người đã tới cửa nhà Chu Thanh Thiên, cửa không khóa nên Giang Lam vừa mở cửa ra Quý Hạ đã thấy trong nhà đầy ắp người lớn và trẻ con, cô giật nảy mình.
May mà mẹ Chu Thanh Nhiên đứng lên cười chào cô: “Hạ Hạ tới rồi, Thanh Nhiên với Duyệt Duyệt mới vào trong phòng đấy.”
Quý Hạ vội chào: “Cháu chào dì ạ, lại làm phiền dì mất rồi.”
“Làm phiền gì chứ, các cháu tới là dì vui rồi.”
“Thế bọn cháu vào phòng nói chuyện một lát ạ, có việc thì dì cứ gọi bọn cháu nhé.” Giang Lam nói, kéo Quý Hạ vào trong phòng ngủ.
“Đi đi, bên trong không thiếu cái để ăn đâu, đừng khách sáo với dì làm chi.”
Hai người họ đứng ngoài phòng ngủ còn giả vờ giả vịt ho khẽ để người trong phòng nhận ra sự tồn tại của mình. Vương Tử Duyệt và Chu Thanh Nhiên đang nói chuyện bên trong hô ầm lên rồi nhào tới, cả đám “đánh yêu” một hồi. khiến Quý Hạ thực sự phải ho lên sù sụ, luôn miệng xin tha.
“Bạn trai đâu bạn trai đâu?” Chu Thanh Nhiên nóng lòng nhìn dáo dác khắp nơi.
“Mai anh ấy mới đến, Lâm Lâm đâu?”
“Đang ở nhà nghe giáo dục trước hôn nhân.” Vương Tử Duyệt đóng cửa lại ngăn tiếng ồn phía bên ngoài, cả đám ngồi thành vòng tròn vui vẻ tám chuyện.
“Quý Hạ bà được lắm, đến tận giờ còn dấu anh bạn trai nhà mình kỹ thế.” Chu Thanh Nhiên bắt đầu “phê phán” Quý Hạ.
“Đúng thế! Tuy rằng đã tốt nghiệp rồi nhưng bà và người yêu không thể không mời tụi tôi đi ăn một bữa được. Dạo trước cả phòng chỉ mình bà không có anh nào, bà thiếu tụi tôi bao nhiêu bữa đấy.” Giang Lam nhanh miệng đáp.
“Đồng ý! Bà không có kinh nghiệm hay sao mà yêu đương còn như đi trộm thế chứ.” Vương Tử Duyệt đang cắn hạt dưa cũng gia nhập đội ngũ.
Quý Hạ bình tĩnh đáp: “Anh ấy xuất sắc quá, sợ mấy bà không nhịn được mà “chôm” mất của tôi.”
“Vãi chưởng, bà đang nói tiếng người thật đấy à?!” Ba người nhào lên đè cô xuống giường “xử lý”.
Đang cười đùa bỗng cả đám nghe thấy tiếng gõ cửa, Chu Thanh Nhiên nói câu “mời vào” và quay lại đã thấy Dư Sơn Sơn và bạn trai Tả Tĩnh đang mỉm cười bước vào.
Bốn người liếc nhau, nhoáng cái đã nhào tới ôm Dư Sơn Sơn. Tả Tĩnh đành lắc đầu đứng một bên, anh ta đã biết trước mình sẽ là người thừa rồi.
Mấy người họ cười đùa một hồi mới tới phòng trong khách sạn Chu Thanh Nhiên đã đặt trước để qua đêm. Mấy người thương lượng với nhau rồi quyết định chỉ đặt hai phòng, Chu Thanh Nhiên có vẻ hơi áy náy: “Gần nhà tôi chẳng có khách sạn nào xa hoa cả, các bà đành ở tạm chỗ này mấy ngày nhé.”
Bốn người đều tỏ ra khiêm tốn: “Không sao không sao, bà chi tiền bà có quyền.”
Chu Thanh Nhiên nguýt bốn người một cái rõ dài.
