Nhất Lộ An Ninh - Trang 2
Chương 51: 51: Lao Vào
Sáng hôm sau, ánh nắng sớm mai xuyên qua rèm cửa kéo hờ chiếu vào phòng ngủ chính, một tia sáng tình cờ chiếu vào mi mắt Thu Đồng, cô cứ cảm thấy gì đó là lạ, nhíu nhíu mày tỉnh dậy.
Ngay lúc thức dậy, cô cảm thấy hơi nóng.
Có một thân thể nhỏ bé mềm mại ôm chặt lấy người cô, còn có một luồng nhiệt nhẹ từ cổ cô phả vào da thịt, hơi ngứa.
An Ninh đêm qua ngủ muộn, vẫn còn chưa tỉnh, vùi ở trong lòng cô ngủ rất say.
Thu Đồng lùi lại một chút, kéo ra một khoảng cách nhỏ, dời tay chân An Ninh ra, thấy cô gái nhỏ không bị quấy rầy, cô chậm rãi xuống giường, cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường đi ra ngoài.
Bàn chân trắng như tuyết của cô bước trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng, móng tay được sơn màu đỏ tươi, đi tới phòng tắm nắng rực rỡ ngoài ban công.
Cô cụp mắt, bấm một dãy số, nhàn nhạt nhìn về phía dãy nhà dạy học trong khuôn viên trường Nhất Trung cách đó không xa, tường của dãy nhà dạy học được sơn màu vàng nhạt, khuôn viên im ắng không hề có một tiếng động, trên hành lang không một bóng người.
Bên kia rất nhanh đã nghe máy, giọng nam còn có chút mơ màng vang lên: "Lão đại, làm sao vậy?"
Thu Đồng hơi nhếch môi, thấp giọng nói: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Thuộc hạ bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại trông có vẻ còn ngái ngủ, trả lời: "Dạ cũng ngon...."
Thu Đồng cười nói: "Vậy thì tốt, có thể thức dậy và làm việc được rồi!".
Thuộc hạ cả kinh, hoàn toàn tỉnh táo, "Lão đại, có cái gì dặn dò cứ việc nói đi!"
Điện thoại để bên tai, thu hồi ánh mắt từ xa, Thu Đồng tùy ý liếc mắt nhìn khóm hoa hồng trắng đang nở rộ bên cạnh.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy một bông hồng trắng tinh khiết là ở nhà cũ, trước mộ Hạ Thục Vân.
Đóa hoa hồng trắng nở rộ rực rỡ, màu sắc thuần khiết mà sạch sẽ như nắm tuyết, nhưng cánh hoa phức tạp lại có sức mê hoặc quyến rũ khó giải thích được, cô đưa tay nhẹ nhàng ngắt một nhánh, lúc đi ngang qua phòng khách, cô tiện tay bỏ vào lọ thủy tinh trên bàn.
Bước chậm rãi vào phòng ngủ, cô gái nhỏ ngủ trên giường không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, đang ngồi thẳng người giơ tay lên dụi mắt, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn hơi co lại, nhẹ nhàng dụi dụi đôi mắt mơ màng, tựa như cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ.
Nhìn thấy Thu Đồng đi vào, An Ninh dừng động tác và ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn cô.
Cô gái nhỏ trên khuôn mặt vẫn còn nét ngái ngủ, mi mắt rũ xuống như không mở ra nổi, đôi mắt mơ màng mơ màng, cuối mi còn có chút nước mắt lấp lánh, nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Thu Đồng thấy ngực nóng như lửa đốt, bèn ngồi xuống giường, lại gần, nhẹ nhàng sờ gò má trắng nõn của em ấy: "Sao không ngủ thêm một chút?"
An Ninh buồn ngủ đến mức không ngẩng đầu lên được, hai mắt nhắm nghiền, duỗi ra một cái tay bắt được vạt áo của Thu Đồng, dựa vào trong ngực Thu Đồng, khuôn mặt nhỏ vô thức dụi dụi vào.
Sau khi Thu Đồng rời đi một lúc, nàng đột nhiên tỉnh dậy, sau đó liền ngủ không được nữa nhưng lại rất buồn ngủ.
