Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa
Chương 41
Thang máy kêu lên một tiếng, Rambo nắm tay Shawn vào trong, sau đó hắn kéo Shawn đứng lên chân mình rồi cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của hùng chủ. Lưng Shawn tựa vào tường, tuy đã đứng lên chân Rambo nhưng hắn vẫn phải kiễng lên mới hôn môi được, dù sao khoảng cách chiều cao của cả hai cũng khá lớn. Khi thang máy mở ra, họ vừa hay gặp Ren và Xavier từ hành lang bước qua. Ren nhìn chiếc áo khoác quân phục to sụ trên người Shawn thì bật cười, còn Shawn nhìn đại điện hạ quấn áo lông chỉ chừa lại hai con mắt lại không dám cười, cúi đầu hành lễ. Sau đó hai trùng đực cùng nhau đi trước, còn hai thư quân đi sát phía sau vui vẻ trò chuyện. Bỗng nhiên Xavier bốc một vốc tuyết nhỏ ném vào sau lưng Ren.
Ren chậm rãi quay đầu lại: "Dạo này ta chiều em quá nên em nhờn đúng không?"
Xavier cười rạng rỡ, trong mắt Ren nụ cười của hắn thậm chí còn tươi sáng hơn ánh nắng nhợt nhạt của mùa đông. Hai chiếc răng nanh của hắn nhếch lên khiêu khích: "Vậy hùng chủ điện hạ cũng ném lại em đi!"
Không đợi hắn nói xong, một vốc tuyết đã rơi xuống trúng ngực Xavier. Xavier nắm lấy tuyết ném lại, một lúc sau không biết những quả cầu tuyết được ném qua lại thế nào đến mức Shawn đứng một bên cũng trúng đạn. Rambo cả người dính đầy tuyết cũng không sao cả, vẫn cười hiền lành xem hai trùng nọ nghịch tuyết, nhưng chỉ duy nhất không cho phép hùng chủ của hắn cũng bị tấn công! Bởi vậy Xavier liền bị một vốc tuyết nén to ngang một chiếc phi cơ đập xuống người.
Xavier nào có thể bị hạ gục dễ dàng như vậy? Hắn bò ra khỏi đống tuyết, bắt đầu phản công Rambo. Mà Shawn không nỡ để Rambo chịu thiệt nên cũng bắt đầu tham gia, bốc tuyết ném về phía Xavier. Ren sao có thể để hai trùng liên hợp bắt nạt thư quân của hắn được? Cho nên hắn cũng phụ Xavier ném tuyết về phía Shawn và Rambo. Bởi vậy khi các quân thư tan tầm, đập vào mắt họ là cảnh hai quân thư đứng đầu liên bang cùng hùng chủ của mình ném cầu tuyết như trùng con vậy, khiến ai đi qua cũng phải mỉm cười. Sau đó bốn trùng cùng nhau đắp trùng tuyết, rất nhiều quân thư thấy vui cũng tham gia, dưới sự góp sức của nhiều trùng, giữa sảnh căn cứ liền mọc lên một trùng tuyết cao đến ba tầng lầu!
Trời đã tắt nắng, độ ấm bắt đầu hạ xuống, Xavier liền kéo Ren tạm biệt Rambo và Shawn trở về. Khi cả hai vừa trở về phòng riêng, Xavier liền xả nước nóng cho Ren tắm sau đó xắn tay áo vào bếp. Hôm nay cả hai đều không có việc nên về sớm, hắn sẽ vào bếp nấu ăn cho Ren. Trước khi kết hôn Xavier chưa từng nấu ăn, hắn sống lang thang từ nhỏ, sau khi lột xác được quân đội ghi nhận cấp bậc thì được tuyển thẳng vào học viện quân sự. Trong học viện đương nhiên chỉ dạy kỹ năng chiến đấu và sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt chứ không dạy nấu ăn, nên Xavier thậm chí còn chưa từng đụng vào nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ làm bếp bao giờ. Vậy nhưng sau khi kết hôn với đại điện hạ, để theo đuổi hùng chủ, Rambo và William đã khuyên hắn rằng con đường ngắn nhất tới trái tim hùng chủ là qua dạ dày, bởi vậy Xavier tốn công khổ luyện, tay nghề nấu ăn trở thành bậc thầy...
... Mới là lạ! Ren ngồi trước bàn ăn với món ăn đã cháy xém một nửa, bên cạnh là một ly rượu vang, chất lỏng màu đỏ ánh lên qua ngọn nến lung linh. Điều này gợi Ren nhớ lại bữa tối đầu tiên của họ kiếp trước. Ren chỉ dừng lại một chút rồi thản nhiên cắt nhỏ thịt ra đưa vào miệng, may mà bên trong đã chín hẳn. Kiếp này đây là lần đầu tiên Xavier nấu ăn cho hắn. Đối diện với đôi mắt hồng bảo thạch sáng long lanh của Xavier, Ren không hề keo kiệt mà khen ngợi: "Không tồi, tay nghề của em có tiến bộ." Ít nhất là vẫn còn ăn được.
