Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa
Chương 16
Trong căn cứ quân sự của quân Ceberus trên hành tinh XR lúc này, tinh thần của quân thư đang phấn chấn hơn bao giờ hết! Hành tinh XR là một tinh cầu nhỏ, bình thường nhìn thấy trùng đực trên đường đã là rất hiếm rồi, còn trong căn cứ đương nhiên không có một bóng trùng đực. Ấy vậy mà từ sau khi thủ lĩnh đi một chuyến từ thủ đô trùng tinh về, trên tinh thuyền mang theo hai trùng đực! Mà lại còn là hai trùng đực cấp cao! Một trùng đực tóc bạch kim còn đẹp hơn tinh linh tộc elf, trên mặt lúc nào cũng mang một nụ cười nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự cao quý, pheromone thanh mát như sương đêm, mỗi khi đi qua đều khiến đám quân thư ngây ngất. Chỉ đáng tiếc là họ chỉ dám len lén nhìn từ xa, bởi vì có một gã tôn thần luôn kè kè đi sau hắn, mỗi khi bắt gặp quân thư nào dám nhỏ dãi nhìn trộm hùng chủ của hắn là mắt lại lóe lên tia sáng nguy hiểm. Đám quân thư dù sao cũng lo sợ trên người mình đột nhiên bị đốt thành tổ ong, cho nên không kẻ nào dám nhìn trộm chứ đừng nói là lại gần.
Tuy vậy, trong căn cứ của họ vẫn còn một đóa hoa nữa! Đó là một trùng đực tóc nâu vô cùng thanh tú làm việc trong phòng y tế. Trong căn cứ của quân Ceberus trước giờ nào có bác sĩ, quân thư bị thương nhẹ thì tự đợi cho vết thương lành lại, còn bị nặng quá thì bị nhét vào dung dịch chữa trị. Giờ đột nhiên lại xuất hiện một bác sĩ trùng đực, khiến đám quân thư đến đau bụng hay chảy máu ngón tay cũng phải đến phòng y tế nhờ bác sĩ dán băng cá nhân dùm. Quân thư đứng xếp hàng trước cửa phòng y tế dài dằng dặc, ai cũng mang một vết thương nho nhỏ cùng vẻ mặt háo hức đến xem bệnh.
Bỗng nhiên, từ hành lang đi tới một bóng trùng to lớn như một quả núi, hắn đứng ngược sáng tạo ra bóng râm bao phủ cả hành lang. Một quân thư chú ý đến hắn liền vẫy tay nói:
"Trưởng quan Rambo! Ngài cũng tới xếp hàng khám bệnh phải không? Đây đứng bên này!"
Khác với Xavier lỗ mãng luôn dùng nắm đấm nói chuyện và William độc mồm độc miệng, Rambo tuy hình thể to lớn nhưng tính cách lại vô cùng hiền lành và dễ nói chuyện, bởi vậy đám quân thư đều rất gần gũi và thân thiện với hắn. Rambo thấy thuộc hạ gọi mình tới nên hắn cũng đứng vào hàng, sau đó liền hỏi:
"Cậu bị thương ở đâu?"
Hắn hớn hở vén tay áo lên nói: "Báo cáo trưởng quan, tôi bị trầy ở khuỷu tay."
"Còn cậu?" Rambo quay sang một quân thư khác hỏi.
"Báo cáo trưởng quan, tôi bị xước ngón tay út."
"Tôi ăn phải đồ ăn hỏng bị đau bụng."
"Trong lòng tôi hơi buồn, chắc là tâm bệnh ạ."
Sau đó, thanh nắm cửa bằng kim loại bị Rambo vặn đứt. Rambo vẫn cười rất hiền lành, nhưng trên vai và hai bên sườn hắn mọc ra thêm bốn cánh tay.
"Chỉ một chút vết thương nhỏ này mà các cậu lũ lượt đến làm phiền ngài Shawn sao? Cả buổi sáng hôm nay ngài ấy bận đến mức không có cả thời gian uống nước đấy. Các cậu muốn đến khám bệnh cũng được thôi, để tôi bẻ gãy chân các cậu cho bõ công được gặp bác sĩ chữa bệnh."
Đám quân thư sững sờ vì lần đầu tiên thấy Rambo đáng sợ như vậy, sau đó bị hắn dọa cho chạy đi hết. Sau khi phòng y tế đã trở nên thông thoáng hơn, Rambo mới thở dài bước vào. Bên trong phòng y tế, Shawn đang cúi đầu sắp xếp lại dụng cụ khám bệnh, khi ngẩng lên thì kinh ngạc phát hiện ra tất cả bệnh trùng đang xếp hàng chờ trước cửa đã bị giải tán hết.
Rambo đặt chiếc khay trên tay xuống, trên khay là một miếng bánh ngọt và một ly trà sữa. Rambo áy náy nói:
"Xin lỗi ngài vì đã quản lý thuộc hạ không nghiêm."
"Không sao, họ đều không có ý xấu. Thật may mắn vì đều chỉ là những vết thương nhỏ, không có ai bị thương nặng." Shawn thấy Rambo vẫn đang đứng, vì vậy rụt rè kéo tay hắn muốn hắn ngồi xuống cạnh mình.
