Nhất Thành Xuân Lộng
Chương 2
Chuyển ngữ: Mic
Gia tộc Tức Mặc mặc dù không phồn thịnh vinh quang như một vài công khanh thế gia có lịch sử trăm năm, trong tộc cũng có không ít người làm quan trong triều, nhưng Mặc thành lại không báo tang cho bất kỳ ai trong số họ. Thế nên, Tức Mặc Vô Bạch căn bản không có lý do để tới Mặc thành.
Gia Hi đế ém đi tấu sớ Mặc thành thỉnh cầu việc thành chủ kế nhiệm, bảo rằng việc thừa kế thành chủ liên quan đến huyết thống, phản ứng trong triều mỗi người mỗi khác, cần phải bàn bạc lại. Kế đó chọn người trong tộc Tức Mặc, lấy danh nghĩa thay mặt triều đình phúng viếng đi đến Mặc thành, người đứng đầu đương nhiên chính là Thái thường thiếu khanh Tức Mặc Vô Bạch.
Trước khi lên đường hắn bóng gió việc này thời gian nhiều nhất là ba tháng, không thể kéo dài lâu hơn.
Thiếu khanh đại nhân đáng thương từ Nam chí Bắc chạy tới Trường An chưa được một hai hôm lại vội vội vàng vàng lên đường đi về phía Tây xa xôi.
Trường An tháng tư hãy còn xanh um sắc cỏ cây, càng đi về phía Tây thì màu sắc càng nhạt. Đi qua các quản hạt trọng trấn của mấy phủ thủ thành phía Tây An như An Hóa, Ninh Sóc, Chúc Long, Ngọc Môn thì trước mắt chỉ còn sa mạc cát vàng mênh mông.
Dù là đường lớn cũng không mấy dễ đi, cộng thêm thời tiết và khí hậu phức tạp nên tốc độ của đoàn người rất chậm. Một họ hàng xa trong tộc nói với Tức Mặc Vô Bạch: “Hành trình này ít nhất cũng phải mất nửa tháng mới có thể tới nơi, đến lúc đó e rằng lão thành chủ đã được an táng mất rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch đành phải hạ lệnh gia tăng tốc độ, đồng thời phái người báo tin cho Mặc thành.
Liên tục vài ngày, phía Mặc thành vẫn không thấy gửi tin đến, cũng không phái người tới đón, người trong tộc Tức Mặc hoặc nhiều hoặc ít đều có chút oán trách. Mặc dù lúc còn sống Tức Mặc Ngạn xa lạ tựa như không quen với người trong tộc, nhưng hiện giờ sau khi mất, mọi người xa xôi vạn lý tới chịu tang ông ta, quản sự trong thành ngay cả chút lễ tiết này cũng không hiểu hay sao?
Nhưng Tức Mặc Vô Bạch lại không hề sốt ruột, tựa vào thùng xe, cán quạt vén màn trướng, nhìn ra bên ngoài.
Gần chạng vạng, trên trời mây đen bao phủ đỉnh đầu, bên dưới là núi cao trùng điệp trải dài. Thế núi cheo leo, có vài chỗ thậm chí còn nhọn hoắt như búp măng, nhưng đỉnh núi sớm đã bị gió cát mài phẳng. Cả ngọn núi màu nâu vàng, có tính chất đặc thù của núi đá, tựa như nếp nhăn trên mặt người già, chạy dài theo chiều ngang, vòng vèo uốn lượn hết đường này tới đường khác.
Ở thành đô, Tức Mặc Vô Bạch được xưng là kiến thức uyên bác, cũng từng vô số lần trông thấy miêu tả về khu vực Mặc thành trong sách, nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn chấn động vô cùng.
Đỗ Tuyền nhỏ tiếng thì thầm bên cạnh hắn: “Thành chủ Mặc thành sao lại chọn nơi tồi tàn như vậy cơ chứ?”
Quạt trong tay Tức Mặc Vô Bạch dịch chuyển, gõ đầu hắn một cái: “Nơi tồi tàn? Ngay cả phủ thủ hộ Tây An cũng không quản tới được đây, địa thế hiểm trở thế này, dễ thủ khó công, bất luận là các nước Tây Vực hay là trung nguyên đều không biết làm sao với nó, đây mới là nơi mà người thông minh nên chọn.”
Đỗ Tuyền ấp úng một tiếng tránh đi, ngoảnh đầu đúng lúc trông thấy xa xa cát bụi tung bay liền vội ra hiệu cho Tức Mặc Vô Bạch nhìn xem. Truyện Hài Hước
Những hướng khác mọi thứ đều như thường, chỉ có chính diện phía trước bầu trời tối đen như mực, cuồng phong cuốn theo cát đá rít gào hướng về phía mấy người họ.
