Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 340: Một chưởng diệt Kết Đan
Dịch giả: Tiểu Băng
Một chưởng này của Bạch Tiểu Thuần mang theo sức mạnh của Thiên đạo kim đan, mang tới cả sấm sét, và ý chí vô thượng, nghiền ép tất cả người cùng cảnh giới!
Thanh niên Kết Đan rú lên, nguy cơ mất mạng làm y điên cuồng, y biết mình trốn không thoát, biết biện pháp duy nhất chính là cố gắng chịu đựng một chưởng này để chờ người tới cứu viện, lúc này, cảnh ngộ của y và Bạch Tiểu Thuần ban nãy đã hoàn toàn đổi chỗ cho nhau!
Y vỗ túi trữ vật, lấy ra rất nhiều Pháp bảo, chỉ thẳng vào Bạch Tiểu Thuần, thậm chí, há miệng phun ra... địa đan của bản thân!
"Ta không tin, ngươi vừa bước vào Kết Đan cảnh, thì có thể một chưởng giết chết ta!!" Thanh niên gào lên. Chưởng của Bạch Tiểu Thuần đập vào mớ pháp bảo của thanh niên, những pháp bảo này nhanh chóng vỡ tan, một chưởng thế như chẻ tre vẫn tiếp tục đánh tới thanh niên kết đan.
Một chưởng đánh xuống, chạm vào ngón tay thanh niên kết đan, ai cũng nhìn thấy ngón tay ấy hóa thành bụi bặm tan biến, chưởng tiếp tục ấn tới, chạm vào địa đan của thanh niên kết đan!
Địa đan vỡ tan thành phấn, thanh niên kết đan phun máu.
"Ngươi muốn giết ta, ta sẽ giết ngươi!" Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng.
Lời còn chưa dứt, tiếng kêu thảm thiết đã im bặt...
Cơ thể thanh niên kết đan vỡ tan thành một mảng mưa máu, tóe ra khắp nơi, văng cả vào những tu sĩ kết đan của Không Hà Viện xông tới cứu viện.
Y bị giết chết, chỉ bằng một chưởng mà thôi, chỉ là một cái chớp mắt, gọn gàng!
Điều này làm các tu sĩ kết đan đều biến sắc đứng khựng lại, đến lúc này họ mới ý thức được sự đáng sợ của thiên đạo kim đan!
Vừa mới Kết Đan, mà đã có thể chỉ một chưởng giết chết người cùng cảnh giới, đây chính là đàn áp hoàn toàn, làm sao không làm người ta kinh hãi!
Phe Nghịch Hà Tông ào lên hoan hô hưng phấn, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, nhìn lên những chân nhân nguyên anh ở trên không.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy... mình với họ… hình như cách nhau không xa lắm.
"Hắc hắc, các huynh đệ Nghịch Hà Tông, toàn lực xuất kích, chiếm lấy... Không Hà Viện!" Huyết Khê Nhất Mạch Phong Thần Tử cười to, quát lên vang dội, tu sĩ Nghịch Hà Tông gào lên hưởng ứng, ào ạt xông lên!
Bạch Tiểu Thuần hít sâu, huyết khí nồng đậm hơn hẳn hồi còn là Trúc Cơ từ người hắn bùng ra, tản ra khắp nơi, khiến tu sĩ Huyết Khê Nhất Mạch lại được tăng lên chiến lực!
Tốc độ và mức độ tàn khốc của cuộc chiến đã được đẩy lên một tầm cao mới!
Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ trong hai cánh rừng ven sông, tu sĩ Nghịch Hà Tông đang ào ào đánh tới với khí thế mạnh mẽ, nhanh chóng.
Không Hà Viện không đỡ nổi, không ngừng phải lùi lại, thế cục thất bại đã hiện ra rất rõ!
Một cái đèn lồng màu xanh lục từ trong sơn môn Không Hà Viện bay ra, vừa bay vừa không ngừng to ra, cuối cùng đã to tới chừng cả trăm trượng, tỏa ra uy áp mạnh mẽ, xung quanh đèn, vô số oan hồn gào lên thê lương không ngừng bay ra.
Đây là một trong những chí bảo của Không Hà Viện!
Song, một mặt trời màu đen đã từ bờ sông mọc lên, bên trong có một con quạ trắng, nó mở mắt, rít lên một tiếng, bay thẳng về phía đèn lồng!