"Vâng, em đã xem hướng dẫn dạy nấu ăn đó!" Xavier nghe vậy thì cười tít cả mắt đáp, sau đó dốc cả tảng thịt to đùng vào miệng và nốc hết ly rượu như uống nước lọc. Ren bật cười nhìn gương mặt hạnh phúc khi được ăn thịt của hắn nên đưa luôn cả phần ăn của mình cho Xavier. Tuy vậy về vấn đề này Xavier vô cùng có nguyên tắc, nếu Ren cảm thấy không ngon miệng thì hắn sẽ đổi món khác, nhưng nếu Ren đã khen không tồi thì Xavier sẽ kiên trì muốn Ren dùng hết bữa ăn của mình, dù sao phần ăn của Ren vốn đã ít rồi. Bởi vậy cho nên Ren đành phải ngồi xuống ăn cho hết chỗ bít tết còn lại bởi vì hắn đã lỡ miệng khen tay nghề thư quân của mình.
Sau khi dùng bữa, không biết Xavier tìm được ở đâu một chiếc máy phát nhạc bằng đĩa than đã cũ. Thứ này đã biến mất khỏi trùng tinh từ rất lâu rồi, Ren kinh ngạc hỏi: "Em kiếm được thứ cổ điển thế này ở đâu vậy?"
"Từ chỗ lão Kit ạ." Là lão quỷ lùn tại chợ đen ngoài không gian. "Đây là món quà em từng mua để tặng hùng chủ điện hạ, nhưng khi đó lại không kịp mang về."
Khi đó là khi nào cả Xavier và Ren đều biết rõ, kiếp trước phản loạn diễn ra chỉ trước sinh nhật Ren một tháng. Xavier đặt đầu đọc lên đĩa, chiếc đĩa than bắt đầu xoay tròn phát ra những nốt nhạc du dương từ chiếc loa cũ kỹ. Dưới ánh nến vàng ấm áp, Xavier lấy ra một đoá hồng từ trong ngực áo, giữa tiết trời lạnh giá khắc nghiệt của hành tinh XR, Ren kinh ngạc không biết Xavier tìm được một đoá hồng đỏ thắm này ở đâu. Xavier cúi người, một tay đặt lên ngực, tay còn lại đưa đoá hồng ra phía trước, mắt hắn sáng long lanh nói:
"Không biết tôi có vinh dự được trở thành bạn nhảy của điện hạ đêm nay không?"
"Tổng tư lệnh của ta, đêm nay em khiến ta bất ngờ đấy."
Nhận lấy đoá hồng, Ren thích thú thưởng thức mùi hương say lòng của nó, hắn để hoa vào túi áo ngực của mình rồi cầm lấy tay Xavier, đặt tay lên hông thư quân của mình cùng hắn nhảy theo điệu nhạc.
Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu Xavier dẫm phải chân Ren, hắn vừa cứng ngắc bước theo nhịp điệu của Ren vừa lúng túng cúi đầu nhìn xuống chân khiến cho Ren bật cười.
"Em xin lỗi, đã nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn không biết nhảy." Xavier chán nản nói.
"Không sao." Ren cười nói. "Không phải ta đã nói với em rồi sao, thần thái mới là quan trọng nhất. Vũ hội đông như vậy, em có nhảy sai cũng không ai chú ý, chỉ cần em ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào ta là được."
Xavier nghe vậy thì ngẩng đầu lên, đối diện với Ren. Qua lớp da ngăm tối màu vẫn thấy mặt hắn ửng đỏ, đôi mắt mê mang khiến Ren cảm thấy thú vị, hỏi: "Em say à?"
Hắn nghe thấy Xavier nhỏ giọng đáp: "Nếu như vẻ đẹp của hùng chủ điện hạ là một ly rượu thì em là kẻ say tình, càng nhìn ngài em sẽ càng nhảy sai mất."
Dù trước đây Xavier luôn thẳng thắn nghĩ gì nói nấy, luôn bộc bạch lòng mình với Ren khi có cơ hội nhưng ít khi là những lời mật ngọt thế này, điều này khiến cho Ren ngạc nhiên.
"Sau khi mất ngài em có rất nhiều điều hối hận, có những việc chưa kịp làm, những món quà chưa kịp tặng, cả những lời chưa kịp nói. Thật may mắn vì em vẫn còn cơ hội để làm lại mọi thứ với hùng chủ điện hạ." Xavier tiếp tục thấp giọng nói.
