Nhật Ký Thuần Dưỡng Chó Con
Chương 47
Điên rồi sao. Thế mà lại làm chuyện này ở trường.
Tả Linh Xuyên cởi nút áo sơ mi trên cùng rồi điều chỉnh nhịp thở, rốt cuộc trái tim đập loạn dần ổn định lại.
Lý trí nói cho y biết cả thời gian và địa điểm này đều không thích hợp, nhưng dục vọng bị khiêu khích hệt như chiếc lồng sắt nhốt chặt y tại chỗ.
Biết mình đang làm liều vì có nguy cơ bại lộ nhưng nội tâm càng thêm hưng phấn kích thích.
Có lẽ sau khi về lớp sẽ bị người khác bàn tán.
Nhưng nếu y quay lưng bỏ đi, ném Mạnh Triều Nhân cho Tề Kha Hàn thì y cũng chẳng cam tâm.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng quả thực y rất ghét kiểu tự tiện nhảy ra ngáng đường của Tề Kha Hàn. Tả Linh Xuyên cúi đầu nhìn chằm chằm thiếu niên bị bạn mình bịt miệng, đối phương nhìn y bằng đôi mắt đen láy như con mèo đen hay bám người xin ăn trong cư xá.
Khung xương Mạnh Triều Nhân nhỏ nhắn, thấp hơn bọn họ một cái đầu nên khi đứng giữa hai người hệt như nhân bánh quy. Ba người trong phòng vệ sinh hơi chật, đứng sát nhau như vậy có thể cảm nhận được thân nhiệt của đối phương.
"Im lặng." Tả Linh Xuyên nói, "Lát nữa đừng có phát ra tiếng nghe chưa?"
"Muốn đeo bao không?" Tề Kha Hàn đấu tranh nội tâm một lát rồi hỏi nhỏ Tả Linh Xuyên, "Tớ còn mấy cái đây này."
Tả Linh Xuyên cau mày.
Rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần rồi? Sao lại thành thạo cất áo mưa trong túi đồng phục vậy chứ?
...... Thôi, để mai mốt nói sau.
"Cởi ra." Tả Linh Xuyên không cầm bao cao su bạn mình đưa mà tiếp tục nhìn vào mắt Mạnh Triều Nhân nói, "Cởi hết quần áo ra."
Sau khi Tề Kha Hàn buông tay, Mạnh Triều Nhân lập tức nghe lời Tả Linh Xuyên cởi từng món đồ trên người, suốt quá trình này cậu không hề do dự, trần truồng trước mặt người khác đối với cậu là lẽ tất nhiên như hít thở vậy.
Mạnh Triều Nhân không thích vận động, khung xương nhỏ, ăn cũng ít, dáng người mảnh khảnh, trên bụng một chút mỡ thừa cũng không có. Nhưng không phải toàn thân đều gầy mà cặp mông rất đầy đặn, vỗ mạnh một cái sẽ thấy sóng thịt trắng nõn rung rinh hết sức gợi cảm.
Nhìn dọc sống lưng còn thấy được hõm eo hơi cạn, lúc ân ái bóp mạnh chỗ này có thể làm Mạnh Triều Nhân lắc lư trên người mình như chiếc thuyền con.
Tề Kha Hàn cúi đầu nhìn chằm chằm, bàn tay vô thức bóp lấy.
Vết tích hôm qua để lại trên người Mạnh Triều Nhân vẫn chưa phai.
"Đừng có viết tên tôi bừa bãi trên người cậu." Tả Linh Xuyên không cho Mạnh Triều Nhân mút chim mình ngay mà tiếp tục lạnh lùng răn đe thiếu niên đã lột sạch đồ đứng trước mặt, ngón tay vuốt ve từ ngực cậu xuống cái rốn nho nhỏ.
Trước khi bị Tả Linh Xuyên cắn môi, Mạnh Triều Nhân ngẩn người nghĩ thầm:
Không được viết tên, vậy lần sau cậu viết tắt được chứ?