Buổi tối cô dâu chú rể đãi khách, mời họ tới một nhà hàng rất ngon ăn cơm.
“Cảm ơn các anh em đã tham gia hôn lễ của tôi. Thời đại học có nhóm bạn bè như các bà thật là đáng giá.” Đồ ăn còn chưa được bê lên hết Chu Thanh Nhiên đã nâng ly, trịnh trọng nói như thật.
Bảy chiếc ly pha lê cụng vào nhau giữa không trung, vang lên những tiếng lách cách.
“Mới bắt đầu đã lừa tình vậy rồi hả anh Nhiên.” Mọi người đặt ly xuống, đùa cợt.
Cả đám thực chẳng phải tuýp người biết nói năng, trừ câu này ra cả bữa gì có cười, cạn ly và kể mấy chuyện xấu mặt của nhau ra, chẳng ai nói thêm câu lừa tình nào. Thế nhưng cho dù có nói hay không thì chẳng phải họ cũng ngầm hiểu hết sao? Chỉ cần hai bên đều biết, có những điều dù có nói ra hay giữ trong lòng, cũng chẳng ai tị nạnh gì nhiều.
Vì mai bốn phù dâu phải đi thử đồ nên mọi người cũng không uống nhiều lắm, còn thương lượng với nhau tan sớm ngủ sớm còn nghỉ ngơi lấy sức.
Chu Thanh Nhiên rất là vô lại, cô ấy “không biết xấu hổ” mà chọn ngủ chen chúc với họ, Vu Trạch Lâm bị Chu Thanh Nhiên bắt ở lại. Sau khi đuổi hai chàng trai sang phòng bên, năm cô gái nằm trên hai chiếc giường tắt đèn trò chuyện với nhau, nhất thời như thể họ đã quay lại những đêm ngủ trong ký túc xá 321.
“Sao mới tốt nghiệp hai năm mà tôi đã thấy tuổi trẻ thật tuyệt vời nhỉ?” Quý Hạ than vãn.
Chu Thanh Nhiên tỏ ra thông cảm: “Thật ấy. Mỗi lần nhớ tới hồi học đại học đều cảm thấy lúc ấy mình trẻ quá, làm học sinh tuyệt thật. Đúng không hở ba vị nghiên cứu sinh?”
“Học sinh đâu ra? Giờ tụi này có khác gì “người lao động” đâu?”
“Ngày nào cũng bị giảng viên chê.”
“Đừng nói nữa, luận văn của tôi còn chưa được đăng lên tạp chí đâu, sợ là chẳng tốt nghiệp được mất.”
Ba cô nghiên cứu sinh mồm năm miệng mười, kể ra cũng thấy khổ như nhau.
Đang nói chuyện điện thoại của Quý Hạ chợt reo lên, cô cầm lên nhìn, Giản Trầm Tinh gọi.
Mỗi người tới một giờ, Chu Thanh Nhiên bỏ hẳn phân đoạn đi đón người, cô ấy chỉ chia sẻ định vị trong group rồi mặc anh em trong nhóm tự sinh tự diệt.
Lúc Quý Hạ tới Giang Lam xuống lầu đón cô, đã lâu không gặp nhưng hai người vẫn không hề xa lạ, đều cười lớn ôm chầm lấy bạn, dồn hết nỗi nhớ vào cái ôm ——
“Đại Lam, bà siết thêm nữa là tôi thổ huyết đấy!”
“Bà ngừng tôi mới ngừng!”
Quý Hạ suy xét vài giây mới đình chiến trước. Cô lại nhắc va-li lên, hỏi: “Sao bà lại là người tới đón tôi? Tôi không xứng được cô dâu chào đón à?”
