Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai
Chương 57: "Anh, em có thể ngủ cùng anh không?"
Ngày 19 tháng 2, bầu trời trong xanh.
Ngủ ngon, ngôi sao dẫn đường của anh.
[Nhật ký quan sát thanh mai]
Ngón tay liền với trái tim.
Khoảnh khắc mười ngón tay đan chặt vào nhau, dường như có một dòng điện chạy thẳng vào tim khiến toàn cô tê dại.
Nỗi sợ hãi vừa rồi đã biến mất hoàn toàn, Đào Ấu Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nửa bên mặt chìm trong bóng tối của chàng trai.
"Thế này sẽ không dễ bị lạc." Đây là lý do Hứa Gia Thời nói với cô.
Là vậy sao...
Nhưng tại sao trái tim cô lại đập nhanh như vậy, như thể có cái gì đó đang liều mạng lao ra ngoài.
Chu Triệt Ngôn nhìn thấy rõ ràng cô gái đang đi bên cạnh chàng trai lặng lẽ đặt tay lên ngực.
Sự ràng buộc của thanh mai trúc mã khiến cậu ấy chỉ có thể đứng nhìn từ xa lại là điểm bắt đầu mà Hứa Gia Thời có thể chạm vào được.
Mấy người bạn tản tác lần lượt tìm đến, Khúc Thất Thất và Tạ Nhiên chạy một mạch qua lại bị tiếng hét của Đào Ấu Tâm kéo quay lại.
Hai người đồng thời chống tay lên đầu gối thở hổn hển, Đào Ấu Tâm khó hiểu nhìn họ chằm chằm, hỏi: "Hai cậu chạy nhanh thế làm gì?"
Khúc Thất Thất hít một hơi thật sâu rồi xua tay nói: "Kỳ lạ lắm, vừa nãy du khách coi tớ và Tạ Nhiên là NPC, nhất quyết muốn cùng đi với nhau."
Lúc đầu chỉ có hai bạn gái đi tới, ngượng ngùng hỏi bọn họ có thể cùng đi không, Khúc Thất Thất sao có thể nhẫn tâm từ chối chị gái xinh đẹp, thế là kéo cả Tạ Nhiên cùng "làm ăn", ai ngờ lại bị tưởng là NPC, suýt nữa thì bị du khách nhiệt tình bao vây.
Vì bị chuyện này trì hoãn mà bây giờ đã hơn sáu giờ rồi, Khúc Thất Thất làm người chỉ huy: "Đi thôi đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đến nhà ma - bệnh viện tâm thần đầu tiên đi."
Nghe tên đã biết rất điên rồ rồi.
Vào dịp Halloween nên có rất nhiều du khách, muốn vào nhà ma còn phải xếp hàng.
"Mọi người hãy đi sát vào nhau, đừng tách ra." Khúc Thất Thất nhìn đám người trước mặt, bắt đầu sắp xếp: "Thế này đi, chúng ta phân thành nhóm nhỏ, nhiều người quá không kiêm hết được, cứ chia từ hai đến ba người một nhóm cũng không sợ lạc đàn."
Hai người nào đó vẫn nắm chặt tay nhau như biểu thị không thể tách rời, Khúc Thất Thất hoàn toàn không để ý: "Hai cậu một tổ đi, tôi và Thư Dư một nhóm."
"Không được." Tạ Nhiên là người đầu tiên phản bác.
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn cậu ấy, lúc này Tạ Nhiên mới nhận ra mình phản ứng quá lớn.
Cậu ấy kéo tay Khúc Thất Thất đi sang bên cạnh hai bước, không biết hai người nói gì, chỉ thấy Khúc Thất Thất lúc thì bĩu môi, lúc lại cau mày, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, tôi và Thư Dư, Tạ Nhiên cùng một nhóm, Châu Triệt Ngôn và Đường Quân không có vấn đề gì chứ?"
Đường Quân liếc nhìn Châu Triệt Ngôn, thấy cậu ấy không nói gì thì đáp: "Cũng được."
Khúc Thất Thất hào hứng nói cô ấy sẽ xung phong đi đầu, Tạ Nhiên theo sát đằng sau, tiếp theo là Giang Thư Dư, Đào Ấu Tâm, Hứa Gia Thời, Châu Triệt Ngôn và Đường Quân.
