Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 395: Đỗ Lăng Phỉ lại xuất hiện
Dịch giả: Tiểu Băng
Bạch Tiểu Thuần nghe hỏi mà cảm khái, thực cảm ơn đám trưởng bối kia của Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông.
Hồi đó, lúc họ hù dọa hắn, cũng nói y hệt mấy chữ như thế này.
Thế cho nên bây giờ Bạch Tiểu Thuần nghe mấy chữ này là hiểu ngay sẽ chẳng bị sao cả. Trưởng bối mà hỏi thế này thì chỉ muốn hù dọa một phen mà thôi, quá lắm thì đánh cho một gậy, sau đấy, sẽ cho một cái gì đó.
Nghĩ thế, Bạch Tiểu Thuần đã biết mình phải làm gì. Hắn bày ra vẻ mặt cay đắng, như không cam lòng, lại như bi phẫn, thêm cả sự sùng kính và khát vọng Tinh Không Đạo Cực Tông, thêm chút nhớ mong với Nghịch Hà Tông, đủ loại biểu lộ đều hiện ra mặt, tạo nên một sự chua xót và bất đắc dĩ tới tận cùng.
Hắn đứng đó trầm mặc không nói, yên lặng ôm quyền cúi đầu, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
Một câu cũng không cần nói, vì biểu cảm của hắn đã nói lên rất nhiều rồi.
Cái kế thê thảm này hắn đã học được ở Huyết Khê Tông, lần nào dùng cũng có hiệu quả, lần này cũng không ngoại lệ.
Ngay cả cô gái lạnh lùng kia cũng nhìn biểu lộ của hắn mà sửng sốt, trên đại điện cũng im lặng một lúc.
"Mà thôi, ngươi dù sao cũng là con tin của Nghịch Hà Tông, Nghịch Hà Tông cũng là ta tông môn liên quan Không Vực ta, đưa đan phương Trí Huyễn Đan ra đây, Đan này tuy có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng cũng có chỗ kì diệu."
"Sẽ không bắt ngươi giao ra không công, lão phu có thể cho ngươi một trăm vạn điểm cống hiến, giúp ngươi có thể tấn chức áo vàng ngay tức khắc, từ nay rời khỏi Không Thành, phi thăng tới đây." Sau một lúc lâu, giọng nói uy nghiêm lại vang lên.
Nữ tu lạnh băng mở to mắt, khó tin nhìn lên đại điện.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ cay đắng, trong lòng ngoài đắc ý còn có chút coi thường, hắn đã có rất nhiều điểm cống hiến rồi, muốn tới đây thì sớm đã tới, một bữa cơm của hắn đã tốn mấy vạn điểm cống hiến,còn mua cả mấy Khôi Lỗi thị nữ kia.
Một tháng, chi dùng của hắn không chỉ một trăm vạn điểm cống hiến.
"Kẻ đần mới đến đây, ở dưới đấy sướng hơn nhiều, hô phong hoán vũ, tu hành cũng nhanh, không bị cái gì ảnh hưởng!" Bạch Tiểu Thuần lòng đã sớm hạ quyết tâm, nhất là lần này sau khi tới, thấy người nơi này lạnh như băng, cảnh vật thì quạnh quẽ, trong lòng cực không muốn đến.
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn lên đại điện, nghiêm nghị ôm quyền.
"Chưởng tòa, đan phương này đệ tử nguyện đưa cho tông môn, về phần điểm cống hiến... Đệ tử không dám nhận, dùng cách như thế tấn chứ áo vàng không phải là nguyện vọng của đệ tử, không hợp với đạo của đệ tử, Bạch Tiểu Thuần dù trở thành áo vàng cũng phải là dựa vào hai bàn tay của mình kiếm lấy!" Bạch Tiểu Thuần rất là chính khí.