Thế nhưng khi tay hắn vừa chạm vào tay Rambo, Rambo đã giật mình lùi lại. Rambo nhìn thấy sự kinh ngạc rồi buồn bã trên mặt Shawn, nhớ lại mình đã mấy ngày nay không đến gặp Shawn, lúc này mới vội vàng giải thích:
"Xin lỗi ngài Shawn, tôi đang trong kỳ nhạy cảm, cho nên không tiện tiếp xúc với trùng đực..."
"Kỳ nhạy cảm?" Shawn kinh ngạc, sau đó mặt hắn bắt đầu đỏ lên. "Vậy... vậy có cần tôi giúp anh tiêm thuốc ức chế pheromone không?"
Trùng cái chưa bị đánh dấu thi thoảng sẽ bị rối loạn pheromone, trong thời kỳ này nếu tiếp xúc với pheromone của trùng đực sẽ rất dễ bị kích thích, theo bản năng sẽ bị trùng đực thu hút và muốn bị đánh dấu. Thực ra kỳ nhạy cảm của trùng cái cũng không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, trong thời gian này chỉ cần tránh tiếp xúc với pheromone của trùng đực là được, không nhất thiết phải dùng thuốc ức chế.
Thế nhưng, nếu không dùng thuốc ức chế thì Rambo sẽ phải tránh mặt Shawn. Shawn cảm thấy suy nghĩ của mình như vậy là quá ích kỷ. Là một bác sĩ, lẽ ra hắn phải khuyên Rambo trở về nghỉ ngơi chứ không phải đề nghị tiêm thuốc ức chế pheromone cho hắn.
"Xin lỗi Rambo, thực ra tình trạng của anh cũng không nghiêm trọng lắm, không cần phải tiêm thuốc." Shawn cúi đầu nói. "Anh trở về nghỉ ngơi thật tốt là được."
"Không, xin hãy tiêm thuốc cho tôi." Rambo nghiêm túc nói. "Tôi không thể tiếp tục chịu đựng việc không thể gặp ngài."
"Tùy cơ địa mà thuốc có thể sẽ gây tác dụng phụ, nếu không phải quá nghiêm trọng thì không nên tiêm thuốc."
Shawn quay đi, tránh không nhìn vào mắt Rambo, sau đó hắn nghe Rambo trả lời: "Nếu như không tiêm thuốc, trong đầu tôi lúc này chỉ có khao khát được ngài đánh dấu mà thôi. Ngài Shawn, tôi biết ngài vẫn chưa sẵn sàng để có một mối quan hệ thân mật với trùng cái, cho nên việc duy nhất tôi có thể làm là chờ đợi..."
"Rambo... thật ra tôi..." Mặt Shawn đỏ bừng, ấp úng mãi vẫn chưa nói nên lời.
"Rốt cuộc là có đánh dấu không vậy? Nhanh dùm cái sốt hết cả ruột!" Giọng nói mất kiên nhẫn của Xavier vang lên ở cửa, không biết hắn đã đứng ở đó từ lúc nào, vậy mà cả Shawn và Rambo vẫn còn đang chìm đắm trong không gian riêng của hai người, không phát hiện ra hắn.
Đứng sau Xavier là Ren, bất ngờ là hôm nay hắn không tủm tỉm cười như mọi ngày, khoé mắt hơi đỏ, mệt mỏi nói: "Xin lỗi, chúng ta không cố ý cắt ngang."
Xavier buồn bực nói: "Không cắt ngang thì hùng chủ điện hạ còn định chờ đến bao giờ? Sức khoẻ của ngài là quan trọng nhất!"
Rambo thấy Ren đến liền cúi đầu chào rồi ra ngoài, trong kỳ nhạy cảm hắn không muốn ngửi thấy pheromone của bất kỳ trùng đực nào khác ngoài Shawn. Shawn thấy Ren đến tìm mình khám bệnh liền lấy lại tinh thần, kéo ghế cho hắn ngồi xuống.
"Điện hạ không khoẻ ở đâu ạ?"
Xavier sốt ruột trả lời: "Hùng chủ điện hạ bị sốt nhẹ từ đêm qua, nhức đầu và tức ngực."
"Có lẽ là cảm sốt thông thường thôi." Ren nói bằng giọng mũi, đầu đau nhức và cơ thể mệt mỏi khiến hắn vô cùng khó chịu.
Shawn bắt đầu kiểm tra cho Ren, Ren vốn nghĩ chỉ cần uống thuốc hạ sốt là được, tuy nhiên vẻ mặt của Shawn càng lúc càng không đúng, hơn nữa còn chỉ định càng nhiều xét nghiệm chi tiết hơn. Shawn cầm kết quả xét nghiệm của Ren trên tay, cau mày cắn bút.
"Sao vậy?" Xavier lòng như lửa đốt, rõ ràng nhìn biểu hiện của Shawn thì đây không phải cảm sốt thông thường.
"Điện hạ, năm nay ngài bao nhiêu tuổi ạ?"
"64." Ren đáp.
"Ngài lột xác năm bao nhiêu tuổi? Có gì bất thường không ạ?"
"17 tuổi, hơi sớm một chút nhưng quá trình không có gì bất thường. Có chuyện gì không ổn à?"
Shawn ngập ngừng đáp: "Điện hạ, những triệu chứng của ngài và chỉ số cơ thể dường như đang tiến vào thời kỳ đầu tiên của lột xác."
"Lột xác?" Xavier trợn tròn mắt kinh ngạc.
