Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1670: Một tộc Hắc Đan
Nhưng lúc này dưới tốc độ của hắn kéo theo gió chuyển động, khiến cho những làn khói độc dược ở nơi đây đều lưu chuyển theo, không ngừng khuếch tán ra. Mắt của Bạch Tiểu Thuần mở trừng trừng nhìn thấy được một ngọn núi bị sương mù này bao trùm. Sau khi sương mù này rời đi, cả mảnh ngọn núi này đều bị ăn mòn.
Tròng mắt của hắn cũng muốn rơi ra.
Nhưng đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu. Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần liền phát hiện khí của độc dược ở đây ở trên phương diện cùng mức độ nặng nhẹ của hỗn hợp trúng độc đều khác nhau. Thậm chí dược hiệu cũng vậy.
Ví dụ như hắn thấy được khói độc ăn mòn ngọn núi kia, cũng thấy được một mảnh dòng suối miễn cưỡng vẫn tính là trong veo, sau khi sương mù qua đi, trực tiếp liền trở thành màu đen... Tản ra khí tức làm cho lòng người kinh sợ. Hình như đã trở thành kịch độc.
Còn có một loại sương mù độc dược, lặng lẽ không một tiếng động. Ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần cũng không có chú ý đến, đã hít vào miệng vài cái. Sau khi bụng đau đớn mãnh liệt, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần đại biến. Hắn vội vàng ăn vào một ít đan dược giải độc. Nhưng bên trong bụng hắn phát ra âm thanh giống như nổi trống vậy, khiến cho hắn lộ ra vẻ mặt đau khổ. Hắn lập tức tìm một sơn động... Sau một lúc lâu, khi hắn đi ra, toàn thân đều suy yếu đi không ít.
- Đáng chết. Thậm chí ngay cả thuốc xổ đều có! Ta lại là Thiên Tôn. Ta còn là thân thể Bất Tử Quyển đại thành, lại có thể đều trúng chiêu!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút run rẩy. Hắn lo lắng tiếp tục bay xuống, sẽ gặp phải độc dược cùng loại với Phát Tình Đan. Vừa nghĩ tới hậu quả nếu như mình bị một mảng lớn sương mù độc dược Phát Tình Đan bao trùm, toàn thân Bạch Tiểu Thuần lại ớn lạnh.
- Đáng chết. Trước kia đều ta cho người khác sử dụng đan dược. Cửa ải thứ ba mươi quỷ dị này, lại có thể khiến cho ta cảm nhận bị hại sâu sắc như vậy!
Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía. Hắn chỉ cảm thấy cửa ải này quá khó khăn. Lúc này hắn vô cùng thận trọng. Đồng thời, thần thức của hắn cũng chậm rãi tản ra. Hắn muốn nhanh chân xem thử ở phía dưới chân.
Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần lại lộ ra thần sắc cổ quái. Bên trong thần thức của hắn rõ ràng chú ý thấy,
ở bên trong những dãy núi phía dưới này, lại có thể tồn tại rất nhiều bộ lạc!
Sở dĩ nói là bộ lạc, là bởi vì quần áo của người nơi này phần lớn đều nguyên thủy, lại giống như là đất Man Hoang của thế giới Thông Thiên. Nhưng hết lần này tới lần khác... sinh linh ở bên trong những bộ lạc này, rốt cuộc mỗi người đều đang luyện đan!
Điều càng làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, là sinh linh ở đây, thoạt nhìn giống như là người, nhưng thân thể đều rất nhỏ. Một người cường tráng nhất, cũng chỉ là kích thước bằng bàn tay của một người bình thường.
Về phần khác, thân thể chỉ là cao bằng ngón cái. Vào giờ khắc này, ở bên trong bộ lạc của từng người, bọn họ vừa luyện đan, vừa khoa chân múa tay, cử chỉ giống như điên rồ, phát ra một ít âm thanh Bạch Tiểu Thuần nghe không hiểu.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quen thuộc. Đồng thời hắn mơ hồ nhớ tới, hình như thời gian mình luyện đan đến cực hạn, cũng sẽ như vậy...