“Công tử cẩn thận!” Đỗ Tuyền hét lên một tiếng rồi liền chui trở lại xe, căng thẳng kéo chặt màn trướng. Gió cát theo đó thốc tới, đập ầm ầm vào xe ngựa, thân xe rung lắc dữ dội mấy cái, suýt nữa thì lật.
May mà trận cuồng phong này tới nhanh mà đi cũng nhanh, nháy mắt đã ngừng.
Tức Mặc Vô Bạch vén màn lên nhìn, mây đen trên trời đã tản đi nhiều. Nhóm thị tùng sớm đã sợ tới độ trốn dưới bụng ngựa, có mấy con ngựa sợ hãi lồ ng lên, tiếng hí vang vọng. Mấy người trong tộc cũng rúc mình trong xe ngựa không dám ló mặt, quả thật chính là “người ngã ngựa đổ”.
Trước sau thay đổi quá nhanh, nếu không phải bốn phía hỗn độn bừa bãi thì thực sự sẽ hoài nghi thời tiết vừa rồi liệu có phải là ảo giác của họ hay không.
Đỗ Tuyền áng chừng là bị kinh hãi, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Mình nói sai rồi, nơi này không phải chốn tồi tàn, mà là vùng đất ma quỷ!”
Tức Mặc Vô Bạch khinh bỉ liếc hắn một cái, xuống xe kiểm tra tình hình thân tộc. May mà không ai thương vong, chẳng qua tổn thất mấy con ngựa và một ít tài vật.
Đang bận rộn thu dọn thì đằng xa lại truyền tới âm thanh ầm ầm. Đỗ Tuyền vừa lê được thân xác trước đó sợ đến điếng người xuống xe, nghe thấy tiếng động thì lập tức la lên một tiếng, còn tưởng trận cuồng phong kia lại đến, tới khi cẩn thận quan sát mới phát hiện là một đội nhân mã, vó ngựa rầm rập, khó trách lại vang dội lớn đến vậy.
“Đi xem thử là ai.”
Tức Mặc Vô Bạch phân phó một tiếng, Đỗ Tuyền liền dụi dụi mắt lon ton chạy đi, rất nhanh đã chạy trở về, trên mặt là vẻ vui mừng: “Công tử, là người của Mặc thành.”
Đang nói thì đoàn nhân mã đã tới trước mặt, người nào người nấy trên mặt đều che mạng, nếu không phải mặc quan phục thì thực sự sẽ tưởng nhầm họ là mã tặc.
Dẫn đầu đoàn người là một quan tướng cao lớn đeo bội kiếm. Sau khi người đó xuống ngựa, trước tiên đỡ một người trong đội xuống ngựa, sau đó mới xoay đầu chắp tay với đoàn của Tức Mặc Vô Bạch: “Tại hạ hiệu úy đồn binh Tức Mặc, Cát Bôn. Cái Nhân gần đây gió cát dữ dội khiến việc đưa tin bị chậm trễ, hôm nay tin tức mới được gửi tới Mặc thành. Biết thân thích lão thành chủ lặn lội đến đây, chúng ta liền không dám chậm trễ lập tức xuất phát lên đường, không ngờ các vị đã sắp tới cổng thành, không thể từ xa nghênh đón, vạn vạn lần mong các vị thứ tội.”
Tức Mặc Vô Bạch sớm đã xuống xe ngựa, lặng lẽ nhìn hắn.
Người trước đó được Cát Bôn đỡ xuống là một nữ tử vóc dáng mảnh mai, người mặc tang phục, bên ngoài khoác áo choàng có mũ màu đen, trên mặt cũng đeo mạng che, chỉ để lộ đôi mắt.
Sau lưng là mây đen cát vàng, nàng nhỏ nhắn yếu ớt đứng đó, tựa như nhành xương bồ vùng sông nước bị chuyển tới chốn đại mạc hoang vu tĩnh mịch, hoàn toàn không chút hòa nhập, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Đỗ Tuyền nhịn xuống không nôn nước chua nữa, nghiêm trang giới thiệu công tử nhà mình cùng chư vị thân tộc cho Cát Bôn. Nữ tử kia nghe vậy, băng qua các thị vệ đi tới trước mặt Tức Mặc Vô Bạch, thanh âm nhỏ nhẹ dịu dàng hỏi: “Chính là hiền chất Vô Bạch? Ta là Sư Vũ.”
Tức Mặc Vô Bạch đối với vị tân thành chủ này nắm được rất ít tin tức, chỉ biết tên gọi.
Nàng ta vậy mà lại đích thân đến đây.
Hoàng đế dùng huyết thống làm cớ, tức là không muốn thừa nhận nàng. Nhưng nàng thì được lắm, vừa tới đã gọi hiền chất.
