Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1839: Bạch Tiểu Thuần đau đầu



Nhất là Bạch Tiểu Tiểu, mặc dù vẫn còn trẻ con, nhưng trong mắt sáng ngời cùng hồn nhiên. Có thể nhìn ra sau khi lớn lên, nhất định là dung nhan tuyệt sắc. Bạch Đại Bảo cũng vậy, trên khuông mặt nhỏ trắng trắng hồng hồng, bao giờ cũng mang theo bộ dạng không chịu thua, quật cường. Hai hài tử này ở trong toàn bộ Khôi Hoàng Thành, chính là thiên chi kiêu tử, được vô số người sủng ái.
Mà hoàng cung, liền giống như trở thành sân chơi của bọn họ. Gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy được một đám thị vệ cùng nữ tu, ở phía sau vừa hô hoán, vừa bảo bọn họ không cần chạy nhanh như vậy...
Thật sự, hai tiểu hài tử này tư chất vô cùng kinh người. Ngay cả Đại Thiên Sư cũng lộ vẻ cực kỳ xúc động. Chỉ là bảy tuổi, lại có thể lại có tu vi kết đan. Thân là tỷ tỷ Bạch Tiểu Tiểu, còn đến kết đan hậu kỳ!
Điều này thì cũng thôi. Quan trọng nhất, là lực thân thể của bọn họ, Bạch Tiểu Tiểu vẫn tính là bình thường. Nhưng Bạch Đại Bảo, hài tử bảy tuổi, thân thể lại có thể so sánh được với Nguyên Anh!
Nhất là tính cách của bọn họ, hoàn toàn không giống với Bạch Tiểu Thuần một chút nào. Bạch Tiểu Tiểu rất nóng nảy. Bạch Đại Bảo lại ngây ngô, bộ dạng gan lớn không sợ chết, lại tràn ngập sự tò mò cùng khiêu chiến đối với mọi thứ xung quanh.
Về điểm này, ở mấy năm qua Bạch Tiểu Thuần đã cảm nhận rõ ràng. Hắn thậm chí từng nghĩ tới chuyện đi cải tạo lại tính cách lệch lạc của các hài tử này. Nhưng găbs lại phát hiện bất kể hắn khuyên nhủ thế nào, đều hoàn toàn không có một chút tác dụng nào...
Thật ra bọn chúng đối với Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào. Ngược lại, đối với Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch, bộ dạng rất sợ hãi. Mặt khác này nhìn Bạch Đại Bảo lớn mật không sợ chết, còn sợ một người hơn. Đó chính là Bạch Tiểu Tiểu của tỷ tỷ hắn.
Cũng giống như lúc này, ở sát biên giới hoàng cung này, Bạch Tiểu Tiểu đang trừng mắt, căm tức nhìn Bạch Đại Bảo.
- Đại Bảo, ngươi có biết sai hay không?
Bạch Đại Bảo cúi đầu, không dám nói lời nào. Hắn từ nhỏ đến lớn, trong trí nhớ bảy năm qua tràn ngập hình ảnh tỷ tỷ của hắn Bạch Tiểu Tiểu khi dễ đối với hắn. Giữa hai người lúc đó, gần như mỗi lần đều là hắn bị hại. Hai người cùng gặp rắc rối, chịu trách nhiệm là của hắn. Hai người cùng làm chuyện tốt, là công lao của tỷ tỷ...
Ở trước mặt cha mẹ, tỷ tỷ thông minh linh lợi khả ái. Nhưng ở trước mặt hắn, đó chính là một bạo quân...
Mỗi lần tỷ tỷ chỉ cần vừa khóc, phụ thân hắn cùng ba mẫu thân lại lập tức đi dỗ. Hắn lại ngây người đứng ở nơi đó, vẻ mặt quật cường, bị mẫu thân hắn mắng cho một trận.
Trong thời gian dài, Bạch Đại Bảo đối với tỷ tỷ của hắn, lại vừa bội phục, vừa sợ. Nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lần có cái gì ăn ngon, chơi vui, tỷ tỷ của hắn bao giờ cũng nghĩ đến hắn đầu tiên. Ở trong sự dụ dỗ, lừa bịp của Bạch Tiểu Tiểu, Bạch Đại Bảo lại cảm thấy đây là tỷ tỷ tốt nhất trên thế giới...
- Ngươi có biết hay không? Vì kế hoạch chạy ra ngoài lần này, ta đã chuẩn bị bao lâu? Ngươi lại có thể đến muộn một nén hương!
Bạch Tiểu Tiểu tức giận, căm tức nói với Bạch Đại Bảo.
- Lần này nếu như ra ngoài không lấy được cái gì chơi vui, Bạch Đại Bảo, ta phải đánh ngươi!
