Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Chương 95: Phiên ngoại 3
Vương phủ trải qua mùa hè đáng sợ, may mà Vương phi nương nương ngoài thể chất kém ra thì không xảy ra vấn đề gì lớn.
Đêm trước khi đến Chiếu Ảnh nghị hòa, Thẩm Giới tiến cung để thương lượng điều kiện nghị hòa với Hoàng đế, hạ nhân trong Vương phủ hoảng hốt đến bẩm báo: "Vương phi nương nương té xỉu."
Thẩm Giới và Hoàng đế đều giật mình, vội vàng chạy về Vương phủ, lại nghe thái y chúc mừng nói: "Chúc mừng Vương gia, nương nương đã có thai hơn một tháng."
Thẩm Giới mừng rỡ, hắn tiến vào tẩm điện, Quan Linh đã tỉnh, vẻ mặt nàng bàng hoàng không thể tin được, hắn đi đến trước giường, ôm nàng vào ngực.
Mọi người biết điều lui ra ngoài, bàn tay của Thẩm Giới di chuyển xuống vùng bụng bằng phẳng của nàng, trong nháy mắt không nói nên lời. Hắn nâng mặt nàng lên, đánh giá sắc mặt của nàng, một lúc lâu mới hỏi: "Bị ngã không?"
Hắn nghe nói nàng đang ngắm hoa sen ở hồ thì bỗng té xỉu, suýt nữa thì ngã xuống hồ sen.
Quan Linh lắc đầu, nàng cười nói: "Dọa sợ chàng sao?"
Nàng tựa đầu lên vai Thẩm Giới, có hơi buồn bã: "Hình như còn chưa qua thời gian tân hôn của chúng ta, đã bị tiểu tử này phá hỏng rồi."
"Chuyện này có đáng gì?" Thẩm Giới nhấc eo nàng lên, ôm lấy cả người nàng lên đùi hắn: "Sinh ra, đưa vào cung cho mẫu phi nuôi."
Quan Linh đấm nhẹ vào ngực hắn: "Nào có phụ vương nào như chàng?"
Nàng có hơi hoang mang, thận trọng từng tí một, dựa vào trí nhớ kiếp trước, tránh đi những vết xe đổ trước đó, đi một con đường bằng phẳng, nhưng để sinh và nuôi dưỡng một đứa bé, hoàn toàn vượt xa nhận thức của nàng.
"Hy vọng con sẽ đẹp như chàng." Nàng giơ tay sờ mặt hắn, mặc dù đằm thắm mấy năm nay, nhưng phu quân của nàng vẫn tuấn mỹ như vừa mới gặp.
"Xấu thì ném ra ngoài cho chó." Thẩm Giới cong môi cười, lông mi dài có vẻ rất phong lưu.
Quan Linh giận hắn: "Hôm nay chàng đều nói những lời gì vậy?"
Thẩm Giới cười hôn nàng: "Ta rất vui."
Đêm hôm đó, Thẩm Giới dùng bồ câu truyền tin đến kinh thành Chiếu Ảnh, thương lượng với cửu phụ Ngọc Chân có thể kéo dài hành trình đi Chiếu Ảnh sang một năm sau không, hắn lo lắng khi nàng ở Vương phủ một mình.
Quân địch là cửu phụ vẫn có chỗ tốt, nghe nói Thẩm Giới có con, Ngọc Chân vui đến mức chỉ thiếu chắp tay dâng cả Chiếu Ảnh.
Bởi vì nhi tử của ông ta ngoài ý muốn bỏ mình ngoài chiến trường, có thể nói nhi tử của công chúa Ngọc Xu là con nối dõi duy nhất còn lại của Vương thất Chiếu Ảnh. Thẩm Giới được cho phép, hoãn nghị hòa một năm, trong khoảng thời gian này, hai nước không xâm phạm lẫn nhau.
Nửa năm sau, Thẩm Giới viết thư ở thư phòng, Quan Linh mài mực cho hắn, thỉnh thoảng lại thưởng thức nét chữ thanh mảnh của hắn, nhưng nàng chẳng muốn nhìn nội dung hắn viết, vẻ mặt hơi oán giận: "Tiệm Chi ca ca và Ninh Gia tỷ vẫn còn trao đổi thư với nhau, nhiều năm như vậy, chàng chưa từng viết thư tình cho ta."
