Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1426: Giống như đã từng quen biết (2)
Chỉ trong nháy mắt, vết thương này đã hoàn toàn khép lại, hoàn toàn không nhìn ra... Giống như chưa từng bị cắt qua.
- Bất Tử Huyết chủ yếu gia tăng, chính là lực khôi phục của ta...
Trong sự hít thở của Bạch Tiểu Thuần lộ ra sự kích động, cảm thụ một chút máu tươi trong cơ thể. Hắn lập tức lại nhận thấy được, trong hai thắng ngắn ngủi, sau khi hấp thu sức sống của hai hài cốt, máu bên trong toàn thân của hắn, đã có bốn phần... Đều trở thành Bất Tử Huyết!!
- Quá nhanh!
Bạch Tiểu Thuần có chút hoảng hốt không dám tin tưởng. Sau khi xác nhận hồi lâu, hắn mới vui sướng cười ha hả.
Về phần hai bộ hài cốt này, lúc này đều đã ảm đạm hơn rất nhiều. Bạch Tiểu Thuần vội vàng thu chúng lại. Hắn thấy, hai bộ hài cốt này chính là tạo hóa lớn nhất của bản thân mình.
- Nói không chừng sau này còn có tác dụng khác.
Bạch Tiểu Thuần hăng hái bừng bừng. Sau khi thư giãn thân thể một chút, thần thức bỗng nhiên tản ra. Hắn chuẩn bị đi quan sát cây hoa ánh trăng của mình một chút.
Vừa quan sát, mắt Bạch Tiểu Thuần cũng trợn tròn. Băng Nguyên vốn rất dày, lúc này rất nhiều địa phương lại có thể lộ ra bùn đất tối tăm... rễ của cây hoa ánh trăng này đã bao trùm hơn nửa Băng Nguyên!
Tuy rằng Băng Nguyên này so với cùng toàn bộ mặt đất bắc mạch, bé nhỏ không đáng kể. Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn bị sự sinh trưởng mạnh mẽ của cây hoa ánh trăng làm cho chấn động kinh ngạc.
Trừ điều đó ra, ở trên Băng Nguyên này nở đầy hoa ánh trăng... Nếu như từ trên bầu trời nhìn xuống, có thể nhìn thấy được những cây hoa sinh trưởng rậm rạp chằng chịt cùng một chỗ, hình thành chính là hình dạng một loan nguyệt.
Mà ở trung tâm loan nguyệt này, lại là một gốc cây hoa kinh thiên cao tới trăm trượng!
- Hoa à hoa...
Bạch Tiểu Thuần sống ở đó trong, có chút không xác định, hỏi một câu.
Ở trên thân cây hoa lớn có một mảnh lá băng trong suốt, đặc biệt rõ ràng. Gần như trong chớp mắt khi Bạch Tiểu Thuần mở miệng thốt ra, cây hoa lớn này thoáng chấn động. Những mảnh lá băng này lại rời xuống dưới, nhẹ nhàng tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Khi Bạch Tiểu Thuần tiếp nhận được cái lá băng này, từ trên thân thể của cây hoa ánh trăng cực lớn truyền ra một ý thức, không nói thành lời cụ thể, chỉ là lộ ra sự cảm kích cùng với ly biệt lưu luyến...
Hình như Băng Nguyên này đã không cách nào khiến cho nó tiếp tục sinh trưởng. Nó hi vọng Bạch Tiểu Thuần có thể đồng ý, để cho chính nó đi tới Băng Nguyên khác, tiếp tục trưởng thành.
Bạch Tiểu Thuần đã từng nhìn thấy những động vật nhỏ đã từng ăn qua đan dược của mình, đều xuất hiện biến dị. Hắn nuôi ra một cây hoa có ý thức của riêng mình, cũng không phải là chuyện gì khiến cho hắn đặc biệt kinh ngạc.
Dù sao cây hoa thần bí này đến từ thiên ngoại.
Chỉ có điều đối với chuyện đóa hoa này đưa ra yêu cầu muốn một mình rời đi, Bạch Tiểu Thuần vẫn còn có chút do dự. Sau một lúc lâu, hắn vẫn đồng ý, nhưng nghiêm túc giao hẹn, lệnh cho cây hoa này không thể đả thương người.
Sau khi cảm nhận được ý thức của Bạch Tiểu Thuần, cây hoa ánh trăng chậm rãi đong đưa thân thể. Dần dần, Bạch Tiểu Thuần tận mắt nhìn thấy, được cây hoa ánh trăng cực lớn rốt cuộc khô héo đi, giống như cây bồ công anh, tản ra vô số hạt giống theo gió tung bay, phân tán về phía toàn bộ Băng Nguyên trên bắc mạch.
