Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1254: Thảm liệt!
Dù sao thì, Hồng Trần Nữ chính là thiên kiêu của Man Hoang, là con gái Cự Quỷ Vương, lại gần như sắp đạt tới Thiên Nhân trung kỳ!
Vì vậy, sau khi nghe được sự lo lắng của Hầu Vân Phi, mặc dù hắn không thích Bạch Tiểu Thuần, nhưng cũng biết đúng mực. Hắn nói ra câu kia chắc như đinh đóng cột, truyền khắp bát phương, khiến tất cả những người nghe thấy đều vô cùng rung động, trợn tròn mắt, đồng thời, cũng cảm thấy không thể tin nổi!
Bởi vì đối với bọn họ, Thiên Nhân... chính là tồn tại chí cao vô thượng, bất kỳ một người nào trong đó cũng có thể kinh thiên động địa, trấn áp hết thảy!
- Không sai, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần tới kịp, mọi chuyền liền được giải quyết!
Thần Toán Tử vội an ủi một câu, liền quay người đi theo Tống Khuyết, bay thẳng đến phương hướng của Nghịch Hà Tông.
Phía sau bọn hắn, trong trận pháp Linh Khê Tông, đầu óc Hầu Vân Phi còn đang vang vọng câu nói của Tống Khuyết. Mặc dù hắn tin Bạch Tiểu Thuần không phải người lỗ mãng, cũng nhận ra tu vi của Tống Khuyết đã bước vào Nguyên Anh, nhưng với việc Bạch Tiểu Thuần không hề bận tâm đến ba vị Thiên Nhân trung du, hắn vẫn cảm thấy hơi khó tin.
- Là thật sao...
Ngay vào lúc Hầu Vân Phi đang suy nghĩ, thì trong số mấy tên Kết Đan bên cạnh hắn, có một kẻ đột nhiên trợn mắt, kêu la thất thanh.
- Ta nhớ ra rồi, hắn... hắn chính là cái người trong truyền thuyết... Bạch Tiểu Thuần!! Nghe nói Linh Vĩ Kê hiếm hoi như bây giờ, cũng là do hắn!
- Trời ạ, ta cũng nghĩ ra rồi, hắn chính là Bạch Tiểu Thuần?!! Hiện tại, Xà cốc cấm địa chẳng có gì cả, cũng là do hắn!
- Hắn là người đã thúc đẩy tứ đại tông môn hợp thành Nghịch Hà Tông, cũng là linh hồn và hi vọng của Nghịch Hà Tông, hắn là Đệ Nhất Thiên Kiêu... Rồi sau đó, hắn tiến vào Tinh Không Đạo Cực Tông với thân phận con tin, khi ở Trường Thành đã trở thành Vạn Phu Trưởng, cuối cùng, hắn mất tích tại Man Hoang... Hắn là Bạch Tiểu Thuần!
Mấy tên tu sĩ Kết Đan liên tục hét lớn, đồng thời, đệ tử Linh Khê Tông ở bốn phía cũng dần nhớ tới cái tên đầy quen thuộc này, cả đám đều hít thở dồn dập, tiếng kêu thất thanh vang lên khắp nơi. Bởi vì, tại Linh Khê Tông, cái tên Bạch Tiểu Thuần thật sự quá nổi tiếng.
Những chuyện hắn gây ra năm đó, bây giờ đã sớm đã trở thành thần thoại, không ngừng được lưu truyền trong miệng của vô số đệ tử cấp thấp.
Trong lúc mọi người ở Linh Khê Tông vẫn còn chấn động không thôi, thì hiện tại, khi tức của Bạch Tiểu Thuần đã trở nên cuồng loạn, mắt hắn đỏ rực, tu vi của hắn bùng nổ hoàn toàn. Chiếc phi chu đang phóng tới Nghịch Hà Tông với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
- Lý thúc, Chưởng Môn Đại sư huynh, Linh Khê lão tổ, Huyết Khê lão tổ... Các ngươi hãy cố gắng chịu đựng!!
- Quân Uyển, Hầu tiểu muội...
- Thiết Đản...
Từng người, từng người liên tục hiện lên trong đầu của Bạch Tiểu Thuần, khiến hắn càng ngày càng cuồng bạo. Lúc này, hắn không hề đắn đo về chuyện sinh tử của mình, mặc dù hắn sợ chết, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn cảnh tông môn gặp nguy hiểm mà bản thân lại chạy trốn.
Lúc hắn còn yếu ớt, hắn được tông môn bảo vệ, mà bây giờ, hắn đã có tư cách... đi bảo vệ tông môn!