Ren ôm lấy thư quân của mình, hắn áp trán lên trán Xavier, chóp mũi chạm nhau, cả hai đều cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đối phương. Giọng nói trầm thấp của Ren vang lên bên tai hắn:
"Xavier, ta đang đứng trước mặt em, chúng ta sẽ cùng nhau làm mọi thứ em muốn, cùng nhau già đi, ta sẽ không để em lại một mình, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Xavier cảm nhận cánh môi mềm mại chạm lên môi hắn, hắn nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn triền miên này, cảm giác tê dại truyền từ trái tim đến từng đầu ngón tay, đau buốt còn hơn cả sự giá rét của mùa đông.
Ở bên nhau mãi mãi... những lời này rót vào tai Xavier tựa như uống thuốc độc giải khát, nhưng hắn lại như một kẻ lữ hành trên sa mạc, biết trong tay mình là thuốc độc nhưng lại không thể ngừng uống, chỉ có thể để bản thân chìm đắm.
——
Một tháng sau, tất cả phi cơ và cơ giáp của liên bang đều được thay lõi nhiên liệu mới, và quan trọng là không chỉ giá thành sản xuất rẻ mà thời lượng sử dụng liên tục có thể lên đến nhiều năm trời. Lục Xuyên nhìn đôi chân dài thò ra khỏi gầm cơ giáp trên màn hình lập thể, dở khóc dở cười nói:
"Hoàng huynh, viện trưởng Claude đang kêu gào với em muốn mượn một chiếc lõi nhiên liệu của anh về nghiên cứu."
"Claude?" Ren trượt ra khỏi gầm cơ giáp với điếu thuốc trên miệng, hắn thở ra một làn khói trắng rồi thẳng thừng từ chối. "Mặc xác hắn."
"Em mua." Lục Xuyên chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn Ren khiến hắn bật cười, dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi nói: "Vậy thì em cho trùng đàm phán với Rambo. Ta chỉ thiết kế thôi, quyền sở hữu thuộc về quân đội liên bang."
"Vâng." Lục Xuyên ngoan ngoãn đáp, sau đó hắn thấp thỏm nói: "Hoàng huynh, em nói cho anh nghe một chuyện,..."
Ren nghe hắn nói xong thì kinh ngạc hỏi lại: "Nhanh vậy sao?"
Hai má Lục Xuyên hơi ửng đỏ, gật đầu. Đúng lúc này thì William từ bên ngoài bước vào, hắn có cảm giác ánh mắt Ren nhìn mình rất kỳ lạ nhưng không biết lý do vì sao hay chỉ là do William quá nhạy cảm? Ren mỉm cười nhìn William rồi tắt máy, khiến William chẳng hiểu ra làm sao, Lục Xuyên thì ấp úng nói:
"Không... không có gì đâu ạ, là chuyện lõi nhiên liệu thôi."
"Là vậy sao?" William ngồi xuống sofa cạnh Lục Xuyên nói. "Để mất đại điện hạ vào tay liên bang đúng là một thiệt thòi với đế quốc."
"Không thiệt." Lục Xuyên lắc đầu đáp, hắn nắm tay William. "Đổi lại em có anh, em không thấy thiệt." Lục Xuyên nói rồi thấy William vẫn nhìn hắn chằm chằm bèn khẳng định lại: "Em nói thật mà."
"Lục Xuyên..." William thở dài nói. "Nếu em cứ nói những lời như vậy, anh sẽ không kiềm chế được mà hôn em mất."
Lục Xuyên nghe vậy thì nhoẻn miệng cười lộ ra lúm đồng tiền bên má, hắn chỉ lên môi mình nói: "Môi đây anh hôn đi!"
William cúi xuống đặt lên môi trùng đực trong lòng hắn một nụ hôn, ngay khi vừa rời đi thì đã bị trùng đực nọ kéo lại đẩy xuống ghế, Lục Xuyên ngồi dậy chặn phía trước William, hắn từ phía trên nhìn xuống nói: "Đến lượt em."
Không để William phải đợi chờ, một nụ hôn sâu liền ập đến. William vươn tay ôm lấy Lục Xuyên, thừa nhận nụ hôn có chút mạnh bạo này, để môi lưỡi Lục Xuyên tung hoành trong miệng mình. Sau khi nụ hôn kết thúc, Lục Xuyên mới phát hiện không biết từ lúc nào tay mình đã luồn vào trong áo William vuốt ve quanh vòng eo rắn chắc, hắn tiếc nuối đỏ mặt thu tay lại, nằm trên sofa ôm William nói:
"Hoàng huynh bảo em bây giờ ở hành tinh XR đều là băng tuyết. Ở trùng tinh không có tuyết cũng chẳng bao giờ lạnh đến mức đóng băng, em chưa từng thấy bao giờ."
Ánh mắt William vẫn còn mê ly, hắn hôn lên lúm đồng tiền trên má Lục Xuyên nói: "Không có tuyết nhưng có băng, anh đưa em đi chơi."
