Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai
Chương 81: Một nửa câu chuyện của Tạ Nhiên và Giang Thư Dư (1)
Vào học kỳ thứ hai của năm nhất, Hứa Gia Thời đã dọn ra khỏi ký túc xá rồi thuê một căn hộ ở bên ngoài. Ba Đào cũng tự thuê một căn hộ cho con gái mình, ở cùng tòa nhà với Hứa Gia Thời nhưng ở tầng khác.
Vào mùa xuân, đoàn múa ba lê của Đào Ấu Tâm đã giành được giải thưởng lớn và vươn ra quốc tế. Trong khoảng thời gian đó, cô phải dậy sớm thức muộn liên tục, cuộc sống của cô mỗi ngày lặp đi lặp lại đều là những buổi tập luyện.
Vào tháng bảy, Khúc Thất Thất, người đã khởi nghiệp được một năm, cuối cùng đã đi đúng hướng. Mặc dù cô ấy kiếm không được nhiều tiền nhưng đối với một sinh viên đại học như cô ấy mà nói đã hơn rất nhiều người rồi.
Vào tháng mười, sinh nhật lần thứ hai mươi của Tạ Nhiên, tất cả bạn bè cũ của anh ấy đều đến chúc mừng nhưng chỉ có duy nhất Giang Thư Dư lại không xuất hiện.
Có một người bạn nói đùa rằng: “Cô đồ đệ mà cậu hay nhắc tới đâu rồi?”
"Thì không có đến đó."
"Vậy không được nha, sinh nhật của sư phụ mà cũng không tới, sư môn này của cậu sớm muộn cũng tan rã." Giọng nói đầy sự giễu cợt, dù sao thì ai cũng biết sư môn này vẻn vẹn có hai người bọn họ mà thôi.
Tạ Nhiên nhún vai, ngón tay thon dài của anh ấy nắm chặt cổ chai, hiếm khi có lúc anh ấy lại không phản bác lại.
Khúc Thất Thất cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa nghiêng người về phía Đào Ấu Tâm: “Sao tớ lại có cảm giác Tạ Nhiên sắp trở thành một chàng trai u sầu rồi nhỉ?”
Đào Ấu Tâm nhìn chằm chằm vào chàng trai đang giơ chai rượu lên hú hét rồi chạy lên sân khấu biểu diễn một ca khúc trữ tình trước mặt, cô cau mày lại, nghiêng đầu hỏi: "U sầu đến mức đó à?"
"Chết rồi vẫn muốn yêu…"
Tiếng hát oanh tạc của Tạ Nhiên vang lên bên tai như sắp xuyên thủng cả tầng lầu vậy, mọi người trong phòng đều lần lượt bịt tai lại, toàn thân nổi đầy da gà.
Khúc Thất Thất tự tát vào mặt mình, rút lại những gì mình vừa nói.
Cảm giác u sầu hay gì đó, cả đời này đều không thể liên quan tới Tạ Nhiên được.
Bạn của Tạ Nhiên đã bấm chọn mười bài hát, vừa nhìn vào lời bài hát thì đã thấy đó là những bài nhạc buồn về những mối tình không thể đến với nhau, phải hát khàn cả giọng, hát đến sầu thảm.
Khúc Thất Thất không thể ngồi yên nổi một giây, cô ấy lại chạy sang sảnh đối diện: "Người bạn này sao vậy? Thất tình à?"
Bạn cùng phòng của Tạ Nhiên khẽ tiết lộ: “Vừa bị cắm sừng, mong cậu hiểu cho.”
Khúc Thất Thất cười ha hả: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Một giây sau, Tạ Nhiên cũng gia nhập đội ngũ ca hát.
Đào Ấu Tâm bịt tai lại để ngăn giọng ca như quỷ hét đó: "Sao vậy, cậu ấy cũng thất tình à?"
Khúc Thất Thất gồng lên, lớn tiếng trả lời: “Cậu ấy thất tình gì chứ, tớ còn nghi ngờ cậu ấy không có dây thần kinh tình cảm nữa kìa.”
Câu chuyện này phải bắt đầu kể từ một năm trước, khi Tạ Nhiên tỏ tình với Khúc Thất Thất.
Thông qua sự hun đúc của những người bạn cùng phòng và sự kích thích từ mối tình lãng mạn của Hứa Gia Thời và Đào Ấu Tâm. Tạ Nhiên, một người vẫn còn chưa khai sáng về mặt cảm xúc, đã lầm tưởng rằng mình có tình cảm vượt qua mức tình bạn với Khúc Thất Thất nên đã bắt đầu một cuộc theo đuổi "mãnh liệt".
