Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 980: Ám độ trần thương cũng vô dụng (Thượng)



Tiểu ô quy kích động, nó miêu tả một phen, sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe xong ánh mắt sáng lên nhưng thần sắc dần dần âm tràm nhìn về phía tộc trưởng Thái gia và đại tộc lão.
Đám người Thái gia nhìn thấy sắc mặt Bạch Tiểu Thuần âm trầm lần nữa thì rung động.
- Thái tộc trưởng, nghe nói Thái gia các ngươi... Có một pho tượng linh ngọc... Bạch mỗ rất muốn thưởng thức một chút.
Bạch Tiểu Thuần nói xong, ánh mắt bắn ra hàn quang.
Câu này làm tộc nhân khác không hiểu gì, tộc trưởng Thái gia và đại tộc lão biến sắc, thân thể run rẩy, ánh mắt không dám tin tưởng.
Pho tượng linh ngọc là bí mật lớn nhất của Thái gia, toàn bộ Thái gia chỉ có hai người bọn họ và lão tổ biết, tộc nhân khác không biết, thậm chí nơi đó còn bị phong tỏa nghiêm mật, bọn họ tự tin, cho dù là Bán Thần cũng không thể cảm giác, nhưng lại không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần lại biết.
Rất hiển nhiên, Bạch Tiểu Thuần không có khả năng biết, cách giải thích duy nhất chính là Cự Quỷ Vương, mà Cự Quỷ Vương biết, chỉ có một khả năng đó là từ lão tổ mà thôi.
Tâm thần hai người rung động rất mạnh, trong đau khổ nhìn nhau một cái, thật sự là vì pho tượng linh ngọc quá trọng yếu, có thể nói đó mới là nội tình chân chính của Thái gia, là trấn tộc chi bảo, có vật này thì tộc nhân Thái gia không cần lo lắng chuyện tu hành.
Cho dù bây giờ bọn họ không cam tâm cũng không dám không mang ra... Tộc trưởng Thái gia như mất đi trọng tâm, sau khi ngồi liệt xuống đất, đại tộc lão thở dài một hơi, thân thể biến mất, hắn xuất hiện lần nữa, hắn phát tay, một pho tượng linh ngọc điêu khắc nữ tử xinh đẹp xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Trong nháy mắt pho tượng xuất hiện liền có hào quang đầy trời, linh khí nồng đậm bao phủ một khu vực Man Hoang cằn cỗi.
Cảnh này làm tâm thần đám người chung quanh rung động, bọn họ hít thở nặng nề, ánh mắt khó tin nhìn pho tượng linh ngọc trước mặt.
Linh khí trong thiên địa đều tới từ khu vực Thông Thiên Hà, trong Man Hoang rời xa Thông Thiên Hà cho nên không có linh khí.
Cho nên tu sĩ Man Hoang không thể không cải biến thể chất, làm cho mình có thể hấp thu hồn dược, từ trong vô cùng vô tận oan hồn hấp thu linh lực cho bản thân sử dụng.
Thế sự không có tuyệt đối.
Trong thiên địa tồn tại một số linh vật có thể sinh ra linh khí giống khu vực Thông Thiên Hà, pho tượng linh ngọc là bảo vật như thế.
Nó bao phủ phạm vi ngàn trượng, độ dày đặc của linh khí có thể so với Tinh Không Đạo Cực Tông, Bạch Tiểu Thuần cũng phải kinh hãi, hắn đứng bên cạnh pho tượng linh ngọc, tu vi trong người như đại hạn đã lâu đắm chìm trong mưa móc ngọt ngào, cảm giác tinh thần sảng khoái bao phủ tâm thần.
- Bảo bối!
Bạch Tiểu Thuần ý thức được pho tượng linh ngọc mới là nội tình chân chính của Thái gia, hiện tại sắc mặt tộc trưởng và đại tộc lão Thái gia không còn chút máu, nội tâm Bạch Tiểu Thuần càng phấn chấn.
- Phát đạt...
Nghĩ tới đây Bạch Tiểu Thuần hất tay áo thu hồi pho tượng linh ngọc, trực tiếp thu vào trong túi trữ vật, khi pho tượng linh ngọc biến mất, linh khí cũng tiêu tan, âất cả tộc nhân Thái gia đều đau lòng.
Bọn họ không bình tĩnh, mặc dù trước đó không biết gia tộc có chí bảo như vậy, nhưng bây giờ lại triệt triệt để để hiểu rõ chí bảo đã không còn thuộc về Thái gia.
