Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1410: Ừ? a! (2)
- Lực lượng của những tia chớp này khi vừa mới bắt đầu vẫn không tính là gì cả. Nhưng sau khi tích lũy, hình thành hành hạ, có thể nói là cực hình thiên địa.
Toàn thân lão già run rẩy, âm thanh lại hoàn toàn không có chút run rẩy nào, chậm rãi vang vọng.
- Biết ta thích nghe nhất là cái gì không? Ta thích nghe nhất, chính là những người khác ở dưới những tia chớp này phát ra các loại kêu gào thảm thiết. Sau khi nhắm mắt lại, âm thanh kia tuyệt vời vô cùng...
Lão già liếm môi. Thời điểm hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ánh sáng tà dị trong mắt lại càng nồng đậm.
Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình đi để ý tới lão già. Hắn hãi hùng khiếp vía nhìn những tia chớp ở bốn phía xung quanh kéo dài sau nửa canh giờ mới chậm rãi biến mất. Linh lực của hắn, cũng hao phí không ít.
Hiện tại số lực lượng còn lại, chưa đủ bảy thành. Điều này khiến cho sắc mặt Bạch Tiểu Thuần có chút khó coi.
- Tiếp tục như vậy nữa là không được...
Gương mặt Bạch Tiểu Thuần u sầu, nhìn tia chớp ở bốn phía xung quanh chạy bên trong mây mù. Hắn khổ sở suy nghĩ, cân nhắc biện pháp. Thật ra, dựa theo hắn tính toán, tối đa qua mười ngày nữa, mình thực sự sẽ cạn kiệt linh lực.
Mặc dù hắn tự tin vào lực lượng thân thể, nhưng Bán Thần ở bên cạnh còn thê thảm như thế, Bạch Tiểu Thuần bây giờ không có lòng tin cùng nắm chắc, có thể so với đối phương từng được.
Trong nháy mắt, năm ngày rất nhanh đã trôi qua. Trong năm ngày này, mỗi lần gió bão tia chớp đến, linh lực của Bạch Tiểu Thuần đều đang tiêu hao. Giọng nói của lão già kia, đều nói đâu đâu không ngừng.
Cái này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần cảm thấy phiền não. Cho đến ngày thứ sáu đến, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, hai mắt xuất hiện tơ máu. Hắn nhìn chằm chằm vào những tia chớp chạy bên ngoài, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đều lại tự mình hủy bỏ. Lúc này ở trong đầu hắn chỉ còn lại có một con đường...
- Ta nhớ ban đầu ở trên Thông Thiên Hải, lúc đại sư huynh Độ Kiếp, ta từng nuốt vào kiếp vân. Ở trong đó đều là tia chớp Lôi Đình... Ở bên trong tia chớp này, ngoại trừ ẩn chứa lực hủy diệt ra, còn có sinh cơ!
- Mà sở dĩ như vậy, đoán chừng là đồ nhi của ta đang giúp ta. Cũng không biết ở chỗ này... Hắn có thể tiếp tục giúp ta hay không.
Bạch Tiểu Thuần do dự một lúc lâu. Cuối cùng trận bão tia chớp lại một lần nữa từ bốn phía xung quanh lao tới. Hắn hung hăng cắn răng một cái.
- Thử một chút!
Bạch Tiểu Thuần chợt đứng lên, nhìn gió bão tia chớp từ bốn phía xung quanh gào thét lao đến. Mặc dù tu vi tản ra, nhưng không có toàn lực phòng hộ giống như trước kia.
Ở trong tiếng nổ lớn, hơn mười vạn tia chớp ở bốn phía xung quanh hình thành gió bão, liền trực tiếp xuyên qua cấm chế, xuất hiện ở xung quanh Bạch Tiểu Thuần. Mắt thấy những tia chớp này sẽ nhấn chìm hắn, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, chợt mở miệng, hướng về phía tia chớp trước mặt, hút mạnh một cái!
Khi cảnh tượng như vậy, bị lão già kia nhìn thấy được. Hắn sửng sốt một chút, sau đó lớn tiếng cười rộ lên.