Tám giờ sáng, Tạ Nhiên luôn đúng giờ gọi điện cho Khúc Thất Thất: “Thời điểm tốt nhất để ăn sáng là từ bảy giờ đến chín giờ, tôi chọn tám giờ là đẹp nhất. Với tôi ở xa quá nên không mua tới cho cậu được, tiền tôi chuyển cậu rồi đó, cậu tự đi mua nhé."
Khúc Thất Thất vẫn còn đang ngái ngủ, cô ấy nghe điện thoại trong sự mơ hồ rồi lại chìm vào giấc ngủ. Sau khi tỉnh dậy thì phát hiện có một khoản tiền nhỏ được chuyển tới với nội dung là "ăn sáng", cô ấy mới chợt nhớ tới nội dung của cuộc điện thoại, ngay lập tức gọi điện cho Tạ Nhiên mắng anh ấy một trận: "Cậu bị bệnh à? Mới sáng sớm bảo tôi đi mua đồ ăn sáng?"
Tạ Nhiên hiểu ý ngay, vào ngày hôm sau, anh ấy vẫn canh đúng tám giờ gọi điện cho Khúc Thất Thất: "Tôi đặt giao đồ ăn, đã giao đến trước cửa ký túc xá của cậu rồi đó, thức dậy đi lấy đi."
Bên ngoài có người cứ liên tục gõ cửa, Khúc Thất Thất đành phải bước xuống giường đi lấy, cô ấy đang định gọi lại để tranh cãi với Tạ Nhiên nhưng lại không có ai bắt máy cả.
Nguyên nhân là vì Tạ Nhiên cũng rất buồn ngủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ "bữa ăn sáng" thì anh ấy lại ngủ thiếp đi rồi.
"Tạ Nhiên, người khác yêu đương không có nghĩa là cậu cũng phải yêu đương. Chúng ta chỉ đơn thuần là bạn bè thôi, đến cũng mập mờ được chứ đừng nói tới trở thành một đôi yêu nhau."
Khúc Thất Thất cố gắng nghiêm túc nói chuyện với anh ấy: “Khi nhìn thấy tôi, tim cậu có đập không?”
Tạ Nhiên đáp trả lại bằng một câu: “Nói nhảm, không đập thì tôi còn sống được không?”
Khúc Thất Thất sửa lại câu nói: “Ý tôi là tim đập nhanh, dồn dập, không thể kiểm soát được đó.”
"Này, đàn ông con trai thì nên giữ bình tĩnh trước mọi sự biến đổi, tinh thần ổn định mới là điều quan trọng nhất."
"Cho nên là không có cảm thấy rung động chứ gì."
Sau một hồi thảo luận rồi đi đến kết luận này, Tạ Nhiên vẫn không chịu thừa nhận: “Cậu đúng là cả vú lấp miệng em mà.”
Cuộc trò chuyện đầu tiên không thành công, vài ngày sau hai người họ lại tiếp tục cuộc trò chuyện thứ hai.
Khúc Thất Thất nghiêm túc nói: “Nói thật với cậu là tôi đã có người mình thích rồi, với lại tụi tôi cũng sắp quen nhau rồi.”
Tạ Nhiên tỏ ra đầy cảnh giác: "Là thật hay giả đó? Đừng có gài bẫy tôi."
"Tôi gài cậu làm gì? Anh ấy là đàn anh ở khoa Kỹ thuật Truyền thông, đẹp trai lắm."
Khúc Thất Thất miêu tả như thật khiến Tạ Nhiên do dự một lát rồi thở dài: "Vậy tôi chỉ còn có thể chúc phúc cho cậu rồi."
"Nhìn xem, cậu không hề buồn chút nào cả."
"Khúc Thất Thất, quả nhiên là cậu lừa tôi."
Câu chuyện tiếp diễn đến sau này, Tạ Nhiên còn định học theo Hứa Gia Thời, chiếu lên màn hình lớn tỏ tình với cô ấy. Khúc Thất Thất đã quá mệt mỏi trước những hành động liên tiếp của anh ấy: "Cậu nhất định cứ phải quen với tôi có phải không?"
"Đương nhiên rồi." Tạ Nhiên tràn đầy tự tin.
Khúc Thất Thất nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi, chúng ta cứ thử quen nhau trong bảy ngày xem."
Tạ Nhiên: “Cậu coi đây là hàng miễn phí đổi trả à?”
Những chuyện nhảm nhí xảy ra với họ bỗng đều trở nên hợp lý.
