Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1630: Nói rõ chết không theo. (1)
- Tư Mã Vân Hoa, điều này cùng lời ngươi nói trước đó, lại không giống nhau!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng gầm thét giận dữ.
- Bạch đạo hữu đừng nên hoảng loạn. Nói thật, truyền tống của cửa ải thứ mười tám này, xảy ra vấn đề. Không kiên trì thêm một hồi nữa, sẽ không có cách nào truyền tống. Nếu như ta là ngươi, lại tiếp tục chống lại, nói như vậy, liền có thể tranh thủ cho hai người chúng ta một ít thời gian. Ước định của chúng ta, tất nhiên cũng sẽ còn tiếp tục.
Tư Mã Vân Hoa mỉm cười, cùng Cổ Thiên Quân nhanh chóng lui về phía sau. Từng người hai tay bấm quyết, có thần thông thuật pháp đang dâng lên.
- Dám gài bẫy ta!
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt.
Thân là Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều, cho dù trắng trợn gài bẫy Bạch Tiểu Thuần như vậy, nhưng thần sắc Tư Mã Vân Hoa biểu hiện ra vẫn là mỉm cười. Thậm chí cẩn thận nhìn, còn có thể nhìn thấy được hắn lộ ra một tia áy náy vừa đúng.
Chỉ có điều tất cả những điều này đều là cố ý biểu lộ. Ở bên trong hắn, lúc này thật sự chỉ có cười lạnh.
Hắn thấy, muốn vượt qua cửa ải thứ mười tám này, dựa vào hắn cùng với Cổ Thiên Quân, căn bản là không thể nào làm được. Trừ phi là có người nguyện ý hi sinh một chút, thu hút sự chú ý của những người cát khổng lồ thần trí không cao kia. Kể từ đó, có kiếm khí sắc bén Cổ Thiên Quân, lại phối hợp thuật pháp phạm vi lớn của Tư Mã Vân Hoa hắn, mới có khả năng thành công.
Trên thực tế, trước đây, hắn đã từng nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nhưng đều không có tác dụng gì. Những người cát khổng lồ này mặc dù tâm trí không cao, nhưng tất cả trận pháp cấm chế bên trong cửa ải thứ mười tám này, đều mất đi hiệu lực.
Về phần tìm một Bán Thần tiến đến, cũng không kiên trì được bao lâu. Càng nghĩ, hình như chỉ có Bạch Tiểu Thuần là phù hợp yêu cầu nhất.
- Cái này cũng không nên oán ta. Ai bảo ngươi có lòng tham đối với phần thưởng của cửa ải thứ mười tám này, cùng với thành tích vượt qua cửa ải thứ mười tám.
Trong lòng Tư Mã Vân Hoa cảm thán. Hắn vừa thi pháp, vừa nhìn Bạch Tiểu Thuần. Giống như lúc trước hắn kết luận Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ không từ chối, giờ phút này, hắn cũng phán đoán Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ đi ngăn chặn những người cát khổng lồ này.
Bởi vì tất cả mọi người không phải là tu sĩ bình thường. Chuyện đã đến nước này, cho dù có thù oán lớn hơn nữa, đều sẽ lý trí đi giải quyết chuyện trước mắt xong, cầm lợi ích nên có, tất nhiên sẽ không buông tay.
Mà Tư Mã Vân Hoa cũng xác định, mặc dù mình có ý lợi dụng, nhưng nếu thật sự thành công, một phần hứa hẹn này, không có khả năng không cho.
Nghĩ như vậy, dáng vẻ tươi cười trên mặt Tư Mã Vân Hoa càng chân thành hơn.
Bạch Tiểu Thuần nhìn dáng vẻ tươi cười của Tư Mã Vân Hoa, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng. Trên thực tế nếu Bạch Tiểu Thuần muốn rời khỏi đây, điều này quá dễ dàng. Chỉ có điều khi nhìn thấy được dáng vẻ tươi cười của Tư Mã Vân Hoa, cùng với sự châm chọc trong mắt của Cổ Thiên Quân ở phía xa, Bạch Tiểu Thuần đã thay đổi chủ ý.
- Hai lão tặc này, Bạch gia nhà ngươi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ đối với các ngươi. Trước đó ta đều nhằm vào ba người Quảng Mục bọn họ. Đối với hai người các ngươi chỉ là tăng lên độ khó, không có đi làm cho các ngươi tuyệt vọng.