Thẩm Giới cười lúng túng: "Lúc trước ta ở trong quân, không phải chưa từng viết cho nàng, nàng còn không thèm xem, mà xé thẳng."
Thời kỳ thiếu nữ, nàng vẫn trốn tránh hắn, sợ mình bất hạnh liên quan đến hắn.
Quan Linh tự biết đuối lý, nàng xoay người nhìn sách trong thư phòng của hắn, phát hiện một phong thư trong quyển Trinh Quán chính khác, bìa ngoài ký tên Ngọc Chân.
Nàng có hơi lo lắng: "Chàng không sợ A Thất biết, hiểu nhầm chàng thông đồng với địch?"
Thẩm Giới lắc đầu: "Thư nói việc nhà thôi."
"Hả?" Nàng khó hiểu.
Thẩm Giới ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi trên đùi, ngón tay thon dài thong thả mở lá thư này ra, hắn đọc chonangf nghe: "Cửu phụ nhắc nhở ta chăm sóc nàng cho tốt, để nàng bình an sinh ra một tiểu Thế tử, chờ hắn vài tuổi sẽ đưa đến Chiếu Ảnh lập làm tân Vương."
Quan Linh lập tức từ chối: "Không được, sao chàng lỡ đưa nhi tử đến nơi xa như vậy?"
"Chờ nhi tử trưởng thành, chúng ta tôn trọng ý kiến của hắn xem hắn muốn làm một người đứng đầu một nước, mưu to kế lớn, hay là làm một Vương gia nhàn tản giống phụ vương hắn." Bàn tay hắn nhẹ nhàng sờ phần bụng lồi ra của nàng, động tác rất cẩn thận, hắn an ủi nàng: "Chúng ta không cần lo lắng cho hắn."
"Ngày nào chàng cũng bận muốn chết, cái này mà gọi là Vương gia nhàn rỗi à?" Quan Linh thở dài, trong mắt có chút chờ mong: "Hy vọng con đầu tiên của chúng ta là nhi tử, chứ không phải nữ nhi."
Thẩm Giới chế nhạo nàng: "Đến nàng cũng có tư tưởng cổ hủ trọng nam khinh nữ này?"
Quan Linh ngước mắt, nàng lười so đo với hắn, sau khi có thai, cơ thể càng ngày càng yếu, nữ nhân có thai tức giận thôi cũng ảnh hưởng đến tinh thần: "Ta hy vọng muội muội có một ca ca trưởng thành, nuông chiều con bé từ nhỏ, thương con bé, chăm sóc con bé. Làm tỷ tỷ có lẽ sẽ vất vả hơn."
Thẩm Giới nghiêm túc gật đầu, ngón tay đỡ eo nàng, tay kia thì đặt trên vai nàng để cho nàng dựa vào người hắn, thai nhi bảy tháng đã có sức nặng, hắn ôm hai mẫu tử, trong lòng vô cùng dịu dàng.
Một lúc sau, nàng lại thấy buồn ngủ, hắn cắn môi nàng, bới móc: "Giống Tiệm Chi ca ca của nàng nuông chiều nàng sao?"
"Một bó tuổi rồi còn ăn dấm chua, hai bọn ta lớn lên từ nhỏ với nhau, như thế thì sao?"
Giọng điệu kiêu ngạo bướng bỉnh của nàng khiến hắn buồn cười, véo khuôn mặt mềm mại của thê tử, cười nói: "Dạo này tính nàng rất dễ bảo, ta không quen."
"Dù sao cũng sắp phải làm mẫu thân rồi." Quan Linh lườm hắn một cái, nàng cảm khái, nhớ lại lúc còn trẻ, thiếu niên với dung mạo tuấn mỹ, thiếu nữ áo gấm lụa là, chuyện cũ yêu hận dường như đã trôi qua rất lâu rồi.
Chỉ còn lại những năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên.