Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 194: Trông thấy bổn hộ pháp, còn không bái kiến?



Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Bọn hắn chỉ có thời gian một tháng mà thôi, nếu trong một tháng này không tìm thấy Bạch Tiểu Thuần, không lấy được Trúc cơ Đan thì coi như thất bại. Nghĩ đến đây, tất cả như phát cuồng lên.
Mà như vậy nên thù hận của bọn họ đối với Bạch Tiểu Thuần đã đến mức độ khó hình dung, gần như không đội trời chung.
"Dạ Táng, ngươi quá độc rồi!!"
“Tuy Huyết Khê Tông chúng ta chú ý tới mạnh được yếu thua, cũng càng đề cao Nhất tướng công thành vạn cốt khô, thế nhưng ngươi không thể độc địa đến mức độ này a!”
“Mười viên Trúc cơ đan, ngươi ném ra cho người khác một viên cũng được a!!!”
“Coi như ngươi ẩn nấp trong núi lửa, cũng vô dụng thôi. Mê cung trong núi lửa không lớn, thế nào chúng ta cũng tìm ra ngươi!”
Trong lúc mỗi người này đều mang theo sát cơ chạy khắp các thông đạo của mê cung tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần, thì lúc này Bạch Tiểu Thuần đang quẹo trái quẹo phải mà đi, đột nhiên bước chân ngừng lại. Trước mặt hắn lúc này là một khe đá, bên trong mọc một mảng lớn Tam Diệp Thảo.
Trong đó có một gốc, có bốn lá!
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, lập tức nhổ gốc Tứ Diệp Thảo này lên, cẩn thận nhìn ngó kĩ lưỡng một chút, ánh mắt đầy hưng phấn.
“Quả nhiên nơi này có Tứ Diệp Thảo, ha ha, Luyện linh của ta có thể tiến hành bốn lượt rồi.” Trong lòng hắn đầy phấn khởi. Sau khi lấy được thì nhanh chóng đi về phía trước, tựa như hắn đã quên mất chuyện tình Trúc cơ đan, mà bắt đầu tìm kiếm Tứ Diệp Thảo trong mê cung rộng lớn dưới lòng đất này.
Rất nhanh, bốn ngày cũng đã trôi qua, trong khoảng thời gian này Bạch Tiểu Thuần cũng gặp mấy người khác đươc vài lần. Thông thường mấy người kia vừa phát hiện ra Bạch Tiểu Thuần đã lập tức đánh tới, Bạch Tiểu Thuần vội ho lên một tiếng, nhanh chóng nhoáng người chui vào một thông đạo khác rồi biến mất tăm, tiếp tục tìm kiếm Tứ Diệp Thảo.
Trên đường đi, hắn cũng có gặp vài con Huyết thú, sau khi cẩn thận quan sát một con Huyết thú đặc thù của nơi này, hắn cảm thấy rất kinh ngạc, lựa chọn tránh đi rồi lại tìm kiếm Tứ Diệp Thảo.
Ba ngày nữa qua đi, lúc này Bạch Tiểu Thuần đang vội vã chạy trong một thông đạo, tới được cái hố sâu rộng hơn mười dặm là nơi giao nhau của rất nhiều thông đạo. Trong hố này mọc vô số cây nấm khổng lồ, cây nhỏ nhất cũng cao bằng người thường, mà lớn hơn thì cao khoảng mười trượng.
Mấy cây nấm này có nhiều màu sắc khác nhau, có cây nấm gần như trong suốt, tất cả đang lắc lư chập chờn theo một quy luật nào đó. Ở giữa đám nấm kia là rất nhiều huyết sắc Tam Diệp Thảo, nhìn kỹ hắn thấy bên trong cứ cách một khoảng lại có một gốc Tứ Diệp Thảo.
“Hả?” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, cảm thấy nơi này quả thật rất tốt. Nhưng khi hắn còn đang do dự nhìn qua những cây nấm bên kia, định thăm dò một chút thì đột nhiên trợn tròn hai mắt, lộ ra một vẻ hoảng sợ và không cách nào tin tưởng được, cả người hắn cũng chợt khựng lại.
Thuận theo khe hở giữa những cây nấm phía xa kia, hắn nhìn thấy một con thỏ trắng đang đứng phía sau đám nấm, nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng còn nuốt một gốc Tam Diệp Thảo vào miệng.
Bạch Tiểu Thuần có chút không dám tin, nhưng con thỏ này hắn tuyệt đối không nhìn nhầm được, kia chính là con thỏ mách lẻo!!!
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy thế giới chợt trở nên thật quỷ dị, sự tồn tại của con thỏ này vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Lúc Bạch Tiểu Thuần qua bờ Bắc, con thỏ cũng xuất hiện ở bờ Bắc, hôm nay Bạch Tiểu Thuần hắn đã đến Huyết Khê Tông, vậy mà con thỏ này lại cũng xuất hiện.