Cô thật sự tưởng ta xem cô là cô cô ư?
Tức Mặc Vô Bạch chỉ thầm suy tính trong chốc lát liền bước lên trước một bước đáp lễ, cố ý từng chữ từng chữ đều phân rõ rạch ròi: “Sư cô nương hữu lễ, thúc công là người thân nhất trên đời này của Vô Bạch, người đã ra đi, sao ta có thể không tới?”
Ngọn cờ huyết thống đã giương lên, đôi mắt ẩn dưới lớp mạng che của Sư Vũ cong cong: “Hiền chất có lòng rồi, mặc dù lúc trước ta chưa từng nghe phụ thân nhắc đến cháu trai đây, nhưng ngươi có thể đến nơi này một chuyến, linh hồn phụ thân trên trời chắc hẳn sẽ hết sức vui mừng.”
Khóe miệng Tức Mặc Vô Bạch co giật một cái. Sư Vũ đã bỏ lại hắn đi qua ân cần thăm hỏi những thân tộc khác, thoạt nhìn thật sự có dáng vẻ của người một nhà.
Có điều các thân tộc mới rồi đều trông thấy hết sức rõ ràng, hiển nhiên cảm giác được bầu không khí ngầm đấu đá giữa hai người.
Sau khi đôi bên chào hỏi xong, Sư Vũ nghiêng người làm động tác mời, mời họ cùng lên đường, tự mình tiên phong lên ngựa, bày ra khí thế của chủ nhân.
Tức Mặc Vô Bạch nhìn bóng nàng đi xa một quãng rồi mới lên ngựa, chắc chắc lưỡi lắc đầu: thì ra không phải quả hồng mềm.
May mà sau đó thời tiết không xảy ra bất thường nữa, có điều quãng đường này cũng hao tốn không ít thời gian, lúc tiến vào cổng thành Mặc thành thì trời đã tối.
Cổng thành sớm có người treo đèn đứng đợi, nhưng không chỉ có binh sĩ thủ thành, tới gần mới nhận ra dẫn đầu đều là các quan viên.
Vẫn đang trong thời gian để tang, quan viên ai nấy đều mặc lụa trắng. Tức Mặc Vô Bạch cho rằng họ đến đón mình, nhưng thực ra sau khi gặp mặt, mấy người này chỉ tiến lên bái kiến Thiếu khanh đại nhân qua loa cho có rồi liền dồn dập nghênh tiếp Sư Vũ.
Bệ hạ vẫn chưa chính thức phê chuẩn Sư Vũ kế thừa chức vị thành chủ, nhưng bọn họ có năng lực đi cùng một thế hệ thành chủ, Sư Vũ lúc này được họ vây quanh gọi thành chủ, cục diện khiến người ta khá phẫn nộ.
Ánh mắt Tức Mặc Vô Bạch nhìn Sư Vũ đã có chút thù hằn, cô căn bản chính là vua một cõi nhỉ!
Dường như cảm giác được, Sư Vũ ngoảnh đầu đối diện với ánh mắt của hắn, đuôi mắt vẫn cong cong như trước, như thể lập tức sẽ tiến lên thân thiết gọi hắn một tiếng “cháu ngoan”.
Trong thành đã giới nghiêm, im ắng không một tiếng động. Gió đêm rét buốt, tiếng vó ngựa cùng bánh xe lăn trên đường đá phát ra tiếng lộc cộc bên tai.
Phủ đệ thành chủ ở phía bắc Mặc thành, địa thế khá cao, nhưng toát ra khí thế bao trùm một nửa tòa thành. Mặc dù là vậy, đi đến phủ đệ cũng không mất nhiều công sức, đường xá không khó đi, xe ngựa chạy như trên đất bằng, có thể thấy nơi này rất được dụng tâm xây dựng.
Xe ngựa rất nhanh đã dừng lại, Tức Mặc Vô Bạch xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã thấy tùy tùng cầm đèn chiếu sáng lối đi. Ánh mắt hắn khẽ chuyển, đi tới trước cửa nhìn vào trong. Hai hàng tùy tùng không biết có bao nhiêu người, ánh đèn kéo dài đằng đẵng, thoạt nhìn không thấy được điểm cuối.
“Hiền chất, bên này, mời.” Sư Vũ đích thân dẫn đường.
Tức Mặc Vô Bạch theo nàng vào trong, càng đi thì trong lòng càng thầm khen ngợi. Đúng thật là vua một cõi, nơi này so với hành cung của hoàng đế thì cũng không thua kém chút nào.
Mặc dù đã nửa đêm nhưng có khách tới thăm, vẫn nên chuẩn bị tiệc. Chỉ có điều hiện vẫn trong thời gian để tang, không rượu không thịt, khá là thanh đạm.
