Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 813: Tiểu Thuần chạy mau
- Hắn lại dám tới nơi này, ha ha, Bạch ma này ta muốn chắc rồi, cái gì bảo tàng, cái gì Thiên Nhân Hồn, lão tử không để ý, chỉ cần diệ Bạch ma sẽ đạt được ban thưởng... Đây chính nguyên vẹn Ngũ Hành Thiên Thú Hồn đấy! Cũng không khác gì Thiên Nhân Hồn.
- Quá kiêu ngạo, hắn bị treo thưởng Thiên Thú Hồn còn dám xuất hiện nơi đây, hắn đang khiêu khích chúng ta đấy.
Bạch Tiểu Thuần bi phẫn gần chết, thậm chí trái tim đang đập mạnh, hắn nhìn thấy ánh mắt tham lam và thù hận của đám hồn tu và thổ dân Man Hoang, trong đó tham lam chiếm đa số...
Lại nhìn thấy đồng bạn chung quanh tản ra chung quanh, có không ít người nhìn hắn với ánh mắt lập lòe, lúc này nội tâm Bạch Tiểu Thuần lạnh buốt.
- Ta cũng không muốn tới, ta không có khiêu khích...
Bạch Tiểu Thuần sắp khóc, cho dù tu sĩ Man Hoang hay Trường thành, không nói toàn bộ, có quá nhiều người nhìn mình với ánh mắt tham lam và tối nghĩa, hắn không rét mà run.
Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn ra, cho dù là người một nhà hay Man Hoang đều có kẻ lòng mang làm loạn, mồ hôi lạnh trên trán Bạch Tiểu Thuần chảy ra ngoài, hắn ẩn ẩn cảm thấy mình trong mắt đám người này chính là bảo tàng.
Cho dù là kẻ nào diệt mình cũng có thể đạt được nguyên vẹn Ngũ Hành Thiên Thú Hồn, bên ngoài có thể dùng một Thiên Nhân Hồn đổi lấy nguyên vẹn Ngũ Hành Thiên Thú Hồn.
- Trọng yếu nhất... Sau khi giết ta, đạt được không chỉ Ngũ Hành Thiên Thú Hồn, ta còn có hai phần Thiên Nhân Hồn đấy, nếu ai giết ta chắc chắn một đêm phất nhanh.
Nghĩ tới đây nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thán không thôi, hắn không nghĩ thì thôi, hắn càng nghĩ càng cảm thấy cái mạng của hắn còn quý hơn bảo tàng gấp hai ba lần...
- Chuyện này nên tính thế nào đây, ta... Ta còn giàu hơn cả bảo tàng...
Bạch Tiểu Thuần lúc này có xúc động muốn khóc rống lên, trong lòng của hắn ủy khuất và bi phẫn, hắn cảm thấy mình lập đại công cho Trường thành nhưng lại có kết cục như vậy, loại cảm giác này làm hắn hận nghiến răng nghiến lợi, trong mắt sung huyết và tràn ngập tơ máu.
Lúc này đám hồn tu và thổ dân Man Hoang, thậm chí còn có một ít Luyện Hồn Sư xen lẫn trong đó, ánh mắt bọn chúng không tốt, thậm chí có kẻ muốn lập tức lao tới chém giết hắn tại chỗ.
Bạch Tiểu Thuần lúc này đứng lẻ loi một mình, trong tu sĩ Trường thành có một ít người đệ tam quân lo lắng, ý đồ đi cứu trợ nhưng lại không kịp.
Một khi hồn tu Man Hoang thật sự có người giết ra, cục diện không thể khống chế được, Bạch Tiểu Thuần lại lâm vào nguy cơ sinh tử, hắn tiến lên phía trước một bước, đôi mắt đỏ rực và quát lớn.
- Còn có ai muốn chết!
Những lời này nổ vang như sấm sét quanh quẩn tứ phương, đám hồn tu và thổ dân Man Hoang muốn lao tới liền dừng bước lại, lập tức nhớ tới biểu hiện của Bạch Tiểu Thuần trong trận chiến năm xưa.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh tưởng đại chiến khi đó, cũng có kẻ sau này nghe kể lại, đám người này kinh hãi, vào lúc nghe lời này liền dừng bước.
Dù sao chiến lực Bạch Tiểu Thuần không tầm thường, kẻ tiến lên đầu tiên chắc chắn không thể diệt sát Bạch Tiểu Thuần, thậm chí bản thân khó bảo toàn, vào lúc đám người Man Hoang chần chờ, lúc này hoàng hôn đã hàng lâm.