Nói là làm, William đưa Lục Xuyên lên phi cơ chở hắn tới hang động quen thuộc của họ. Sau khi xuống xe, William lấy dây chuyền không gian giấu trong cổ áo ra, ngay lập tức một lượng nước cực lớn tràn xuống mặt đất, nước chảy tới đâu là đóng băng tới đấy biến hang động thành một sàn băng cực kỳ rộng lớn, sau đó Lục Xuyên liền thấy William lấy từ trong cốp phi cơ ra hai đôi giày trượt băng.
"Oa..." Mắt Lục Xuyên sáng long lanh, háo hức nhận lấy đôi giày trượt băng từ trong tay William. Giày trượt băng có nhiều lỗ xỏ nên William phải cúi xuống giúp Lục Xuyên buộc dây, khi lưỡi dao dưới đế giày tiếp xúc với băng, Lục Xuyên gần như không thể giữ được thăng bằng lảo đảo muốn ngã xuống. Một đôi tay từ phía sau đỡ lấy Lục Xuyên, kéo hắn lướt như bay về phía trước. Cảm giác mới lạ khiến Lục Xuyên thích thú, hắn nắm tay William, chăm chú quan sát cách William chuyển động trên băng để học theo. Đến William cũng phải thừa nhận rằng Lục Xuyên là một học trò xuất sắc, hắn học trượt băng rất nhanh. Hắn là một tay lái cừ khôi, một xạ thủ ưu việt, William tin rằng nếu Lục Xuyên không phải trùng đực mà là một quân thư, vậy thì hắn nhất định sẽ là một quân thư xuất chúng không thua kém bất kỳ ai!
Sau khi biết cách trượt, Lục Xuyên bắt đầu buông tay William ra, tự mình lướt trên mặt băng mang lại cảm giác tuyệt vời giống như lần đầu tiên hắn bung cánh bay lượn vậy. William đi sát ngay phía sau Lục Xuyên để phòng khi hắn ngã, cả hai trượt đến gần chạng vạng tối, nếu không có William nhắc nhở thì không biết Lục Xuyên còn muốn chơi đến tận lúc nào nữa.
Mặt hồ trong hang động cũng đã đóng băng, William dùng cánh nhọn đâm xuống mặt băng đục ra một lỗ thủng, hắn cũng tiện tay bắt lấy vài con đom đóm xấu số bay ngang qua. Lúc này Lục Xuyên cũng đã mang hai chiếc cần câu được chuẩn bị sẵn sau cốp phi cơ vào, để William buộc mồi là những con đom đóm lên dây câu còn mình thì trải thảm để cả hai cùng ngồi trên băng câu cá. Chỉ mất một lúc xô của William đã có ba con cá lớn, mà Lục Xuyên vẫn chưa câu được con nào.
"Sao em không câu được nhỉ?" Lục Xuyên bất bình, hắn cúi xuống mặt băng cố gắng nhìn qua lớp băng dày xem có phát hiện ra con cá nào hay không. "Nhiều cá như vậy sao không con nào cắn câu của em?!"
William ôm eo hắn hỏi: "Em thích con nào?"
"Con mập mập có đốm đỏ trên lưng kia đi ạ!" Lục Xuyên vừa dứt lời thì nước bên dưới đã đóng băng, tách chú cá có đốm đỏ ra khỏi bầy. Băng tiếp tục kết lại dồn nó tới hố thả dây câu, cuối cùng dồn chú cá mập mạp này vào chân tường, phía sau và hai bên đều là băng còn phía trước là mồi câu của Lục Xuyên. Tuy vậy nhưng nó vẫn nhất quyết không chịu cắn câu, loay hoay bơi xung quanh tìm cách để thoát ra ngoài. William liền vươn tay bắt lấy con cá mập này rồi móc dây câu vào miệng nó, khiến nó không còn cách nào khác chỉ có thể bị Lục Xuyên kéo lên.
"Em cảm giác như mình vừa gian lận vậy." Lục Xuyên dở khóc dở cười nhìn con cá đang giãy đành đạch trên dây câu sau đó liền thả nó vào xô nước. "Em sẽ mang nó về nuôi."
William không cảm thấy con cá mập ú này có giá trị thẩm mỹ gì nhưng chỉ cần Lục Xuyên thích là được, hắn không có ý kiến. William lấy dao quân dụng ra xử lý cá, ướp gia vị rồi nhóm lửa cho cá lên nướng. Ánh lửa nhảy múa phản chiếu hai chiếc bóng đang tựa vào nhau lên tường hang động, thi thoảng phát ra những âm thanh tí tách, mùi thịt cá thơm lừng khiến Lục Xuyên bắt đầu cảm thấy đói bụng. Có William bên cạnh tựa như không bao giờ phải tự mình tốn công chuẩn bị thứ gì, hắn rót một tách trà ấm trong bình giữ nhiệt cho Lục Xuyên, sau khi đợi cá chín thì rút xương cắt thịt cá vào đĩa rồi đưa cho Lục Xuyên.
