Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1188: Là nàng (Hạ)
Hồng Trần Nữ nói xong liền tăng tốc độ, hơn vạn hồn tu quân đoàn im lặng gia tốc, trong khoảng thời gian ngắn hơn vạn đạo hào quang xuyên qua bầu trời.
- Chu Tử Mạch không thích hợp mang binh, Bạch Tiểu Thuần giả trừ khi là kẻ đần, nếu không sẽ không lưu lại tại chỗ.
Bạch Tiểu Thuần hé miệng muốn nói cái gì đó, hắn thật sự sốt ruột tìm Bạch Tiểu Thuần giả, không chờ hắn lên tiếng, Hồng Trần Nữ nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.
- Từ khi Bạch tặc xuất hiện đến nay đã gần nửa tháng, hắn mỗi một lần xuất hiện sẽ lưu lại nơi đó vài ngày, cho nên ngươi muốn nói gì đó liền im lặng cho ta.
Bạch Tiểu Thuần xấu hổ, biết rõ này Hồng Trần Nữ vẫn canh cánh trong lòng chuyện ở phủ giám sát, hắn nghe lời Hồng Trần Nữ nói thì kinh ngạc, cũng bất chấp cái gì, lúc này bay theo bên cạnh Hồng Trần Nữ.
- Việc này không đúng, hắn lưu lại làm gì, chẳng lẽ đang chờ chúng ta đi qua? Tử Mạch, ngươi phải cẩn thận có lừa dối.
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lúc trước hắn còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thuần giả gây án sẽ chạy đi, lúc này mới phù hợp đạo lý, hiện tại nghe lời này liền cảm thấy đông đúng.
- Đương nhiên là có lừa dối, cho nên ta không đi một mình, mà là mang theo quân đoàn.
Hồng Trần Nữ hừ lạnh một tiếng.
- Không đúng, rất không đúng, Tử Mạch, ta đề nghị chúng ta không nên đi qua, đầu tiên cho người quân đoàn đi dò xét, sau đó báo vương gia tới xử lý.
Bạch Tiểu Thuần thấy nàng không biết tình báo chiến sự, hắn kinh hãi sau đó khuyên bảo.
- Câm miệng, không bảo ngươi đến, là chính ngươi đến, huống hồ... Ngươi hiểu Bạch Tiểu Thuần hay ta hiểu Bạch Tiểu Thuần?
Hồng Trần Nữ không kiên nhẫn, lúc này vẫn tiến lên phía trước.
Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, hắn rất muốn nói với Chu Tử Mạch, ngươi thật không hiểu Bạch Tiểu Thuần, bởi vì ta chính là Bạch Tiểu Thuần!
Trên thực tế Hồng Trần Nữ cũng không phải không phòng bị, trái lại nàng chuẩn bị đầy đủ, nàng hận Bạch Tiểu Thuần thấu xương, muốn diệt sát hắn đến mức tận cùng, nàng lại tự tin và nắm chắc, cho dù Bạch Tiểu Thuần có ba đầu sáu tay cũng bị nàng trấn áp.
- Nếu là nơi khác cũng bỏ đi, nơi này là phía đông Man Hoang, cách thành Cự Quỷ của phụ vương không phải rất xa, một khi ngoài ý muốn nổi lên... Phụ vương sẽ đuổi tới.
Nội tâm Hồng Trần Nữ cười lạnh, nghĩ tới đây càng chắc chắn hơn, căn bản bỏ qua lời lẽ khuyên bảo của Bạch Tiểu Thuần.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, nội tâm cũng có hối hận, hắn đạt được tình báo không nhiều, trước mắt tiến thối lưỡng nan, thấy mọi người đi xa liền đuổi theo, hắn càng cảnh giác hơn trước.
- Nếu có không ổn liền bỏ chạy.
Bạch Tiểu Thuần hít thở khẩn trương, ánh mắt hắn dò xét bốn phía, thần thức tỏa ra bao phủ chung quanh, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy hãi hùng khiếp vía, bốn phía lạnh như băng, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ tâm thần Bạch Tiểu Thuần.
- Lạnh như vậy... Hàn khí này hơi quen thuộc.
Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, hắn ẩn ẩn có bất an.
Vô Ưu Sơn không phải một ngọn núi, mà là năm ngọn núi giống như năm ngón tay người, trên núi còn có rừng rậm bao phủ, vào lúc này đã hoàng hôn, Vô Ưu Sơn biến thành đen kịt, áp lực nặng nề bao phủ tâm thần mọi nươời.