- Lại có một kẻ muốn đi nuốt tia chớp. Làm vậy không phải là tìm chết sao? Lão phu năm đó tự xưng là lLi tổ, thân là tán tu Bán Thần bắc mạch, cũng cũng không dám đi nuốt những Lôi Đình hủy diệt này, bị nhốt ở chỗ này trong bao nhiêu năm tháng qua. Ta đã thấy qua... Ừ? A?
Tiếng cười của lão già mới vừa cất ra, một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể hắn lại chợt điên cuồng run rẩy, tròng mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống.
- Bà ngoại ngươi. Nngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi là thứ gì biến ra vậy?
Cho dù Lôi Tổ cho dù là ở dưới trận gió bão tia chớp này, cũng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Vẻ mặt hắn hoảng sợ không có cách nào tin nổi. Hắn chỉ vào Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc kêu lên.
Thời khắc này, theo Bạch Tiểu Thuần hắn hút một cái, nhất thời lại có hơn mười tia chớp, trong phút chốc bị hút vào trong miệng hắn. Đây là do hắn cẩn thận từng li từng tí, mới miễn cưỡng làm được. Sau khi hút xong, hắn lập tức phát tu vi ra ngoài, toàn lực ngăn cản những tia chớp khác công kích.
Mà theo tia chớp bị Bạch Tiểu Thuần nuốt vào trong miệng, ở trong sự kích động của mình, hắn lập tức phát hiện những tia chớp lại có thể ở bên trong thân thể tự mình tiêu tan, hóa thành lực lượng thiên địa kinh người, lại trực tiếp chạy ở bên trong kinh mạch.
Hơn mười tia chớp, rốt cuộc có thể so với hơn mười ngày hắn tu luyện!
Mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời lại sáng lên, hơi thở cũng tràn ngập sự kích động mãnh liệt. Thời điểm hắn đưa mắt nhìn tia chớp ở bốn phía, đã không còn sợ hãi giống như trước nữa, mà là sự nhiệt tình như lửa.
- Thật sự có thể!
Trong sự phấn chấn, tu vi của Bạch Tiểu Thuần lại tản ra bốn phía xung quanh, lại hút vào một hơi. Lần này một hơi thở, hắn trực tiếp hút vào trên trăm tia chớp, phát ra tiếng nổ lớn.
Từ phía xa nhìn lại, những tia chớp giống như từng con rồng ánh sáng, lúc này trong tiếng rít gào, trực tiếp đã bị Bạch Tiểu Thuần nuốt xuống. Sắc mặt của hắn nhất thời ửng hồng, trong cơ thể rốt cuộc truyền đến những tiếng rắc rắc. Có thể so với linh lực tu luyện hơn một trăm ngày, trong nháy mắt lại trực tiếp nổ vang ở trong cơ thể hắn.
Trong tiếng nổ lớn, nhiều linh lực như vậy, khiến cho nhịp tim của Bạch Tiểu Thuần đập nhanh hơn. Đồng thời, hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, lại lập tức tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết. Ở trong cơ thể hắn, một mặt trăng non, đang nhanh chóng ngưng tụ ra.
Mà khí tức tu vi của hắn đều ở trong một chớp mắt này, rõ ràng cường hãn hơn so với trước một chút.
Lão già kia tận mắt nhìn thấy tất cả những điều này. Toàn thân hắn cũng hoàn toàn choáng váng. Điều này vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn. Hắn là Bán Thần sinh trưởng ở địa phương bắc mạch. Thời điểm hắn cường hãn nhất, tự xưng là Lôi Tổ, đối với tia chớp Lôi Đình có thành tựu sâu đậm. Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không dám cắn nuốt Lôi Đình.
Bởi vì hắn biết, tia chớp ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông này tuyệt đối không tầm thường. Đó là hình chiếu của ý chí thiên địa, ẩn chứa lực hủy diệt, đủ để kinh thiên động địa.
Nhưng hôm nay, ví dụ sống sờ sờ bày ra ở trước mặt hắn. Điều này khiến cho hơi thở của lão già cũng trở nên rối loạn, trong đầu chấn động không ngừng.
- Chẳng lẽ là ta nghĩ lầm rồi... Tia chớp này... Có thể cắn nuốt?
Lão già bị giam giữ trong thời gian quá lâu, lại bị lật đổ tư tưởng. Cho tới thời khắc này đầu óc hắn có chút hỗn loạn. Hắn lại có thể cũng mở miệng, hướng về phía tia chớp ở bốn phía xung quanh hút một chút.