Ren lập tức phủ nhận: "Không thể nào, chẳng nhẽ trùng trưởng thành vẫn còn có thể lột xác sao?"
Shawn cũng cảm thấy việc này không có khả năng xảy ra, nhưng những số liệu trên tay hắn không thể sai được. "Có lẽ cần theo dõi thêm, nếu như thật sự là lột xác thì điện hạ sẽ sớm có những triệu chứng khác thôi ạ."
Cho dù là trùng cái hay trùng đực, từ thời vị thành niên đến trưởng thành đều cần phải lột xác. Việc lột xác có ảnh hưởng quyết định đến cấp bậc của trùng, tuy nhiên chưa từng ghi nhận trùng nào trải qua hai lần lột xác.
Chuyện gì bất thường đều không tốt, hơn nữa có một điều mà Xavier có thể chắc chắn, chính là lột xác vô cùng đau đớn, càng là trùng cấp bậc cao thì việc lột xác càng khó khăn hơn.
Sau khi Shawn nói Ren có thể trở về nghỉ ngơi và theo dõi thêm, Xavier lập tức bế Ren lên, giương cánh bay đi. Ren bị thư quân của mình nhấc bổng lên cũng sửng sốt, tuy nhiên hắn thực sự cũng rất mệt cho nên coi như không nhìn thấy ánh mắt tò mò của quân thư trong căn cứ, tựa vào ngực Xavier nghỉ ngơi. Sau khi về phòng, Xavier cẩn thận đặt Ren lên giường thì phát hiện ra hắn đã thiếp đi từ lúc nào, má tựa vào lồng ngực cường tráng của Xavier, hai tay luồn vào trong áo hắn, một tay vòng qua eo, tay còn lại thì đặt trên ngực hắn.
Á à! Hóa ra hùng chủ điện hạ rất thích ngực hắn!
Xavier cười trộm, hào phóng mà cởi phăng chiếc tanktop đen trên người ra rồi ôm Ren lên giường. Xavier tựa lên thành giường, để Ren nằm trên người mình. Ren bị dịch chuyển nên hơi khó chịu mà nhéo ngực hắn một cái, dụi đầu tìm một điểm tựa mềm mại thoải mái. Bởi vì Ren đang sốt nên Xavier không đắp chăn cho hắn, chỉnh lại nhiệt độ trong phòng rồi ôm hùng chủ của hắn vào ngực. Xavier vuốt lại mái tóc dài như suối trăng của trùng đực trong lòng, sau đó thất thần mà nhìn hắn.
Đã hơn hai tuần kể từ giấc mơ lần trước, kể từ đó đến giờ, Xavier chưa từng dám chợp mắt. Là chiến binh cường đại nhất vũ trụ, thượng tướng Xavier nổi tiếng liều lĩnh chưa từng biết sợ hãi là gì, nhưng lần này hắn sợ phải ngủ, sợ phải mơ thấy đoạn tiếp theo của giấc mơ đó. Nếu hắn không đến kịp thì sao? Hắn không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra với Ren. Xavier theo bản năng mà trốn tránh, hắn sợ phải ngủ.
Thế nhưng nếu không ngủ, không mơ tiếp đoạn tiếp của giấc mơ, hắn sẽ không nhìn thấy mặt của kẻ đứng sau lưng Ren. Hắn phải tìm ra kẻ đó, vặn gãy cánh hắn, chặt đứt tay chân hắn, giết hắn theo cách đau đớn nhất.
Những ngày tiếp theo, Ren không những không hạ sốt mà thậm chí triệu chứng của hắn ngày càng nặng hơn, pheromone của hắn không thể kiểm soát được, toả ra nồng đậm khắp căn cứ. Trên cơ thể Ren cũng bắt đầu xuất hiện những vết rách. Những vết nứt bắt đầu lan rộng trên da Ren, thậm chí có những vụn li ti rơi ra giống như mảnh gốm bị vỡ.
"Quả nhiên là chuẩn bị lột xác." Xavier kinh ngạc thốt lên, rất cẩn thận để không chạm vào những vết nứt trên da Ren.
Trước khi trùng lột xác đều muốn tìm một nơi an toàn để làm "kén". Với trình độ phát triển khoa học của trùng tộc, "kén" đều là những chiếc máy được thiết kế theo hình dáng con nhộng, bên trong là môi trường đầy đủ và thuận lợi nhất để lột xác. Ren chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội lần thứ hai trải nghiệm chiếc "kén" này.
Những vết nứt xuất hiện càng nhiều trên cơ thể, kéo theo những cơn đau buốt đến xé da cắt thịt. Tinh thần lực của hắn cũng không ổn định, Ren phải cố hết sức để những sợi tơ tinh thần của mình không ảnh hưởng đến lãnh hải tinh thần của Xavier. Cũng bởi vậy sau khi trùng đực lột xác mới được coi là chính thức trưởng thành, tinh thần lực ổn định mới được phép đánh dấu trùng cái. Nếu tinh thần lực của trùng đực xảy ra vấn đề, đầu tiên gặp nguy hiểm sẽ là trùng cái mà hắn đánh dấu.
