Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 177: Thông thiên pháp nhãn!



Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Cầm bình ngọc, Bạch Tiểu Thuần cũng chưa trở về động phủ ngay mà sau khi trầm ngâm suy nghĩ, hắn quyết định sử dụng cơ hội Bí cảnh cảm ngộ đạt được trong lần đệ nhất Thiên kiêu chiến vừa rồi.
Bí cảnh cảm ngộ, có thể cảm ngộ Bí pháp, cũng có thể cảm ngộ Công pháp của riêng mình. Bởi vì Bí cảnh kia ẩn chứa huyền diệu nào đó mà Bạch Tiểu Thuần không hiểu được, nên cảm ngộ tại nơi đó dễ dàng hơn một chút so với bên ngoài.
Lúc còn Ngưng khí, công pháp có hạn nên sẽ là lãng phí, cho nên cảm ngộ khi vừa Trúc cơ xong là thời điểm thích hợp nhất. Còn về phần đợi đến Kim Đan…không ai dám chắc mình sẽ thành công Kim Đan, cho dù Bạch Tiểu Thuần có Thiên đạo Trúc cơ đi nữa thì cũng chỉ là có tỷ lệ thành công cực lớn mà thôi.
Cho nên đợi sau khi Kim Đan mới đi đến Bí cảnh…là không thực tế.
Cửa vào Bí cảnh nằm trên Chủng Đạo Sơn, nhưng bản thân Bí cảnh lại nằm tại một nơi thần bí nào đó trong hư vô. Khi Bạch Tiểu Thuần đưa ngọc giản cho vị Thái thượng trưởng lão phụ trách Cửa vào Bí cảnh, vị lão giả tóc hoa râm này liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái đầy thâm ý.
Cái nhìn này khiến Bạch Tiểu Thuần chịu áp lực rất lớn, tựa như khi năm đó Ngưng khí nhìn thấy cường giả Trúc cơ vậy, loại áp chế này khiến Bạch Tiểu Thuần lập tức lộ ra dáng vẻ đầy nhu thuận.
“Đệ nhất Thiên kiêu chiến, có thể đạt được thời gian một ngày cảm ngộ. Thiên đạo Trúc cơ có thể có thêm ba ngày cảm ngộ. Chưởng tòa Hương Vân Sơn Lý Thanh Hậu cộng dồn được hai ngày cũng đưa cho ngươi, còn có hai ngày thời gian của Chưởng môn, cũng đưa cho ngươi.” Ngay khi lão giả nhàn nhạt nói, thì Bạch Tiểu Thuần cũng ở bên cạnh tròn xoe hai mắt.
Trước đó hắn không biết chuyện Lý Thanh Hậu và Trịnh Viễn Đông đưa cho hắn thêm thời gian cảm ngộ. Hơn nửa, tính toán số ngày cảm ngộ trong Bí cảnh, hắn cảm thấy dường căn bản không đủ để cảm ngộ.
“Tổng cộng…tám ngày!” Lão giả cẩn thận nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, rồi trả lại ngọc giản, sau đó đưa tay phải bấm niệm pháp quyết điểm một chỉ về phía tảng đá lớn. Tảng đá lập tức trở nên mờ ảo, có cả âm thanh vang vọng truyền ra, Bạch Tiểu Thuần còn đang kinh hãi mất vía thì tảng đá đột nhiên biến lớn lên thành một người đá cao chừng hơn mười trượng ngửa mặt lên trời gào thét, rồi nâng hai tay lên hướng về không trung, hung hăng xé mở.
Trong tiếng ầm ầm vang vọng, một khe rách to lớn từ hư vô bị cứng rắn xé mở ra.
“Còn không đi vào!” Vị Thái thượng trưởng lão kia nhàn nhạt nói, thanh âm như sấm động vang lên. Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, chắp tay cúi đầu trước lão giả rồi bay thẳng vào vết nứt, biến mất trong nháy mắt.
Đến khi hắn biến mất thì vết nứt kia cũng khép lại, người đá cũng chầm chậm thu nhỏ lại trở thành tảng đá lớn như trước, còn vị lão giả nhắm hai mắt lại, không chút nhúc nhích.
