Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1126: Có giỏi thì đánh một trận!
- Cả tháng nay hắn không xuất hiện. Giờ xuất hiện đúng dịp tế tổ, chắc chắn thế nào cũng sẽ có phong ba...
Tiếng nghị luận xôn xao vang lên không ngừng khiến cho các thị vệ xung quanh nơi này đều đề cao cảnh giác, kéo đến tản ra tám hướng để thủ hộ. Nếu có chuyện bất ngờ, bọn họ sẽ lập tức ngăn cản.
Trong sự bảo vệ tầng tầng, trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại càng mong chờ mãnh liệt. Hắn vừa nghĩ đến kế hoạch mà mình định áp dụng trong ngày tế tổ thì lửa nóng trong lòng liền nổi lên, không kềm được hưng phấn.
- Một tháng bế quan vừa qua, cuối cùng ta cũng đã luyện chế được lửa mười bảy màu. Còn Hạo nhi cũng đã thôi diễn được nửa đường cách thức điều chế lửa mười tám màu, đoán chừng không lâu nữa sẽ có thể sáng tạo hoàn chỉnh cách thức chế luyện lửa mười tám màu.
- Một khi có trong tay cách thức, nếu ta lại có thể luyện chế ra... Thì ta chính là Địa Phẩm Luyện Hồn sư!
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng hưng phấn, trong lòng tràn đầy chờ mong, hắn thấy trước mắt toàn những điều tốt đẹp, cảnh giới Địa phẩm Luyện Hồn sư thật sự làm Bạch Tiểu Thuần kích động.
- Toàn bộ Man Hoang chỉ có ba vị Địa phẩm Luyện Hồn sư. Nếu ta thành công, đó chính là người thứ tư a!
Bạch Tiểu Thuần lòng thêm phấn khởi.
Hắn biết được, trong Man Hoang, địa vị của Địa Phẩm Luyện Hồn sư có thể so với cả Thiên Công, thậm chí xét ở một mặt nào đó, thì còn cao hơn Thiên Công một bậc. Có thể nói, thân phận Địa Phẩm địa vị siêu nhiên có thể hoành hành khắp Man Hoang, chỉ cần không phạm tội phản bội thì cho dù có phạm phải sai lầm lớn gì thì cũng được miễn tội chết.
Dù sao... Thiên Nhân ở Man Hoang có tới vài chục người, nhưng Địa Phẩm Luyện Hồn Sư... lại chỉ có ba vị!
- Quan trọng nhất là nếu như luyện được mười tám màu lửa, ta có thể tiếp tục luyện linh Nguyên Anh, theo đó tu vi từ Nguyên Anh trung kỳ sẽ trực tiếp tăng lên… Thiên Đạo Nguyên Anh hậu kỳ!!
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tiểu Thuần không khỏi cảm thấy chờ mong. Tu vi Nguyên Anh trung kỳ, hắn đã có thể áp đảo Chuẩn Thiên Nhân, như vậy nếu là Nguyên Anh hậu kỳ...không chừng có thể đánh một trận với Thiên Nhân a!
- Coi như Nguyên Anh hậu kỳ là không thể, vậy lúc ta đạt đến Nguyên Anh Đại viên mãn chắc chắn có thể chiến đấu với Thiên Nhân!
Tinh thần Bạch Tiểu Thuần phấn chấn khiến tốc độ tiến về Hoàng Cung cũng được đẩy nhanh hơn không ít. Một nghìn thi khôi bám sát như tạo thành dải cầu vồng ở phía sau hắn, rất nhanh đến gần cửa phía đông Hoàng Cung.
Khi Bạch Tiểu Thuần đến nơi đã thấy có một trung niên nam tử ở chỗ đó. Vẻ mặt người này không giận mà uy, trường bào trên người màu vàng óng có thêu nhật nguyệt thanh thiên, phối hợp cùng vẻ uy nghiêm khiến thân thể hắn như tỏa ra một cỗ khí thế vô hình.
Những người chạm mặt hắn trên đường đều cung kính ôm quyền chào hỏi!
Người này... là một trong Thập Đại Thiên Công! Trần Hảo Tùng!
Hắn không đi một mình mà còn có một đại hán lực lưỡng cung kính đứng phía sau. Người này mặc mãng bào, thân thể cao lớn mang theo lực lượng cực kỳ cường hãn.
Nhìn thấy Trần Hảo Tùng, trong lòng Bạch Tiểu Thuần khẽ hừ một tiếng. Đồng thời Trần Hảo Tùng cũng nhìn lại, hàn mang lóe lên trong mắt, không hề che dấu vẻ chán ghét đối với Bạch Tiểu Thuần.