Cả thiên địa biến thành màu vàng óng ánh, màn sáng trên cánh cửa ra vào mê cung biến mất... Màn sáng vừa biến mất bên trong có tiếng kêu gào thảm thiết từ cửa vào mê cung vọng ra ngoài.
Âm thanh này giống như có vô số lệ quỷ đang gào thét truyền vào tai mọi người, rung chuyển tâm thần.
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn cảm giác mình không có lựa chọn nào khác, vào lúc cửa vào mê cung vừa mở ra vô cùng hung hiểm nhưng đối với hắn mà nói lại là cơ hội.
Cho nên trong nháy mắt mê cung mở ra, lúc ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, Bạch Tiểu Thuần cắn răng trầm mặc không nói, hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất và hóa thành tàn ảnh tiến vào trong mê cung.
Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn phát động Hám Sơn Chàng, lúc này âm thanh xé gió như sấm sét nổ vang, Bạch Tiểu Thuần bước vào cửa mê cung, sau khi tiến lên phía trước, hắn cảm thấy có kẻ sẽ cho rằng mình sợ nên lập tức hét lớn:
- Triệu sư huynh, Trần sư tỷ, Bạch Tiểu Thuần ta tới cứu các ngươi đây!
Trong tiếng hô, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần bước vào trong cửa mê cung, đảo mắt biến mất không thấy gì nữa, dường như trong nháy mắt tiến vào đã bị truyền tống ngay lập tức.
- Bạch ma chạy đâu!
- Giết Bạch ma đạt được ban thưởng!
- Đuổi theo!
Vào lúc Bạch Tiểu Thuần bước vào mê cung, đám thổ dân và hồn tu Man Hoang chung quanh, còn có một chút Luyện Hồn Sư sinh ra sát ý ngập trời, bọn họ tiến vào trong cửa ra vào.
Trần Hạ Thiên tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt không mang theo chút biến hóa, vào lúc nghe Bạch Tiểu Thuần hét vang, da mặt của hắn co rúm vài cái, lúc này hắn hất tay áo lên.
- Năm đại quân đoàn nghe lệnh, tiến vào mê cung!
Lúc hắn vừa ra lệnh, ba vạn tu sĩ không dám không theo, liên tục bay tới tiến vào mê cung, Trần Hạ Thiên cũng tiến vào bên trong.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người lục tục đi vào mê cung, vào lúc mọi người vào không còn bao nhiêu, trên bầu trời thỉnh thoảng có tu sĩ bay tới, lúc tới gần liền chui vào mê cung.
Cùng lúc đó Bạch Tiểu Thuần xuất hiện trong mê cung cũng từ miệng các hồn tu Man Hoang truyền ra ngoài, hồn tu và thổ dân ở các khu vực chung quanh đều biết tin tức.
- Cái gì, Bạch ma hiện thân!
Trong một bộ lạc Man Hoang, đại tù trưởng thổ dân đang tu hành, nghe được đồng tộc báo cáo liền ngẩng đầu lên.
- Bạch ma nhất định phải chết, lão phu tự mình đi!
Đại tù trưởng cắn răng một cái sau đó rời khỏi bộ lạc.
Cảnh tượng như vậy xảy ra ở rất nhiều bộ lạc, đồng thời các tán tu và hồn tu trong Man Hoang đều thông qua các con đường biết rõ chuyện này, lúc này bọn họ hít thở dồn dập sau đó rời đi.
- Bạch ma... Hồng Trần Thánh Nữ treo giải thưởng cái mạng của là nguyên vẹn Ngũ Hành Thiên Thú Hồn... Đây chính là ngũ hành đều đủ, nếu ai có thể có được liền thành công Kết Anh.
- Hắc hắc, ta vốn không có hứng thú với mê cung kia, dù sao muốn đạt được Thiên Nhân Hồn phải có cơ duyên và tạo hóa, nhưng bây giờ lại có thêm một lựa chọn, có thể nói trong mê cung có hai phần bảo tàng đấy.
- Đi, đi mê cung!
Chẳng những hồn tu cùng thổ dân điên cuồng, ngay cả Luyện Hồn Sư có địa vị tôn quý trong Man Hoang cũng hứng thú với Ngũ Hành Thiên Thú Hồn, lúc này biết tin Bạch Tiểu Thuần hiện thân liền xúc động đi vào mê cung.
Theo thời gian trôi qua, lúc này có rất nhiều thân ảnh từ các nơi trong Man Hoang bay tới cửa ra vào mê cung, sau khi tới trước ưửa chờ hoàng hôn hàng lâm, bọn họ không do dự tiến vào bên trong.
