Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Chương 37: Khinh thường phụ bạc
Trong yến hội, thấy Thẩm Giới vẫn cúi mặt, Vệ Ngu không dám khuyên hắn uống thêm vài ly rượu, đành hạ lệnh sai người dọn tiệc. Dựng một sân khấu kịch ở lầu các, triệu tập những ca kỹ vũ cơ xinh đẹp nhất Ngọc Sinh Yên, uốn lượn vòng eo, cất vang giọng hát, ca múa mừng cảnh thái bình, tấu lên thơ văn hoa mỹ, thay đổi mọi biện pháp để khơi dậy sự hứng thú của tiểu vương gia.
Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của Thẩm Giới không còn nhìn thấy dấu tay đỏ thẫm mờ nhạt, nhưng cơn giận trong lòng hắn vẫn không thể nguôi ngoai. Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể hiểu tại sao nàng luôn có thái độ thù địch mỗi khi nhìn thấy hắn.
Đã lâu không gặp, cho dù có ân oán từ xưa thì cũng nên tan biến từ lâu rồi mới phải, nhưng vừa nãy khi nàng nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia hận thù vô cùng sâu sắc, như thể đã hận ngàn năm, khiến lòng hắn đau âm ỉ.
Nàng lại dám đánh hắn, hắn giận đến mức muốn lập tức hạ chiếu chỉ đến phủ Thừa tướng giáng nàng xuống làm nô tỳ, để làm giảm sự ngang ngược của nàng. Hay là để nàng cạo tóc xuất gia, ngày ngày bầu bạn với Phật tổ, xem nàng tìm trượng phu rồi thành thân thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Thẩm Giới, Vệ Ngu nhấp một ngụm trà trong chiếc chén sứ thanh hoa, rồi đặt lại lên bàn, nghiêng đầu hỏi Thẩm Giới: “Vương huynh, người làm sao thế, không hứng thú với Kinh Hồng Vũ hiếm có này?”
"Vừa rồi bổn vương đi tới, gặp một mỹ nữ rất xinh đẹp ở dưới lầu, thì ra lại là người hẹn ước với tiểu hầu gia, có vẻ như bổn vương gây rối rồi." Thẩm Giới hờ hững nói, giữa hai hàng lông mày không có vui mừng cũng không có tức giận. Một nữ nhân chưa gả mà dám lẻn ra khỏi phủ Thừa tướng để gặp người tình, thực sự không ra thể thống gì.
“Đây thực sự là một hiểu lầm lớn.” Vệ Ngu lộ vẻ bối rối, vội vàng đứng dậy xua tay giải thích: “Nàng tự xưng là nha hoàn của biểu tiểu thư trong phủ Thừa tướng, chẳng qua là thay mặt tiểu thư nhà nàng đến gặp thần đệ lấy vật đính ước mà thôi.”
Thẩm Giới bình tĩnh liếc nhìn vẻ mặt sợ hãi của Vệ Ngu, xác định hắn ta đang nói thật, mới nhếch môi cười, giọng điệu dịu đi một chút: “Đính hôn hơn ba năm rồi, ngươi còn chưa từng tận mắt nhìn thấy nữ nhi của Quan gia à?”
“Làm phiền vương huynh lo chuyện hôn sự của đệ.” Vệ Ngu lắc đầu nguầy nguậy, hắn ta một lòng si mê những hóa thạch cổ đó, lúc đó không hề có tơ tưởng tình yêu, hơn nữa hắn ta cũng không quan tâm lắm đến việc cưới thê tử, dù sao cũng là lệnh của phụ mẫu mình.
Thẩm Giới nghe vậy cười to, nhấp một ngụm trà, trong mắt tràn đầy vẻ phong lưu tính toán: “Nghe nói vị hôn thê của ngươi ngang ngược bá đạo, cực kỳ cố chấp, lại còn biết tranh giành. Hầu hết mọi người đều không làm gì được người đó, cưới về nhà chắc hẳn sẽ hóa thành sư tử hà đông. Hơn nữa nghe nói mặt mũi nàng lớn lên cũng bình thường, thực sự không có gì để khen."