Nhìn những hạt giống giống như hạt giống cây bồ công anh bay khắp bầu trời, không biết vì sao Bạch Tiểu Thuần đột nhiên cảm giác được cảnh tượng như vậy có chút quen thuộc. Nhưng bất luận hắn nghĩ như thế nào, cũng nghĩ không ra mình đã từng thấy qua cảnh tượng tương tự từ lúc nào...
Hình như, đó là ở sâu bên trong linh hồn hắn, ở trong đầu nguồn cuối cùng... tồn tại một cảnh tượng chợt hiện ra trong nháy mắt lập tức biến mất, nhưng lại giống như ký ức tồn tại vĩnh hằng vậy...
- Chẳng lẽ khi ta còn bé đã nhìn thấy được sao?
Bạch Tiểu Thuần gãi đầu một cái. Thời điểm hắn đang vô cùng kinh ngạc, theo hạt giống giống như hạt giống của cây bồ công anh chậm rãi tiêu tan, trên bầu trời xa xăm xuất hiện một đạo cầu vồng. Bên trong cầu vồng này là một nữ tử. Đỗ Lăng Phỉ trở về...
- Tiểu Đỗ Đỗ!
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, có chút vui mừng bất ngờ, nhếch miệng nở nụ cười.
Từ phía xa, Đỗ Lăng Phỉ liền thấy Bạch Tiểu Thuần, phát hiện Bạch Tiểu Thuần không những không có thương thế, còn là bộ dạng vui vẻ như vậy. Trên mặt Đỗ Lăng Phỉ lộ ra sự bất đắc dĩ, giống như rất đau đầu. Thoáng một cái nàng đã đến gần Bạch Tiểu Thuần.
- Ngươi đấy, ở cửu thiên...
- Dừng lại dừng lại. Tiểu Đỗ Đỗ, mọi người gặp mặt thật cao hứng. Nàng đừng nhắc tới Cửu Thiên Vân Lôi Tông. Đó chính là một đám Vương bát đản. Nàng không biết, bọn họ có bao nhiêu quá đáng!
Bạch Tiểu Thuần vừa nghe lời này, nhất thời mặc kệ, nói một mạch những uy khuất khi mình ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông.
Đỗ Lăng Phỉ thở dài. Nàng có ý định nói về chuyện Bạch Tiểu Thuần ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông. Nhưng nghe lời Bạch Tiểu Thuần nói, dần dần nàng cũng không có tiếp tục nói nữa.
Trên thực tế, từ sau khi đến bắc mạch, Đỗ Lăng Phỉ lại ra ngoài chấp hành nhiệm vụ do Thiên Tôn giao cho, trước sau không trở về. Cho đến mấy ngày trước, nhiệm vụ của nàng xem như là hoàn thành một phần. Trong lòng nàng lo lắng cho Bạch Tiểu Thuần, vì vậy vội vàng chạy về.
Nhưng sau khi trở lại Cửu Thiên Vân Lôi Tông, điều nàng nhìn thấy cùng với nghe được, khiến cho nàng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cho dù nàng rất hiểu về Bạch Tiểu Thuần, nhưng vẫn bị chấn động trước lực gây tai họa của Bạch Tiểu Thuần.
Thậm chí nàng cảm thấy thời điểm đệ tử của Cửu Thiên Vân Lôi Tông nhìn mình, ánh mắt cũng không mấy thích hợp. Vì vậy nàng lại vội vàng ra ngoài, tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, nàng truyền âm cho Bạch Tiểu Thuần, nhưng trước sau hắn không có trả lời. Vì vậy nàng bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh Cửu Thiên Vân Lôi Tông này.
Dần dần, nàng nhìn thấy một mảnh Băng Nguyên bị dung hòa. Sau khi nàng nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, phản ứng đầu tiên của nàng chính là Bạch Tiểu Thuần nhất định ở khu vực gần đây.
Vì vậy nàng một đường tìm tới, quả nhiên... thấy được Bạch Tiểu Thuần.
- Được được, ta không nói nữa, được chưa.
Mắt thấy vẻ ủy khuất cùng kích động trong mắt của Bạch Tiểu Thuần, Đỗ Lăng Phỉ thở dài, ôn hòa mở miệng.
- Chuyện của ta cũng đã xử lý hơn phân nửa. Tiếp theo còn có một chút... Ngươi cũng không thể cứ ở mãi chỗ này. Chúng ta cùng đi thôi.
Đỗ Lăng Phỉ đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, giúp hắn chỉnh lại vài sợi tóc rối, lại vỗ nhẹ vào phía trên áo quần hắn, phủi đi bụi bặm, nhẹ giọng nói.