“Ta đã đến nơi này, ngươi ngươi ngươi…. thế nào mà ngươi còn theo tới!” Bạch Tiểu Thuần càng phát giác ra con thỏ này không tầm thường. Cũng may lúc Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy nó, thì con thỏ này lại tựa như không phát hiện ra mình, vì vậy hắn không còn quan tâm nơi này có nhiều hay ít Tứ Diệp Thảo nữa. Bạch Tiểu Thuần thật sự rất sợ con thỏ này, vội vàng cẩn thận lui từng li từng tí về phía sau, tranh thủ đi vào một thông đạo bên cạnh mà rời đi.
“Ngàn vạn lần không thể để nó nhìn thấy ta được, không thể để nó biết rõ ta ở đây…Không đúng, bây giờ ta đã là Dạ Táng, có lẽ nó không nhận ra ta được mới đúng.” Bạch Tiểu Thuần sợ hết hồn hết vía. Nhưng ngay khi hắn đang định lặng yên không chút tiếng động rời đi, thì đột nhiên một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ trong hố sâu, rồi một con giun huyết sắc cực lớn chui từ trong hố sâu, lao thẳng đến con thỏ.
Con thỏ mạnh mẽ nhảy lên, tốc độ của nó cực nhanh, con giun kia không cách nào chạm tới nó được. Nhưng ngay khi con thỏ nhảy lên, thì rất nhiều vị trí trên mặt đất chợt gồ lên, từng con giun cực lớn chui ra khỏi mặt đất, chằng chịt lúc nhúc, đuổi theo con thỏ.
Con thỏ dựng thẳng hai tai, trong miệng truyền ra từng tràng âm thanh ồ ồ như bắt chước theo thanh âm đám giun chui ra từ trong đất tạo thành…Rồi nhanh chóng chạy vội về phía trước, nó đang muốn nhảy vào trong một thông đạo rời đi thì đột nhiên sững người lại, liếc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, tựa như rất kinh ngạc, đồng thời cũng lộ ra một chút…thân thiết…
Trong khoảnh nhìn thấy vẻ thân thiết trong mắt nó, da đầu Bạch Tiểu Thuần như muốn nổ tung, không chút chần chừ nhảy thẳng vào thông đạo, cấp tốc đi xa.
“Cái con thỏ chết tiệt này, rốt cục nó đã xảy ra chuyện gì a!!!” Bạch Tiểu Thuần muốn khóc to. Hắn sợ hãi a, hắn thật sự rất sợ con thỏ này a.
Nghĩ tới mấy lời mách lẻo của nó, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình còn may phát hiện ra nó sớm, bằng không cũng không biết chuyện gì xảy ra nếu bị nó nhại lại nữa. Chỉ cần nghĩ đến chuyện toàn bộ Huyết Khê Tông đều biết hắn chính là Bạch Tiểu Thuần, lập tức run rẩy.
“Chuyện này mà bại lộ, đoán chừng ta sẽ phải chết một vạn lần…không chừng còn bị băm nhỏ trả về cho Linh Khê Tông…” Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi lạnh, trong lòng thì thào. Sau khi biết có con thỏ xuất hiện, hắn trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, luôn không ngừng nhắc nhở bản thân không được nhiều lời.
“Không thể đi loạn mọi chỗ được, có con thỏ kia ở đây thật quá nguy hiểm.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ ngợi, rồi tranh thủ tìm một chỗ kín đáo, đào lấy một cái động rồi mặt mày ủ rũ chui vào, chờ cho thời gian trôi qua.
“Cũng được, coi như ta Trúc cơ trong khoảng thời gian này, như vậy thì sau này ra ngoài cũng không có vấn đề gì.” Bạch Tiểu Thuần thở dài, khoanh chân yên lặng ngồi xuống. Rồi hắn có chút suy nghĩ, sau đó lấy ra một viên đan dược khác so sánh với Trúc cơ đan, hai mắt đột nhiên sáng lên như vừa nghĩ ra một chủ ý.
Lúc này, toàn bộ đệ tử trong mê cung đã trở nên điên cuồng.
Hai mắt của tất cả đều đỏ sậm, tìm tòi khắp các thông đạo trong mê cung, trong mười ngày trời liên tiếp này bọn hắn cũng đã tìm khắp toàn bộ mê cung qua một lần. Cũng đã tìm được chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần, thế nhưng bọn hắn vừa tới gần thì Bạch Tiểu Thuần cả nhoáng cái bay ra, rồi nhanh chóng chạy xa, trên người vẫn còn tản mát ra một chút khí tức Trúc cơ.
Một màn này lập tức khiến các đệ tử phát điên!
“Hắn đang Trúc cơ, bắt lấy hắn!”
“Chúng ta tìm kiếm suốt mười ngày, nhưng hắn lại ở đây Trúc cơ, nhất định không để cho hắn thành công!”
