Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh
Chương 1: Mộng xuân (H)
Quý Hạ cảm thấy hơi nóng.
Căn phòng cô thuê rõ ràng quay lưng về phía mặt trời, lẽ ra đầu tháng năm không nên nóng tới thế… Nhưng trong lúc mê man cô chỉ kịp nghĩ đến đây đã lại bị cảnh trong mơ kéo đi mất.
Quý Hạ thấy mình trần truồng nằm trên giường, chăn bị cô nằm đè lên trên, chiếc chăn màu lam nhạt khiến Quý Hạ thấy thoải mái hẳn. Nhưng cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy tiếng then cửa vang lên, Quý Hạ nhìn về nơi phát ra âm thanh, có một người đàn ông bước vào trong phòng. Một người đàn ông trông không rõ gương mặt.
Cô vội vàng định trốn vào trong chăn, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người ấy túm lấy tay. Người đàn ông khẽ khàng cười một tiếng, anh vùi đầu vào cổ cô: “Trốn cái gì hả?”
Hơi thở của anh làm bỏng cổ Quý Hạ, không cần nhìn cô cũng biết nơi đó chắc chắn đã hồng rực lên. Cô ngại ngùng đẩy anh ra nhưng lại bị người ấy cầm tay ấn vào ngực mình: “Cởi giúp anh, nhé?” Dường như chắc mẩm cô sẽ không từ chối nên anh chỉ hướng dẫn cô cởi chiếc cúc áo thứ nhất xong đã buông tay ra, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bầu ngực phải của cô.
Mà đúng là cô không từ chối thật, Quý Hạ nhanh tay cởi áo sơ mi của anh ra, còn “không dạy cũng hiểu” mà cởi cả thắt lưng anh ra.
Người đàn ông cẩn thận hôn cô, anh thường thường cắn nhẹ vành tai nho nhỏ của Quý Hạ, bàn tay đặt trên bầu ngực của cô cũng ve vuốt nhè nhẹ, thỉnh thoảng anh lại dùng tay trêu đùa quả hồng đã cứng lên của cô. Thấy Quý Hạ xong xuôi, anh rất nghe lời mà cởi quần áo của mình ra, cũng bởi vậy mà chỗ đó đã nhanh chóng cương lên. Quý Hạ muốn nhìn gương mặt anh nhưng không hiểu sao lại không thể nhìn thấy rõ, cô chưa kịp nghiên cứu sâu hơn thì người đàn ông đã lại tới gần cô.
Anh dịu dàng hôn cô, một tay đan vào mái tóc đen của Quý Hạ, ngón cái cọ xát làn da sau tai cô, một tay tiếp tục xoa bóp bầu ngực cô. Kỹ thuật hôn của anh rất tuyệt, Quý Hạ bừng tỉnh nhắm lại mắt nghe theo anh. Tay cô đặt trên cổ anh, nhưng hãy còn bất mãn nên bèn dần dần ve vuốt xuống dưới tấm lưng người ấy. Hai người trần trụi ngồi đối mặt nhau, Quý Hạ cảm nhận được rõ dục vọng nơi anh đang từ từ thức giấc.
Anh rời khỏi môi cô, bắt đầu tiến công xuống phía dưới. Anh ve vuốt cổ cô bằng đôi môi, lại cọ cọ mặt vào cổ Quý Hạ khiến cô không nhịn được mà hừ lên khe khẽ. Anh tiếp tục hôn xuống phía dưới, mục tiêu của anh rõ ràng là quả sơn tra đo đỏ bị lờ đi của cô, lưỡi trằn trọc khắp chốn, thỉnh thoảng anh lại cắn nó thật nhẹ nhàng.
Quý Hạ hừ hừ, cô ưỡn ngực muốn đẩy nó vào sâu hơn, thế là người đàn ông bèn thuận thế vươn tay qua sau eo cô ve vuốt từ phần lưng xuống dưới như thể đang an ủi cô tạm thời chớ có nóng nảy.
Cuối cùng anh cũng bằng lòng tha cho bầu quả đỏ ửng của cô, nhưng đang định tiếp tục thì Quý Hạ lại ôm đầu anh lên, anh hiểu ra, bật cười rồi hôn
cô.
“Ngoan quá.” Anh thì thào khen ngợi cô từ kẽ hở của hai đôi môi. “Ướt rồi.” Anh duỗi tay thăm dò phía dưới, lại bổ sung thêm một câu.
Qúy Hạ vẫn chỉ hừ hừ như cũ, cô không rõ tại sao mình lại không thể nói được. Người đàn ông đã chuyển “chiến trận” xuống phần đùi cô, hoặc hôn hoặc liếm, khiến phần trong đùi ướt dầm đề. Rồi sau đó, anh vươn ngón trỏ đùa giỡn hai mảnh trai hồng nhạt ở bên trong.
