Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh
Chương 29: Ánh sao (H)
Giản Trầm Tinh vội vàng tránh ra, anh quỳ một chân xuống đất vỗ về lưng cô, sốt ruột hỏi: “Em không sao chứ?”
Quý Hạ sặc tinh d*ch của anh đến độ ho sù sụ, mắt cô đỏ hoe bởi nước mắt sinh lý. Nhưng cô chỉ xua xua tay, đứng dậy chạy vào phòng tắm súc miệng.
Anh mặc quần lót xong xuôi bèn theo sát bên Quý Hạ với vẻ lo lắng, giọng anh cực kỳ rầu rĩ: “Xin lỗi em yêu.”
Cô rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh qua tấm gương. Phần đuôi mắt ửng đỏ vì cơn ho lúc nãy, ánh mắt ươn ướt trông đến là thương.
Quý Hạ liếm đôi môi đỏ, cô thì thào: “Mặn.”
Đôi mắt Giản Trầm tinh sẫm lại, quần lót lại căng chặt lên. Anh cúi đầu ôm lấy mặt Quý Hạ, trao đôi môi vừa mới “yêu thương” cậu bé của mình một nụ hôn nồng. Nụ hôn này dịu dàng như một dòng suối nóng giữa mùa đông, cảm giác khoan khoái khi sa vào nơi ấy thực khó lòng tỏ bày thành lời nói. Anh cởi váy ngủ và quần lót của cô ra, bất cần ném chúng sang một bên, sau đó bế Quý Hạ cho cô ngồi trên bồn rửa tay.
Làn da ấm áp của Quý Hạ chạm phải bồn gốm lạnh toát kiến cô run lập cập. Anh đứng kẹp giữa hai chân cô, kiên nhẫn khơi gợi tình dục trong Quý Hạ. Anh biết rõ tất cả những chỗ nhạy cảm của cô bèn xoa bóp liếm cắn lúc nặng lúc nhẹ, chẳng bao lâu đã khiến mật dịch nơi cô bé Quý Hạ giàn dụa, chảy ướt cả mép bồn gốm.
Chân cô cong lên quắp chặt eo Giản Trầm Tinh, gót chân cọ cọ bờ mông rắn chắc của anh. Cô không dám ngửa về sau do sợ sẽ ngã vào bồn rửa mặt, nên cuối cùng đành bám chặt lấy anh, kề sát mặt anh mà nỉ non: “Giản Trầm Tinh, anh thật là đẹp.”
Giản Trầm Tinh hàm hồ nói gì đó, anh vẫn đang hôn sườn cổ và hõm vai Quý Hạ, hơi thở nóng bỏng ướt át như bóng như hình quấn quýt cô không chịu rời. Anh buông bàn tay đang mân mê cô bé của Quý Hạ ra, lấy một chiếc bao cao su trong túi đưa cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Bé cưng, tay anh trơn quá, em đeo nó cho anh đi.”
Quý Hạ hơi ngạc nhiên, cô cởi quần lót của anh ra, sau khi xé bao cao su bèn đeo vào cho anh, cô hỏi: “Anh lấy thứ này lúc nào thế?”
“Rửa bát xong… Ngoan, ôm anh chặt vào.” Thấy cô đã xong anh bèn đỡ chiếc gậy th*t đã sưng tấy lên “ve vãn” giữa hai mép trai. Anh thoáng ngừng, nói với Quý Hạ đang nhắm chặt mắt: “Em muốn xem không?” Đôi mi cô run run, rồi sau đó, cô từ từ mở mắt cúi xuống nhìn.
Từ góc độ của cô có thể thấy dương v*t hơi dữ dằn của anh đang chực chờ tấn công, phần cán nổi đầy gân xanh, thậm chí phồng hẳn lên. Theo mỗi lần anh hành động, cây gậy th*t ấy từ từ ngắn dần, mà cô bé của cô lại từ từ
căng lên. Anh chỉ tiến vào hai phần ba đã rút ra rồi lại đâm vào trong, khiến Quý Hạ nhìn rất rõ quá trình anh “yêu thương” cô.
Nhìn khung cảnh phóng đãng như thế, cô bé của Quý Hạ không thể kiềm được mà chảy càng nhiều mật ngọt hơn, chúng chảy dài trên mép bồn rửa mặt, tụ lại thành một vũng nước nhỏ, chầm chậm chảy vào hồ nước.