Thân ảnh Bạch Tiểu Thuần hiện ra, tại một thế giới màu xám. Thế giới này rất quỷ dị, Bạch Tiểu Thuần nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra bản thân lại đang đứng ở lối vào Bí cảnh.
Thậm chí hắn còn thấy được tảng đá to lớn lúc nãy nhưng không thấy lão giả, mà toàn bộ Linh Khê Tông cũng không có chút sinh cơ nào. Trong sự kinh ngạc đó, Bạch Tiểu Thuần bay lên, nhìn qua toàn bộ Linh Khê Tông, hơi thở có chút không ổn định.
“Nơi này…” Toàn bộ Linh Khê Tông, kể cả kiến trúc và lầu các đều giống y nguyên trong trí nhớ của hắn, thế nhưng…lại không có chút sinh cơ và bóng người nào.
Một vẻ hoang vu khiến Bạch Tiểu Thuần đầy khẩn trương. Hơn nữa, khi nhìn thấy Thông Thiên Hà hoàn toàn khô cạn, da đầu hắn không khỏi tê dại đi.
“Đây là Bí cảnh gì vậy?” Bạch Tiểu Thuần có chút bất an nhưng lại không nghĩ ra được nguyên nhân gì, bèn trầm ngâm bước lên đỉnh Chủng Đạo Sơn. Vốn dĩ nơi này hắn không cách nào được đến, thế nhưng lúc này lại chỉ đơn giản là bước đến vậy thôi.
Đứng tại đỉnh núi đưa mắt nhìn ra xa, toàn bộ thế giới này, chỉ đầy khói xám bao trùm tám hướng, không nhìn rõ phía xa được, Bạch Tiểu Thuần trầm mặc rồi chậm rãi ngồi xuống.
“Không cần nghĩ nữa, để coi thử xem cảm ngộ công pháp nơi này có dễ dàng hơn không.” Bạch Tiểu Thuần đè nén bất an trong lòng, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên Tử Khí Thông Thiên quyết, tiếp tục cảm ngộ tu hành.
Rất nhanh, hắn đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt đầy kinh hỉ. Rất nhiều chỗ hắn không rõ khi tu hành bên ngoài thì lúc này đều rõ ràng trước mắt, còn mơ hồ cảm thấy dường như tất cả suy nghĩ đều được phóng đại lên đến vô hạn, bất kì ý niệm gì trong đầu dường như đều có thể trở thành hiện thực được!
Loại minh ngộ kì diệu này tựa như tưởng tượng ra một cái thế giới. Trong thế giới này xuất hiện lại xuất hiện loại cảm giác khiến Bạch Tiểu Thuần gần như không cách nào tin nổi.
Hắn đầy kích động tiếp tục nhắm mắt lại lần nữa, đắm chìm vào trong minh ngộ Tử Khí Thông Thiên Quyết.
Thời gian trôi qua, màn đêm phủ xuống, nhưng dường như Bạch Tiểu Thuần hồn nhiên không nhận thấy mà vẫn cứ chìm trong cảm ngộ. Đến ngày thứ hai, ngày thứ ba…
Đêm khuya ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt đầy vẻ minh ngộ, nhìn kỹ lại còn thấy có một Phù văn lập lòe trong con mắt hắn.
“Tử Khí Thông Thiên Quyết, khó khăn nhất, chính là bước đầu tiên uẩn linh, hà thủy như tinh, trụy lạc phàm trần, huyết nhục hóa tơ, tương tinh thần cao cử, thân thể thành thương khung, sử tinh thần vu thể nội, như tại thương khung bất lạc!” (*) Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ, đưa tay phải vung lên mở túi Trữ vật, một cái bình ngọc bay ra.
Bình ngọc được mở ra, trong bình là một giọt nước Thông Thiên Hà vàng kim chậm rãi lơ lửng trên không trung, trở thành một màu sắc khác duy nhất còn tồn tại trong cái thế giới màu xám này.
Nhìn giọt nước Thông Thiên Hà, Bạch Tiểu Thuần có chút chần chừ, cuối cùng hắn hít sâu một hơi, hung hăng cắn chặt răng một cái.