"Chị ngủ với An An", tay Thu Đồng để sau gáy em ấy, ôm người lại nằm xuống, giơ tay cầm điều khiển bên cạnh lên, đóng rèm lại.
Căn phòng trong nháy mắt chìm vào bóng tối, một lúc sau, cô gái nhỏ trong lòng dần dần bắt đầu thở đều, hơi thở nhè nhẹ phả vào lồng ngực Thu Đồng.
Thu Đồng nhẹ nhàng ôm lấy em ấy, một tay đặt sau lưng An Ninh, một cánh tay bị em ấy gối lên, cả người An Ninh gần như dán chặt lấy cô, ôm eo cô, vùi vào trong lòng cô.
Trước đây cô còn lo lắng nhà quá lớn, nhiều phòng như vậy, An Ninh không thể ngủ cùng với mình.
Hiện tại không cần lo lắng, bởi vì bạn nhỏ nửa đêm tự mình chạy tới cửa, lao vào trong vòng tay của cô.
Đêm qua hai người tắm xong, mạnh ai về phòng nấy, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng Thu Đồng ngủ đến nửa đêm, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa như có như không, ở trong đêm tối tĩnh mịch đột nhiên có một tiếng tiếng gõ cửa yếu ớt, âm thanh này, người bình thường đều sẽ bị doạ gần chết đúng không?
Thu Đồng bật đèn lên, chỉ có cô và An Ninh sống trong ngôi nhà này, người gõ cửa ngoại trừ An Ninh thì còn có thể là ai.
Cô xuống giường mở cửa, cô bé ngoài cửa mặc một bộ đồ ngủ có hoa văn quả anh đào nhỏ, ôm một con heo nhồi bông hồng nhạt, dùng đôi mắt to hoảng hốt nhìn cô một cách đáng thương.
Tròng mắt của nàng đen nhánh, như ngâm ở trong nước, khuôn mặt đầy vẻ hoang mang, giống như một con thú nhỏ lạc lối không tìm được nhà.
"An An, sao vậy?", Thu Đồng đem em ấy kéo vào, cúi đầu nhìn đôi mắt hoảng hốt của ẻm, đưa tay vu.ốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô gái nhỏ.
An Ninh đang cắn m.ôi dưới, bị cô nhẹ nhàng mở ra.
"Em đang sợ phải không?"
"Ừm...", cô gái nhỏ khẽ đáp, dáng vẻ xấu hổ cúi đầu, sau đó cảnh giác ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ướt át, tựa hồ sợ cô cười nhạo mình.
Thu Đồng đuôi mắt mang theo ý cười, đôi mắt hoa đào hài lòng nheo lại, nhẹ nhàng v.uốt ve gò má của nàng, ôn nhu nói: "Chị cùng em ngủ, được không?".
Trong nháy mắt đôi mắt An Ninh bừng sáng lên, như thể cả bầu trời đêm tĩnh mịch được thắp sáng.
Nàng mím môi, cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Ừm".
Đèn lớn trong phòng đã tắt, đầu giường chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sáng mờ ảo.
Hai người ôm nhau trên giường, cảm nhận được hơi ấm lẫn nhau thông qua nhiệt độ cơ thể.
Trong bóng tối, Thu Đồng nhỏ giọng nói với An Ninh: "An An, sau này ngủ với chị được không?"
An Ninh co ro trong lòng cô, nhắm mắt lại không nói lời nào.
Thu Đồng liền ghé vào bên tai nàng thì thầm: "An An...!An An...!ngủ cùng chị nha?"
An Ninh được ôm trong tư thế che chở như vậy, toàn thân tràn đầy mùi vị an lòng, nỗi sợ hãi khi ở một mình trong bóng tối tan thành mây khói, lỗ tai nàng bị thổi mà hơi ngứa, nàng kìm lại sự xấu hổ trong lòng, nhẹ nhàng đáp: "Ừm.."
Thu Đồng thực hiện được ý đồ liền không hề có một tiếng động cười cười, thầm nghĩ, đây không phải là do cô chủ động nha, là cục cưng An An tự mình nhào vào lòng cô à, cô cũng không tiện từ chối đó!
*
*
Hồ Cầm cầm điện thoại di động, lướt qua các bình luận trên Weibo của mình.