Xavier cẩn thận bọc Ren trong một chiếc chăn lông mềm mại rồi ôm hắn vào lòng. Ren vốn không thích tư thế này lắm, cảm giác bản thân hắn đang bị che chở và bao bọc tựa như một quả trứng dễ vỡ vậy, dù tình trạng của hắn hiện tại đúng là như thế. Ren định ngồi dậy thì vừa lúc cọ vào ngực của Xavier, cách một lớp áo vẫn cảm nhận rõ ràng cơ ngực căng tràn bên dưới cùng hai điểm hơi nhô lên qua lớp áo đen mỏng manh.
Xavier nhìn Ren thở dài tựa trở về ngực hắn, len lén cười thầm. Trước đây hắn chỉ lờ mờ nhận ra nhưng không dám chắc, Ren rất giỏi quản lý cảm xúc và biểu cảm của mình cho nên Xavier không thể biết được Ren có thật sự thích cơ thể của hắn không. Thế nhưng khi Ren khó chịu, Xavier phát hiện có vẻ như hùng chủ của hắn sẽ biểu lộ cảm xúc thật của mình nhiều hơn, cũng càng tỏ ra yêu thích ngực của hắn hơn.
Đúng lúc này, máy truyền tin của Ren vang lên, là Lục Xuyên gọi tới. Sau khi Ren chấp nhận cuộc gọi, hình ảnh của Lục Xuyên hiện ra. Cùng lúc đó, Lục Xuyên cũng nhìn thấy vị hoàng huynh đáng kính luôn xuất hiện chỉn chu giờ đây đang rúc trong chăn lông, trên trán dán miếng dán hạ sốt, tóc hơi rối xoã tung phía sau.
"Hoàng huynh, anh bị ốm ạ?" Lục Xuyên kinh ngạc hỏi.
"Ừ, bị cảm thôi." Ren đáp, dùng chăn che đi cổ tay đầy vết nứt, may là trên mặt hắn vẫn không có vấn đề gì.
Lục Xuyên rất muốn mua thuốc trong cửa hàng bách hoá để chữa bệnh cho Ren, nhưng phải gặp trực tiếp thì thuốc mua được trong cửa hàng mới có tác dụng. Mà thậm chí Lục Xuyên còn không biết chính xác Ren đang ở đâu, trong khi đó thuốc không thể tồn tại quá lâu ngoài thế giới thực, hắn không thể gửi nó cho Ren được.
"Ước gì em có thể làm cho bệnh của anh khá hơn." Đây là lời thật lòng của Lục Xuyên, không một chút xã giao sáo rỗng.
"Không sao, sẽ sớm khỏi thôi." Ren đáp. "Em nhận được quà mừng của ta rồi chứ?"
Sau khi Lục Xuyên được chính thức bổ nhiệm làm tổng đốc của Nam Bán Cầu, Ren đã gửi cho hắn một món quà. Nhắc tới chuyện này, đôi mắt đen láy của Lục Xuyên sáng lên long lanh. Hắn nói:
"Vâng, em gọi đến cho hoàng huynh là để cảm ơn anh về món quà của anh. Em rất thích nó và đang học cách sử dụng nó."
"Quà gì thế ạ?" Giọng nói của Xavier lọt vào khung hình, lúc này Lục Xuyên mới chú ý "chiếc gối" mà Ren đang tựa vào có hình dáng giống như cơ ngực.
Lục Xuyên: "..." Có lẽ hắn đang làm phiền vợ chồng người ta rồi.
Ren mỉm cười đáp: "Ta tặng cho em ấy một chiếc cơ giáp dành cho trùng đực, tuy nó không thể tích hợp vũ khí hạng nặng để chiến đấu nhưng lại có thể phòng thủ rất tốt, nó kiên cố như một pháo đài vậy."
Một chiếc cơ giáp để phòng thủ? Xavier vừa nghe đã thấy mất hứng thú, tập trung nghịch mái tóc của Ren, bện nó thành nhiều bím tóc nhỏ.
"Em đã quen với lãnh địa mới chưa?" Ren hỏi.
"Rồi ạ, các quan chỉ huy đều hỗ trợ em rất nhiệt tình, trùng dân cũng rất hiền lành và thân thiện..."
"Trùng dân?" Ren kinh ngạc.
"Vâng." Lục Xuyên mỉm cười đáp. "Em thường xuyên ra ngoài để gặp trực tiếp và giao lưu với trùng dân, cả bằng thân phận tổng đốc và cả bằng ngụy trang. Em muốn hiểu nhiều hơn về cuộc sống của trùng dân và nguyện vọng của họ."
Ren từng được giáo dục về cách trị vì đế quốc, tuy nhiên trong đó chưa từng dạy về cách mà Lục Xuyên đang làm. Suy nghĩ và cách thức tiếp cận với trùng dân của Lục Xuyên khiến Ren cảm thấy thú vị, tuy rằng có chút ngây thơ, nhưng rõ ràng Lục Xuyên đang cố gắng hết sức để biến Nam Bán Cầu trở thành một nơi mà cả trùng đực và trùng cái đều cảm thấy thoải mái. Ở kiếp trước, Nam Bán Cầu chính là nơi đầu tiên nổ ra phản loạn, mong rằng kiếp này, với sự cố gắng của Lục Xuyên, mọi chuyện sẽ khác đi.
"Ta nghĩ em sẽ trở thành một lãnh đạo tốt."