Thậm chí, Bạch Tiểu Thuần còn cảm thấy tốc độ hơi chậm. Bởi vì không có Tống Khuyết và Thần Toán Tử nên hắn cũng không phải lo hai người có thể thừa nhận nổi hay không, lúc này, hai mắt hắn lóe lên, bắt đầu dịch chuyển cùng với phi chu!
Tiếng ầm ầm vang vọng khắp trời xanh, mỗi một lần dịch chuyển, chiếc phi chu kia trực tiếp xuyên qua hư vô. Khi xuất hiện, nó tiếp tục bay nhanh, sau thoáng chốc, nó lại dịch chuyển lần nữa!
Phương pháp tiêu hao điên cuồng như vậy, lập tức khiến tốc độ của Bạch Tiểu Thuần vốn đã rất kinh người, giờ lại bùng nổ lần nữa. Thậm chí, tốc độ này đã vượt qua Thiên Nhân bình thường, cho dù là Thiên Nhân trung kỳ cũng không thể đạt đến, gần như đã tiếp cận tốc độ của Thiên Nhân Hậu Kỳ.
Trong tiếng ầm vang, hắn vượt qua hạ du, bước vào trung du, khoảng cách tới Nghịch Hà Tông... càng ngày càng gần!
Mà hiện tại, Nghịch Hà Tông cũng đã đến thời khắc bấp bênh, hào quang thuật pháp hiện đầy trời, tiếng nổ có thể nghe thấy từ rất xa. Nhìn thoáng qua, mười vạn tu sĩ của ba tông kia đang đến từ ba hướng khác nhau, toàn diện tiến công.
Dưới sự tiến công này, Nghịch Hà Tông căn bản không phải đối thủ, bọn họ chỉ có thể không ngừng lùi về phía sau, dựa vào trận pháp mà miễn cưỡng thở dốc. Nhưng thương vong thì vẫn đang gia tăng liên tục.
Bọn họ như một Cự Nhân mang thương tích đầy mình, chỉ còn một chút ý chí cuối cùng để chống đỡ!
Trận pháp được hình thành bởi Không Dong Thụ bây giờ đã thủng lỗ chỗ, không ngừng vặn vẹo, những vết nứt đang xuất hiện nhanh chóng.
Mỗi một vết nứt xuất hiện, đều sẽ khiến cho những đệ tử Huyền Khê đang duy trì trận pháp phải phun ra máu tươi, nhưng bọn họ vẫn luôn gào thét, liều mạng để sửa chữa trận pháp.
Mặc dù vậy, họ cũng không kiên trì được bao lâu nữa, sợ rằng thời gian một nén nhang cũng khó mà duy trì được!
Mà đệ tử Đan Khê nhất mạch cũng đã vô cùng mỏi mệt, bọn họ chạy tới chạy lui bên ngoài trận pháp, liên tục cứu viện đệ tử ba mạch khác. Phải chữa thương cho bọn họ, đồng thời, vào thời điểm cần thiết, cũng phải liều mạng giết chóc.
Khốc liệt nhất thì phải kể đến Linh Khê nhất mạch và Huyết Khê nhất mạch, bọn họ là chủ lực của Nghịch Hà Tông, cũng chịu sự trùng kích lớn nhất. Trong tất cả trận pháp Cự Nhân của Linh Khê, bây giờ mười cái không còn ba cái, không ngừng bị phá hủy, đệ tử ở bên trong cũng đang liên tục phun máu.
Thượng Quan Thiên Hữu mắt đỏ lừ, dường như đã giết đến mức không thể giết thêm nữa. Bắc Hàn Liệt còn hơn thế, nước mắt của hắn chảy dài, điên cuồng gào thét đến khản cả giọng.
Rất nhiều đệ tử Linh Khê đã điên cuồng, về phần Huyết Khê nhất mạch, cũng không khác mấy. Thi Khôi cũng được, Ma Đầu cũng được, kể cả Huyết Tử của mấy ngọn núi, tất cả đều tử thương!
Duy chỉ có Huyết Kiếm của Trung Phong vẫn còn đó để duy trì chiến cuộc, đồng thời, dưới sự điều khiển của Tống Quân Uyển, nàng cùng Vô Cực Tử và Huyết Mai, vừa chống cự quân địch, vừa dốc sức cứu trợ tu sĩ bên người.
Tống Quân Uyển cực kì mệt mỏi, thương thế của nàng rất nặng, đã được Đan Khê nhất mạch đến cứu thương nhiều lần. Nhưng hiện tại nàng đã đến thời điểm sức cùng lực tận, mắt nàng dần dần lộ ra sự tuyệt vọng.
Trên chiến trường, Đạo Thảo Nhân (bù nhìn) đã bị phá hủy, Hắc Bạch Thái Dương cũng đã vỡ nát, Ô Nha ở trong đó cũng đã chết, lão Long kia thì đang hấp hối. Chỉ có Thiết Đản vẫn luôn gào thét, liên tục đi khắp nơi, cứu viện cả chiến trường.
