Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1918: Vĩnh hằng điểm cuối (1)
Con rùa đen nhỏ bị dọa cho giật mình. Trước đó, nó vừa lấy ra một Thiên Long Ngư đến từ thiên trì Thánh Hoàng Thành nuôi dưỡng thành, lại lập tức bị một vòng xoáy không có cách nào giãy dụa trực tiếp hút đi. Thời điểm xuất hiện, nó đã ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng. Cảnh tượng như vậy từ trước đến nay nó chưa từng trải qua, lúc này nhất thời có chút kinh ngạc hoảng hốt.
- Đây không phải là Thiên Long Ngư... Đều là Bạch Tiểu Thuần bảo ta làm!
Thân thể của con rùa đen nhỏ run run một cái, lập tức lại trực tiếp nuốt con Thiên Long Ngư trong miệng xuống. Tim nó đập giống như tiếng gõ trống, có loại cảm giác có tật giật mình.
Cho dù Thánh Hoàng ở đây vì lo lắng cho chuyện i chúa tể cthiên ngoạùng với mẹ Vĩnh Hằng ngủ say, sau khi chú ý tới Thiên Long Ngư trong miệng con rùa đen nhỏ, da mặt co giật vài cái.
Thật ra, trước đây sau khi con rùa đen nhỏ mất tích, cùng biến mất với nó... là gần như chín phần Thiên Long Ngư trong thiên trì... Ban đầu, Thánh Hoàng tưởng bị con rùa đen nhỏ một hơi ăn hết. Nhưng bây giờ nhìn như vậy, hiển nhiên là bị nó trộm nuôi dưỡng, thỉnh thoảng đi ăn...
Hơn nữa nuôi Thiên Long Ngư, cần phải tiêu tốn tinh lực không nhỏ, Thánh Hoàng tin tưởng chỉ dựa vào một mình con rùa đen nhỏ, thì không có cách nào đi quy nuôi dưỡng mô lớn. Có thể trợ giúp nó, cũng chỉ có thể là Bạch Tiểu Thuần trước mắt này.
Lúc này hắn liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, không nói chuyện.
Bạch Tiểu Thuần cũng có chút xấu hổ, trừng mắt với con rùa đen nhỏ. Đối với chuyện con rùa đen nhỏ trộm được rất nhiều Thiên Long Ngư, năm đó hắn không biết. Sau này tuy có phát hiện, nhưng cũng cảm thấy chuyện này cũng không tệ lắm. Hắn cũng hiểu rõ những con Thiên Long Ngư đó, hiện tại gần như đều ở trong tay của đám Thiên Tôn Cự Quỷ Vương, là bọn họ liên thủ nuôi dưỡng chúng.
- Được rồi. Ta cũng không hỏi ngươi chuyện liên quan tới Thiên Long Ngư. Con rùa đen nhỏ, ta hỏi ngươi, ngươi có thể tìm được sông vĩnh hằng, dẫn theo chúng ta tìm được mẹ Vĩnh Hằng hay không?
Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng biểu tình nghiêm túc, lập tức hỏi.
Con rùa đen nhỏ trợn trừng mắt. Vừa nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, trong lòng nó thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn thấy được vẻ mặt chú ý của Thánh Hoàng, vì vậy nó càng xác định Bạch Tiểu Thuần không phải đang bẫy mình. Chỉ có điều với trái tim của một kẻ trộm thật sự vừa bị bắt, trong lòng rất không chắc chắn, vội vàng gật đầu.
- Mẹ Vĩnh Hằng? Chính là đóa hoa này sao? Tìm được nó mặc dù có chút khó khăn, nhưng Quy gia có chuyện gì làm không được. Chuyện này không thành vấn đề!
Con rùa đen nhỏ vội vàng mở miệng.
Đúng như là theo lời Thánh Hoàng nói, thế gian này nếu như thật sự có sinh linh có thể tìm tới mẹ Vĩnh Hằng, như vậy cũng chỉ có thể là rùa Vĩnh Hằng sinh linh của hoa vĩnh hằng.