Cảm giác những nỗ lực của mình được công nhận khiến bất cứ ai cũng đều cảm thấy vui vẻ, đặc biệt người đó còn là hoàng huynh mà hắn kính trọng. Đến hoàng huynh còn ủng hộ cách làm của hắn, vậy mà Gray thì không... Nghĩ đến đây, Lục Xuyên không khỏi có chút hụt hẫng.
Nhìn thấy Ren đang mệt, Lục Xuyên không tiếp tục làm phiền hắn nữa, bèn xin phép rồi tắt liên lạc. Cuộc gọi vừa tắt, mắt trái của Ren đã nhói lên đau đớn. Khi Xavier mở tay Ren ra xem thì thấy da trên khóe mắt hắn đã rách ra, đồng tử loé lên như có ánh sáng bên trong.
Tuy vậy, trong căn cứ của họ vẫn còn một đóa hoa nữa! Đó là một trùng đực tóc nâu vô cùng thanh tú làm việc trong phòng y tế. Trong căn cứ của quân Ceberus trước giờ nào có bác sĩ, quân thư bị thương nhẹ thì tự đợi cho vết thương lành lại, còn bị nặng quá thì bị nhét vào dung dịch chữa trị. Giờ đột nhiên lại xuất hiện một bác sĩ trùng đực, khiến đám quân thư đến đau bụng hay chảy máu ngón tay cũng phải đến phòng y tế nhờ bác sĩ dán băng cá nhân dùm. Quân thư đứng xếp hàng trước cửa phòng y tế dài dằng dặc, ai cũng mang một vết thương nho nhỏ cùng vẻ mặt háo hức đến xem bệnh.
Bỗng nhiên, từ hành lang đi tới một bóng trùng to lớn như một quả núi, hắn đứng ngược sáng tạo ra bóng râm bao phủ cả hành lang. Một quân thư chú ý đến hắn liền vẫy tay nói:
"Trưởng quan Rambo! Ngài cũng tới xếp hàng khám bệnh phải không? Đây đứng bên này!"
Khác với Xavier lỗ mãng luôn dùng nắm đấm nói chuyện và William độc mồm độc miệng, Rambo tuy hình thể to lớn nhưng tính cách lại vô cùng hiền lành và dễ nói chuyện, bởi vậy đám quân thư đều rất gần gũi và thân thiện với hắn. Rambo thấy thuộc hạ gọi mình tới nên hắn cũng đứng vào hàng, sau đó liền hỏi:
"Cậu bị thương ở đâu?"
Hắn hớn hở vén tay áo lên nói: "Báo cáo trưởng quan, tôi bị trầy ở khuỷu tay."
"Còn cậu?" Rambo quay sang một quân thư khác hỏi.
"Báo cáo trưởng quan, tôi bị xước ngón tay út."
"Tôi ăn phải đồ ăn hỏng bị đau bụng."
"Trong lòng tôi hơi buồn, chắc là tâm bệnh ạ."
Sau đó, thanh nắm cửa bằng kim loại bị Rambo vặn đứt. Rambo vẫn cười rất hiền lành, nhưng trên vai và hai bên sườn hắn mọc ra thêm bốn cánh tay.
"Chỉ một chút vết thương nhỏ này mà các cậu lũ lượt đến làm phiền ngài Shawn sao? Cả buổi sáng hôm nay ngài ấy bận đến mức không có cả thời gian uống nước đấy. Các cậu muốn đến khám bệnh cũng được thôi, để tôi bẻ gãy chân các cậu cho bõ công được gặp bác sĩ chữa bệnh."
Đám quân thư sững sờ vì lần đầu tiên thấy Rambo đáng sợ như vậy, sau đó bị hắn dọa cho chạy đi hết. Sau khi phòng y tế đã trở nên thông thoáng hơn, Rambo mới thở dài bước vào. Bên trong phòng y tế, Shawn đang cúi đầu sắp xếp lại dụng cụ khám bệnh, khi ngẩng lên thì kinh ngạc phát hiện ra tất cả bệnh trùng đang xếp hàng chờ trước cửa đã bị giải tán hết.
Rambo đặt chiếc khay trên tay xuống, trên khay là một miếng bánh ngọt và một ly trà sữa. Rambo áy náy nói:
"Xin lỗi ngài vì đã quản lý thuộc hạ không nghiêm."
"Không sao, họ đều không có ý xấu. Thật may mắn vì đều chỉ là những vết thương nhỏ, không có ai bị thương nặng." Shawn thấy Rambo vẫn đang đứng, vì vậy rụt rè kéo tay hắn muốn hắn ngồi xuống cạnh mình.
Thế nhưng khi tay hắn vừa chạm vào tay Rambo, Rambo đã giật mình lùi lại. Rambo nhìn thấy sự kinh ngạc rồi buồn bã trên mặt Shawn, nhớ lại mình đã mấy ngày nay không đến gặp Shawn, lúc này mới vội vàng giải thích:
"Xin lỗi ngài Shawn, tôi đang trong kỳ nhạy cảm, cho nên không tiện tiếp xúc với trùng đực..."
"Kỳ nhạy cảm?" Shawn kinh ngạc, sau đó mặt hắn bắt đầu đỏ lên. "Vậy... vậy có cần tôi giúp anh tiêm thuốc ức chế pheromone không?"