Nữ tu lạnh lùng lại phải quay sang nhìn hắn thêm mấy lần, cô vốn đã ngạc nhiên vì sự trao đổi của chưởng tọa sư tôn, cô là đệ tử của người nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy sư tôn hào phóng như vậy... nhưng mà, phản ứng dứt khoát của Bạch Tiểu Thuần còn làm cô ngạc nhiên hơn!
Một trăm vạn điểm cống hiến, đối với tu sĩ bình thường, cả sáu mươi năm nhiều người cũng còn chưa tích lũy nổi.
Không Vực chưởng tòa nếu không phải hiểu rõ hành vi của Bạch Tiểu Thuần ở Không Thành thì hẳn cũng sẽ rất kinh ngạc, từ ngày chấp chưởng không vực, lão chưa gặp ai cự tuyệt trở thành đệ tử áo vàng bao giờ.
lão ngồi trong đại điện, thần sắc cổ quái, nhìn một nữ tử thân ảnh mơ hồ đứng cách lão không xa, người kia đang nhìn xuống chỗ Bạch Tiểu Thuần, trong mắt phiền muộn và phức tạp.
Cô gái này như huyễn như thật, xung quanh cô, hư không vặn vẹo, còn bị vỡ một ít, cho thấy hoặc là cô có tu vi kinh người, hoặc là trên người cô đang mang theo chí bảo cực mạnh!
Thấy cô gái không có phản ứng gì, Không Vực chưởng tòa thấy đau đầu, đan phương kia lão đâuc ó cần, chỉ là cô nương này tới đây, bảo lão chiếu cố cho Bạch Tiểu Thuần, nên lão mới phải tìm cớ để lôi tên kia lên đây mà thôi.
Bằng không, với thân phận Không Vực chưởng tòa của lão, mặc dù không phải Thiên Nhân, nhưng cũng là nửa bước Thiên Nhân đại năng, làm sao lại thèm để mắt tới một kết đan nho nhỏ.
Thế mà, Bạch Tiểu Thuần cự tuyệt.
Làm Không Vực chưởng tòa thấy phiền, cô nương kia vẫn còn đang đứng đây, nên lão đành phải nói.
"Đừng nói lời vô ích, với thân phận lão phu, làm sao có thể lấy không đồ của ngươi, có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần trong khả năng lão phu làm được, lão phu sẽ tận lực thỏa mãn cho ngươi!"
Câu nói này làm nữ tu lạnh lùng hết hồn, hoàn toàn thay đổi ấn tượng của mình đối với sư tôn, đây đâu phải là trao đổi, đây là tặng không luôn rồi...
" Bạch Tiểu Thuần này có lai lịch gì!" Nữ tu mở to mắt, nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cũng kinh ngạc, hắn hồ nghi ngẩng đầu nhìn lên đại điện, cảm thấy chuyện này không đúng a... sao nhìn kiểu nào cũng giống đối phương không cho thì không được vậy nhỉ, kiểu mình mà từ chối nữa, thế nào cũng nổi giận cho xem.
Bạch Tiểu Thuần chần chừ, trong đại điện đã lại vang lên tiếng thúc giục.
Bạch Tiểu Thuần nghiến răng.
"Chưởng tòa tiền bối, lão nhân ngài đã có tâm ý, đệ tử xin cảm tạ, nếu quả thực muốn thưởng cho ta… ta… ta ở dưới Không Thành vẫn luôn không có nhà, toàn phải đi thuê chỗ ở, lúc nào cũng phải phập phồng, người cũng biết, ta lẻ loi trơ trọi tới đây, rất muốn có một cái nhà… vậy… hay là ngươi cho ta một miếng đất có được không?"
"Ta sẽ tự dựng nhà..." Bạch Tiểu Thuần thấp thỏm, chờ mong nhìn lên đại điện.
Hắn vốn tưởng đối phương sẽ ngần ngừ, không ngờ hắn vừa nói xong, trong đại điện đã bay ra một cái cờ nhỏ bảy màu, bay thẳng tới trước mặt hắn.