Đối với Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, thậm chí đối với mọi người ở toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng mà nói, con sông vĩnh hằng kia ở trong truyền thuyết, lại không có cách nào bị người tìm được. Nhưng ở dưới mũi của con rùa đen nhỏ này, nó chỉ là mang theo Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng chui vào biển Vĩnh Hằng thời gian ba tháng, lại ở sâu bên trong đáy biển, tìm được một cái khe nứt.
Đáy biển biển Vĩnh Hằng tồn tại vô số vết nứt như vậy. Nếu không nhờ có rùa Vĩnh Hằng, dựa vào lực lượng của Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, cho dù lại thêm nhiều nhân thủ hơn nữa, muốn tìm kiếm từng vết nứt một, cuối cùng sợ là cũng cần phải mất mấy nghìn năm năm tháng. Nhưng cho dù là như vậy, bọn họ xem như tìm được khe này, cũng vẫn phải trở ra, không thu hoạch được gì.
Thật sự ở sâu bên trong khe này, sau khi đi tới điểm cuối, lúc đã không có lối đi, con rùa đen nhỏ liên tục thở dài, rất không tình nguyện quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Thuần u oán, một chút lúc này mới hung hăng cắn răng một cái. Đầu nó nhất thời vươn dài ra, trực tiếp cắn một cái ở trên cổ mình. Sau khi cắn đứt cổ của mình, theo cái đầu bay ra, theo rất nhiều máu tươi phun tới vách tường ở cuối vết nứt.
Bức tường này lập tức phát ra ánh sáng ôn hòa, cuối cùng lại từ từ hóa thành một mặt gương...
- Tiến vào nơi đây, có thể nhìn thấy được sông vĩnh hằng. Lần này Quy gia vì giúp các ngươi, lại hi sinh quá lớn. Ta nói với các ngươi, những con Thiên Long Ngư đó đều là của ta!
- Còn có Bạch Tiểu Thuần, ta cũng cần đạo lữ. Ngươi nhanh, tìm cho ta tám trăm một nghìn con rùa qua...
- Thánh Hoàng kia, hạt sen trong thiên trì của ngươi cũng sắp chín, ta muốn tám phần mười!
Con rùa đen nhỏ bay đi, đầu còn không ngừng nói đâu đâu. Nhưng lúc này Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng đều nín thở, vội vàng gật đầu đáp ứng con rùa đen nhỏ, sau đó nhìn chằm chằm mặt gương không ngừng biến hóa ra này.
Sau một nén hương, vách đá cuối vết nứt hoàn toàn trở thành cái gương, giống như một cái lối đi, nối liền với một thế giới bên kia. Thậm chí còn có tiếng nước chảy nhẹ nhàng truyền đến, ccòn có hơi nước từ bên trong cái gương này nhẹ nhàng bay ra. Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng nhìn nhau một cái, đều thấy được người kia phấn chấn.
Bởi vì lần này tìm kiếm mẹ Vĩnh Hằng, gần như có thể nói là hy vọng cuối cùng của bọn họ. Không chút do dự, thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng một cái lao thẳng đến cái gương. Thánh Hoàng cũng theo sát phía sau. Về phần con rùa đen nhỏ, lúc này đầu đã trở về, nối liền cùng thân thể. Sau đó, nó nói thầm mấy câu, cũng vội vàng bay vào bên trong cái gương.
Sau khi bọn họ tiến vào trong, cái gương này chậm rãi vặn vẹo, hình như có gợn sóng quay lại, dần dần một lần nữa tiêu tan, khôi phục thành hình dáng vách đá.
Mà ở bên trong cái gương này, ở trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần hạ xuống, bên tai của hắn lại truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Thời điểm thế giới trước mắt trở nên rõ ràng, Bạch Tiểu Thuần liếc mắt liền thấy được một... con sông lớn mênh mông dồi dào!
Nước con sông lớn này đặc biệt trong suốt, có linh khí nồng đậm đến cực hạn, từ bên trong nước sông này nhẹ nhàng tản ra, khuếch tán ra bốn phía xung quanh. Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ở nơi này, toàn thân chính là trôi lơ lửng ở trên mặt nước sông.
- Sông vĩnh hằng!
Vừa hạ xuống, lúc này Thánh Hoàng vô cùng kích động, cúi người chạm đến nước sông một chút, hưng phấn trên toàn thân còn nâng lên một ít, lại trực tiếp uống cạn một ngụm.
