Nhật Ký Thuần Dưỡng Chó Con
Chương 67
Tả Linh Xuyên chống một khuỷu tay lên giường, tay kia từ từ khép lại, khi nắm cổ Mạnh Triều Nhân có thể cảm nhận được xương cốt mảnh khảnh và làn da ấm áp trong lòng bàn tay.
Mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cậu như những con bọ li ti chui vào khoang mũi y làm chóp mũi ngứa ngáy, cổ họng ngứa, trong lòng cũng ngứa theo. Rõ ràng mùi hương giống hệt nhau nhưng y vẫn có thể tinh tường nhận ra sự khác biệt rất nhỏ.
Trong phòng ngủ tĩnh mịch, Mạnh Triều Nhân thở rất nhẹ, đôi mắt như viên pha lê đen phản chiếu khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của y, không có bất kỳ hành vi phản kháng nào với y.
Y dần nới lỏng tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hầu kết nho nhỏ của thiếu niên, khi y cúi xuống, Mạnh Triều Nhân chăm chú nhìn vào mắt y rồi chạm nhẹ đầu lưỡi vào khóe môi y một cái, sau đó vội vã rụt lưỡi lại giấu sau răng.
Trong nháy mắt Tả Linh Xuyên chợt thấy hối hận vì đã dẫn Mạnh Triều Nhân về nhà, thậm chí còn nóng lòng để mẹ biết sự tồn tại của cậu. Mạnh Triều Nhân quả thực giống hệt một quả bom nổ chậm âm thầm cài vào cuộc sống của y, sau đó làm nổ tung mọi quy tắc mà y vẫn luôn tuân theo vào một thời điểm nhất định.
Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, y cho rằng điều này cũng không thể trách Mạnh Triều Nhân được, tên châu chấu Tề Kha Hàn kia mới là thủ phạm gây ra thảm họa này.
Y không muốn thừa nhận mình có bất kỳ sự đối đãi đặc biệt nào với Mạnh Triều Nhân, như thể một khi thừa nhận thì sẽ lập tức rơi xuống thế yếu. Cho nên y sẽ không ăn cơm hộp cậu đưa, mà dù có ăn cũng sẽ không để lộ sự hài lòng vì đồ ăn hợp ý mình.
Tính tình khép kín khiến y quen giấu cảm xúc vui vẻ ở chỗ sâu nhất, cha thường dạy y làm người phải trầm tĩnh, không được hớn hở ra mặt, không được ồn ào như những đứa trẻ khác.
Vì vậy y tuân thủ hết mọi quy tắc, chán ghét phức tạp, căm hận những thứ mất trật tự.
"Làm với cậu ta bao nhiêu lần rồi?" Tả Linh Xuyên cúi xuống, chỉ cần gần thêm chút nữa là có thể hôn Mạnh Triều Nhân, "Không bán cho người nào khác nữa chứ?"
Mạnh Triều Nhân nghiêm túc suy tư câu hỏi đầu tiên rồi giơ bốn ngón tay lên với Tả Linh Xuyên, sau đó lại lắc đầu phủ định câu hỏi thứ hai.
Y không sợ Tả Linh Xuyên hung dữ với mình, thậm chí còn đang háo hức chờ mong y trút giận lên người mình nữa.
"Tả Linh Xuyên......" Mạnh Triều Nhân mấp máy môi dưới, ngữ tốc rất chậm, giọng nói nhỏ xíu như đang đọc thần chú bị cấm kỵ, rũ mắt nhìn nam sinh đang nhíu mày đè ép mình.
Ánh mắt cậu lướt qua môi đối phương, nhưng sự thân mật lúc nãy đã là giới hạn cuối cùng mà cậu có thể chủ động làm khi ở một mình với Tả Linh Xuyên, nếu không được Tả Linh Xuyên cho phép và ra lệnh thì cậu tuyệt đối sẽ không tự tiện làm ra hành động quá đáng hơn.
Người mình thầm mến đang ở ngay trước mặt làm Mạnh Triều Nhân không thể ảo tưởng ra những cảnh tục tĩu như lúc bình thường được nữa.
Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Tả Linh Xuyên, cảm nhận được ánh mắt y rơi vào mặt mình, nhưng đối phương vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ với cậu, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn cậu, lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ném cậu ra khỏi đây.
Mạnh Triều Nhân hài lòng nghĩ: Bị ném ra cũng chẳng sao cả. Ít nhất bây giờ Tả Linh Xuyên đang nhìn cậu chăm chú, chỉ nhìn mỗi mình cậu, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào cậu.
Cậu tưởng Tả Linh Xuyên muốn đứng dậy rời đi, đang định nói gì đó thì đầu lưỡi y thuận thế vạch mở răng cậu rồi trao cho cậu một nụ hôn vị bạc hà dài dằng dặc, dài đến nỗi hai người đều ngạt thở.
Mạnh Triều Nhân bị hôn mơ màng, vô thức cọ bàn chân trần trụi vào chăn, bắp chân ma sát quần ngủ nam sinh để lại hơi ấm mập mờ.
Khi bụng dưới cảm nhận được xúc cảm cứng rắn kia, cậu muốn quặp chân quanh eo y theo bản năng nhưng lại hơi e sợ.
"Tự mình leo lên," Tả Linh Xuyên cắn thịt mềm sau tai cậu rồi thấp giọng nói, "Chuộc tội với tớ đi."