Toàn thân lão già run rẩy, âm thanh lại hoàn toàn không có chút run rẩy nào, chậm rãi vang vọng.
- Biết ta thích nghe nhất là cái gì không? Ta thích nghe nhất, chính là những người khác ở dưới những tia chớp này phát ra các loại kêu gào thảm thiết. Sau khi nhắm mắt lại, âm thanh kia tuyệt vời vô cùng...
Lão già liếm môi. Thời điểm hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ánh sáng tà dị trong mắt lại càng nồng đậm.
Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình đi để ý tới lão già. Hắn hãi hùng khiếp vía nhìn những tia chớp ở bốn phía xung quanh kéo dài sau nửa canh giờ mới chậm rãi biến mất. Linh lực của hắn, cũng hao phí không ít.
Hiện tại số lực lượng còn lại, chưa đủ bảy thành. Điều này khiến cho sắc mặt Bạch Tiểu Thuần có chút khó coi.
- Tiếp tục như vậy nữa là không được...
Gương mặt Bạch Tiểu Thuần u sầu, nhìn tia chớp ở bốn phía xung quanh chạy bên trong mây mù. Hắn khổ sở suy nghĩ, cân nhắc biện pháp. Thật ra, dựa theo hắn tính toán, tối đa qua mười ngày nữa, mình thực sự sẽ cạn kiệt linh lực.
Mặc dù hắn tự tin vào lực lượng thân thể, nhưng Bán Thần ở bên cạnh còn thê thảm như thế, Bạch Tiểu Thuần bây giờ không có lòng tin cùng nắm chắc, có thể so với đối phương từng được.
Trong nháy mắt, năm ngày rất nhanh đã trôi qua. Trong năm ngày này, mỗi lần gió bão tia chớp đến, linh lực của Bạch Tiểu Thuần đều đang tiêu hao. Giọng nói của lão già kia, đều nói đâu đâu không ngừng.
Cái này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần cảm thấy phiền não. Cho đến ngày thứ sáu đến, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, hai mắt xuất hiện tơ máu. Hắn nhìn chằm chằm vào những tia chớp chạy bên ngoài, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đều lại tự mình hủy bỏ. Lúc này ở trong đầu hắn chỉ còn lại có một con đường...
- Ta nhớ ban đầu ở trên Thông Thiên Hải, lúc đại sư huynh Độ Kiếp, ta từng nuốt vào kiếp vân. Ở trong đó đều là tia chớp Lôi Đình... Ở bên trong tia chớp này, ngoại trừ ẩn chứa lực hủy diệt ra, còn có sinh cơ!
- Mà sở dĩ như vậy, đoán chừng là đồ nhi của ta đang giúp ta. Cũng không biết ở chỗ này... Hắn có thể tiếp tục giúp ta hay không.
Bạch Tiểu Thuần do dự một lúc lâu. Cuối cùng trận bão tia chớp lại một lần nữa từ bốn phía xung quanh lao tới. Hắn hung hăng cắn răng một cái.
- Thử một chút!
Bạch Tiểu Thuần chợt đứng lên, nhìn gió bão tia chớp từ bốn phía xung quanh gào thét lao đến. Mặc dù tu vi tản ra, nhưng không có toàn lực phòng hộ giống như trước kia.
Ở trong tiếng nổ lớn, hơn mười vạn tia chớp ở bốn phía xung quanh hình thành gió bão, liền trực tiếp xuyên qua cấm chế, xuất hiện ở xung quanh Bạch Tiểu Thuần. Mắt thấy những tia chớp này sẽ nhấn chìm hắn, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, chợt mở miệng, hướng về phía tia chớp trước mặt, hút mạnh một cái!
Khi cảnh tượng như vậy, bị lão già kia nhìn thấy được. Hắn sửng sốt một chút, sau đó lớn tiếng cười rộ lên.
- Lại có một kẻ muốn đi nuốt tia chớp. Làm vậy không phải là tìm chết sao? Lão phu năm đó tự xưng là lLi tổ, thân là tán tu Bán Thần bắc mạch, cũng cũng không dám đi nuốt những Lôi Đình hủy diệt này, bị nhốt ở chỗ này trong bao nhiêu năm tháng qua. Ta đã thấy qua... Ừ? A?