Về phần con rùa đen nhỏ, lại đơn giản trực tiếp nhảy tới trong nước sông, lúc này ở bốn phía xung quanh bơi qua bơi lại. Chú ý tới vẻ kích động của Thánh Hoàng, nó hừ nhẹ một tiếng.
- Đây không phải là Thiên Long Ngư... Đều là Bạch Tiểu Thuần bảo ta làm!
Thân thể của con rùa đen nhỏ run run một cái, lập tức lại trực tiếp nuốt con Thiên Long Ngư trong miệng xuống. Tim nó đập giống như tiếng gõ trống, có loại cảm giác có tật giật mình.
Cho dù Thánh Hoàng ở đây vì lo lắng cho chuyện i chúa tể cthiên ngoạùng với mẹ Vĩnh Hằng ngủ say, sau khi chú ý tới Thiên Long Ngư trong miệng con rùa đen nhỏ, da mặt co giật vài cái.
Thật ra, trước đây sau khi con rùa đen nhỏ mất tích, cùng biến mất với nó... là gần như chín phần Thiên Long Ngư trong thiên trì... Ban đầu, Thánh Hoàng tưởng bị con rùa đen nhỏ một hơi ăn hết. Nhưng bây giờ nhìn như vậy, hiển nhiên là bị nó trộm nuôi dưỡng, thỉnh thoảng đi ăn...
Hơn nữa nuôi Thiên Long Ngư, cần phải tiêu tốn tinh lực không nhỏ, Thánh Hoàng tin tưởng chỉ dựa vào một mình con rùa đen nhỏ, thì không có cách nào đi quy nuôi dưỡng mô lớn. Có thể trợ giúp nó, cũng chỉ có thể là Bạch Tiểu Thuần trước mắt này.
Lúc này hắn liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, không nói chuyện.
Bạch Tiểu Thuần cũng có chút xấu hổ, trừng mắt với con rùa đen nhỏ. Đối với chuyện con rùa đen nhỏ trộm được rất nhiều Thiên Long Ngư, năm đó hắn không biết. Sau này tuy có phát hiện, nhưng cũng cảm thấy chuyện này cũng không tệ lắm. Hắn cũng hiểu rõ những con Thiên Long Ngư đó, hiện tại gần như đều ở trong tay của đám Thiên Tôn Cự Quỷ Vương, là bọn họ liên thủ nuôi dưỡng chúng.
- Được rồi. Ta cũng không hỏi ngươi chuyện liên quan tới Thiên Long Ngư. Con rùa đen nhỏ, ta hỏi ngươi, ngươi có thể tìm được sông vĩnh hằng, dẫn theo chúng ta tìm được mẹ Vĩnh Hằng hay không?
Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng biểu tình nghiêm túc, lập tức hỏi.
Con rùa đen nhỏ trợn trừng mắt. Vừa nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, trong lòng nó thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn thấy được vẻ mặt chú ý của Thánh Hoàng, vì vậy nó càng xác định Bạch Tiểu Thuần không phải đang bẫy mình. Chỉ có điều với trái tim của một kẻ trộm thật sự vừa bị bắt, trong lòng rất không chắc chắn, vội vàng gật đầu.
- Mẹ Vĩnh Hằng? Chính là đóa hoa này sao? Tìm được nó mặc dù có chút khó khăn, nhưng Quy gia có chuyện gì làm không được. Chuyện này không thành vấn đề!
Con rùa đen nhỏ vội vàng mở miệng.
Đúng như là theo lời Thánh Hoàng nói, thế gian này nếu như thật sự có sinh linh có thể tìm tới mẹ Vĩnh Hằng, như vậy cũng chỉ có thể là rùa Vĩnh Hằng sinh linh của hoa vĩnh hằng.
Đối với Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, thậm chí đối với mọi người ở toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng mà nói, con sông vĩnh hằng kia ở trong truyền thuyết, lại không có cách nào bị người tìm được. Nhưng ở dưới mũi của con rùa đen nhỏ này, nó chỉ là mang theo Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng chui vào biển Vĩnh Hằng thời gian ba tháng, lại ở sâu bên trong đáy biển, tìm được một cái khe nứt.