Lúc xếp hàng, Đào Ấu Tâm tò mò hỏi Giang Thư Dư có biết nguyên nhân tại sao Tạ Nhiên lại kích động như vậy không: "Vừa rồi hai người họ thì thầm chuyện gì vậy?"
Giang Thư Dư đứng gần hai người họ nên cũng nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, tóm lại chỉ có một câu: "Tạ Nhiên sợ ma."
"Ồ? Cậu ấy lại là người nhát gan à?" Đào Ấu Tâm không nhịn được cười, dù che miệng nhưng cũng không che được tiếng cười.
Tạ Nhiên đi đằng trước nghiến răng nghiến lợi: "Đừng có cười khoa trương như vậy sau lưng tôi, tôi nghe thấy đấy!"
Đào Ấu Tâm lập tức căng da mặt, cố gắng kìm nén.
Giang Thư Dư xua xua tay, trên mặt như thế viết dòng chữ: Thấy chưa, cậu ấy đang lo lắng.
Phía trước tràn ngập tiếng cười nói, Đường Quân chủ động giơ cùi trỏ chọc vào người Châu Triệt Ngôn: "Đào Ấu Tâm có vẻ khá nhát gan, cậu không tranh thủ cơ hội thể hiện cảm giác an toàn à?"
Châu Triệt Ngôn bình tĩnh nói: "Có Hứa Gia Thời ở đây, dù tôi có lên tiếng cũng sẽ bị từ chối."
Đến lúc đó người mất mặt sẽ là cậu ấy.
Đường Quân buồn cười: "Cậu cũng biết tự lượng sức mình đấy."
Châu Triệt Ngôn quăng một ánh mắt như con dao vô hình xẹt qua cổ họng sang, Đường Quân lập tức giơ tay đầu hàng: "Được rồi, ý tôi là chúng ta quen biết quá muộn, phải chịu thiệt thòi về thời gian."
Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ đi vào.
Lượt này vừa vặn bắt đầu từ Khúc Thất Thất, có nghĩa là tiểu đội bảy thành viên của bọn họ sắp xung phong.
Ánh sáng trong nhà ma mờ mờ ảo ảo, vừa bước vào đã nhìn thấy xích sắt treo hai bên khung cửa, quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng rải rác đầy dưới đất. Khi nhạc nền quái dị vang lên, bầu không khí quỷ dị tràn ngập không gian.
Đào Ấu âm buột miệng nói: "Đáng sợ quá!"
"Không sao đâu, chúng tôi chắn đằng trước rồi." Tạ Nhiên oai phong lẫm liệt nói, tay lại siết chặt vạt áo khoác của Khúc Thất Thất, dù gì trong phòng cũng tối om om, chẳng nhìn thấy được gì cả.
Mọi người đi chậm rãi vào sâu bên trong, tiếng xích sắt bị kéo lê dưới đất lúc có lúc không, đi qua một khúc quanh, đột nhiên có một bóng trắng rơi thẳng xuống trước mặt, tiếng thét chói tai lập tức vang vọng khắp bệnh viện.
"A..." Tiếng hét của Tạ Nhiên vừa trầm vừa cứng, Đào Ấu Tâm cũng hét lên một tiếng rồi lại bật cười.
Cảm giác sợ hãi dần tan đi, lúc này Đào Ấu Tâm mới phát hiện có một bàn tay to, vững vàng che trước mắt, thay cô che đi hình ảnh nhức mắt, sau lưng được một cánh tay kiên cố bảo hộ, cảm giác vô cùng an toàn.
Cô vô thức nhích sát vào ngực Hứa Gia Thời, lưng chạm vào lồ.ng ngực rộng rãi, ấm áp, chóp mũi ngửi thấy mùi cam quýt quen thuộc.
Một luồng sáng xanh quỷ dị hiện lên trên đầu, hoàn toàn xung quanh sáng lên một lát.
Hai bóng dáng dựa sát vào nhau đằng trước chiếu thẳng vào mắt Châu Triệt Ngôn, sắc mặt cậu ấy u ám, tối tăm, có một cánh tay lặng lẽ giơ ra bên cạnh, cậu ấy lập tức hất văng ra theo phản xạ khiến nhân viên giả quỷ còn bị dọa sợ ngược lại.
Bởi vì có nhiều người cùng vào, mỗi lần khoảng mấy chục người nên cảm giác sợ hãi bị giảm xuống đáng kể, chỉ có lúc đầu và cuối thì nỗi sợ mới mãnh liệt hơn, ít nhất Tạ Nhiên vô cùng sợ hãi.
