Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1363: Nghe tin đã sợ mất mật (2)
Trương Đại Bàn đã quen với hình ảnh như vậy. Nhưng đối với Tôn Ngô mà nói, hắn đã nhìn tới trợn tròn mắt, thở hổn hển. Thời điểm hắn chợt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, lập tức lại nhận ra thân phận của Bạch Tiểu Thuần.
Nhưng trong lòng hắn vẫn hoảng sợ đến cực hạn. Theo hắn thấy, cho dù là Thiên Nhân, có lẽ muốn khiến cho những sói đói này bỏ chạy, cũng tuyệt đối làm không được. Một câu nói, khiến cho con sói đầu đàn kia không chỉ thật sự không dám chạy trốn, còn lộ ra ý lấy lòng như vậy.
Loại cảm giác chấn động cùng sống sót sau tai nạn này, khiến cho hắn vội vàng đi tới phía trước Bạch Tiểu Thuần, ôm quyền quỳ gối thật sâu.
- Cảm ơn Bạch tiền bối cứu mạng!
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng. Trên đoạn đường này, hắn ở trước mặt Trương Đại Bàn đều lộ ra loại uy nghiêm có thể chấn áp đầm lầy, khiến cho hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng. Hiện tại thật vất vả mới thấy được người mới, tất nhiên phải ở trên người đối phương, thể hiện thật tốt chỗ không tầm thường của mình.
Vì vậy tay phải Bạch Tiểu Thuần giơ lên vẫy một cái. Nhất thời con sói đầu đàn kia run rẩy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, tùy ý để Bạch Tiểu Thuần đi vỗ nhẹ vào đầu của nó. Nó không dám từ chối, chỉ có thể cố gắng lay động cái đuôi.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho Tôn Ngô lại há hốc miệng. Hắn ngơ ngác nhìn con sói đầu đàn kia đang lắc lư cái đuôi, thật sự không có cách nào liên hệ được với dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc ngạo nghễ của nó lúc trước. Dường như hắn nhìn thấy, không phải là cùng một con soi...
- Lần này tạm tha cho ngươi một mạng!
Bạch Tiểu Thuần hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo qua từ trên những thi thể này. Hắn phát hiện bên trong số đó không có người của Đông Mạch bọn họ. Vì vậy hắn hờ hững mở miệng.
Thân thể của con sói đầu đàn kia run rẩy. Không biết là nó sợ hay là kích động, nó ô ô vài tiếng, thoáng một cái vội vàng chui vào trong đầm lầy, không nhìn thấy hình bóng nữa.
Su khi con sói đầu đàn kia rời đi, lúc này Bạch Tiểu Thuần mới nhìn về phía Tôn Ngô. Bị ánh mắt của hắn đảo qua, thân thể Tôn Ngô có chút run rẩy. Nhưng hắn lại kiên trì, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần cúi đầu.
Trương Đại Bàn ở một bên, cũng vội ho một tiếng, híp mắt nhìn Tôn Ngô một chút. Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
- Nam mạch?
Bạch Tiểu Thuần hỏi một câu.
- Hồi bẩm tiền bối, vãn bối là đệ tử Long Đằng Quỷ Hải Tông nam mạch.
Bạch Tiểu Thuần nhớ lại một chút, nhớ tới Thiên Quỷ Tử dưới tay bại tướng hắn trong cuộc đọ mắt kia, vì vậy hắn gật đầu.
- Được. Ngươi liền đi theo ta đi. Ta dẫn ngươi rời khỏi đầm lầy này.
Tôn Ngô vừa nghe, nhất thời mừng như điên. Hắn kích động vô cùng. Theo hắn thấy, đầm lầy này thật sự giống như một cơn ác mộng. Lúc này có thể được Bạch Tiểu Thuần dẫn theo bên người, đối với hắn mà nói, có thể so với tạo hóa. Hắn lộ ra thần sắc cung kính, liên tục bái lạy.
- Cảm ơn Bạch tiền bối!
Trương Đại Bàn cũng cười ha ha một tiếng, tiến lên ôm Tôn Ngô, vỗ bả vai của đối phương, mở miệng cười.
- Gặp nhau chính là có duyên. Nào nào, tới nói cho ta nghe một chút về chuyện nam mạch các ngươi đi. Hoàn cảnh nơi ở của các ngươi như thế nào.
