Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 715: Thổ lộ (Thượng)



Thậm chí có một lần kinh người nhất, trong vòng một đêm có mười ba người tử vong, toàn thân mười ba người này bị hút sạch huyết nhục biến thành thây khô, chúng tu sĩ trên thuyền chấn động rất mạnh.
Bạch Tiểu Thuần sợ hãi, hắn sợ tới mức tận cùng, hắn cảm thấy chiếc thuyền quá đáng sợ, nội tâm vô cùng chờ mong lão giả ba mắt quay trở về...
- Nếu tiếp tục như vậy chưa tới Man Hoang, người trên thuyền đã chết sạch rồi.
Bạch Tiểu Thuần lo sợ bất an, dứt khoát gọi hai tùy tùng Triệu Thiên Kiêu vào trong gian phòng của mình, hắn cảm giác người nhiều mới an toàn.
Hai tùy tùng này sống trong hoảng sợ bất an, bọn hắn cũng lo lắng bóng trắng trả thù, tâm thần bị tra tấn suốt nhiều ngày qua, sợ hãi không dứt, nghe Bạch Tiểu Thuần triệu hoán, bọn họ vui mừng như điên, cảm thấy Bạch Tiểu Thuần quá tốt với mình, vì vậy không nói hai lời lập tức đi tới đây, thậm chí còn nịnh nọt Bạch Tiểu Thuần, phàm là chuyện Bạch Tiểu Thuần cần, hai người đều xông phá hoàn thành xuất sắc.
Lúc này chiếc thuyền đã đi được một nửa lộ trình, Triệu Thiên Kiêu thật sự không chịu nổi, hắn cảm giác mỗi ngày sống trong giày vò, cho dù ưa thích Trần Nguyệt San không kiềm chế nổi nhưng lại làm ra vẻ hờ hững không quan tâm.
Trần Nguyệt San cực kỳ chấp nhất, lại nhiều lần chủ động muốn hỏi đáp án, mỗi lần Triệu Thiên Kiêu đều hận không thể lập tức mở miệng biểu đạt cảm tình của mình, lại nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần an bài, hắn chỉ có thể nín nhịn.
Vào một buổi hoàng hôn hắn không chịu nổi, Triệu Thiên Kiêu đi vào gian phòng Bạch Tiểu Thuần, mới vừa bước vào phòng, hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần nằm ở đó, bên cạnh còn có hai tùy tùng của mình, một người nắn vai, một người bóp chân cho Bạch Tiểu Thuần, lúc Triệu Thiên Kiêu đi vào đã hỏi thẳng Bạch Tiểu Thâần.
- Tiểu Thuần, ta không chịu nổi, ta nhiều lần muốn biểu đạt tình cảm lại nín nhịn, đừng nói nàng, bản thân ta cũng cảm thấy... Ta và Nguyệt San sư muội rất khó thiên trường địa cửu.
Sắc mặt Triệu Thiên Kiêu tiều tụ, đôi mắt chờ mong nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Sau khi thấy Triệu Thiên Kiêu, Bạch Tiểu Thuần sững sờ, mấy ngày qua hắn sống trong hãi hùng khêếp vía, mỗi ngày đều nghĩ tới bóng trắng kia, nếu gặp phải mình nên chống cự như thế nào, đã lâu không gặp Triệu Thiên Kiêu cho nên hắn sắp quên mất chuyện này.
Hiện tại nghe Triệu Thiên Kiêu nói vậy, Bạch Tiểu Thuần lập tức chấn động, nội tâm chột dạ, vội vàng cười khan, hắn tính giả vờ giả vịt và vỗ đùi một cái.
- Thời cơ đến, trưa mai, Triệu sư huynh, ngươi nên thổ lộ với Nguyệt San sư tỷ, đây là một kích cuối cùng, từ nay về sau ngươi có thể ôm mỹ nhân về nhà, có thể song túc song phi với Nguyệt San sư tỷ!
Bạch Tiểu Thuần lớn tiếng nói.
Triệu Thiên Kiêu chấn động tinh thần khi nghe lời này, đứng dậy đi tới đi lui, sắc mặt kích động và khẩn trương, khi thì cầm chặt nắm đấm, lo được lo mất.
- Ngươi nói vạn nhất nàng cự tuyệt thì làm sao bây giờ?
Triệu Thiên Kiêu lo lắng hỏi thăm một câu.
- Căn cứ mấy chục năm kinh nghiệm tình trường của tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta, nguyên nhân thổ lộ thất bại là do tình cảm lắng đọng chưa đủ!
- Ngươi và Nguyệt San sư tỷ đã lắng đọng đủ lâu, cho nên ngươi cần lo lắng duy nhất chính là chuẩn bị ngôn từ, ngươi có thể yên tâm, Bạch Tiểu Thuần ta am hiểu nhất chính là điểm này, nhất định sẽ giúp ngươi!
Bạch Tiểu Thuần vung tay lên tiếng.
Triệu Thiên Kiêu vui vẻ nghe lời Bạch Tiểu Thuần, ở phương diện này Bạch Tiểu Thuần nói gì hắn nghe nấy, hiện tại hắn thở ra một hơi, cảm thấy có Bạch Tiểu Thuần trợ giúp, cửa ải cuối cùng cũng dễ dàng hơn nhiều.