Khúc Thất Thất tốt bụng đề nghị: "Nếu thật sự không được thì cậu đi chơi cái khác đi?"
Tạ Nhiên là người ưa sĩ diện, nghe vậy thì cắn răng phản bác: "Ai bảo tôi không được? Tôi chơi được!”
Chủ đề tiếp theo còn đáng sợ hơn, Tạ Nhiên nhát gan nhất bị mọi người cười nhạo suốt đoạn đường, nhưng đến thời khắc thật sự nguy hiểm, cậu ấy lại là người đầu tiên xông lên che chắn hai cô gái đằng sau.
Trò chơi mạo hiểm kíc.h thích dịp Halloween khiến người ta vô cùng ấn tượng, nhóm người chơi đến mười một giờ đêm mới chịu dừng.
Lúc đi ra, Đào Ấu Tâm phát hiện dây buộc tóc thiên nga trên đầu đã tuột mất, quay lại tìm một đoạn cũng không thấy.
Cô thở dài thất vọng, Hứa Gia Thời an ủi cô lần sau lại mua cái khác. Châu Triệt Ngôn đi đằng sau lại ma xui quỷ khiến giấu cái dây buộc tóc vào túi áo.
Khúc Thất Thất và Đương Quân đang hồi tưởng lại những phân đoạn đặc sắc thú vị, không để ý thấy Tạ Nhiên vẫn luôn đi theo cô ấy đã tụt lại ở đằng sau.
Tạ Nhiên nhe răng, tay phải che lấy cánh tay trái.
Vừa rồi ở màn cuối cùng, cậu ấy không cẩn thận đụng vào đạo cụ cứng làm cánh tay bị thương, cậu ấy cũng không nói cho ai mà chỉ tự chịu đựng.
"Tạ Nhiên." Giang Thư Dư giơ ngón tay chọc chọc cậu ấy rồi đưa một cái băng cá nhân ra.
Tạ Nhiên kinh ngạc nhìn cô ấy chằm chằm.
Giang Thư Dư chỉ chỉ vào cái ba lô nhỏ sau lưng, giải thích: "Tôi luôn mang theo nó."
"Cảm ơn." Thật ra cậu ấy không tò mò lai lịch của băng cá nhân mà chỉ ngạc nhiên chuyện Giang Thư Dư phát hiện cậu ấy bị thương thôi. Dù gì lúc đó cũng khá tối, chẳng ai biết cậu ấy bị trầy da.
Tạ Nhiên bình tĩnh nhận lấy miếng băng cá nhân, hỏi: "Sao cậu biết tôi bị thương?"
"Cậu đi ngay đằng trước tôi mà, tôi nghe thấy." Cô ấy nghe thấy tiếng kêu của Tạ Nhiên, để ý thì thấy lúc đi ra ngoài cậu ấy vẫn luôn ôm cánh tay nên đoán được có lẽ đã đụng vào đâu đó. Tạ Nhiên từ từ tụt lại sau cùng rồi vén tay áo lên nhìn, phát hiện một miệng vết thương.
Vết thương khá nhỏ nên dùng băng cá nhân là vừa, Tạ Nhiên kéo ống tay áo chuẩn bị dán lên thì nhận ra làm một tay hơi khó.
Giang Thư Dư do dự một lát mới mở miệng: "Để tôi giúp cậu."
"Được." Tạ Nhiên bình tĩnh đưa miếng băng cá nhân lại cho chủ cũ rồi nhếch miệng cười.
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này không mất quá nhiều thời gian, còn chẳng có mấy người phát hiện ra.
Chỉ có Đào Ấu Tâm đi bên cạnh Hứa Gia Thời tình cờ quay đầu thì nhìn thấy Giang Thư Dư và Tạ Nhiên đang đứng cùng nhau, không biết đang làm gì nhưng có vẻ quan hệ của họ khá tốt.
"Các cậu có đói không? Ăn bữa khuya nha?" Đường Nhiên đi đầu tiên đột ngột quay đầu lại.
Khúc Thất Thất là người đầu tiên giơ tay lên: "Xin một chân ăn đồ nướng."
Những người khác không có ý kiến, nhóm người bắt đầu tìm một quán đồ nướng gần đó.