Trùng cái chưa bị đánh dấu thi thoảng sẽ bị rối loạn pheromone, trong thời kỳ này nếu tiếp xúc với pheromone của trùng đực sẽ rất dễ bị kích thích, theo bản năng sẽ bị trùng đực thu hút và muốn bị đánh dấu. Thực ra kỳ nhạy cảm của trùng cái cũng không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, trong thời gian này chỉ cần tránh tiếp xúc với pheromone của trùng đực là được, không nhất thiết phải dùng thuốc ức chế.
Thế nhưng, nếu không dùng thuốc ức chế thì Rambo sẽ phải tránh mặt Shawn. Shawn cảm thấy suy nghĩ của mình như vậy là quá ích kỷ. Là một bác sĩ, lẽ ra hắn phải khuyên Rambo trở về nghỉ ngơi chứ không phải đề nghị tiêm thuốc ức chế pheromone cho hắn.
"Xin lỗi Rambo, thực ra tình trạng của anh cũng không nghiêm trọng lắm, không cần phải tiêm thuốc." Shawn cúi đầu nói. "Anh trở về nghỉ ngơi thật tốt là được."
"Không, xin hãy tiêm thuốc cho tôi." Rambo nghiêm túc nói. "Tôi không thể tiếp tục chịu đựng việc không thể gặp ngài."
"Tùy cơ địa mà thuốc có thể sẽ gây tác dụng phụ, nếu không phải quá nghiêm trọng thì không nên tiêm thuốc."
Shawn quay đi, tránh không nhìn vào mắt Rambo, sau đó hắn nghe Rambo trả lời: "Nếu như không tiêm thuốc, trong đầu tôi lúc này chỉ có khao khát được ngài đánh dấu mà thôi. Ngài Shawn, tôi biết ngài vẫn chưa sẵn sàng để có một mối quan hệ thân mật với trùng cái, cho nên việc duy nhất tôi có thể làm là chờ đợi..."
"Rambo... thật ra tôi..." Mặt Shawn đỏ bừng, ấp úng mãi vẫn chưa nói nên lời.
"Rốt cuộc là có đánh dấu không vậy? Nhanh dùm cái sốt hết cả ruột!" Giọng nói mất kiên nhẫn của Xavier vang lên ở cửa, không biết hắn đã đứng ở đó từ lúc nào, vậy mà cả Shawn và Rambo vẫn còn đang chìm đắm trong không gian riêng của hai người, không phát hiện ra hắn.
Đứng sau Xavier là Ren, bất ngờ là hôm nay hắn không tủm tỉm cười như mọi ngày, khoé mắt hơi đỏ, mệt mỏi nói: "Xin lỗi, chúng ta không cố ý cắt ngang."
Xavier buồn bực nói: "Không cắt ngang thì hùng chủ điện hạ còn định chờ đến bao giờ? Sức khoẻ của ngài là quan trọng nhất!"
Rambo thấy Ren đến liền cúi đầu chào rồi ra ngoài, trong kỳ nhạy cảm hắn không muốn ngửi thấy pheromone của bất kỳ trùng đực nào khác ngoài Shawn. Shawn thấy Ren đến tìm mình khám bệnh liền lấy lại tinh thần, kéo ghế cho hắn ngồi xuống.
"Điện hạ không khoẻ ở đâu ạ?"
Xavier sốt ruột trả lời: "Hùng chủ điện hạ bị sốt nhẹ từ đêm qua, nhức đầu và tức ngực."
"Có lẽ là cảm sốt thông thường thôi." Ren nói bằng giọng mũi, đầu đau nhức và cơ thể mệt mỏi khiến hắn vô cùng khó chịu.
Shawn bắt đầu kiểm tra cho Ren, Ren vốn nghĩ chỉ cần uống thuốc hạ sốt là được, tuy nhiên vẻ mặt của Shawn càng lúc càng không đúng, hơn nữa còn chỉ định càng nhiều xét nghiệm chi tiết hơn. Shawn cầm kết quả xét nghiệm của Ren trên tay, cau mày cắn bút.
"Sao vậy?" Xavier lòng như lửa đốt, rõ ràng nhìn biểu hiện của Shawn thì đây không phải cảm sốt thông thường.
"Điện hạ, năm nay ngài bao nhiêu tuổi ạ?"
"64." Ren đáp.
"Ngài lột xác năm bao nhiêu tuổi? Có gì bất thường không ạ?"
"17 tuổi, hơi sớm một chút nhưng quá trình không có gì bất thường. Có chuyện gì không ổn à?"
Shawn ngập ngừng đáp: "Điện hạ, những triệu chứng của ngài và chỉ số cơ thể dường như đang tiến vào thời kỳ đầu tiên của lột xác."
"Lột xác?" Xavier trợn tròn mắt kinh ngạc.
Ren lập tức phủ nhận: "Không thể nào, chẳng nhẽ trùng trưởng thành vẫn còn có thể lột xác sao?"
Shawn cũng cảm thấy việc này không có khả năng xảy ra, nhưng những số liệu trên tay hắn không thể sai được. "Có lẽ cần theo dõi thêm, nếu như thật sự là lột xác thì điện hạ sẽ sớm có những triệu chứng khác thôi ạ."
Cho dù là trùng cái hay trùng đực, từ thời vị thành niên đến trưởng thành đều cần phải lột xác. Việc lột xác có ảnh hưởng quyết định đến cấp bậc của trùng, tuy nhiên chưa từng ghi nhận trùng nào trải qua hai lần lột xác.