Mục tiêu của bọn họ không phải thông qua mê cung, thông qua thí luyện tranh đoạt thân phận đệ nhất gì đó, bọn họ không thể đạt được Thiên Nhân Hồn, bởi vì mọi người cho rằng độ khó quá lớn và hư vô mờ mịt, cho nên mục tiêu của bọn họ là đánh chết Bạch Tiểu Thuần.
---------------
- Quá kiêu ngạo, hắn bị treo thưởng Thiên Thú Hồn còn dám xuất hiện nơi đây, hắn đang khiêu khích chúng ta đấy.
Bạch Tiểu Thuần bi phẫn gần chết, thậm chí trái tim đang đập mạnh, hắn nhìn thấy ánh mắt tham lam và thù hận của đám hồn tu và thổ dân Man Hoang, trong đó tham lam chiếm đa số...
Lại nhìn thấy đồng bạn chung quanh tản ra chung quanh, có không ít người nhìn hắn với ánh mắt lập lòe, lúc này nội tâm Bạch Tiểu Thuần lạnh buốt.
- Ta cũng không muốn tới, ta không có khiêu khích...
Bạch Tiểu Thuần sắp khóc, cho dù tu sĩ Man Hoang hay Trường thành, không nói toàn bộ, có quá nhiều người nhìn mình với ánh mắt tham lam và tối nghĩa, hắn không rét mà run.
Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn ra, cho dù là người một nhà hay Man Hoang đều có kẻ lòng mang làm loạn, mồ hôi lạnh trên trán Bạch Tiểu Thuần chảy ra ngoài, hắn ẩn ẩn cảm thấy mình trong mắt đám người này chính là bảo tàng.
Cho dù là kẻ nào diệt mình cũng có thể đạt được nguyên vẹn Ngũ Hành Thiên Thú Hồn, bên ngoài có thể dùng một Thiên Nhân Hồn đổi lấy nguyên vẹn Ngũ Hành Thiên Thú Hồn.
- Trọng yếu nhất... Sau khi giết ta, đạt được không chỉ Ngũ Hành Thiên Thú Hồn, ta còn có hai phần Thiên Nhân Hồn đấy, nếu ai giết ta chắc chắn một đêm phất nhanh.
Nghĩ tới đây nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thán không thôi, hắn không nghĩ thì thôi, hắn càng nghĩ càng cảm thấy cái mạng của hắn còn quý hơn bảo tàng gấp hai ba lần...
- Chuyện này nên tính thế nào đây, ta... Ta còn giàu hơn cả bảo tàng...
Bạch Tiểu Thuần lúc này có xúc động muốn khóc rống lên, trong lòng của hắn ủy khuất và bi phẫn, hắn cảm thấy mình lập đại công cho Trường thành nhưng lại có kết cục như vậy, loại cảm giác này làm hắn hận nghiến răng nghiến lợi, trong mắt sung huyết và tràn ngập tơ máu.
Lúc này đám hồn tu và thổ dân Man Hoang, thậm chí còn có một ít Luyện Hồn Sư xen lẫn trong đó, ánh mắt bọn chúng không tốt, thậm chí có kẻ muốn lập tức lao tới chém giết hắn tại chỗ.
Bạch Tiểu Thuần lúc này đứng lẻ loi một mình, trong tu sĩ Trường thành có một ít người đệ tam quân lo lắng, ý đồ đi cứu trợ nhưng lại không kịp.
Một khi hồn tu Man Hoang thật sự có người giết ra, cục diện không thể khống chế được, Bạch Tiểu Thuần lại lâm vào nguy cơ sinh tử, hắn tiến lên phía trước một bước, đôi mắt đỏ rực và quát lớn.
- Còn có ai muốn chết!
Những lời này nổ vang như sấm sét quanh quẩn tứ phương, đám hồn tu và thổ dân Man Hoang muốn lao tới liền dừng bước lại, lập tức nhớ tới biểu hiện của Bạch Tiểu Thuần trong trận chiến năm xưa.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh tưởng đại chiến khi đó, cũng có kẻ sau này nghe kể lại, đám người này kinh hãi, vào lúc nghe lời này liền dừng bước.
Dù sao chiến lực Bạch Tiểu Thuần không tầm thường, kẻ tiến lên đầu tiên chắc chắn không thể diệt sát Bạch Tiểu Thuần, thậm chí bản thân khó bảo toàn, vào lúc đám người Man Hoang chần chờ, lúc này hoàng hôn đã hàng lâm.
Cả thiên địa biến thành màu vàng óng ánh, màn sáng trên cánh cửa ra vào mê cung biến mất... Màn sáng vừa biến mất bên trong có tiếng kêu gào thảm thiết từ cửa vào mê cung vọng ra ngoài.
Âm thanh này giống như có vô số lệ quỷ đang gào thét truyền vào tai mọi người, rung chuyển tâm thần.