Ở đây đa số là du khách đi ra từ Hoan Lạc Cốc, đúng lúc chỉ còn một bàn lớn, Giang Thư Dư ở lại trông đồ để bọn họ đi gọi món trước.
Đào Ấu Tâm đi dạo một vòng, sau đó chỉ vào thịt xiên trong tủ kính: "Em muốn ăn cái này với cái này."
Hứa Gia Thời cau mày: "Toàn là đồ đông lạnh."
"Lâu lâu ăn một bữa cũng không sao." Châu Triệt Ngôn bưng đĩa đồ ăn, lấy cả hai loại thịt cô vừa gọi.
Đồ nướng lần lượt được bưng lên bàn, Châu Triệt Ngôn đặt mấy món Đào Ấu Tâm vừa gọi đặt trước mặt cô: "Cậu vừa gọi."
"Ồ." Đào Ấu Tâm không ngờ còn có chuyện này, cô còn tưởng Châu Triệt Ngôn tự lấy cho mình. Nhưng đồ đã đưa đến trước mặt rồi, từ chối thì cũng không tốt lắm, nếu mà ăn thì...
"Thế em ăn một chút nhé?" Cô quay đầu hỏi Hứa Gia Thời.
Đối phương khẽ gật đầu, đột nhiên lại hào phóng một cách bất thường.
Đúng là ngoài ý muốn, Châu Triệt Ngôn còn tưởng anh sẽ tức giận.
Nhìn Hứa Gia Thời lúc nào cũng bình tĩnh thong dong lại có thể khiến Đào Ấu Tâm dựa dẫm vào anh như vậy, Châu Triệt Ngôn không cam lòng.
Dù đến trước hay đến sau thì cậu ấy vĩnh viễn không vượt qua được.
Nếu cậu ấy đứng ở vị trí của Hứa Gia Thời thì chắc chắn sẽ làm tốt hơn anh.
Tiếc là cậu ấy mới là người rơi xuống thế yếu, ngay cả cái cớ đưa Đào Ấu Tâm về cũng không có.
Lúc sắp đến nhà, Đào Ấu Tâm còn thao thao bất tuyệt nói chuyện hôm nay với Hứa Gia Thời: "Nhà ma năm nay là chỗ đáng sợ nhất em từng chơi."
Hứa Gia Thời nghiêng đầu hỏi: "Không mơ thấy ác mộng như hồi nhỏ nữa chứ?"
Đào Ấu Tâm lập tức ngồi thẳng sống lưng: "Anh đừng làm em sợ!"
Hồi nhỏ ngây ngô, Tiểu Ấu Tâm nhất thời hào hứng kéo Hứa Gia Thời cùng xem phim kinh dị, cuối cùng sợ đến mức nhào vào trong lòng anh trốn, còn nắm chặt tay anh hét lên: "Mau tắt đi, tắt đi!"
Điều khiển TV không ở trong tầm với, Hứa Gia Thời định đi lấy nhưng lại bị Tiểu Ấu Tâm ôm chặt cứng.
"Thả anh ra trước đã, anh đi lấy điều khiển."
"Không, em sợ!"
Bởi vì không dám buông tay, lại không dám nhìn màn hình, lề mề mãi, cuối cùng Hứa Gia Thời đành bế cô cùng đi lấy điều khiển.
Không xem hết phim nhưng Tiểu Ấu Tâm lại mơ thấy ác mộng, khóc lóc chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa gọi anh.
Hứa Gia Thời đang mơ màng ngủ bất đắc dĩ ngồi dậy, nhận lấy trách nhiệm dỗ dành "em gái": "Đừng sợ, mọi thứ trong mơ đều là giả."
Tiểu Ấu Tâm nghiêm túc nhấn mạnh: "Là thật, sợ lắm!"
Hai người nói về chủ đề này rất lâu, cuối cùng Tiểu Ấu Tâm buồn ngủ không mở được mắt ra.
Đương lúc Hứa Gia Thời tưởng cô muốn về phòng ngủ thì cô gái lại kéo ống tay áo anh, mở to cặp mắt long lanh, cầu khẩn: "Anh, em có thể ngủ cùng anh không?"
Đáng tiếc, hôm đó ba Đào và mẹ Đào không có nhà nên Đào Ấu Tâm mới có thể ở lại nhà anh.
Bây giờ cô đã trưởng thành, cũng không còn nhát gan sợ sệt như hồi nhỏ nữa.