Nhìn đĩa thức ăn chu đáo trước mặt, Lục Xuyên ngạc nhiên nói: "Ban đầu em còn tưởng là cầm que gặm cá giống trong phim cơ."
"Cá này nhiều xương lắm. Nếu bao giờ em muốn làm thịt con cá mập ú kia thì có thể cầm que gặm." William đáp, trái ngược với tướng ăn thùng uống vại của ai đó, William ăn nhanh nhưng cũng rất từ tốn, tựa như đang dùng bữa ở trên bàn tiệc tối vậy.
Ren chậm rãi quay đầu lại: "Dạo này ta chiều em quá nên em nhờn đúng không?"
Xavier cười rạng rỡ, trong mắt Ren nụ cười của hắn thậm chí còn tươi sáng hơn ánh nắng nhợt nhạt của mùa đông. Hai chiếc răng nanh của hắn nhếch lên khiêu khích: "Vậy hùng chủ điện hạ cũng ném lại em đi!"
Không đợi hắn nói xong, một vốc tuyết đã rơi xuống trúng ngực Xavier. Xavier nắm lấy tuyết ném lại, một lúc sau không biết những quả cầu tuyết được ném qua lại thế nào đến mức Shawn đứng một bên cũng trúng đạn. Rambo cả người dính đầy tuyết cũng không sao cả, vẫn cười hiền lành xem hai trùng nọ nghịch tuyết, nhưng chỉ duy nhất không cho phép hùng chủ của hắn cũng bị tấn công! Bởi vậy Xavier liền bị một vốc tuyết nén to ngang một chiếc phi cơ đập xuống người.
Xavier nào có thể bị hạ gục dễ dàng như vậy? Hắn bò ra khỏi đống tuyết, bắt đầu phản công Rambo. Mà Shawn không nỡ để Rambo chịu thiệt nên cũng bắt đầu tham gia, bốc tuyết ném về phía Xavier. Ren sao có thể để hai trùng liên hợp bắt nạt thư quân của hắn được? Cho nên hắn cũng phụ Xavier ném tuyết về phía Shawn và Rambo. Bởi vậy khi các quân thư tan tầm, đập vào mắt họ là cảnh hai quân thư đứng đầu liên bang cùng hùng chủ của mình ném cầu tuyết như trùng con vậy, khiến ai đi qua cũng phải mỉm cười. Sau đó bốn trùng cùng nhau đắp trùng tuyết, rất nhiều quân thư thấy vui cũng tham gia, dưới sự góp sức của nhiều trùng, giữa sảnh căn cứ liền mọc lên một trùng tuyết cao đến ba tầng lầu!
Trời đã tắt nắng, độ ấm bắt đầu hạ xuống, Xavier liền kéo Ren tạm biệt Rambo và Shawn trở về. Khi cả hai vừa trở về phòng riêng, Xavier liền xả nước nóng cho Ren tắm sau đó xắn tay áo vào bếp. Hôm nay cả hai đều không có việc nên về sớm, hắn sẽ vào bếp nấu ăn cho Ren. Trước khi kết hôn Xavier chưa từng nấu ăn, hắn sống lang thang từ nhỏ, sau khi lột xác được quân đội ghi nhận cấp bậc thì được tuyển thẳng vào học viện quân sự. Trong học viện đương nhiên chỉ dạy kỹ năng chiến đấu và sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt chứ không dạy nấu ăn, nên Xavier thậm chí còn chưa từng đụng vào nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ làm bếp bao giờ. Vậy nhưng sau khi kết hôn với đại điện hạ, để theo đuổi hùng chủ, Rambo và William đã khuyên hắn rằng con đường ngắn nhất tới trái tim hùng chủ là qua dạ dày, bởi vậy Xavier tốn công khổ luyện, tay nghề nấu ăn trở thành bậc thầy...
... Mới là lạ! Ren ngồi trước bàn ăn với món ăn đã cháy xém một nửa, bên cạnh là một ly rượu vang, chất lỏng màu đỏ ánh lên qua ngọn nến lung linh. Điều này gợi Ren nhớ lại bữa tối đầu tiên của họ kiếp trước. Ren chỉ dừng lại một chút rồi thản nhiên cắt nhỏ thịt ra đưa vào miệng, may mà bên trong đã chín hẳn. Kiếp này đây là lần đầu tiên Xavier nấu ăn cho hắn. Đối diện với đôi mắt hồng bảo thạch sáng long lanh của Xavier, Ren không hề keo kiệt mà khen ngợi: "Không tồi, tay nghề của em có tiến bộ." Ít nhất là vẫn còn ăn được.