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn cảm giác mình không có lựa chọn nào khác, vào lúc cửa vào mê cung vừa mở ra vô cùng hung hiểm nhưng đối với hắn mà nói lại là cơ hội.
Cho nên trong nháy mắt mê cung mở ra, lúc ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, Bạch Tiểu Thuần cắn răng trầm mặc không nói, hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất và hóa thành tàn ảnh tiến vào trong mê cung.
Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn phát động Hám Sơn Chàng, lúc này âm thanh xé gió như sấm sét nổ vang, Bạch Tiểu Thuần bước vào cửa mê cung, sau khi tiến lên phía trước, hắn cảm thấy có kẻ sẽ cho rằng mình sợ nên lập tức hét lớn:
- Triệu sư huynh, Trần sư tỷ, Bạch Tiểu Thuần ta tới cứu các ngươi đây!
Trong tiếng hô, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần bước vào trong cửa mê cung, đảo mắt biến mất không thấy gì nữa, dường như trong nháy mắt tiến vào đã bị truyền tống ngay lập tức.
- Bạch ma chạy đâu!
- Giết Bạch ma đạt được ban thưởng!
- Đuổi theo!
Vào lúc Bạch Tiểu Thuần bước vào mê cung, đám thổ dân và hồn tu Man Hoang chung quanh, còn có một chút Luyện Hồn Sư sinh ra sát ý ngập trời, bọn họ tiến vào trong cửa ra vào.
Trần Hạ Thiên tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt không mang theo chút biến hóa, vào lúc nghe Bạch Tiểu Thuần hét vang, da mặt của hắn co rúm vài cái, lúc này hắn hất tay áo lên.
- Năm đại quân đoàn nghe lệnh, tiến vào mê cung!
Lúc hắn vừa ra lệnh, ba vạn tu sĩ không dám không theo, liên tục bay tới tiến vào mê cung, Trần Hạ Thiên cũng tiến vào bên trong.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người lục tục đi vào mê cung, vào lúc mọi người vào không còn bao nhiêu, trên bầu trời thỉnh thoảng có tu sĩ bay tới, lúc tới gần liền chui vào mê cung.
Cùng lúc đó Bạch Tiểu Thuần xuất hiện trong mê cung cũng từ miệng các hồn tu Man Hoang truyền ra ngoài, hồn tu và thổ dân ở các khu vực chung quanh đều biết tin tức.
- Cái gì, Bạch ma hiện thân!
Trong một bộ lạc Man Hoang, đại tù trưởng thổ dân đang tu hành, nghe được đồng tộc báo cáo liền ngẩng đầu lên.
- Bạch ma nhất định phải chết, lão phu tự mình đi!
Đại tù trưởng cắn răng một cái sau đó rời khỏi bộ lạc.
Cảnh tượng như vậy xảy ra ở rất nhiều bộ lạc, đồng thời các tán tu và hồn tu trong Man Hoang đều thông qua các con đường biết rõ chuyện này, lúc này bọn họ hít thở dồn dập sau đó rời đi.
- Bạch ma... Hồng Trần Thánh Nữ treo giải thưởng cái mạng của là nguyên vẹn Ngũ Hành Thiên Thú Hồn... Đây chính là ngũ hành đều đủ, nếu ai có thể có được liền thành công Kết Anh.
- Hắc hắc, ta vốn không có hứng thú với mê cung kia, dù sao muốn đạt được Thiên Nhân Hồn phải có cơ duyên và tạo hóa, nhưng bây giờ lại có thêm một lựa chọn, có thể nói trong mê cung có hai phần bảo tàng đấy.
- Đi, đi mê cung!
Chẳng những hồn tu cùng thổ dân điên cuồng, ngay cả Luyện Hồn Sư có địa vị tôn quý trong Man Hoang cũng hứng thú với Ngũ Hành Thiên Thú Hồn, lúc này biết tin Bạch Tiểu Thuần hiện thân liền xúc động đi vào mê cung.
Theo thời gian trôi qua, lúc này có rất nhiều thân ảnh từ các nơi trong Man Hoang bay tới cửa ra vào mê cung, sau khi tới trước ưửa chờ hoàng hôn hàng lâm, bọn họ không do dự tiến vào bên trong.
Mục tiêu của bọn họ không phải thông qua mê cung, thông qua thí luyện tranh đoạt thân phận đệ nhất gì đó, bọn họ không thể đạt được Thiên Nhân Hồn, bởi vì mọi người cho rằng độ khó quá lớn và hư vô mờ mịt, cho nên mục tiêu của bọn họ là đánh chết Bạch Tiểu Thuần.
---------------