Mà từng sương mù từ trong dãy núi dâng lên, chính là do mỗi một bộ lạc luyện đan này hình thành.
Nhìn biểu tình của những người tí hon này, Bạch Tiểu Thuần càng kinh hãi hơn. Lúc này hắn đã hiểu được nhân quả. Thế giới nơi đây có thể đã từng là một nơi tốt đẹp, nhưng cuối cùng lại bị những người tí hơn này luyện đan làm cho hoàn toàn hủy diệt. Vô số sinh linh bị độc chết. Vô số thảm thực vật bị diệt tuyệt. Mà ngay cả thiên địa ở dưới khói độc này, dường như cũng sắp bị khô kiệt.
- Thật đáng sợ.
Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt. Hắn ý thức được sâu sắc, mình luyện đan là khủng khiếp tới mức nào. Sau đó hắn đối với những người tí hon này, lại càng thêm kính sợ. Chỉ có điều ở sâu bên trong nội tâm, hắn còn có chút cảm giác giống như kỳ phùng địch thủ, gặp lương tài vậy, giống như độc cô cầu bại nóng lòng muốn thử.
Dù sao sua khi ý thức được mình luyện đan dễ dàng xảy ra vấn đề, Bạch Tiểu Thuần đã kìm chế bản thân mình rất lâ. Lúc này ngửi được mùi độc dược, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình có chút không kìm chế nổi muốn đi bộc lộ tài năng, khiến cho những người dược sư tí hon ở nơi đây, nhìn thấy mình lợi hại tới mức nào.
- Không được, ta phải kìm chế bản thân mình!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Hắn cảm thấy mục tiêu của chính mình là thông quan. Về phần những chuyện vô ích khác, bớt làm vẫn tốt hơn.
- Chẳng lẽ cửa ải này chính là muốn ta ở trong hoàn cảnh cực điểm, kiên trì tồn tại sống sót hay sao?
Bạch Tiểu Thuần thật vất vả đè ép xuống sự vọng động của mình. Sau khi hắn nghiêm túc suy nghĩ tìm hiểu, lại ngẩng đầu nhìn những làn khói độc này, lại cúi đầu nhìn một chút về phía những người tí hon đang luyện đan ở bên trong dãy núi. Hắn có chút do dự.
Cùng lúc đó, ở trên bầu trời này, tại nơi Bạch Tiểu Thuần không nhìn thấy được cũng không cảm giác được, khí linh của quạt tàn hóa thành đồng tử, đang chắp tay ra sau lưng, đắc ý đứng ở nơi đó, ngạo nghễ quan sát Bạch Tiểu Thuần.
- Một tộc Hắc Đan, đây chính là bộ lạc đáng sợ năm đó ngay cả Chúa Tể đại nhân cũng phải đau đầu. Đan dược bọn họ chế luyện ra, thiên hạ không có một người nào dám ăn một miếng. Cho dù là bản thân bọn họ, cũng không dám đi ăn. Nhưng hết lần này tới lần khác thiên phú của bọn họ đối với luyện đan, cũng là có một không hai trong thiên hạ. Lại gần như người người đều nóng lòng mong mỏi luyện đan.
- Hừ hừ, năm đó Chúa Tể từng nói qua, nếu cho một tộc Hắc Đan có đủ điều kiện, bọn họ có thể hủy diệt toàn bộ tinh không. Ở đây tuy chỉ là mượn Sinh Tử Đạo Nguyên tạo thành hư ảo, nhưng cũng có một mặt thật sự. Trừ khi kẻ vô sỉ kia có tu vi của Chúa Tể, nếu không, hắn tuyệt đối không thể kiên trì được bao lâu!
- Trạng thái bình thường, là ở chỗ này kiên trì ba ngày thì tính là qua cửa ải. Nhưng bây giờ, ta điều chỉnh thời gian cho ngươi đến một vạn năm! Tiểu tặc, lần này nếu như vẫn để cho ngươi qua cửa ải, ta lại theo họ của ngươi!
Đồng tử khí linh của quạt tàn nghĩ tới đây, không nhịn được có chút lâng lâng, vui vẻ cười ha hả.
