Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 912: Tấn chức tiên thủ
- Xảy ra chuyện gì?
Mọi người nhìn sang, sắc mặt biến hóa và kinh nghi bất định, âm thanh thật sự cổ quái, lúc trước bọn họ dụng hình với Chu lão ma mấy ngày, mặc dù đối phương kêu la thảm thiết nhưng chưa bao giờ kêu la như thế này.
Không chờ mọi người kịp phản ứng, tiếng gầm gừ càng mãnh liệt hơn trước, đến cuối cùng gầ như điên cuồng, tiếng gào thét thảm thiết khủng bố vang lên.
- Ngươi cho ta ăn cái gì?
- A a a, chết tiệt, chết tiệt!!!
- Thả ta ra ngoài!!!
Trong tiếng gào thét còn xen lẫn âm thanh kỳ lạ, người bên ngoài nghe thấy liền sơn tóc gáy.
Người đội chín trố mắt nhìn sang, phải biết bọn họ tra hỏi nhưng Chu lão ma chưa bao giờ cầu in tha thứ bao giờ.
- Bạch Hạo đã làm gì?
Mọi người hít khí lạnh, nội tâm đội trưởng rung động, Triệu Phong biến sắc liên tục, thậm chí đám phạm nhân áo bào xám đứng cách đó không xa cũng mở to mắt, bọn họ bị tiếng gào thét của Chu lão ma làm hoảng sợ.
Tiếng gào thét duy trì không được bao lâu, vào lúc nội tâm mọi người khôi phục, đột nhiên lại bị tiếng kêu thê lương thảm thiết thay thế, tiếng kêu thảm thiết ẩn chứa tra tấn không cách nào tưởng tượng nổi, đau tận xương cốt, ai nghe cũng không đành lòng.
Cho dù người đội chín nghe tiếng kêu thảm thiết quá nhiều cũng biết rõ đây là tiếng kêu tuyệt vọng, bọn họ cũng phải sợ hãi, đó là cảm giác sống không bằng chết, lông tơ trên người bọn họ dựng đứng.
- Âm thanh này là bị áp lực tới cực hạn nhưng không cách nào bộc phát, do đó hình thành điên cuồng!!
- Trời ạ, Bạch Hạo làm thế nào?
- Có thể làm Chu lão ma phát ra âm thanh như thế, hình pháp đã thành công một nửa, không ai có thể kiên trì trong áp lực như vậy quá lâu.
Mọi người rung động không thôi, đội trưởng hít thở dồn dập, Triệu Phong run nhè nhẹ, hắn thân là tiên thủ, biết rõ cảnh giới trong tiên thủ, áp lực làm người ta không thể bộc phát là thủ đoạn khó khăn nhất.
- Chẳng lẽ, hắn cũng là tiên thủ? Không có khả năng!!
Triệu Phong không cam lòng, hắn cảm thấy Chu lão ma không giống bình thường, có lẽ còn kiên trì một thời gian.
Vào lúc này Chu lão ma kêu thảm thiết, tiếng kêu mang theo điên cuồng, mang theo thống khổ không cách nào hình dung, thậm chí còn làm phạm nhân trong các ngục giam khác sợ hãi.
- Lúc trước xương cốt lão ma rất cứng, hiện tại biến thành thế này...
- Tiểu oa nhi vừa rồi là ai?
Toàn bộ quá trình kéo dài suốt nửa canh giờ, trong lồng giam chỉ còn lại tiếng Chu lão ma cầu xin tha thứ.
- Ta nói, ta nói hết, ta cho ngươi biết bảo tàng...
- Câm miệng, Bạch gia gia ta không muốn biết bảo tàng!
- Bạch gia, ta sai rồi, thật sự sai rồi... Ngươi bỏ qua cho ta đi...
Trong lồng giam có tiếng đối thoại vang lên, người bên ngoài trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình nữa, lúc này không có người nghị luận, ánh mắt mọi người đều nhìn sang lồng giam, bọn họ không cách nào tưởng tượng Chu lão ma thừa nhận tra tấn thế nào mới phát ra tiếng cầu xin thế này.
Hết lần này tới lần khác Bạch Hạo lòng dạ độc ác tới mức không quan tâm, dường như đây là niềm vui của Bạch Hạo, không phải vì đáp án, hắn đang hưởng thụ quá trình ép hỏi.