- Kết quả hiện tại, các ngươi lại có thể đánh chủ ý tới trên đầu của ta!
Bạch Tiểu Thuần hiểu rất rõ, nếu mình không thu được hai phần quyền hạn của quạt tàn, như vậy giờ phút này mình sẽ bị động đến cực hạn, rời khỏi lại không có cách nào rời khỏi. Đặt ở trước mắt chỉ có thể là kiên nhẫn. Cuối cùng cho dù là thành công, mình không chết cũng sẽ phải trọng thương.
Cho dù đối phương cho hắn ba phần thưởng của cửa ải thứ mười tám này, nhưng vậy thì có ích lợi gì. Bất luận là cửa ải mười chín hay cửa ải thứ hai mươi phía sau, Bạch Tiểu Thuần đều sẽ vì thương thế lần này, cùng bài xích với hai người, do đó bị ngăn cản ở bên ngoài.
- Chuyện này, nếu như hai người bọn họ ăn ngay nói thật với ta, trong lòng ta còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận một ít. Nhưng trắng trợn lợi dụng như vậy, thật sự đã cho rằng Bạch Tiểu Thuần ta dễ khi dễ sao!
Bạch Tiểu Thuần nheo mắt, thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Mười người cát khổng lồ ở bốn phía xung quanh này rít gào, không ngừng công kích xuống. Bạch Tiểu Thuần cũng cảm nhận được, trừ phi là vận dụng một ít thần thông, nếu không mình không kiên trì được bao lâu.
- Ở địa bàn của ta, dám gài bẫy ta như vậy!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, bỏ qua ý nghĩ muốn rời khỏi đây. Hắn suy nghĩ, nếu cứ đi như thế, quá tiện nghi cho hai người này. Vì vậy hắn phát ra một tiếng gầm khẽ, thân thể không lui về phía sau nữa, trực tiếp lại đánh về phía mười người cát khổng lồ ở bốn phía xung quanh đã lao tới.
Cùng lúc đó, liên hệ trong u minh giữa hắn cùng với quạt tàn này, cũng triển khai trong phạm vi lớn. Xung quanh thân thể hắn cũng xuất hiện gợn sóng vặn vẹo. Trong chớp mắt khi thân thể hắn cùng những người cát khổng lồ này va chạm vào nhau, cuối cùng trong mắt của những người cát khổng lồ này có sự mờ mịt.
Mờ mịt qua đi, chính là từng tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên. Bạch Tiểu Thuần phát ra một tiếng hét thảm, phun ra một búng máu, thân thể lảo đảo lui ra phía sau vài bước.
- Không được. Các ngươi tự nghĩ biện pháp. Những người khổng lồ thật lợi hại. Ta bị thương, ta sắp chết.
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần kêu lên thảm thiết, lại trực tiếp ngã xuống, nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.
Mà những người cát khổng lồ này dường như thật sự cho rằng Bạch Tiểu Thuần đã ngã xuống vậy. Bọn chúng nhìn cũng không nhìn, sau khi ở nơi đó rít gào, đồng thời xoay người, nhìn về phía Tư Mã Vân Hoa cùng Cổ Thiên Quân, bước nhanh, mang theo khí thế hung tàn cùng điên cuồng, lao thẳng đến chỗ hai người.
- Đáng chết, gia hỏa này lại có thể giả chết!
Tư Mã Vân Hoa sửng sốt. Mắt thấy mười người cát khổng lồ này nhào tới, da đầu hắn chợt nổ tung. Hắn không kịp suy nghĩ, vì sao những người cát khổng lồ này lại thật sự cho rằng Bạch Tiểu Thuần đã tử vong. Trong tay hắn đã thành hình một nửa thuật pháp, đồng thời không kịp tiếp tục, vung mạnh lên ra, hình thành một mảnh lửa lớn khắp bầu trời, ầm ầm khuếch tán ra tám phương. Ở trong nháy mắt thân thể hắn đã rút lui ra.
Cổ Thiên Quân bên kia cũng vậy. Thời điểm hai người nhanh chóng lui về phía sau, nhìn Bạch Tiểu Thuần nằm ở nơi đó giả chết, sắc mặt đều vô cùng thâm trầm.