Hắn cho rằng lần này tuyệt đối không thể xuất hiện sai sót nhầm lẫn nào. Không có ai có thể ở dưới độc dược của một tộc Hắc Đan này, kiên trì được lâu như vậy, mạnh mẽ ép mình, tất nhiên là chết cực kỳ thê thảm.
Tròng mắt của hắn cũng muốn rơi ra.
Nhưng đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu. Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần liền phát hiện khí của độc dược ở đây ở trên phương diện cùng mức độ nặng nhẹ của hỗn hợp trúng độc đều khác nhau. Thậm chí dược hiệu cũng vậy.
Ví dụ như hắn thấy được khói độc ăn mòn ngọn núi kia, cũng thấy được một mảnh dòng suối miễn cưỡng vẫn tính là trong veo, sau khi sương mù qua đi, trực tiếp liền trở thành màu đen... Tản ra khí tức làm cho lòng người kinh sợ. Hình như đã trở thành kịch độc.
Còn có một loại sương mù độc dược, lặng lẽ không một tiếng động. Ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần cũng không có chú ý đến, đã hít vào miệng vài cái. Sau khi bụng đau đớn mãnh liệt, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần đại biến. Hắn vội vàng ăn vào một ít đan dược giải độc. Nhưng bên trong bụng hắn phát ra âm thanh giống như nổi trống vậy, khiến cho hắn lộ ra vẻ mặt đau khổ. Hắn lập tức tìm một sơn động... Sau một lúc lâu, khi hắn đi ra, toàn thân đều suy yếu đi không ít.
- Đáng chết. Thậm chí ngay cả thuốc xổ đều có! Ta lại là Thiên Tôn. Ta còn là thân thể Bất Tử Quyển đại thành, lại có thể đều trúng chiêu!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút run rẩy. Hắn lo lắng tiếp tục bay xuống, sẽ gặp phải độc dược cùng loại với Phát Tình Đan. Vừa nghĩ tới hậu quả nếu như mình bị một mảng lớn sương mù độc dược Phát Tình Đan bao trùm, toàn thân Bạch Tiểu Thuần lại ớn lạnh.
- Đáng chết. Trước kia đều ta cho người khác sử dụng đan dược. Cửa ải thứ ba mươi quỷ dị này, lại có thể khiến cho ta cảm nhận bị hại sâu sắc như vậy!
Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía. Hắn chỉ cảm thấy cửa ải này quá khó khăn. Lúc này hắn vô cùng thận trọng. Đồng thời, thần thức của hắn cũng chậm rãi tản ra. Hắn muốn nhanh chân xem thử ở phía dưới chân.
Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần lại lộ ra thần sắc cổ quái. Bên trong thần thức của hắn rõ ràng chú ý thấy,
ở bên trong những dãy núi phía dưới này, lại có thể tồn tại rất nhiều bộ lạc!
Sở dĩ nói là bộ lạc, là bởi vì quần áo của người nơi này phần lớn đều nguyên thủy, lại giống như là đất Man Hoang của thế giới Thông Thiên. Nhưng hết lần này tới lần khác... sinh linh ở bên trong những bộ lạc này, rốt cuộc mỗi người đều đang luyện đan!
Điều càng làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, là sinh linh ở đây, thoạt nhìn giống như là người, nhưng thân thể đều rất nhỏ. Một người cường tráng nhất, cũng chỉ là kích thước bằng bàn tay của một người bình thường.
Về phần khác, thân thể chỉ là cao bằng ngón cái. Vào giờ khắc này, ở bên trong bộ lạc của từng người, bọn họ vừa luyện đan, vừa khoa chân múa tay, cử chỉ giống như điên rồ, phát ra một ít âm thanh Bạch Tiểu Thuần nghe không hiểu.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quen thuộc. Đồng thời hắn mơ hồ nhớ tới, hình như thời gian mình luyện đan đến cực hạn, cũng sẽ như vậy...
Mà từng sương mù từ trong dãy núi dâng lên, chính là do mỗi một bộ lạc luyện đan này hình thành.