"Trừ hướng đông nam của ba thành, hướng tây bắc của hai nội thành, ngươi có thể chọn bất kì chỗ trống nào, cắm cờ xuống, trong vòng mười dặm xung quanh đều là đất của ngươi!" Không Vực chưởng tòa thở phào nói nhanh, sau đó từ trên núi, một luồng lực lóng lánh đẩy Bạch Tiểu Thuần và nữ tu lạnh lùng không ngừng bay lùi lại.
Nữ tu kia rất bối rối, nhìn chằm chằm cây cờ nhỏ bảy màu trong tay Bạch Tiểu Thuần, mắt sáng rực, cô là đệ tử chưởng tòa, song chưa bao giờ có được đãi ngộ như thế, mà Bạch Tiểu Thuần lại được sư tôn cho một mảnh đất sở hữu riêng!
Phải biết ở Không Thành, một miếng đất rộng mười dặm là có giá trị rất lớn, không thể nào tả được, thế mà nói cho là cho, khiến nữ tu lạnh lùng như muốn phát điên, Bạch Tiểu Thuần này nhất định có thân phận rất lớn.
"Thực cho?" Bạch Tiểu Thuần cầm cờ, ngơ ngác lùi ra khỏi trăm trượng, mới ngẩng lên nhìn ngọn núi.
Hình như hắn nhìn thấy ở cửa đại điện có một nữ tử, nhưng nhìn không rõ, đến khi muốn nhìn kĩ lại, thì không nhìn thấy ai nữa.
Bạch Tiểu Thuần nghi hoặc quay đi, thì nữ tử kia lại xuất hiện, đứng im ở đó, mặt đeo khăn che, thì thào.
"Tiểu Thuần... Đã lâu không gặp..." Nữ tử trầm mặc một lát, một cơn gió thổi qua, hất lên một góc khăn che mặt.
Nếu Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, hắn sẽ nhận ra, gương mặt này có bảy phần cực giống Đỗ Lăng Phỉ!
Một lúc sau, cô gái kia cười rạng rỡ, nụ cười mang theo chúc phúc và chờ mong.
Bạch Tiểu Thuần nghe hỏi mà cảm khái, thực cảm ơn đám trưởng bối kia của Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông.
Hồi đó, lúc họ hù dọa hắn, cũng nói y hệt mấy chữ như thế này.
Thế cho nên bây giờ Bạch Tiểu Thuần nghe mấy chữ này là hiểu ngay sẽ chẳng bị sao cả. Trưởng bối mà hỏi thế này thì chỉ muốn hù dọa một phen mà thôi, quá lắm thì đánh cho một gậy, sau đấy, sẽ cho một cái gì đó.
Nghĩ thế, Bạch Tiểu Thuần đã biết mình phải làm gì. Hắn bày ra vẻ mặt cay đắng, như không cam lòng, lại như bi phẫn, thêm cả sự sùng kính và khát vọng Tinh Không Đạo Cực Tông, thêm chút nhớ mong với Nghịch Hà Tông, đủ loại biểu lộ đều hiện ra mặt, tạo nên một sự chua xót và bất đắc dĩ tới tận cùng.
Hắn đứng đó trầm mặc không nói, yên lặng ôm quyền cúi đầu, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
Một câu cũng không cần nói, vì biểu cảm của hắn đã nói lên rất nhiều rồi.
Cái kế thê thảm này hắn đã học được ở Huyết Khê Tông, lần nào dùng cũng có hiệu quả, lần này cũng không ngoại lệ.
Ngay cả cô gái lạnh lùng kia cũng nhìn biểu lộ của hắn mà sửng sốt, trên đại điện cũng im lặng một lúc.
"Mà thôi, ngươi dù sao cũng là con tin của Nghịch Hà Tông, Nghịch Hà Tông cũng là ta tông môn liên quan Không Vực ta, đưa đan phương Trí Huyễn Đan ra đây, Đan này tuy có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, nhưng cũng có chỗ kì diệu."
"Sẽ không bắt ngươi giao ra không công, lão phu có thể cho ngươi một trăm vạn điểm cống hiến, giúp ngươi có thể tấn chức áo vàng ngay tức khắc, từ nay rời khỏi Không Thành, phi thăng tới đây." Sau một lúc lâu, giọng nói uy nghiêm lại vang lên.
Nữ tu lạnh băng mở to mắt, khó tin nhìn lên đại điện.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ cay đắng, trong lòng ngoài đắc ý còn có chút coi thường, hắn đã có rất nhiều điểm cống hiến rồi, muốn tới đây thì sớm đã tới, một bữa cơm của hắn đã tốn mấy vạn điểm cống hiến,còn mua cả mấy Khôi Lỗi thị nữ kia.
Một tháng, chi dùng của hắn không chỉ một trăm vạn điểm cống hiến.
"Kẻ đần mới đến đây, ở dưới đấy sướng hơn nhiều, hô phong hoán vũ, tu hành cũng nhanh, không bị cái gì ảnh hưởng!" Bạch Tiểu Thuần lòng đã sớm hạ quyết tâm, nhất là lần này sau khi tới, thấy người nơi này lạnh như băng, cảnh vật thì quạnh quẽ, trong lòng cực không muốn đến.
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn lên đại điện, nghiêm nghị ôm quyền.
"Chưởng tòa, đan phương này đệ tử nguyện đưa cho tông môn, về phần điểm cống hiến... Đệ tử không dám nhận, dùng cách như thế tấn chứ áo vàng không phải là nguyện vọng của đệ tử, không hợp với đạo của đệ tử, Bạch Tiểu Thuần dù trở thành áo vàng cũng phải là dựa vào hai bàn tay của mình kiếm lấy!" Bạch Tiểu Thuần rất là chính khí.
Nữ tu lạnh lùng lại phải quay sang nhìn hắn thêm mấy lần, cô vốn đã ngạc nhiên vì sự trao đổi của chưởng tọa sư tôn, cô là đệ tử của người nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy sư tôn hào phóng như vậy... nhưng mà, phản ứng dứt khoát của Bạch Tiểu Thuần còn làm cô ngạc nhiên hơn!
Một trăm vạn điểm cống hiến, đối với tu sĩ bình thường, cả sáu mươi năm nhiều người cũng còn chưa tích lũy nổi.
Không Vực chưởng tòa nếu không phải hiểu rõ hành vi của Bạch Tiểu Thuần ở Không Thành thì hẳn cũng sẽ rất kinh ngạc, từ ngày chấp chưởng không vực, lão chưa gặp ai cự tuyệt trở thành đệ tử áo vàng bao giờ.
lão ngồi trong đại điện, thần sắc cổ quái, nhìn một nữ tử thân ảnh mơ hồ đứng cách lão không xa, người kia đang nhìn xuống chỗ Bạch Tiểu Thuần, trong mắt phiền muộn và phức tạp.
Cô gái này như huyễn như thật, xung quanh cô, hư không vặn vẹo, còn bị vỡ một ít, cho thấy hoặc là cô có tu vi kinh người, hoặc là trên người cô đang mang theo chí bảo cực mạnh!
Thấy cô gái không có phản ứng gì, Không Vực chưởng tòa thấy đau đầu, đan phương kia lão đâuc ó cần, chỉ là cô nương này tới đây, bảo lão chiếu cố cho Bạch Tiểu Thuần, nên lão mới phải tìm cớ để lôi tên kia lên đây mà thôi.
Bằng không, với thân phận Không Vực chưởng tòa của lão, mặc dù không phải Thiên Nhân, nhưng cũng là nửa bước Thiên Nhân đại năng, làm sao lại thèm để mắt tới một kết đan nho nhỏ.
Thế mà, Bạch Tiểu Thuần cự tuyệt.
Làm Không Vực chưởng tòa thấy phiền, cô nương kia vẫn còn đang đứng đây, nên lão đành phải nói.
"Đừng nói lời vô ích, với thân phận lão phu, làm sao có thể lấy không đồ của ngươi, có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần trong khả năng lão phu làm được, lão phu sẽ tận lực thỏa mãn cho ngươi!"
Câu nói này làm nữ tu lạnh lùng hết hồn, hoàn toàn thay đổi ấn tượng của mình đối với sư tôn, đây đâu phải là trao đổi, đây là tặng không luôn rồi...
" Bạch Tiểu Thuần này có lai lịch gì!" Nữ tu mở to mắt, nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cũng kinh ngạc, hắn hồ nghi ngẩng đầu nhìn lên đại điện, cảm thấy chuyện này không đúng a... sao nhìn kiểu nào cũng giống đối phương không cho thì không được vậy nhỉ, kiểu mình mà từ chối nữa, thế nào cũng nổi giận cho xem.
Bạch Tiểu Thuần chần chừ, trong đại điện đã lại vang lên tiếng thúc giục.
Bạch Tiểu Thuần nghiến răng.
"Chưởng tòa tiền bối, lão nhân ngài đã có tâm ý, đệ tử xin cảm tạ, nếu quả thực muốn thưởng cho ta… ta… ta ở dưới Không Thành vẫn luôn không có nhà, toàn phải đi thuê chỗ ở, lúc nào cũng phải phập phồng, người cũng biết, ta lẻ loi trơ trọi tới đây, rất muốn có một cái nhà… vậy… hay là ngươi cho ta một miếng đất có được không?"
"Ta sẽ tự dựng nhà..." Bạch Tiểu Thuần thấp thỏm, chờ mong nhìn lên đại điện.
Hắn vốn tưởng đối phương sẽ ngần ngừ, không ngờ hắn vừa nói xong, trong đại điện đã bay ra một cái cờ nhỏ bảy màu, bay thẳng tới trước mặt hắn.
"Trừ hướng đông nam của ba thành, hướng tây bắc của hai nội thành, ngươi có thể chọn bất kì chỗ trống nào, cắm cờ xuống, trong vòng mười dặm xung quanh đều là đất của ngươi!" Không Vực chưởng tòa thở phào nói nhanh, sau đó từ trên núi, một luồng lực lóng lánh đẩy Bạch Tiểu Thuần và nữ tu lạnh lùng không ngừng bay lùi lại.
Nữ tu kia rất bối rối, nhìn chằm chằm cây cờ nhỏ bảy màu trong tay Bạch Tiểu Thuần, mắt sáng rực, cô là đệ tử chưởng tòa, song chưa bao giờ có được đãi ngộ như thế, mà Bạch Tiểu Thuần lại được sư tôn cho một mảnh đất sở hữu riêng!
Phải biết ở Không Thành, một miếng đất rộng mười dặm là có giá trị rất lớn, không thể nào tả được, thế mà nói cho là cho, khiến nữ tu lạnh lùng như muốn phát điên, Bạch Tiểu Thuần này nhất định có thân phận rất lớn.
"Thực cho?" Bạch Tiểu Thuần cầm cờ, ngơ ngác lùi ra khỏi trăm trượng, mới ngẩng lên nhìn ngọn núi.
Hình như hắn nhìn thấy ở cửa đại điện có một nữ tử, nhưng nhìn không rõ, đến khi muốn nhìn kĩ lại, thì không nhìn thấy ai nữa.
Bạch Tiểu Thuần nghi hoặc quay đi, thì nữ tử kia lại xuất hiện, đứng im ở đó, mặt đeo khăn che, thì thào.
"Tiểu Thuần... Đã lâu không gặp..." Nữ tử trầm mặc một lát, một cơn gió thổi qua, hất lên một góc khăn che mặt.
Nếu Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, hắn sẽ nhận ra, gương mặt này có bảy phần cực giống Đỗ Lăng Phỉ!
Một lúc sau, cô gái kia cười rạng rỡ, nụ cười mang theo chúc phúc và chờ mong.