Trương Đại Bàn cũng rất tò mò về nam mạch. Lúc này, Tôn Ngô ở bên này đang cảm kích, ngoại trừ những điều không thể nói, những cái khác có thể nói, đều nói ra kỹ càng tỉ mỉ.
Nói một hồi, bỗng nhiên thần sắc hắn biến đổi, nhanh chóng mở miệng.
- Ta nhớ ra rồi. Ba ngày trước ta từng gặp được một tu sĩ Đông Mạch các ngươi. Lúc đó hắn bị nhốt ở bên trong một chỗ tuyệt địa. Ta vốn định cứu hắn, nhưng cho dù là ta, cũng không dám tới gần chỗ đó... Muốn cứu hắn, ít nhất cũng phải mấy người cùng làm mới có hi vọng...
- Hắn tự xưng là Tống Khuyết, bảo ta nếu có thể nhìn thấy người của Đông Mạch, thay mặt hắn cầu cứu...
Tôn Ngô vội vàng mở miệng.
- Khuyết Nhi?
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt.
Địa điểm thí luyện, chia ra làm bốn khu vực sa mạc, đầm lầy, bình nguyên cùng với rừng cây. Trong những nơi này cất giấu nguy hiểm đáng sợ vô tận. Đến nay, tu sĩ của bốn mạch gần nghìn người, nhưng còn sống sót, lại không biết có bao nhiêu người.
Cuối cùng Bạch Tiểu Thuần cũng ý thức được, vì sao yêu cầu của lần thí luyện này đối với tu sĩ lại cần tu vi chí ít cũng là Nguyên Anh... Thật vậy, ở trong địa điểm thí luyện này, dưới Nguyên Anh không nói nửa bước khó đi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Cho dù là Nguyên Anh... cũng dữ nhiều lành ít!
Giống như Tôn Ngô này, vốn chính là thiên chi kiêu tử Nguyên Anh đại viên mãn của nam mạch. Thậm chí ở bên trong tông môn này, hắn cũng được xem là tồn tại có khả năng cực lớn thành tựu Thiên Nhân. Nhưng cho dù là như vậy, ở vừa rồi trong đàn sói, cũng vẫn rơi vào tình trạng mạng treo một đường.
Có thể tưởng tượng được mức độ nguy hiểm trong địa điểm thí luyện này. Lúc này lại nghe đến Tôn Ngô nói ra chuyện Tống Khuyết cầu cứu, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu. Hơi thở hắn có chút dồn dập. Cho dù giữa Tống Khuyết cùng hắn bao giờ cũng có các loại nhỏ mọn cùng với không phục, nhưng dù sao hắn cũng là cháu của mình. Huống gì mình cùng Tống Quân Uyển đã tiến thêm một bước. Tống Khuyết này càng giống như cháu ruột của mình.
Nếu như đổi lại, đối phương bị nhốt ở nơi khác, Bạch Tiểu Thuần còn có tâm tình đùa giỡn một chút. Nhưng hiện tại ở địa điểm thí luyện vô cùng nguy hiểm này, Bạch Tiểu Thuần cũng thấy sốt ruột. Hắn lập tức hỏi ý Tôn Ngô về phương hướng cụ thể liên quan tới Tống Khuyết.
Tôn Ngô không dám giấu diếm, nói ra tất cả những gì mình biết cho Bạch Tiểu Thuần nghe. Thoáng một cái, thân thể Bạch Tiểu Thuần lao thẳng đến chỗ theo lời đối phương vừa nói. Hắn vội vàng bay nhanh. Tôn Ngô cùng Trương Đại Bàn ở phía sau, lúc này cũng cảm thấy khẩn trương. Bọn họ nhanh chóng lao theo.
Ba người ở trên bầu trời của đầm lầy này, hóa thành ba cầu vồng dài, nổ lớn lao ra.
Lấy tốc độ của Bạch Tiểu Thuần, lúc này trong lúc đang nóng ruột, có thể so sánh với na di. Rất nhanh hắn đã kéo dài khoảng cách cùng Trương Đại Bàn và Tôn Ngô. Trong lúc loa nhanh, hắn tốn thời gian nửa ngày, cuối cùng từ phía xa đã đi tới nơi Tống Khuyết bị nhốt theo như lời Tôn Ngô nói.
Mới vừa đến tới, khí tức của hắn lại lập tức gây ra sóng dao động, xuất hiện trong đầm lầy này. Cùng lúc đó, theo thần thức Bạch Tiểu Thuần tản ra, đảo qua, hắn thở phào nhẹ nhõm.
