Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1454: Thế cục nghiêm trọng
Cùng lúc đó, trong cuộc chiến tranh này, Man Hoang cũng có từng thiên kiêu, bởi vì vậy mà quật khởi. Bất luận là Công Tôn Dịch hay Chu Hoành, lại hoặc là Trần Mạn Dao, Hứa San, đều ở dưới thử thách chiến tranh này, ở trong thời gian ngắn ngủi trải qua sinh tử, ở trong mưa máu dần trưởng thành lên.
Nhất là Hồng Trần Nữ lại càng như vậy. Nàng thống lĩnh toàn bộ quân đoàn cự quỷ, cùng Tinh Không Đạo Cực Tông triển khai cuộc chiến kịch liệt, khiến cho ba mạch thông thiên Nguyên Đầu Tông Môn khác, đều kinh hãi ghé mắt nhìn.
Mà tông môn Thông Thiên cũng giống như vậy. Ở dưới chiến hỏa này, mỗi một người kinh diễm tuyệt luân không ngừng nổi lên, ở trong chiến tranh này, tản ra thần thái loá mắt.
Giống như... toàn thế giới là một đóa hoa đầy sức sống sắp héo rũ. Ở thời điểm hủy diệt cuối cùng này, sử dụng sức lực cuối cùng, giống như phù dung sớm nở tối tàn, muốn phóng ra tất cả ánh sáng.
Bất luận là Thiên Nhân, hay Nguyên Anh, lại hoặc là Kết Đan, đều như vậy!
Nghịch Hà Tông cũng như vậy. Tống Khuyết, Thượng Quan Thiên Hữu, Hứa Bảo Tài, còn có Linh Khê lão tổ thành tựu Thiên Nhân, tất cả đều như vậy!
Gần như mỗi ngày, đều có người tử vong. Mặt đất Man Hoang không nói tất cả trở thành huyết sắc, nhưng đứng trên bầu trời nhìn lại, đã có không ít nơi, bùn đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ!
Lúc này, ở bên trong khu vực khi Cự Quỷ Vương phụ trách, trong một chỗ sơn cốc, lại có một hồi chiến tranh quy mô nhỏ, đang bạo phát. Người phía bên Thông Thiên chịu trách nhiệm về trận chiến này, chính là mấy đại tông môn vùng trung du. Trong đó Linh Khê lão tổ của Nghịch Hà Tông, cũng ở trong đó. Còn có Tống Quân Uyển, Thiết Đản đều đang ở bên trong đoàn người.
Bọn họ không muốn chiến đấu. Thậm chí cũng cảm nhận được quân đoàn cự quỷ của Man Hoang, giống như không có sát tâm gì đối với bọn họ, nhưng chiến tranh bạo phát, ý nguyện của Nghịch Hà Tông không thể hay đổi được. Ở dưới dòng nước lũ này, Nghịch Hà Tông cho dù không muốn, cũng không khỏi phải tham dự vào...
Mà thống lĩnh bọn họ, lại là Bạch Trấn Thiên của Tinh Không Đạo Cực Tông!
Lúc này hai mắt hắn đỏ đậm, hít thở dồn dập. Mặc dù từ trên đại thế, Thông Thiên chiếm chủ đạo, nhưng khó tránh khỏi ở trong một ít chiến tranh quy mô nhỏ, sẽ bị Man Hoang cắt qua, tiến hành chém giết.
Bọn hắn hôm nay chính là như vậy. Ở trong sơn cốc này, trong sự mai phục của quân đoàn cự quỷ, đã hoàn toàn bị bao vây. Thậm chí bọn họ đã nhiều lần thử đột phá, đều chỉ là chuyện vô bổ.
Ở bên kia của sơn cốc, Hồng Trần Nữ mệt mỏi đứng ở nơi đó, từ phía xa nhìn những tu sĩ Thông Thiên bên trong sơn cốc. Trong mắt nàng mang theo sự phức tạp. Trên thực tế, từ khi khai chiến tới nay, nàng rất nhiều lần đều tránh va chạm cùng Nghịch Hà Tông. Nhưng theo chiến tranh nhiều lần, nàng cho dù cố tình, cũng dần dần không có lực.
Lúc này trong sự trầm mặc, Hồng Trần Nữ nhìn về phía bên cạnh. Ở bốn phía xung quanh nàng, mỗi tu sĩ trong quân đoàn cự quỷ đều thở dốc. Trong mắt bọn họ mang theo huyết hải thâm cừu, nhìn chằm chằm vào sơn cốc. Chỉ cần Hồng Trần Nữ ra lệnh một tiếng, bọn họ lại sẽ trực tiếp lướt tới.