Còn vị đại hán lực lưỡng kia, Bạch Tiểu Thuần cũng đã thấy qua. Bộ dáng người này có chỗ tương tự Triệu Đông Sơn, có lẽ là trưởng bối của Triệu gia. Địa vị của hắn cũng không hề tầm thường, chính là một trong chín Thiên Hầu mạnh nhất đã từng vây giết Bạch Tiểu Thuần lúc trước!
- Loại người không là Thiên Công cũng chẳng phải Thiên Hầu có tư cách gì để tham dự lễ giỗ tổ chứ.
Đại hán kia liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi cười lạnh mở miệng. Hắn cố tình nói lớn, khiến không ít quyền quý đang tụ tập ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Đám người quyền quý vốn đã không có hảo cảm với Bạch Tiểu Thuần. Ngay lập tức thanh âm chế nhạo vang lên, từng ánh mắt mang vẻ khinh thường nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Việc này khiến Bạch Tiểu Thuần nổi giận trừng mắt. Chỗ dựa của hắn là Đại Thiên Sư nên chẳng có gì phải sợ, hắn giơ tay chỉ về phía đại hán kia.
- Người này bất kính với Đại Thiên Sư, bắt lại cho ta!
Hắn vừa nói xong, đám Thi Khôi Huyết Quân bên cạnh mãnh liệt ngẩng đầu, sau đó một trăm thi khôi mặc giáp đen lập tức phóng ra khỏi đội ngũ.
Đại hán kia sững sờ, sắc mặt biến đổi, hiển nhiên hắn không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần dám ra tay ngay tại cửa Hoàng Cung vào ngày giỗ tổ. Hắn đang định lùi lại thì Trần Hảo Tùng ở bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng.
- Hồ đồ!
Tiếng nói còn chưa dứt, chân phải của hắn bước về phía trước một bước.
Tiếng hừ lạnh kia lại như sấm sét nổ tung ra bốn phía khiến thân thể một trăm thi khôi chấn động, đồng thời bị giam cầm giữa không trung, không thể tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, theo bước chân của Trần Hảo Tùng rơi xuống, một cỗ khí thế cuồng bạo phát ra từ thân thể hắn, tạo thành bão táp trực tiếp cuốn lui một trăm thi khôi về chỗ cũ.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, vừa muốn mở miệng thì tiếng quát của Trần Hảo Tùng đã vang lên.
- Triệu Hùng Lâm là Thiên Hầu, hắn giáo huấn ngươi một chút, ngươi không biết điều nhận sai thì thôi, lại còn dám vu oan...
- Đại Thiên Sư phong Bạch mỗ làm Giám sát sứ, lệnh cho ta tới tham gia lễ giỗ tổ. Triệu Hùng Lâm này lại dám nói lời kiêu ngạo, giáo huấn ta chẳng khác nào là chống lại mệnh lệnh của Đại Thiên Sư. Ta nói hắn bất kính là còn nhẹ đấy!
Bạch Tiểu Thuần hất cằm quát lớn.
- Ngươi!!
Triệu Hùng Lâm vô cùng tức giận. Lúc trước hắn đã nghe nói qua người trước mắt này miệng lưỡi bén nhọn, nhưng không nghĩ tới chỉ một câu nói của mình đã bị Bạch Tiểu Thuần gắn với việc bất kính Đại Thiên Sư.
- Ngươi ta cái gì? Có giỏi thì ngươi đánh với một ngàn hảo hán Giám sát phủ của ta! Một ngàn người là khi dễ ngươi hả? Được, ngươi tùy ý chọn một trăm người đi, ta đảm bảo chúng sẽ không giết ngươi!
Thanh âm Bạch Tiểu Thuần càng lớn, vung tay lên, một nghìn thi khôi lập tức phát ra sát khí ngùn ngụt.
- Vô sỉ!
Triệu Hùng Lâm giận đến nghiến răng. Cho dù hắn là một trong những Thiên Hầu mạnh nhất, hắn cũng không thể đánh lại một trăm thi khôi, chứ đừng nói là một nghìn! Thân thể đám thi khôi đều như sắt đá, hơn nữa lại còn hung hãn không sợ chết, một khi ra tay nếu không thấy máu chúng tuyệt đối không bỏ qua.
- Ngươi lại dám mắng ta vô sỉ? Đại Thiên Sư làm sao lại bổ nhiệm một người vô sỉ làm Giám Sát Sứ cương trực công chính? Nói cách khác, chính là Đại Thiên Sư có mắt không tròng đấy nhỉ?