Chỉ là khi tất cả đám người này bắt đầu tập hợp lại định tiếp tục truy kích, thì Bạch Tiểu Thuần thở dài, đột nhiên hất tay phải lên, rồi một vài hạt đan dược mang theo khí tức Trúc cơ đan bị hắn ném mạnh ra nhiều hướng khác nhau.
“Trúc cơ đan cho các ngươi rồi, người nào còn dám chọc ta, chờ sau khi Trúc cơ ta sẽ diệt toàn tộc hắn!” Bạch Tiểu Thuần gầm nhẹ, thanh âm đầy sát khí, đồng thời cũng bộc phát tốc độ rời đi xa.
Hơi thở đám người bốn phía đồng loạt trở nên dồn dập. Bọn hắn cảm nhận được khí tức Trúc cơ đan từ đám đan dược kia bèn mạnh mẽ tản ra lao đến mấy viên đan dược này, trong khoảng thời gian ngắn, chém giết đấu pháp không ngừng vang lên.
Cuối cùng có năm đệ tử tu vi cường hãn đã cướp được đan dược trong trận tranh đoạt này rồi nhanh chóc bỏ chạy. Những người khác bắt đầu truy kích, thế nhưng thanh âm gào rú rất nhanh truyền ra, mang theo tiếng chửi bới ngập trời.
“Là giả, đây không phải là Trúc cơ đan, Dạ Táng chết tiệt!!! Ta nhớ rồi, hắn còn biết luyện đan!!!”
“Đây là giả a, thật sự là đồ giả!!!”
“Mấy thứ này không phải là Trúc cơ đan, chỉ có lớp trên cùng phủ bột phấn Trúc cơ đan!!!”
Cho dù vậy nhưng cũng không có bao nhiêu người tin tưởng, chỉ đến khi một đệ tử đem đan dược gã cướp được ra, mọi người cùng thấy sau khi đan dược bị bóc lớp ngoài, bên trong chỉ còn là một viên đan dược cấp hai tầm thường, đến lúc này thì thù hận đối với Bạch Tiểu Thuần đã đến một mức không thể tưởng tượng được rồi. Hơn nữa, cái chiêu độc địa này lại chỉ có Dược sư mới làm được, cho dù cao tầng Huyết Khê Tông luôn hi vọng có thêm nhiều Dược sư nhưng lại có rất ít đệ từ chịu bỏ một lượng lớn thời gian hao phí cho luyện dược, nên số lượng Dược sư luôn rất ít.
"Dạ Táng!!! Ta muốn giết ngươi!!!" Mọi người phát điên gào thét, tiếp tục tìm kiếm. Mười ngày nữa lại trôi qua, đám đệ tử càng thêm tiều tụy và điên cuồng, tóc tai bù xù, tiếng gào thét sốt ruột truyền ra ở khắp nơi.
Lúc này cách thời hạn cuối chỉ còn mười ngày, điều này khiến đám người này lo lắng như muốn sụp đổ cả người, có chém giết lẫn nhau, còn có người trong lúc tâm tình chấn động, không ngừng tìm Huyết thú mà giết chóc.
Cuối cùng cũng tìm được Bạch Tiểu Thuần.
Nhưng đến lúc này…từng kẻ trong bọn họ đều tuyệt vọng phát hiện, trên người Bạch Tiểu Thuần lúc này lại tản mát ra đầy nồng đậm…khí tức Trúc cơ!
“To gan, nhìn thấy bổn hộ pháp, còn không bái kiến!” Bạch Tiểu Thuần nâng cằm, hất tay áo nhỏ lên, ngạo nghễ mở miệng.
Đệ tử Huyết Khê Tông tiến giai, thành công Trúc cơ thì không còn là đệ tử nữa mà có thể tùy ý lựa chọn bất kỳ ngọn nào trong bốn ngọn sơn phong, trở thành Hộ Pháp, nếu là Địa mạch Trúc cơ thì sẽ thành Trưởng lão có địa vị cao hơn Hộ pháp một bậc.
Nhưng cho dù là Trưởng lão hay Hộ Pháp đều cực kỳ có tính uy hiếp đối với các đệ tử nội môn, thậm chí một khía cạnh nào đó, có thể nói là nắm giữ sinh tử.
Lúc này vừa mới tìm được Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy hắn hất tay áo, ngạo nghễ mở miệng, giọng nói vang vọng, đám đệ tử Huyết Khê Tông khóc không ra nước mắt, bi phẫn cùng cực. Cả đám nhìn Bạch Tiểu Thuần, sau nửa ngày, những tên đệ tử vẫn còn hô đánh đánh giết giết lúc trước, lúc này đã sắp khóc, thù hận đối với Bạch Tiểu Thuần đã không cách nào hình dung được, thế nhưng chỉ có thể cúi đầu xuống.
"Bái kiến. . . Bái kiến Dạ hộ pháp!"
"Bái kiến. . . Dạ hộ pháp!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...