"Trước hết, cậu phải thay tất cả màn hình bảo vệ trên điện thoại, máy tính và máy tính bảng của cậu thành ảnh của tôi."
"... Để xua đuổi tà ma à?" Vừa bật lên thì nhìn thấy ngay khuôn mặt quen thuộc đó, nghĩ thôi cũng cảm giác rợn người rồi.
"Thứ hai, mỗi ngày cậu đều phải chào buổi sáng và chúc tôi ngủ ngon, thỉnh thoảng thêm vài câu yêu thương nhưng không được dùng câu sến súa quá."
“Cậu chơi tôi đấy à?”
Khúc Thất Thất cười lạnh lùng nói: “Điều quan trọng nhất là cậu phải nghe lời tôi, không được tranh cãi hay khiêu khích tôi.”
"Nhân tiện, tôi là một người khá độc đoán. Nếu cậu muốn quen với tôi thì cậu phải cắt đứt mọi quan hệ với những người khác giới xung quanh mình."
“Mối quan hệ bình thường cũng không được sao?”
"Ranh giới của mối quan hệ bình thường rất khó phân biệt. Ví dụ như cậu không được chơi game với Thư Dư nữa." Hai người họ ở cách nhau hai thành phố, Khúc Thất Thất cũng không nắm rõ được tình hình hiện tại của anh ấy, vì vậy cô ấy chỉ có thể lấy Giang Thư Dư ra làm ví dụ.
Cô ấy cho rằng một người đàn ông chính trực như Tạ Nhiên chắc chắn sẽ không chịu bỏ rơi cô đồ đệ nhỏ của mình.
Nhưng không ngờ, vừa nhắc đến Giang Thư Dư, giọng nói của Tạ Nhiên đột nhiên trầm xuống đôi chút: "Gần đây cậu ấy cũng không có thời gian quan tâm tới tôi."
"Chuyện gì vậy?"
“Khó nói lắm.” Dạo gần đây, Giang Thư Dư luôn tránh mặt anh ấy, có lẽ là vì không muốn người ngoài can thiệp vào chuyện gia đình của mình.
“Vậy tại sao cậu lại không đi hỏi thăm cậu ấy?”
"Không phải cậu đã nói là nên tránh xa người khác giới sao?"
Khúc Thất Thất nghiêm túc nói: "Chuyện này sao nói vậy được? Thư Dư là bạn của chúng ta mà."
Sau một hồi thảo luận, hợp đồng yêu đương bảy ngày của họ coi như đã được ký kết thành công, anh ấy bắt đầu thực hiện theo những yêu cầu của Khúc Thất Thất.
Đối với Tạ Nhiên, mỗi lần bật màn hình điện thoại lên đều là một cuộc đấu tranh tâm lý, mỗi lần gọi điện thoại để duy trì mối quan hệ cũng không có một lời nói ngọt ngào nào. Nếu không cãi vã nhau thì cả hai đều sẽ im lặng.
Anh ấy buồn ngủ đến mức không thể chịu đựng nổi mà vẫn phải chúc Khúc Thất Thất ngủ ngon hoặc chào buổi sáng. Dần dần Tạ Nhiên nghi ngờ mình đã bị lừa rồi, rốt cuộc quen nhau thì có gì mà tốt đâu chứ?
Vật vã đến ngày thứ sáu, Tạ Nhiên có hẹn với một người bạn tham gia trận đấu trong game, Khúc Thất Thất cố tình gọi điện cho anh ấy trước trận đấu ba phút: “Game và bạn gái, cậu chọn một thứ đi.”
Tạ Nhiên ngồi trước máy tính suy nghĩ một lát: "Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, hai chúng ta đúng là không hợp nhau, hợp đồng bảy ngày đến đây là chấm dứt."
Đối với kết quả này, Khúc Thất Thất không hề cảm thấy ngạc nhiên một chút nào cả.
Màn theo đuổi này của Tạ Nhiên giống như một trò đùa vậy, đột ngột đến rồi lại đột ngột rời đi.
Trong buổi tụ tập vào dịp tết, Đào Ấu Tâm đã hỏi nhỏ cô ấy: “Hai người như vậy, gặp mặt nhau không cảm thấy ngại sao?”
Khúc Thất Thất cười mỉa lên “ha ha” rồi lập tức diễn cho cô xem, cô ấy chạy đến trước mặt Tạ Nhiên hỏi: “Cậu nhìn mặt tôi như vậy có hôn được không?”
Tạ Nhiên giả vờ nôn mửa.