- Bất Tử Huyết chủ yếu gia tăng, chính là lực khôi phục của ta...
Trong sự hít thở của Bạch Tiểu Thuần lộ ra sự kích động, cảm thụ một chút máu tươi trong cơ thể. Hắn lập tức lại nhận thấy được, trong hai thắng ngắn ngủi, sau khi hấp thu sức sống của hai hài cốt, máu bên trong toàn thân của hắn, đã có bốn phần... Đều trở thành Bất Tử Huyết!!
- Quá nhanh!
Bạch Tiểu Thuần có chút hoảng hốt không dám tin tưởng. Sau khi xác nhận hồi lâu, hắn mới vui sướng cười ha hả.
Về phần hai bộ hài cốt này, lúc này đều đã ảm đạm hơn rất nhiều. Bạch Tiểu Thuần vội vàng thu chúng lại. Hắn thấy, hai bộ hài cốt này chính là tạo hóa lớn nhất của bản thân mình.
- Nói không chừng sau này còn có tác dụng khác.
Bạch Tiểu Thuần hăng hái bừng bừng. Sau khi thư giãn thân thể một chút, thần thức bỗng nhiên tản ra. Hắn chuẩn bị đi quan sát cây hoa ánh trăng của mình một chút.
Vừa quan sát, mắt Bạch Tiểu Thuần cũng trợn tròn. Băng Nguyên vốn rất dày, lúc này rất nhiều địa phương lại có thể lộ ra bùn đất tối tăm... rễ của cây hoa ánh trăng này đã bao trùm hơn nửa Băng Nguyên!
Tuy rằng Băng Nguyên này so với cùng toàn bộ mặt đất bắc mạch, bé nhỏ không đáng kể. Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn bị sự sinh trưởng mạnh mẽ của cây hoa ánh trăng làm cho chấn động kinh ngạc.
Trừ điều đó ra, ở trên Băng Nguyên này nở đầy hoa ánh trăng... Nếu như từ trên bầu trời nhìn xuống, có thể nhìn thấy được những cây hoa sinh trưởng rậm rạp chằng chịt cùng một chỗ, hình thành chính là hình dạng một loan nguyệt.
Mà ở trung tâm loan nguyệt này, lại là một gốc cây hoa kinh thiên cao tới trăm trượng!
- Hoa à hoa...
Bạch Tiểu Thuần sống ở đó trong, có chút không xác định, hỏi một câu.
Ở trên thân cây hoa lớn có một mảnh lá băng trong suốt, đặc biệt rõ ràng. Gần như trong chớp mắt khi Bạch Tiểu Thuần mở miệng thốt ra, cây hoa lớn này thoáng chấn động. Những mảnh lá băng này lại rời xuống dưới, nhẹ nhàng tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Khi Bạch Tiểu Thuần tiếp nhận được cái lá băng này, từ trên thân thể của cây hoa ánh trăng cực lớn truyền ra một ý thức, không nói thành lời cụ thể, chỉ là lộ ra sự cảm kích cùng với ly biệt lưu luyến...
Hình như Băng Nguyên này đã không cách nào khiến cho nó tiếp tục sinh trưởng. Nó hi vọng Bạch Tiểu Thuần có thể đồng ý, để cho chính nó đi tới Băng Nguyên khác, tiếp tục trưởng thành.
Bạch Tiểu Thuần đã từng nhìn thấy những động vật nhỏ đã từng ăn qua đan dược của mình, đều xuất hiện biến dị. Hắn nuôi ra một cây hoa có ý thức của riêng mình, cũng không phải là chuyện gì khiến cho hắn đặc biệt kinh ngạc.
Dù sao cây hoa thần bí này đến từ thiên ngoại.
Chỉ có điều đối với chuyện đóa hoa này đưa ra yêu cầu muốn một mình rời đi, Bạch Tiểu Thuần vẫn còn có chút do dự. Sau một lúc lâu, hắn vẫn đồng ý, nhưng nghiêm túc giao hẹn, lệnh cho cây hoa này không thể đả thương người.
Sau khi cảm nhận được ý thức của Bạch Tiểu Thuần, cây hoa ánh trăng chậm rãi đong đưa thân thể. Dần dần, Bạch Tiểu Thuần tận mắt nhìn thấy, được cây hoa ánh trăng cực lớn rốt cuộc khô héo đi, giống như cây bồ công anh, tản ra vô số hạt giống theo gió tung bay, phân tán về phía toàn bộ Băng Nguyên trên bắc mạch.