- Khuyết Nhi hài tử này mạng lớn.
Nhưng trong lòng hắn vẫn hoảng sợ đến cực hạn. Theo hắn thấy, cho dù là Thiên Nhân, có lẽ muốn khiến cho những sói đói này bỏ chạy, cũng tuyệt đối làm không được. Một câu nói, khiến cho con sói đầu đàn kia không chỉ thật sự không dám chạy trốn, còn lộ ra ý lấy lòng như vậy.
Loại cảm giác chấn động cùng sống sót sau tai nạn này, khiến cho hắn vội vàng đi tới phía trước Bạch Tiểu Thuần, ôm quyền quỳ gối thật sâu.
- Cảm ơn Bạch tiền bối cứu mạng!
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng. Trên đoạn đường này, hắn ở trước mặt Trương Đại Bàn đều lộ ra loại uy nghiêm có thể chấn áp đầm lầy, khiến cho hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng. Hiện tại thật vất vả mới thấy được người mới, tất nhiên phải ở trên người đối phương, thể hiện thật tốt chỗ không tầm thường của mình.
Vì vậy tay phải Bạch Tiểu Thuần giơ lên vẫy một cái. Nhất thời con sói đầu đàn kia run rẩy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, tùy ý để Bạch Tiểu Thuần đi vỗ nhẹ vào đầu của nó. Nó không dám từ chối, chỉ có thể cố gắng lay động cái đuôi.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho Tôn Ngô lại há hốc miệng. Hắn ngơ ngác nhìn con sói đầu đàn kia đang lắc lư cái đuôi, thật sự không có cách nào liên hệ được với dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc ngạo nghễ của nó lúc trước. Dường như hắn nhìn thấy, không phải là cùng một con soi...
- Lần này tạm tha cho ngươi một mạng!
Bạch Tiểu Thuần hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo qua từ trên những thi thể này. Hắn phát hiện bên trong số đó không có người của Đông Mạch bọn họ. Vì vậy hắn hờ hững mở miệng.
Thân thể của con sói đầu đàn kia run rẩy. Không biết là nó sợ hay là kích động, nó ô ô vài tiếng, thoáng một cái vội vàng chui vào trong đầm lầy, không nhìn thấy hình bóng nữa.
Su khi con sói đầu đàn kia rời đi, lúc này Bạch Tiểu Thuần mới nhìn về phía Tôn Ngô. Bị ánh mắt của hắn đảo qua, thân thể Tôn Ngô có chút run rẩy. Nhưng hắn lại kiên trì, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần cúi đầu.
Trương Đại Bàn ở một bên, cũng vội ho một tiếng, híp mắt nhìn Tôn Ngô một chút. Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
- Nam mạch?
Bạch Tiểu Thuần hỏi một câu.
- Hồi bẩm tiền bối, vãn bối là đệ tử Long Đằng Quỷ Hải Tông nam mạch.
Bạch Tiểu Thuần nhớ lại một chút, nhớ tới Thiên Quỷ Tử dưới tay bại tướng hắn trong cuộc đọ mắt kia, vì vậy hắn gật đầu.
- Được. Ngươi liền đi theo ta đi. Ta dẫn ngươi rời khỏi đầm lầy này.
Tôn Ngô vừa nghe, nhất thời mừng như điên. Hắn kích động vô cùng. Theo hắn thấy, đầm lầy này thật sự giống như một cơn ác mộng. Lúc này có thể được Bạch Tiểu Thuần dẫn theo bên người, đối với hắn mà nói, có thể so với tạo hóa. Hắn lộ ra thần sắc cung kính, liên tục bái lạy.
- Cảm ơn Bạch tiền bối!
Trương Đại Bàn cũng cười ha ha một tiếng, tiến lên ôm Tôn Ngô, vỗ bả vai của đối phương, mở miệng cười.
- Gặp nhau chính là có duyên. Nào nào, tới nói cho ta nghe một chút về chuyện nam mạch các ngươi đi. Hoàn cảnh nơi ở của các ngươi như thế nào.
Trương Đại Bàn cũng rất tò mò về nam mạch. Lúc này, Tôn Ngô ở bên này đang cảm kích, ngoại trừ những điều không thể nói, những cái khác có thể nói, đều nói ra kỹ càng tỉ mỉ.