Hứa Gia Thời đợi đến hai giờ sáng cũng không thấy cô gái khóc lóc gọi điện thoại cho anh.
Ngủ ngon, ngôi sao dẫn đường của anh.
[Nhật ký quan sát thanh mai]
Ngón tay liền với trái tim.
Khoảnh khắc mười ngón tay đan chặt vào nhau, dường như có một dòng điện chạy thẳng vào tim khiến toàn cô tê dại.
Nỗi sợ hãi vừa rồi đã biến mất hoàn toàn, Đào Ấu Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nửa bên mặt chìm trong bóng tối của chàng trai.
"Thế này sẽ không dễ bị lạc." Đây là lý do Hứa Gia Thời nói với cô.
Là vậy sao...
Nhưng tại sao trái tim cô lại đập nhanh như vậy, như thể có cái gì đó đang liều mạng lao ra ngoài.
Chu Triệt Ngôn nhìn thấy rõ ràng cô gái đang đi bên cạnh chàng trai lặng lẽ đặt tay lên ngực.
Sự ràng buộc của thanh mai trúc mã khiến cậu ấy chỉ có thể đứng nhìn từ xa lại là điểm bắt đầu mà Hứa Gia Thời có thể chạm vào được.
Mấy người bạn tản tác lần lượt tìm đến, Khúc Thất Thất và Tạ Nhiên chạy một mạch qua lại bị tiếng hét của Đào Ấu Tâm kéo quay lại.
Hai người đồng thời chống tay lên đầu gối thở hổn hển, Đào Ấu Tâm khó hiểu nhìn họ chằm chằm, hỏi: "Hai cậu chạy nhanh thế làm gì?"
Khúc Thất Thất hít một hơi thật sâu rồi xua tay nói: "Kỳ lạ lắm, vừa nãy du khách coi tớ và Tạ Nhiên là NPC, nhất quyết muốn cùng đi với nhau."
Lúc đầu chỉ có hai bạn gái đi tới, ngượng ngùng hỏi bọn họ có thể cùng đi không, Khúc Thất Thất sao có thể nhẫn tâm từ chối chị gái xinh đẹp, thế là kéo cả Tạ Nhiên cùng "làm ăn", ai ngờ lại bị tưởng là NPC, suýt nữa thì bị du khách nhiệt tình bao vây.
Vì bị chuyện này trì hoãn mà bây giờ đã hơn sáu giờ rồi, Khúc Thất Thất làm người chỉ huy: "Đi thôi đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đến nhà ma - bệnh viện tâm thần đầu tiên đi."
Nghe tên đã biết rất điên rồ rồi.
Vào dịp Halloween nên có rất nhiều du khách, muốn vào nhà ma còn phải xếp hàng.
"Mọi người hãy đi sát vào nhau, đừng tách ra." Khúc Thất Thất nhìn đám người trước mặt, bắt đầu sắp xếp: "Thế này đi, chúng ta phân thành nhóm nhỏ, nhiều người quá không kiêm hết được, cứ chia từ hai đến ba người một nhóm cũng không sợ lạc đàn."
Hai người nào đó vẫn nắm chặt tay nhau như biểu thị không thể tách rời, Khúc Thất Thất hoàn toàn không để ý: "Hai cậu một tổ đi, tôi và Thư Dư một nhóm."
"Không được." Tạ Nhiên là người đầu tiên phản bác.
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn cậu ấy, lúc này Tạ Nhiên mới nhận ra mình phản ứng quá lớn.
Cậu ấy kéo tay Khúc Thất Thất đi sang bên cạnh hai bước, không biết hai người nói gì, chỉ thấy Khúc Thất Thất lúc thì bĩu môi, lúc lại cau mày, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, tôi và Thư Dư, Tạ Nhiên cùng một nhóm, Châu Triệt Ngôn và Đường Quân không có vấn đề gì chứ?"
Đường Quân liếc nhìn Châu Triệt Ngôn, thấy cậu ấy không nói gì thì đáp: "Cũng được."
Khúc Thất Thất hào hứng nói cô ấy sẽ xung phong đi đầu, Tạ Nhiên theo sát đằng sau, tiếp theo là Giang Thư Dư, Đào Ấu Tâm, Hứa Gia Thời, Châu Triệt Ngôn và Đường Quân.
Lúc xếp hàng, Đào Ấu Tâm tò mò hỏi Giang Thư Dư có biết nguyên nhân tại sao Tạ Nhiên lại kích động như vậy không: "Vừa rồi hai người họ thì thầm chuyện gì vậy?"