Cảnh này làm mọi người hãi hùng khiếp vía, không rét mà run, nhất là Chu lão ma kêu thảm thiết và cầu xin tha diễn ra suốt nửa nén hương, thời gian dần qua, giọng nói càng nhỏ yếu, sương mù bao phủ lồng giam biến mất, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, trong mắt mang theo đắc ý bước ra bên ngoài.
Hắn bước đi tiêu sái hấp dẫn ánh mắt của người bốn phía, lính canh ngục cũng tốt, đám phạm nhân áo xám cũng được, còn có đám trọng phạm các nơi cũng nhìn sang nơi này.
Quần áo Bạch Tiểu Thuần như thường, nhìn không khác lúc trước, lúc này mọi người đều nhìn vào trong nhà giam, trong nháy mắt nhìn vào lồng giam liền kinh hô thành tiếng.
- Trời ạ.
- Hắn... Hắn là Chu lão ma?
- Bạch Hạo, hắn... Rốt cuộc hắn đã làm gì Chu lão ma?
Trong lồng giam, thân thể cao lớn của Chu lão ma biến thành khô héo giống như được hơ trên lửa, thiêu đốt tính mạng và linh hồn của hắn, đã đốt cháy một nửa sinh khí đối phương.
Cả người ỉu xìu, ngồi xổm trong góc, toàn thân run rẩy liên tục, trên người hắn đầy vết cào, thậm chí có rất nhiều nơi nhìn thấy xương trắng và nội tạng.
Điều này nói rõ là chính hắn tự tổn thương chính mình.
Mà ánh mắt của hắn sợ hãi nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, sợ hãi khó hình dung thành lời, dường như Bạch Tiểu Thuần trong mắt hắn chính là lệ quỷ hung ác nhất thế gian, mọi người không ngờ ánh mắt Chu lão ma biến thành như vậy, Bạch Tiểu Thuần chính là ác mộng của Chu lão ma, bóng lưng được khắc vĩnh viễn vào tâm thần của hắn.
Mọi người hít khí lạnh khi nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn tương phản quá lớn với việc Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang đi ra, Chu lão ma kiêu ngạo nửa giờ trước, kết quả nửa giờ sau biến thành thế này.
Cho dù là lính canh hay phạm nhân đều dùng ánh mắt ngưng trọng và sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Trong ánh mắt kính sợ của nhiều người, Bạch Tiểu Thuần vô cùng ngạo nghễ đi tới trước mặt đội trưởng, hắn ném ngọc giản tới trước mặt đội trưởng.
- Hắn khai rồi.
Bạch Tiểu Thuần cảm nhận ánh mắt người chung quanh, nội tâm rất đắc ý, ho nhẹ một tiếng sau đó chắp tay sau lưng, hắn hất cằm lên cao mang theo khí thế cao thâm mạt trắc đi về nơi xa.
Đội trưởng ngơ ngác cầm ngọc giản trong tay, hắn thất thần nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần rời đi.
Triệu Phong hít thở dồn dập, hắn nhìn vào trong ngục giam, cẩn thận quan sát Chu lão ma run rẩy bên trong, tròng mắt của hắn như rớt ra ngoài.
- Không có dấu vết thi pháp!
- Áp lực đè nén không thể bộc phát!
- Rõ ràng đã cung khai nhưng trực tiếp cự tuyệt, từ đó tạo thành ảo giác tra tấn không ngừng nghĩ lên phạm nhân... Bản thân hắn lại đắm chìm vào quá trình hưởng thụ khi tra tấn.
- Trời ạ, đây là cảnh giới cao nhất của tiên thủ!!! Bạch Hạo chính là tiên thủ... Không đúng, hắn là người nổi bật trong tiên thủ, hắn là hắc tiên.
Triệu Phong ngẩng đầu nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, trong mắt hắn mang theo kích động và cuồng nhiệt.
Mặc dù hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần không vừa mắt, cảnh tượng trước mặt phá vỡ suy nghĩ của hắn, hắn thân là tiên thủ, hắn càng bội phục thủ đoạn của Bạch Tiểu Thuần tới cực hạn, ánh mắt cuồng nhiệt không che dấu nổi.
- Bạch huynh, chờ ta một chút!
Triệu Phong kích động, hắn đi thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, đám lính canh ngục sùng kính nhìn Bạch Tiểu Thuần, vừa nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần có thể cạy miệng Chu lão ma, thanh danh của hắn tăng mạnh trong đội chín, thậm chí vì bảo tàng, thái độ của bọn họ về Bạch Tiểu Thuần cũng nghịch chuyển.
