Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1273: Khuyết nhi ở đây sao?
- Hầu Tiểu Muội cùng Quỷ Nha được Thông Thiên đảo chọn vào mười năm trước, cũng đạt trước một vạn, tuyển chọn không chỉ đấu pháp, còn có sàng chọn tư chất và toàn bộ phương diện, trên người Hầu Tiểu Muội có tư chất đặc thù cho nên có tư cách tiến vào Thông Thiên đảo, tiếp nhận Thông Thiên đảo chỉ điểm, một khi biểu hiện ưu tú trong tu hành thì có thể sẽ trở thành thị vệ của Thông Thiên đảo.
- Việc này mỗi cách trăm năm sẽ tiến hành một lần, chỉ có điều mỗi lần chỉ chọn một vạn người, hơn nữa chỉ có vài trăm người đạt được thân phận thị vệ.
Linh Khê lão tổ giải thích rõ ràng không ít, trong cảm khái còn mang theo chúc phúc cùng chờ mong, sau khi nói xong, cũng bởi vì chuyện chữa trị Nghịch Hà Tông có nhiều nơi cần hắn, cho nên Linh Khê lão tổ không tiếp tục nói chuyện với Bạch Tiểu Thuần, lúc này hắn quay người rời đi.
Trước kia hắn biết quan hệ giữa Hầu Tiểu Muội và Bạch Tiểu Thuần, vì vậy nói lần nữa.
- Chuyện này cụ thể thế nào ngươi nên hỏi Tống Quân Uyển, tuyển bạt mười năm trước cử hành trong Tinh Không Đạo Cực Tông, lúc ấy Tống Quân Uyển cũng đi nhưng không được chọn trúng.
Bạch Tiểu Thuần gật gật đầu, hắn không tiện nói kiêng kị của mình với Thiên Tôn cho Linh Khê lão tổ biết, không phải không tín nhiệm, tin tức quá gợn người, bất an trong người vẫn tồn tại, Bạch Tiểu Thuần thở sâu sau đó rời đi.
Lúc này hoàng hôn hàng lâm, trăng sáng trên cao, đệ tử Nghịch Hà Tông cũng bắt đầu ngồi xuống tu hành, dù sao chữa trị tông môn không phải chuyện một ngày hai ngày, chiến tranh tạo thành mỏi mệt cũng cần tĩnh dưỡng.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần cũng tìm được cơ hội, hắn tranh thủ thời gian đi tìm Tống Quân Uyển, đã nhiều năm không gặp, hắn cũng nhớ Tống Quân Uyển, một phương diện khác hắn cần từ chỗ của nàng tìm tin tức của Hầu Tiểu Muội.
Tống Quân Uyển cũng dừng làm việc, kéo thân thể mỏi mệt trở về động phủ, vừa mới nuốt đan dược chữa thương, không đợi Bạch Tiểu Thuần đã đến, Tống Khuyết tới trước.
Đối mặt thiên kiêu Tống gia, Tống Quân Uyển vô cùng quan tâm, hôm nay Tống Khuyết, đã là Nguyên Anh, với Tống gia mà nói đây là đại sự.
Cho dù Tống Quân Uyển là trưởng bối của Tống Khuyết, đối mặt Tống Khuyết đã đến cũng phải đứng lên đón chào, lúc nàng uốn đứng lên nội tâm Tống Khuyết chấn động, cũng không vì tu vi cao hơn mà cao ngạo.
- Tiêu di không cần như thế, Khuyết nhi bái kiến cô cô.
Tống Khuyết chấp vãn bối lễ, hắn nhanh chóng cúi đầu, hắn bài bộ dạng tiểu bối giống như lúc tu vi không bằng Tống Quân Uyển.
Nội tâm Tống Quân Uyển cảm thấy thoải mái, cũng nói Tống Khuyết thật hiểu chuyện, cũng nói vài lời với hắn.
- Khuyết nhi, hiện tại ngươi đã là Nguyên anh, cô cô chào ngươi cũng phải, mặc dù lễ phép không thể loạn nhưng tu chân giới thực lực vi tôn.
Tống Khuyết nghe vậy cười khổ, nội tâm nói thầm nếu không vì Bạch Tiểu Thuần, dựa vào tu vi của mình trong Tống gia hôm nay, lúc này tới chào cô cô cũng bỏ đi, dù sao hắn là tu sĩ Nguyên Anh, hôm nay cách Nguyên Anh trung kỳ không xa, không nói cô cô, cả Tống gia trừ lão tổ ra, người khác gặp mình cũng phải bái kiến.