"Vâng, em đã xem hướng dẫn dạy nấu ăn đó!" Xavier nghe vậy thì cười tít cả mắt đáp, sau đó dốc cả tảng thịt to đùng vào miệng và nốc hết ly rượu như uống nước lọc. Ren bật cười nhìn gương mặt hạnh phúc khi được ăn thịt của hắn nên đưa luôn cả phần ăn của mình cho Xavier. Tuy vậy về vấn đề này Xavier vô cùng có nguyên tắc, nếu Ren cảm thấy không ngon miệng thì hắn sẽ đổi món khác, nhưng nếu Ren đã khen không tồi thì Xavier sẽ kiên trì muốn Ren dùng hết bữa ăn của mình, dù sao phần ăn của Ren vốn đã ít rồi. Bởi vậy cho nên Ren đành phải ngồi xuống ăn cho hết chỗ bít tết còn lại bởi vì hắn đã lỡ miệng khen tay nghề thư quân của mình.
Sau khi dùng bữa, không biết Xavier tìm được ở đâu một chiếc máy phát nhạc bằng đĩa than đã cũ. Thứ này đã biến mất khỏi trùng tinh từ rất lâu rồi, Ren kinh ngạc hỏi: "Em kiếm được thứ cổ điển thế này ở đâu vậy?"
"Từ chỗ lão Kit ạ." Là lão quỷ lùn tại chợ đen ngoài không gian. "Đây là món quà em từng mua để tặng hùng chủ điện hạ, nhưng khi đó lại không kịp mang về."
Khi đó là khi nào cả Xavier và Ren đều biết rõ, kiếp trước phản loạn diễn ra chỉ trước sinh nhật Ren một tháng. Xavier đặt đầu đọc lên đĩa, chiếc đĩa than bắt đầu xoay tròn phát ra những nốt nhạc du dương từ chiếc loa cũ kỹ. Dưới ánh nến vàng ấm áp, Xavier lấy ra một đoá hồng từ trong ngực áo, giữa tiết trời lạnh giá khắc nghiệt của hành tinh XR, Ren kinh ngạc không biết Xavier tìm được một đoá hồng đỏ thắm này ở đâu. Xavier cúi người, một tay đặt lên ngực, tay còn lại đưa đoá hồng ra phía trước, mắt hắn sáng long lanh nói:
"Không biết tôi có vinh dự được trở thành bạn nhảy của điện hạ đêm nay không?"
"Tổng tư lệnh của ta, đêm nay em khiến ta bất ngờ đấy."
Nhận lấy đoá hồng, Ren thích thú thưởng thức mùi hương say lòng của nó, hắn để hoa vào túi áo ngực của mình rồi cầm lấy tay Xavier, đặt tay lên hông thư quân của mình cùng hắn nhảy theo điệu nhạc.
Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu Xavier dẫm phải chân Ren, hắn vừa cứng ngắc bước theo nhịp điệu của Ren vừa lúng túng cúi đầu nhìn xuống chân khiến cho Ren bật cười.
"Em xin lỗi, đã nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn không biết nhảy." Xavier chán nản nói.
"Không sao." Ren cười nói. "Không phải ta đã nói với em rồi sao, thần thái mới là quan trọng nhất. Vũ hội đông như vậy, em có nhảy sai cũng không ai chú ý, chỉ cần em ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào ta là được."
Xavier nghe vậy thì ngẩng đầu lên, đối diện với Ren. Qua lớp da ngăm tối màu vẫn thấy mặt hắn ửng đỏ, đôi mắt mê mang khiến Ren cảm thấy thú vị, hỏi: "Em say à?"
Hắn nghe thấy Xavier nhỏ giọng đáp: "Nếu như vẻ đẹp của hùng chủ điện hạ là một ly rượu thì em là kẻ say tình, càng nhìn ngài em sẽ càng nhảy sai mất."
Dù trước đây Xavier luôn thẳng thắn nghĩ gì nói nấy, luôn bộc bạch lòng mình với Ren khi có cơ hội nhưng ít khi là những lời mật ngọt thế này, điều này khiến cho Ren ngạc nhiên.
"Sau khi mất ngài em có rất nhiều điều hối hận, có những việc chưa kịp làm, những món quà chưa kịp tặng, cả những lời chưa kịp nói. Thật may mắn vì em vẫn còn cơ hội để làm lại mọi thứ với hùng chủ điện hạ." Xavier tiếp tục thấp giọng nói.
Ren ôm lấy thư quân của mình, hắn áp trán lên trán Xavier, chóp mũi chạm nhau, cả hai đều cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đối phương. Giọng nói trầm thấp của Ren vang lên bên tai hắn:
"Xavier, ta đang đứng trước mặt em, chúng ta sẽ cùng nhau làm mọi thứ em muốn, cùng nhau già đi, ta sẽ không để em lại một mình, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Xavier cảm nhận cánh môi mềm mại chạm lên môi hắn, hắn nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn triền miên này, cảm giác tê dại truyền từ trái tim đến từng đầu ngón tay, đau buốt còn hơn cả sự giá rét của mùa đông.
