Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1572: Long ngư cũng điên cuồng (1)
Đối với Tà Hoàng Triều mà nói dường như rất yếu. Thánh Hoàng Triều cũng cần ba châu loại có còn hơn không này, tới làm cho lòng người phấn chấn. Đồng thời hắn cũng hiểu không nên ép quá mức. Nếu không, sẽ dẫn đến Tà Hoàng không tiếc cứu sống lại Quỷ Mẫu, buông tha giao dịch lần này.
Đồng thời, vì loại buông tha này là bởi vì lòng tham của Thánh Hoàng Triều, Tà Hoàng cũng có thể ăn nói được với những Thiên Tôn khác dưới trướng của hắn, sẽ không làm lạnh lòng người.
Cho nên ở trong này nắm giữ sự đúng mực, là rất quan trọng. Cuối cùng tạo thành một kết quả như vậy, hai bên cũng có thể tiếp nhận được, cũng coi như hóa giải chuyện này.
Chỉ có điều tất cả những điều này, đã không quan hệ cùng Bạch Tiểu Thuần. Từ đầu đến cuối, hoàng triều hai bên đều không có nhắc một chữ tới Bạch Tiểu Thuần. Hình như Tà Hoàng Triều đã quên, Thánh Hoàng Triều cũng vậy. Ở dưới lợi ích chung của hai bên, tác dụng của Bạch Tiểu Thuần ở trong chuyện này, tuy không có cách nào che giấu, lại vận dụng khả năng lớn nhất, làm mờ nhạt đi.
Bạch Tiểu Thuần cũng không có lưu tâm. Lúc này hắn đang nhăn mặt, nhíu mày ngồi ở bên trong phúc địa. Trong mắt hắn có chút tơ máu, trong đầu không ngừng dâng lên vô số suy nghĩ. Mỗi một suy nghĩ đều có liên quan tới Thiên Long Ngư.
Hắn cũng không muốn cứ luôn nhớ mong Thiên Long Ngư. Thật ra, trong mấy ngày qua Bạch Tiểu Thuần ở Thánh Hoàng Thành tìm hiểu rõ ràng. Hắn phát hiện phương hướng luyện đan ở đây giống như ở thế giới Thông Thiên, nhưng kết cấu lại là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hoàn toàn khác nhau, hơn nữa tiêu hao cũng cực lớn.
Nhất là đưa lên đến độ cao Bán Thần có thể sử dụng, không chỉ rất thưa thớt, giá lại càng khoa trương.
Bạch Tiểu Thuần mới đến, túi tiền không có quá nhiều, cũng không kém là bao nhiêu. Tuy có dược thảo, nhưng lại không có quá nhiều phương pháp luyện đan. Từ trong không trung sáng tạo ra, tiêu hao kinh người. Trừ phi là nghĩ biện pháp kiếm lấy linh thạch. Nếu không, hắn chỉ sợ là công hầu nghèo nhất.
- Tiết kiệm tiền nhất, chính là Thiên Long Ngư!
Bạch Tiểu Thuần đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng nước thiên trì. Lúc này bày ở trước mặt hắn chỉ có một con đường tu luyện, lại không có biện pháp nào khác. Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái.
- Ta cũng không tin, những con cá này lại dám khinh bỉ ta. Xem ta thu thập các ngươi như thế nào!
Bạch Tiểu Thuần đứng dậy thoáng một cái, cầm cần câu lại đi chỗ mép lá sen. Lần này hắn đổi vị trí khác. Lại qua mấy ngày, Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng, không thể không bỏ qua câu cá.
Hắn xem như đã phát hiện ra, cá ở nơi đây thực sự đều thành tinh. Mặc cho hắn đi câu ở vị trí nào, nhìn thấy được đều là những con Thiên Long Ngư đó bơi quanh lưỡi câu, sau đó dùng ánh mắt khinh bỉ giễu cợt nhìn hắn.
Liên tục qua mấy ngày, chịu đựng sự giễu cợt của mấy nghìn con Thiên Long Ngư, Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy thiên địa cũng có chút tối tăm. Tin tức hắn câu cá đã bị người khác nhìn thấy, sau đó truyên ra ở bên trong đám quyền quý của Thánh Hoàng Thành.
- Thông Thiên Công lại có thể đang câu cá?