Nhất là rừng nhiệt đới quá yên tĩnh, khi quân đoàn Cự Quỷ đến đây, Bạch Tiểu Thuần nhìn kỹ và da đầu tê rần, hắn phát hiện cây rối trong rừng héo rũ.
Dường như sinh cơ bị hút hết.
Hồng Trần Nữ và hồn tu quân đoàn Cự Quỷ phát hiện việc này, sắc mặt bọn họ ngưng trọng và giảm tốc độ, trực tiếp bay tới gần khu rừng.
Trong nháy mắt bọn họ tới gần liền nghe giọng nói từ trong ngọn núi vọng ra ngoài.
- Ha ha... Các ngươi tới chậm rồi... Chỉ có chút người như vậy, ăn không đủ no.
Giọng nói không phân biệt rõ nam nữ, lời nói bén nhọn giống như nam đồng và nữ đồng ba người cùng mở miệng, sau khi giọng nói vang lên, phia đỉnh núi có một thân ảnh xuất hiện.
Thân ảnh này mặc trường bào màu trắng, mái tóc màu đen, trong mắt có hai đồng tử, khóe miệng nở nụ cười hồn nhiên, đầu lưỡi duỗi ra liếm môi.
Bộ dạng chính là... Bạch Tiểu Thuần!!
Bạch Tiểu Thuần chân chính vừa nhìn thấy người này, nội tâm của hắn sinh ra sóng gió ngập trời, thân thể run rẩy, hai mắt co rút, tâm thần như bị sét đánh trúng.
- Công Tôn Uyển Nhi!!
Kẻ xuất hiện... đúng là Công Uyển Nhi, cho dù nàng đã thay đổi ngoại hình, giả dạng thành Bạch Tiểu Thuần thế nhưng Bạch Tiểu Thuần chỉ liếc mắt là có thể nhận ra đối phương!
Chính là nụ cười thật tươi kia, cái động tác liếm liếm đầu môi cùng với câu nói ăn chưa đủ no, tất cả những hành động này giống như những tiếng sấm nổ không ngừng ở trong nội tâm Bạch Tiểu Thuần.
Trước mắt hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó ở trong Táng Cung, thật sự là khủng bố đến không thể tưởng nổi!
- Quỷ...
Bạch Tiểu Thuần nội tâm run rẩy, nếu không phải là đã cố hết kiềm chế bản thân hắn sớm đã thét lên mà chạy đi rồi. Hôm đó ở Táng Cung, Công Tôn Uyển Nhi đã ngửa bài với hắn, để cho hắn nhận ra bản thân chính là tiểu cô nương áo trắng ở Vẫn Kiếm Thâm Uyên năm đó!
- Còn Lôi Sơn nữa...
Vừa nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần liền liếc nhìn quanh đó, lập tức thấy được từ phía sau Công Tôn Uyển Nhi đi tới một pho tượng thân thể cực kì khôi ngô, cao lớn vô cùng!
Người kia toàn thân bao phủ một màu đỏ đậm, không hề có da, khuôn mặt đờ đẫn, dường như đã mất cảm giác đau đớn. Thậm chí từ trên người gã tràn ra khí tức vô cùng khủng khiếp.
Gã đúng là kẻ năm đó ở trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên bị tiểu cô nương kia lột da... Lôi Sơn!
Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn biết sự đáng sợ của Công Tôn Uyển Nhi này, cũng không cho rằng Hồng Trần Nữ có thể đánh cùng nàng một trận, lập tức lấy ra ngọc giản để truyền âm, thế nhưng hắn hoảng sợ phát hiện ngọc giản lúc này đã bị vô hiệu hóa.
Điều này làm Bạch Tiểu Thuần như muốn ngừng thở, chầm chậm lui về phía sau, hắn thấy được Công Tôn Uyển Nhi kia hẳn còn chưa nhận ra bản thân. Hiện giờ lựa chọn duy nhất là đi tới báo cho Cự Quỷ Vương.
Thế nhưng ngay khi hắn đang định chạy đi, Hồng Trần Nữ nheo mắt lại, tay phải từ hư không kéo mạnh một cái, lập tức một đóa Hồng Liên biến ảo ra.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, nhận lấy cái chết đi!
Không nhiều lời, có lẽ Hồng Trần Nữ cũng đã nhận ra Bạch Tiểu Thuần trước mắt không giống với kẻ trong trí nhớ của mình, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, tu vi Thiên Nhân bộc phát, tay phải đánh ra, lập tức thiên địa biến sắc, từ trên không xuất hiện một ngón tay thật lớn đánh về hướng Vô Ưu Sơn.
