Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1891: Đế kích (1)
Đây chính là... Luân Hồi Quá Khứ Kinh, một trong ba thần thông lớn Tuyên Cổ Quyển, của Bạch Tiểu Thuần. Trước kia hắn vì ngại tu vi không đủ, khó có thể phát huy ra lực lượng thật sự của ba thần thông lớn. Nhưng hôm nay ngăn cản này đã không còn. Luân Hồi Quá Khứ Kinh ở trong tay Bạch Tiểu Thuần thể hiện ra, bạo phát ra lực lượng phong ấn thật sự của nó!
Lấy ký ức của con rồng xương, hóa thành phù văn. Giữa mỗi một đạo phù văn này cùng rồng xương đều tồn tại liên quan mật thiết không thể tách rời. Mượn những liên quan này, lại giống như hình thành nhân quả, do đó phong ấn bản thân!
- Phong!
Theo giọng nói của Bạch Tiểu Thuần mang theo sự băng lạnh, đột nhiên truyền ra, trong thiên địa giống như có gió lạnh thổi tới. Con rồng xương kia bị tấm lưới lớn phù văn bao phủ, phát ra tiếng gào thét thê lương. Nhưng mặc cho nó giãy giụa như thế nào, cũng không làm ra được chuyện gì. Bất kể trước đó nó kinh người tới mức nào, khí thế kiêu căng ngập trời tới mức nào, nhưng giờ phút này, ở bốn phía xung quanh nó, tấm lưới lớn phù văn co lại, nó căn bản không có cách nào thoát khỏi sự vây khốn, chỉ có thể ở trong lúc vô số tu sĩ Tà Hoàng Thành bốn phía xung quanh trợn mắt há hốc mồm cùng tiếng nổ lớn trong đầu, tận mắt nhìn thấy được tấm lưới lớn do vô số phù văn này tạo thành, đang từng tầng co lại, lại trực tiếp phong ấn con rồng xương Thái Cổ này, thành một quả cầu cực lớn!!
Theo phong ấn hoàn thành, một tiếng nổ ầm truyền ra. Quả cầu phong ấn này tản ra nhiều màu, từ giữa không trung rơi xuống, nện ở trên mặt đất, không nhúc nhích.
- Trời ạ, Khôi Hoàng tự nhiên phong ấn rồng xương!
- Điều này... Không thể như vậy được!
Vào giờ phút này, tiếng vô số người kinh ngạc kêu lên thất thanh đã vang vọng ở bốn phía xung quanh. Cho dù là Tà Hoàng, hơi thở cũng dừng lại, chợt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, mắt dần dần híp lại.
- Ngươi không phải là Thiên Tôn! Nhưng ngươi không thể nào là Thái Cổ...
Lại ở trong nháy mắt khi Tà Hoàng nói ra những lời này, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, khí tức trong nháy mắt bạo phát. Tu vi Thái Cổ mênh mông cuồn cuộn tràn ra, chấn động thiên địa, hóa thành gió bão, khiến cho âm thanh của vô số người thoáng ngừng lại. Toàn thân hắn giống như một mũi tên rời cung, gào thét lao xuyên qua hư vô, lao thẳng đến chỗ Tà Hoàng!
Những tiếng động ầm ầm rung trời vang lên. Hai người ở trên bầu trời này, thời gian ngắn ngủi mấy lần hít thở, lại giao đấu với nhau vượt quá mấy trăm lần, khiến cho tám phương run rẩy, hư vô sụp xuống. Bên trong Thánh Hoàng Thành, mắt Thánh Hoàng lại trợn tròn, trong tâm thần có sóng lớn dâng lên!
- Hắn tự nhiên thăng cấp Thái Cổ? Không thể như vậy được! Mẹ Vĩnh Hằng ngủ say. Nếu có người được mẹ Vĩnh Hằng tán thành trở thành Thái Cổ, tên của hắn tất nhiên sẽ được truyền khắp Tiên Vực Vĩnh Hằng!
Tà Hoàng do dự. Phản ứng đầu tiên của Thánh Hoàng cũng là không có khả năng. Bản thân bọn họ thật sự là Thái Cổ, lại hiểu rõ hơn thăng cấp Thái Cổ khó khăn thế nào. Đồng thời đối với tu sĩ Tiên Vực Vĩnh Hằng mà nói, đây cũng là bí mật không biết được.