Nói một hồi, bỗng nhiên thần sắc hắn biến đổi, nhanh chóng mở miệng.
- Ta nhớ ra rồi. Ba ngày trước ta từng gặp được một tu sĩ Đông Mạch các ngươi. Lúc đó hắn bị nhốt ở bên trong một chỗ tuyệt địa. Ta vốn định cứu hắn, nhưng cho dù là ta, cũng không dám tới gần chỗ đó... Muốn cứu hắn, ít nhất cũng phải mấy người cùng làm mới có hi vọng...
- Hắn tự xưng là Tống Khuyết, bảo ta nếu có thể nhìn thấy người của Đông Mạch, thay mặt hắn cầu cứu...
Tôn Ngô vội vàng mở miệng.
- Khuyết Nhi?
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt.
Địa điểm thí luyện, chia ra làm bốn khu vực sa mạc, đầm lầy, bình nguyên cùng với rừng cây. Trong những nơi này cất giấu nguy hiểm đáng sợ vô tận. Đến nay, tu sĩ của bốn mạch gần nghìn người, nhưng còn sống sót, lại không biết có bao nhiêu người.
Cuối cùng Bạch Tiểu Thuần cũng ý thức được, vì sao yêu cầu của lần thí luyện này đối với tu sĩ lại cần tu vi chí ít cũng là Nguyên Anh... Thật vậy, ở trong địa điểm thí luyện này, dưới Nguyên Anh không nói nửa bước khó đi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Cho dù là Nguyên Anh... cũng dữ nhiều lành ít!
Giống như Tôn Ngô này, vốn chính là thiên chi kiêu tử Nguyên Anh đại viên mãn của nam mạch. Thậm chí ở bên trong tông môn này, hắn cũng được xem là tồn tại có khả năng cực lớn thành tựu Thiên Nhân. Nhưng cho dù là như vậy, ở vừa rồi trong đàn sói, cũng vẫn rơi vào tình trạng mạng treo một đường.
Có thể tưởng tượng được mức độ nguy hiểm trong địa điểm thí luyện này. Lúc này lại nghe đến Tôn Ngô nói ra chuyện Tống Khuyết cầu cứu, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu. Hơi thở hắn có chút dồn dập. Cho dù giữa Tống Khuyết cùng hắn bao giờ cũng có các loại nhỏ mọn cùng với không phục, nhưng dù sao hắn cũng là cháu của mình. Huống gì mình cùng Tống Quân Uyển đã tiến thêm một bước. Tống Khuyết này càng giống như cháu ruột của mình.
Nếu như đổi lại, đối phương bị nhốt ở nơi khác, Bạch Tiểu Thuần còn có tâm tình đùa giỡn một chút. Nhưng hiện tại ở địa điểm thí luyện vô cùng nguy hiểm này, Bạch Tiểu Thuần cũng thấy sốt ruột. Hắn lập tức hỏi ý Tôn Ngô về phương hướng cụ thể liên quan tới Tống Khuyết.
Tôn Ngô không dám giấu diếm, nói ra tất cả những gì mình biết cho Bạch Tiểu Thuần nghe. Thoáng một cái, thân thể Bạch Tiểu Thuần lao thẳng đến chỗ theo lời đối phương vừa nói. Hắn vội vàng bay nhanh. Tôn Ngô cùng Trương Đại Bàn ở phía sau, lúc này cũng cảm thấy khẩn trương. Bọn họ nhanh chóng lao theo.
Ba người ở trên bầu trời của đầm lầy này, hóa thành ba cầu vồng dài, nổ lớn lao ra.
Lấy tốc độ của Bạch Tiểu Thuần, lúc này trong lúc đang nóng ruột, có thể so sánh với na di. Rất nhanh hắn đã kéo dài khoảng cách cùng Trương Đại Bàn và Tôn Ngô. Trong lúc loa nhanh, hắn tốn thời gian nửa ngày, cuối cùng từ phía xa đã đi tới nơi Tống Khuyết bị nhốt theo như lời Tôn Ngô nói.
Mới vừa đến tới, khí tức của hắn lại lập tức gây ra sóng dao động, xuất hiện trong đầm lầy này. Cùng lúc đó, theo thần thức Bạch Tiểu Thuần tản ra, đảo qua, hắn thở phào nhẹ nhõm.
- Khuyết Nhi hài tử này mạng lớn.