- Chu Tử Mạch không thích hợp mang binh, Bạch Tiểu Thuần giả trừ khi là kẻ đần, nếu không sẽ không lưu lại tại chỗ.
Bạch Tiểu Thuần hé miệng muốn nói cái gì đó, hắn thật sự sốt ruột tìm Bạch Tiểu Thuần giả, không chờ hắn lên tiếng, Hồng Trần Nữ nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.
- Từ khi Bạch tặc xuất hiện đến nay đã gần nửa tháng, hắn mỗi một lần xuất hiện sẽ lưu lại nơi đó vài ngày, cho nên ngươi muốn nói gì đó liền im lặng cho ta.
Bạch Tiểu Thuần xấu hổ, biết rõ này Hồng Trần Nữ vẫn canh cánh trong lòng chuyện ở phủ giám sát, hắn nghe lời Hồng Trần Nữ nói thì kinh ngạc, cũng bất chấp cái gì, lúc này bay theo bên cạnh Hồng Trần Nữ.
- Việc này không đúng, hắn lưu lại làm gì, chẳng lẽ đang chờ chúng ta đi qua? Tử Mạch, ngươi phải cẩn thận có lừa dối.
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lúc trước hắn còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thuần giả gây án sẽ chạy đi, lúc này mới phù hợp đạo lý, hiện tại nghe lời này liền cảm thấy đông đúng.
- Đương nhiên là có lừa dối, cho nên ta không đi một mình, mà là mang theo quân đoàn.
Hồng Trần Nữ hừ lạnh một tiếng.
- Không đúng, rất không đúng, Tử Mạch, ta đề nghị chúng ta không nên đi qua, đầu tiên cho người quân đoàn đi dò xét, sau đó báo vương gia tới xử lý.
Bạch Tiểu Thuần thấy nàng không biết tình báo chiến sự, hắn kinh hãi sau đó khuyên bảo.
- Câm miệng, không bảo ngươi đến, là chính ngươi đến, huống hồ... Ngươi hiểu Bạch Tiểu Thuần hay ta hiểu Bạch Tiểu Thuần?
Hồng Trần Nữ không kiên nhẫn, lúc này vẫn tiến lên phía trước.
Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, hắn rất muốn nói với Chu Tử Mạch, ngươi thật không hiểu Bạch Tiểu Thuần, bởi vì ta chính là Bạch Tiểu Thuần!
Trên thực tế Hồng Trần Nữ cũng không phải không phòng bị, trái lại nàng chuẩn bị đầy đủ, nàng hận Bạch Tiểu Thuần thấu xương, muốn diệt sát hắn đến mức tận cùng, nàng lại tự tin và nắm chắc, cho dù Bạch Tiểu Thuần có ba đầu sáu tay cũng bị nàng trấn áp.
- Nếu là nơi khác cũng bỏ đi, nơi này là phía đông Man Hoang, cách thành Cự Quỷ của phụ vương không phải rất xa, một khi ngoài ý muốn nổi lên... Phụ vương sẽ đuổi tới.
Nội tâm Hồng Trần Nữ cười lạnh, nghĩ tới đây càng chắc chắn hơn, căn bản bỏ qua lời lẽ khuyên bảo của Bạch Tiểu Thuần.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, nội tâm cũng có hối hận, hắn đạt được tình báo không nhiều, trước mắt tiến thối lưỡng nan, thấy mọi người đi xa liền đuổi theo, hắn càng cảnh giác hơn trước.
- Nếu có không ổn liền bỏ chạy.
Bạch Tiểu Thuần hít thở khẩn trương, ánh mắt hắn dò xét bốn phía, thần thức tỏa ra bao phủ chung quanh, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy hãi hùng khiếp vía, bốn phía lạnh như băng, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ tâm thần Bạch Tiểu Thuần.
- Lạnh như vậy... Hàn khí này hơi quen thuộc.
Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, hắn ẩn ẩn có bất an.
Vô Ưu Sơn không phải một ngọn núi, mà là năm ngọn núi giống như năm ngón tay người, trên núi còn có rừng rậm bao phủ, vào lúc này đã hoàng hôn, Vô Ưu Sơn biến thành đen kịt, áp lực nặng nề bao phủ tâm thần mọi nươời.