Giang Thư Dư đứng gần hai người họ nên cũng nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, tóm lại chỉ có một câu: "Tạ Nhiên sợ ma."
"Ồ? Cậu ấy lại là người nhát gan à?" Đào Ấu Tâm không nhịn được cười, dù che miệng nhưng cũng không che được tiếng cười.
Tạ Nhiên đi đằng trước nghiến răng nghiến lợi: "Đừng có cười khoa trương như vậy sau lưng tôi, tôi nghe thấy đấy!"
Đào Ấu Tâm lập tức căng da mặt, cố gắng kìm nén.
Giang Thư Dư xua xua tay, trên mặt như thế viết dòng chữ: Thấy chưa, cậu ấy đang lo lắng.
Phía trước tràn ngập tiếng cười nói, Đường Quân chủ động giơ cùi trỏ chọc vào người Châu Triệt Ngôn: "Đào Ấu Tâm có vẻ khá nhát gan, cậu không tranh thủ cơ hội thể hiện cảm giác an toàn à?"
Châu Triệt Ngôn bình tĩnh nói: "Có Hứa Gia Thời ở đây, dù tôi có lên tiếng cũng sẽ bị từ chối."
Đến lúc đó người mất mặt sẽ là cậu ấy.
Đường Quân buồn cười: "Cậu cũng biết tự lượng sức mình đấy."
Châu Triệt Ngôn quăng một ánh mắt như con dao vô hình xẹt qua cổ họng sang, Đường Quân lập tức giơ tay đầu hàng: "Được rồi, ý tôi là chúng ta quen biết quá muộn, phải chịu thiệt thòi về thời gian."
Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ đi vào.
Lượt này vừa vặn bắt đầu từ Khúc Thất Thất, có nghĩa là tiểu đội bảy thành viên của bọn họ sắp xung phong.
Ánh sáng trong nhà ma mờ mờ ảo ảo, vừa bước vào đã nhìn thấy xích sắt treo hai bên khung cửa, quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng rải rác đầy dưới đất. Khi nhạc nền quái dị vang lên, bầu không khí quỷ dị tràn ngập không gian.
Đào Ấu âm buột miệng nói: "Đáng sợ quá!"
"Không sao đâu, chúng tôi chắn đằng trước rồi." Tạ Nhiên oai phong lẫm liệt nói, tay lại siết chặt vạt áo khoác của Khúc Thất Thất, dù gì trong phòng cũng tối om om, chẳng nhìn thấy được gì cả.
Mọi người đi chậm rãi vào sâu bên trong, tiếng xích sắt bị kéo lê dưới đất lúc có lúc không, đi qua một khúc quanh, đột nhiên có một bóng trắng rơi thẳng xuống trước mặt, tiếng thét chói tai lập tức vang vọng khắp bệnh viện.
"A..." Tiếng hét của Tạ Nhiên vừa trầm vừa cứng, Đào Ấu Tâm cũng hét lên một tiếng rồi lại bật cười.
Cảm giác sợ hãi dần tan đi, lúc này Đào Ấu Tâm mới phát hiện có một bàn tay to, vững vàng che trước mắt, thay cô che đi hình ảnh nhức mắt, sau lưng được một cánh tay kiên cố bảo hộ, cảm giác vô cùng an toàn.
Cô vô thức nhích sát vào ngực Hứa Gia Thời, lưng chạm vào lồ.ng ngực rộng rãi, ấm áp, chóp mũi ngửi thấy mùi cam quýt quen thuộc.
Một luồng sáng xanh quỷ dị hiện lên trên đầu, hoàn toàn xung quanh sáng lên một lát.
Hai bóng dáng dựa sát vào nhau đằng trước chiếu thẳng vào mắt Châu Triệt Ngôn, sắc mặt cậu ấy u ám, tối tăm, có một cánh tay lặng lẽ giơ ra bên cạnh, cậu ấy lập tức hất văng ra theo phản xạ khiến nhân viên giả quỷ còn bị dọa sợ ngược lại.
Bởi vì có nhiều người cùng vào, mỗi lần khoảng mấy chục người nên cảm giác sợ hãi bị giảm xuống đáng kể, chỉ có lúc đầu và cuối thì nỗi sợ mới mãnh liệt hơn, ít nhất Tạ Nhiên vô cùng sợ hãi.