Không chỉ là bọn họ, ở bên cạnh Hồng Trần Nữ còn có mấy Thiên Hầu và hai vị Thiên Công đến từ Khôi Hoàng Thành. Cho dù thân phận của bọn họ cao hơn Hồng Trần Nữ, nhưng hôm nay trong lúc chiến tranh, thân là thống lĩnh quân đoàn của cự quỷ, mệnh lệnh của Hồng Trần Nữ, bọn họ vẫn phải tuân theo.
Cảm nhận được trong ánh mắt của mọi người ở bốn phía xung quanh bắn ra ý chí chiến đấu. Hồng Trần Nữ nhắm mắt lại. Nàng biết, sinh tử của mọi người bên trong sơn cốc, đều ở trong một ý niệm của mình. Một lát sau, lúc mở mắt ra, nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng.
- Những người khác có thể giết. Nghịch Hà Tông... có thể buông tha được thì buông tha.
Đây là lần đầu tiên, nàng rõ ràng nói ra muốn buông tha cho Nghịch Hà Tông như vậy. Theo lời nói truyền ra, lập tức mọi người ở bốn phía xung quanh lại dâng lên những tiếng xôn xao.
- Tử Mạch đạo hữu, lão phu không biết ngươi vì sao thiên vị Nghịch Hà Tông. Nhưng với cục diện ngày hôm nay, một khi bên ta có lo lắng, đến lúc đó chạy trốn, đã có thể không chỉ là Nghịch Hà Tông!
Một vị Thiên Hầu trong Khôi Hoàng Thành bất mãn mở miệng. Thời điểm lời hắn nói vang vọng, những Thiên Hầu khác ở bên cạnh nhíu mày, nhìn về phía Hồng Trần Nữ.
Duy nhất chỉ có hai vị Thiên Công kia, dường như suy nghĩ tới điều gì.
- Nghịch Hà Tông là tông môn của Bạch Tiểu Thuần. Nếu như các ngươi không quan tâm tới lửa giận của Bạch Tiểu Thuần, có thể đại sát!
Trong mắt Hồng Trần Nữ lộ ra ánh sáng sắc bén, thản nhiên mở miệng.
- Bạch... Bạch Tiểu Thuần!
Thiên Hầu đã lên tiếng trước đó, sau khi nghe được cái tên Bạch Tiểu Thuần này, toàn thân chợt run lên. Hắn hít một hơi lạnh. Năm đó, chuyện Bạch Tiểu Thuần hóa thân Bạch Đại, hiện tại ở Man Hoang đã không tính là bí mật gì cả.
Thân thể các Thiên Hầu khác cũng run lên. Trong đầu bọn họ hiện ra từng cảnh tượng năm đó Bạch Tiểu Thuần ở trong Khôi Hoàng Thành. Thậm chí mấy người bọn họ cũng thiếu chút nữa bị xét nhà. Năm đó ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, bọn họ đều phải lộ ra sự cung kính. Càng không cần phải nói bọn họ đã biết được, vị Bạch Tiểu Thuần kia lại là sư tôn của Minh Hoàng...
Vài người nhìn nhau một cái, cười khổ. Tất cả đều không tiếp tục mở miệng nữa, mà tuân theo mệnh lệnh của Hồng Trần Nữ. Chiến tranh... theo từng tiếng gào thét rít gào, bỗng nhiên được triển khai ở bên trong sơn cốc này.
Không chỉ nơi đây như vậy. Ở trên đại địa Man Hoang, loại chiến tranh quy mô này, chỗ nào cũng có.
Hồi lâu, khi chiến tranh bên trong sơn cốc kết thúc, nhìn thấy mọi người của Nghịch Hà Tông được Linh Khê lão tổ bảo vệ, từ từ đi xa, Hồng Trần Nữ lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi vì sao còn chưa có xuất hiện... Là không biết nên lựa chọn như thế nào sao...
Hồng Trần Nữ thì thào nói nhỏ. Sau khi than nhẹ một tiếng, nàng xoay người rời đi.
Mà giờ khắc này, Bạch Tiểu Thuần ở bên trong thế giới pháp bảo, theo Bất Tử Huyết đến tám phần, theo tu vi đột phá đến Thiên Nhân đại viên mãn, khí thế của hắn không ngừng tăng vọt, khiến cho thế giới pháp bảo cũng đang chấn động.