Tiếng cười của lão già mới vừa cất ra, một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể hắn lại chợt điên cuồng run rẩy, tròng mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống.
- Bà ngoại ngươi. Nngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi là thứ gì biến ra vậy?
Cho dù Lôi Tổ cho dù là ở dưới trận gió bão tia chớp này, cũng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Vẻ mặt hắn hoảng sợ không có cách nào tin nổi. Hắn chỉ vào Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc kêu lên.
Thời khắc này, theo Bạch Tiểu Thuần hắn hút một cái, nhất thời lại có hơn mười tia chớp, trong phút chốc bị hút vào trong miệng hắn. Đây là do hắn cẩn thận từng li từng tí, mới miễn cưỡng làm được. Sau khi hút xong, hắn lập tức phát tu vi ra ngoài, toàn lực ngăn cản những tia chớp khác công kích.
Mà theo tia chớp bị Bạch Tiểu Thuần nuốt vào trong miệng, ở trong sự kích động của mình, hắn lập tức phát hiện những tia chớp lại có thể ở bên trong thân thể tự mình tiêu tan, hóa thành lực lượng thiên địa kinh người, lại trực tiếp chạy ở bên trong kinh mạch.
Hơn mười tia chớp, rốt cuộc có thể so với hơn mười ngày hắn tu luyện!
Mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời lại sáng lên, hơi thở cũng tràn ngập sự kích động mãnh liệt. Thời điểm hắn đưa mắt nhìn tia chớp ở bốn phía, đã không còn sợ hãi giống như trước nữa, mà là sự nhiệt tình như lửa.
- Thật sự có thể!
Trong sự phấn chấn, tu vi của Bạch Tiểu Thuần lại tản ra bốn phía xung quanh, lại hút vào một hơi. Lần này một hơi thở, hắn trực tiếp hút vào trên trăm tia chớp, phát ra tiếng nổ lớn.
Từ phía xa nhìn lại, những tia chớp giống như từng con rồng ánh sáng, lúc này trong tiếng rít gào, trực tiếp đã bị Bạch Tiểu Thuần nuốt xuống. Sắc mặt của hắn nhất thời ửng hồng, trong cơ thể rốt cuộc truyền đến những tiếng rắc rắc. Có thể so với linh lực tu luyện hơn một trăm ngày, trong nháy mắt lại trực tiếp nổ vang ở trong cơ thể hắn.
Trong tiếng nổ lớn, nhiều linh lực như vậy, khiến cho nhịp tim của Bạch Tiểu Thuần đập nhanh hơn. Đồng thời, hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, lại lập tức tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết. Ở trong cơ thể hắn, một mặt trăng non, đang nhanh chóng ngưng tụ ra.
Mà khí tức tu vi của hắn đều ở trong một chớp mắt này, rõ ràng cường hãn hơn so với trước một chút.
Lão già kia tận mắt nhìn thấy tất cả những điều này. Toàn thân hắn cũng hoàn toàn choáng váng. Điều này vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn. Hắn là Bán Thần sinh trưởng ở địa phương bắc mạch. Thời điểm hắn cường hãn nhất, tự xưng là Lôi Tổ, đối với tia chớp Lôi Đình có thành tựu sâu đậm. Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không dám cắn nuốt Lôi Đình.
Bởi vì hắn biết, tia chớp ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông này tuyệt đối không tầm thường. Đó là hình chiếu của ý chí thiên địa, ẩn chứa lực hủy diệt, đủ để kinh thiên động địa.
Nhưng hôm nay, ví dụ sống sờ sờ bày ra ở trước mặt hắn. Điều này khiến cho hơi thở của lão già cũng trở nên rối loạn, trong đầu chấn động không ngừng.
- Chẳng lẽ là ta nghĩ lầm rồi... Tia chớp này... Có thể cắn nuốt?
Lão già bị giam giữ trong thời gian quá lâu, lại bị lật đổ tư tưởng. Cho tới thời khắc này đầu óc hắn có chút hỗn loạn. Hắn lại có thể cũng mở miệng, hướng về phía tia chớp ở bốn phía xung quanh hút một chút.