Vừa nghĩ tới thân phận Tống Quân Uyển, vừa nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần, Tống Khuyết phiền muộn đồng thời cũng có sợ hãi, hắn mặc dù thích nhìn biểu lộ phiền muộn của Bạch Tiểu Thuần nhưng không dám lộ ra trước mặt Bạch Tiểu Thuần quá nhiều, bởi vì xảy ra nhiều chuyện trong Man Hoang cho nên hắn thành thục hơn nhiều, cho dù không muốn thừa nhận nhưng nội tâm hắn kính sợ Bạch Tiểu Thuần rất nhiều.
Bạch Tiểu Thuần nhiều lần dùng thân phận dượng mà giáo huấn hắn, đối mặt với Tống Quân Uyển, Tống Khuyết tuyệt đối không chỉ là trưởng bối đơn giản như vậy.
Bằng không hôm nay hắn không tới đây trước tiên bái kiến Tống Quân Uyển, mà không phải lão tổ Tống gia.
- Cô cô không nên như thế, Khuyết nhi trong mắt ngài vẫn là tiểu bối năm đó.
Nghĩ tới đây Tống Khuyết thở sâu, hắn lại cúi đầu với Tống Quân Uyển.
Tống Quân Uyển tươi cười nhiều hơn, ánh mắt nhu hòa, cũng khiêu ngạo vì Tống gia xuất hiện kỳ lân tử, vì vậy hắn hỏi Tống Khuyết những chuyện khi mất tích trong Man Hoang nhiều năm qua.
Đối với chuyện này Tống Khuyết ấp úng, miêu tả không phải rất triệt để, nội tâm của hắn càng xấu hổ, nếu như những người khác hỏi thì hắn còn có thể ngạo nghễ một ít, đối mặt Tống Quân Uyển thì hắn không được tự nhiên.
Tống Quân Uyển cũng nhìn ra Tống Khuyết không đúng, bờ mi nhíu lại, nàng vốn có tướng mạo tuyệt mỹ, hiện tại cau mày càng kinh diễm động lòng người, cũng có uy nghiêm, vào lúc muốn hỏi cẩn thận, bên ngoài động phủ của nàng có tiếng nói mang theo trêu chọc của Bạch Tiểu Thuần.
- Uyển nhi tiểu thân thân, ta đến đây.
Âm thanh từ bên ngoài động phủ truyền vào, tâm thần Tống Khuyết rung động không nhỏ, gương mặt Tống Quân Uyển đỏ lên, trong mắt mang theo ý giận, nàng bị Bạch Tiểu Thuần trêu chọc như vậy trước mặt vãng bối, nàng cũng có cảm giác tim đập rộn và xấu hổ, lúc này vung tay mở cửa động phủ.
Bạch Tiểu Thuần vừa đi vào đã nhìn thấy Tống Khuyết.
- Ồ, Khuyết nhi cũng ở đây.
Gương mặt Tống Khuyết đen kịt.
Tống Quân Uyển nhìn thấy vẻ mặt Tống Khuyết như vậy thì suy nghĩ, càng có chút ít băn khoăn, biết rõ nếu không phải vì mình, Bạch Tiểu Thuần cũng không chiếm tiện nghi của Tống Khuyết, vì vậy đang muốn nói chuyện nhưng Bạch Tiểu Thuần nhanh hơn, hắn đã nói trước.
- Uyển nhi ngươi không biết đâu, Man Hoang là nơi như thế nào, nguy cơ tứ phía, khắp nơi đều trải qua sinh tử, ta vì cứu Khuyết nhi không sợ bại lộ thân phận, không tiếc đắc tội quyền quý, thậm chí càng gì hắn mà diệt một gia tộc Thiên Hầu.
- Đó là Thiên Hầu đấy, cả Man Hoang lớn như vậy cũng chỉ có một trăm lẻ tám Thiên Hầu, cho dù là kẻ nào cũng là đại nhân vật!
Bạch Tiểu Thuần cảm thán lên tiếng, trong mắt tràn đầy hồi ức giống như mình vì cứu Tống Khuyết mà trả cái giá lớn thảm trọng.
- Ta còn nhớ lần đầu gặp Khuyết nhi trong Man Hoang, bộ dạng của hắn thật thê thảm, toàn thân đều là ống, bị gia tộc Thiên Hầu xem như linh thạch sống.
- Uyển nhi, ngươi biết cái gì là linh thạch sống không, chính là không ngừng cho ăn rất nhiều dược vật, cưỡng ép oanh mở kinh mạch sau đó gia tăng tu vi, hết lần này tới lần khác lại hạn chế thân thể, không ngừng tra tấn để bản thân vận chuyển tu vi, mà linh lực vận chuyển được truyền vào trong những cái ống đó hình thành linh khí trong khu vực nhất định.
- Từ đó cung cấp linh khí dùng không hết cho đám tiểu bối gia tộc hấp thu tu hành!