- Quả nhiên là tiểu tử dã man từ bên ngoài đến. Lúc đầu trên triều đình, nghe ngôn từ của hắn, còn tưởng là một nhân vật gì lợi hại. Hiện tại vừa nhìn, chẳng qua là một người ngu dốt mà thôi. Rốt cuộc nhìn không thấu đây là sách lược của Thánh Hoàng. Nếu như hắn có thể câu được, lão phu từ nay về sau theo họ hắn!
- Xem ra trên lá sen của Thánh Hoàng Thành ta, từ nay về sau lại có thêm một người chấp nhất giống như Hải Thần Đại Tôn vậy.
Trong tiếng cười nhạo khuếch tán ở bên trong quyền quý Thánh Hoàng Thành, không có ý tốt, có chỉ là sự châm chọc.
Bọn họ vốn đã coi thường người của thế giới Thông Thiên. Thái độ của bọn họ đối với Bạch Tiểu Thuần, so với thái độ của Cổ Thiên Quân lúc đó đối mặt với Bạch Tiểu Thuần, cũng không khác biệt là mấy.
Ở trong suy nghĩ của bọn họ, người của thế giới Thông Thiên, chẳng qua là tồn tại phụ thuộc mà thôi. Đây là Thánh Hoàng Triều thương hại bọn họ, mới thu bọn họ lưu lại mà thôi.
Thánh Hoàng tất nhiên cũng biết chuyện Bạch Tiểu Thuần câu cá, lắc đầu cười.
- Cũng tốt. Thông Thiên Công này có thể an tâm câu cá, ngược lại cũng miễn một ít thủ đoạn cho bản hoàng sau này.
Bên trong toàn bộ Thánh Hoàng Thành, duy nhất chỉ có Lưu Dũng, su khi nghe được chuyện này, đều giật mình kinh ngạc, thần sắc biến hóa kịch liệt. Hắn vội vã lại tấu lên, trong ngôn từ bi thương thảm thiết. Nếu để cho Bạch Tiểu Thuần tiếp tục câu nữa, sợ là Thiên Long Ngư ở cả thiên trì, đều sẽ gặp phải tai ương.
Chỉ là ngôn từ của hắn, vì bản thân cũng là người của thế giới Thông Thiên, vì vậy không có ai để ý tới. Cho dù là Thánh Hoàng sau khi xem xong, cũng ném sang một bên, cho rằng chỉ là nói chuyện giật gân mà thôi.
Ở nơi này, bất luận là Thiên Long Ngư trong thiên trì, hay quyền quý khắp trong triều bên ngoài thiên trì, đều lấy ánh mắt châm chọc, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần kiên trì, cuối cùng bị hao tổn sạch sẽ.
- Nãi nãi của ngươi, lão tử không câu nữa!
Bạch Tiểu Thuần nổi giận, nhìn chằm chằm vào những con Thiên Long Ngư trong hồ nước đang lắc lư cái đuôi, lúc quay đầu lại khinh bỉ mình. Khóe miệng hắn chậm rãi lộ ra nụ cười dữ tợn. Thần thức hắn tản ra. Nhân lúc không có ai chú ý, hắn lập tức lấy từ bên trong túi trữ vật ra một viên Trí Huyễn Đan, ném tới trong thiên trì.
Trí Huyễn Đan vào nước liền tan ra, không sắc không vị, càng khó có thể bị người khác phát hiện. Trong nháy mắt Trí Huyễn Đan lại khuếch tán ra, bị những con Thiên Long Ngư đó ăn vào trong miệng.
Nhìn những con Thiên Long Ngư đó, Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng, xoay người rời đi. Ở trong cuộc sống sau này, hắn thường xuyên đi tới mép lá sen, nhân lúc không có ai chú ý, lại thả lỏng ống quần. Một viên Trí Huyễn Đan theo ống quần hắn, lại rơi vào bên trong hồ nước.
Vì không để cho người khác chú ý, mỗi ngày Bạch Tiểu Thuần ném không nhiều lắm. Tối đa cũng chính là hai tới ba viên mà thôi. Thỉnh thoảng có thời gian chỉ có một viên. Hắn hiểu được tiến hành theo chất lượng, duy trì kiên trì, ở những chỗ khác nhau, liên tục ném Trí Huyễn Đan hơn nửa tháng...
Từ từ, mới bắt đầu không có bao nhiêu con Thiên Long Ngư có phản ứng đối với Trí Huyễn Đan này. Nhưng dần dần bắt đầu có không ít con Thiên Long Ngư, mỗi ngày hình như bơi gấp gáp hơn một ít.
Cho đến cuối cùng, mỗi lần đan dược của Bạch Tiểu Thuần vừa vào trong nước hồ, lại có không ít Thiên Long Ngư lập tức chạy tới, miệng há to nuốt nước ao ẩn chứa Trí Huyễn Đan...
Đồng thời, vì loại buông tha này là bởi vì lòng tham của Thánh Hoàng Triều, Tà Hoàng cũng có thể ăn nói được với những Thiên Tôn khác dưới trướng của hắn, sẽ không làm lạnh lòng người.
Cho nên ở trong này nắm giữ sự đúng mực, là rất quan trọng. Cuối cùng tạo thành một kết quả như vậy, hai bên cũng có thể tiếp nhận được, cũng coi như hóa giải chuyện này.
Chỉ có điều tất cả những điều này, đã không quan hệ cùng Bạch Tiểu Thuần. Từ đầu đến cuối, hoàng triều hai bên đều không có nhắc một chữ tới Bạch Tiểu Thuần. Hình như Tà Hoàng Triều đã quên, Thánh Hoàng Triều cũng vậy. Ở dưới lợi ích chung của hai bên, tác dụng của Bạch Tiểu Thuần ở trong chuyện này, tuy không có cách nào che giấu, lại vận dụng khả năng lớn nhất, làm mờ nhạt đi.
Bạch Tiểu Thuần cũng không có lưu tâm. Lúc này hắn đang nhăn mặt, nhíu mày ngồi ở bên trong phúc địa. Trong mắt hắn có chút tơ máu, trong đầu không ngừng dâng lên vô số suy nghĩ. Mỗi một suy nghĩ đều có liên quan tới Thiên Long Ngư.
Hắn cũng không muốn cứ luôn nhớ mong Thiên Long Ngư. Thật ra, trong mấy ngày qua Bạch Tiểu Thuần ở Thánh Hoàng Thành tìm hiểu rõ ràng. Hắn phát hiện phương hướng luyện đan ở đây giống như ở thế giới Thông Thiên, nhưng kết cấu lại là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, hoàn toàn khác nhau, hơn nữa tiêu hao cũng cực lớn.
Nhất là đưa lên đến độ cao Bán Thần có thể sử dụng, không chỉ rất thưa thớt, giá lại càng khoa trương.
Bạch Tiểu Thuần mới đến, túi tiền không có quá nhiều, cũng không kém là bao nhiêu. Tuy có dược thảo, nhưng lại không có quá nhiều phương pháp luyện đan. Từ trong không trung sáng tạo ra, tiêu hao kinh người. Trừ phi là nghĩ biện pháp kiếm lấy linh thạch. Nếu không, hắn chỉ sợ là công hầu nghèo nhất.
- Tiết kiệm tiền nhất, chính là Thiên Long Ngư!
Bạch Tiểu Thuần đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng nước thiên trì. Lúc này bày ở trước mặt hắn chỉ có một con đường tu luyện, lại không có biện pháp nào khác. Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái.
- Ta cũng không tin, những con cá này lại dám khinh bỉ ta. Xem ta thu thập các ngươi như thế nào!
Bạch Tiểu Thuần đứng dậy thoáng một cái, cầm cần câu lại đi chỗ mép lá sen. Lần này hắn đổi vị trí khác. Lại qua mấy ngày, Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng, không thể không bỏ qua câu cá.
Hắn xem như đã phát hiện ra, cá ở nơi đây thực sự đều thành tinh. Mặc cho hắn đi câu ở vị trí nào, nhìn thấy được đều là những con Thiên Long Ngư đó bơi quanh lưỡi câu, sau đó dùng ánh mắt khinh bỉ giễu cợt nhìn hắn.
Liên tục qua mấy ngày, chịu đựng sự giễu cợt của mấy nghìn con Thiên Long Ngư, Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy thiên địa cũng có chút tối tăm. Tin tức hắn câu cá đã bị người khác nhìn thấy, sau đó truyên ra ở bên trong đám quyền quý của Thánh Hoàng Thành.
- Thông Thiên Công lại có thể đang câu cá?
- Quả nhiên là tiểu tử dã man từ bên ngoài đến. Lúc đầu trên triều đình, nghe ngôn từ của hắn, còn tưởng là một nhân vật gì lợi hại. Hiện tại vừa nhìn, chẳng qua là một người ngu dốt mà thôi. Rốt cuộc nhìn không thấu đây là sách lược của Thánh Hoàng. Nếu như hắn có thể câu được, lão phu từ nay về sau theo họ hắn!