Vì vậy, sau khi nghe được sự lo lắng của Hầu Vân Phi, mặc dù hắn không thích Bạch Tiểu Thuần, nhưng cũng biết đúng mực. Hắn nói ra câu kia chắc như đinh đóng cột, truyền khắp bát phương, khiến tất cả những người nghe thấy đều vô cùng rung động, trợn tròn mắt, đồng thời, cũng cảm thấy không thể tin nổi!
Bởi vì đối với bọn họ, Thiên Nhân... chính là tồn tại chí cao vô thượng, bất kỳ một người nào trong đó cũng có thể kinh thiên động địa, trấn áp hết thảy!
- Không sai, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần tới kịp, mọi chuyền liền được giải quyết!
Thần Toán Tử vội an ủi một câu, liền quay người đi theo Tống Khuyết, bay thẳng đến phương hướng của Nghịch Hà Tông.
Phía sau bọn hắn, trong trận pháp Linh Khê Tông, đầu óc Hầu Vân Phi còn đang vang vọng câu nói của Tống Khuyết. Mặc dù hắn tin Bạch Tiểu Thuần không phải người lỗ mãng, cũng nhận ra tu vi của Tống Khuyết đã bước vào Nguyên Anh, nhưng với việc Bạch Tiểu Thuần không hề bận tâm đến ba vị Thiên Nhân trung du, hắn vẫn cảm thấy hơi khó tin.
- Là thật sao...
Ngay vào lúc Hầu Vân Phi đang suy nghĩ, thì trong số mấy tên Kết Đan bên cạnh hắn, có một kẻ đột nhiên trợn mắt, kêu la thất thanh.
- Ta nhớ ra rồi, hắn... hắn chính là cái người trong truyền thuyết... Bạch Tiểu Thuần!! Nghe nói Linh Vĩ Kê hiếm hoi như bây giờ, cũng là do hắn!
- Trời ạ, ta cũng nghĩ ra rồi, hắn chính là Bạch Tiểu Thuần?!! Hiện tại, Xà cốc cấm địa chẳng có gì cả, cũng là do hắn!
- Hắn là người đã thúc đẩy tứ đại tông môn hợp thành Nghịch Hà Tông, cũng là linh hồn và hi vọng của Nghịch Hà Tông, hắn là Đệ Nhất Thiên Kiêu... Rồi sau đó, hắn tiến vào Tinh Không Đạo Cực Tông với thân phận con tin, khi ở Trường Thành đã trở thành Vạn Phu Trưởng, cuối cùng, hắn mất tích tại Man Hoang... Hắn là Bạch Tiểu Thuần!
Mấy tên tu sĩ Kết Đan liên tục hét lớn, đồng thời, đệ tử Linh Khê Tông ở bốn phía cũng dần nhớ tới cái tên đầy quen thuộc này, cả đám đều hít thở dồn dập, tiếng kêu thất thanh vang lên khắp nơi. Bởi vì, tại Linh Khê Tông, cái tên Bạch Tiểu Thuần thật sự quá nổi tiếng.
Những chuyện hắn gây ra năm đó, bây giờ đã sớm đã trở thành thần thoại, không ngừng được lưu truyền trong miệng của vô số đệ tử cấp thấp.
Trong lúc mọi người ở Linh Khê Tông vẫn còn chấn động không thôi, thì hiện tại, khi tức của Bạch Tiểu Thuần đã trở nên cuồng loạn, mắt hắn đỏ rực, tu vi của hắn bùng nổ hoàn toàn. Chiếc phi chu đang phóng tới Nghịch Hà Tông với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
- Lý thúc, Chưởng Môn Đại sư huynh, Linh Khê lão tổ, Huyết Khê lão tổ... Các ngươi hãy cố gắng chịu đựng!!
- Quân Uyển, Hầu tiểu muội...
- Thiết Đản...
Từng người, từng người liên tục hiện lên trong đầu của Bạch Tiểu Thuần, khiến hắn càng ngày càng cuồng bạo. Lúc này, hắn không hề đắn đo về chuyện sinh tử của mình, mặc dù hắn sợ chết, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn cảnh tông môn gặp nguy hiểm mà bản thân lại chạy trốn.
Lúc hắn còn yếu ớt, hắn được tông môn bảo vệ, mà bây giờ, hắn đã có tư cách... đi bảo vệ tông môn!
Thậm chí, Bạch Tiểu Thuần còn cảm thấy tốc độ hơi chậm. Bởi vì không có Tống Khuyết và Thần Toán Tử nên hắn cũng không phải lo hai người có thể thừa nhận nổi hay không, lúc này, hai mắt hắn lóe lên, bắt đầu dịch chuyển cùng với phi chu!
