Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Chương 62:
Quan Linh tỉnh lại, nàng hé mở đôi mắt gần như sưng húp. Trong tầm mắt mơ hồ, mông lung, nàng thoáng nhìn thấy một gương mặt.
“Thẩm Giới…” Nàng đưa tay lên, hấp hối muốn chạm vào khuôn mặt ấy.
“Là ta.” Lục Tiệm Chi nhẹ nắm cổ tay của nàng nhét xuống dưới tấm chăn gấm. Hắn giúp nàng gạt những sợi tóc đen quấn lên mặt. Nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đến mức hắn không thể tin nàng chính là cô gái xinh đẹp, tươi tắn như hoa đào tháng ba trong phủ tướng quân năm đó.
Quan Linh nghe thấy giọng của Lục Tiệm Chi thì đột nhiên trợn to hai mắt. Lúc này, nàng mới thấy rõ khung cảnh xung quanh. Trong điện là hương khói lượn lờ, bày biện rất nhiều gấm vóc. Trong tiếng niệm kinh không ngừng, thỉnh thoảng có mấy tiếng chuông từ trên đỉnh núi truyền đến. Trong lúc nàng hôn mê đã bị đưa ra khỏi Vương phủ, bây giờ đang ở chùa Phù Sơn.
“Bọn họ đã thành hôn rồi, phải không?” Quan Linh xoay người muốn xuống giường nhưng hai chân mềm nhũn, vô lực mà té ngã. Dưới tác dụng của mê dược, nàng mất nhiều thời gian mới tỉnh táo, cho rằng bản thân bị đưa ra khỏi Vương phủ đồng nghĩa với việc hôn lễ của Thẩm Giới đã hoàn thành.
“Bây giờ muội cứ ở chỗ này tĩnh dưỡng thật tốt. Mấy ngày nữa ta dẫn muội về Tây Cương.” Lục Tiệm Chi đỡ nàng dậy, né tránh câu hỏi của nàng, sợ nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, càng sợ nàng sẽ tiếp tục nản lòng.
“Ta phải về Vương phủ.” Quan Linh kiên quyết nói: “Ta không thể cứ quay về Tây Cương như kẻ chạy trốn vậy được.”
“Muội có biết bản thân đã phạm phải tội tày trời không?” Lục Tiệm Chi nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Muội nghĩ quay về Vương phủ, người ta sẽ tiếp tục để muội làm Vương phi nương nương sao? Vậy Ninh Gia thì sao, nàng ấy không quản vất vả cứu muội đến đây. Chẳng lẽ muội muốn nàng ấy chết vì muội?”
“Năm đó, ta thay nàng ấy gả cho Thẩm Giới, bây giờ, vì sao nàng ấy không thể chết thay ta?” Quan Linh hỏi lại, nàng vừa cười vừa khóc nhìn hắn, đôi môi khô khốc chậm rãi nhếch lên: “Hay là, huynh không muốn nàng ấy chết?”
Lục Tiệm Chi ngẩn ra: “Dược tính chưa hết hoàn toàn, muội nên nghỉ ngơi đi.”
“Khi còn nhỏ ta thích huynh, huynh nói huynh không xứng với ta, cả đời cũng không dám nhìn thẳng ta. Vì sao nàng ấy thích huynh, huynh lại chịu lấy vật gia truyền của Lục gia ra làm sính lễ cưới nàng ấy?” Nàng dừng lại trong chốc lát, lạnh lùng cười nhạo chính mình: “Huynh không xứng với thân phận của ta, chẳng lẽ huynh xứng với thân phận của nàng ấy sao?”
Lục Tiệm Chi nghe nàng chất vấn thì im lặng. Hắn đau lòng nhìn cô gái đã ở trong lòng mình nhiều năm từ khi còn nhỏ lớn lên. Năm tháng qua đi, hắn chợt nhận ra thời gian đã khiến trái tim hắn dần dần thay đổi, khiến hắn phản bội lại lời hứa khi còn là thiếu niên là sẽ chăm sóc nàng đến cuối đời. Hắn không thể nói với nàng toàn bộ những suy nghĩ ngổn ngang của mình trong những năm, chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Bởi vì… thời gian không giống nhau.”
“Ha ha.” Quan Linh cười nhạt, tức giận nói: “Ta bởi vì giả mạo nàng ấy mà bị kết án tử hình, nhưng vì thế mà nàng ấy trở thành đích nữ duy nhất của phụ thân ta. Ta còn nghe nói, phụ thân định đem toàn bộ Quan gia coi như của hồi môn của Ninh Gia tặng cho huynh, phải không? Tại sao ta cũng là nữ nhi của phụ thân mà từ nhỏ đến lớn lại không nhận được bất kỳ tình yêu thương nào từ ông ấy?”