Cuộc chiến đã đến mức độ hai phe phải dùng tới chí bảo để tranh hơn thua, đối với Nghịch Hà Tông, mặt trời đen này là chí bảo mạnh nhất, nhưng đối với Không Hà Viện, nó chỉ tương đương với chí bảo bình thường của họ mà thôi.
Một tấm bia to chừng trăm trượng từ trong sơn môn Không Hà Viện tiếp tục bay ra, hạ mạnh xuống đất, tỏa ra khí tức tang thương qua vô vàn năm tháng, khu đất quanh bia gồ lên, như biến thành một nấm mồ cực lớn.
Những cánh tay héo quắt từ trong đất thò lên.
Nhưng tấm bia vừa hạ xuống, một mặt trời màu trắng đã xuất hiện, bên trong là một con quạ đen, rít lên chói tai, bay tới tấm bia, ánh sáng của vầng mặt trời trắng khiến những cánh tay héo quắt của mộ bia tan thành tro bụi, từ tấm bia vang lên một tiếng gào, một gương mặt cực to hiện ra trên tấm bia, nó bay ra, miệng há rộng, như muốn nuốt chửng mặt trời màu trắng.
Tu sĩ đấu với tu sĩ, chí bảo đấu với chí bảo, mức độ thương vong đã đạt đến mức kinh thiên, tuy nhiên thế cục vẫn nghiêng về hướng Nghịch Hà Tông tiến lên, Không Hà Viện không ngừng lùi lại, về tới chân sơn môn của mình!
Đến lúc này, chiến tranh đã tiến đến giai đoạn thứ ba... sơn môn chiến!!
Những tiếng nổ vang không dứt, ánh sáng của thuật pháp bay đầy trời, những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang khắp bốn phương.
Bạch Tiểu Thuần không còn đánh trong chiến trường trúc cơ, mà bay lên không trung, đấu với tu sĩ kết đan của Không Hà Viện. Vốn dĩ tu sĩ Kết Đan của Nghịch Hà Tông đã đang chiếm ưu thế về mặt số lượng, thế nên mức độ nguy hiểm cơ bản là không lớn, đồng thời càng giúp Bạch Tiểu Thuần dần quen với cách giao chiến của cấp kết đan, cũng như có thêm kinh nghiệm chiến đấu.
Chiến lực của hắn càng lúc càng mạnh, khiến tu sĩ kết đan của Không Hà Viện phải kinh hãi.
Trên một ngọn núi cao cách Không Hà Viện một quãng xa có ba người đang đứng nhìn về phía chiến trường, ánh mắt họ có thể nhìn thấy rõ mồn một từng chi tiết của cuộc chiến.
Ba người này, hai nam một nữ, nữ xinh đẹp tuyệt trần, rất là vũ mị, khí tức mạnh mẽ, nhưng dáng người mờ ảo, khi thì chân thật, lúc lại mơ hồ, nếu cứ cố nhìn chăm chú quá lâu, tất sẽ bị mắt hoa đầu váng.
Hai nam còn lại, một người là tu sĩ trung niên, quanh người vờn quanh hắc khí, hắc khí ấy ngưng tụ thành hình những cái đầu lâu, xung quanh chỗ gã, cây cỏ đều héo úa, ngay cả đất đá cũng như bị ăn mòn, đủ thấy loại hắc khí này có tính công kích rất mạnh, như là ma khí!
Người cuối cùng là một lão giả, lão giả này mặc đạo bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khí tức rất là huyền diệu.
Ba người này, là đại diện của ba đại tông môn còn lại của khu vực trung du, Tinh Hà viện, Cực Hà Viện, và Đạo Hà Viện!!
Nữ tử hư ảo là người của Tinh Hà viện, người trung niên toàn thân Ma khí tung hoành là đến từ Ma Tông... Cực Hà Viện!
Còn lão giả, là đến từ trung du đệ nhất tông môn, Đạo Hà Viện!
"Không Hà Viện... sắp thua rồi, thực thú vị."
"Xem ra hàng xóm mới này của chúng ta có vẻ cũng không yếu lắm, vậy chơi mới vui."
"Có cả Thiên đạo Kim Đan … e là người này sẽ làm cho Tinh Không Đạo Cực Tông chú ý..."
"Không Hà Viện chắc chắn thất bại, vậy phân ngạch của họ cũng nên điều chỉnh lại nhỉ."
Ba người to nhỏ bàn bạc với nhau, nhìn nhau cười đầy hiểu ý, vẻ ai cũng rất khoái chí khi thấy Không Hà Viện bị diệt vong...