Video được tung lên Weibo vào chiều thứ bảy, bởi vì đằng sau có người thúc đẩy nên trong vòng hai giờ nó đã lọt vào top tìm kiếm thịnh hành, đến tối thứ bảy, nó đã nằm trong danh sách hot sarch hàng đầu và treo đó suốt một thời gian, độ phổ biến chưa bao giờ giảm.
Vụ bắt nạt ở trường học trong video quá nghiêm trọng, sau một đêm lên men, Hồ Cầm cả đêm không chợp mắt, sáng hôm sau nhìn hàng chục nghìn bình luận trên Weibo, cảm xúc gần như sụp đổ.
Thông tin của cô đã bị cư dân mạng kích động đăng tải, dưới Weibo của cô, rất nhiều cư dân mạng chửi rủa, buông lời mắng nhiếc, nói cô nên đi ngồi tù, không chết tử tế được.
Ở đất nước này ẩn chứa rất nhiều vụ bạo lực học đường, trong mỗi trường học hầu như đều có một số người bị bắt nạt, áp bức, vu khống và chịu nhiều tổn thương cả về thể chất lẫn tinh thần.
Lần này Hồ Cầm bị bốc phốt, lại bị lôi ra là con ông cháu cha, tình thế càng thêm nghiêm trọng, cứ tưởng là bắt nạt học đường, hiện tại lại thêm áp kiểu bức giai cấp.
Có người theo đó mà dò xét Hồ Thái An, cư dân mạng là một thế lực gì đó rất là siêu phàm, lại đang trong cuối tuần rảnh rỗi, lượng truy cập trên mạng rất lớn, có rất nhiều người chú ý, tra được Hồ Thái An nhận hối lộ, một số cư dân mạng đã bình luận rằng Hồ Thái An đã bị bắt rồi.
Chu Tử Nhã đã gọi điện cho Chu gia cầu xin người nhà hỗ trợ đè ép nhiệt độ trên mạng nhưng mà thái độ Chu gia rất lạnh nhạt, còn khuyên bà mau mau thoát thân, đồng thời họ rất khinh thường hành vi của Hồ Cầm và Hồ Thái An.
Hai ngày nay, Chu Tử Nhã gọi điện cho rất nhiều người, phần lớn đều trực tiếp cúp máy, có người bắt máy nhưng lại nói không làm được gì, rũ sạch quan hệ, nhân tiện cũng có người tới giễu cợt một phen.
Bà nhìn thấu bộ mặt thật của rất nhiều người, có người thờ ơ lạnh nhạt, có người bỏ đá xuống giếng nhưng tuyệt nhiên không ai đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Hồ Cầm cả đêm không ngủ, con mắt mở to khô khốc, muốn khóc lại không có nước mắt.
Chu Tử Nhã không buồn quan tâm đến cô nữa, kể từ khi biết Hồ Cầm ở sau lưng bà làm nhiều chuyện xấu xa, bà đối với đứa con gái này vô cùng thất vọng, thậm chí còn căm ghét cô.
Từ quan điểm của người ngoài cuộc, bà coi thường Hồ Cầm, chỉ có thể cảm thấy con bé là một kẻ cặn bã.
Nhưng từ góc nhìn của một người mẹ, ngoài sự tức giận và thương tiếc cho sự bất hạnh của mình, bà còn có nỗi thương tiếc của một người mẹ.
Bà lê tấm thân mệt mỏi đi cầu cứu khắp nơi nhưng bà đối với Hồ Thái An đã không ôm bất cứ hy vọng nào, nếu như tội danh của Hồ Thái An là thật thì ông ấy đáng bị ngồi tù.
Nhưng Hồ Cầm còn nhỏ, vẫn chưa thành niên, mặc dù những gì con bé đã làm là rất xấu xa nhưng cũng không phải là mấy chuyện giết người phóng hỏa không thể cứu vãn.
Điều quan trọng nhất là con bé còn trẻ, còn có thể nhận sai mà thay đổi, có thể sẽ trở thành một cô gái tốt, có một tương lai trọn vẹn hơn.
Chu Tử Nhã đã liên lạc với gia đình của cô gái mà Hồ Cầm từng bắt nạt, nhưng mà bà mới vừa nói tên đã bị bên kia mắng té tát.