---------------
Mọi người nhìn sang, sắc mặt biến hóa và kinh nghi bất định, âm thanh thật sự cổ quái, lúc trước bọn họ dụng hình với Chu lão ma mấy ngày, mặc dù đối phương kêu la thảm thiết nhưng chưa bao giờ kêu la như thế này.
Không chờ mọi người kịp phản ứng, tiếng gầm gừ càng mãnh liệt hơn trước, đến cuối cùng gầ như điên cuồng, tiếng gào thét thảm thiết khủng bố vang lên.
- Ngươi cho ta ăn cái gì?
- A a a, chết tiệt, chết tiệt!!!
- Thả ta ra ngoài!!!
Trong tiếng gào thét còn xen lẫn âm thanh kỳ lạ, người bên ngoài nghe thấy liền sơn tóc gáy.
Người đội chín trố mắt nhìn sang, phải biết bọn họ tra hỏi nhưng Chu lão ma chưa bao giờ cầu in tha thứ bao giờ.
- Bạch Hạo đã làm gì?
Mọi người hít khí lạnh, nội tâm đội trưởng rung động, Triệu Phong biến sắc liên tục, thậm chí đám phạm nhân áo bào xám đứng cách đó không xa cũng mở to mắt, bọn họ bị tiếng gào thét của Chu lão ma làm hoảng sợ.
Tiếng gào thét duy trì không được bao lâu, vào lúc nội tâm mọi người khôi phục, đột nhiên lại bị tiếng kêu thê lương thảm thiết thay thế, tiếng kêu thảm thiết ẩn chứa tra tấn không cách nào tưởng tượng nổi, đau tận xương cốt, ai nghe cũng không đành lòng.
Cho dù người đội chín nghe tiếng kêu thảm thiết quá nhiều cũng biết rõ đây là tiếng kêu tuyệt vọng, bọn họ cũng phải sợ hãi, đó là cảm giác sống không bằng chết, lông tơ trên người bọn họ dựng đứng.
- Âm thanh này là bị áp lực tới cực hạn nhưng không cách nào bộc phát, do đó hình thành điên cuồng!!
- Trời ạ, Bạch Hạo làm thế nào?
- Có thể làm Chu lão ma phát ra âm thanh như thế, hình pháp đã thành công một nửa, không ai có thể kiên trì trong áp lực như vậy quá lâu.
Mọi người rung động không thôi, đội trưởng hít thở dồn dập, Triệu Phong run nhè nhẹ, hắn thân là tiên thủ, biết rõ cảnh giới trong tiên thủ, áp lực làm người ta không thể bộc phát là thủ đoạn khó khăn nhất.
- Chẳng lẽ, hắn cũng là tiên thủ? Không có khả năng!!
Triệu Phong không cam lòng, hắn cảm thấy Chu lão ma không giống bình thường, có lẽ còn kiên trì một thời gian.
Vào lúc này Chu lão ma kêu thảm thiết, tiếng kêu mang theo điên cuồng, mang theo thống khổ không cách nào hình dung, thậm chí còn làm phạm nhân trong các ngục giam khác sợ hãi.
- Lúc trước xương cốt lão ma rất cứng, hiện tại biến thành thế này...
- Tiểu oa nhi vừa rồi là ai?
Toàn bộ quá trình kéo dài suốt nửa canh giờ, trong lồng giam chỉ còn lại tiếng Chu lão ma cầu xin tha thứ.
- Ta nói, ta nói hết, ta cho ngươi biết bảo tàng...
- Câm miệng, Bạch gia gia ta không muốn biết bảo tàng!
- Bạch gia, ta sai rồi, thật sự sai rồi... Ngươi bỏ qua cho ta đi...
Trong lồng giam có tiếng đối thoại vang lên, người bên ngoài trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình nữa, lúc này không có người nghị luận, ánh mắt mọi người đều nhìn sang lồng giam, bọn họ không cách nào tưởng tượng Chu lão ma thừa nhận tra tấn thế nào mới phát ra tiếng cầu xin thế này.
Hết lần này tới lần khác Bạch Hạo lòng dạ độc ác tới mức không quan tâm, dường như đây là niềm vui của Bạch Hạo, không phải vì đáp án, hắn đang hưởng thụ quá trình ép hỏi.