Cô “ưm ưm” vài ba tiếng rồi dúi mặt vào vai anh, không chịu xem tiếp nữa. Giản Trầm Tinh cười cười, anh hà hơi bên tai Quý Hạ: “Mới thế này mà em đã ngại vậy rồi? Có phải em chưa bao giờ thấy mật huyệt của em bị anh “tấn công” thế nào đúng không?” Anh nói, tay kéo bờ mông cô sát rạt người mình, bắt đầu khai hoang nơi sâu hơn trong cô bé của cô.
Quý Hạ nức nở, hai nụ hoa trước ngực cọ xát vào làn da nhẵn nhụi của anh, khiến mật huyệt dưới thân càng thêm nhạy cảm: “Ư… Trầm Tinh, sâu… sâu hơn nữa đi…”
“Tuân lệnh.” Giản Trầm Tinh kéo một chân cô đặt lên vai mình, tay kia siết chặt vòng eo Quý Hạ khiến cô không bị ngã xuống, anh hung tợn đâm sâu vào trong. Mỗi lần rút ra anh chỉ để lại duy nhất phần quy đầu nằm trong hai mảnh trai, cho nên sức đâm vào trong cực mạnh, khiến Quý Hạ thấy lảo đà lảo đảo.
“Không… Trầm Tinh… Mông em đau quá.” Theo mỗi lần anh tăng tốc, bồn rửa tay dưới thân lại càng khiến cô thấy cộm mình, thậm chí khoái cảm dồn dập nơi h oa huy*t cũng không khiến cô quên cảm giác cân cấn dưới thân được.
Giản Trầm Tinh hơi bất đắc dĩ. Phần chóp gậy th*t còn nằm yên trong mật huyệt vì anh dừng lại mà bất mãn cựa quậy, anh cắn cắn nhũ hoa Quý Hạ như cho hả giận: “Bé cưng à, em làm thế thêm mấy lần là anh không cương nổi nữa đâu.”
“Nhưng đau thật mà.” Quý Hạ chu miệng, nịnh nọt liếm bờ môi mỏng và cằm Giản Trầm Tinh.
“Thật hết cách với em.” Anh cũng hé lưỡi, đổi thế bị động thành chủ động mà tiến quân vào khoang miệng Quý Hạ quấy loạn một phen, anh hàm hồ nói: “Ôm chặt anh.” Rồi sau đó nâng mông cô, ôm Quý Hạ xuống khỏi bồn rửa tay.
Anh ôm cô ra khỏi phòng tắm. Cô bé và cậu bé của hai người vẫn hôn chặt lấy nhau, mỗi lần anh cất bước dương v*t lại đong đưa lên xuống hòng tìm kiếm nơi bí ẩn hơn nữa của hoa kính.
Quý Hạ bị “tra tấn” đến mức suýt kiệt sức, cô phải cắn bờ vai anh để quên đi cơn ngứa ngáy lâm râm ấy.
Cũng may đoạn đường này không dài, Giản Trầm Tinh và cô ngã lên giường, anh không chịu nổi nữa mà bắt đầu ra ra vào vào. Bờ mông anh nhanh chóng đưa đẩy, anh chôn mặt vào ngực cô, há miệng cắn đầu v* Quý Hạ.
Tay cô luồn vào tóc anh, lang thang mải mê không chủ đích. Quý Hạ khép hờ mắt, hơi hơi nhếch cằm lên: “Trầm Tinh… Nhẹ… Nhẹ thôi… A!” Giản Trầm Tinh ngẩng đầu, đầu v* đáng thương lồ lộ dấu răng. Anh cười xấu xa, thậm chí còn dùng sức hơn khi nãy: “Nhẹ thôi, hửm? Nhưng cô bé của em đâu có ý đó.”
Quý Hạ bất lực lắc đầu: “Đừng… Sâu quá… Trầm Tinh… Trầm Tinh!” Mu bàn chân cô căng chứng, ngón chân ép hằn ga trải giường, đôi chân đong đưa mấy lần hòng khép chặt lại nhưng vẫn toi công. Cô như thấy ánh sao lấp lóe đâu đây, như bị mê hoặc, cô duỗi tay ra, nhưng lại chẳng thể nắm lấy thứ gì.
Đang lúc thất vọng hạ tay xuống, một bàn tay khác ấm áp, mướt mồ hôi giơ phắt lên, bao trọn bàn tay cô.
Quý Hạ lập tức tỉnh táo trở lại. Cô nhìn gương mặt thỏa thuê vì tình dục của Giản Trầm Tinh, từ từ nở nụ cười.