Khúc Thất Thất đuổi theo đánh anh ấy cả đoạn đường dài. Cuối cùng, Tạ Nhiên khập khiễng bước về.
Đào Ấu Tâm hít sâu một hơi: "Này là do cậu đánh hả?"
Khúc Thất Thất vỗ tay: “Ông trời có mắt, là cậu ấy đụng vào thân cây đấy.”
Cô còn nhớ là lúc đó Giang Thư Dư là người đã bôi thuốc cho anh ấy. Trong nhóm, chỉ có cô ấy là người ân cần nhất.
"Tạch…"
Hạt dưa cuối cùng trong lòng bàn tay Khúc Thất Thất cũng đã bị ăn mất, cô ấy ngưng hồi tưởng và quay trở lại hiện thực: "Mà nói chứ, tại sao hôm nay Thư Dư không đến vậy?"
Đào Ấu Tâm giải thích: “Lúc sáng tớ có hỏi qua rồi, cậu ấy nói bận việc ở trường nên không thể rời đi.”
"Cũng đúng, những sinh viên tài giỏi như Thư Dư và Hứa Gia Thời, sau này chắc chắn đều sẽ có những đóng góp to lớn cho xã hội nên trong việc học hành cũng phải không ngừng chạy đua với thời gian."
Vừa dứt lời, Hứa Gia Thời đã đặt một nắm hạt dưa đã lột vỏ vào tay Đào Ấu Tâm.
Được thôi, sinh viên tài giỏi cũng có thể là một người lụy tình.
Cả nhóm vui chơi đến tận chín giờ rưỡi tối, hôm nay Khúc Thất Thất sẽ đến căn hộ của Đào Ấu Tâm để ngủ qua đêm, khi Hứa Gia Thời lên đến tầng ba, anh đã tự giác rời đi.
Đây là lần đầu tiên Khúc Thất Thất đến đây, cô ấy nhìn ngó xung quanh nhưng không tìm thấy dấu vết đã từng sống chung của hai người.
“Cậu và Hứa Gia Thời đã yêu nhau được một năm rồi mà thật sự không hề sống chung với nhau à?”
“Thực ra tớ rất hiếm khi về đây ở.” Hàng tuần đều có cô lao công đến dọn dẹp nên nơi đây dù không có người ở vẫn luôn sạch sẽ, không có bụi bẩn gì.
Khúc Thất Thất đi vào trong nhà bếp: “Bếp nhà cậu chưa từng bật lửa qua phải không?”
Đào Ấu Tâm thẳng thắn nói: “Tớ đâu có biết nấu ăn nên toàn đến chỗ Hứa Gia Thời ăn ké thôi.”
"Được nha, được nha."
Đồ dùng trong nhà được trang bị rất đầy đủ nhưng số lần sử dụng thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sau khi tắm rửa xong, Khúc Thất Thất đi thẳng vào phòng ngủ, còn Đào Ấu Tâm thì ở bên ngoài một lát mới đi vào.
"Hai cậu ở cách nhau có ba tầng lầu mà cũng gọi điện nữa."
“Chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ mà.” Đào Ấu Tâm khẽ cười lên, cô bật điều hòa lên rồi ngồi ở mép giường bên kia.
Hai cô gái trò chuyện trong đêm tối, chủ đề trò chuyện dần dần đi sâu vào: "Chẳng lẽ hai cậu không định làm gì hả?"
"Làm gì là làm gì?"
"Thì là, ư ư rồi a a đó."
Đào Ấu Tâm túm lấy chăn: “Không có.”
Khúc Thất Thất xoay người lại nằm nghiêng, chống tay lên: “Cậu không muốn hay là cậu ấy không muốn?”
Đào Ấu Tâm ngay lập tức trốn xuống dưới lớp chăn, ậm ừ nói: "Ây da, cậu có thể đừng hỏi những vấn đề xấu hổ như vậy nữa được không?"
Khúc Thất Thất tò mò lắc lắc cánh tay cô: “Chỉ có hai chúng ta thôi mà, cậu kể đi.”
Người đang trốn bên trong tấm chăn lại thò đầu ra ngoài: "Thì... Tụi tớ vẫn còn nhỏ mà, thân mật nhất cũng chỉ hôn nhau thôi."
“Ồ, nghe cậu nói vậy, thực ra tớ đánh giá cậu ấy khá cao đó.” Khúc Thất Thất càng lúc càng chống người lên cao, cuối cùng cô ấy ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào đầu giường rồi nói: “Tình cảm của hai người tốt như vậy, cậu lại luôn rất tin tưởng cậu ấy, mà cậu ấy cũng không vượt quá giới hạn.”