Cảnh này làm mọi người hãi hùng khiếp vía, không rét mà run, nhất là Chu lão ma kêu thảm thiết và cầu xin tha diễn ra suốt nửa nén hương, thời gian dần qua, giọng nói càng nhỏ yếu, sương mù bao phủ lồng giam biến mất, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, trong mắt mang theo đắc ý bước ra bên ngoài.
Hắn bước đi tiêu sái hấp dẫn ánh mắt của người bốn phía, lính canh ngục cũng tốt, đám phạm nhân áo xám cũng được, còn có đám trọng phạm các nơi cũng nhìn sang nơi này.
Quần áo Bạch Tiểu Thuần như thường, nhìn không khác lúc trước, lúc này mọi người đều nhìn vào trong nhà giam, trong nháy mắt nhìn vào lồng giam liền kinh hô thành tiếng.
- Trời ạ.
- Hắn... Hắn là Chu lão ma?
- Bạch Hạo, hắn... Rốt cuộc hắn đã làm gì Chu lão ma?
Trong lồng giam, thân thể cao lớn của Chu lão ma biến thành khô héo giống như được hơ trên lửa, thiêu đốt tính mạng và linh hồn của hắn, đã đốt cháy một nửa sinh khí đối phương.
Cả người ỉu xìu, ngồi xổm trong góc, toàn thân run rẩy liên tục, trên người hắn đầy vết cào, thậm chí có rất nhiều nơi nhìn thấy xương trắng và nội tạng.
Điều này nói rõ là chính hắn tự tổn thương chính mình.
Mà ánh mắt của hắn sợ hãi nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, sợ hãi khó hình dung thành lời, dường như Bạch Tiểu Thuần trong mắt hắn chính là lệ quỷ hung ác nhất thế gian, mọi người không ngờ ánh mắt Chu lão ma biến thành như vậy, Bạch Tiểu Thuần chính là ác mộng của Chu lão ma, bóng lưng được khắc vĩnh viễn vào tâm thần của hắn.
Mọi người hít khí lạnh khi nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn tương phản quá lớn với việc Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang đi ra, Chu lão ma kiêu ngạo nửa giờ trước, kết quả nửa giờ sau biến thành thế này.
Cho dù là lính canh hay phạm nhân đều dùng ánh mắt ngưng trọng và sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Trong ánh mắt kính sợ của nhiều người, Bạch Tiểu Thuần vô cùng ngạo nghễ đi tới trước mặt đội trưởng, hắn ném ngọc giản tới trước mặt đội trưởng.
- Hắn khai rồi.
Bạch Tiểu Thuần cảm nhận ánh mắt người chung quanh, nội tâm rất đắc ý, ho nhẹ một tiếng sau đó chắp tay sau lưng, hắn hất cằm lên cao mang theo khí thế cao thâm mạt trắc đi về nơi xa.
Đội trưởng ngơ ngác cầm ngọc giản trong tay, hắn thất thần nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần rời đi.
Triệu Phong hít thở dồn dập, hắn nhìn vào trong ngục giam, cẩn thận quan sát Chu lão ma run rẩy bên trong, tròng mắt của hắn như rớt ra ngoài.
- Không có dấu vết thi pháp!
- Áp lực đè nén không thể bộc phát!
- Rõ ràng đã cung khai nhưng trực tiếp cự tuyệt, từ đó tạo thành ảo giác tra tấn không ngừng nghĩ lên phạm nhân... Bản thân hắn lại đắm chìm vào quá trình hưởng thụ khi tra tấn.
- Trời ạ, đây là cảnh giới cao nhất của tiên thủ!!! Bạch Hạo chính là tiên thủ... Không đúng, hắn là người nổi bật trong tiên thủ, hắn là hắc tiên.
Triệu Phong ngẩng đầu nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, trong mắt hắn mang theo kích động và cuồng nhiệt.
Mặc dù hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần không vừa mắt, cảnh tượng trước mặt phá vỡ suy nghĩ của hắn, hắn thân là tiên thủ, hắn càng bội phục thủ đoạn của Bạch Tiểu Thuần tới cực hạn, ánh mắt cuồng nhiệt không che dấu nổi.
- Bạch huynh, chờ ta một chút!
Triệu Phong kích động, hắn đi thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, đám lính canh ngục sùng kính nhìn Bạch Tiểu Thuần, vừa nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần có thể cạy miệng Chu lão ma, thanh danh của hắn tăng mạnh trong đội chín, thậm chí vì bảo tàng, thái độ của bọn họ về Bạch Tiểu Thuần cũng nghịch chuyển.
---------------