Tiếng nghị luận xôn xao vang lên không ngừng khiến cho các thị vệ xung quanh nơi này đều đề cao cảnh giác, kéo đến tản ra tám hướng để thủ hộ. Nếu có chuyện bất ngờ, bọn họ sẽ lập tức ngăn cản.
Trong sự bảo vệ tầng tầng, trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại càng mong chờ mãnh liệt. Hắn vừa nghĩ đến kế hoạch mà mình định áp dụng trong ngày tế tổ thì lửa nóng trong lòng liền nổi lên, không kềm được hưng phấn.
- Một tháng bế quan vừa qua, cuối cùng ta cũng đã luyện chế được lửa mười bảy màu. Còn Hạo nhi cũng đã thôi diễn được nửa đường cách thức điều chế lửa mười tám màu, đoán chừng không lâu nữa sẽ có thể sáng tạo hoàn chỉnh cách thức chế luyện lửa mười tám màu.
- Một khi có trong tay cách thức, nếu ta lại có thể luyện chế ra... Thì ta chính là Địa Phẩm Luyện Hồn sư!
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng hưng phấn, trong lòng tràn đầy chờ mong, hắn thấy trước mắt toàn những điều tốt đẹp, cảnh giới Địa phẩm Luyện Hồn sư thật sự làm Bạch Tiểu Thuần kích động.
- Toàn bộ Man Hoang chỉ có ba vị Địa phẩm Luyện Hồn sư. Nếu ta thành công, đó chính là người thứ tư a!
Bạch Tiểu Thuần lòng thêm phấn khởi.
Hắn biết được, trong Man Hoang, địa vị của Địa Phẩm Luyện Hồn sư có thể so với cả Thiên Công, thậm chí xét ở một mặt nào đó, thì còn cao hơn Thiên Công một bậc. Có thể nói, thân phận Địa Phẩm địa vị siêu nhiên có thể hoành hành khắp Man Hoang, chỉ cần không phạm tội phản bội thì cho dù có phạm phải sai lầm lớn gì thì cũng được miễn tội chết.
Dù sao... Thiên Nhân ở Man Hoang có tới vài chục người, nhưng Địa Phẩm Luyện Hồn Sư... lại chỉ có ba vị!
- Quan trọng nhất là nếu như luyện được mười tám màu lửa, ta có thể tiếp tục luyện linh Nguyên Anh, theo đó tu vi từ Nguyên Anh trung kỳ sẽ trực tiếp tăng lên… Thiên Đạo Nguyên Anh hậu kỳ!!
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tiểu Thuần không khỏi cảm thấy chờ mong. Tu vi Nguyên Anh trung kỳ, hắn đã có thể áp đảo Chuẩn Thiên Nhân, như vậy nếu là Nguyên Anh hậu kỳ...không chừng có thể đánh một trận với Thiên Nhân a!
- Coi như Nguyên Anh hậu kỳ là không thể, vậy lúc ta đạt đến Nguyên Anh Đại viên mãn chắc chắn có thể chiến đấu với Thiên Nhân!
Tinh thần Bạch Tiểu Thuần phấn chấn khiến tốc độ tiến về Hoàng Cung cũng được đẩy nhanh hơn không ít. Một nghìn thi khôi bám sát như tạo thành dải cầu vồng ở phía sau hắn, rất nhanh đến gần cửa phía đông Hoàng Cung.
Khi Bạch Tiểu Thuần đến nơi đã thấy có một trung niên nam tử ở chỗ đó. Vẻ mặt người này không giận mà uy, trường bào trên người màu vàng óng có thêu nhật nguyệt thanh thiên, phối hợp cùng vẻ uy nghiêm khiến thân thể hắn như tỏa ra một cỗ khí thế vô hình.
Những người chạm mặt hắn trên đường đều cung kính ôm quyền chào hỏi!
Người này... là một trong Thập Đại Thiên Công! Trần Hảo Tùng!
Hắn không đi một mình mà còn có một đại hán lực lưỡng cung kính đứng phía sau. Người này mặc mãng bào, thân thể cao lớn mang theo lực lượng cực kỳ cường hãn.
Nhìn thấy Trần Hảo Tùng, trong lòng Bạch Tiểu Thuần khẽ hừ một tiếng. Đồng thời Trần Hảo Tùng cũng nhìn lại, hàn mang lóe lên trong mắt, không hề che dấu vẻ chán ghét đối với Bạch Tiểu Thuần.