Ngôi sao xa xăm Quý Hạ từng nghĩ mình chẳng thể nào với tới, cuối cùng đã rơi vào lòng bàn tay cô.
Quý Hạ sặc tinh d*ch của anh đến độ ho sù sụ, mắt cô đỏ hoe bởi nước mắt sinh lý. Nhưng cô chỉ xua xua tay, đứng dậy chạy vào phòng tắm súc miệng.
Anh mặc quần lót xong xuôi bèn theo sát bên Quý Hạ với vẻ lo lắng, giọng anh cực kỳ rầu rĩ: “Xin lỗi em yêu.”
Cô rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh qua tấm gương. Phần đuôi mắt ửng đỏ vì cơn ho lúc nãy, ánh mắt ươn ướt trông đến là thương.
Quý Hạ liếm đôi môi đỏ, cô thì thào: “Mặn.”
Đôi mắt Giản Trầm tinh sẫm lại, quần lót lại căng chặt lên. Anh cúi đầu ôm lấy mặt Quý Hạ, trao đôi môi vừa mới “yêu thương” cậu bé của mình một nụ hôn nồng. Nụ hôn này dịu dàng như một dòng suối nóng giữa mùa đông, cảm giác khoan khoái khi sa vào nơi ấy thực khó lòng tỏ bày thành lời nói. Anh cởi váy ngủ và quần lót của cô ra, bất cần ném chúng sang một bên, sau đó bế Quý Hạ cho cô ngồi trên bồn rửa tay.
Làn da ấm áp của Quý Hạ chạm phải bồn gốm lạnh toát kiến cô run lập cập. Anh đứng kẹp giữa hai chân cô, kiên nhẫn khơi gợi tình dục trong Quý Hạ. Anh biết rõ tất cả những chỗ nhạy cảm của cô bèn xoa bóp liếm cắn lúc nặng lúc nhẹ, chẳng bao lâu đã khiến mật dịch nơi cô bé Quý Hạ giàn dụa, chảy ướt cả mép bồn gốm.
Chân cô cong lên quắp chặt eo Giản Trầm Tinh, gót chân cọ cọ bờ mông rắn chắc của anh. Cô không dám ngửa về sau do sợ sẽ ngã vào bồn rửa mặt, nên cuối cùng đành bám chặt lấy anh, kề sát mặt anh mà nỉ non: “Giản Trầm Tinh, anh thật là đẹp.”
Giản Trầm Tinh hàm hồ nói gì đó, anh vẫn đang hôn sườn cổ và hõm vai Quý Hạ, hơi thở nóng bỏng ướt át như bóng như hình quấn quýt cô không chịu rời. Anh buông bàn tay đang mân mê cô bé của Quý Hạ ra, lấy một chiếc bao cao su trong túi đưa cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Bé cưng, tay anh trơn quá, em đeo nó cho anh đi.”
Quý Hạ hơi ngạc nhiên, cô cởi quần lót của anh ra, sau khi xé bao cao su bèn đeo vào cho anh, cô hỏi: “Anh lấy thứ này lúc nào thế?”
“Rửa bát xong… Ngoan, ôm anh chặt vào.” Thấy cô đã xong anh bèn đỡ chiếc gậy th*t đã sưng tấy lên “ve vãn” giữa hai mép trai. Anh thoáng ngừng, nói với Quý Hạ đang nhắm chặt mắt: “Em muốn xem không?” Đôi mi cô run run, rồi sau đó, cô từ từ mở mắt cúi xuống nhìn.
Từ góc độ của cô có thể thấy dương v*t hơi dữ dằn của anh đang chực chờ tấn công, phần cán nổi đầy gân xanh, thậm chí phồng hẳn lên. Theo mỗi lần anh hành động, cây gậy th*t ấy từ từ ngắn dần, mà cô bé của cô lại từ từ
căng lên. Anh chỉ tiến vào hai phần ba đã rút ra rồi lại đâm vào trong, khiến Quý Hạ nhìn rất rõ quá trình anh “yêu thương” cô.
Nhìn khung cảnh phóng đãng như thế, cô bé của Quý Hạ không thể kiềm được mà chảy càng nhiều mật ngọt hơn, chúng chảy dài trên mép bồn rửa mặt, tụ lại thành một vũng nước nhỏ, chầm chậm chảy vào hồ nước.