So sánh với sinh tử của gia tộc, những ngoại vật này không là gì cả...
- Ai, bảo bối Thái gia các ngươi nhiều lắm, ta giám thưởng không hết.
Bạch Tiểu Thuần xoay đầu lại nhìn bảo vật chồng chất, thở dài, hắn nhìn sang tộc trưởng Thái gia.
Nội tâm tộc trưởng Thái gia đã sớm mắng chửi không dứt, biết rõ hắn muốn cướp bảo vật của gia tộc mình, đồng thời lại muốn mình chủ động lên tiếng dâng lên, đây là cướp đoạt biến tướng.
- Không sao, Bạch tổng quản có thể thưởng thức bảo vật của Thái gia, đây là vinh hạnh của Thái gia, Bạch tổng quản có thể đưa về trong phủ từ từ thưởng thức, chúng ta không cần nữa.
Bạch Tiểu Thuần hớn hở, sắc mặt tán thưởng và hài lòng, lại khách sáo một phen sau đó rời đi.
- Nếu thịnh tình của Thái tộc trưởng không thể chối từ, vậy ta nhất định phải cẩn thận từ từ đánh giá, có ai không, dọn đi!
Bạch Tiểu Thuần nói lời này, đám Hồn Tu Nguyên Anh lập tức tiến lên thu sạch sẽ.
Trơ mắt nhìn đám người cầm nội tình gia tộc rời đi, tộc trưởng Thái gia đỏ mắt, miễn cưỡng khắc chế lửa giận của mình, hắn vẫn cười nhưng nội tâm đau đớn.
- Như vậy, Bạch mỗ đi trước, không cần tiễn!
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha sau đó ôm quyền chào tộc trưởng Thái gia, hắn nghênh ngang đi ra ngoài.
Tuy hắn nói không cần tiễn nhưng tộc trưởng Thái gia biết phải khuất phục, liền dứt khoát triệt để đi tiễn hắn.
Những hộ vệ Nguyên Anh luôn thủ hộ hai bên Bạch Tiểu Thuần, cả đoàn người ra khỏi cửa lớn Thái gia, Trần Hải chờ ở bên ngoài, dáng vẻ tận chức trách của mình, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần an toàn đi ra, hắn tiến lên, ánh mắt mang theo hàn quang nhìn qua đám người Thái gia, dường như chỉ cần Bạch Tiểu Thuần nói một câu, hắn lập tức xuất thủ diệt Thái gia.
Mặc dù bộ dạng khoa trương, Bạch Tiểu Thuần nhìn quen mắt nhưng rất hưởng thụ, hắn vỗ vai tộc trưởng Thái gia, Bạch Tiểu Thuần xuân phong đắc ý cười nói.
- Thái tộc trưởng, ngươi quá khách khí, không cần tiễn, sau khi quay về, chờ ta có thời gian rãnh sẽ đi nói chuyện phiếm với ngươi.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng đắc ý, hắn bay thẳng lên bầu trời, Trần Hải và những tu sĩ khác bay theo, lúc này hai vạn Hồn Tu rời khỏi Thái gia.
Mắt thấy đám người Bạch Tiểu Thuần đi xa, tộc trưởng Thái gia tức giận nổi gân xanh đầy mặt, rốt cuộc áp chế không nổi hét lớn một tiếng, trong mắt mang theo bi phẫn, càng đắng chát, tộc lão đi tới bên cạnh hắn.
- Thôi thôi, bọn chúng cầm nội tình Thái gia, cũng chính nói rõ chúng ta thoát khỏi đại họa diệt tộc.
Đại tộc lão Thái gia thở dài một tiếng, thân ảnh già nua không ít.
Chuyện ở Thái gia không thể phong tỏa tin tức, rất nhanh, thế lực khắp nơi đều nghe việc này, sắc mặt cả đám biến hóabọn họ càng kiêng kị Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt đều nhìn sang hai gia tộc khác.
Rất hiển nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc, Thái gia đã bị khoét một đao, tiếp theo chính là Trần gia cùng Bạch gia, Trần gia còn tốt một chút, Bạch gia...
- Bạch gia, sợ là sắp xong rồi!
Lúc này thế lực trong thành Cự Quỷ đều hiểu rõ, đoàn người Bạch Tiểu Thuần đang đi tới Trần gia, trên đường đi, ngọc giản truyền âm của Bạch Tiểu Thuần chấn động nhiều lần.
Trần Hải quan sát nửa ngày, có tâm muốn hỏi nhưng cảm thấy không dễ mở miệng, thế là thăm dò một câu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...