Quý Hạ khép hờ mắt, nhìn người đàn ông nửa quỳ giữa hai chân cô hứng khởi chăm chú nhìn cô bé đã động tình của cô. Đầu tiên anh ấn nhẹ phần hai cánh hoa khiến cô run rẩy, sau đó ngón tay chậm rãi nhét vào giữa nơi ướt át nhất, bắt đầu thọc vào rút ra nhè nhẹ.
Quý Hạ “ưm” một tiếng, cô không khỏi rung mông dịch gần về phía ngón tay anh. Anh cười cười, lại nhét vào trong thêm một ngón tay, kiên nhẫn giãn nơi ướt át ấy của cô ra, đồng thời xoa phần miệng dưới của cô.
Quý Hạ cảm giác chất lỏng âm ấm trào ra từ cơ thể mình ngày một nhiều hơn, cũng bởi vậy mà cô thấy càng thêm rỗng tuếch. Cô yếu thế cầm cổ tay của anh lay khẽ, khẩn cầu anh bằng ánh mắt.
Anh rút ngón tay ra, cúi đầu hôn cô: “Ngoan. Đừng vội.”
Từ động tác của anh, cuối cùng Quý Hạ cũng cảm nhận được nơi khởi nguồn mọi dục vọng của hai người dán vào nhau.
Cô chỉ càng thấy nóng hơn.
Người đàn ông cầm dương v*t của mình nhẹ nhàng gõ cửa vườn hoa của cô. Anh thực là một vị khách lịch lãm, hoàn toàn không đếm xỉa đến việc chủ nhân vườn hoa ấy vội vã mong anh vào trong đến thế nào. Anh cọ cọ phần đầu cây gậy, cọ cọ bằng cán, chậm rãi ma sát cô mà không chịu đi vào cho cô được thoải mái. Quý Hạ vặn mông định hùa theo ý anh thì anh lại né tránh, khiến cô suýt nữa khóc lên.
“Anh mau vào trong đi…” Cuối cùng Quý Hạ cũng mở miệng, cô khẩn cầu anh vào trong lấp đầy sự rỗng tuếch trong mình.
“Tuân lệnh.” Dường như chỉ còn đợi tiếng khẩn cầu này của cô, cuối cùng anh cũng chịu ngưng tra tấn Quý Hạ mà chậm rãi đút phân thân mình vào vườn hoa mềm mại của cô. Anh ôm chặt eo cô, bắt đầu rung lắc.
Quý Hạ lại không chịu, cô càng muốn kéo anh tới hôn mình. Anh bèn cúi xuống hôn cô, vừa hôn thật dịu dàng vừa lao vào trong thật hung hãn. Dần dần Quý Hạ thở không nổi nữa, cô đành phải từ bỏ đôi môi ấm áp ấy, rên rỉ lên theo những cơn va chạm của anh. Chân cô kẹp chặt eo anh, đầu ngón tay đâm vào lưng anh.
Quá căng, quá chật, quá nhanh, quá nóng.
Anh chưa cần dùng tới kỹ xảo gì cũng đã đủ khiến cô mê ly.
Quý Hạ nghe thấy tiếng hít thở bên tai dần nặng nề, cô càng dán sát mình vào người đàn ông mong da thịt được đụng chạm với người ấy nhiều thêm.
Trong giây lát, cô chẳng nghĩ nổi điều gì, đầu trống rỗng, chỉ biết ôm chặt lấy người đàn ông khiến cô sung sướng tới vô cùng này. Khi lên tới đỉnh, cô bất giác dạng chân rộng thêm nữa, cô tựa như đang kêu lên, lại tựa như không, khi thanh tỉnh sau khi được thăng hoa, cô chỉ cảm thấy cánh hoa của mình càng co chặt lại, khiến người đàn ông va chạm nhanh thêm, nhanh đến độ cô lại bắt đầu kêu lên xin anh va chậm lại.
Cuối cùng anh đút vào trong thật sâu, bắn thẳng vào trong khe huyệt của cô. Nơi ướt át của cô căng chặt ấm áp như thể đang an ủi cậu nhóc của anh, thế nên anh lưu luyến không rút ra mà cứ chen ở phía trong cô mà thở dốc.
“Cô ngốc này,” Anh cười cô, “Những lúc thế này chậm lại làm sao được.” Anh hôn cô tỉ mẩn, từ trán tới mí mắt, từ gương mặt đến cằm, vừa hôn anh vừa nói nhỏ: “Em chặt quá, em yêu.”