Nhìn biểu tình của những người tí hon này, Bạch Tiểu Thuần càng kinh hãi hơn. Lúc này hắn đã hiểu được nhân quả. Thế giới nơi đây có thể đã từng là một nơi tốt đẹp, nhưng cuối cùng lại bị những người tí hơn này luyện đan làm cho hoàn toàn hủy diệt. Vô số sinh linh bị độc chết. Vô số thảm thực vật bị diệt tuyệt. Mà ngay cả thiên địa ở dưới khói độc này, dường như cũng sắp bị khô kiệt.
- Thật đáng sợ.
Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt. Hắn ý thức được sâu sắc, mình luyện đan là khủng khiếp tới mức nào. Sau đó hắn đối với những người tí hon này, lại càng thêm kính sợ. Chỉ có điều ở sâu bên trong nội tâm, hắn còn có chút cảm giác giống như kỳ phùng địch thủ, gặp lương tài vậy, giống như độc cô cầu bại nóng lòng muốn thử.
Dù sao sua khi ý thức được mình luyện đan dễ dàng xảy ra vấn đề, Bạch Tiểu Thuần đã kìm chế bản thân mình rất lâ. Lúc này ngửi được mùi độc dược, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình có chút không kìm chế nổi muốn đi bộc lộ tài năng, khiến cho những người dược sư tí hon ở nơi đây, nhìn thấy mình lợi hại tới mức nào.
- Không được, ta phải kìm chế bản thân mình!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Hắn cảm thấy mục tiêu của chính mình là thông quan. Về phần những chuyện vô ích khác, bớt làm vẫn tốt hơn.
- Chẳng lẽ cửa ải này chính là muốn ta ở trong hoàn cảnh cực điểm, kiên trì tồn tại sống sót hay sao?
Bạch Tiểu Thuần thật vất vả đè ép xuống sự vọng động của mình. Sau khi hắn nghiêm túc suy nghĩ tìm hiểu, lại ngẩng đầu nhìn những làn khói độc này, lại cúi đầu nhìn một chút về phía những người tí hon đang luyện đan ở bên trong dãy núi. Hắn có chút do dự.
Cùng lúc đó, ở trên bầu trời này, tại nơi Bạch Tiểu Thuần không nhìn thấy được cũng không cảm giác được, khí linh của quạt tàn hóa thành đồng tử, đang chắp tay ra sau lưng, đắc ý đứng ở nơi đó, ngạo nghễ quan sát Bạch Tiểu Thuần.
- Một tộc Hắc Đan, đây chính là bộ lạc đáng sợ năm đó ngay cả Chúa Tể đại nhân cũng phải đau đầu. Đan dược bọn họ chế luyện ra, thiên hạ không có một người nào dám ăn một miếng. Cho dù là bản thân bọn họ, cũng không dám đi ăn. Nhưng hết lần này tới lần khác thiên phú của bọn họ đối với luyện đan, cũng là có một không hai trong thiên hạ. Lại gần như người người đều nóng lòng mong mỏi luyện đan.
- Hừ hừ, năm đó Chúa Tể từng nói qua, nếu cho một tộc Hắc Đan có đủ điều kiện, bọn họ có thể hủy diệt toàn bộ tinh không. Ở đây tuy chỉ là mượn Sinh Tử Đạo Nguyên tạo thành hư ảo, nhưng cũng có một mặt thật sự. Trừ khi kẻ vô sỉ kia có tu vi của Chúa Tể, nếu không, hắn tuyệt đối không thể kiên trì được bao lâu!
- Trạng thái bình thường, là ở chỗ này kiên trì ba ngày thì tính là qua cửa ải. Nhưng bây giờ, ta điều chỉnh thời gian cho ngươi đến một vạn năm! Tiểu tặc, lần này nếu như vẫn để cho ngươi qua cửa ải, ta lại theo họ của ngươi!
Đồng tử khí linh của quạt tàn nghĩ tới đây, không nhịn được có chút lâng lâng, vui vẻ cười ha hả.
Hắn cho rằng lần này tuyệt đối không thể xuất hiện sai sót nhầm lẫn nào. Không có ai có thể ở dưới độc dược của một tộc Hắc Đan này, kiên trì được lâu như vậy, mạnh mẽ ép mình, tất nhiên là chết cực kỳ thê thảm.