Khách khứa rửa tay, chư vị quan viên Mặc thành tháp tùng, mời vào trong sảnh nhập tọa.
Sư Vũ có một khoảng thời gian ngắn không đi cùng, lúc xuất hiện lần nữa đã đổi sang một dáng vẻ khác, vẫn một thân lụa trắng nhưng bỏ đi áo choàng mạng che. Từ lúc nàng đi vào cho đến khi ngồi xuống sau chiếc bàn ở phía trên thì ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đó chưa từng rời khỏi nàng.
Thời gian tang chế, mặt không son phấn, y phục không rực rỡ. Người đi vào bạch y trắng thuần, dùng lụa buộc tóc, dáng người thướt tha, bước chân thanh thoát.
Gần như tất cả người trong tộc Tức Mặc đều cho rằng nữ tử lớn lên ở chốn biên thùy, lại có thể kế nhiệm thành chủ ắt hẳn sẽ anh vũ không thua gì nam tử, nhưng bóng dáng vừa rồi dĩ nhiên đã phủ định tất cả suy nghĩ trước đó của họ.
Không chút nghi ngờ, Sư Vũ là một mỹ nhân, còn là kiểu mỹ nhân phong tình vạn chủng. Đặc biệt là đôi mắt ấy, có lẽ là có huyết thống của người hồ nên đường nét khá sâu, đuôi mắt hơi xếch lên, có đôi khi, chỉ một ánh mắt lơ đãng nhưng lại mang theo mị lực.
Ánh mắt Tức Mặc Vô Bạch đảo tới đảo lui trên người nàng vài vòng,lòng thầm trách một tiếng: bệ hạ lỗ to rồi!
Đang cân nhắc liệu có nên vẽ lại rồi gửi về thành đô đặng k1ch thích Gia Hi đế hay không thì Sư Vũ đã lên tiếng: “Làm phiền chư vị lặn lội đường xa, chỉ có điều chuyến đi này tiêu tốn nhiều thời gian nên chậm trễ không tới kịp tang lễ, vì vậy vẫn mong chư vị rộng lòng tha thứ, ba ngày trước phụ thân đã được hạ táng rồi.”
Biểu cảm của người trong tộc khác nhau, có người thấy nàng tự mình chủ trương, không để người tộc Tức Mặc vào mắt nên ánh mắt có hơi khinh thường; có người sớm đã đói và mệt đến rã rời, lúc này chỉ muốn ăn no nghỉ sớm nên không có mấy phản ứng, đồng loạt ngoảnh đầu nhìn về phía Tức Mặc Vô Bạch, tùy hắn sai đâu đánh đó.
Tức Mặc Vô Bạch lại thấy không sao cả, dù sao mục đích đến đây vốn không phải để tang, chẳng qua vẫn phải làm bộ cho có, liền thở dài nói: “Không ngờ vội vã lên đường nhưng vẫn không kịp tiễn đưa thúc công đoạn đường cuối.”
Sư Vũ lập tức an ủi: “Hiền chất đừng ưu thương, đêm nay chư vị hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai ta sẽ đích thân dẫn mọi người tới lăng mộ tế bái.”
Bị chiếm lợi cả một chặng đường, Tức Mặc Vô Bạch sớm đã bụng tức anh ách. Hắn nhấp một ngụm trà cho hạ hỏa, gặng nở nụ cười: “Sư cô nương xem ra còn nhỏ hơn Vô Bạch vài tuổi, nhưng lại luôn miệng “hiền chất”, dường như không hay cho lắm.”
Người trong tộc nghe vậy phần lớn đều có chút sung sướng khi người gặp họa. Mặc dù Sư Vũ là mỹ nhân, nhưng có đẹp hơn nữa cũng không phải người tộc Tức Mặc. Trong lòng họ, mặc dù không gần gũi với Tức Mặc Ngạn nhưng Mặc thành rốt cuộc vẫn là của tộc Tức Mặc, người ngoài cuối cùng vẫn là người ngoài.
Nhưng Sư Vũ lại không hề lúng túng như dự đoán mà tựa như thể tỉnh ngộ, gật đầu nói: “Nói cũng phải, tóm lại gọi “hiền chất” không khỏi quá mức xa lạ, ngươi và ta nếu đã là người một nhà, ta vẫn nên gọi thẳng tên ngươi Vô Bạch vậy.”
“………”
Trước đây Tức Mặc Vô Bạch thường bị Gia Hi đế cười mắng hắn mặt dày, hôm nay gặp được người trước mặt mới biết vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn.
Nàng ta quả thực không phải quả hồng mềm, mà là hổ mặt cười.