“Tất cả đều là vì Trường sinh, vì có tư cách đi ra Thông Thiên Hải!” Bạch Tiểu Thuần hút khẽ một cái. Giọt nước sông vàng kim này hướng thẳng tới Bạch Tiểu Thuần, nhưng không vào miệng mà đến ngay mi tâm của hắn.
Khoảnh khắc đụng chạm đó, một cảm giác đau nhức kịch liệt từ mi tâm truyền đến, như huyết nhục bị hòa tan khiến cả người Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Hắn vẫn cắn răng gắng gượng vận chuyển tu vi trong cơ thể, toàn bộ chín tầng Linh hải trong thể nội chuyển động, dựa theo công pháp Tử Khí Thông Thiên Quyết, toàn lực hấp thu.
Bên tai Bạch Tiểu Thuần là tiếng nổ vang ầm ĩ, giọt chất lỏng vàng kim dần dần dung nhập vào mi tâm. Không biết qua bao lâu, khi giọt nước này dung nhập hoàn toàn vào bên trong thì Bạch Tiểu Thuần cũng gào thét lên một tiếng, ánh mắt đầy tơ máu. Nơi thể nội của hắn, giọt nước Thông Thiên Hà bỏ qua kinh mạch, bỏ qua huyết nhục mà chìm thẳng xuống như muốn xuyên qua thân thể hắn mà rớt xuống.
Đây chính là… hà thủy như tinh, trụy lạc phàm trần.
Một đường đi qua, toàn bộ kinh mạch huyết nhục của hắn như bị hòa tan, thậm chí lục phủ ngũ tạng của hắn cũng bị thụ thương, còn cả xương cốt nữa…Cái loại đau đớn, thương thế như thế này khiến sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái mét, tiên huyết không ngừng trào ra.
Nhưng hắn vẫn cứ cắn răng kiên trì, dù kinh mạch có vỡ vụn hòa tan nhưng vẫn cứ vận chuyển như trước khiến Linh khí từ đoạn hòa tan trong kinh mạch, trong huyết nhục không ngừng lan tràn ra ngoài, tạo thành từng đầu sợi tơ hướng tới quấn quanh giọt nước sông vàng kim, từng tầng từng tầng, không ngừng quấn lấy. Đây chính là huyết nhục hóa tơ, tương tinh thần cao cử!
Những sợi tơ này không ngừng vỡ tan ra, thế nhưng lại có rất nhiều sợi tơ khác sinh ra từ trong thể nội Bạch Tiểu Thuần lại điên cuồng lao tới, tiếp tục quấn quanh lấy giọt nước sông màu vàng này!
Đến khi giọt nước sông vàng kim rơi vào đan điền của hắn, hai mắt Bạch Tiểu Thuần đột nhiên lấp lóe.
“Thân thể thành thương khung, sử tinh thần vu thể nội, như tại thương khung bất lạc, Tử khí Uẩn linh!”
Ầm một tiếng, chín tầng Linh hải trong thể nội được bộc phát toàn diện, hình thành chín tầng Triều tịch không ngừng trùng kích vào dịch thể màu vàng như muốn hòa tan nó ra. Tầng thứ chín của Linh Hải nhanh chóng bị xuyên thấu, rồi đến tầng thứ tám, tầng thứ bảy…
Khi bị xuyên thấu qua, thì những tầng Linh hải đó lại biến thành những sợi Linh tơ có số lượng kinh người quấn quanh lấy giọt nước sông này.
Xuyên qua tám tầng Linh hải, bị vô số Linh tơ quấn quanh, giọt nước màu vàng cuối cùng mới từ từ bình ổn lại, trôi lơ lửng trên tầng Linh hải thứ nhất!
Ngay khi thế rơi của nó không còn nữa, giọt nước sông đang lơ lửng trên tầng Linh hải thứ nhất chợt tản mát ra vô tận kim quang. Kim quang bộc phát ra từ thể nội của Bạch Tiểu Thuần, một đường lan tràn qua Linh hải, kinh mạch, huyết nhục, xương cốt, khiến thương thế toàn bộ nơi này trực tiếp khôi phục lại trong nháy mắt, không chỉ thế mà còn xuất hiện thêm một số cải biến.