Nhất là rừng nhiệt đới quá yên tĩnh, khi quân đoàn Cự Quỷ đến đây, Bạch Tiểu Thuần nhìn kỹ và da đầu tê rần, hắn phát hiện cây rối trong rừng héo rũ.
Dường như sinh cơ bị hút hết.
Hồng Trần Nữ và hồn tu quân đoàn Cự Quỷ phát hiện việc này, sắc mặt bọn họ ngưng trọng và giảm tốc độ, trực tiếp bay tới gần khu rừng.
Trong nháy mắt bọn họ tới gần liền nghe giọng nói từ trong ngọn núi vọng ra ngoài.
- Ha ha... Các ngươi tới chậm rồi... Chỉ có chút người như vậy, ăn không đủ no.
Giọng nói không phân biệt rõ nam nữ, lời nói bén nhọn giống như nam đồng và nữ đồng ba người cùng mở miệng, sau khi giọng nói vang lên, phia đỉnh núi có một thân ảnh xuất hiện.
Thân ảnh này mặc trường bào màu trắng, mái tóc màu đen, trong mắt có hai đồng tử, khóe miệng nở nụ cười hồn nhiên, đầu lưỡi duỗi ra liếm môi.
Bộ dạng chính là... Bạch Tiểu Thuần!!
Bạch Tiểu Thuần chân chính vừa nhìn thấy người này, nội tâm của hắn sinh ra sóng gió ngập trời, thân thể run rẩy, hai mắt co rút, tâm thần như bị sét đánh trúng.
- Công Tôn Uyển Nhi!!
Kẻ xuất hiện... đúng là Công Uyển Nhi, cho dù nàng đã thay đổi ngoại hình, giả dạng thành Bạch Tiểu Thuần thế nhưng Bạch Tiểu Thuần chỉ liếc mắt là có thể nhận ra đối phương!
Chính là nụ cười thật tươi kia, cái động tác liếm liếm đầu môi cùng với câu nói ăn chưa đủ no, tất cả những hành động này giống như những tiếng sấm nổ không ngừng ở trong nội tâm Bạch Tiểu Thuần.
Trước mắt hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó ở trong Táng Cung, thật sự là khủng bố đến không thể tưởng nổi!
- Quỷ...
Bạch Tiểu Thuần nội tâm run rẩy, nếu không phải là đã cố hết kiềm chế bản thân hắn sớm đã thét lên mà chạy đi rồi. Hôm đó ở Táng Cung, Công Tôn Uyển Nhi đã ngửa bài với hắn, để cho hắn nhận ra bản thân chính là tiểu cô nương áo trắng ở Vẫn Kiếm Thâm Uyên năm đó!
- Còn Lôi Sơn nữa...
Vừa nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần liền liếc nhìn quanh đó, lập tức thấy được từ phía sau Công Tôn Uyển Nhi đi tới một pho tượng thân thể cực kì khôi ngô, cao lớn vô cùng!
Người kia toàn thân bao phủ một màu đỏ đậm, không hề có da, khuôn mặt đờ đẫn, dường như đã mất cảm giác đau đớn. Thậm chí từ trên người gã tràn ra khí tức vô cùng khủng khiếp.
Gã đúng là kẻ năm đó ở trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên bị tiểu cô nương kia lột da... Lôi Sơn!
Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn biết sự đáng sợ của Công Tôn Uyển Nhi này, cũng không cho rằng Hồng Trần Nữ có thể đánh cùng nàng một trận, lập tức lấy ra ngọc giản để truyền âm, thế nhưng hắn hoảng sợ phát hiện ngọc giản lúc này đã bị vô hiệu hóa.
Điều này làm Bạch Tiểu Thuần như muốn ngừng thở, chầm chậm lui về phía sau, hắn thấy được Công Tôn Uyển Nhi kia hẳn còn chưa nhận ra bản thân. Hiện giờ lựa chọn duy nhất là đi tới báo cho Cự Quỷ Vương.
Thế nhưng ngay khi hắn đang định chạy đi, Hồng Trần Nữ nheo mắt lại, tay phải từ hư không kéo mạnh một cái, lập tức một đóa Hồng Liên biến ảo ra.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, nhận lấy cái chết đi!
Không nhiều lời, có lẽ Hồng Trần Nữ cũng đã nhận ra Bạch Tiểu Thuần trước mắt không giống với kẻ trong trí nhớ của mình, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, tu vi Thiên Nhân bộc phát, tay phải đánh ra, lập tức thiên địa biến sắc, từ trên không xuất hiện một ngón tay thật lớn đánh về hướng Vô Ưu Sơn.