Còn vị đại hán lực lưỡng kia, Bạch Tiểu Thuần cũng đã thấy qua. Bộ dáng người này có chỗ tương tự Triệu Đông Sơn, có lẽ là trưởng bối của Triệu gia. Địa vị của hắn cũng không hề tầm thường, chính là một trong chín Thiên Hầu mạnh nhất đã từng vây giết Bạch Tiểu Thuần lúc trước!
- Loại người không là Thiên Công cũng chẳng phải Thiên Hầu có tư cách gì để tham dự lễ giỗ tổ chứ.
Đại hán kia liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi cười lạnh mở miệng. Hắn cố tình nói lớn, khiến không ít quyền quý đang tụ tập ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Đám người quyền quý vốn đã không có hảo cảm với Bạch Tiểu Thuần. Ngay lập tức thanh âm chế nhạo vang lên, từng ánh mắt mang vẻ khinh thường nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Việc này khiến Bạch Tiểu Thuần nổi giận trừng mắt. Chỗ dựa của hắn là Đại Thiên Sư nên chẳng có gì phải sợ, hắn giơ tay chỉ về phía đại hán kia.
- Người này bất kính với Đại Thiên Sư, bắt lại cho ta!
Hắn vừa nói xong, đám Thi Khôi Huyết Quân bên cạnh mãnh liệt ngẩng đầu, sau đó một trăm thi khôi mặc giáp đen lập tức phóng ra khỏi đội ngũ.
Đại hán kia sững sờ, sắc mặt biến đổi, hiển nhiên hắn không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần dám ra tay ngay tại cửa Hoàng Cung vào ngày giỗ tổ. Hắn đang định lùi lại thì Trần Hảo Tùng ở bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng.
- Hồ đồ!
Tiếng nói còn chưa dứt, chân phải của hắn bước về phía trước một bước.
Tiếng hừ lạnh kia lại như sấm sét nổ tung ra bốn phía khiến thân thể một trăm thi khôi chấn động, đồng thời bị giam cầm giữa không trung, không thể tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, theo bước chân của Trần Hảo Tùng rơi xuống, một cỗ khí thế cuồng bạo phát ra từ thân thể hắn, tạo thành bão táp trực tiếp cuốn lui một trăm thi khôi về chỗ cũ.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, vừa muốn mở miệng thì tiếng quát của Trần Hảo Tùng đã vang lên.
- Triệu Hùng Lâm là Thiên Hầu, hắn giáo huấn ngươi một chút, ngươi không biết điều nhận sai thì thôi, lại còn dám vu oan...
- Đại Thiên Sư phong Bạch mỗ làm Giám sát sứ, lệnh cho ta tới tham gia lễ giỗ tổ. Triệu Hùng Lâm này lại dám nói lời kiêu ngạo, giáo huấn ta chẳng khác nào là chống lại mệnh lệnh của Đại Thiên Sư. Ta nói hắn bất kính là còn nhẹ đấy!
Bạch Tiểu Thuần hất cằm quát lớn.
- Ngươi!!
Triệu Hùng Lâm vô cùng tức giận. Lúc trước hắn đã nghe nói qua người trước mắt này miệng lưỡi bén nhọn, nhưng không nghĩ tới chỉ một câu nói của mình đã bị Bạch Tiểu Thuần gắn với việc bất kính Đại Thiên Sư.
- Ngươi ta cái gì? Có giỏi thì ngươi đánh với một ngàn hảo hán Giám sát phủ của ta! Một ngàn người là khi dễ ngươi hả? Được, ngươi tùy ý chọn một trăm người đi, ta đảm bảo chúng sẽ không giết ngươi!
Thanh âm Bạch Tiểu Thuần càng lớn, vung tay lên, một nghìn thi khôi lập tức phát ra sát khí ngùn ngụt.
- Vô sỉ!
Triệu Hùng Lâm giận đến nghiến răng. Cho dù hắn là một trong những Thiên Hầu mạnh nhất, hắn cũng không thể đánh lại một trăm thi khôi, chứ đừng nói là một nghìn! Thân thể đám thi khôi đều như sắt đá, hơn nữa lại còn hung hãn không sợ chết, một khi ra tay nếu không thấy máu chúng tuyệt đối không bỏ qua.
- Ngươi lại dám mắng ta vô sỉ? Đại Thiên Sư làm sao lại bổ nhiệm một người vô sỉ làm Giám Sát Sứ cương trực công chính? Nói cách khác, chính là Đại Thiên Sư có mắt không tròng đấy nhỉ?