Một chưởng này của Bạch Tiểu Thuần mang theo sức mạnh của Thiên đạo kim đan, mang tới cả sấm sét, và ý chí vô thượng, nghiền ép tất cả người cùng cảnh giới!
Thanh niên Kết Đan rú lên, nguy cơ mất mạng làm y điên cuồng, y biết mình trốn không thoát, biết biện pháp duy nhất chính là cố gắng chịu đựng một chưởng này để chờ người tới cứu viện, lúc này, cảnh ngộ của y và Bạch Tiểu Thuần ban nãy đã hoàn toàn đổi chỗ cho nhau!
Y vỗ túi trữ vật, lấy ra rất nhiều Pháp bảo, chỉ thẳng vào Bạch Tiểu Thuần, thậm chí, há miệng phun ra... địa đan của bản thân!
"Ta không tin, ngươi vừa bước vào Kết Đan cảnh, thì có thể một chưởng giết chết ta!!" Thanh niên gào lên. Chưởng của Bạch Tiểu Thuần đập vào mớ pháp bảo của thanh niên, những pháp bảo này nhanh chóng vỡ tan, một chưởng thế như chẻ tre vẫn tiếp tục đánh tới thanh niên kết đan.
Một chưởng đánh xuống, chạm vào ngón tay thanh niên kết đan, ai cũng nhìn thấy ngón tay ấy hóa thành bụi bặm tan biến, chưởng tiếp tục ấn tới, chạm vào địa đan của thanh niên kết đan!
Địa đan vỡ tan thành phấn, thanh niên kết đan phun máu.
"Ngươi muốn giết ta, ta sẽ giết ngươi!" Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng.
Lời còn chưa dứt, tiếng kêu thảm thiết đã im bặt...
Cơ thể thanh niên kết đan vỡ tan thành một mảng mưa máu, tóe ra khắp nơi, văng cả vào những tu sĩ kết đan của Không Hà Viện xông tới cứu viện.
Y bị giết chết, chỉ bằng một chưởng mà thôi, chỉ là một cái chớp mắt, gọn gàng!
Điều này làm các tu sĩ kết đan đều biến sắc đứng khựng lại, đến lúc này họ mới ý thức được sự đáng sợ của thiên đạo kim đan!
Vừa mới Kết Đan, mà đã có thể chỉ một chưởng giết chết người cùng cảnh giới, đây chính là đàn áp hoàn toàn, làm sao không làm người ta kinh hãi!
Phe Nghịch Hà Tông ào lên hoan hô hưng phấn, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, nhìn lên những chân nhân nguyên anh ở trên không.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy... mình với họ… hình như cách nhau không xa lắm.
"Hắc hắc, các huynh đệ Nghịch Hà Tông, toàn lực xuất kích, chiếm lấy... Không Hà Viện!" Huyết Khê Nhất Mạch Phong Thần Tử cười to, quát lên vang dội, tu sĩ Nghịch Hà Tông gào lên hưởng ứng, ào ạt xông lên!
Bạch Tiểu Thuần hít sâu, huyết khí nồng đậm hơn hẳn hồi còn là Trúc Cơ từ người hắn bùng ra, tản ra khắp nơi, khiến tu sĩ Huyết Khê Nhất Mạch lại được tăng lên chiến lực!
Tốc độ và mức độ tàn khốc của cuộc chiến đã được đẩy lên một tầm cao mới!
Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ trong hai cánh rừng ven sông, tu sĩ Nghịch Hà Tông đang ào ào đánh tới với khí thế mạnh mẽ, nhanh chóng.
Không Hà Viện không đỡ nổi, không ngừng phải lùi lại, thế cục thất bại đã hiện ra rất rõ!
Một cái đèn lồng màu xanh lục từ trong sơn môn Không Hà Viện bay ra, vừa bay vừa không ngừng to ra, cuối cùng đã to tới chừng cả trăm trượng, tỏa ra uy áp mạnh mẽ, xung quanh đèn, vô số oan hồn gào lên thê lương không ngừng bay ra.
Đây là một trong những chí bảo của Không Hà Viện!
Song, một mặt trời màu đen đã từ bờ sông mọc lên, bên trong có một con quạ trắng, nó mở mắt, rít lên một tiếng, bay thẳng về phía đèn lồng!