Tại sao? Rõ ràng nàng mới là nữ nhi duy nhất của mẫu thân, vì sao từ nhỏ đến lớn, trong trí nhớ của nàng không hề có tình yêu thương của mẫu thân, phụ thân cũng chưa từng dùng vẻ mặt ôn hoà để đối xử với nàng, ông ngoại bà ngoại trước nay cũng xếp nàng phía sau Ninh Gia.
Người duy nhất trong cuộc đời này xuất hiện, tưởng chừng sẽ yêu thương, quý trọng, sủng ái nàng, cùng nàng làm phu thê trong bốn năm, cuối cùng cũng yêu Ninh Gia.
Quan Linh hận không thể xé xác người phụ nữ đó thành từng mảnh.
“Rõ ràng ta có thể sống yên ổn như vậy cả đời, nhưng nàng ấy lại sai nha hoàn tố cáo ta trước mặt Hoàng thượng. Ha ha, chính là do huynh, Quan tướng quân, Ninh tướng, còn có… người ấy. Người con gái huynh yêu nhất đã làm ra chuyện tốt ấy.”
“Tiểu muội!” Lục Tiệm Chi không nhịn được nhíu mày, tại sao nàng lại suy nghĩ tiêu cực như vậy: “Muội nhất định phải phân rõ trắng đen như vậy sao?”
Quan Linh làm như không nghe thấy, nói tiếp: “Bây giờ, sự thật bị phơi bày, nàng ấy lại được trở về phủ tướng quân làm thiên kim ngọc diệp, trở thành Vương phi nương nương, còn ta, vì sao lại chỉ đi vào con đường chết? Ta là đào phạm, từ nay về sau chỉ có thể mai danh ẩn tích. Sau này, cái tên Quan Linh cũng sẽ không còn tồn tại.”
“Vậy ta là ai? Tiệm Chi ca ca, cuối cùng ta là ai?” Nàng ngẩng đầu, hai bên má sớm đã ướt đẫm nước mắt: “Ta là Quan Linh mười ba năm, làm Ninh Gia bảy năm, làm Vương phi bốn năm. Còn bây giờ, rốt cuộc ta là ai?”
“Linh Nhi…” Lục Tiệm Chi vươn tay lau nước mắt cho nàng, ánh mắt dịu dàng: “Ta có thể từ chức tướng quân, đời này cũng sẽ không là Lục Kiến Chi nữa. Từ nay về sau, ta sẽ như cái bóng của muội, muội là ai, ta sẽ là ngời đó, muội ở đâu, ta cũng sẽ ở đó.”
“Chỉ làm cái bóng của ta, là thật sao?” Nàng nghiêng đầu hỏi hắn.
“Thật.”
“Có phải ta bảo làm gì, huynh cũng sẽ làm?”
“Đúng vậy.”
“Vậy huynh giết Ninh Gia đi.” Nàng nắm chặt tay hắn, như thể nắm lấy cọng rơm duy nhất sau nhiều lần bị phản bội, đôi mắt đẫm nước. Nàng dùng ánh mắt đòi hắn bảo vật khi còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, Lục Tiệm Chi chưa từng từ chối yêu cầu nào của nàng.
Nhưng lúc này, hắn lại rút tay khỏi tay nàng, cũng rút đi những hồi ức vui vẻ và tiếng nói cười dịu dàng của thời niên thiếu.
Hắn kinh ngạc phát hiện trong mắt nàng là sát ý và ác độc, nàng cũng kịp nhìn thấy sự thất vọng và kháng cự trong cặp kia xinh đẹp mà chưa kịp che giấu.
Quan Linh cụp mắt xuống, quay lưng lại rồi ra lệnh đuổi khách.
“Lục tướng quân, lúc trước ta nên gọi huynh một tiếng tỷ phu. Huynh ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”
Nàng nắm hai tay thật chặt, móng tay suýt nữa đâm thủng lòng bàn tay. Màu đỏ thẫm mà Thẩm Giới tự tay nhuộm vẫn chưa hoàn toàn phai đi, lúc này đã thấm đẫm trong máu đỏ của nàng.
Nếu nàng đã phạm phải tội ác tày trời, chết cũng không hết tội thì giết thêm một người hay giết vạn người, đối với nàng cũng không khác gì.