- Là nương ta đột nhiên gọi ta lại. Ta... một hồi nữa sau khi ta rời khỏi đây, sẽ ra thêm chút lực được chưa.
Bạch Đại Bảo ủy khuất, nhỏ giọng nói.
Bạch Tiểu Tiểu nhìn Bạch Đại Bảo một chút, thoả mãn gật đầu. Tay phải lật một lần, lấy ra một gốc cây tiên quả. Tiên quả này vừa lấy ra, linh khí liền vờn quanh. Vừa nhìn đã biết tuyệt đối không tầm thường. Ánh mắt Bạch Đại Bảo nhất thời sáng lên. Hắn biết đây là tiên vật phụ thân hắn cho, có lợi đối với thân thể. Chỉ có điều số lượng rất ít. Mỗi lần hắn được phân tới, liền trực tiếp ăn.
- Cho ngươi, cầm lấy. Ta không tu luyện thân thể, ngươi ăn nhiều một chút.
Mắt Bạch Tiểu Tiểu nhìn thấy sự khát vọng trong mắt của đệ đệ, mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu của đệ đệ, trong mắt cũng có sự ôn nhu. Nàng đưa tới.
Bạch Đại Bảo vội vàng giơ bàn tay nhỏ bé lên đón lấy, trực tiếp một ngụm nuốt xuống, sau đó vỗ nhẹ vào ngực.
- Tỷ tỷ yên tâm đi. Lần này ta nhất định bắt được cho tỷ tỷ một sủng vật lớn!
Tiểu Tiểu mặt mày rạng rỡ, lôi kéo Đại Bảo. Hai hài tử ở trong góc phòng bên trong hoàng cung này. Sau đó Bạch Tiểu Tiểu từ trong túi đựng đồ lấy ra một lá cờ nhỏ, cuối cùng lại vung vẩy, cuốn hai người hóa thành một mảnh sương mù, trực tiếp bay ra khỏi hoàng cung!
Phải biết rằng trận pháp của hoàng cung cực kỳ nghiêm ngặt. Nhưng thật đúng là cướp nhà khó phòng. Bạch Tiểu Tiểu đối với trận pháp có đặc biệt thiên phú, lại có thể bị nàng nghiên cứu ra kẽ hở nào đó, chế tạo ra môt lá cờ nhỏ có thể mượn trận pháp, cùng Bạch Đại Bảo len lén chạy ra ngoài.
Lại nhìn bộ dáng của bọn họ, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên làm như vậy. Lúc này gần như hai người vừa biến mất, bóng dáng của Lục Vân Dao đạo lữ của Thần Toán Tử, cường giả Bán Thần lại xuất hiện ở tại chỗ này. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, thoáng một cái biến mất, âm thầm theo hai hài tử này.
Từ sau khi Thần Toán Tử trở về, Lục Vân Dao cũng trở thành con dân của Khôi Hoàng Triều, vì nàng là nữ tử duy nhất trong Bán Thần, cho nên được an bài ở trong hoàng cung, bảo vệ nữ quyến nội cung.
Sau khi Đại Bảo cùng Tiểu Tiểu lớn lên, vì quá mức bướng bỉnh, nhiều lần chạy đi chơi đùa, Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch nói nhiều lần. Nhưng lấy thiên phú của Tiểu Tiểu, khiến cho nàng mỗi lần đều có thể tìm tới biện pháp khác nhau, đến cuối cùng đơn giản lại không để ý tới, chỉ là để cho Lục Vân Dao âm thầm bảo vệ.
Lúc này cũng như vậy. Đối với Tiểu Tiểu cùng Đại Bảo mà nói, bên ngoài Khôi Hoàng Thành, vừa nhìn bình nguyên vô tận cùng rừng cây, chính là chỗ bọn họ chơi đùa. Ở đây tồn tại rất nhiều mãnh thú, cũng liền trở thành con mồi của bọn họ.
Khi hoàng hôn hạ xuống, ở trong tiếng hoan hô của Tiểu Tiểu, Đại Bảo thở hổn hển, nhưng cũng rất phấn chấn, kéo một con mãng xà cực lớn kích thước chừng nghìn trượng, lao thẳng đến hoàng cung.
Con mãng xà này vốn cường hãn hung tàn, nhưng hôm nay trên người đều là vết thương. Mỗi lần nó giãy dụa đều đổi lấy quyền đấm cước đá của Đại Bảo. Cho tới thời khắc này, lúc nó nhìn về phía Đại Bảo, trong ánh mắt đều lộ ra sự sợ hãi.
- Ngươi dám không ngoan, ta lại đánh chết ngươi. Cố gắng đi làm sủng vật của tỷ tỷ ta, sẽ có đồ ăn ngon cho ngươi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...