Quan Linh mặc một bộ trang phục dị tộc, che mặt bằng một miếng lụa mỏng màu tím nhạt, xen lẫn giữa một nhóm cầm sư Nam Dương, khi nàng nghe thấy điều này, lông mày lập tức nhíu lại, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào kẻ vu khống mình, trong lúc ấy vô tình đàn sai một nốt nhạc, nàng không còn cách nào khác chỉ đành kìm nén lửa giận trong lòng.
"Vương huynh nghe được tin đồn ở đâu? Nếu nữ nhân ấy thật sự xấu như vậy, làm sao có thể chịu đựng bên cạnh mình có một nha hoàn xinh đẹp tuyệt vời như vậy chứ?” Vệ Ngu không để bụng, nghĩ đến nữ nhân tự xưng Lục Châu đó, thì nhớ ngay đến miếng ngọc Kỳ Linh.
Nói tới ngọc Kỳ Linh, thật ra nó có liên quan khá sâu với mẫu phi của Thẩm Giới, có lẽ tiểu vương gia cũng biết được tung tích miếng ngọc bội này. Nghĩ đến đây, Vệ Ngu đưa bản vẽ mà Quan Linh để lại cho Thẩm Giới, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Vương huynh, ngươi từng thấy miếng ngọc bội này chưa? Có biết tung tích của miếng ngọc này không.”
Ánh mắt của Thẩm Giới liếc nhìn bản vẽ màu vàng sáng, mặc dù hoa văn không rõ ràng, nhưng nhìn thoáng qua hắn đã nhận ra ngay đó là quốc bảo của Chiếu Ảnh, trong lòng có chút chấn động. Cặp mắt phượng xinh đẹp kia bỗng tập trung lại, ý cười trong mắt dần dần tiêu tán, Thẩm Giới trở nên nghiêm túc, không trả lời mà hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
"Nghe nói ngày mà công chúa Ngọc Xu tự sát, Hoàng Đế đau lòng bắt quốc sư Chiếu Ảnh, hạ lệnh ông ta dùng quốc bảo ngọc Kỳ Linh giúp công chúa sống lại."
"Tuy nhiên, ngọc Kỳ Linh Ngọc đã bị máu của người Chiếu Ảnh vấy bẩn, đã mất đi linh lực. Nó không những không thể khiến người chết sống lại mà còn vì cơn giận dữ của vong linh nên bị nguyền rủa, trở thành một miếng ngọc ác diệt linh hồn, ngay cả linh hồn của công chúa cũng tìm không thấy.”
"Thần đệ cũng chỉ nghe nói như vậy, về phần Hoàng Đế bệ hạ có hạ lệnh cho người giết quốc sư Chiếu Ảnh hay không, và miếng ngọc kia lưu lạc đến đâu rồi? Thì thần đệ đã đọc đủ loại điển tịch, hỏi khắp nơi, cũng không tìm được tung tích của nó."
Vệ Ngu tâm tư thẳng thắn, kể hết những gì mình biết, từ nhỏ đã học chung với Thẩm Giới ở Nam thư phòng, lớn lên bên cạnh Hoàng Hậu, khi còn nhỏ quan hệ rất thân thiết cho nên khi lớn lên cũng không kiêng nể gì nhiều.
Thẩm Kiệt thờ ơ nghe quá khứ về cuộc đời của mẫu phi, đôi mắt đen trầm tĩnh như nước. Từ nhỏ hắn đã từng nghe qua nhiều chuyện về công chúa Ngọc Xu, nhưng trên mặt chỉ một mực bình tĩnh, không hề ảnh hưởng đến cảm xúc một chút nào. Nếu không, Hoàng Đế sẽ nghi ngờ và tức giận, lúc đó cũng sẽ có một cuộc náo động khác trong cung.
“Bổn vương biết ngươi si mê với những món đồ cổ này, nhưng ngọc Kỳ Linh không phải là thứ ngươi có thể mơ mộng được.” Giọng nói Thẩm Giới lạnh lùng, nhưng không hề tức giận, “Miếng ngọc đó được chôn chung theo di nguyện cuối cùng của mẫu phi, giờ phút này có lẽ đang nằm sâu trong Hoàng lăng Chiếu Ảnh.”