Nhìn những hạt giống giống như hạt giống cây bồ công anh bay khắp bầu trời, không biết vì sao Bạch Tiểu Thuần đột nhiên cảm giác được cảnh tượng như vậy có chút quen thuộc. Nhưng bất luận hắn nghĩ như thế nào, cũng nghĩ không ra mình đã từng thấy qua cảnh tượng tương tự từ lúc nào...
Hình như, đó là ở sâu bên trong linh hồn hắn, ở trong đầu nguồn cuối cùng... tồn tại một cảnh tượng chợt hiện ra trong nháy mắt lập tức biến mất, nhưng lại giống như ký ức tồn tại vĩnh hằng vậy...
- Chẳng lẽ khi ta còn bé đã nhìn thấy được sao?
Bạch Tiểu Thuần gãi đầu một cái. Thời điểm hắn đang vô cùng kinh ngạc, theo hạt giống giống như hạt giống của cây bồ công anh chậm rãi tiêu tan, trên bầu trời xa xăm xuất hiện một đạo cầu vồng. Bên trong cầu vồng này là một nữ tử. Đỗ Lăng Phỉ trở về...
- Tiểu Đỗ Đỗ!
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, có chút vui mừng bất ngờ, nhếch miệng nở nụ cười.
Từ phía xa, Đỗ Lăng Phỉ liền thấy Bạch Tiểu Thuần, phát hiện Bạch Tiểu Thuần không những không có thương thế, còn là bộ dạng vui vẻ như vậy. Trên mặt Đỗ Lăng Phỉ lộ ra sự bất đắc dĩ, giống như rất đau đầu. Thoáng một cái nàng đã đến gần Bạch Tiểu Thuần.
- Ngươi đấy, ở cửu thiên...
- Dừng lại dừng lại. Tiểu Đỗ Đỗ, mọi người gặp mặt thật cao hứng. Nàng đừng nhắc tới Cửu Thiên Vân Lôi Tông. Đó chính là một đám Vương bát đản. Nàng không biết, bọn họ có bao nhiêu quá đáng!
Bạch Tiểu Thuần vừa nghe lời này, nhất thời mặc kệ, nói một mạch những uy khuất khi mình ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông.
Đỗ Lăng Phỉ thở dài. Nàng có ý định nói về chuyện Bạch Tiểu Thuần ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông. Nhưng nghe lời Bạch Tiểu Thuần nói, dần dần nàng cũng không có tiếp tục nói nữa.
Trên thực tế, từ sau khi đến bắc mạch, Đỗ Lăng Phỉ lại ra ngoài chấp hành nhiệm vụ do Thiên Tôn giao cho, trước sau không trở về. Cho đến mấy ngày trước, nhiệm vụ của nàng xem như là hoàn thành một phần. Trong lòng nàng lo lắng cho Bạch Tiểu Thuần, vì vậy vội vàng chạy về.
Nhưng sau khi trở lại Cửu Thiên Vân Lôi Tông, điều nàng nhìn thấy cùng với nghe được, khiến cho nàng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cho dù nàng rất hiểu về Bạch Tiểu Thuần, nhưng vẫn bị chấn động trước lực gây tai họa của Bạch Tiểu Thuần.
Thậm chí nàng cảm thấy thời điểm đệ tử của Cửu Thiên Vân Lôi Tông nhìn mình, ánh mắt cũng không mấy thích hợp. Vì vậy nàng lại vội vàng ra ngoài, tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, nàng truyền âm cho Bạch Tiểu Thuần, nhưng trước sau hắn không có trả lời. Vì vậy nàng bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh Cửu Thiên Vân Lôi Tông này.
Dần dần, nàng nhìn thấy một mảnh Băng Nguyên bị dung hòa. Sau khi nàng nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, phản ứng đầu tiên của nàng chính là Bạch Tiểu Thuần nhất định ở khu vực gần đây.
Vì vậy nàng một đường tìm tới, quả nhiên... thấy được Bạch Tiểu Thuần.
- Được được, ta không nói nữa, được chưa.
Mắt thấy vẻ ủy khuất cùng kích động trong mắt của Bạch Tiểu Thuần, Đỗ Lăng Phỉ thở dài, ôn hòa mở miệng.
- Chuyện của ta cũng đã xử lý hơn phân nửa. Tiếp theo còn có một chút... Ngươi cũng không thể cứ ở mãi chỗ này. Chúng ta cùng đi thôi.
Đỗ Lăng Phỉ đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, giúp hắn chỉnh lại vài sợi tóc rối, lại vỗ nhẹ vào phía trên áo quần hắn, phủi đi bụi bặm, nhẹ giọng nói.