Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1377: Ta đi nhầm đường. (2)
Trừ phi là có cường giả Thiên Nhân giống như Bạch Tiểu Thuần ở đây, đi ở bốn phía xung quanh khu vực được chỉ định, cẩn thận tìm kiếm. Nếu không, cũng rất khó phát hiện được ở chỗ này có tồn tại khe nứt như vậy.
- Thật sự có vết nứt...
Trái tim Bạch Tiểu Thuần cũng muốn nhảy ra ngoài. Da đầu hắn cũng muốn nổ tung. Nhất là khi hắn nhìn khe nứt, lại cúi đầu nhìnn nơi mình phát hiện ra đồng tiền, do dự lấy đồng tiền ra, bắt chước thả đồng tiền rơi xuống một quỹ tích, sau đó buông tay. Đồng tiền này lao thẳng xuống mặt đất. Cuối cùng nơi nó rơi xuống, chỉ lệch khoảng ba trượng so với vị trí ban đầu...
Điều này khiến cho trong đầu Bạch Tiểu Thuần chợt nổ ầm một tiếng.
- Thật sự là thuyền xương!
Trong tiếng thét chói tai, thân thể Bạch Tiểu Thuần chợt lui ra phía sau. Dường như khe hở kia với hắn mà nói, chính là hung thần ác sát. Trên thực tế cũng đúng là như thế. Chiếc thuyền xương trong vùng cấm sinh mạng, mưc độ quỷ dị của nó, trước đây đã cho Bạch Tiểu Thuần một ấn tượng cực kỳ khủng khiếp, cực kỳ sâu sắc.
Không nói là lưu lại bóng ma, nhưng cũng không kém hơn là bao nhiêu. Thật vậy, chiếc thuyền xương này bất luận là ba lá cờ ở phía trên boong thuyền, hoặc là hình ảnh tầng thứ nhất, cùng với hài cốt, xích đu ở tầng thứ hai, đều làm cho tâm can Bạch Tiểu Thuần run rẩy...
Nhất là Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử trước đây thất thần, khiến cho Bạch Tiểu Thuần vô cùng khẩn trương. Quan trọng nhất... Lại là nữ quỷ ở tầng thứ ba!
Bạch Tiểu Thuần vững tin, nếu không phải mình có ngọc bồi cho người trấn giữ lăng cho, sợ rằng trước đây thời điểm bước vào thuyền xương, mình hẳn phải chết, không thể nghi ngờ, tuyệt đối không có khả năng còn sống sót.
- Thiên Tôn lấy lý do thu đồ đệ, mục đích chính là muốn khiến cho tu sĩ của bốn mạch ở chỗ này, giúp hắn đi tìm lối ra. Hiển nhiên, hắn chắc chắn có một vài nguyên nhân khác. Cùng lúc, hắn không có cách nào từ trong vùng cấm sinh mạng bước lên thuyền xương. Nếu không, hắn không dám ở nơi này tự mình tìm kiếm...
- Như vậy mục đích của hắn hẳn là sau khi tìm được lối ra... tiến vào bên trong chiếc thuyền xương này!
- Như thế xem ra, Thiên Tôn có thể lại ở trong chúng ta!
Bạch Tiểu Thuần run rẩy lui về phía sau. Người đầu tiên hiện lên ở trong đầu hắn chính là người thanh niên ở bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ kia.
- Trước đó, ta cảm nhận được, cảm xúc khi vỗ xuống đầu, không giống với vỗ đầu Bán Thần...
Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến đây, nhất thời lại đổ mồ hôi trán.
- Ta lại có thể vỗ đầu Thiên Tôn...
- Thiên Tôn ở nơi đó... Công Tôn Uyển Nhi nhất định đã ở đây!
So sánh với Thiên Tôn, Bạch Tiểu Thuần sợ nhất, trái lại là Công Tôn Uyển Nhi. Hiờ phút này, hắn cũng không muốn đi tìm lối ra gì nữa, cũng không muốn đi tới sa mạc. Hắn chỉ muốn mau chóng tìm được đám người Trương Đại Bàn, sau đó lôi kéo mọi người ẩn nấp, chờ đợi tất cả bụi bặm lắng xuống, lại nghĩ biện pháp ra ngoài.
Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần lui về phía sau, trong chớp mắt, đột nhiên một giọng nói yếu ớt, âm u lạnh lẽo vô cùng, đặc biệt quỷ dị từ bên trong vết nứt này, bỗng nhiên truyền ra, vang vọng ở bên tai của Bạch Tiểu Thuần.
- Nếu đã tới, thế nào lại không tiến vào xem... Ngươi cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này.
- Hiểu nhầm, đây là hiểu nhầm... Cái đó... Ta lại đi nhầm đường thôi...
Bạch Tiểu Thuần thiếu chút nữa sợ tới phát khóc. Trong tiếng thét chói tai, hắn triển khai ra tốc độ cao nhất, tính chạy khỏi nơi đây.
Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần ở trong tiếng thét chói tai, muốn chạy ra khỏi phạm vi này, trong nháy mắt, một lực hút cực lớn, chợt từ bên trong vết nứt này chợt bạo phát ra.
Trong nháy mắt khi lực hút này vừa hình thành, nó không tác động tới hư không ở bốn phía xung quanh, cũng không có lay động nửa điểm tới mặt đất phía dưới. Dường như lực hút hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào đối với mảnh thế giới này. Càng không cần phải nói phát sinh sóng dao động gì đó, cũng khiến cho ở chỗ này phát sinh bất cứ chuyện gì, người bên ngoài căn bản không có biện pháp nào phát hiện ra.
Chỉ là... lực hút này không đi lay động thế giới. Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, lại là kinh thiên động địa, dường như không thể chống đỡ. Trong phút chốc, lực hút giống như muốn kéo cả linh hồn thậm chí tu vi của hắn đi!
Dường như Bạch Tiểu Thuần định mạnh mẽ giãy dụa, như vậy thân thể hắn có thể chạy trốn, nhưng linh hồn của hắn cũng bị hút ra khỏi thân thể, thu vào trong khe nứt!
Điều càng làm cho Bạch Tiểu Thuần gào thảm hơn, là hắn phát hiện không chỉ là thần hồn của chính mình như vậy, ngay cả tu vi, thậm chí máu trong thân thể cũng như vậy. Nếu như mạnh mẽ tránh né, sợ là máu sẽ từ trong tất cả lỗ chân lông, tóc trên thân thể g phun ra, bị hút vào bên trong vết nứt.
Chỉ như vậy cũng đủ khiến cho người ta muốn vỡ mật. Nhưng, tiếng nữ tử yếu ớt thâm trầm vang lên ở bên tai của hắn, đang sinh động như thật, miêu tả cho Bạch Tiểu Thuần một cảnh tượng giống như trong cảm giác của nàng, hình ảnh rất tốt đẹp.
- Nhất định không nên buông tha chống lại. Như vậy, mới có thể hút được thần hồn của ngươi ra trước, sau đó là máu tươi... Từ từ, cho đến khi chỉ còn lại xương...
- Cũng tiết kiệm ta đi xử lý. Chính ngươi trợ giúp mình, biến thành thức ăn ngon cho ta...
Giọng nói này khiến cho tâm thần Bạch Tiểu Thuần run rẩy kịch liệt. Trong đầu hắn không khỏi xuất hiện một hình ảnh... Trong cảnh tượng đó, mình đầu tiên là bị hút đi thần hồn. Sau đó tu vi, máu tươi, máu thịt, ngũ tạng lục phủ thậm chí đầu... Cho đến cuối cùng còn lại một bộ xương khô. Sau đó phát ra một tiếng động, đập vào phía trên mặt đất. Có thể vì mình là Bất Tử Cốt, cho nên sẽ không bị ngã tới chia năm xẻ bảy...
Chắc chắn năm sau, có người đi ngang qua nơi đây, sẽ vui mừng bất ngờ như nhặt được chí bảo, lấy xương của mình đi, hoặc là luyện thành đan dược, hoặc là luyện thành pháp bảo, hoặc là luyện thành bộ xương khô khôi lỗi...
- Không...
Bạch Tiểu Thuần cũng không muốn đi cân nhắc tới những điều này. Nhưng ở dưới lực hút này, ở trong giọng nói này của đối phương, đầu hắn đã không khống chế được tư tưởng. Đến cuối cùng, hắn mắt thấy lực hút kinh người này sắp khiến hình ảnh mình tưởng tượng ra trở thành hiện thực sau. Ở trong sự tuyệt vọng, Bạch Tiểu Thuần bỏ qua sự chống lại. Trong nháy mắt bóng dáng hắn lại hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiếp bị lực hút này cuốn đi, nuốt vào bên trong vết nứt, biến mất.