Theo cải biến, khí tức trên người Bạch Tiểu Thuần bộc phát, mặc dù vẫn là Trúc Cơ sơ kì, nhưng lại có biến hóa hoàn toàn khác hẳn với lúc trước. Trước đó Bạch Tiểu Thuần chỉ có uy áp, còn lực lượng Trúc cơ trong thể nội lại trong trạng thái tán loạn tựa như một đám binh sĩ tự ý đánh đấm riêng mà không có chủ soái chỉ huy, lúc này minh ngộ được Tử Khí Thông Thiên Quyết tựa như đã xuất hiện chủ soái khiến Linh lực được thống nhất lại, chiến lực lúc này lập tức trở nên khác biệt!
Hai mắt đang nhắm lại của hắn đột nhiên mở ra, phù văn rõ ràng lóe lên trong mắt rồi chậm rãi biến mất ở sâu trong con ngươi, giọt nước sông màu vàng được dung nạp tại tầng Linh Hải thứ nhất trong thể nội cũng dần hòa tan ra.
Sau một thời gian, khi giọt nước sông hoàn toàn được hòa tan, thì chính là lúc Bạch Tiểu Thuần tu luyện thành công tầng thứ nhất Tử Khí Thông Thiên Quyết.
Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy nơi mi tâm nhói nhói, còn mang theo cảm giác ngứa ngứa, tựa như nơi đó có một con mắt đang chậm rãi sinh trưởng, khiến hắn có một loại xúc động rất mãnh liệt, xúc động muốn được mở ra.
Đó là... Thông Thiên Pháp Nhãn của hắn!
"Thành công!" Bạch Tiểu Thuần đầy vui sướng mà sờ lên mi tâm mình, cảm giác đau đớn truyền tới rõ ràng hơn, nhưng hắn không khinh hoảng mà còn đầy phấn chấn.
“Ha ha, sau này ta chính là có ba mắt đấy, nghĩ thế nào cũng là lợi hại.” Bạch Tiểu Thuần khoa chân múa tay, nhưng lúc nhìn về phía xa, hắn đột nhiên hít sâu lại.
“Dù mới đang xuất hiện, nhưng hẳn có thể miễn cưỡng sử dụng chút ít a?” Bạch Tiểu Thuần do dự một chút, rồi nhắm hai mắt lại. Tầng Linh hải thứ nhất trong thể nội cuồn cuộn, giọt nước sông màu vàng cũng lóe lên kim quang lấp lánh lần nữa, rồi chạy một vòng khắp kinh mạch, ngưng tụ lại tại mi tâm của hắn.
Chốc lát sau, vết nứt ngay trên mi tâm của Bạch Tiểu Thuần đang khép vào lại bị xé mở, lộ ra một con mắt màu Tím. Con mắt này mạnh mẽ nhìn về phía xa, xuyên thấu qua làn khói xám nhìn ra bên ngoài….
Toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động, cuối cùng hắn đã nhìn thấy được bên ngoài của đám khói này…nơi đó không được coi là mặt đất, mà là một phần của đại dương khô cạn, mà sơn môn Linh Khê Tông lại nằm trên một mảnh vỡ của hòn đảo lơ lửng trong hư vô mà thôi. Xa hơn nữa, còn có vô số những mảnh vỡ của hòn đảo dạng này!
Có từng đạo sấm sét yếu ớt hình cung chớp lóe trong biển rộng này, chạy từ mảnh vỡ hòn đảo này đến mảnh vỡ hòn đảo kia….
Bạch Tiểu Thuần còn đanh muốn nhìn kỹ hơn thì cảm giác mi tâm nhói nhói, tiên huyết chảy xuống, khe nứt khép lại. Khi hắn mở mắt ra, cả thân thể run lên, Linh lực trong thể nội tiêu tán hơn phân nửa.
“Nơi này là…Bí cảnh gì vậy?” Hơi thở Bạch Tiểu Thuần dồn dập đầy kinh hãi.
(*) Giữ nước sông như sao, rơi xuống phàm trần. Huyết nhục hóa tơ, đưa sao trời lên cao. Thân thể hóa thành trời cao, để Ngôi sao trong thể nội như đang ở tại bầu trời mà không rơi xuống!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...