- Xem ra trên lá sen của Thánh Hoàng Thành ta, từ nay về sau lại có thêm một người chấp nhất giống như Hải Thần Đại Tôn vậy.
Trong tiếng cười nhạo khuếch tán ở bên trong quyền quý Thánh Hoàng Thành, không có ý tốt, có chỉ là sự châm chọc.
Bọn họ vốn đã coi thường người của thế giới Thông Thiên. Thái độ của bọn họ đối với Bạch Tiểu Thuần, so với thái độ của Cổ Thiên Quân lúc đó đối mặt với Bạch Tiểu Thuần, cũng không khác biệt là mấy.
Ở trong suy nghĩ của bọn họ, người của thế giới Thông Thiên, chẳng qua là tồn tại phụ thuộc mà thôi. Đây là Thánh Hoàng Triều thương hại bọn họ, mới thu bọn họ lưu lại mà thôi.
Thánh Hoàng tất nhiên cũng biết chuyện Bạch Tiểu Thuần câu cá, lắc đầu cười.
- Cũng tốt. Thông Thiên Công này có thể an tâm câu cá, ngược lại cũng miễn một ít thủ đoạn cho bản hoàng sau này.
Bên trong toàn bộ Thánh Hoàng Thành, duy nhất chỉ có Lưu Dũng, su khi nghe được chuyện này, đều giật mình kinh ngạc, thần sắc biến hóa kịch liệt. Hắn vội vã lại tấu lên, trong ngôn từ bi thương thảm thiết. Nếu để cho Bạch Tiểu Thuần tiếp tục câu nữa, sợ là Thiên Long Ngư ở cả thiên trì, đều sẽ gặp phải tai ương.
Chỉ là ngôn từ của hắn, vì bản thân cũng là người của thế giới Thông Thiên, vì vậy không có ai để ý tới. Cho dù là Thánh Hoàng sau khi xem xong, cũng ném sang một bên, cho rằng chỉ là nói chuyện giật gân mà thôi.
Ở nơi này, bất luận là Thiên Long Ngư trong thiên trì, hay quyền quý khắp trong triều bên ngoài thiên trì, đều lấy ánh mắt châm chọc, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần kiên trì, cuối cùng bị hao tổn sạch sẽ.
- Nãi nãi của ngươi, lão tử không câu nữa!
Bạch Tiểu Thuần nổi giận, nhìn chằm chằm vào những con Thiên Long Ngư trong hồ nước đang lắc lư cái đuôi, lúc quay đầu lại khinh bỉ mình. Khóe miệng hắn chậm rãi lộ ra nụ cười dữ tợn. Thần thức hắn tản ra. Nhân lúc không có ai chú ý, hắn lập tức lấy từ bên trong túi trữ vật ra một viên Trí Huyễn Đan, ném tới trong thiên trì.
Trí Huyễn Đan vào nước liền tan ra, không sắc không vị, càng khó có thể bị người khác phát hiện. Trong nháy mắt Trí Huyễn Đan lại khuếch tán ra, bị những con Thiên Long Ngư đó ăn vào trong miệng.
Nhìn những con Thiên Long Ngư đó, Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng, xoay người rời đi. Ở trong cuộc sống sau này, hắn thường xuyên đi tới mép lá sen, nhân lúc không có ai chú ý, lại thả lỏng ống quần. Một viên Trí Huyễn Đan theo ống quần hắn, lại rơi vào bên trong hồ nước.
Vì không để cho người khác chú ý, mỗi ngày Bạch Tiểu Thuần ném không nhiều lắm. Tối đa cũng chính là hai tới ba viên mà thôi. Thỉnh thoảng có thời gian chỉ có một viên. Hắn hiểu được tiến hành theo chất lượng, duy trì kiên trì, ở những chỗ khác nhau, liên tục ném Trí Huyễn Đan hơn nửa tháng...
Từ từ, mới bắt đầu không có bao nhiêu con Thiên Long Ngư có phản ứng đối với Trí Huyễn Đan này. Nhưng dần dần bắt đầu có không ít con Thiên Long Ngư, mỗi ngày hình như bơi gấp gáp hơn một ít.
Cho đến cuối cùng, mỗi lần đan dược của Bạch Tiểu Thuần vừa vào trong nước hồ, lại có không ít Thiên Long Ngư lập tức chạy tới, miệng há to nuốt nước ao ẩn chứa Trí Huyễn Đan...