Trên thực tế nhiều năm trước, Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng lại hiểu rõ, Tiên Vực Vĩnh Hằng sợ là rất khó lại xuất hiện Thái Cổ. Bởi vì mỗi một vị Thái Cổ thăng cấp, đều cần thu được thế giới tán thành!
Mà tán thành này không có khả năng là các loại phương thức như gật đầu đồng ý, mà là thu được số mệnh của thế giới. Điều này lại chẳng khác nào từ trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng, lấy đi một phần quy tắc, do đó thăng cấp cảnh giới Thái Cổ!
Nhưng cũng chính là vì nguyên nhân này, Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng mới có thể do dự. Mẹ Vĩnh Hằng thật sự suy yếu, những người khác không biết, nhưng trong lòng bọn họ lại biết rõ.
Cho nên cho dù hiện tại Bạch Tiểu Thuần thể hiện ra, đã không còn là cảnh giới Thiên Tôn, nhưng bọn họ vẫn không có cách nào đi tin tưởng. Thậm chí cũng không ckịp suy nghĩ quá nhiều. Bạch Tiểu Thuần ra tay, Tà Hoàng phản kích. Trong thời gian thật ngắn, hai người lại kéo dài công kích mấy trăm lần.
Cho đến khi trong tiếng động vượt qua tiếng sấm trời không ngừng vang vọng, khóe miệng Tà Hoàng tràn ra máu tươi, thân thể chợt lùi về phía sau. Trong mắt hắn lộ ra sát cơ mãnh liệt. Tay phải hắn chợt giơ lên, gầm khẽ một tiếng.
- Mặt trời!
Theo tiếng hô của hắn, nhất thời bầu trời của toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, trong nháy mắt đều ảm đạm một chút, giống như tất cả ánh sáng đều bị hút đi. Ở trong chớp mắt, thế giới lại sáng ngời đến cực hạn. Trên bầu trời, thình lình xuất hiện một mặt trời thuộc về Tà Hoàng!
Mặt trời này vô cùng to lớn, tản ra nhiệt độ cao kinh người. Thậm chí ở bốn phía xung quanh nó lại có ngọn lửa màu đen không ngừng khuếch tán, đan xen cùng một chỗ, dường như dung hợp cùng Tà Hoàng, chấn động chúng sinh!
Mọi người của Tà Hoàng Thành ở bốn phía xung quanh đều run rẩy. Mỗi một người nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng vẫn có không ít người né tránh không kịp, ở trong chớp mắt khi mặt trời này xuất hiện, đã bị lực lượng của lửa nóng này biến thành xác khô!
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng truyền ra ở bốn phía xung quanh Tà Hoàng Thành này. Mặt trời phát ra hỏa diễm màu đen, ở dưới sự điều khiển của Tà Hoàng, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần!
Mặt trời này mang đến uy áp, vượt xa so với con rồng xương trước đó. Lúc này trong tiếng nổ lớn, nó hình như muốn thiêu đốt toàn thế giới. Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, hai tay còn bấm quyết, trong miệng gầm khẽ.
- Sinh Tử Hiện Tại Kinh!
Thần thông thứ hai của Tuyên Cổ Quyển!
Theo hai tay Bạch Tiểu Thuần vung vẩy, phía sau hắn vang vọng tiếng sấm, tự nhiên xuất hiện một cánh cửa đá cổ xưa. Cửa đá này tản ra tử khí mãnh liệt, dường như đại biểu cho sự tử vong, chính là tử môn!
Cùng lúc đó, ở phía sau mặt trời đang gào thét lao đến, cũng xuất hiện một cánh cửa lớn. Cánh cửa này có sức sống dạt dào, tràn ngập khí tức sinh mạng vô cùng. Chính là... sinh môn!
Đây là Sinh Tử Hiện Tại Kinh của Bạch Tiểu Thuần, hóa thành hai cánh cửa sinh tử. Mặt trời kia từ sinh môn đến, nhằm phía Bạch Tiểu Thuần, lại chẳng khác nào nhằm phía tử môn. Trong quá trình này chính là lộ trình nó từ sinh đi đến tử!