Chuyện gì bất thường đều không tốt, hơn nữa có một điều mà Xavier có thể chắc chắn, chính là lột xác vô cùng đau đớn, càng là trùng cấp bậc cao thì việc lột xác càng khó khăn hơn.
Sau khi Shawn nói Ren có thể trở về nghỉ ngơi và theo dõi thêm, Xavier lập tức bế Ren lên, giương cánh bay đi. Ren bị thư quân của mình nhấc bổng lên cũng sửng sốt, tuy nhiên hắn thực sự cũng rất mệt cho nên coi như không nhìn thấy ánh mắt tò mò của quân thư trong căn cứ, tựa vào ngực Xavier nghỉ ngơi. Sau khi về phòng, Xavier cẩn thận đặt Ren lên giường thì phát hiện ra hắn đã thiếp đi từ lúc nào, má tựa vào lồng ngực cường tráng của Xavier, hai tay luồn vào trong áo hắn, một tay vòng qua eo, tay còn lại thì đặt trên ngực hắn.
Á à! Hóa ra hùng chủ điện hạ rất thích ngực hắn!
Xavier cười trộm, hào phóng mà cởi phăng chiếc tanktop đen trên người ra rồi ôm Ren lên giường. Xavier tựa lên thành giường, để Ren nằm trên người mình. Ren bị dịch chuyển nên hơi khó chịu mà nhéo ngực hắn một cái, dụi đầu tìm một điểm tựa mềm mại thoải mái. Bởi vì Ren đang sốt nên Xavier không đắp chăn cho hắn, chỉnh lại nhiệt độ trong phòng rồi ôm hùng chủ của hắn vào ngực. Xavier vuốt lại mái tóc dài như suối trăng của trùng đực trong lòng, sau đó thất thần mà nhìn hắn.
Đã hơn hai tuần kể từ giấc mơ lần trước, kể từ đó đến giờ, Xavier chưa từng dám chợp mắt. Là chiến binh cường đại nhất vũ trụ, thượng tướng Xavier nổi tiếng liều lĩnh chưa từng biết sợ hãi là gì, nhưng lần này hắn sợ phải ngủ, sợ phải mơ thấy đoạn tiếp theo của giấc mơ đó. Nếu hắn không đến kịp thì sao? Hắn không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra với Ren. Xavier theo bản năng mà trốn tránh, hắn sợ phải ngủ.
Thế nhưng nếu không ngủ, không mơ tiếp đoạn tiếp của giấc mơ, hắn sẽ không nhìn thấy mặt của kẻ đứng sau lưng Ren. Hắn phải tìm ra kẻ đó, vặn gãy cánh hắn, chặt đứt tay chân hắn, giết hắn theo cách đau đớn nhất.
Những ngày tiếp theo, Ren không những không hạ sốt mà thậm chí triệu chứng của hắn ngày càng nặng hơn, pheromone của hắn không thể kiểm soát được, toả ra nồng đậm khắp căn cứ. Trên cơ thể Ren cũng bắt đầu xuất hiện những vết rách. Những vết nứt bắt đầu lan rộng trên da Ren, thậm chí có những vụn li ti rơi ra giống như mảnh gốm bị vỡ.
"Quả nhiên là chuẩn bị lột xác." Xavier kinh ngạc thốt lên, rất cẩn thận để không chạm vào những vết nứt trên da Ren.
Trước khi trùng lột xác đều muốn tìm một nơi an toàn để làm "kén". Với trình độ phát triển khoa học của trùng tộc, "kén" đều là những chiếc máy được thiết kế theo hình dáng con nhộng, bên trong là môi trường đầy đủ và thuận lợi nhất để lột xác. Ren chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội lần thứ hai trải nghiệm chiếc "kén" này.
Những vết nứt xuất hiện càng nhiều trên cơ thể, kéo theo những cơn đau buốt đến xé da cắt thịt. Tinh thần lực của hắn cũng không ổn định, Ren phải cố hết sức để những sợi tơ tinh thần của mình không ảnh hưởng đến lãnh hải tinh thần của Xavier. Cũng bởi vậy sau khi trùng đực lột xác mới được coi là chính thức trưởng thành, tinh thần lực ổn định mới được phép đánh dấu trùng cái. Nếu tinh thần lực của trùng đực xảy ra vấn đề, đầu tiên gặp nguy hiểm sẽ là trùng cái mà hắn đánh dấu.
Xavier cẩn thận bọc Ren trong một chiếc chăn lông mềm mại rồi ôm hắn vào lòng. Ren vốn không thích tư thế này lắm, cảm giác bản thân hắn đang bị che chở và bao bọc tựa như một quả trứng dễ vỡ vậy, dù tình trạng của hắn hiện tại đúng là như thế. Ren định ngồi dậy thì vừa lúc cọ vào ngực của Xavier, cách một lớp áo vẫn cảm nhận rõ ràng cơ ngực căng tràn bên dưới cùng hai điểm hơi nhô lên qua lớp áo đen mỏng manh.