Bạch Tiểu Thuần miêu tả rất sinh động, hắn nói làm Tống Khuyết cảm thấy không được tự nhiên nhưng lại nhớ tới cảnh tượng năm xưa liền tái mặt, đồng thời cũng làm cho Tống Quân Uyển hít khí lạnh, nàng tức giận hoa dung thất sắc..
- Việc này mỗi cách trăm năm sẽ tiến hành một lần, chỉ có điều mỗi lần chỉ chọn một vạn người, hơn nữa chỉ có vài trăm người đạt được thân phận thị vệ.
Linh Khê lão tổ giải thích rõ ràng không ít, trong cảm khái còn mang theo chúc phúc cùng chờ mong, sau khi nói xong, cũng bởi vì chuyện chữa trị Nghịch Hà Tông có nhiều nơi cần hắn, cho nên Linh Khê lão tổ không tiếp tục nói chuyện với Bạch Tiểu Thuần, lúc này hắn quay người rời đi.
Trước kia hắn biết quan hệ giữa Hầu Tiểu Muội và Bạch Tiểu Thuần, vì vậy nói lần nữa.
- Chuyện này cụ thể thế nào ngươi nên hỏi Tống Quân Uyển, tuyển bạt mười năm trước cử hành trong Tinh Không Đạo Cực Tông, lúc ấy Tống Quân Uyển cũng đi nhưng không được chọn trúng.
Bạch Tiểu Thuần gật gật đầu, hắn không tiện nói kiêng kị của mình với Thiên Tôn cho Linh Khê lão tổ biết, không phải không tín nhiệm, tin tức quá gợn người, bất an trong người vẫn tồn tại, Bạch Tiểu Thuần thở sâu sau đó rời đi.
Lúc này hoàng hôn hàng lâm, trăng sáng trên cao, đệ tử Nghịch Hà Tông cũng bắt đầu ngồi xuống tu hành, dù sao chữa trị tông môn không phải chuyện một ngày hai ngày, chiến tranh tạo thành mỏi mệt cũng cần tĩnh dưỡng.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần cũng tìm được cơ hội, hắn tranh thủ thời gian đi tìm Tống Quân Uyển, đã nhiều năm không gặp, hắn cũng nhớ Tống Quân Uyển, một phương diện khác hắn cần từ chỗ của nàng tìm tin tức của Hầu Tiểu Muội.
Tống Quân Uyển cũng dừng làm việc, kéo thân thể mỏi mệt trở về động phủ, vừa mới nuốt đan dược chữa thương, không đợi Bạch Tiểu Thuần đã đến, Tống Khuyết tới trước.
Đối mặt thiên kiêu Tống gia, Tống Quân Uyển vô cùng quan tâm, hôm nay Tống Khuyết, đã là Nguyên Anh, với Tống gia mà nói đây là đại sự.
Cho dù Tống Quân Uyển là trưởng bối của Tống Khuyết, đối mặt Tống Khuyết đã đến cũng phải đứng lên đón chào, lúc nàng uốn đứng lên nội tâm Tống Khuyết chấn động, cũng không vì tu vi cao hơn mà cao ngạo.
- Tiêu di không cần như thế, Khuyết nhi bái kiến cô cô.
Tống Khuyết chấp vãn bối lễ, hắn nhanh chóng cúi đầu, hắn bài bộ dạng tiểu bối giống như lúc tu vi không bằng Tống Quân Uyển.
Nội tâm Tống Quân Uyển cảm thấy thoải mái, cũng nói Tống Khuyết thật hiểu chuyện, cũng nói vài lời với hắn.
- Khuyết nhi, hiện tại ngươi đã là Nguyên anh, cô cô chào ngươi cũng phải, mặc dù lễ phép không thể loạn nhưng tu chân giới thực lực vi tôn.
Tống Khuyết nghe vậy cười khổ, nội tâm nói thầm nếu không vì Bạch Tiểu Thuần, dựa vào tu vi của mình trong Tống gia hôm nay, lúc này tới chào cô cô cũng bỏ đi, dù sao hắn là tu sĩ Nguyên Anh, hôm nay cách Nguyên Anh trung kỳ không xa, không nói cô cô, cả Tống gia trừ lão tổ ra, người khác gặp mình cũng phải bái kiến.
Vừa nghĩ tới thân phận Tống Quân Uyển, vừa nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần, Tống Khuyết phiền muộn đồng thời cũng có sợ hãi, hắn mặc dù thích nhìn biểu lộ phiền muộn của Bạch Tiểu Thuần nhưng không dám lộ ra trước mặt Bạch Tiểu Thuần quá nhiều, bởi vì xảy ra nhiều chuyện trong Man Hoang cho nên hắn thành thục hơn nhiều, cho dù không muốn thừa nhận nhưng nội tâm hắn kính sợ Bạch Tiểu Thuần rất nhiều.