Khúc Thất Thất tốt bụng đề nghị: "Nếu thật sự không được thì cậu đi chơi cái khác đi?"
Tạ Nhiên là người ưa sĩ diện, nghe vậy thì cắn răng phản bác: "Ai bảo tôi không được? Tôi chơi được!”
Chủ đề tiếp theo còn đáng sợ hơn, Tạ Nhiên nhát gan nhất bị mọi người cười nhạo suốt đoạn đường, nhưng đến thời khắc thật sự nguy hiểm, cậu ấy lại là người đầu tiên xông lên che chắn hai cô gái đằng sau.
Trò chơi mạo hiểm kíc.h thích dịp Halloween khiến người ta vô cùng ấn tượng, nhóm người chơi đến mười một giờ đêm mới chịu dừng.
Lúc đi ra, Đào Ấu Tâm phát hiện dây buộc tóc thiên nga trên đầu đã tuột mất, quay lại tìm một đoạn cũng không thấy.
Cô thở dài thất vọng, Hứa Gia Thời an ủi cô lần sau lại mua cái khác. Châu Triệt Ngôn đi đằng sau lại ma xui quỷ khiến giấu cái dây buộc tóc vào túi áo.
Khúc Thất Thất và Đương Quân đang hồi tưởng lại những phân đoạn đặc sắc thú vị, không để ý thấy Tạ Nhiên vẫn luôn đi theo cô ấy đã tụt lại ở đằng sau.
Tạ Nhiên nhe răng, tay phải che lấy cánh tay trái.
Vừa rồi ở màn cuối cùng, cậu ấy không cẩn thận đụng vào đạo cụ cứng làm cánh tay bị thương, cậu ấy cũng không nói cho ai mà chỉ tự chịu đựng.
"Tạ Nhiên." Giang Thư Dư giơ ngón tay chọc chọc cậu ấy rồi đưa một cái băng cá nhân ra.
Tạ Nhiên kinh ngạc nhìn cô ấy chằm chằm.
Giang Thư Dư chỉ chỉ vào cái ba lô nhỏ sau lưng, giải thích: "Tôi luôn mang theo nó."
"Cảm ơn." Thật ra cậu ấy không tò mò lai lịch của băng cá nhân mà chỉ ngạc nhiên chuyện Giang Thư Dư phát hiện cậu ấy bị thương thôi. Dù gì lúc đó cũng khá tối, chẳng ai biết cậu ấy bị trầy da.
Tạ Nhiên bình tĩnh nhận lấy miếng băng cá nhân, hỏi: "Sao cậu biết tôi bị thương?"
"Cậu đi ngay đằng trước tôi mà, tôi nghe thấy." Cô ấy nghe thấy tiếng kêu của Tạ Nhiên, để ý thì thấy lúc đi ra ngoài cậu ấy vẫn luôn ôm cánh tay nên đoán được có lẽ đã đụng vào đâu đó. Tạ Nhiên từ từ tụt lại sau cùng rồi vén tay áo lên nhìn, phát hiện một miệng vết thương.
Vết thương khá nhỏ nên dùng băng cá nhân là vừa, Tạ Nhiên kéo ống tay áo chuẩn bị dán lên thì nhận ra làm một tay hơi khó.
Giang Thư Dư do dự một lát mới mở miệng: "Để tôi giúp cậu."
"Được." Tạ Nhiên bình tĩnh đưa miếng băng cá nhân lại cho chủ cũ rồi nhếch miệng cười.
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này không mất quá nhiều thời gian, còn chẳng có mấy người phát hiện ra.
Chỉ có Đào Ấu Tâm đi bên cạnh Hứa Gia Thời tình cờ quay đầu thì nhìn thấy Giang Thư Dư và Tạ Nhiên đang đứng cùng nhau, không biết đang làm gì nhưng có vẻ quan hệ của họ khá tốt.
"Các cậu có đói không? Ăn bữa khuya nha?" Đường Nhiên đi đầu tiên đột ngột quay đầu lại.
Khúc Thất Thất là người đầu tiên giơ tay lên: "Xin một chân ăn đồ nướng."
Những người khác không có ý kiến, nhóm người bắt đầu tìm một quán đồ nướng gần đó.
Ở đây đa số là du khách đi ra từ Hoan Lạc Cốc, đúng lúc chỉ còn một bàn lớn, Giang Thư Dư ở lại trông đồ để bọn họ đi gọi món trước.