Lăng mộ đó là vùng đất thuần khiết duy nhất chưa bị Đại Lâm chinh phục, bởi vì trong đó có rất nhiều cạm bẫy, trừ người trong hoàng tộc thì không một ai có thể đột nhập vào. Mặc dù công chúa Ngọc Xu qua đời ở Đại Lâm, nhưng quan tài của nàng ấy đã được Vương huynh mang về và chôn cất tại quê hương cùng với quốc vương và quốc mẫu. Mặc dù Hoàng đế không muốn buông tha, nhưng công chúa lấy cái chết của bản thân để chặt đứt đoạn tình cảm phu thê với ông.
Vệ Ngu kinh ngạc tái mặt, ngã khỏi ghế hoa lê, vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: “Xin tha tội cho thần đệ.”
Thẩm Giới xua tay tỏ ý không sao, sau đó từ từ nói: "Lời đồn đại của thiên hạ quá hoang đường, ngọc Kỳ Linh chưa từng bị nguyền rủa, từ khi nó ra đời thì miếng ngọc đó đã từ một chia thành hai, gọi là ngọc Kỳ Linh và ngọc dẫn tai.”
“Mẫu phi của ta sinh ra yếu ớt, thái y trong cung từng nói, công chúa Ngọc Xu bẩm sinh đã thiếu chất, thân thể yếu ớt, rất có thể sẽ chết sớm. Không nỡ để mẫu phi chết sớm, nên ta mang lên người bà miếng ngọc Kỳ Linh ấy, tự mình giữ lấy mảnh ngọc dẫn tai, chuyển tất cả tai họa trong đời công chúa sang người mình.”
"Điều này có thể đã gieo tai họa cho sự diệt vong của Chiếu Ảnh sau này. Tổ phụ ta nói rằng ông là vua của một nước, phúc lớn ngang trời, ông là người có phúc nhất trên đời. Chỉ có ông mới có thể chịu được phản ứng dữ dội miếng ngọc dẫn tai đó. Chỉ khi linh khí của những người thân nhất được rót vào nó, ngọc Kỳ Linh Ngọc mới có thể phát huy tác dụng và bảo vệ tính mạng của chủ nhân miếng ngọc bội mà không gặp chút nguy hiểm nào."
Lúc Chiếu Ảnh diệt quốc, lão quốc vương vất vả cầu xin quốc sư nói với công chúa rằng nước mất nhà tan, giang sơn điêu tàn, không phải lỗi của nàng ấy, cầu mong công chúa nhất định phải sống thật tốt, tuyệt đối không được xem thường tính mạng của mình.
"Chỉ là, tổ phụ có lẽ không bao giờ ngờ rằng mẫu phi sẽ tự sát."
Khi đó quốc sư Chiếu Ảnh cứu công chúa không thành, bị Hoàng Đế ban chết, nhờ vào thuật dịch dung mới trốn thoát khỏi cái chết. Giả trang thành thị vệ, bảo vệ huyết thống duy nhất của Chiếu Ảnh hơn mười năm.
Mãi đến khi tiểu vương gia có phủ riêng, ông ta mới dám thú nhận thân phận và kể hết quá khứ. Quốc sư già từng hô mưa gọi gió đã gần đất xa trời, tuổi già sức yếu, Thẩm Giới đã giấu Hoàng Đế chuyện này và để quốc sư già sống trong vương phủ an hưởng tuổi già.
Giữa một nhóm thợ cầm sư xinh đẹp, có người làm đứt một sợi dây đàn, máu rỉ ra từ đầu ngón tay trắng bệch, nước mắt như hạt châu tí tách rơi xuống chính giữa thân đàn gỗ đào đỏ sẫm, phát ra từng tràng tiếng trận kinh vang, mang theo cảm giác hoang vắng cô liêu như một chiếc bình bạc bị vỡ.