Loại khí tức cường hãn này vượt xa Thiên Nhân đại viên mãn tầm thường. Giống như Trần Hảo Tùng của Man Hoang, mặc dù cũng là Thiên Nhân đại viên mãn, nhưng nếu so sánh cùng Bạch Tiểu Thuần hôm nay, lại giống như con đom đóm so sánh cùng trăng sáng!
Nhất là Hồng Trần Nữ lại càng như vậy. Nàng thống lĩnh toàn bộ quân đoàn cự quỷ, cùng Tinh Không Đạo Cực Tông triển khai cuộc chiến kịch liệt, khiến cho ba mạch thông thiên Nguyên Đầu Tông Môn khác, đều kinh hãi ghé mắt nhìn.
Mà tông môn Thông Thiên cũng giống như vậy. Ở dưới chiến hỏa này, mỗi một người kinh diễm tuyệt luân không ngừng nổi lên, ở trong chiến tranh này, tản ra thần thái loá mắt.
Giống như... toàn thế giới là một đóa hoa đầy sức sống sắp héo rũ. Ở thời điểm hủy diệt cuối cùng này, sử dụng sức lực cuối cùng, giống như phù dung sớm nở tối tàn, muốn phóng ra tất cả ánh sáng.
Bất luận là Thiên Nhân, hay Nguyên Anh, lại hoặc là Kết Đan, đều như vậy!
Nghịch Hà Tông cũng như vậy. Tống Khuyết, Thượng Quan Thiên Hữu, Hứa Bảo Tài, còn có Linh Khê lão tổ thành tựu Thiên Nhân, tất cả đều như vậy!
Gần như mỗi ngày, đều có người tử vong. Mặt đất Man Hoang không nói tất cả trở thành huyết sắc, nhưng đứng trên bầu trời nhìn lại, đã có không ít nơi, bùn đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ!
Lúc này, ở bên trong khu vực khi Cự Quỷ Vương phụ trách, trong một chỗ sơn cốc, lại có một hồi chiến tranh quy mô nhỏ, đang bạo phát. Người phía bên Thông Thiên chịu trách nhiệm về trận chiến này, chính là mấy đại tông môn vùng trung du. Trong đó Linh Khê lão tổ của Nghịch Hà Tông, cũng ở trong đó. Còn có Tống Quân Uyển, Thiết Đản đều đang ở bên trong đoàn người.
Bọn họ không muốn chiến đấu. Thậm chí cũng cảm nhận được quân đoàn cự quỷ của Man Hoang, giống như không có sát tâm gì đối với bọn họ, nhưng chiến tranh bạo phát, ý nguyện của Nghịch Hà Tông không thể hay đổi được. Ở dưới dòng nước lũ này, Nghịch Hà Tông cho dù không muốn, cũng không khỏi phải tham dự vào...
Mà thống lĩnh bọn họ, lại là Bạch Trấn Thiên của Tinh Không Đạo Cực Tông!
Lúc này hai mắt hắn đỏ đậm, hít thở dồn dập. Mặc dù từ trên đại thế, Thông Thiên chiếm chủ đạo, nhưng khó tránh khỏi ở trong một ít chiến tranh quy mô nhỏ, sẽ bị Man Hoang cắt qua, tiến hành chém giết.
Bọn hắn hôm nay chính là như vậy. Ở trong sơn cốc này, trong sự mai phục của quân đoàn cự quỷ, đã hoàn toàn bị bao vây. Thậm chí bọn họ đã nhiều lần thử đột phá, đều chỉ là chuyện vô bổ.
Ở bên kia của sơn cốc, Hồng Trần Nữ mệt mỏi đứng ở nơi đó, từ phía xa nhìn những tu sĩ Thông Thiên bên trong sơn cốc. Trong mắt nàng mang theo sự phức tạp. Trên thực tế, từ khi khai chiến tới nay, nàng rất nhiều lần đều tránh va chạm cùng Nghịch Hà Tông. Nhưng theo chiến tranh nhiều lần, nàng cho dù cố tình, cũng dần dần không có lực.
Lúc này trong sự trầm mặc, Hồng Trần Nữ nhìn về phía bên cạnh. Ở bốn phía xung quanh nàng, mỗi tu sĩ trong quân đoàn cự quỷ đều thở dốc. Trong mắt bọn họ mang theo huyết hải thâm cừu, nhìn chằm chằm vào sơn cốc. Chỉ cần Hồng Trần Nữ ra lệnh một tiếng, bọn họ lại sẽ trực tiếp lướt tới.