Mặc dù bình thường cô ấy rất thích đọc những câu chuyện và phim hoạt hình về những màn “hành động trên giường” nhưng những quy tắc trong thực tế thì vẫn không bao giờ làm bậy.
Vào mùa xuân, đoàn múa ba lê của Đào Ấu Tâm đã giành được giải thưởng lớn và vươn ra quốc tế. Trong khoảng thời gian đó, cô phải dậy sớm thức muộn liên tục, cuộc sống của cô mỗi ngày lặp đi lặp lại đều là những buổi tập luyện.
Vào tháng bảy, Khúc Thất Thất, người đã khởi nghiệp được một năm, cuối cùng đã đi đúng hướng. Mặc dù cô ấy kiếm không được nhiều tiền nhưng đối với một sinh viên đại học như cô ấy mà nói đã hơn rất nhiều người rồi.
Vào tháng mười, sinh nhật lần thứ hai mươi của Tạ Nhiên, tất cả bạn bè cũ của anh ấy đều đến chúc mừng nhưng chỉ có duy nhất Giang Thư Dư lại không xuất hiện.
Có một người bạn nói đùa rằng: “Cô đồ đệ mà cậu hay nhắc tới đâu rồi?”
"Thì không có đến đó."
"Vậy không được nha, sinh nhật của sư phụ mà cũng không tới, sư môn này của cậu sớm muộn cũng tan rã." Giọng nói đầy sự giễu cợt, dù sao thì ai cũng biết sư môn này vẻn vẹn có hai người bọn họ mà thôi.
Tạ Nhiên nhún vai, ngón tay thon dài của anh ấy nắm chặt cổ chai, hiếm khi có lúc anh ấy lại không phản bác lại.
Khúc Thất Thất cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa nghiêng người về phía Đào Ấu Tâm: “Sao tớ lại có cảm giác Tạ Nhiên sắp trở thành một chàng trai u sầu rồi nhỉ?”
Đào Ấu Tâm nhìn chằm chằm vào chàng trai đang giơ chai rượu lên hú hét rồi chạy lên sân khấu biểu diễn một ca khúc trữ tình trước mặt, cô cau mày lại, nghiêng đầu hỏi: "U sầu đến mức đó à?"
"Chết rồi vẫn muốn yêu…"
Tiếng hát oanh tạc của Tạ Nhiên vang lên bên tai như sắp xuyên thủng cả tầng lầu vậy, mọi người trong phòng đều lần lượt bịt tai lại, toàn thân nổi đầy da gà.
Khúc Thất Thất tự tát vào mặt mình, rút lại những gì mình vừa nói.
Cảm giác u sầu hay gì đó, cả đời này đều không thể liên quan tới Tạ Nhiên được.
Bạn của Tạ Nhiên đã bấm chọn mười bài hát, vừa nhìn vào lời bài hát thì đã thấy đó là những bài nhạc buồn về những mối tình không thể đến với nhau, phải hát khàn cả giọng, hát đến sầu thảm.
Khúc Thất Thất không thể ngồi yên nổi một giây, cô ấy lại chạy sang sảnh đối diện: "Người bạn này sao vậy? Thất tình à?"
Bạn cùng phòng của Tạ Nhiên khẽ tiết lộ: “Vừa bị cắm sừng, mong cậu hiểu cho.”
Khúc Thất Thất cười ha hả: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Một giây sau, Tạ Nhiên cũng gia nhập đội ngũ ca hát.
Đào Ấu Tâm bịt tai lại để ngăn giọng ca như quỷ hét đó: "Sao vậy, cậu ấy cũng thất tình à?"
Khúc Thất Thất gồng lên, lớn tiếng trả lời: “Cậu ấy thất tình gì chứ, tớ còn nghi ngờ cậu ấy không có dây thần kinh tình cảm nữa kìa.”
Câu chuyện này phải bắt đầu kể từ một năm trước, khi Tạ Nhiên tỏ tình với Khúc Thất Thất.
Thông qua sự hun đúc của những người bạn cùng phòng và sự kích thích từ mối tình lãng mạn của Hứa Gia Thời và Đào Ấu Tâm. Tạ Nhiên, một người vẫn còn chưa khai sáng về mặt cảm xúc, đã lầm tưởng rằng mình có tình cảm vượt qua mức tình bạn với Khúc Thất Thất nên đã bắt đầu một cuộc theo đuổi "mãnh liệt".