Bạch Tiểu Thuần nhiều lần dùng thân phận dượng mà giáo huấn hắn, đối mặt với Tống Quân Uyển, Tống Khuyết tuyệt đối không chỉ là trưởng bối đơn giản như vậy.
Bằng không hôm nay hắn không tới đây trước tiên bái kiến Tống Quân Uyển, mà không phải lão tổ Tống gia.
- Cô cô không nên như thế, Khuyết nhi trong mắt ngài vẫn là tiểu bối năm đó.
Nghĩ tới đây Tống Khuyết thở sâu, hắn lại cúi đầu với Tống Quân Uyển.
Tống Quân Uyển tươi cười nhiều hơn, ánh mắt nhu hòa, cũng khiêu ngạo vì Tống gia xuất hiện kỳ lân tử, vì vậy hắn hỏi Tống Khuyết những chuyện khi mất tích trong Man Hoang nhiều năm qua.
Đối với chuyện này Tống Khuyết ấp úng, miêu tả không phải rất triệt để, nội tâm của hắn càng xấu hổ, nếu như những người khác hỏi thì hắn còn có thể ngạo nghễ một ít, đối mặt Tống Quân Uyển thì hắn không được tự nhiên.
Tống Quân Uyển cũng nhìn ra Tống Khuyết không đúng, bờ mi nhíu lại, nàng vốn có tướng mạo tuyệt mỹ, hiện tại cau mày càng kinh diễm động lòng người, cũng có uy nghiêm, vào lúc muốn hỏi cẩn thận, bên ngoài động phủ của nàng có tiếng nói mang theo trêu chọc của Bạch Tiểu Thuần.
- Uyển nhi tiểu thân thân, ta đến đây.
Âm thanh từ bên ngoài động phủ truyền vào, tâm thần Tống Khuyết rung động không nhỏ, gương mặt Tống Quân Uyển đỏ lên, trong mắt mang theo ý giận, nàng bị Bạch Tiểu Thuần trêu chọc như vậy trước mặt vãng bối, nàng cũng có cảm giác tim đập rộn và xấu hổ, lúc này vung tay mở cửa động phủ.
Bạch Tiểu Thuần vừa đi vào đã nhìn thấy Tống Khuyết.
- Ồ, Khuyết nhi cũng ở đây.
Gương mặt Tống Khuyết đen kịt.
Tống Quân Uyển nhìn thấy vẻ mặt Tống Khuyết như vậy thì suy nghĩ, càng có chút ít băn khoăn, biết rõ nếu không phải vì mình, Bạch Tiểu Thuần cũng không chiếm tiện nghi của Tống Khuyết, vì vậy đang muốn nói chuyện nhưng Bạch Tiểu Thuần nhanh hơn, hắn đã nói trước.
- Uyển nhi ngươi không biết đâu, Man Hoang là nơi như thế nào, nguy cơ tứ phía, khắp nơi đều trải qua sinh tử, ta vì cứu Khuyết nhi không sợ bại lộ thân phận, không tiếc đắc tội quyền quý, thậm chí càng gì hắn mà diệt một gia tộc Thiên Hầu.
- Đó là Thiên Hầu đấy, cả Man Hoang lớn như vậy cũng chỉ có một trăm lẻ tám Thiên Hầu, cho dù là kẻ nào cũng là đại nhân vật!
Bạch Tiểu Thuần cảm thán lên tiếng, trong mắt tràn đầy hồi ức giống như mình vì cứu Tống Khuyết mà trả cái giá lớn thảm trọng.
- Ta còn nhớ lần đầu gặp Khuyết nhi trong Man Hoang, bộ dạng của hắn thật thê thảm, toàn thân đều là ống, bị gia tộc Thiên Hầu xem như linh thạch sống.
- Uyển nhi, ngươi biết cái gì là linh thạch sống không, chính là không ngừng cho ăn rất nhiều dược vật, cưỡng ép oanh mở kinh mạch sau đó gia tăng tu vi, hết lần này tới lần khác lại hạn chế thân thể, không ngừng tra tấn để bản thân vận chuyển tu vi, mà linh lực vận chuyển được truyền vào trong những cái ống đó hình thành linh khí trong khu vực nhất định.
- Từ đó cung cấp linh khí dùng không hết cho đám tiểu bối gia tộc hấp thu tu hành!
Bạch Tiểu Thuần miêu tả rất sinh động, hắn nói làm Tống Khuyết cảm thấy không được tự nhiên nhưng lại nhớ tới cảnh tượng năm xưa liền tái mặt, đồng thời cũng làm cho Tống Quân Uyển hít khí lạnh, nàng tức giận hoa dung thất sắc..