Bạch Tiểu Thuần cắn răng gầm thét giận dữ.
- Bạch đạo hữu đừng nên hoảng loạn. Nói thật, truyền tống của cửa ải thứ mười tám này, xảy ra vấn đề. Không kiên trì thêm một hồi nữa, sẽ không có cách nào truyền tống. Nếu như ta là ngươi, lại tiếp tục chống lại, nói như vậy, liền có thể tranh thủ cho hai người chúng ta một ít thời gian. Ước định của chúng ta, tất nhiên cũng sẽ còn tiếp tục.
Tư Mã Vân Hoa mỉm cười, cùng Cổ Thiên Quân nhanh chóng lui về phía sau. Từng người hai tay bấm quyết, có thần thông thuật pháp đang dâng lên.
- Dám gài bẫy ta!
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt.
Thân là Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều, cho dù trắng trợn gài bẫy Bạch Tiểu Thuần như vậy, nhưng thần sắc Tư Mã Vân Hoa biểu hiện ra vẫn là mỉm cười. Thậm chí cẩn thận nhìn, còn có thể nhìn thấy được hắn lộ ra một tia áy náy vừa đúng.
Chỉ có điều tất cả những điều này đều là cố ý biểu lộ. Ở bên trong hắn, lúc này thật sự chỉ có cười lạnh.
Hắn thấy, muốn vượt qua cửa ải thứ mười tám này, dựa vào hắn cùng với Cổ Thiên Quân, căn bản là không thể nào làm được. Trừ phi là có người nguyện ý hi sinh một chút, thu hút sự chú ý của những người cát khổng lồ thần trí không cao kia. Kể từ đó, có kiếm khí sắc bén Cổ Thiên Quân, lại phối hợp thuật pháp phạm vi lớn của Tư Mã Vân Hoa hắn, mới có khả năng thành công.
Trên thực tế, trước đây, hắn đã từng nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nhưng đều không có tác dụng gì. Những người cát khổng lồ này mặc dù tâm trí không cao, nhưng tất cả trận pháp cấm chế bên trong cửa ải thứ mười tám này, đều mất đi hiệu lực.
Về phần tìm một Bán Thần tiến đến, cũng không kiên trì được bao lâu. Càng nghĩ, hình như chỉ có Bạch Tiểu Thuần là phù hợp yêu cầu nhất.
- Cái này cũng không nên oán ta. Ai bảo ngươi có lòng tham đối với phần thưởng của cửa ải thứ mười tám này, cùng với thành tích vượt qua cửa ải thứ mười tám.
Trong lòng Tư Mã Vân Hoa cảm thán. Hắn vừa thi pháp, vừa nhìn Bạch Tiểu Thuần. Giống như lúc trước hắn kết luận Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ không từ chối, giờ phút này, hắn cũng phán đoán Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ đi ngăn chặn những người cát khổng lồ này.
Bởi vì tất cả mọi người không phải là tu sĩ bình thường. Chuyện đã đến nước này, cho dù có thù oán lớn hơn nữa, đều sẽ lý trí đi giải quyết chuyện trước mắt xong, cầm lợi ích nên có, tất nhiên sẽ không buông tay.
Mà Tư Mã Vân Hoa cũng xác định, mặc dù mình có ý lợi dụng, nhưng nếu thật sự thành công, một phần hứa hẹn này, không có khả năng không cho.
Nghĩ như vậy, dáng vẻ tươi cười trên mặt Tư Mã Vân Hoa càng chân thành hơn.
Bạch Tiểu Thuần nhìn dáng vẻ tươi cười của Tư Mã Vân Hoa, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng. Trên thực tế nếu Bạch Tiểu Thuần muốn rời khỏi đây, điều này quá dễ dàng. Chỉ có điều khi nhìn thấy được dáng vẻ tươi cười của Tư Mã Vân Hoa, cùng với sự châm chọc trong mắt của Cổ Thiên Quân ở phía xa, Bạch Tiểu Thuần đã thay đổi chủ ý.
- Hai lão tặc này, Bạch gia nhà ngươi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ đối với các ngươi. Trước đó ta đều nhằm vào ba người Quảng Mục bọn họ. Đối với hai người các ngươi chỉ là tăng lên độ khó, không có đi làm cho các ngươi tuyệt vọng.