Không chỉ là bọn họ, ở bên cạnh Hồng Trần Nữ còn có mấy Thiên Hầu và hai vị Thiên Công đến từ Khôi Hoàng Thành. Cho dù thân phận của bọn họ cao hơn Hồng Trần Nữ, nhưng hôm nay trong lúc chiến tranh, thân là thống lĩnh quân đoàn của cự quỷ, mệnh lệnh của Hồng Trần Nữ, bọn họ vẫn phải tuân theo.
Cảm nhận được trong ánh mắt của mọi người ở bốn phía xung quanh bắn ra ý chí chiến đấu. Hồng Trần Nữ nhắm mắt lại. Nàng biết, sinh tử của mọi người bên trong sơn cốc, đều ở trong một ý niệm của mình. Một lát sau, lúc mở mắt ra, nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng.
- Những người khác có thể giết. Nghịch Hà Tông... có thể buông tha được thì buông tha.
Đây là lần đầu tiên, nàng rõ ràng nói ra muốn buông tha cho Nghịch Hà Tông như vậy. Theo lời nói truyền ra, lập tức mọi người ở bốn phía xung quanh lại dâng lên những tiếng xôn xao.
- Tử Mạch đạo hữu, lão phu không biết ngươi vì sao thiên vị Nghịch Hà Tông. Nhưng với cục diện ngày hôm nay, một khi bên ta có lo lắng, đến lúc đó chạy trốn, đã có thể không chỉ là Nghịch Hà Tông!
Một vị Thiên Hầu trong Khôi Hoàng Thành bất mãn mở miệng. Thời điểm lời hắn nói vang vọng, những Thiên Hầu khác ở bên cạnh nhíu mày, nhìn về phía Hồng Trần Nữ.
Duy nhất chỉ có hai vị Thiên Công kia, dường như suy nghĩ tới điều gì.
- Nghịch Hà Tông là tông môn của Bạch Tiểu Thuần. Nếu như các ngươi không quan tâm tới lửa giận của Bạch Tiểu Thuần, có thể đại sát!
Trong mắt Hồng Trần Nữ lộ ra ánh sáng sắc bén, thản nhiên mở miệng.
- Bạch... Bạch Tiểu Thuần!
Thiên Hầu đã lên tiếng trước đó, sau khi nghe được cái tên Bạch Tiểu Thuần này, toàn thân chợt run lên. Hắn hít một hơi lạnh. Năm đó, chuyện Bạch Tiểu Thuần hóa thân Bạch Đại, hiện tại ở Man Hoang đã không tính là bí mật gì cả.
Thân thể các Thiên Hầu khác cũng run lên. Trong đầu bọn họ hiện ra từng cảnh tượng năm đó Bạch Tiểu Thuần ở trong Khôi Hoàng Thành. Thậm chí mấy người bọn họ cũng thiếu chút nữa bị xét nhà. Năm đó ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, bọn họ đều phải lộ ra sự cung kính. Càng không cần phải nói bọn họ đã biết được, vị Bạch Tiểu Thuần kia lại là sư tôn của Minh Hoàng...
Vài người nhìn nhau một cái, cười khổ. Tất cả đều không tiếp tục mở miệng nữa, mà tuân theo mệnh lệnh của Hồng Trần Nữ. Chiến tranh... theo từng tiếng gào thét rít gào, bỗng nhiên được triển khai ở bên trong sơn cốc này.
Không chỉ nơi đây như vậy. Ở trên đại địa Man Hoang, loại chiến tranh quy mô này, chỗ nào cũng có.
Hồi lâu, khi chiến tranh bên trong sơn cốc kết thúc, nhìn thấy mọi người của Nghịch Hà Tông được Linh Khê lão tổ bảo vệ, từ từ đi xa, Hồng Trần Nữ lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi vì sao còn chưa có xuất hiện... Là không biết nên lựa chọn như thế nào sao...
Hồng Trần Nữ thì thào nói nhỏ. Sau khi than nhẹ một tiếng, nàng xoay người rời đi.
Mà giờ khắc này, Bạch Tiểu Thuần ở bên trong thế giới pháp bảo, theo Bất Tử Huyết đến tám phần, theo tu vi đột phá đến Thiên Nhân đại viên mãn, khí thế của hắn không ngừng tăng vọt, khiến cho thế giới pháp bảo cũng đang chấn động.
Loại khí tức cường hãn này vượt xa Thiên Nhân đại viên mãn tầm thường. Giống như Trần Hảo Tùng của Man Hoang, mặc dù cũng là Thiên Nhân đại viên mãn, nhưng nếu so sánh cùng Bạch Tiểu Thuần hôm nay, lại giống như con đom đóm so sánh cùng trăng sáng!