- Thật sự có vết nứt...
Trái tim Bạch Tiểu Thuần cũng muốn nhảy ra ngoài. Da đầu hắn cũng muốn nổ tung. Nhất là khi hắn nhìn khe nứt, lại cúi đầu nhìnn nơi mình phát hiện ra đồng tiền, do dự lấy đồng tiền ra, bắt chước thả đồng tiền rơi xuống một quỹ tích, sau đó buông tay. Đồng tiền này lao thẳng xuống mặt đất. Cuối cùng nơi nó rơi xuống, chỉ lệch khoảng ba trượng so với vị trí ban đầu...
Điều này khiến cho trong đầu Bạch Tiểu Thuần chợt nổ ầm một tiếng.
- Thật sự là thuyền xương!
Trong tiếng thét chói tai, thân thể Bạch Tiểu Thuần chợt lui ra phía sau. Dường như khe hở kia với hắn mà nói, chính là hung thần ác sát. Trên thực tế cũng đúng là như thế. Chiếc thuyền xương trong vùng cấm sinh mạng, mưc độ quỷ dị của nó, trước đây đã cho Bạch Tiểu Thuần một ấn tượng cực kỳ khủng khiếp, cực kỳ sâu sắc.
Không nói là lưu lại bóng ma, nhưng cũng không kém hơn là bao nhiêu. Thật vậy, chiếc thuyền xương này bất luận là ba lá cờ ở phía trên boong thuyền, hoặc là hình ảnh tầng thứ nhất, cùng với hài cốt, xích đu ở tầng thứ hai, đều làm cho tâm can Bạch Tiểu Thuần run rẩy...
Nhất là Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử trước đây thất thần, khiến cho Bạch Tiểu Thuần vô cùng khẩn trương. Quan trọng nhất... Lại là nữ quỷ ở tầng thứ ba!
Bạch Tiểu Thuần vững tin, nếu không phải mình có ngọc bồi cho người trấn giữ lăng cho, sợ rằng trước đây thời điểm bước vào thuyền xương, mình hẳn phải chết, không thể nghi ngờ, tuyệt đối không có khả năng còn sống sót.
- Thiên Tôn lấy lý do thu đồ đệ, mục đích chính là muốn khiến cho tu sĩ của bốn mạch ở chỗ này, giúp hắn đi tìm lối ra. Hiển nhiên, hắn chắc chắn có một vài nguyên nhân khác. Cùng lúc, hắn không có cách nào từ trong vùng cấm sinh mạng bước lên thuyền xương. Nếu không, hắn không dám ở nơi này tự mình tìm kiếm...
- Như vậy mục đích của hắn hẳn là sau khi tìm được lối ra... tiến vào bên trong chiếc thuyền xương này!
- Như thế xem ra, Thiên Tôn có thể lại ở trong chúng ta!
Bạch Tiểu Thuần run rẩy lui về phía sau. Người đầu tiên hiện lên ở trong đầu hắn chính là người thanh niên ở bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ kia.
- Trước đó, ta cảm nhận được, cảm xúc khi vỗ xuống đầu, không giống với vỗ đầu Bán Thần...
Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến đây, nhất thời lại đổ mồ hôi trán.
- Ta lại có thể vỗ đầu Thiên Tôn...
- Thiên Tôn ở nơi đó... Công Tôn Uyển Nhi nhất định đã ở đây!
So sánh với Thiên Tôn, Bạch Tiểu Thuần sợ nhất, trái lại là Công Tôn Uyển Nhi. Hiờ phút này, hắn cũng không muốn đi tìm lối ra gì nữa, cũng không muốn đi tới sa mạc. Hắn chỉ muốn mau chóng tìm được đám người Trương Đại Bàn, sau đó lôi kéo mọi người ẩn nấp, chờ đợi tất cả bụi bặm lắng xuống, lại nghĩ biện pháp ra ngoài.
Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần lui về phía sau, trong chớp mắt, đột nhiên một giọng nói yếu ớt, âm u lạnh lẽo vô cùng, đặc biệt quỷ dị từ bên trong vết nứt này, bỗng nhiên truyền ra, vang vọng ở bên tai của Bạch Tiểu Thuần.