Gần như ở trong nháy mắt này thuật pháp hình thành. Mặt trời kia khí thế kinh thiên động địa, lập tức trở nên ảm đạm đi một chút. Tốc độ của nó càng nhanh, lại càng tử vong nhanh hơn, hình như không có cách nào nghịch chuyển. Ngay cả Tà Hoàng cùng mặt trời này dung hợp với nhau, thân thể hắn cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, đang nhanh chóng già yếu.
Lấy ký ức của con rồng xương, hóa thành phù văn. Giữa mỗi một đạo phù văn này cùng rồng xương đều tồn tại liên quan mật thiết không thể tách rời. Mượn những liên quan này, lại giống như hình thành nhân quả, do đó phong ấn bản thân!
- Phong!
Theo giọng nói của Bạch Tiểu Thuần mang theo sự băng lạnh, đột nhiên truyền ra, trong thiên địa giống như có gió lạnh thổi tới. Con rồng xương kia bị tấm lưới lớn phù văn bao phủ, phát ra tiếng gào thét thê lương. Nhưng mặc cho nó giãy giụa như thế nào, cũng không làm ra được chuyện gì. Bất kể trước đó nó kinh người tới mức nào, khí thế kiêu căng ngập trời tới mức nào, nhưng giờ phút này, ở bốn phía xung quanh nó, tấm lưới lớn phù văn co lại, nó căn bản không có cách nào thoát khỏi sự vây khốn, chỉ có thể ở trong lúc vô số tu sĩ Tà Hoàng Thành bốn phía xung quanh trợn mắt há hốc mồm cùng tiếng nổ lớn trong đầu, tận mắt nhìn thấy được tấm lưới lớn do vô số phù văn này tạo thành, đang từng tầng co lại, lại trực tiếp phong ấn con rồng xương Thái Cổ này, thành một quả cầu cực lớn!!
Theo phong ấn hoàn thành, một tiếng nổ ầm truyền ra. Quả cầu phong ấn này tản ra nhiều màu, từ giữa không trung rơi xuống, nện ở trên mặt đất, không nhúc nhích.
- Trời ạ, Khôi Hoàng tự nhiên phong ấn rồng xương!
- Điều này... Không thể như vậy được!
Vào giờ phút này, tiếng vô số người kinh ngạc kêu lên thất thanh đã vang vọng ở bốn phía xung quanh. Cho dù là Tà Hoàng, hơi thở cũng dừng lại, chợt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, mắt dần dần híp lại.
- Ngươi không phải là Thiên Tôn! Nhưng ngươi không thể nào là Thái Cổ...
Lại ở trong nháy mắt khi Tà Hoàng nói ra những lời này, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, khí tức trong nháy mắt bạo phát. Tu vi Thái Cổ mênh mông cuồn cuộn tràn ra, chấn động thiên địa, hóa thành gió bão, khiến cho âm thanh của vô số người thoáng ngừng lại. Toàn thân hắn giống như một mũi tên rời cung, gào thét lao xuyên qua hư vô, lao thẳng đến chỗ Tà Hoàng!
Những tiếng động ầm ầm rung trời vang lên. Hai người ở trên bầu trời này, thời gian ngắn ngủi mấy lần hít thở, lại giao đấu với nhau vượt quá mấy trăm lần, khiến cho tám phương run rẩy, hư vô sụp xuống. Bên trong Thánh Hoàng Thành, mắt Thánh Hoàng lại trợn tròn, trong tâm thần có sóng lớn dâng lên!
- Hắn tự nhiên thăng cấp Thái Cổ? Không thể như vậy được! Mẹ Vĩnh Hằng ngủ say. Nếu có người được mẹ Vĩnh Hằng tán thành trở thành Thái Cổ, tên của hắn tất nhiên sẽ được truyền khắp Tiên Vực Vĩnh Hằng!
Tà Hoàng do dự. Phản ứng đầu tiên của Thánh Hoàng cũng là không có khả năng. Bản thân bọn họ thật sự là Thái Cổ, lại hiểu rõ hơn thăng cấp Thái Cổ khó khăn thế nào. Đồng thời đối với tu sĩ Tiên Vực Vĩnh Hằng mà nói, đây cũng là bí mật không biết được.
Trên thực tế nhiều năm trước, Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng lại hiểu rõ, Tiên Vực Vĩnh Hằng sợ là rất khó lại xuất hiện Thái Cổ. Bởi vì mỗi một vị Thái Cổ thăng cấp, đều cần thu được thế giới tán thành!