Tám giờ sáng, Tạ Nhiên luôn đúng giờ gọi điện cho Khúc Thất Thất: “Thời điểm tốt nhất để ăn sáng là từ bảy giờ đến chín giờ, tôi chọn tám giờ là đẹp nhất. Với tôi ở xa quá nên không mua tới cho cậu được, tiền tôi chuyển cậu rồi đó, cậu tự đi mua nhé."
Khúc Thất Thất vẫn còn đang ngái ngủ, cô ấy nghe điện thoại trong sự mơ hồ rồi lại chìm vào giấc ngủ. Sau khi tỉnh dậy thì phát hiện có một khoản tiền nhỏ được chuyển tới với nội dung là "ăn sáng", cô ấy mới chợt nhớ tới nội dung của cuộc điện thoại, ngay lập tức gọi điện cho Tạ Nhiên mắng anh ấy một trận: "Cậu bị bệnh à? Mới sáng sớm bảo tôi đi mua đồ ăn sáng?"
Tạ Nhiên hiểu ý ngay, vào ngày hôm sau, anh ấy vẫn canh đúng tám giờ gọi điện cho Khúc Thất Thất: "Tôi đặt giao đồ ăn, đã giao đến trước cửa ký túc xá của cậu rồi đó, thức dậy đi lấy đi."
Bên ngoài có người cứ liên tục gõ cửa, Khúc Thất Thất đành phải bước xuống giường đi lấy, cô ấy đang định gọi lại để tranh cãi với Tạ Nhiên nhưng lại không có ai bắt máy cả.
Nguyên nhân là vì Tạ Nhiên cũng rất buồn ngủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ "bữa ăn sáng" thì anh ấy lại ngủ thiếp đi rồi.
"Tạ Nhiên, người khác yêu đương không có nghĩa là cậu cũng phải yêu đương. Chúng ta chỉ đơn thuần là bạn bè thôi, đến cũng mập mờ được chứ đừng nói tới trở thành một đôi yêu nhau."
Khúc Thất Thất cố gắng nghiêm túc nói chuyện với anh ấy: “Khi nhìn thấy tôi, tim cậu có đập không?”
Tạ Nhiên đáp trả lại bằng một câu: “Nói nhảm, không đập thì tôi còn sống được không?”
Khúc Thất Thất sửa lại câu nói: “Ý tôi là tim đập nhanh, dồn dập, không thể kiểm soát được đó.”
"Này, đàn ông con trai thì nên giữ bình tĩnh trước mọi sự biến đổi, tinh thần ổn định mới là điều quan trọng nhất."
"Cho nên là không có cảm thấy rung động chứ gì."
Sau một hồi thảo luận rồi đi đến kết luận này, Tạ Nhiên vẫn không chịu thừa nhận: “Cậu đúng là cả vú lấp miệng em mà.”
Cuộc trò chuyện đầu tiên không thành công, vài ngày sau hai người họ lại tiếp tục cuộc trò chuyện thứ hai.
Khúc Thất Thất nghiêm túc nói: “Nói thật với cậu là tôi đã có người mình thích rồi, với lại tụi tôi cũng sắp quen nhau rồi.”
Tạ Nhiên tỏ ra đầy cảnh giác: "Là thật hay giả đó? Đừng có gài bẫy tôi."
"Tôi gài cậu làm gì? Anh ấy là đàn anh ở khoa Kỹ thuật Truyền thông, đẹp trai lắm."
Khúc Thất Thất miêu tả như thật khiến Tạ Nhiên do dự một lát rồi thở dài: "Vậy tôi chỉ còn có thể chúc phúc cho cậu rồi."
"Nhìn xem, cậu không hề buồn chút nào cả."
"Khúc Thất Thất, quả nhiên là cậu lừa tôi."
Câu chuyện tiếp diễn đến sau này, Tạ Nhiên còn định học theo Hứa Gia Thời, chiếu lên màn hình lớn tỏ tình với cô ấy. Khúc Thất Thất đã quá mệt mỏi trước những hành động liên tiếp của anh ấy: "Cậu nhất định cứ phải quen với tôi có phải không?"
"Đương nhiên rồi." Tạ Nhiên tràn đầy tự tin.
Khúc Thất Thất nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi, chúng ta cứ thử quen nhau trong bảy ngày xem."
Tạ Nhiên: “Cậu coi đây là hàng miễn phí đổi trả à?”
Những chuyện nhảm nhí xảy ra với họ bỗng đều trở nên hợp lý.
"Trước hết, cậu phải thay tất cả màn hình bảo vệ trên điện thoại, máy tính và máy tính bảng của cậu thành ảnh của tôi."