Cuối cùng Quý Hạ cũng thấy rõ mặt anh, cô lẩm bẩm: “Giản Trầm Tinh…”
- -----oOo------
Căn phòng cô thuê rõ ràng quay lưng về phía mặt trời, lẽ ra đầu tháng năm không nên nóng tới thế… Nhưng trong lúc mê man cô chỉ kịp nghĩ đến đây đã lại bị cảnh trong mơ kéo đi mất.
Quý Hạ thấy mình trần truồng nằm trên giường, chăn bị cô nằm đè lên trên, chiếc chăn màu lam nhạt khiến Quý Hạ thấy thoải mái hẳn. Nhưng cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy tiếng then cửa vang lên, Quý Hạ nhìn về nơi phát ra âm thanh, có một người đàn ông bước vào trong phòng. Một người đàn ông trông không rõ gương mặt.
Cô vội vàng định trốn vào trong chăn, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người ấy túm lấy tay. Người đàn ông khẽ khàng cười một tiếng, anh vùi đầu vào cổ cô: “Trốn cái gì hả?”
Hơi thở của anh làm bỏng cổ Quý Hạ, không cần nhìn cô cũng biết nơi đó chắc chắn đã hồng rực lên. Cô ngại ngùng đẩy anh ra nhưng lại bị người ấy cầm tay ấn vào ngực mình: “Cởi giúp anh, nhé?” Dường như chắc mẩm cô sẽ không từ chối nên anh chỉ hướng dẫn cô cởi chiếc cúc áo thứ nhất xong đã buông tay ra, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bầu ngực phải của cô.
Mà đúng là cô không từ chối thật, Quý Hạ nhanh tay cởi áo sơ mi của anh ra, còn “không dạy cũng hiểu” mà cởi cả thắt lưng anh ra.
Người đàn ông cẩn thận hôn cô, anh thường thường cắn nhẹ vành tai nho nhỏ của Quý Hạ, bàn tay đặt trên bầu ngực của cô cũng ve vuốt nhè nhẹ, thỉnh thoảng anh lại dùng tay trêu đùa quả hồng đã cứng lên của cô. Thấy Quý Hạ xong xuôi, anh rất nghe lời mà cởi quần áo của mình ra, cũng bởi vậy mà chỗ đó đã nhanh chóng cương lên. Quý Hạ muốn nhìn gương mặt anh nhưng không hiểu sao lại không thể nhìn thấy rõ, cô chưa kịp nghiên cứu sâu hơn thì người đàn ông đã lại tới gần cô.
Anh dịu dàng hôn cô, một tay đan vào mái tóc đen của Quý Hạ, ngón cái cọ xát làn da sau tai cô, một tay tiếp tục xoa bóp bầu ngực cô. Kỹ thuật hôn của anh rất tuyệt, Quý Hạ bừng tỉnh nhắm lại mắt nghe theo anh. Tay cô đặt trên cổ anh, nhưng hãy còn bất mãn nên bèn dần dần ve vuốt xuống dưới tấm lưng người ấy. Hai người trần trụi ngồi đối mặt nhau, Quý Hạ cảm nhận được rõ dục vọng nơi anh đang từ từ thức giấc.
Anh rời khỏi môi cô, bắt đầu tiến công xuống phía dưới. Anh ve vuốt cổ cô bằng đôi môi, lại cọ cọ mặt vào cổ Quý Hạ khiến cô không nhịn được mà hừ lên khe khẽ. Anh tiếp tục hôn xuống phía dưới, mục tiêu của anh rõ ràng là quả sơn tra đo đỏ bị lờ đi của cô, lưỡi trằn trọc khắp chốn, thỉnh thoảng anh lại cắn nó thật nhẹ nhàng.
Quý Hạ hừ hừ, cô ưỡn ngực muốn đẩy nó vào sâu hơn, thế là người đàn ông bèn thuận thế vươn tay qua sau eo cô ve vuốt từ phần lưng xuống dưới như thể đang an ủi cô tạm thời chớ có nóng nảy.
Cuối cùng anh cũng bằng lòng tha cho bầu quả đỏ ửng của cô, nhưng đang định tiếp tục thì Quý Hạ lại ôm đầu anh lên, anh hiểu ra, bật cười rồi hôn
cô.
“Ngoan quá.” Anh thì thào khen ngợi cô từ kẽ hở của hai đôi môi. “Ướt rồi.” Anh duỗi tay thăm dò phía dưới, lại bổ sung thêm một câu.
Qúy Hạ vẫn chỉ hừ hừ như cũ, cô không rõ tại sao mình lại không thể nói được. Người đàn ông đã chuyển “chiến trận” xuống phần đùi cô, hoặc hôn hoặc liếm, khiến phần trong đùi ướt dầm đề. Rồi sau đó, anh vươn ngón trỏ đùa giỡn hai mảnh trai hồng nhạt ở bên trong.