Cô “ưm ưm” vài ba tiếng rồi dúi mặt vào vai anh, không chịu xem tiếp nữa. Giản Trầm Tinh cười cười, anh hà hơi bên tai Quý Hạ: “Mới thế này mà em đã ngại vậy rồi? Có phải em chưa bao giờ thấy mật huyệt của em bị anh “tấn công” thế nào đúng không?” Anh nói, tay kéo bờ mông cô sát rạt người mình, bắt đầu khai hoang nơi sâu hơn trong cô bé của cô.
Quý Hạ nức nở, hai nụ hoa trước ngực cọ xát vào làn da nhẵn nhụi của anh, khiến mật huyệt dưới thân càng thêm nhạy cảm: “Ư… Trầm Tinh, sâu… sâu hơn nữa đi…”
“Tuân lệnh.” Giản Trầm Tinh kéo một chân cô đặt lên vai mình, tay kia siết chặt vòng eo Quý Hạ khiến cô không bị ngã xuống, anh hung tợn đâm sâu vào trong. Mỗi lần rút ra anh chỉ để lại duy nhất phần quy đầu nằm trong hai mảnh trai, cho nên sức đâm vào trong cực mạnh, khiến Quý Hạ thấy lảo đà lảo đảo.
“Không… Trầm Tinh… Mông em đau quá.” Theo mỗi lần anh tăng tốc, bồn rửa tay dưới thân lại càng khiến cô thấy cộm mình, thậm chí khoái cảm dồn dập nơi h oa huy*t cũng không khiến cô quên cảm giác cân cấn dưới thân được.
Giản Trầm Tinh hơi bất đắc dĩ. Phần chóp gậy th*t còn nằm yên trong mật huyệt vì anh dừng lại mà bất mãn cựa quậy, anh cắn cắn nhũ hoa Quý Hạ như cho hả giận: “Bé cưng à, em làm thế thêm mấy lần là anh không cương nổi nữa đâu.”
“Nhưng đau thật mà.” Quý Hạ chu miệng, nịnh nọt liếm bờ môi mỏng và cằm Giản Trầm Tinh.
“Thật hết cách với em.” Anh cũng hé lưỡi, đổi thế bị động thành chủ động mà tiến quân vào khoang miệng Quý Hạ quấy loạn một phen, anh hàm hồ nói: “Ôm chặt anh.” Rồi sau đó nâng mông cô, ôm Quý Hạ xuống khỏi bồn rửa tay.
Anh ôm cô ra khỏi phòng tắm. Cô bé và cậu bé của hai người vẫn hôn chặt lấy nhau, mỗi lần anh cất bước dương v*t lại đong đưa lên xuống hòng tìm kiếm nơi bí ẩn hơn nữa của hoa kính.
Quý Hạ bị “tra tấn” đến mức suýt kiệt sức, cô phải cắn bờ vai anh để quên đi cơn ngứa ngáy lâm râm ấy.
Cũng may đoạn đường này không dài, Giản Trầm Tinh và cô ngã lên giường, anh không chịu nổi nữa mà bắt đầu ra ra vào vào. Bờ mông anh nhanh chóng đưa đẩy, anh chôn mặt vào ngực cô, há miệng cắn đầu v* Quý Hạ.
Tay cô luồn vào tóc anh, lang thang mải mê không chủ đích. Quý Hạ khép hờ mắt, hơi hơi nhếch cằm lên: “Trầm Tinh… Nhẹ… Nhẹ thôi… A!” Giản Trầm Tinh ngẩng đầu, đầu v* đáng thương lồ lộ dấu răng. Anh cười xấu xa, thậm chí còn dùng sức hơn khi nãy: “Nhẹ thôi, hửm? Nhưng cô bé của em đâu có ý đó.”
Quý Hạ bất lực lắc đầu: “Đừng… Sâu quá… Trầm Tinh… Trầm Tinh!” Mu bàn chân cô căng chứng, ngón chân ép hằn ga trải giường, đôi chân đong đưa mấy lần hòng khép chặt lại nhưng vẫn toi công. Cô như thấy ánh sao lấp lóe đâu đây, như bị mê hoặc, cô duỗi tay ra, nhưng lại chẳng thể nắm lấy thứ gì.
Đang lúc thất vọng hạ tay xuống, một bàn tay khác ấm áp, mướt mồ hôi giơ phắt lên, bao trọn bàn tay cô.
Quý Hạ lập tức tỉnh táo trở lại. Cô nhìn gương mặt thỏa thuê vì tình dục của Giản Trầm Tinh, từ từ nở nụ cười.
Ngôi sao xa xăm Quý Hạ từng nghĩ mình chẳng thể nào với tới, cuối cùng đã rơi vào lòng bàn tay cô.