- Ta sẽ giúp ngươi!
Bạch Tiểu Thuần cười nhạt, hắn giả vờ cao thâm mạt trắc, thương lượng với Triệu Thiên Kiêu đến đêm khuya, Triệu Thiên Kiêu vừa lòng thích ý ưỡn ngực rời đi.
Giữa trưa ngày thứ hai trời trong nắng ấm, mặt biển yên tĩnh, chỉ còn gợn sóng phập phồng, biển cả màu vàng vô cùng xinh đẹp.
Ở xa xa có thể nhìn thấy chim biển đặc thù sống trong Thông Thiên Hải đang bay lượn, tiếng kêu của chúng truyền ra thật xa.
Triệu Thiên Kiêu mặc trường bào màu xanh đứng ở đầu thuyền, bộ dạng ngọc thụ lâm phong, ánh mắt vô cùng thâm thúy giống như ngọn núi vững chắc, hắn đứng đó tỏa ra khí thế vô cùng kinh người, tất cả mọi người gặp được đều phải nhớ kỹ.
Hắn chắp tay sau lưng, mái tóc dài mặc gió thổi phất phơ, càng làm Triệu Thiên Kiêu bất phàm.
Không người nào chú ý, lúc này bên tai nghe được giọng nói Bạch Tiểu Thuần.
- Sai sai, đặt tay trái trên thắt lưng, đúng đúng... Ngẩng đầu, nâng cằm lên nhìn ra xa.
- Ánh mắt chớ nhìn lộn xộn!
- Chân trái bước nửa bước về phía trước, ân... Bộ dạng như vậy không tệ, sắc mặt quá nghiêm túc, ngươi muốn thổ lộ chứ không phải dọa người, phải nhu hòa một ít...
Bạch Tiểu Thuần đứng ở vị trí cách đó không xa quan sát Triệu Thiên Kiêu, hắn không ngừng truyền âm điều chỉnh tư thái, Triệu Thiên Kiêu nghe xong đổi thành tay trái, cái cằm và sắc mặt cũng điều chỉnh, trong nội tâm bất an, hắn lo được lo mất nhưng vì tín nhiệm Bạch Tiểu Thuần nên kiên trì làm theo.
- Cứ như vậy, không nên cử động, sắp tới thời gian ngươi ước hẹn với Nguyệt San sư tỷ rồi đấy.
Bạch Tiểu Thuần rất phấn chấn nhìn Triệu Thiên Kiêu, hồi tưởng chyện mấy ngày hôm trước, đây chính là thành quả của hắn, hôm nay chính là lúc đánh một kích cuối cùng.
- Tất thành!
Bạch Tiểu Thuần xiết chặc nắm đấm, thở sâu sau đó mang theo chờ mong quan sát tầng hai, rốt cục... Cửa phòng tầng hai mở ra, thân ảnh Trần Nguyệt San xuất hêện.
Trần Nguyệt San hôm nay không khác gì những ngày hôm trước, vẫn mặc trường bào đệ tử màu xanh nhưng lại sinh ra khí chất thiên kiều bá mị, tóc dài duỗi ra, cái cổ trắng sáng để lộ da thịt mịn màng, trên người nàng sinh ra khí chất vô cùng thánh khiết.
Gương mặt hơi ửng đỏ, tâm thần bất định, bàn tay ngọc trong tay áo nắm chặt càng để lộ thần sắc khẩn trương của nàng.
Nàng đi tới bong thuyền, bắt gặp Triệu Thiên Kiêu đang đứng đầu thuyền, bước chân chần chờ nhưng vẫn đi tới.
- Đến rồi, không nên quay đầu, nàng đang đi tới gần ngươi.
Bạch Tiểu Thuần kích động truyền âm.
Thân thể Triệu Thiên Kiêu hơi run, hắn cắn răng duy trì trạng thái của mình, linh thức tản ra, cảm giác Trần Nguyệt San tới gần, không bao lâu Trần Nguyệt San đã đứng bên người Triệu Thiên Kiêu, làn gió thơm bên cạnh, Triệu Thiên Kiêu cảm giác tim mình đập rộn ràng.
- Triệu sư huynh, ngươi tìm ta có chuyện gì không?
Trần Nguyệt San nhỏ giọng hỏi, bàn tay ngọc nắm chặc góc áo, nàng cảm thấy dáng vẻ Triệu Thiên Kiêu kỳ quái nhưng vô cùng ưa thích.
Bạch Tiểu Thuần nhìn không rời mắt, ánh mắt hơi sợ sệt.
Triệu Thiên Kiêu hít sâu một hơi, hắn không quay đầu lại nhưng quyết tâm nhìn chân trời xa xăm, trong đầu nhớ lại những lời Bạch Tiểu Thuần dạy hắn, hắn nâng tay phải chỉ lên trời, trầm giọng nói:
- Nguyệt San, ngươi nhìn bầu trời xanh thẳm kia đi, bầu trời trong xanh không hạt bụi, đại biểu tình cảm ta dành cho ngươi không nhiễm phàm trần, trọn đời không thay đổi.
Triệu Thiên Kiêu nói rất trầm thấp, những lời hắn nói đánh động tâm hồn thiếu nữ của Trần Nguyệt San, nàng vô ý thức ngẩng đầu nhìn trời.
---------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...