Nhật Ký Thuần Dưỡng Chó Con
Chương 82
Hôm sau đến trường, chó con xinh đẹp mới ra lò thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Tả Linh Xuyên quan sát một hồi, quả nhiên phát hiện mọi người trong lớp đều ngắm trộm Mạnh Triều Nhân, chỉ có thiếu niên ngay giữa vòng xoáy là không hề nhận ra sự thay đổi quanh mình.
Mạnh Triều Nhân vẫn đi học sớm như xưa, vì đang vui nên cậu đặt hoa trên bục giảng đẹp hơn thường lệ.
Mọi người đều biết hoa do cậu mua nhưng chẳng mấy ai để ý đến cậu. Dù sao trong lớp Mạnh Triều Nhân cũng rất ít nói, tóc dài quá trán che khuất cảm xúc trên mặt, thỉnh thoảng nói một hai câu cũng làm người ta khó hiểu.
Khi Mạnh Triều Nhân đang sửa hoa lá thì chợt nghe bạn học đi qua sau lưng hỏi: "Mạnh Triều Nhân, cậu cắt tóc rồi à?"
Cậu gật đầu.
Thấy cậu đáp lại, đối phương nói tiếp: "Hoa đẹp lắm."
Mạnh Triều Nhân mỉm cười ngượng ngùng: "Cảm ơn."
Da cậu trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, vẻ ngoài ngoan hiền, đôi mắt như hai hồ nước nhỏ trong veo sáng lấp lánh. Khi đứng gần còn ngửi được mùi hương ngọt ngào trên người cậu như trái cây mới chín.
Mấy nam sinh hay bắt nạt cậu tìm vui vào lớp trông thấy cậu cũng sững người.
Bọn hắn ngẩn ngơ hết hai tiết mới tỉnh táo lại, không mấy tin tưởng người ngồi trên ghế chính là Mạnh Triều Nhân bình thường chẳng có chút cảm giác tồn tại nào.
Đứa ngồi phía sau xếp máy bay giấy muốn ném vào ót Mạnh Triều Nhân, nhưng máy bay mới bay nửa chừng đã bị Tả Linh Xuyên đi ngang qua lạnh mặt chặn lại.
Tả Linh Xuyên bóp máy bay thành một cục dúm dó rồi im lặng vứt đi như rác rưởi.
-
Hai ngày sau lớp học đổi chỗ, Tả Linh Xuyên đổi sang ngồi bên phải Mạnh Triều Nhân.
Đương nhiên y sẽ không thừa nhận mình đã can thiệp vào chuyện đổi chỗ này, trên đường về nhà Mạnh Triều Nhân theo sau y hớn hở nói may thật đấy, y còn tỏ vẻ chê bai rồi nói: "Sau này đi học tập trung vào, đừng có ngắm tớ mãi."
Mạnh Triều Nhân nói: "À......"
Tả Linh Xuyên nói: "Ghi bài cho đàng hoàng, đừng có nằm bò ra bàn vẽ chó nữa."
"Bút tự vẽ mà......" Mạnh Triều Nhân lí nhí, đầu càng cúi thấp hơn, mím môi nắm chặt góc áo nam sinh rồi ra sức tăng tốc để theo kịp y.
Tả Linh Xuyên đã nói nhiều hơn nhưng ngữ khí vẫn khá dữ dằn, cũng hiếm khi cười với cậu.
Lúc đi học buồn chán, Mạnh Triều Nhân lén vẽ chó con rồi vò giấy ném sang Tả Linh Xuyên, đối phương không trả lời nhưng sẽ ném một viên kẹo vào đầu cậu.
Tan học Tả Linh Xuyên còn bắt cậu học thêm, phải làm bài tập xong mới được y ôm hôn.
Tề Kha Hàn dễ tính với cậu hơn nhiều, mỗi lần giải xong một bài sẽ được hắn hôn một cái, chờ làm hết bài tập, trên mặt cậu chi chít vết đỏ vì bị Tề Kha Hàn mút.
Tả Linh Xuyên mua vòng cổ cho cậu, Tề Kha Hàn cũng mua. Nhưng cậu chỉ có một cái cổ nên mỗi lần chỉ có thể đeo vòng của một chủ nhân.
Thế là khi Tả Linh Xuyên đeo cho cậu, Tề Kha Hàn chỉ có thể đeo cho chú chó vàng mình nuôi.
"Cậu nói với người ở trường mình là bạn trai cậu ấy à?" Trong lúc Mạnh Triều Nhân ôm chó vàng lăn lộn, Tả Linh Xuyên cau mày hỏi Tề Kha Hàn.
Tề Kha Hàn ngửa đầu suy nghĩ một lát rồi nói: "Ờ...... Đúng rồi, hình như tớ nói vậy á."
Tả Linh Xuyên nói: "Cậu nên suy xét hậu quả đi."
"Hậu quả là," Tề Kha Hàn hời hợt nói, "Ai cũng biết Mạnh Triều Nhân là của tớ hết."
Hắn duỗi thẳng cặp chân dài của mình: "Sao? Cậu lại khó ở rồi à?"
"Cậu ấy đâu phải của cậu," Tả Linh Xuyên im lặng giây lát rồi nói, "Ít nhất cũng không phải của một mình cậu."
Tề Kha Hàn cúi đầu cười khẽ: "Thế thì cậu cũng công khai như tớ đi, có ai cấm cậu đâu. Tả Linh Xuyên, cậu không dám chứ gì?"