Hầu hết những cô gái bị bắt nạt đều từng bị Hồ Cầm dùng thân phận con ông cháu cha để uy hiếp, vốn dĩ họ đã đem mọi việc giấu ở trong lòng nhưng hiện tại Hồ Thái An đã rớt đài, Hồ Cầm bị tung lên mạng bốc phốt đủ kiểu, những người kia đã có thể đứng ra lên tiếng.
Một số phụ huynh tâm tình kích động nói, nhất định phải kiện Hồ Cầm, để cho Hồ Cầm chờ lệnh triệu tập của tòa án đi!
Hồ Cầm bị hoảng sợ run lẩy bẩy, mặt tái mét, sợ rằng mình sẽ phải ngồi tù.
Chu Tử Nhã thật vất vả mới có thể khuyên con gái đi ngủ, vừa ngủ đã nằm mơ, trong mơ cô đứng trên đường cái, mọi người đi qua đều chỉ trỏ vào cô.
Dần dần, những người đó càng ngày càng đến gần, hướng về cô nhục mạ, ném đồ vật, có hòn đá ném vào đầu cô khiến cô chảy máu.
Ngủ cũng không được yên ổn, tỉnh lại còn khổ sở hơn.
Bây giờ cô thậm chí không dám mở điện thoại, điện thoại đầy những lời thăm dò của bạn bè người thân xung quanh, bọn họ hỏi cô có phải là người trong video bắt nạt kia không? Sao mà cô hư hỏng như vậy? Ba cô thật sự bị bắt rồi sao?...
Những bình luận trên mạng ngày càng ác liệt, nhưng cuộc sống của Thu Đồng và An Ninh vẫn như trước, yên bình như dòng nước mùa thu.
An Ninh không chơi Weibo, ít tán gẫu với mọi người, nàng thật sự không biết gì về chuyện này.
Thu Đồng nắm rõ trong lòng diễn biến của sự việc, chỉ là cô làm như không biết mà thôi, cô không muốn An Ninh tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu đó, tất cả đen tối để cô gánh vác là tốt rồi.
Cục cưng của cô chỉ cần ở trong ánh sáng của mặt trời, vui vẻ mà trưởng thành là được.
Vào buổi sáng, An Ninh đang làm món tráng miệng trong phòng bếp, Thu Đồng vây quanh bên người nàng, thỉnh thoảng ăn vụng một ít.
Nhân lúc không ai để ý, cô lại múc thêm một thìa mứt nhét vào miệng, không ngờ bị bạn nhỏ trừng mắt, hai má phồng lên.
Thu Đồng nghĩ đến con cá nóc, lúc tức giận sẽ phồng má lên, tròn tròn mủm mỉm đáng yêu cực kỳ.
Cô không kìm được mà dùng tay chọc vào, chọc lần thứ hai, An Ninh đã cắn vào ngón tay cô.
An Ninh cũng là giả vờ mà thôi, nhưng không nghĩ Thu Đồng lại không hề tránh chút nào, thật sự cắn phải đầu ngón tay trắng nõn, còn theo bản năng liếm liếm nó.
Lòng bàn tay Thu Đồng mềm mại, chắc là dính mức hoa quả nên hơi ươn ướt ngòn ngọt.
Mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng, vội vàng buông lỏng hàm răng, há miệng ra, cúi đầu tiếp tục làm việc.
"Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hen ~", Thu Đồng duỗi ngón tay ra, ung dung thong thả nói: "Trên này vẫn còn nước bọt của An An nè ~".
An Ninh quay mặt đi, không nhìn ngón tay dính vệt nước, đỉnh đầu gần như bốc khói, vành tai cũng đỏ ửng.
Trùng hợp lúc này chuông cửa vang lên, Thu Đồng thấy vậy cũng thôi, tươi cười đi ra mở cửa, ngoài cửa là nhân viên giao ghế mây đến.
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của An Ninh: Mình không có ý định đi tìm chị ấy đâu, nhưng ngủ một mình trong căn phòng trống, mình sẽ không thể khống chế được mà nhớ tới những ký ức tồi tệ kia....
Thu Đồng: Hại An An nhà tôi bị ám ảnh tâm lý:), chờ đi, chị Đồng chơi với cô..