Tiếng ầm ầm vang vọng khắp trời xanh, mỗi một lần dịch chuyển, chiếc phi chu kia trực tiếp xuyên qua hư vô. Khi xuất hiện, nó tiếp tục bay nhanh, sau thoáng chốc, nó lại dịch chuyển lần nữa!
Phương pháp tiêu hao điên cuồng như vậy, lập tức khiến tốc độ của Bạch Tiểu Thuần vốn đã rất kinh người, giờ lại bùng nổ lần nữa. Thậm chí, tốc độ này đã vượt qua Thiên Nhân bình thường, cho dù là Thiên Nhân trung kỳ cũng không thể đạt đến, gần như đã tiếp cận tốc độ của Thiên Nhân Hậu Kỳ.
Trong tiếng ầm vang, hắn vượt qua hạ du, bước vào trung du, khoảng cách tới Nghịch Hà Tông... càng ngày càng gần!
Mà hiện tại, Nghịch Hà Tông cũng đã đến thời khắc bấp bênh, hào quang thuật pháp hiện đầy trời, tiếng nổ có thể nghe thấy từ rất xa. Nhìn thoáng qua, mười vạn tu sĩ của ba tông kia đang đến từ ba hướng khác nhau, toàn diện tiến công.
Dưới sự tiến công này, Nghịch Hà Tông căn bản không phải đối thủ, bọn họ chỉ có thể không ngừng lùi về phía sau, dựa vào trận pháp mà miễn cưỡng thở dốc. Nhưng thương vong thì vẫn đang gia tăng liên tục.
Bọn họ như một Cự Nhân mang thương tích đầy mình, chỉ còn một chút ý chí cuối cùng để chống đỡ!
Trận pháp được hình thành bởi Không Dong Thụ bây giờ đã thủng lỗ chỗ, không ngừng vặn vẹo, những vết nứt đang xuất hiện nhanh chóng.
Mỗi một vết nứt xuất hiện, đều sẽ khiến cho những đệ tử Huyền Khê đang duy trì trận pháp phải phun ra máu tươi, nhưng bọn họ vẫn luôn gào thét, liều mạng để sửa chữa trận pháp.
Mặc dù vậy, họ cũng không kiên trì được bao lâu nữa, sợ rằng thời gian một nén nhang cũng khó mà duy trì được!
Mà đệ tử Đan Khê nhất mạch cũng đã vô cùng mỏi mệt, bọn họ chạy tới chạy lui bên ngoài trận pháp, liên tục cứu viện đệ tử ba mạch khác. Phải chữa thương cho bọn họ, đồng thời, vào thời điểm cần thiết, cũng phải liều mạng giết chóc.
Khốc liệt nhất thì phải kể đến Linh Khê nhất mạch và Huyết Khê nhất mạch, bọn họ là chủ lực của Nghịch Hà Tông, cũng chịu sự trùng kích lớn nhất. Trong tất cả trận pháp Cự Nhân của Linh Khê, bây giờ mười cái không còn ba cái, không ngừng bị phá hủy, đệ tử ở bên trong cũng đang liên tục phun máu.
Thượng Quan Thiên Hữu mắt đỏ lừ, dường như đã giết đến mức không thể giết thêm nữa. Bắc Hàn Liệt còn hơn thế, nước mắt của hắn chảy dài, điên cuồng gào thét đến khản cả giọng.
Rất nhiều đệ tử Linh Khê đã điên cuồng, về phần Huyết Khê nhất mạch, cũng không khác mấy. Thi Khôi cũng được, Ma Đầu cũng được, kể cả Huyết Tử của mấy ngọn núi, tất cả đều tử thương!
Duy chỉ có Huyết Kiếm của Trung Phong vẫn còn đó để duy trì chiến cuộc, đồng thời, dưới sự điều khiển của Tống Quân Uyển, nàng cùng Vô Cực Tử và Huyết Mai, vừa chống cự quân địch, vừa dốc sức cứu trợ tu sĩ bên người.
Tống Quân Uyển cực kì mệt mỏi, thương thế của nàng rất nặng, đã được Đan Khê nhất mạch đến cứu thương nhiều lần. Nhưng hiện tại nàng đã đến thời điểm sức cùng lực tận, mắt nàng dần dần lộ ra sự tuyệt vọng.
Trên chiến trường, Đạo Thảo Nhân (bù nhìn) đã bị phá hủy, Hắc Bạch Thái Dương cũng đã vỡ nát, Ô Nha ở trong đó cũng đã chết, lão Long kia thì đang hấp hối. Chỉ có Thiết Đản vẫn luôn gào thét, liên tục đi khắp nơi, cứu viện cả chiến trường.