Đào Ấu Tâm đi dạo một vòng, sau đó chỉ vào thịt xiên trong tủ kính: "Em muốn ăn cái này với cái này."
Hứa Gia Thời cau mày: "Toàn là đồ đông lạnh."
"Lâu lâu ăn một bữa cũng không sao." Châu Triệt Ngôn bưng đĩa đồ ăn, lấy cả hai loại thịt cô vừa gọi.
Đồ nướng lần lượt được bưng lên bàn, Châu Triệt Ngôn đặt mấy món Đào Ấu Tâm vừa gọi đặt trước mặt cô: "Cậu vừa gọi."
"Ồ." Đào Ấu Tâm không ngờ còn có chuyện này, cô còn tưởng Châu Triệt Ngôn tự lấy cho mình. Nhưng đồ đã đưa đến trước mặt rồi, từ chối thì cũng không tốt lắm, nếu mà ăn thì...
"Thế em ăn một chút nhé?" Cô quay đầu hỏi Hứa Gia Thời.
Đối phương khẽ gật đầu, đột nhiên lại hào phóng một cách bất thường.
Đúng là ngoài ý muốn, Châu Triệt Ngôn còn tưởng anh sẽ tức giận.
Nhìn Hứa Gia Thời lúc nào cũng bình tĩnh thong dong lại có thể khiến Đào Ấu Tâm dựa dẫm vào anh như vậy, Châu Triệt Ngôn không cam lòng.
Dù đến trước hay đến sau thì cậu ấy vĩnh viễn không vượt qua được.
Nếu cậu ấy đứng ở vị trí của Hứa Gia Thời thì chắc chắn sẽ làm tốt hơn anh.
Tiếc là cậu ấy mới là người rơi xuống thế yếu, ngay cả cái cớ đưa Đào Ấu Tâm về cũng không có.
Lúc sắp đến nhà, Đào Ấu Tâm còn thao thao bất tuyệt nói chuyện hôm nay với Hứa Gia Thời: "Nhà ma năm nay là chỗ đáng sợ nhất em từng chơi."
Hứa Gia Thời nghiêng đầu hỏi: "Không mơ thấy ác mộng như hồi nhỏ nữa chứ?"
Đào Ấu Tâm lập tức ngồi thẳng sống lưng: "Anh đừng làm em sợ!"
Hồi nhỏ ngây ngô, Tiểu Ấu Tâm nhất thời hào hứng kéo Hứa Gia Thời cùng xem phim kinh dị, cuối cùng sợ đến mức nhào vào trong lòng anh trốn, còn nắm chặt tay anh hét lên: "Mau tắt đi, tắt đi!"
Điều khiển TV không ở trong tầm với, Hứa Gia Thời định đi lấy nhưng lại bị Tiểu Ấu Tâm ôm chặt cứng.
"Thả anh ra trước đã, anh đi lấy điều khiển."
"Không, em sợ!"
Bởi vì không dám buông tay, lại không dám nhìn màn hình, lề mề mãi, cuối cùng Hứa Gia Thời đành bế cô cùng đi lấy điều khiển.
Không xem hết phim nhưng Tiểu Ấu Tâm lại mơ thấy ác mộng, khóc lóc chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa gọi anh.
Hứa Gia Thời đang mơ màng ngủ bất đắc dĩ ngồi dậy, nhận lấy trách nhiệm dỗ dành "em gái": "Đừng sợ, mọi thứ trong mơ đều là giả."
Tiểu Ấu Tâm nghiêm túc nhấn mạnh: "Là thật, sợ lắm!"
Hai người nói về chủ đề này rất lâu, cuối cùng Tiểu Ấu Tâm buồn ngủ không mở được mắt ra.
Đương lúc Hứa Gia Thời tưởng cô muốn về phòng ngủ thì cô gái lại kéo ống tay áo anh, mở to cặp mắt long lanh, cầu khẩn: "Anh, em có thể ngủ cùng anh không?"
Đáng tiếc, hôm đó ba Đào và mẹ Đào không có nhà nên Đào Ấu Tâm mới có thể ở lại nhà anh.
Bây giờ cô đã trưởng thành, cũng không còn nhát gan sợ sệt như hồi nhỏ nữa.
Hứa Gia Thời đợi đến hai giờ sáng cũng không thấy cô gái khóc lóc gọi điện thoại cho anh.