Ở bên nhau mãi mãi... những lời này rót vào tai Xavier tựa như uống thuốc độc giải khát, nhưng hắn lại như một kẻ lữ hành trên sa mạc, biết trong tay mình là thuốc độc nhưng lại không thể ngừng uống, chỉ có thể để bản thân chìm đắm.
——
Một tháng sau, tất cả phi cơ và cơ giáp của liên bang đều được thay lõi nhiên liệu mới, và quan trọng là không chỉ giá thành sản xuất rẻ mà thời lượng sử dụng liên tục có thể lên đến nhiều năm trời. Lục Xuyên nhìn đôi chân dài thò ra khỏi gầm cơ giáp trên màn hình lập thể, dở khóc dở cười nói:
"Hoàng huynh, viện trưởng Claude đang kêu gào với em muốn mượn một chiếc lõi nhiên liệu của anh về nghiên cứu."
"Claude?" Ren trượt ra khỏi gầm cơ giáp với điếu thuốc trên miệng, hắn thở ra một làn khói trắng rồi thẳng thừng từ chối. "Mặc xác hắn."
"Em mua." Lục Xuyên chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn Ren khiến hắn bật cười, dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi nói: "Vậy thì em cho trùng đàm phán với Rambo. Ta chỉ thiết kế thôi, quyền sở hữu thuộc về quân đội liên bang."
"Vâng." Lục Xuyên ngoan ngoãn đáp, sau đó hắn thấp thỏm nói: "Hoàng huynh, em nói cho anh nghe một chuyện,..."
Ren nghe hắn nói xong thì kinh ngạc hỏi lại: "Nhanh vậy sao?"
Hai má Lục Xuyên hơi ửng đỏ, gật đầu. Đúng lúc này thì William từ bên ngoài bước vào, hắn có cảm giác ánh mắt Ren nhìn mình rất kỳ lạ nhưng không biết lý do vì sao hay chỉ là do William quá nhạy cảm? Ren mỉm cười nhìn William rồi tắt máy, khiến William chẳng hiểu ra làm sao, Lục Xuyên thì ấp úng nói:
"Không... không có gì đâu ạ, là chuyện lõi nhiên liệu thôi."
"Là vậy sao?" William ngồi xuống sofa cạnh Lục Xuyên nói. "Để mất đại điện hạ vào tay liên bang đúng là một thiệt thòi với đế quốc."
"Không thiệt." Lục Xuyên lắc đầu đáp, hắn nắm tay William. "Đổi lại em có anh, em không thấy thiệt." Lục Xuyên nói rồi thấy William vẫn nhìn hắn chằm chằm bèn khẳng định lại: "Em nói thật mà."
"Lục Xuyên..." William thở dài nói. "Nếu em cứ nói những lời như vậy, anh sẽ không kiềm chế được mà hôn em mất."
Lục Xuyên nghe vậy thì nhoẻn miệng cười lộ ra lúm đồng tiền bên má, hắn chỉ lên môi mình nói: "Môi đây anh hôn đi!"
William cúi xuống đặt lên môi trùng đực trong lòng hắn một nụ hôn, ngay khi vừa rời đi thì đã bị trùng đực nọ kéo lại đẩy xuống ghế, Lục Xuyên ngồi dậy chặn phía trước William, hắn từ phía trên nhìn xuống nói: "Đến lượt em."
Không để William phải đợi chờ, một nụ hôn sâu liền ập đến. William vươn tay ôm lấy Lục Xuyên, thừa nhận nụ hôn có chút mạnh bạo này, để môi lưỡi Lục Xuyên tung hoành trong miệng mình. Sau khi nụ hôn kết thúc, Lục Xuyên mới phát hiện không biết từ lúc nào tay mình đã luồn vào trong áo William vuốt ve quanh vòng eo rắn chắc, hắn tiếc nuối đỏ mặt thu tay lại, nằm trên sofa ôm William nói:
"Hoàng huynh bảo em bây giờ ở hành tinh XR đều là băng tuyết. Ở trùng tinh không có tuyết cũng chẳng bao giờ lạnh đến mức đóng băng, em chưa từng thấy bao giờ."
Ánh mắt William vẫn còn mê ly, hắn hôn lên lúm đồng tiền trên má Lục Xuyên nói: "Không có tuyết nhưng có băng, anh đưa em đi chơi."
Nói là làm, William đưa Lục Xuyên lên phi cơ chở hắn tới hang động quen thuộc của họ. Sau khi xuống xe, William lấy dây chuyền không gian giấu trong cổ áo ra, ngay lập tức một lượng nước cực lớn tràn xuống mặt đất, nước chảy tới đâu là đóng băng tới đấy biến hang động thành một sàn băng cực kỳ rộng lớn, sau đó Lục Xuyên liền thấy William lấy từ trong cốp phi cơ ra hai đôi giày trượt băng.