Cuộc chiến đã đến mức độ hai phe phải dùng tới chí bảo để tranh hơn thua, đối với Nghịch Hà Tông, mặt trời đen này là chí bảo mạnh nhất, nhưng đối với Không Hà Viện, nó chỉ tương đương với chí bảo bình thường của họ mà thôi.
Một tấm bia to chừng trăm trượng từ trong sơn môn Không Hà Viện tiếp tục bay ra, hạ mạnh xuống đất, tỏa ra khí tức tang thương qua vô vàn năm tháng, khu đất quanh bia gồ lên, như biến thành một nấm mồ cực lớn.
Những cánh tay héo quắt từ trong đất thò lên.
Nhưng tấm bia vừa hạ xuống, một mặt trời màu trắng đã xuất hiện, bên trong là một con quạ đen, rít lên chói tai, bay tới tấm bia, ánh sáng của vầng mặt trời trắng khiến những cánh tay héo quắt của mộ bia tan thành tro bụi, từ tấm bia vang lên một tiếng gào, một gương mặt cực to hiện ra trên tấm bia, nó bay ra, miệng há rộng, như muốn nuốt chửng mặt trời màu trắng.
Tu sĩ đấu với tu sĩ, chí bảo đấu với chí bảo, mức độ thương vong đã đạt đến mức kinh thiên, tuy nhiên thế cục vẫn nghiêng về hướng Nghịch Hà Tông tiến lên, Không Hà Viện không ngừng lùi lại, về tới chân sơn môn của mình!
Đến lúc này, chiến tranh đã tiến đến giai đoạn thứ ba... sơn môn chiến!!
Những tiếng nổ vang không dứt, ánh sáng của thuật pháp bay đầy trời, những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang khắp bốn phương.
Bạch Tiểu Thuần không còn đánh trong chiến trường trúc cơ, mà bay lên không trung, đấu với tu sĩ kết đan của Không Hà Viện. Vốn dĩ tu sĩ Kết Đan của Nghịch Hà Tông đã đang chiếm ưu thế về mặt số lượng, thế nên mức độ nguy hiểm cơ bản là không lớn, đồng thời càng giúp Bạch Tiểu Thuần dần quen với cách giao chiến của cấp kết đan, cũng như có thêm kinh nghiệm chiến đấu.
Chiến lực của hắn càng lúc càng mạnh, khiến tu sĩ kết đan của Không Hà Viện phải kinh hãi.
Trên một ngọn núi cao cách Không Hà Viện một quãng xa có ba người đang đứng nhìn về phía chiến trường, ánh mắt họ có thể nhìn thấy rõ mồn một từng chi tiết của cuộc chiến.
Ba người này, hai nam một nữ, nữ xinh đẹp tuyệt trần, rất là vũ mị, khí tức mạnh mẽ, nhưng dáng người mờ ảo, khi thì chân thật, lúc lại mơ hồ, nếu cứ cố nhìn chăm chú quá lâu, tất sẽ bị mắt hoa đầu váng.
Hai nam còn lại, một người là tu sĩ trung niên, quanh người vờn quanh hắc khí, hắc khí ấy ngưng tụ thành hình những cái đầu lâu, xung quanh chỗ gã, cây cỏ đều héo úa, ngay cả đất đá cũng như bị ăn mòn, đủ thấy loại hắc khí này có tính công kích rất mạnh, như là ma khí!
Người cuối cùng là một lão giả, lão giả này mặc đạo bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khí tức rất là huyền diệu.
Ba người này, là đại diện của ba đại tông môn còn lại của khu vực trung du, Tinh Hà viện, Cực Hà Viện, và Đạo Hà Viện!!
Nữ tử hư ảo là người của Tinh Hà viện, người trung niên toàn thân Ma khí tung hoành là đến từ Ma Tông... Cực Hà Viện!
Còn lão giả, là đến từ trung du đệ nhất tông môn, Đạo Hà Viện!
"Không Hà Viện... sắp thua rồi, thực thú vị."
"Xem ra hàng xóm mới này của chúng ta có vẻ cũng không yếu lắm, vậy chơi mới vui."
"Có cả Thiên đạo Kim Đan … e là người này sẽ làm cho Tinh Không Đạo Cực Tông chú ý..."
"Không Hà Viện chắc chắn thất bại, vậy phân ngạch của họ cũng nên điều chỉnh lại nhỉ."
Ba người to nhỏ bàn bạc với nhau, nhìn nhau cười đầy hiểu ý, vẻ ai cũng rất khoái chí khi thấy Không Hà Viện bị diệt vong...