Xavier nhìn Ren thở dài tựa trở về ngực hắn, len lén cười thầm. Trước đây hắn chỉ lờ mờ nhận ra nhưng không dám chắc, Ren rất giỏi quản lý cảm xúc và biểu cảm của mình cho nên Xavier không thể biết được Ren có thật sự thích cơ thể của hắn không. Thế nhưng khi Ren khó chịu, Xavier phát hiện có vẻ như hùng chủ của hắn sẽ biểu lộ cảm xúc thật của mình nhiều hơn, cũng càng tỏ ra yêu thích ngực của hắn hơn.
Đúng lúc này, máy truyền tin của Ren vang lên, là Lục Xuyên gọi tới. Sau khi Ren chấp nhận cuộc gọi, hình ảnh của Lục Xuyên hiện ra. Cùng lúc đó, Lục Xuyên cũng nhìn thấy vị hoàng huynh đáng kính luôn xuất hiện chỉn chu giờ đây đang rúc trong chăn lông, trên trán dán miếng dán hạ sốt, tóc hơi rối xoã tung phía sau.
"Hoàng huynh, anh bị ốm ạ?" Lục Xuyên kinh ngạc hỏi.
"Ừ, bị cảm thôi." Ren đáp, dùng chăn che đi cổ tay đầy vết nứt, may là trên mặt hắn vẫn không có vấn đề gì.
Lục Xuyên rất muốn mua thuốc trong cửa hàng bách hoá để chữa bệnh cho Ren, nhưng phải gặp trực tiếp thì thuốc mua được trong cửa hàng mới có tác dụng. Mà thậm chí Lục Xuyên còn không biết chính xác Ren đang ở đâu, trong khi đó thuốc không thể tồn tại quá lâu ngoài thế giới thực, hắn không thể gửi nó cho Ren được.
"Ước gì em có thể làm cho bệnh của anh khá hơn." Đây là lời thật lòng của Lục Xuyên, không một chút xã giao sáo rỗng.
"Không sao, sẽ sớm khỏi thôi." Ren đáp. "Em nhận được quà mừng của ta rồi chứ?"
Sau khi Lục Xuyên được chính thức bổ nhiệm làm tổng đốc của Nam Bán Cầu, Ren đã gửi cho hắn một món quà. Nhắc tới chuyện này, đôi mắt đen láy của Lục Xuyên sáng lên long lanh. Hắn nói:
"Vâng, em gọi đến cho hoàng huynh là để cảm ơn anh về món quà của anh. Em rất thích nó và đang học cách sử dụng nó."
"Quà gì thế ạ?" Giọng nói của Xavier lọt vào khung hình, lúc này Lục Xuyên mới chú ý "chiếc gối" mà Ren đang tựa vào có hình dáng giống như cơ ngực.
Lục Xuyên: "..." Có lẽ hắn đang làm phiền vợ chồng người ta rồi.
Ren mỉm cười đáp: "Ta tặng cho em ấy một chiếc cơ giáp dành cho trùng đực, tuy nó không thể tích hợp vũ khí hạng nặng để chiến đấu nhưng lại có thể phòng thủ rất tốt, nó kiên cố như một pháo đài vậy."
Một chiếc cơ giáp để phòng thủ? Xavier vừa nghe đã thấy mất hứng thú, tập trung nghịch mái tóc của Ren, bện nó thành nhiều bím tóc nhỏ.
"Em đã quen với lãnh địa mới chưa?" Ren hỏi.
"Rồi ạ, các quan chỉ huy đều hỗ trợ em rất nhiệt tình, trùng dân cũng rất hiền lành và thân thiện..."
"Trùng dân?" Ren kinh ngạc.
"Vâng." Lục Xuyên mỉm cười đáp. "Em thường xuyên ra ngoài để gặp trực tiếp và giao lưu với trùng dân, cả bằng thân phận tổng đốc và cả bằng ngụy trang. Em muốn hiểu nhiều hơn về cuộc sống của trùng dân và nguyện vọng của họ."
Ren từng được giáo dục về cách trị vì đế quốc, tuy nhiên trong đó chưa từng dạy về cách mà Lục Xuyên đang làm. Suy nghĩ và cách thức tiếp cận với trùng dân của Lục Xuyên khiến Ren cảm thấy thú vị, tuy rằng có chút ngây thơ, nhưng rõ ràng Lục Xuyên đang cố gắng hết sức để biến Nam Bán Cầu trở thành một nơi mà cả trùng đực và trùng cái đều cảm thấy thoải mái. Ở kiếp trước, Nam Bán Cầu chính là nơi đầu tiên nổ ra phản loạn, mong rằng kiếp này, với sự cố gắng của Lục Xuyên, mọi chuyện sẽ khác đi.
"Ta nghĩ em sẽ trở thành một lãnh đạo tốt."
Cảm giác những nỗ lực của mình được công nhận khiến bất cứ ai cũng đều cảm thấy vui vẻ, đặc biệt người đó còn là hoàng huynh mà hắn kính trọng. Đến hoàng huynh còn ủng hộ cách làm của hắn, vậy mà Gray thì không... Nghĩ đến đây, Lục Xuyên không khỏi có chút hụt hẫng.
Nhìn thấy Ren đang mệt, Lục Xuyên không tiếp tục làm phiền hắn nữa, bèn xin phép rồi tắt liên lạc. Cuộc gọi vừa tắt, mắt trái của Ren đã nhói lên đau đớn. Khi Xavier mở tay Ren ra xem thì thấy da trên khóe mắt hắn đã rách ra, đồng tử loé lên như có ánh sáng bên trong.