Mà tán thành này không có khả năng là các loại phương thức như gật đầu đồng ý, mà là thu được số mệnh của thế giới. Điều này lại chẳng khác nào từ trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng, lấy đi một phần quy tắc, do đó thăng cấp cảnh giới Thái Cổ!
Nhưng cũng chính là vì nguyên nhân này, Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng mới có thể do dự. Mẹ Vĩnh Hằng thật sự suy yếu, những người khác không biết, nhưng trong lòng bọn họ lại biết rõ.
Cho nên cho dù hiện tại Bạch Tiểu Thuần thể hiện ra, đã không còn là cảnh giới Thiên Tôn, nhưng bọn họ vẫn không có cách nào đi tin tưởng. Thậm chí cũng không ckịp suy nghĩ quá nhiều. Bạch Tiểu Thuần ra tay, Tà Hoàng phản kích. Trong thời gian thật ngắn, hai người lại kéo dài công kích mấy trăm lần.
Cho đến khi trong tiếng động vượt qua tiếng sấm trời không ngừng vang vọng, khóe miệng Tà Hoàng tràn ra máu tươi, thân thể chợt lùi về phía sau. Trong mắt hắn lộ ra sát cơ mãnh liệt. Tay phải hắn chợt giơ lên, gầm khẽ một tiếng.
- Mặt trời!
Theo tiếng hô của hắn, nhất thời bầu trời của toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, trong nháy mắt đều ảm đạm một chút, giống như tất cả ánh sáng đều bị hút đi. Ở trong chớp mắt, thế giới lại sáng ngời đến cực hạn. Trên bầu trời, thình lình xuất hiện một mặt trời thuộc về Tà Hoàng!
Mặt trời này vô cùng to lớn, tản ra nhiệt độ cao kinh người. Thậm chí ở bốn phía xung quanh nó lại có ngọn lửa màu đen không ngừng khuếch tán, đan xen cùng một chỗ, dường như dung hợp cùng Tà Hoàng, chấn động chúng sinh!
Mọi người của Tà Hoàng Thành ở bốn phía xung quanh đều run rẩy. Mỗi một người nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng vẫn có không ít người né tránh không kịp, ở trong chớp mắt khi mặt trời này xuất hiện, đã bị lực lượng của lửa nóng này biến thành xác khô!
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng truyền ra ở bốn phía xung quanh Tà Hoàng Thành này. Mặt trời phát ra hỏa diễm màu đen, ở dưới sự điều khiển của Tà Hoàng, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần!
Mặt trời này mang đến uy áp, vượt xa so với con rồng xương trước đó. Lúc này trong tiếng nổ lớn, nó hình như muốn thiêu đốt toàn thế giới. Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, hai tay còn bấm quyết, trong miệng gầm khẽ.
- Sinh Tử Hiện Tại Kinh!
Thần thông thứ hai của Tuyên Cổ Quyển!
Theo hai tay Bạch Tiểu Thuần vung vẩy, phía sau hắn vang vọng tiếng sấm, tự nhiên xuất hiện một cánh cửa đá cổ xưa. Cửa đá này tản ra tử khí mãnh liệt, dường như đại biểu cho sự tử vong, chính là tử môn!
Cùng lúc đó, ở phía sau mặt trời đang gào thét lao đến, cũng xuất hiện một cánh cửa lớn. Cánh cửa này có sức sống dạt dào, tràn ngập khí tức sinh mạng vô cùng. Chính là... sinh môn!
Đây là Sinh Tử Hiện Tại Kinh của Bạch Tiểu Thuần, hóa thành hai cánh cửa sinh tử. Mặt trời kia từ sinh môn đến, nhằm phía Bạch Tiểu Thuần, lại chẳng khác nào nhằm phía tử môn. Trong quá trình này chính là lộ trình nó từ sinh đi đến tử!
Gần như ở trong nháy mắt này thuật pháp hình thành. Mặt trời kia khí thế kinh thiên động địa, lập tức trở nên ảm đạm đi một chút. Tốc độ của nó càng nhanh, lại càng tử vong nhanh hơn, hình như không có cách nào nghịch chuyển. Ngay cả Tà Hoàng cùng mặt trời này dung hợp với nhau, thân thể hắn cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, đang nhanh chóng già yếu.