"... Để xua đuổi tà ma à?" Vừa bật lên thì nhìn thấy ngay khuôn mặt quen thuộc đó, nghĩ thôi cũng cảm giác rợn người rồi.
"Thứ hai, mỗi ngày cậu đều phải chào buổi sáng và chúc tôi ngủ ngon, thỉnh thoảng thêm vài câu yêu thương nhưng không được dùng câu sến súa quá."
“Cậu chơi tôi đấy à?”
Khúc Thất Thất cười lạnh lùng nói: “Điều quan trọng nhất là cậu phải nghe lời tôi, không được tranh cãi hay khiêu khích tôi.”
"Nhân tiện, tôi là một người khá độc đoán. Nếu cậu muốn quen với tôi thì cậu phải cắt đứt mọi quan hệ với những người khác giới xung quanh mình."
“Mối quan hệ bình thường cũng không được sao?”
"Ranh giới của mối quan hệ bình thường rất khó phân biệt. Ví dụ như cậu không được chơi game với Thư Dư nữa." Hai người họ ở cách nhau hai thành phố, Khúc Thất Thất cũng không nắm rõ được tình hình hiện tại của anh ấy, vì vậy cô ấy chỉ có thể lấy Giang Thư Dư ra làm ví dụ.
Cô ấy cho rằng một người đàn ông chính trực như Tạ Nhiên chắc chắn sẽ không chịu bỏ rơi cô đồ đệ nhỏ của mình.
Nhưng không ngờ, vừa nhắc đến Giang Thư Dư, giọng nói của Tạ Nhiên đột nhiên trầm xuống đôi chút: "Gần đây cậu ấy cũng không có thời gian quan tâm tới tôi."
"Chuyện gì vậy?"
“Khó nói lắm.” Dạo gần đây, Giang Thư Dư luôn tránh mặt anh ấy, có lẽ là vì không muốn người ngoài can thiệp vào chuyện gia đình của mình.
“Vậy tại sao cậu lại không đi hỏi thăm cậu ấy?”
"Không phải cậu đã nói là nên tránh xa người khác giới sao?"
Khúc Thất Thất nghiêm túc nói: "Chuyện này sao nói vậy được? Thư Dư là bạn của chúng ta mà."
Sau một hồi thảo luận, hợp đồng yêu đương bảy ngày của họ coi như đã được ký kết thành công, anh ấy bắt đầu thực hiện theo những yêu cầu của Khúc Thất Thất.
Đối với Tạ Nhiên, mỗi lần bật màn hình điện thoại lên đều là một cuộc đấu tranh tâm lý, mỗi lần gọi điện thoại để duy trì mối quan hệ cũng không có một lời nói ngọt ngào nào. Nếu không cãi vã nhau thì cả hai đều sẽ im lặng.
Anh ấy buồn ngủ đến mức không thể chịu đựng nổi mà vẫn phải chúc Khúc Thất Thất ngủ ngon hoặc chào buổi sáng. Dần dần Tạ Nhiên nghi ngờ mình đã bị lừa rồi, rốt cuộc quen nhau thì có gì mà tốt đâu chứ?
Vật vã đến ngày thứ sáu, Tạ Nhiên có hẹn với một người bạn tham gia trận đấu trong game, Khúc Thất Thất cố tình gọi điện cho anh ấy trước trận đấu ba phút: “Game và bạn gái, cậu chọn một thứ đi.”
Tạ Nhiên ngồi trước máy tính suy nghĩ một lát: "Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, hai chúng ta đúng là không hợp nhau, hợp đồng bảy ngày đến đây là chấm dứt."
Đối với kết quả này, Khúc Thất Thất không hề cảm thấy ngạc nhiên một chút nào cả.
Màn theo đuổi này của Tạ Nhiên giống như một trò đùa vậy, đột ngột đến rồi lại đột ngột rời đi.
Trong buổi tụ tập vào dịp tết, Đào Ấu Tâm đã hỏi nhỏ cô ấy: “Hai người như vậy, gặp mặt nhau không cảm thấy ngại sao?”
Khúc Thất Thất cười mỉa lên “ha ha” rồi lập tức diễn cho cô xem, cô ấy chạy đến trước mặt Tạ Nhiên hỏi: “Cậu nhìn mặt tôi như vậy có hôn được không?”
Tạ Nhiên giả vờ nôn mửa.
Khúc Thất Thất đuổi theo đánh anh ấy cả đoạn đường dài. Cuối cùng, Tạ Nhiên khập khiễng bước về.
Đào Ấu Tâm hít sâu một hơi: "Này là do cậu đánh hả?"