- Kết quả hiện tại, các ngươi lại có thể đánh chủ ý tới trên đầu của ta!
Bạch Tiểu Thuần hiểu rất rõ, nếu mình không thu được hai phần quyền hạn của quạt tàn, như vậy giờ phút này mình sẽ bị động đến cực hạn, rời khỏi lại không có cách nào rời khỏi. Đặt ở trước mắt chỉ có thể là kiên nhẫn. Cuối cùng cho dù là thành công, mình không chết cũng sẽ phải trọng thương.
Cho dù đối phương cho hắn ba phần thưởng của cửa ải thứ mười tám này, nhưng vậy thì có ích lợi gì. Bất luận là cửa ải mười chín hay cửa ải thứ hai mươi phía sau, Bạch Tiểu Thuần đều sẽ vì thương thế lần này, cùng bài xích với hai người, do đó bị ngăn cản ở bên ngoài.
- Chuyện này, nếu như hai người bọn họ ăn ngay nói thật với ta, trong lòng ta còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận một ít. Nhưng trắng trợn lợi dụng như vậy, thật sự đã cho rằng Bạch Tiểu Thuần ta dễ khi dễ sao!
Bạch Tiểu Thuần nheo mắt, thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Mười người cát khổng lồ ở bốn phía xung quanh này rít gào, không ngừng công kích xuống. Bạch Tiểu Thuần cũng cảm nhận được, trừ phi là vận dụng một ít thần thông, nếu không mình không kiên trì được bao lâu.
- Ở địa bàn của ta, dám gài bẫy ta như vậy!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, bỏ qua ý nghĩ muốn rời khỏi đây. Hắn suy nghĩ, nếu cứ đi như thế, quá tiện nghi cho hai người này. Vì vậy hắn phát ra một tiếng gầm khẽ, thân thể không lui về phía sau nữa, trực tiếp lại đánh về phía mười người cát khổng lồ ở bốn phía xung quanh đã lao tới.
Cùng lúc đó, liên hệ trong u minh giữa hắn cùng với quạt tàn này, cũng triển khai trong phạm vi lớn. Xung quanh thân thể hắn cũng xuất hiện gợn sóng vặn vẹo. Trong chớp mắt khi thân thể hắn cùng những người cát khổng lồ này va chạm vào nhau, cuối cùng trong mắt của những người cát khổng lồ này có sự mờ mịt.
Mờ mịt qua đi, chính là từng tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên. Bạch Tiểu Thuần phát ra một tiếng hét thảm, phun ra một búng máu, thân thể lảo đảo lui ra phía sau vài bước.
- Không được. Các ngươi tự nghĩ biện pháp. Những người khổng lồ thật lợi hại. Ta bị thương, ta sắp chết.
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần kêu lên thảm thiết, lại trực tiếp ngã xuống, nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.
Mà những người cát khổng lồ này dường như thật sự cho rằng Bạch Tiểu Thuần đã ngã xuống vậy. Bọn chúng nhìn cũng không nhìn, sau khi ở nơi đó rít gào, đồng thời xoay người, nhìn về phía Tư Mã Vân Hoa cùng Cổ Thiên Quân, bước nhanh, mang theo khí thế hung tàn cùng điên cuồng, lao thẳng đến chỗ hai người.
- Đáng chết, gia hỏa này lại có thể giả chết!
Tư Mã Vân Hoa sửng sốt. Mắt thấy mười người cát khổng lồ này nhào tới, da đầu hắn chợt nổ tung. Hắn không kịp suy nghĩ, vì sao những người cát khổng lồ này lại thật sự cho rằng Bạch Tiểu Thuần đã tử vong. Trong tay hắn đã thành hình một nửa thuật pháp, đồng thời không kịp tiếp tục, vung mạnh lên ra, hình thành một mảnh lửa lớn khắp bầu trời, ầm ầm khuếch tán ra tám phương. Ở trong nháy mắt thân thể hắn đã rút lui ra.
Cổ Thiên Quân bên kia cũng vậy. Thời điểm hai người nhanh chóng lui về phía sau, nhìn Bạch Tiểu Thuần nằm ở nơi đó giả chết, sắc mặt đều vô cùng thâm trầm.