- Nếu đã tới, thế nào lại không tiến vào xem... Ngươi cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này.
- Hiểu nhầm, đây là hiểu nhầm... Cái đó... Ta lại đi nhầm đường thôi...
Bạch Tiểu Thuần thiếu chút nữa sợ tới phát khóc. Trong tiếng thét chói tai, hắn triển khai ra tốc độ cao nhất, tính chạy khỏi nơi đây.
Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần ở trong tiếng thét chói tai, muốn chạy ra khỏi phạm vi này, trong nháy mắt, một lực hút cực lớn, chợt từ bên trong vết nứt này chợt bạo phát ra.
Trong nháy mắt khi lực hút này vừa hình thành, nó không tác động tới hư không ở bốn phía xung quanh, cũng không có lay động nửa điểm tới mặt đất phía dưới. Dường như lực hút hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào đối với mảnh thế giới này. Càng không cần phải nói phát sinh sóng dao động gì đó, cũng khiến cho ở chỗ này phát sinh bất cứ chuyện gì, người bên ngoài căn bản không có biện pháp nào phát hiện ra.
Chỉ là... lực hút này không đi lay động thế giới. Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, lại là kinh thiên động địa, dường như không thể chống đỡ. Trong phút chốc, lực hút giống như muốn kéo cả linh hồn thậm chí tu vi của hắn đi!
Dường như Bạch Tiểu Thuần định mạnh mẽ giãy dụa, như vậy thân thể hắn có thể chạy trốn, nhưng linh hồn của hắn cũng bị hút ra khỏi thân thể, thu vào trong khe nứt!
Điều càng làm cho Bạch Tiểu Thuần gào thảm hơn, là hắn phát hiện không chỉ là thần hồn của chính mình như vậy, ngay cả tu vi, thậm chí máu trong thân thể cũng như vậy. Nếu như mạnh mẽ tránh né, sợ là máu sẽ từ trong tất cả lỗ chân lông, tóc trên thân thể g phun ra, bị hút vào bên trong vết nứt.
Chỉ như vậy cũng đủ khiến cho người ta muốn vỡ mật. Nhưng, tiếng nữ tử yếu ớt thâm trầm vang lên ở bên tai của hắn, đang sinh động như thật, miêu tả cho Bạch Tiểu Thuần một cảnh tượng giống như trong cảm giác của nàng, hình ảnh rất tốt đẹp.
- Nhất định không nên buông tha chống lại. Như vậy, mới có thể hút được thần hồn của ngươi ra trước, sau đó là máu tươi... Từ từ, cho đến khi chỉ còn lại xương...
- Cũng tiết kiệm ta đi xử lý. Chính ngươi trợ giúp mình, biến thành thức ăn ngon cho ta...
Giọng nói này khiến cho tâm thần Bạch Tiểu Thuần run rẩy kịch liệt. Trong đầu hắn không khỏi xuất hiện một hình ảnh... Trong cảnh tượng đó, mình đầu tiên là bị hút đi thần hồn. Sau đó tu vi, máu tươi, máu thịt, ngũ tạng lục phủ thậm chí đầu... Cho đến cuối cùng còn lại một bộ xương khô. Sau đó phát ra một tiếng động, đập vào phía trên mặt đất. Có thể vì mình là Bất Tử Cốt, cho nên sẽ không bị ngã tới chia năm xẻ bảy...
Chắc chắn năm sau, có người đi ngang qua nơi đây, sẽ vui mừng bất ngờ như nhặt được chí bảo, lấy xương của mình đi, hoặc là luyện thành đan dược, hoặc là luyện thành pháp bảo, hoặc là luyện thành bộ xương khô khôi lỗi...
- Không...
Bạch Tiểu Thuần cũng không muốn đi cân nhắc tới những điều này. Nhưng ở dưới lực hút này, ở trong giọng nói này của đối phương, đầu hắn đã không khống chế được tư tưởng. Đến cuối cùng, hắn mắt thấy lực hút kinh người này sắp khiến hình ảnh mình tưởng tượng ra trở thành hiện thực sau. Ở trong sự tuyệt vọng, Bạch Tiểu Thuần bỏ qua sự chống lại. Trong nháy mắt bóng dáng hắn lại hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiếp bị lực hút này cuốn đi, nuốt vào bên trong vết nứt, biến mất.