Giang Lam thở dài: “Thôi đừng nói nữa, tôi chủ động xin “xuất trận” đấy. Tôi thật không hiểu được tại sao con cái trong nhà đã sắp kết hôn đến nơi rồi, mà người lớn vẫn còn sức mai mối cho người khác nữa. Bà không biết đâu, tôi cười đến méo cả miệng mà chẳng dám nói thẳng.” Cô ấy lại giả giọng, “Em gái bằng tuổi Thanh Nhiên nhà tôi nhỉ? Có bạn trai chưa? Chưa à, sao không tìm bạn trai đi? Yêu đương thì phải chủ động chứ, không chủ động sao được…”
“Đáng đời, bà cứ nói mình có bạn trai rồi là được mà? Ngốc thế chứ.” Quý Hạ không thông cảm cho cô ấy chút nào, ai bảo năm ấy Giang Lam yêu đương cứ khiêu khích cô mãi.
“Thì tôi có bao giờ nói dối được trước mặt người lớn.” Giang Lam bĩu môi, “Chu Thanh Nhiên chết tiệt còn cười tôi, tức chết được. Nhưng mà,” Cô ấy lại lái sang chuyện khác, “Sao bà không dẫn người yêu đến?”
“Đại ca à, dân đi làm có phải muốn tới là tới được đâu. Bà tưởng là ai cũng thích đến thì đến thích đi thì đi như bà à.”
Giang Lam chối: “Ê, đừng có nói như đằng này sướng lắm nhé, tôi cũng phải xin giảng viên cho nghỉ đấy.”
Trong lúc chuyện trò, hai người đã tới cửa nhà Chu Thanh Thiên, cửa không khóa nên Giang Lam vừa mở cửa ra Quý Hạ đã thấy trong nhà đầy ắp người lớn và trẻ con, cô giật nảy mình.
May mà mẹ Chu Thanh Nhiên đứng lên cười chào cô: “Hạ Hạ tới rồi, Thanh Nhiên với Duyệt Duyệt mới vào trong phòng đấy.”
Quý Hạ vội chào: “Cháu chào dì ạ, lại làm phiền dì mất rồi.”
“Làm phiền gì chứ, các cháu tới là dì vui rồi.”
“Thế bọn cháu vào phòng nói chuyện một lát ạ, có việc thì dì cứ gọi bọn cháu nhé.” Giang Lam nói, kéo Quý Hạ vào trong phòng ngủ.
“Đi đi, bên trong không thiếu cái để ăn đâu, đừng khách sáo với dì làm chi.”
Hai người họ đứng ngoài phòng ngủ còn giả vờ giả vịt ho khẽ để người trong phòng nhận ra sự tồn tại của mình. Vương Tử Duyệt và Chu Thanh Nhiên đang nói chuyện bên trong hô ầm lên rồi nhào tới, cả đám “đánh yêu” một hồi. khiến Quý Hạ thực sự phải ho lên sù sụ, luôn miệng xin tha.
“Bạn trai đâu bạn trai đâu?” Chu Thanh Nhiên nóng lòng nhìn dáo dác khắp nơi.
“Mai anh ấy mới đến, Lâm Lâm đâu?”
“Đang ở nhà nghe giáo dục trước hôn nhân.” Vương Tử Duyệt đóng cửa lại ngăn tiếng ồn phía bên ngoài, cả đám ngồi thành vòng tròn vui vẻ tám chuyện.
“Quý Hạ bà được lắm, đến tận giờ còn dấu anh bạn trai nhà mình kỹ thế.” Chu Thanh Nhiên bắt đầu “phê phán” Quý Hạ.
“Đúng thế! Tuy rằng đã tốt nghiệp rồi nhưng bà và người yêu không thể không mời tụi tôi đi ăn một bữa được. Dạo trước cả phòng chỉ mình bà không có anh nào, bà thiếu tụi tôi bao nhiêu bữa đấy.” Giang Lam nhanh miệng đáp.
“Đồng ý! Bà không có kinh nghiệm hay sao mà yêu đương còn như đi trộm thế chứ.” Vương Tử Duyệt đang cắn hạt dưa cũng gia nhập đội ngũ.
Quý Hạ bình tĩnh đáp: “Anh ấy xuất sắc quá, sợ mấy bà không nhịn được mà “chôm” mất của tôi.”