"Oa..." Mắt Lục Xuyên sáng long lanh, háo hức nhận lấy đôi giày trượt băng từ trong tay William. Giày trượt băng có nhiều lỗ xỏ nên William phải cúi xuống giúp Lục Xuyên buộc dây, khi lưỡi dao dưới đế giày tiếp xúc với băng, Lục Xuyên gần như không thể giữ được thăng bằng lảo đảo muốn ngã xuống. Một đôi tay từ phía sau đỡ lấy Lục Xuyên, kéo hắn lướt như bay về phía trước. Cảm giác mới lạ khiến Lục Xuyên thích thú, hắn nắm tay William, chăm chú quan sát cách William chuyển động trên băng để học theo. Đến William cũng phải thừa nhận rằng Lục Xuyên là một học trò xuất sắc, hắn học trượt băng rất nhanh. Hắn là một tay lái cừ khôi, một xạ thủ ưu việt, William tin rằng nếu Lục Xuyên không phải trùng đực mà là một quân thư, vậy thì hắn nhất định sẽ là một quân thư xuất chúng không thua kém bất kỳ ai!
Sau khi biết cách trượt, Lục Xuyên bắt đầu buông tay William ra, tự mình lướt trên mặt băng mang lại cảm giác tuyệt vời giống như lần đầu tiên hắn bung cánh bay lượn vậy. William đi sát ngay phía sau Lục Xuyên để phòng khi hắn ngã, cả hai trượt đến gần chạng vạng tối, nếu không có William nhắc nhở thì không biết Lục Xuyên còn muốn chơi đến tận lúc nào nữa.
Mặt hồ trong hang động cũng đã đóng băng, William dùng cánh nhọn đâm xuống mặt băng đục ra một lỗ thủng, hắn cũng tiện tay bắt lấy vài con đom đóm xấu số bay ngang qua. Lúc này Lục Xuyên cũng đã mang hai chiếc cần câu được chuẩn bị sẵn sau cốp phi cơ vào, để William buộc mồi là những con đom đóm lên dây câu còn mình thì trải thảm để cả hai cùng ngồi trên băng câu cá. Chỉ mất một lúc xô của William đã có ba con cá lớn, mà Lục Xuyên vẫn chưa câu được con nào.
"Sao em không câu được nhỉ?" Lục Xuyên bất bình, hắn cúi xuống mặt băng cố gắng nhìn qua lớp băng dày xem có phát hiện ra con cá nào hay không. "Nhiều cá như vậy sao không con nào cắn câu của em?!"
William ôm eo hắn hỏi: "Em thích con nào?"
"Con mập mập có đốm đỏ trên lưng kia đi ạ!" Lục Xuyên vừa dứt lời thì nước bên dưới đã đóng băng, tách chú cá có đốm đỏ ra khỏi bầy. Băng tiếp tục kết lại dồn nó tới hố thả dây câu, cuối cùng dồn chú cá mập mạp này vào chân tường, phía sau và hai bên đều là băng còn phía trước là mồi câu của Lục Xuyên. Tuy vậy nhưng nó vẫn nhất quyết không chịu cắn câu, loay hoay bơi xung quanh tìm cách để thoát ra ngoài. William liền vươn tay bắt lấy con cá mập này rồi móc dây câu vào miệng nó, khiến nó không còn cách nào khác chỉ có thể bị Lục Xuyên kéo lên.
"Em cảm giác như mình vừa gian lận vậy." Lục Xuyên dở khóc dở cười nhìn con cá đang giãy đành đạch trên dây câu sau đó liền thả nó vào xô nước. "Em sẽ mang nó về nuôi."
William không cảm thấy con cá mập ú này có giá trị thẩm mỹ gì nhưng chỉ cần Lục Xuyên thích là được, hắn không có ý kiến. William lấy dao quân dụng ra xử lý cá, ướp gia vị rồi nhóm lửa cho cá lên nướng. Ánh lửa nhảy múa phản chiếu hai chiếc bóng đang tựa vào nhau lên tường hang động, thi thoảng phát ra những âm thanh tí tách, mùi thịt cá thơm lừng khiến Lục Xuyên bắt đầu cảm thấy đói bụng. Có William bên cạnh tựa như không bao giờ phải tự mình tốn công chuẩn bị thứ gì, hắn rót một tách trà ấm trong bình giữ nhiệt cho Lục Xuyên, sau khi đợi cá chín thì rút xương cắt thịt cá vào đĩa rồi đưa cho Lục Xuyên.
Nhìn đĩa thức ăn chu đáo trước mặt, Lục Xuyên ngạc nhiên nói: "Ban đầu em còn tưởng là cầm que gặm cá giống trong phim cơ."
"Cá này nhiều xương lắm. Nếu bao giờ em muốn làm thịt con cá mập ú kia thì có thể cầm que gặm." William đáp, trái ngược với tướng ăn thùng uống vại của ai đó, William ăn nhanh nhưng cũng rất từ tốn, tựa như đang dùng bữa ở trên bàn tiệc tối vậy.