Quý Hạ khép hờ mắt, nhìn người đàn ông nửa quỳ giữa hai chân cô hứng khởi chăm chú nhìn cô bé đã động tình của cô. Đầu tiên anh ấn nhẹ phần hai cánh hoa khiến cô run rẩy, sau đó ngón tay chậm rãi nhét vào giữa nơi ướt át nhất, bắt đầu thọc vào rút ra nhè nhẹ.
Quý Hạ “ưm” một tiếng, cô không khỏi rung mông dịch gần về phía ngón tay anh. Anh cười cười, lại nhét vào trong thêm một ngón tay, kiên nhẫn giãn nơi ướt át ấy của cô ra, đồng thời xoa phần miệng dưới của cô.
Quý Hạ cảm giác chất lỏng âm ấm trào ra từ cơ thể mình ngày một nhiều hơn, cũng bởi vậy mà cô thấy càng thêm rỗng tuếch. Cô yếu thế cầm cổ tay của anh lay khẽ, khẩn cầu anh bằng ánh mắt.
Anh rút ngón tay ra, cúi đầu hôn cô: “Ngoan. Đừng vội.”
Từ động tác của anh, cuối cùng Quý Hạ cũng cảm nhận được nơi khởi nguồn mọi dục vọng của hai người dán vào nhau.
Cô chỉ càng thấy nóng hơn.
Người đàn ông cầm dương v*t của mình nhẹ nhàng gõ cửa vườn hoa của cô. Anh thực là một vị khách lịch lãm, hoàn toàn không đếm xỉa đến việc chủ nhân vườn hoa ấy vội vã mong anh vào trong đến thế nào. Anh cọ cọ phần đầu cây gậy, cọ cọ bằng cán, chậm rãi ma sát cô mà không chịu đi vào cho cô được thoải mái. Quý Hạ vặn mông định hùa theo ý anh thì anh lại né tránh, khiến cô suýt nữa khóc lên.
“Anh mau vào trong đi…” Cuối cùng Quý Hạ cũng mở miệng, cô khẩn cầu anh vào trong lấp đầy sự rỗng tuếch trong mình.
“Tuân lệnh.” Dường như chỉ còn đợi tiếng khẩn cầu này của cô, cuối cùng anh cũng chịu ngưng tra tấn Quý Hạ mà chậm rãi đút phân thân mình vào vườn hoa mềm mại của cô. Anh ôm chặt eo cô, bắt đầu rung lắc.
Quý Hạ lại không chịu, cô càng muốn kéo anh tới hôn mình. Anh bèn cúi xuống hôn cô, vừa hôn thật dịu dàng vừa lao vào trong thật hung hãn. Dần dần Quý Hạ thở không nổi nữa, cô đành phải từ bỏ đôi môi ấm áp ấy, rên rỉ lên theo những cơn va chạm của anh. Chân cô kẹp chặt eo anh, đầu ngón tay đâm vào lưng anh.
Quá căng, quá chật, quá nhanh, quá nóng.
Anh chưa cần dùng tới kỹ xảo gì cũng đã đủ khiến cô mê ly.
Quý Hạ nghe thấy tiếng hít thở bên tai dần nặng nề, cô càng dán sát mình vào người đàn ông mong da thịt được đụng chạm với người ấy nhiều thêm.
Trong giây lát, cô chẳng nghĩ nổi điều gì, đầu trống rỗng, chỉ biết ôm chặt lấy người đàn ông khiến cô sung sướng tới vô cùng này. Khi lên tới đỉnh, cô bất giác dạng chân rộng thêm nữa, cô tựa như đang kêu lên, lại tựa như không, khi thanh tỉnh sau khi được thăng hoa, cô chỉ cảm thấy cánh hoa của mình càng co chặt lại, khiến người đàn ông va chạm nhanh thêm, nhanh đến độ cô lại bắt đầu kêu lên xin anh va chậm lại.
Cuối cùng anh đút vào trong thật sâu, bắn thẳng vào trong khe huyệt của cô. Nơi ướt át của cô căng chặt ấm áp như thể đang an ủi cậu nhóc của anh, thế nên anh lưu luyến không rút ra mà cứ chen ở phía trong cô mà thở dốc.
“Cô ngốc này,” Anh cười cô, “Những lúc thế này chậm lại làm sao được.” Anh hôn cô tỉ mẩn, từ trán tới mí mắt, từ gương mặt đến cằm, vừa hôn anh vừa nói nhỏ: “Em chặt quá, em yêu.”
Cuối cùng Quý Hạ cũng thấy rõ mặt anh, cô lẩm bẩm: “Giản Trầm Tinh…”
- -----oOo------