“Vãi chưởng, bà đang nói tiếng người thật đấy à?!” Ba người nhào lên đè cô xuống giường “xử lý”.
Đang cười đùa bỗng cả đám nghe thấy tiếng gõ cửa, Chu Thanh Nhiên nói câu “mời vào” và quay lại đã thấy Dư Sơn Sơn và bạn trai Tả Tĩnh đang mỉm cười bước vào.
Bốn người liếc nhau, nhoáng cái đã nhào tới ôm Dư Sơn Sơn. Tả Tĩnh đành lắc đầu đứng một bên, anh ta đã biết trước mình sẽ là người thừa rồi.
Mấy người họ cười đùa một hồi mới tới phòng trong khách sạn Chu Thanh Nhiên đã đặt trước để qua đêm. Mấy người thương lượng với nhau rồi quyết định chỉ đặt hai phòng, Chu Thanh Nhiên có vẻ hơi áy náy: “Gần nhà tôi chẳng có khách sạn nào xa hoa cả, các bà đành ở tạm chỗ này mấy ngày nhé.”
Bốn người đều tỏ ra khiêm tốn: “Không sao không sao, bà chi tiền bà có quyền.”
Chu Thanh Nhiên nguýt bốn người một cái rõ dài.
Buổi tối cô dâu chú rể đãi khách, mời họ tới một nhà hàng rất ngon ăn cơm.
“Cảm ơn các anh em đã tham gia hôn lễ của tôi. Thời đại học có nhóm bạn bè như các bà thật là đáng giá.” Đồ ăn còn chưa được bê lên hết Chu Thanh Nhiên đã nâng ly, trịnh trọng nói như thật.
Bảy chiếc ly pha lê cụng vào nhau giữa không trung, vang lên những tiếng lách cách.
“Mới bắt đầu đã lừa tình vậy rồi hả anh Nhiên.” Mọi người đặt ly xuống, đùa cợt.
Cả đám thực chẳng phải tuýp người biết nói năng, trừ câu này ra cả bữa gì có cười, cạn ly và kể mấy chuyện xấu mặt của nhau ra, chẳng ai nói thêm câu lừa tình nào. Thế nhưng cho dù có nói hay không thì chẳng phải họ cũng ngầm hiểu hết sao? Chỉ cần hai bên đều biết, có những điều dù có nói ra hay giữ trong lòng, cũng chẳng ai tị nạnh gì nhiều.
Vì mai bốn phù dâu phải đi thử đồ nên mọi người cũng không uống nhiều lắm, còn thương lượng với nhau tan sớm ngủ sớm còn nghỉ ngơi lấy sức.
Chu Thanh Nhiên rất là vô lại, cô ấy “không biết xấu hổ” mà chọn ngủ chen chúc với họ, Vu Trạch Lâm bị Chu Thanh Nhiên bắt ở lại. Sau khi đuổi hai chàng trai sang phòng bên, năm cô gái nằm trên hai chiếc giường tắt đèn trò chuyện với nhau, nhất thời như thể họ đã quay lại những đêm ngủ trong ký túc xá 321.
“Sao mới tốt nghiệp hai năm mà tôi đã thấy tuổi trẻ thật tuyệt vời nhỉ?” Quý Hạ than vãn.
Chu Thanh Nhiên tỏ ra thông cảm: “Thật ấy. Mỗi lần nhớ tới hồi học đại học đều cảm thấy lúc ấy mình trẻ quá, làm học sinh tuyệt thật. Đúng không hở ba vị nghiên cứu sinh?”
“Học sinh đâu ra? Giờ tụi này có khác gì “người lao động” đâu?”
“Ngày nào cũng bị giảng viên chê.”
“Đừng nói nữa, luận văn của tôi còn chưa được đăng lên tạp chí đâu, sợ là chẳng tốt nghiệp được mất.”
Ba cô nghiên cứu sinh mồm năm miệng mười, kể ra cũng thấy khổ như nhau.
Đang nói chuyện điện thoại của Quý Hạ chợt reo lên, cô cầm lên nhìn, Giản Trầm Tinh gọi.