Khúc Thất Thất vỗ tay: “Ông trời có mắt, là cậu ấy đụng vào thân cây đấy.”
Cô còn nhớ là lúc đó Giang Thư Dư là người đã bôi thuốc cho anh ấy. Trong nhóm, chỉ có cô ấy là người ân cần nhất.
"Tạch…"
Hạt dưa cuối cùng trong lòng bàn tay Khúc Thất Thất cũng đã bị ăn mất, cô ấy ngưng hồi tưởng và quay trở lại hiện thực: "Mà nói chứ, tại sao hôm nay Thư Dư không đến vậy?"
Đào Ấu Tâm giải thích: “Lúc sáng tớ có hỏi qua rồi, cậu ấy nói bận việc ở trường nên không thể rời đi.”
"Cũng đúng, những sinh viên tài giỏi như Thư Dư và Hứa Gia Thời, sau này chắc chắn đều sẽ có những đóng góp to lớn cho xã hội nên trong việc học hành cũng phải không ngừng chạy đua với thời gian."
Vừa dứt lời, Hứa Gia Thời đã đặt một nắm hạt dưa đã lột vỏ vào tay Đào Ấu Tâm.
Được thôi, sinh viên tài giỏi cũng có thể là một người lụy tình.
Cả nhóm vui chơi đến tận chín giờ rưỡi tối, hôm nay Khúc Thất Thất sẽ đến căn hộ của Đào Ấu Tâm để ngủ qua đêm, khi Hứa Gia Thời lên đến tầng ba, anh đã tự giác rời đi.
Đây là lần đầu tiên Khúc Thất Thất đến đây, cô ấy nhìn ngó xung quanh nhưng không tìm thấy dấu vết đã từng sống chung của hai người.
“Cậu và Hứa Gia Thời đã yêu nhau được một năm rồi mà thật sự không hề sống chung với nhau à?”
“Thực ra tớ rất hiếm khi về đây ở.” Hàng tuần đều có cô lao công đến dọn dẹp nên nơi đây dù không có người ở vẫn luôn sạch sẽ, không có bụi bẩn gì.
Khúc Thất Thất đi vào trong nhà bếp: “Bếp nhà cậu chưa từng bật lửa qua phải không?”
Đào Ấu Tâm thẳng thắn nói: “Tớ đâu có biết nấu ăn nên toàn đến chỗ Hứa Gia Thời ăn ké thôi.”
"Được nha, được nha."
Đồ dùng trong nhà được trang bị rất đầy đủ nhưng số lần sử dụng thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sau khi tắm rửa xong, Khúc Thất Thất đi thẳng vào phòng ngủ, còn Đào Ấu Tâm thì ở bên ngoài một lát mới đi vào.
"Hai cậu ở cách nhau có ba tầng lầu mà cũng gọi điện nữa."
“Chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ mà.” Đào Ấu Tâm khẽ cười lên, cô bật điều hòa lên rồi ngồi ở mép giường bên kia.
Hai cô gái trò chuyện trong đêm tối, chủ đề trò chuyện dần dần đi sâu vào: "Chẳng lẽ hai cậu không định làm gì hả?"
"Làm gì là làm gì?"
"Thì là, ư ư rồi a a đó."
Đào Ấu Tâm túm lấy chăn: “Không có.”
Khúc Thất Thất xoay người lại nằm nghiêng, chống tay lên: “Cậu không muốn hay là cậu ấy không muốn?”
Đào Ấu Tâm ngay lập tức trốn xuống dưới lớp chăn, ậm ừ nói: "Ây da, cậu có thể đừng hỏi những vấn đề xấu hổ như vậy nữa được không?"
Khúc Thất Thất tò mò lắc lắc cánh tay cô: “Chỉ có hai chúng ta thôi mà, cậu kể đi.”
Người đang trốn bên trong tấm chăn lại thò đầu ra ngoài: "Thì... Tụi tớ vẫn còn nhỏ mà, thân mật nhất cũng chỉ hôn nhau thôi."
“Ồ, nghe cậu nói vậy, thực ra tớ đánh giá cậu ấy khá cao đó.” Khúc Thất Thất càng lúc càng chống người lên cao, cuối cùng cô ấy ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào đầu giường rồi nói: “Tình cảm của hai người tốt như vậy, cậu lại luôn rất tin tưởng cậu ấy, mà cậu ấy cũng không vượt quá giới hạn.”
Mặc dù bình thường cô ấy rất thích đọc những câu chuyện và phim hoạt hình về những màn “hành động trên giường” nhưng những quy tắc trong thực tế thì vẫn không bao giờ làm bậy.