Đáy biển biển Vĩnh Hằng tồn tại vô số vết nứt như vậy. Nếu không nhờ có rùa Vĩnh Hằng, dựa vào lực lượng của Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, cho dù lại thêm nhiều nhân thủ hơn nữa, muốn tìm kiếm từng vết nứt một, cuối cùng sợ là cũng cần phải mất mấy nghìn năm năm tháng. Nhưng cho dù là như vậy, bọn họ xem như tìm được khe này, cũng vẫn phải trở ra, không thu hoạch được gì.
Thật sự ở sâu bên trong khe này, sau khi đi tới điểm cuối, lúc đã không có lối đi, con rùa đen nhỏ liên tục thở dài, rất không tình nguyện quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Thuần u oán, một chút lúc này mới hung hăng cắn răng một cái. Đầu nó nhất thời vươn dài ra, trực tiếp cắn một cái ở trên cổ mình. Sau khi cắn đứt cổ của mình, theo cái đầu bay ra, theo rất nhiều máu tươi phun tới vách tường ở cuối vết nứt.
Bức tường này lập tức phát ra ánh sáng ôn hòa, cuối cùng lại từ từ hóa thành một mặt gương...
- Tiến vào nơi đây, có thể nhìn thấy được sông vĩnh hằng. Lần này Quy gia vì giúp các ngươi, lại hi sinh quá lớn. Ta nói với các ngươi, những con Thiên Long Ngư đó đều là của ta!
- Còn có Bạch Tiểu Thuần, ta cũng cần đạo lữ. Ngươi nhanh, tìm cho ta tám trăm một nghìn con rùa qua...
- Thánh Hoàng kia, hạt sen trong thiên trì của ngươi cũng sắp chín, ta muốn tám phần mười!
Con rùa đen nhỏ bay đi, đầu còn không ngừng nói đâu đâu. Nhưng lúc này Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng đều nín thở, vội vàng gật đầu đáp ứng con rùa đen nhỏ, sau đó nhìn chằm chằm mặt gương không ngừng biến hóa ra này.
Sau một nén hương, vách đá cuối vết nứt hoàn toàn trở thành cái gương, giống như một cái lối đi, nối liền với một thế giới bên kia. Thậm chí còn có tiếng nước chảy nhẹ nhàng truyền đến, ccòn có hơi nước từ bên trong cái gương này nhẹ nhàng bay ra. Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng nhìn nhau một cái, đều thấy được người kia phấn chấn.
Bởi vì lần này tìm kiếm mẹ Vĩnh Hằng, gần như có thể nói là hy vọng cuối cùng của bọn họ. Không chút do dự, thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng một cái lao thẳng đến cái gương. Thánh Hoàng cũng theo sát phía sau. Về phần con rùa đen nhỏ, lúc này đầu đã trở về, nối liền cùng thân thể. Sau đó, nó nói thầm mấy câu, cũng vội vàng bay vào bên trong cái gương.
Sau khi bọn họ tiến vào trong, cái gương này chậm rãi vặn vẹo, hình như có gợn sóng quay lại, dần dần một lần nữa tiêu tan, khôi phục thành hình dáng vách đá.
Mà ở bên trong cái gương này, ở trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần hạ xuống, bên tai của hắn lại truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Thời điểm thế giới trước mắt trở nên rõ ràng, Bạch Tiểu Thuần liếc mắt liền thấy được một... con sông lớn mênh mông dồi dào!
Nước con sông lớn này đặc biệt trong suốt, có linh khí nồng đậm đến cực hạn, từ bên trong nước sông này nhẹ nhàng tản ra, khuếch tán ra bốn phía xung quanh. Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ở nơi này, toàn thân chính là trôi lơ lửng ở trên mặt nước sông.
- Sông vĩnh hằng!
Vừa hạ xuống, lúc này Thánh Hoàng vô cùng kích động, cúi người chạm đến nước sông một chút, hưng phấn trên toàn thân còn nâng lên một ít, lại trực tiếp uống cạn một ngụm.
Về phần con rùa đen nhỏ, lại đơn giản trực tiếp nhảy tới trong nước sông, lúc này ở bốn phía xung quanh bơi qua bơi lại. Chú ý tới vẻ kích động của Thánh Hoàng, nó hừ nhẹ một tiếng.